Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Minh Trà thấp thỏm không yên đợi đến hai phút cuối cùng cũng thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ: [Rất tốt]

Trái tim của Đỗ Minh Trà mới dần dần an ổn lại, vì để cho “sự lấy hơi dài” này càng thiết thực hơn lại bổ sung thêm một câu.

Đỗ Minh Trà: [Anh thì sao? Anh có thích chơi nhân vật nào trong game không?]

Thẩm Hoài Dữ: [Không có]

Thẩm Hoài Dữ: [Không chơi]

Nhìn thấy hai câu phủ định liên tiếp này, Đỗ Minh Trà đang định trả lời lại thì lại nhìn thấy tin nhắn mới của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ: [Năm mới hôm đó cùng nhau ăn bữa cơm tối nhé]

Đỗ Minh Trà nhìn thấy hai chữ cơm tối đó trong lòng reo lên một hồi chuông cảnh báo.

Lúc trước ba cô vì để cho cô học tiếng anh, mà đã cho cô xem mấy bộ phim điện ảnh nổi tiếng như là [Sherlock Holmes], [Gossip girl]..., mà cho cô ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là một câu tán tỉnh của Sherlock Holmes và Irene Adler.

“let's have dinner.”

Ăn cơm tối chắc chắn không chỉ là ý trên mặt chữ đó.

Theo như thói quen sinh hoạt của Thẩm Hoài Dữ, bữa cơm tối chắc sẽ được sắp xếp ở chỗ vô cùng sang trọng. Sớm nhất cũng phải khoảng 10 giờ mới có thể thể kết thúc được bữa tối, mà hiện tại giờ kiểm soát ra vào của ký túc là 10 giờ 30, hễ qua 10 giờ 30 thì cho dù có quỳ xuống trước mặt dì quản lý ký túc hát vang 10 lần bài [Chinh Phục] cũng không thể lăn vào ký túc được…..

Đến lúc đó, Đỗ Minh Trà không thể không trọ ở bên ngoài.

Căng nhất chính là Cố Nhạc Nhạc gần đây đi sang bên chỗ bố mình, không ở Tĩnh Thủy Loan. Cố Nhạc Nhạc không ở, Thẩm Hoài Dữ tất nhiên cũng sẽ không ở bên đó.

Điều này có hàm ý khả năng cao là Thẩm Hoài Dữ sẽ mời cô đến ở chỗ của anh.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng.

Đừng nói là lái xe rồi, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết được khả năng cao dùng tốc độ tên lửa để phóng rồi AAA!!!

Bên tai là tiếng bạn học nghị luận, Đỗ Minh Trà đang ngồi trên sàn, vẫn đang nhìn câu mời đó của Thẩm Hoài Dữ gửi.

À không, đích xác mà nói thì không phải là một lời mời.

Anh dùng câu mệnh lệnh.

Không phải là “Cô có muốn cùng ăn tối với không?” Mà là “Cùng ăn tối nhé.”

Đỗ Minh Trà từng đọc cuốn sách nghệ thuật giao tiếp cách uyển chuyển từ chối người khác mà không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.

Nhà tâm lý học gợi ý, đừng trực tiếp từ chối, mà xoay chuyển tiến hành từng bước, thuyết phục đối phương đồng ý theo ý của mình.

Đỗ Minh Trà quyết định áp dụng vào Thẩm Hoài Dữ.

Đỗ Minh Trà: [Đương nhiên là được]

Đỗ Minh Trà: [Nhưng nếu cùng ăn tối thì tôi có khả năng không kịp quay về trường]

Đỗ Minh Trà: [Mặc dù tôi rất vui vì có thể cùng ăn tối với thầy]

Đỗ Minh Trà: [Nhưng ký túc của trường đóng cửa lúc 10 giờ 30, hay là chúng ta đổi sang bữa trưa được không?]

Đỗ Minh Trà: [Thầy Hoài, thầy có đồng ý cùng tôi ăn cơm trưa không?]

Có thể không ngờ rằng sau khi tạm ngừng một lúc cô lại chuyển đổi đề tài như vậy, lần này, Thẩm Hoài Dữ dừng gần 1 phút mới trả lời lại.

Thẩm Hoài Dữ: [Được]

Đỗ Minh Trà thở nhẹ ra một hơi.

Cô không trả lời lại nữa, để cho câu cuối cùng của Thẩm Hoài Dữ làm câu kết thúc cuộc trò chuyện, giả vờ như anh mới là người càng để ý đến mối quan hệ này.

Yêu trước không mất mặt, cô xác thực có chút thích Thẩm Hoài Dữ, nhưng tự trọng không có phép cô qua loa phát sinh quan hệ thân mật với Thẩm Hoài Dữ.

Lần đầu trong tưởng tượng của cô, nên là vào lúc tràn yêu sâu sắc, vào lúc cô tỉnh táo mà lý trí để trải nghiệm.

Cổ họng không có đau như vậy.

Nhóm trong phòng ký túc, bạn bè vẫn còn đang nhiệt tình sôi nổi thảo luận cái người xấu xa report kia.

Cô hướng dẫn phụ trách tiết mục ngay từ đầu đã có chút chán nản, Đặng Tư Ngọc luôn ở bên cạnh nói chuyện với bà, giữa hai lông mày có ưu phiền nhàn nhạt. Đặng Tư Ngọc đã đổi đôi khuyên tai mới, không phải là celine mà là hoa sơn trà màu trắng, ở trên d.ái tai cô ta nhẹ nhàng nở rộ.

Đỗ Minh Trà có thể sâu sắc hiểu được sự buồn bã và không biết phải làm sao của cô hướng dẫn.

Lúc học cấp ba, Đỗ Minh Trà và bạn học cùng diễn vở kịch tiếng anh [Giông tố] do bản thân tự cải biên, toàn quá trình lời thoại tiếng anh là do tự cô dịch để tham gia ngày hội tiếng anh của trường.

Trang phục, đạo cụ là do mẹ Đỗ Uyển Linh thức đêm làm, bà không giỏi nội trợ nhưng lại có một đôi tay khéo léo, cắt may đồ vô cùng tinh xảo.

Vở kịch này được luyện tập vô cùng kỹ lưỡng ở vòng sơ khảo đã dành được thành công lớn, nhưng lại vào lúc trước trận chung kết một ngày thì nhận được thông báo, tiết mục kịch nói bị gạch, bọn họ mất đi tư cách tiến vào chung kết.

Nguyên nhân chính là do có người report, chỉ trích [Giông Tố] có những thông tin xấu liên quan đến mẹ con, anh chị em…..Không thích hợp để làm vở kịch nói diễn trước mặt các học sinh cấp ba.

Mặc dù lúc đó trong sách giáo khoa ở trường cấp ba có dùng trích đoạn của [Giông Tố] thế nhưng nhà trường vẫn tôn trọng đơn tố cáo này, quyết định loại khỏi cuộc thi.

Đỗ Minh Trà rất ghét cái thể loại report kiểu này treo cao cờ hiệu quy phạm đạo đức kỳ thực bài trừ dị kỷ.

Cô đi đến chỗ cô hướng dẫn.

Đặng Tư Ngọc mắt lóe lóe, chủ động tránh đi, để lại cho cô và cô hướng dẫn đơn độc nói chuyện.

Cô hướng dẫn than thở có chút áy náy: “Bạn Minh Trà, vất vả cho em bệnh vừa khỏi đã phải đến đây tập luyện….Haizzz, không ngờ rằng lại phát sinh loại chuyện này.”

Bà đang định nói lời th,ô tục lại nghĩ đến bản thân là một người giáo viên nên cứng ngắc nuốt xuống.

Cô hướng dẫn nhíu mày, có chút bất lực cười khổ: “Chủ nhiệm Từ bên phòng giáo vụ cũng rất cổ hủ, nói là dựa theo quy định mà làm việc, cô với ông ấy nói mấy câu thì bị nghẹn trở về….thực tế không còn cách nào cả.”

Chủ nhiệm Từ?

Đỗ Minh Trà đối với vị chủ nhiệm của phòng giáo vụ này ấn tượng vô cùng sâu sắc, cẩn thận tỉ mỉ, theo quy tắc cũ.

Lúc Đỗ Minh Trà lần đầu tiên điền vào bảng biểu xin vay vốn sinh viên, bảng biểu điền có vết tẩy xóa, chính vì thế bị chủ nhiệm Từ nghiêm khắc bắt phải điền lại bảng mới, không được có chút tẩy xóa nào.

Khương Thư Hoa và mấy bạn học khác cũng tụ lại, mồm năm miệng mười thay cô hướng dẫn đưa ra chủ ý.

Bạn học theo phái ôn hòa: “Cô ơi, nếu không chúng ta đi tìm chủ nhiệm Từ xin xỏ?”

Bạn học theo phái lý trí phân tích: “Đúng vậy, cũng đã diễn tập một lần rồi, hiện tại lại thay đổi động tác….luyện tập không kịp.”

Bạn học theo phái gan lớn: “Làm gì, chúng ta nếu không lúc diễn tập cứ lừa bịt cho qua, lúc lên sân khấu thì vẫn làm theo như lúc đầu làm tốt đó, không phải chỉ lộ mỗi cánh tay thôi sao? Chúng ta sao phải kia dè đám bọn trục nhỏ …có sao hay không làm cái gì?”

Đặng Tư Ngọc dịu giọng khuyên nhủ: “Các bạn, chúng ta đừng làm khó cô hướng dẫn nữa được không? Xảy ra loại chuyện này, trong lòng cô hướng dẫn chắc chắn còn khó chịu hơn chúng ta rất nhiều. Hiện tại chỉ còn hai ngày nữa là đến cuộc thi, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta nắm chắc thời gian thay đổi điệu múa, luyện tập lại lần nữa, chắc vẫn còn kịp.”

Cô hướng dẫn nhắm mắt.

Bà ta xác thực còn khó chịu hơn bất kỳ ai.

Vì điệu múa này, bà ta đã phải tự bỏ tiền túi của mình ra để đặt người làm trang phục và trang sức, tiền còn xuýt nữa không đủ, may có Đặng Tư Ngọc chủ động đề xuất, con bé sẽ tự chuẩn bị trang phục, không cần bà ta phải nhọc lòng, Đỗ Minh Trà bị ốm, dưới tình huống bản thân còn đang làm thêm, vẫn nhận nhiệm vụ lúc khó khăn, người vừa mới khỏi bệnh đã đến tập luyện thay Hiểu Tuyết bị thương trước đêm diễn tập, bởi vì quá mệt mỏi lúc đi xuống cầu thang ngã bị thương ở chân…….

Cô hướng dẫn cũng nói hết nước hết cái thuyết phục giáo viên chủ nhiệm cho các sinh viên luyện tập vất vả lần này thêm điểm học phần, hơn thế nữa khó khăn lắm bà mới mời được người chị họ kiêu ngạo của mình dàn dựng điệu múa, xin chị ấy bớt chút thời gian đến dạy dỗ…..

Ngày lại ngày đều là tâm huyết của ba ta.

Thế nhưng lại vì một câu “sợ khơi dậy ý nghĩ xấu xa trong lòng các nam sinh vị thành niên” mà xuýt nữa thì cuốn sạch đi bao nhiêu tâm huyết.

Giọng của Đặng Tư Ngọc xác thực rất tốt, giọng hát cũng rất hay, chỉ dựa vào giọng ca và lực thu hút của con bé, đoán chừng cũng có thể thuận lợi dành được ngôi vị quán quân.

Nhưng không giống,

Thế còn các sinh viên luyện tập múa từ lâu đến giờ tâm huyết đều thành công cốc à.

Còn có một chuyện, nếu như thua, bà còn phải mời người đồng nghiệp chết tiệt lòng lang dạ sói kia ăn sáng một tháng!!!

Cô hướng dẫn trầm mặc một lúc, bà ta đứng dậy: “Có ai đồng ý cùng cô đi một chuyến gặp mặt chủ nhiệm Từ không? Chúng ta thử thêm lần nữa.”

Giọng nói của bà ta đã có chút thỏa hiệp: “Cho dù bắt buộc phải đổi trang phục, chúng ta cũng phải đi thử thuyết phục một chút, không thay đổi điệu múa.”

Các sinh viên trầm mặc.

Nhưng mà so với việc đổi điệu múa thì chỉ đổi trang phục múa mặc dù khó tiếp nhận được những vẫn còn đỡ hơn chút.

Cô hướng dẫn nói là tự nguyện, nhưng tất cả các bạn học đều lựa chọn cùng đi với cô hướng dẫn đến phòng giáo vụ một chuyến.

Bên ngoài rơi một lớp tuyết mỏng, Đỗ Minh Trà quấn áo khoác phao trắng, đầu mũi bị gió thổi đỏ ửng, nhịn không được muốn hắt xì hơi, lại cố gắng nhịn xuống.

Đặng Tư Ngọc đi đến bên cạnh cô, khẽ thở dài: “Minh Trà, hay là bỏ đi, chủ nhiệm Từ nghiêm khắc như vậy, hơn nữa trang phục múa lần lần đúng là có chút se,xy quá——”

“Không được bỏ” Đỗ Minh Trà nói, thở ra khói trắng “Chúng ta nhảy rất bình thường, là do mắt với tim của bọn họ, vì sao bắt chúng ta phải bỏ?”

Đặng Tư Ngọc nhíu mày: “Nhưng bọn họ không có khả năng đồng ý cho chúng ta múa như vậy, sẽ phê phán chúng ta không biết xấu hổ.

Đỗ Minh Trà nói: “Em không thấy điệu múa có vấn đề gì, nghệ thuật múa vốn dĩ chính là để phô bày vẻ đẹp hình thể.”

Nói đến đây, cô nhìn sang Đặng Tư Ngọc, ánh mắt bình tĩnh: “Bọn họ mới phải xấu hổ bởi vì những liên tưởng xấu xa trong lòng mình chứ không phải chúng ta.”

Lúc này điện thoại kêu lên, Đỗ Minh Trà ấn tắt âm lượng, cùng bạn học đi gõ cửa phòng giáo vụ.

Chủ nhiệm Từ đang sắp xếp giá sách dựa theo màu sách, quay đầu nhìn thấy nhóm sinh viên này, còn chưa nói gì đã nhíu mày: “Tôi đã nói rồi, trang phục của các em quá đồi phong bại tục. Một sinh viên trường đại học đứng đắn, sao có thể ăn mặc hở hang rồi nhảy một điệu múa như vậy?”

Cô hướng dẫn có chút xấu hổ, Đỗ Minh Trà là người đầu tiên đứng ra, dịu giọng hỏi: “Chủ nhiệm từ, trang phục múa của chúng em là dựa theo thiết kế trang phục vũ đạo của bậc thầy vũ đạo Avgy Dorofi Margaritodya người Nga nổi tiếng từng đoạt giải quán quân thế giới, chẳng lẽ thầy cảm thấy tác phẩm của bậc thầy cũng là đồi phong bại tục hay sao?”

Chủ nhiệm từ bị làm cho choáng váng: “Đợi chút, bậc thầy vũ đạo người Nga? Tên gì mà ya cái gì?”

“Cái này không quan trọng” Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc hỏi: “Tiên sinh Lỗ Tấn từng nói, có một vài người vừa nhìn thấy cánh tay trắng thì nghĩ đến giao phối, chẳng lẽ trong mắt của thầy cũng như vậy sao?”

Chủ nhiệm Từ mất tự nhiên để sách xuống, ông ta bỏ mắt kính xuống, ấn ấn, dịu giọng nói: “Thầy cũng không có ý phê bình gì trang phục múa của các em, chỉ là trang phục này xác thực có chút không giống bình thường, ảnh hưởng không tốt.”

Đặng Tư Ngọc dịu dàng nói: “Thầy Từ, chúng em biết trang phục múa có vấn đề, bọn em sẽ đổi hết. Lần này sẽ không làm khó thầy, chỉ là muốn giữ nguyên điệu múa suy cho cùng giờ chúng em tập lại bài mới quả thực quá khó khăn rồi.”

Đỗ Minh Trà hít một hơi thật sâu.

Xong, gặp phải đồng đội ngu như heo rồi.

Cô vốn dĩ định không nhượng bộ một chút nào, cứ tiếp tục dây dưa đến chủ nhiệm Từ không chịu nổi được nữa, lại đề xuất ý kiến không đổi điệu múa.

Như vậy, cho dù không tranh thủ được trang phục múa nhưng cũng có thể tránh được việc đổi điệu bài múa.

Ai ngờ được chủ nhiệm Từ vừa lộ ra chút do dự, vẫn còn chưa kịp rèn sắt khi còn nóng, Đặng Tư Ngọc đã đưa át chủ bài ra rồi.

Cô còn an tâm cái gì.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chủ nhiệm Từ lúc nãy còn lộ ra chút không biết phải làm sao, sau một câu xoay chuyển của Đặng Tư Ngọc thì đã quay lại thần sắc cũ: “Trang phục múa bắt buộc phải đổi, bài múa cũng phải đổi, vấn đề này không thương lượng gì hết.”

Lại cứng rồi.

May mà cô đã có chuẩn bị.

Đỗ Minh Trà cúi đầu, dùng điện thoại trong tay tìm video mà Hoắc Vi Quân ghi lại: “Là như này thưa thầy, chúng em đã cẩn thận xem lại rồi, không có phát hiện ra động tác nào không thích hợp cả.”

Đưa điện thoại trong tay đến trước mặt ông ta, Đỗ Minh Trà hỏi: “Hy vọng thầy có thể tự mình chỉ ra chỗ, trong bài múa này rốt cuộc có chỗ nào có vấn đề?”

Chủ nhiệm Từ không nói, nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Đỗ Minh Trà, không thể không tạm thời thỏa hiệp, đưa mặt qua nhìn.

Video này quay là lúc đang diễn tập, Hoắc Vi Quân cầm máy Leica đến quay vô cùng sắc nét.

Còn mượt hơn gấp vạn lần so với server của Tấn Giang.

Coi một đám nữ sinh cong eo cúi người, lộ eo, vểnh mông, chủ nhiệm Từ hơi ngả người ra sau: “Cái này——”

“Chẳng lẽ là chỗ này sao? Đỗ Minh Trà giả vờ không nghe thấy, nhíu mày “Hiện tại đã là năm 2021 rồi, chắc sẽ không có người cảm thấy động tác kiểu này là gợi tình nhỉ?”

Chủ nhiệm Từ vẻ mặt cứng ngắc.

Cô hướng dẫn nói hùa theo: “Sẽ không sẽ không đâu? Còn có đại thần nhà Thanh nào cảm thấy khó coi khi đến nhìn thấy loại động tác này được sao?”

Chủ nhiệm Từ mất tự nhiên bắt đầu rót nước.

Khương Thư Hoa lại thêm vào một đao: “Chỉ cần là người tiếp nhận giáo dục bậc cao đều sẽ không cảm thấy cái loại động tác này là đồi phong bại tục đâu nhỉ? Cho dù là là người triều Thanh cũng chỉ bó chân chứ cũng không bó đầu nha?”

Tay đang cầm cốc nước nóng của chủ nhiệm từ run lên một cái, nước nóng bắn lên mu bàn tay.

“Ai ya” Đỗ Minh Trà quan tâm nói “Thầy, thầy không bị bỏng tay chứ? Có sao không? Chúng em đang phê bình mấy người trong đầu đầy suy nghĩ bẩn thỉu đó, thầy đừng để ý, thầy là người đàn ông tấm lòng rộng mở như này, tất nhiên sẽ không giống như mấy cái người đàn ông chưa từng trải qua giáo dục tốt, nhìn một chút nghệ thuật cũng suy nghĩ đến mấy thứ đồi trụy.”

“Không sao” Chủ nhiệm Từ giữa hai hàm răng rặn ra mấy câu “Tiếp tục đi.”

Lúc này Đỗ Minh Trà mới tiếp tục bật chạy video.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio