Trong bữa tiệc long trọng, ngoại trừ quận chúa Quý Thuận và thái tử Tây Nhung, Minh đế còn chỉ định An Ngọc Oánh làm trắc phi của Tứ hoàng tử, đây chắc chắn lại cho Tiết Quốc Công một đòn đả kích. Với thân phận của An Ngọc Oánh, cho dù là chính phi của hoàng tử cũng đủ để với đến, nhưng lại bị Minh đế chỉ định làm trắc phi. Có thể thấy, lúc đó tuy rằng Tiết thị đã gánh lấy tội danh, nhưng trong lòng Minh đế rõ ràng vẫn chưa an tâm.
Thái tử Tây Nhung - Hách Liên An Nguyên dễ nhận thấy là tâm trạng rất tốt, không ngừng mời rượu với các quan viên xung quanh đến nói chuyện, thậm chí còn thường đi đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn để khiêu khích vài câu.
Đáng tiếc, Ngự Phượng Đàn vẫn luôn lạnh lùng, không muốn quá để ý đến bộ dạng của hắn. Cho dù là như vậy, tâm trạng của Hách Liên An Nguyên cũng vô cùng tốt.
Vân Khanh trò chuyện vài câu với các tiểu thư tiến đến để nói chuyện, phần lớn thời gian vẫn yên lặng ở một chỗ, không giống với những người khác, ngồi chụm lại từng nhóm với nhau. Nàng không hề thích thú với những yến hội như thế này, nếu không phải là bắt buộc phải đi tham dự một vài chuyện, nàng thà rằng làm một vài thứ bản thân hứng thú, còn tốt hơn rất nhiều so với nhìn những kẻ tâm tình giả tạo ở chỗ này.
Tứ hoàng tử ngồi trên vị trí phía trước, một đôi mắt giống như được ngâm vào băng, tìm kiếm bóng dáng của Vân Khanh trong đám người lộng lẫy sáng rực ở trên điện. Hắn bị chỉ hôn cưới An Ngọc Oánh, còn Vân Khanh lại không bị chỉ đi hòa hiếu kết giao. Tất cả những điều này có phải giống như trước đây, lại là kết quả sau khi nàng tỉ mỉ bày ra mà có được? Một nữ tử yếu đuối có thể làm đến bước này, nếu là trước đây, hắn căn bản cũng sẽ không dám tưởng tượng, bây giờ lại cứ hướng về Thẩm Vân Khanh. Mỗi sự việc phát sinh trên người nàng cuối cùng đều sẽ trở nên không giống với kế hoạch lúc đầu, dường như sự việc vốn dĩ chính là do một tay nàng thao túng.
Hắn không muốn nghĩ như thế, nhưng lại không thể không nghĩ như vậy.
“Quận chúa Vận Ninh ngồi ở chỗ này nhìn gì vậy?” Vân Khanh đang chăm chú nghĩ chuyện, quay đầu nhìn lại thấy Hách Liên An Tố cầm một chén rượu, môi ngậm cười nhẹ bước đến bên cạnh nàng.
Nếu không nói đến Hách Liên An Tố là hoàng tử của Tây Nhung đến, nhìn sơ qua, hắn khá giống là một vị công tử bột của gia đình giàu có. Có lông mi dài, mắt như sao, biểu cảm trên khuôn mặt không phải kiểu vênh váo hống hách, ngược lại có chút khiến người ta cảm thấy điềm đạm, dung mạo cũng trắng hơn một chút so với Hách Liên An Nguyên, dáng người hơi cao to, có uy mà không hung hãn.
Nhưng người sinh ở hoàng gia, không một ai có thể xem nhẹ. Tất cả những thứ trong nội tâm và trên bề ngoài bọn họ thường thường là hoàn toàn tương phản, chí ít, cũng sẽ không thể hiện ra đầy đủ.
“An Tố Vương và thái tử sao lại không cùng nhau chúc mừng vậy?” Vân Khanh không trả lời mà hỏi ngược lại, ánh mắt đặt trên người của Hách Liên An Nguyên đang ở chỗ xa cùng uống rượu với chúng thần. Người Tây Nhung thích uống rượu, một mình Hách Liên An Nguyên mời rượu với rất nhiều đại thần, không có một chút gì không ổn.
Hách Liên An Tố nghe nàng nói chuyện kiểu hoàn toàn dửng dưng, khi nói chuyện, ánh mắt lướt qua khóe môi như cánh hoa, cười nhạt: “Ta cho rằng người nên chúc mừng là quận chúa Vận Ninh cô. Nếu không phải là Cẩn Vương thế tử cố ý thể hiện ra sự quan tâm đối với quận chúa Quý Thuận, hoàng huynh ta tuyệt đối sẽ không yêu cầu cưới vị quận chúa kia. Dù sao quận chúa Vận Ninh cũng xinh đẹp tuyệt trần, nam nhân có mắt đều sẽ chọn.”
Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt đều nhìn Vân Khanh, bắt đầu từ trong đình, cho đến trên điện, sự chú ý của hắn vẫn luôn ở trên người Ngự Phượng Đàn. Mãi đến khi Hách Liên An Nguyên đột nhiên đứng dậy, lúc yêu cầu đổi người được chọn hòa hiếu kết thân thành quận chúa Quý Thuận, hắn cảm thấy đây là một cái bẫy. Cuối cùng quả nhiên đã nhìn thấy sự trao đổi ánh mắt giữa Ngự Phượng Đàn và Thẩm Vân Khanh, tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng trực giác của hắn nói với hắn, trong này không đơn giản.
Vân Khanh nhìn hắn, sớm đã biết An Tố Vương này đến đây tìm nàng nói chuyện sẽ không phải là cảm thấy thoải mái khi nàng không được chọn làm thái tử phi Tây Nhung, quả nhiên vừa mở miệng đã nhắc đến. Nhưng trên khuôn mặt nàng không xuất hiện sự hoảng hốt như Hách Liên An Tố tưởng. Hai mắt bình tĩnh, thậm chí còn chứa đựng một chút ý cười thanh nhã nhẹ nhàng, thoáng nghiêng đầu, lộ ra góc nghiêng tuyệt đẹp, khẽ mở cánh môi nói: “Nếu An Tố Vương đã khẳng định như vậy, tại sao không trực tiếp đi nói với thái tử điện hạ thế?”
May là An Tố Vương đã chuẩn bị xong tâm lý, đại khái cũng chỉ nghĩ đến là nàng sẽ phủ nhận, sẽ uy hiếp, sẽ kinh ngạc, lại không nên là trả lời như thế này. Sự gió nhẹ mây bay như thế, giống như trả lời câu hỏi kiểu “Cảm thấy hoa này có đẹp không?” vậy.
Hắn nói theo bản năng: “Lẽ nào cô không sợ ta đi nói với hoàng huynh?”
Lúc này, bầu không khí trong điện đang náo nhiệt, mọi người đều giao lưu, nói chuyện với nhau, tiếng nói chuyện của hai người bọn họ vừa phải, rất nhanh chóng hòa vào trong tiếng huyên náo, trên khuôn mặt hai người đều hiện ra nét cười, nhìn xa sẽ chỉ cảm thấy Hách Liên An Tố đang nói chuyện khách khí với quận chúa Vận Ninh, sẽ không nghĩ tới trên thực tế hai người đang tiến hành một trận giao chiến về tâm lý.
Hách Liên An Tố nhìn Vân Khanh, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn không ra một chút hoảng hốt, giống như những lời hắn vừa mới nói không có một chút quan hệ nào với nàng.
Thật là không giống với người thường. Trong lòng Hách Liên An Tố lại đánh giá Vân Khanh thêm một câu. Từ trong việc so tài thơ trong nhà thủy tạ () đã nhìn ra, nàng không phải là một nữ tử giống như bề ngoài yếu đuối không chỗ dựa. Trước khi bị Cổ tiểu thư ăn cắp thơ ca, nàng đã làm xong cách xử lý để ứng phó với mọi tình huống đột ngột xảy ra. Lúc bị đổ oan, lấy ra chứng cứ một cách thong thả không vội vàng, chọc thủng quỷ kế. Lúc rất nhiều tiểu thư bị chuông gió bằng ngọc lưu ly đột nhiên vỡ vụn mà sợ hãi đến mức hoảng hốt kêu to, chỉ có nàng kéo một vị tiểu thư khác ở bên cạnh, ung dung lùi về phía sau ba bước, tránh ra khỏi phạm vi mà lúc mảnh vỡ văng tung tóe có thể bắn đến.
Nữ tử như vậy, Tây Nhung không phải là không có, nhưng những nữ tử đó đều sẽ thể hiện ra vẻ hùng hổ hăm dọa hoặc là trổ hết tài năng, thậm chí là sau khi sự việc xảy ra còn đi phản ứng lại, còn Thẩm Vân Khanh vẫn luôn không chút hoang mang. Đối với mỗi sự việc xảy ra tiếp theo, nàng đều sẽ cho người khác một ảo giác nắm giữ ở trong lòng bàn tay.
Đúng, là ảo giác.
Trên thế giới này không có một người nào có thể thật sự nắm giữ được tất cả mọi việc. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trong ba phương diện này, có hai loại, không phải là con người có thể hoàn toàn nắm giữ, nhưng có thể nắm giữ một hoặc hai loại trong đó, cũng là vô cùng dũng mãnh rồi.
Xuất thân của Hách Liên An Tố không cao, trong vô số các hoàng tử của Tây Nhung Vương, không được coi là tài năng xuất chúng nhất.
Nhưng Vân Khanh từng nghe Cảnh Hữu Thần nói, Tây Nhung Vương vô cùng thích một vị hoàng tử trong số đó, cũng chính là Hách Liên An Tố. Lúc đó thái tử đã mất chức, nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, người kế vị sẽ chính là vị An Tố Vương không có tiếng tăm này.
Cảnh Hữu Thần của kiếp trước là trợ thủ đắc lực của Tứ hoàng tử, điều biết được không ít. Tuy rằng đối với người thê tử là Vân Khanh này không phải là vô cùng hài lòng, nhưng thời gian đã tạo ra tình nồng ý ngọt, khiến hắn vẫn nói không ít chuyện. Nhưng, lúc đó cho dù hắn có nói nhiều hơn nữa, Vân Khanh cũng không hứng thú với thế cục giữa các quốc gia với nhau. May mà lúc đó, bởi vì có tình cảm với Cảnh Hữu Thần, nên nàng luôn vô cùng chú ý đến mỗi câu mà hắn từng nói, bây giờ xem ra cũng không tính là chuyện không hay.
Căn cứ hiện tại để xem, Hách Liên An Tố vẫn luôn diễn vai vương tử tay sai đắc lực của Hách Liên An Nguyên, chỉ sợ bây giờ Tây Nhung Vương vẫn không có sự yêu thích đặc biệt nào đối với đứa con trai này. Phân tích như vậy, vị Hách Liên An Tố này vẫn là kẻ làm ra vẻ yếu ớt rồi sau đó phản kích lại. Bởi vì sinh ra địa vị không cao, vì vậy chỉ có thể dựa vào bên cạnh Hách Liên An Nguyên, dần dần biến sức mạnh có thể thu phục thành của mình, đợi đến khi có một ngày, cơ hội thích hợp, đủ lớn mạnh, sẽ lật đổ mãnh hổ, từ đó nhảy vọt thành quân vương.
Phân tích chuẩn xác đối thủ mới có thể khiến bản thân nằm ở thế chủ động.
Vân Khanh cười một cách lạnh nhạt: “Sợ, đương nhiên là vậy.”
Trong miệng nàng nói sợ hãi, lại khiến Hách Liên An Tố có một cảm giác quái dị nói không ra được, không biết thiếu nữ trước mặt tiếp theo sau có thêm một câu nữa hay không. Quả nhiên, dừng một lát, Vân Khanh nói: “Nhưng An Tố Vương, người sẽ không đi nói với thái tử điện hạ, đúng không?”
Câu nói này lại vượt ra ngoài kế hoạch của Hách Liên An Tố, ngón tay hắn bất giác nắm lại, khẽ cúi đầu che giấu đi thần sắc kinh ngạc trong mắt, liên tiếp vì những lời một thiếu nữ nói mà kinh ngạc, có chút vượt ra khỏi bất ngờ của hắn. Nhưng đây cũng chỉ là trong giây phút ngắn ngủi, lúc ngẩng đầu, Hách Liên An Tố vẫn là hoàng tử tràn đầy sự nhã nhặn đó: “Cô khẳng định như thế?”
“Đương nhiên. Nếu An Tố Vương người muốn nhắc nhở thái tử, thì sớm đã nói rồi, cần gì phải đợi sau khi bệ hạ ban hôn lại đi nói với ta chứ. Có lẽ An Tố Vương trước khi đến Đại Ung đã điều tra rất nhiều rồi, ta ở kinh thành có địa vị gì, người kỳ thực đã vô cùng rõ ràng. Tuy rằng phong là một quận chúa, nhưng làm sao so sánh được với quận chúa Quý Thuận do bệ hạ đích thân đưa vào trong cung nuôi nấng trưởng thành đó chứ? Với tình hữu nghị yên ổn của hai nước mà nói, một người quận chúa không có thực quyền và một người quận chúa được hưởng sự sủng ái của bệ hạ Đại Ung và Tây thái hậu, An Tố Vương đương nhiên hy vọng thái tử điện hạ có thể lấy một quận chúa thực sự bảo vệ và duy trì được sự cân bằng giữa hai nước chứ!”
Vân Khanh nói xong, bưng chén trà bạch ngọc đã nhấp một ngụm ở trong tay lên, bóng mờ do lông mi dài trên mặt tỏa xuống, dường như muốn che phủ chiếc chén ngọc màu trắng mà trong suốt.
Hách Liên An Tố chỉ cười nhạt, dường như có chút hứng thú với những lời nói này của nàng: “Lý do này của quận chúa cũng coi là nói đúng. Nhưng người đại diện hòa hiếu kết giao giữa hai nước, bất luận như thế nào, Tây Nhung cũng sẽ đối đãi tốt với nàng ấy. Bất luận trước kia nàng ấy có thân phận gì, sau khi gả đến Tây Nhung, chính là thái tử phi của Tây Nhung, điểm này sẽ không có bất kỳ khác biệt gì. Ta không muốn vì điểm này mà đi che giấu hoàng huynh. Lúc nãy không nói, chỉ là do ta vẫn chưa quyết định.”
Hắn cũng không phủ nhận quan điểm mà Vân Khanh nói, đối với đối tượng hòa hiếu kết giao, thân phận cao quý một chút đương nhiên là có lợi. Nhưng càng bởi vì câu nói này, Vân Khanh chắc chắn một điểm: “An Tố Vương, nếu người thật sự chắc chắn điểm này, là ta bày ra rồi dẫn đến, cuối cùng khiến thái tử thay đổi, lựa chọn quận chúa Quý Thuận, người hẳn là không muốn ta gả cho thái tử điện hạ rồi.”
Trong đôi mắt trong suốt, nàng cười nhẹ, Hách Liên An Tố nhìn thấy ánh mắt chính mình ngưng tụ lại lần nữa. Giây phút đó, trong đáy lòng dường như có cảm giác bị người khác nhìn thấu, lên tiếng nói: “Tại sao cô lại nghĩ như vậy?”
Một thoáng này, con ngươi của hắn bắn ra một ánh sáng cực kỳ sắc bén, đại khái lúc bản thân vẫn chưa ý thức được liền biến mất dưới sự yên lặng. Vân Khanh lơ đễnh nói:
“An Tố Vương cũng không phải là vật trong ao, lần này đi sứ Đại Ung, mọi thứ đều là thái tử điện hạ làm chủ, tất cả mọi thứ đều là nghe theo sự sắp xếp của hắn. Cùng là hoàng tử, bởi vì xuất thân của người không cao mà bị chìm trong mọi người. Cùng là con trai của Tây Nhung Vương, tại sao chỉ bởi vì người sinh ra từ trong bụng của một người khác, mà phải chịu sự khinh thường. Không ai chú ý đến người, không ai thật sự coi người là hoàng tử để đối xử. Xuất thân cao quý này không hề mang lại cho người cuộc sống cao quý. Người mê muội trong cực khổ, thậm chí vùng vẫy, cuối cùng phát hiện ra, chỉ có nhờ cậy vào người khác, mới có thể khiến Tây Nhung Vương tìm ra người, cuối cùng người đã lựa chọn thái tử, người có địa vị rất cao nhưng đầu óc chưa chắc là thông mính nhất. Người tiếp cận hắn, vì hắn mà bày mưu tính kế, tiêu trừ sự hoài nghi của hắn, trở thành người mà hắn tin tưởng nhất. Vì vậy lần đi sứ lần này, hắn cũng đưa người cùng đi, bởi vì hắn rất tín nhiệm người, một chút cũng không lo lắng người sẽ tìm lý do diệt trừ hắn dọc đường. Ngay cả vừa nãy, lúc chuông gió bằng ngọc lưu ly vỡ, người không phải cũng giơ tay kéo hắn sao?”
Hách Liên An Tố nghe những lời Vân Khanh nói, ngón tay dần dần nắm chặt, cổ họng di chuyển lên xuống, giống như liều mạng nuốt xuống dưới tất cả tâm tình.
“Thực ra không phải như vậy. Người đương nhiên rất muốn chiếc chuông gió đó sẽ rớt xuống như thế, đập lên đầu của thái tử, khiến hắn vỡ đầu chảy máu, tốt nhất là từ nay về sau cũng không thể tỉnh lại nữa. Nhưng người không thể làm như vậy, bởi vì nếu hắn xảy ra chuyện, vị hoàng tử đi cùng đến như người nhất định sẽ phải chịu tội, vương hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho người. Vì vậy tự đáy lòng người do dự trong chớp mắt, cuối cùng lựa chọn kéo thái tử ra ngoài. Cứ như thế này, hắn sẽ càng tín nhiệm người, người lại càng thêm cảm thấy không cam lòng. Mọi thứ người làm bao nhiêu năm nay đều là vì vị trí cao nhất đó, nhưng tại sao thái tử không bằng người đó, vừa sinh ra thì cái gì cũng có, cho dù dẫn binh thất bại ê chề với Đại Ung, cũng vẫn yên ổn ngồi ở vị trí này. Người sẽ không để hắn lấy được một thê tử thông minh, một thê tử thật sự sẽ giúp đỡ hắn, nhưng trên thực tế sẽ không có bất cứ sự giúp đỡ nào. Bởi vì người sớm đã biết quận chúa Quý Thuận một lòng si tình với Ngự Phượng Đàn, tính cách lại hung ác bá đạo, lấy nữ tử như vậy về, đối với nam nhân mà nói, là một con ngựa hoang khó điều khiển, có chút không thuận lợi thì sẽ đem lửa đốt lên người.”
Trong ánh mắt của Hách Liên An Tố lộ ra một luồng phẫn hận mơ hồ, đốt ngón tay từ xanh chuyển thành trắng, lộ ra màu sắc giống như chết chóc, giọng nói như thú vật nghẹn ngào, trầm thấp đáng sợ: “Quận chúa Vận Ninh thật biết bịa chuyện.”
Vân Khanh nghe vậy, cúi đầu cười nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng tinh tựa như bông hoa ngọc lan đẹp nhất: “An Tố Vương cảm thấy câu chuyện này cũng không tồi chứ. Người biết không? Nếu là ta bị đưa đi làm thái tử phi, nếu người đã đến xứ lạ, hơn nữa đằng sau ta lại không có lá chắn đầy đủ để bảo vệ ta, có lẽ sẽ một lòng một dạ giúp đỡ thái tử điện hạ, khiến địa vị của bản thân mình ở trong mắt hắn càng ngày càng quan trọng, đợi hắn có một ngày ngồi lên vị trí chí cao vô thượng, ta cũng có thể có một góc nhỏ đó.”
Nàng không thèm tin là Hách Liên An Tố thật sự coi đây là một câu chuyện, sự đấu đá hoàng quyền, ở hoàng thất của một quốc gia nào cũng không thể tránh được. Hách Liên An Tố thân ở trong đó sẽ không thể bình yên tránh được. Cho dù hắn ngoan ngoãn hơn nữa, cũng không che giấu được bản tính, huống hồ lúc ở nhà thủy tạ Hoằng Nguyệt, Vân Khanh đã nhìn rõ hành động của hắn.
Khuôn mặt của Hách Liên An Tố không trầm tĩnh nữa, mặt mày hắn lúc này kinh sợ, lộ ra vài phần lệ khí, thoạt nhìn lại có một phần giống với Hách Liên An Nguyên, sự không cam lòng đang nhô ra thì bị che giấu đó, trong giọng nói tràn đầy sự gợi mở nhẹ nhàng của người thiếu nữ rốt cuộc cũng nổi ra hai điểm trên khuôn mặt. Hắn cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm Vân Khanh một hồi, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cô quả thật rất thông minh, nhưng cô không biết, người quá thông minh thường chết rất sớm sao?”
“An Tố Vương, người đây là uy hiếp ta sao?” Sắc mặt của Vân Khanh bỗng nhiên cũng thay đổi, từ mỉm cười lúc nãy trở thành mang theo một nỗi buồn, đôi mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, lúc nói chuyện, cánh môi hơi động, nhưng từng câu từng chữ vẫn rất rõ ràng:
“Người hôm nay nói chuyện với ta ở chỗ này, đã quá thời gian một khắc, không ít người trên đại điện nhìn thấy. Nếu theo những lời An Tố Vương nói, người thế tử Cẩn Vương thực sự để ý là ta, người nói xem, nếu sau chỗ này, ta xảy ra chuyện, trước tiên, tất cả mọi người sẽ nghĩ đến ai? Nhất định là An Tố Vương người.”
“Vậy cũng không chắc…” Hách Liên An Tố phản bác.
Vân Khanh không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Đại Ung có câu nói là: Không phải người cùng tộc, nên tâm tính họ sẽ không giống ta. Người, một hoàng tử đi sứ, giết hại một vị quận chúa trong đất nước ta, cho dù là vì bộ mặt của thiên tử, đến lúc đó, bệ hạ nước ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua…”
Hách Liên An Tố nghe những lời Vân Khanh nói, nàng nói không sai. Lúc này, hắn đã hiểu rõ vì sao sắc mặt của Thẩm Vân Khanh phải thay đổi đến mức giống như lo âu và bối rối. Bởi vì ở đây đã có ánh mắt của vài người đều tập trung đến, một trong số đó vô cùng rõ ràng, chính là lãnh ý trong đôi mắt hẹp dài từ từ đi ra, xuyên qua giữa mọi người đi đến, không chút giảm thiểu sát ý khát máu trong đó, thậm chí còn có mấy vị hoa y công tử, ánh mắt cũng dừng lại chỗ này, sự chú ý trong ánh mắt không ít hơn so với thế tử Cẩn Vương.
Xem ra quận chúa Vận Ninh này không hề đơn giản, thê thảm không có thế lực như những gì bề ngoài nhìn thấy. Cái chết của nàng sẽ không đơn giản bị phán định là vụ án giết người bình thường.
Song Hách Liên An Tố tuy rằng là một vị hoàng tử xuất thân không cao, nhưng trong xương cốt vẫn lưu lại huyết dịch của hoàng thất, chí ít trong dân thường, hắn vẫn mang một tầng ánh sáng hoàng kim. Lúc này bị Vân Khanh uy hiếp như vậy, trong lòng hắn rõ ràng rất khó chịu, sắc mặt lộ ra sự chán nản: “Theo ta được biết, Đại Ung và Tây Nhung liên minh không chỉ là vì hòa bình, lương thảo của các người có thể theo kịp sao? Cho dù bệ hạ biết cái chết của cô không phải là ngoài ý muốn, nhưng ông ấy vì sự yên ổn của đất nước, sẽ làm việc không nhận được lợi ích như thế sao?”
Vừa nãy lúc Hách Liên An Nguyên cầu hôn quận chúa Quý Thuận, Hách Liên An Tố nhìn ra được sự không nỡ của Minh đế, nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn quận chúa Quý Thuận làm đối tượng hòa hiếu kết giao. Quốc gia thiên hạ đối với một vị hoàng đế mà nói, thiên hạ chắc chắn quan trọng hơn một nữ nhân.
Không thể không nói, trước khi Hách Liên An Tố đến Đại Ung, quả thực đã có rất nhiều chuẩn bị, đều đã tiến hành nghiên cứu một lượt những nguyên nhân chủ yếu về đại thế cục và ký kết hiệp ước đồng minh của hai nước. Nhưng, rất rõ ràng, điều hắn hiểu quá ít.
Sau khi thu được hiệu quả mong muốn, Vân Khanh nở nụ cười, tiếng cười như đứa trẻ bướng bỉnh sau khi trêu chọc người khác xong, kiểu đắc ý đó, cùng với giọng nói như chuông bạc của nàng lại khiến trong lòng người khác có một sự thú vị tê dại đến khó tả.
“An Tố Vương, nếu người đã biết ta xuất thân không cao, sao lại không biết phụ thân ta là ai? Bây giờ người buôn vải lớn nhất Đại Ung chính là Thẩm gia, cửa hiệu phân bố khắp đất nước, ngay cả vải vóc ngự dùng trong hoàng cung cũng lấy từ Thẩm gia. Tuy rằng không nói là cực kỳ giàu có, nhưng nếu người biết ta là con gái duy nhất của Thẩm gia, người sẽ hiểu được, khi phụ thân ta biết con gái của ông ấy chết trong tay người nào, lại bởi vì nguyên nhân gì mà chết, ông ấy e rằng có thể dốc hết tất cả, hỗ trợ quân tư sao? Lúc đó, không biết Tây Nhung Vương và thái tử sẽ nghĩ thế nào về đứa con trai và đệ đệ là người đây. Rõ ràng là chọn làm người đi hòa hiếu kết giao, cuối cùng lại giết một vị quận chúa của nước đối phương, hành động thế này rốt cuộc là cầu hòa hay là dẫn địch đây? Ta nghĩ An Tố Vương có lẽ hiểu rõ lợi hại trong này, không cần ta nói rõ lại nữa chứ!”
Quân đội của Tây Nhung tiêu hao không ít trong chiến dịch hàng năm, cộng thêm sự truy kích như muốn diệt tận gốc của Ngự Phượng Đàn, gần như tổn thất hơn một nửa tinh binh. Mặc dù quốc khố của Tây Nhung không trống rỗng, nhưng đất rộng người thưa, nhân lực mới là sự giàu có lớn nhất của bọn họ. Không có đủ tinh binh, có nhiều tiền hơn đi chăng nữa cũng không tích tụ nổi người sống đi tham gia chiến dịch. Chính bởi vì vậy, Tây Nhung và Đại Ung mới có thể mỗi bên lùi một bước, tình huống ký kết hiệp ước đồng minh hiện tại mới xuất hiện.
Hễ Đại Ung có tiền tài trợ giúp, điều Tây Nhung đối mặt chính là cục diện nguy hiểm. Tình thế vô cùng nguy cấp, đội quân hùng mạnh tấn công vào thành, lúc đó, Tây Nhung Vương và thái tử vẫn sẽ coi hắn là con trai, huynh đệ thân thiết của chính mình sao? Chỉ sợ là sẽ không. Bọn họ sẽ nghĩ tới việc giao người phá hỏng hiệp ước này ra, có lẽ có thể đổi lấy sự bình yên nhất thời. Không, e rằng không cần giao nộp, chỉ cần hắn quay về thì sẽ bị phụ vương trách cứ, đến lúc đó sẽ biến thành bộ dạng gì… Sự nỗ lực nửa đời của hắn e rằng sẽ bị hủy diệt trong chớp mắt.
Hách Liên An Tố không cần nhìn gương cũng biết sắc mặt lúc này của chính mình nhất định rất khó coi. Hắn không biết, cũng chưa từng nghĩ đến điểm này. Với cách nhìn của hắn, nữ tử của Tây Nhung yếu đuối biết bao, tài năng có nhiều hơn nữa cũng chỉ là ngâm thơ vẽ tranh, thoạt nhìn thì đẹp đẽ, kỳ thực lại giống bình hoa bằng gốm sứ, chạm vào là vỡ. Nếu không phải hôm nay nhìn ra đầu mối của việc ban hôn, hắn cũng sẽ không ngờ được Thẩm Vân Khanh lại là một người như vậy.
Nàng vốn dĩ chính là nhìn thấu hắn, hắn đến uy hiếp nàng, thậm chí mang theo một hàm ý tự chuốc lấy nhục. Hắn nhìn khóe môi nàng vểnh lên, trong đó dường như có lời nói thông minh vô tận, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, hắn sẽ không nghĩ đến hai chữ bình hoa nữa, mà là quốc sắc thiên hương, trong ngoài như một.
Giờ khắc này, tâm trạng của hắn rất phức tạp. Hắn rất muốn bóp chết thiếu nữ với nụ cười mang theo sự cười nhạo trước mặt này, lại cảm thấy thật may mắn, thật tốt, thái tử không cần thái tử phi như thế. Nếu có nữ tử như vậy ở bên cạnh, muốn lật đổ Hách Liên An Nguyên, chắc chắn phải tốn thêm nhiều thời gian và tâm sức hơn nữa.
Kế hoạch của hắn đã trù tính được một nửa, không thể bởi vì bất cứ nhân tố không ổn định nào mà khiến cho sự sắp xếp trước đó thất bại trong gang tấc.
Nghĩ tới đây, sự tức giận trong lòng và sắc mặt của Hách Liên An Tố cũng kiềm lại, đổi thành một kiểu thần sắc vô cùng nhã nhặn, ngón tay buông lỏng, nỗ lực làm cho những ngón tay bởi vì lúc nãy quá tức giận mà dùng lực để khắc chế cảm xúc trở nên không cứng đờ như thế nữa. Trong vài giây, hắn cũng đã quyết định chọn lựa, sau đó nâng chén cười nói: “Quận chúa hài hước dí dỏm, nói chuyện cùng với cô rất thoải mái, hy vọng sau này còn có thể nói chuyện nhiều hơn với quận chúa.”
Hôm nay Vân Khanh nói những lời này với Hách Liên An Tố, cũng không phải là để tạo nên một kẻ thù mới. Nàng chỉ nói cho Hách Liên An Tố, làm thế nào cũng được, sẽ không nảy sinh bất ngờ phiền phức. Nhưng, phiền phức đến rồi, nàng cũng sẽ không sợ hãi phiền phức. Nàng cầm ly nước trái cây trong tay lên, cũng mỉm cười như thế: “Hoan nghênh đến Đại Ung.”
Hách Liên An Tố và nàng kính nhau, sau đó uống hết một hơi, hắn ngày thường rất ít khi uống rượu ngụm lớn như thế, hôm nay lại hận không có rượu có thể dập tắt ngọn lửa đó trong lòng. Thật sự là không ngờ, bản thân đến uy hiếp người khác, ngược lại bị một nữ tử từng bước ép sát, không thể không rơi vào cảnh hòa giải với nàng. Nhìn toàn Tây Nhung, chỉ sợ không có một nữ tử nào có thể làm được đến mức như thế này.
Trong lời nói chuyện lúc nãy, nàng dường như điều động tất cả tài nguyên có thể điều động, mỗi tấc mỗi phân, mỗi một khả năng nàng đều nói ra hết. Một người thoạt nhìn là một kẻ tầm thường ở trong triều như vậy, lại có sức mạnh lớn như thế, không thể không khiến Hách Liên An Tố suy nghĩ lại, lúc trước hắn ở trong nước, có phải có chỗ mà hắn chưa chú ý đến hay không…
Vân Khanh thấy ánh mắt của Hách Liên An Tố hơi lóe lên, trầm tư bất định, cười khẩy lén lút, nói chuyện với người thông minh cũng cực kỳ khôn khéo. Tuy rằng nàng có những cách khác, cho dù thế nào, Hách Liên An Nguyên cũng không thể cưới được nàng, nhưng xem ra như thế này lại có thể khiến Hách Liên An Tố yên phận không ít. So với thái tử Tây Nhung đó, tâm cơ của vị hoàng tử này rõ ràng thâm sâu hơn nhiều. Nếu nàng đoán không nhầm, cách dùng đề tài trí tuệ để lựa chọn thái tử phi, nhất định là Hách Liên An Tố nghĩ ra.
Yến hội cuối cùng cũng có lúc tàn, xe ngựa trong cung lên đến hàng trăm chiếc, lần lượt dựa theo thứ tự đi ra. Vân Khanh đi đến bên cạnh xe ngựa, Tạ thị đang muốn lên xe lại bị Vân Khanh gọi lại: “Mẫu thân, đợi đã.”
Tạ thị không biết con gái vì sao mở miệng gọi bà lại, liền dừng động tác lại, hỏi: “Sao vậy?”
Vân Khanh nghĩ đến ánh mắt ác quỷ đó của quận chúa Quý Thuận trên điện ngày hôm nay, trong lòng càng cẩn thận hơn một chút, dù sao nàng ta không phải là một người đi theo đạo lý thông thường, mỗi lần ra tay đều tương đối độc ác, không khiến người khác chết thì phải khiến cho đồ vật mà người khác kiêu hãnh nhất bị tổn hại. Quả cầu đá hay thì phải gãy chân, người có dung nhan đẹp đẽ thì muốn bóp nát, ai biết được trên xe ngựa sẽ giở trò gì hay không.
“Các ngươi lần lượt kiểm tra xe ngựa trước.” Vân Khanh ôm suy nghĩ thận trọng, dặn dò nói.
“Đại tiểu thư, trước khi xe ngựa rời khỏi nhà, nô tài đã kiểm tra ở trong phủ rồi.” Phu xe có chút nghi hoặc nói.
“Các ngươi vẫn luôn ở bên cạnh xe ngựa chứ?” Vân Khanh không nói nữa mà là chuyển hỏi hai người phu xe, đáy mắt lộ ra ánh sáng khiến phu xe không dám trả lời lung tung.
“Bẩm đại tiểu thư, hai người chúng nô tài đã từng rời khỏi một khoảng thời gian.” Dù sao thời gian tham dự cung yến rất dài, phu xe không thể luôn đứng bên cạnh xe ngựa, cũng sẽ chạy đến góc tường cùng nhau nói chuyện phiếm, lười nhác một chút. Đây thực ra cũng không phải là tội gì lớn, chỉ có điều lúc này Vân Khanh hỏi ra, trong lòng phu xe có chút thấp thỏm không yên.
Vân Khanh cũng không truy cứu chuyện này, nhưng nàng cũng sẽ không giải thích đầu đuôi sự việc với phu xe: “Nếu đã như vậy thì kiểm tra lại một chút, tránh để xảy ra chuyện gì.”
Mặc dù phu xe không biết vì sao lại như vậy, nhưng giữ thái độ có trách nhiệm, cũng khom người nói: “Vâng, tiểu thư.”
Dù sao đến lúc này, nếu xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ cũng không thoát được có liên quan, hơn nữa danh tiếng của đại tiểu thư trong con mắt người dưới ở trong phủ vẫn luôn tốt, sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra kiểu trách móc này.
Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng hai người phu xe vẫn kiểm tra mỗi một chi tiết nhỏ của chiếc xe, thấy thái độ của Vân Khanh rất nghiêm túc, đến bàn chân của ngựa bọn họ cũng kiểm tra tỉ mỉ một lần.
Tạ thị ở bên nhìn, có chút kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy làm như thế này là cần thiết, hôm nay việc ở trong điện quả thực là khiến bà sợ hãi.
Cứ như vậy, xe ngựa ở bên cạnh từng chiếc rời đi, còn lúc này, phu xe cuối cùng cũng kiểm tra đến chỗ giáp nối cuối cùng, đứng dậy phủ sạch bụi bám trên người: “Phu nhân, đại tiểu thư, đã kiểm tra xong, không có chỗ nào không ổn.”
Vân Khanh ở bên cạnh nhìn động tác của hai người, thấy không có gì khác thường, lúc này mới gật đầu đỡ Tạ thị lên xe, sau đó mới theo sau ngồi vào trong.
Sau khi Tạ thị vào trong xe ngựa mới hỏi: “Con và An Tố Vương của Tây Nhung đó đã nói gì ở trong điện?”
Lúc đó bà không phải là không nhìn thấy An Tố Vương và Vân Khanh nói chuyện, nhưng nhìn thấy biểu cảm hai người đều không có gì lạ thường, nên cũng không đi đến. Con gái sắp đến tuổi cập kê, giao tiếp tối thiếu là phải hiểu được, nhưng không có nghĩa là Tạ thị không lo lắng. Trong lòng người làm mẫu thân, lúc nào cũng quan tâm đến con gái.
“Hắn nói chúc mừng con không cần phải đi hòa hiếu kết giao.” Vân Khanh liếc nhìn ánh hào quang ở bên ngoài xe ngựa, thu lại tầm mắt, nói với Tạ thị.
Tạ thị rõ ràng không tin: “Hắn là vương gia của Tây Nhung, sao lại phải nói như thế? Lẽ nào hắn cũng cảm thấy đất nước hắn không tốt sao?”
“Nguyên văn lời của hắn là: Con gái không cần phải đi hòa hiếu kết giao, hắn cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng với con mà nói, không phải là chuyện vui mừng sao?” Vân Khanh nắm chắc cánh tay của Tạ thị, ngẩng mặt, hai mắt chợt lóe sáng lên nhìn Tạ thị.
“Con đấy, thật sự là thông minh lanh lợi, xem ra mẫu thân lo lắng thừa cho con rồi.” Tạ thị gộp lại tóc tuột ra của con gái vén lên trên búi tóc, lòng bàn tay êm ái lướt qua trên mái tóc. Giống như sự mãn nguyện khi được gãi ngứa, Vân Khanh thoải mái nhắm mắt lại, cọ vào người Tạ thị:
“Cha con thật sự đã trải qua trận kinh hồn khiếp vía, vừa ở biển trở về, lúc tiếp nhận ngày hôm nay tham gia cung yến, nghe thấy con phải đi hòa hiếu kết giao, khuôn mặt đó cũng bị dọa đến trắng bệch, đợi lúc nữa trở về, chắc chắn không tránh được nổi giận.”
Nói đến tướng công, Tạ thị cười dịu dàng thản nhiên. Lúc nãy tướng công để không khiến con gái đi hòa hiếu kết giao, sắc mặt cũng vội vàng đến mức trắng bệch ra, trong lòng chắc chắc cũng sốt ruột y như bà.
Khóe miệng Vân Khanh cười cười, nói đến phụ thân, nàng liền nghĩ đến những lời uy hiếp Hách Liên An Tố. Nếu nàng xảy ra chuyện, phụ thân sẽ vì nàng dốc hết gia sản báo thù, lúc đó Hách Liên An Tố đại khái cũng bởi vì nhìn thấy Thẩm Mậu không sợ Minh đế mà nói ra lời cự tuyệt lúc ở trên điện, mới có thể tin tưởng như vậy.
Cảm giác có người nhà ở bên cạnh thật sự rất tốt, nàng dựa vào cánh tay mềm mại của Tạ thị, khóe miệng Vân Khanh hiện lên nụ cười mỉm hạnh phúc.
Từ Tử Cấm Thành đến phủ Phù An Bá, khoảng nửa canh giờ là đến. Vân Khanh đỡ Tạ thị xuống xe ngựa, vừa mới đi đến trước cửa thùy hoa đã nhìn thấy Chu Sa ở cửa, thần sắc trên khuôn mặt không tốt: “Phu nhân, đại tiểu thư, lão gia xảy ra chuyện rồi…”
() Nhà thủy tạ: Nhà gần nước hoặc trên nước, phục vụ cho người du ngoạn và nghỉ ngơi.