Cẩm Tú Đích Nữ

chương 379: tiết gia gặp chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ biệt Tiết Đông Hàm, Vân Khanh bước đến trước xe ngựa, ngoại trừ một người phu xe, còn có một bóng sáng màu trắng nghiêng dựa vào bên cạnh xe ngựa. Ánh mắt của hắn lay động dưới cảnh đêm như hai ngôi sao chói mắt, khiến nàng có thể nhìn thấy hắn chính xác không sai lầm, từ đó bị đôi mắt như trời sao đó cuốn hút.

Ngự Phượng Đàn thấy Vân Khanh cuối cùng cũng nói xong với Tiết Đông Hàm, bước về phía mình, dáng người của nàng yểu điệu, áo khoác đang choàng như cành liễu đung đưa trong gió, tóc mái ở trán bị thổi có chút rối khiến hắn không nhịn được muốn giơ tay chỉnh lại tóc mái cho ngay ngắn.

Nhìn thấy Ngự Phượng Đàn ở bên cạnh xe ngựa đợi nàng, Vân Khanh cũng không có nhiều bất ngờ, quay đầu nhìn người phu xe một cái. Ngự Phượng Đàn như biết nàng đang nghĩ gì, quay người lại, vạt áo làm gió, đứng thẳng người một cách rất thanh tú phóng khoáng, ra hiệu với nàng không cần lo lắng, phu xe là người của hắn, cho dù nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau cũng không vấn đề gì.

“Cao đại nhân phải vội vã trở về xử lý việc của sai dịch, nói trời đã tối, thỉnh cầu ta đích thân đưa nàng trở về.”

Vân Khanh ngược lại cũng không ngờ được Cao Thăng còn có kiểu quan tâm này, tuy rằng chỉ là một câu nói quan tâm ngắn ngủi lại khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, còn Ngự Phượng Đàn đương nhiên là vui với việc làm chuyện kỳ lạ này. Nàng gật đầu, lên xe ngựa, Ngự Phượng Đàn lại xoay người lên ngựa, hai người cùng đi song song.

Trên đường đi lúc này rất yên tĩnh, xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào, thế là tiếng chân ngựa giậm xuống đất cực kỳ vang dội, thứ rơi vào trong tai Vân Khanh là tiếng chân lộc cộc ở bên cạnh xe ngựa truyền đến, từng bước từng bước, rất có nhịp điệu, dường như gõ vào trái tim nàng, khiến nàng có một cảm giác an toàn.

Nàng bất giác vén rèm cửa sổ lên, xuyên qua khe hở của rèm nhìn ra ngoài.

Trên con ngựa lớn màu nâu, nam tử áo trắng đang ngồi, thân thể thanh tú ưỡn thẳng, dung mạo nổi bật như hoa sinh ra trong bóng tối u ám. Mỗi lần nhìn thấy thì càng tuyệt đẹp vô song, giống như một bức chân dung với nhan sắc càng ngày càng đẹp, có một kiểu đẹp khó mà miêu tả, vạt áo dài thong thả bày rõ trong gió đêm, như gió mát từ trước đến nay.

Ánh trăng nhạt tản mạn rơi xuống, chiếu vào tay áo trắng tuyền của hắn, không dính một hạt bụi.

Khí chất của thân thể đó, sự hào hoa phong nhã trong ánh mắt đó thật rung động lòng người.

Vân Khanh đột nhiên có cảm giác không chân thực, người trước mắt này dường như chính là một hình cắt cực kỳ đẹp đẽ, tồn tại trong giấc mơ của nàng. Khi đó lần đầu gặp gỡ, hắn còn từng cho rằng nàng là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, thái độ đối với nàng rõ ràng là cực kỳ không tốt. Nhưng thời gian trong nháy mắt, hắn lại trở thành người bảo vệ người đẹp của mình, trong đêm tĩnh mịch này, cùng với nàng đi trên đường, cùng đường cùng bước.

Ngự Phượng Đàn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú từ trong khe hở đó xuyên ra, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười lên, đôi mắt nhỏ dài mang theo sự cưng chiều và dịu dàng giống như những sợi lít nhít quấn quanh, muốn bọc người ta ở trong đó.

“Sao vậy, ngồi ở bên trong khó chịu sao?”

Không có nha hoàn, không có thị vệ, không có gì ngoài một người phu xe đang đánh xe. Hai người kỳ thực ngoại trừ ở trong phòng, rất hiếm cùng ở một mình với nhau với khoảng cách gần yên bình không cần băn khoăn như thế này.

Tâm trạng của Ngự Phượng Đàn lúc này cũng rất vui vẻ, cơn gió lạnh vù vù thổi đến khiến sợi tóc của hắn vờn bay trong gió, như tình cảm ấm áp của tháng ba phả vào mặt, môi đỏ thắm càng nhếch lên thêm.

“Có một chút.” Vân Khanh dứt khoát móc rèm cửa sổ lên trên móc nhỏ, thoải mái lộ ra nửa khuôn mặt.

Ánh trăng u ám nhàn nhạt, nhưng không ảnh hưởng đến mỹ nhân lộ ra dung nhan.

Da thịt Vân Khanh trắng nõn, kèm theo sự nhẵn mịn như sữa bò, trắng mịn hơn nữ tử của kinh thành, giống như sữa tào phớ hễ chạm vào thì sẽ rơi xuống, hễ buông ra thì sẽ co kéo lên. Ánh sáng nhàn nhạt sẽ chỉ khiến nàng càng hiện ra vẻ đẹp hơn thế, một cặp mắt sáng trong như chân trâu lưu ly màu đen, mãi mãi là trong suốt đến cùng.

Ngự Phượng Đàn thực ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đa số những lời nói hắn không muốn để phu xe nghe thấy, đó là những lời tâm tình chỉ thuộc về Vân Khanh, thế là thân thể đung đưa nhẹ nhàng trên ngựa, quay đầu hỏi: “Nàng đã đi qua Túc Bắc chưa?”

Túc Bắc? Vân Khanh lắc đầu, nhưng biết Ngự Phượng Đàn tiếp theo sau vẫn còn có lời để nói. Phủ Cẩn Vương chính là một vùng của Túc Bắc, chỗ đó thuộc về vùng đất tương đối nghèo nàn, đất đai không tính là màu mỡ, người cũng không tính là nhiều, tiếp giáp với nước Lạc Nhật, cũng coi như là một cửa khẩu. Từ sau phiến loạn của Tứ Vương, Minh đế đăng cơ, liền phân Túc Bắc làm đất của Cẩn Vương, để ông ấy coi giữ cửa khẩu Lạc Nhật.

Nước Lạc Nhật so với Đại Ung chỉ là một nước nhỏ, cư dân không tính là hiếu chiến, quân bị cũng không tốt như Đại Ung, hơn nữa vẫn luôn có quan hệ hữu nghị với Đại Ung, mấy chục năm chưa từng động binh, coi giữ cửa khẩu chỉ là một cách nói dễ nghe. Minh đế vẫn không dám để huynh đệ ở lại kinh thành, cho dù Cẩn Vương lúc đó là công thần lớn nhất trong dẹp yên phiến loạn của Tứ Vương. Công thần, rất nhiều lúc đồng nghĩa với cái chết.

“Ta đoán nàng chưa từng đi.” Ngự Phượng Đàn lơ đễnh cười, quay đầu nhìn phía trước, giọng nói thu hút mà lại trầm, cất giọng nói:

“Túc Bắc và Dương Châu là hai vùng hoàn toàn khác nhau, nơi đó nước ít cây hiếm, đại đa số các vùng nhìn sang đều là một màu vàng, lúc gió thổi đến luôn kèm theo bão cát cùng nhau đến. Nếu đứng trong gió thổi cả một ngày, trên dưới toàn thân như vào trong đống bùn đất…”

“Đồ mà người ở đó ăn cũng không giống với Dương Châu, không tinh tế đến như thế, nhưng mùi vị cũng rất thơm ngon…” Để tăng cường cảm quan của Vân Khanh, rất nhiều lần, Ngự Phượng Đàn đều làm phép so sánh giữa Túc Bắc và Dương Châu.

Vân Khanh nghe hắn nói chuyện của Túc Bắc, nhưng không nghe thấy hắn đề cập nửa câu đến chuyện của phủ Cẩn Vương, không biết có phải là nàng nghĩ quá nhiều hay không, Ngự Phượng Đàn dường như không muốn nói về phủ Cẩn Vương, hơn nữa lúc hắn nói chuyện, nghiêng ngẩng đầu nhìn đi, trong mắt dường như có một chút cô đơn thoáng qua.

Thần sắc như vậy xuất hiện trên khuôn mặt vẫn luôn sống với tấm lòng rộng mở của Ngự Phượng Đàn, khiến trong lòng Vân Khanh thắt lại trong chốc lát, sau đó không để nàng nghĩ nhiều, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến một tiếng vang lạ thường.

Lúc này xe ngựa chạy đến trong một con đường nhỏ, lộ trình từ hoàng cung đến phủ Phù An Bá cần nửa canh giờ, phu xe thấy trời không sớm nữa, đường đi là một con đường tắt tương đối gần, nhưng không nằm ở nơi vô cùng hoang vu, chỉ là hai bên có trồng những cây thẳng tắp, khiến ánh trăng mờ nhạt bị che đi càng thêm ảm đạm.

“Mau dừng xe!” Ngự Phượng Đàn nhíu mày quát lớn, phu xe dừng xe ngựa lại theo tính phản xạ. Hắn nhảy xuống ngựa, bước nhanh về trước, một tay kéo Vân Khanh từ trong chiếc xe ngựa đang dần dần dừng lại ra. Chỉ trong nháy mắt, vù vù vù, liên tiếp hàng chục mũi tên dài đầu sắt từ mặt bên phóng đến, khiến thùng xe bị đóng thành một con nhím, người phu xe không kịp nhảy xuống đã bị hai mũi tên dài đâm xuyên qua, lăn rơi xuống dưới đất. Không ít mũi tên dài từ cửa sổ khắc hoa bắn vào.

Vân Khanh hoảng hốt, vừa nãy nếu không phải là Ngự Phượng Đàn phát hiện ra đầu mối, kéo nàng ra, lúc này người bị tên đâm xuyên chắc chắn còn có nàng.

Ngự Phượng Đàn kéo Vân Khanh vào trong lòng hắn để hộ tống, ngón tay tại bên hông khẽ động, một thanh kiếm dẻo bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn, cùng lúc này, bóng đen từ hai bên bụi cây đã vây đến xung quanh bọn họ. Có chừng hơn hai mươi người, ăn mặc quần áo kiểu đi trong đêm mang tính ký hiệu, hành động có trật tự, binh khí thống nhất, toàn thân tỏa ra sát ý, rất rõ ràng là sự xuất hiện có mục đích.

Đôi mắt nhỏ của Ngự Phượng Đàn quét qua những người trước mắt, trong ánh mắt xẹt qua ánh sáng đỏ màu máu, một tay cầm kiếm, một tay ôm lấy Vân Khanh, gió thổi qua tay áo, bay mà không loạn.

Giọng nói của hắn vút cao, trong sự thanh vắng lộ ra một luồng lãnh ý, dung mạo như ngọc vào lúc này gần như bao trùm một màn sắc máu: “Các ngươi là do ai phái đến?”

Đám người áo đen này rõ ràng có tố chất rất cao, sau khi Ngự Phượng Đàn hỏi, một câu phí lời cũng không có, trực tiếp làm một động tác tay, lập tức tạo thành vòng tròn bao vây hai người bọn họ ở bên trong, dễ nhận thấy là dự định không tha cho hai người.

Một người rất khó xử lý, huống chi Ngự Phượng Đàn còn phải bảo vệ Vân Khanh, người không biết võ công. Những kẻ áo đen không để hắn vào trong mắt, vung tay lần nữa.

Những kẻ áo đen đồng thời xông đến, Ngự Phượng Đàn lại một tiếng cười lạnh lùng, kiếm dẻo trong tay run lên, giống như một dải ánh trăng, lại giống như một dải lụa, cùng với kiếm dài của kẻ áo đen tiếp xúc vào nhau, phát ra âm thanh của tiếng kim loại liên tục không dứt, nhưng thấy Ngự Phượng Đàn một tay che chở Vân Khanh, bước đi không loạn chút nào, chiêu thức trong tay như hoa sen nở rộ, kiếm ảnh trùng điệp, trong khoảnh khắc, đã có kẻ áo đen bị thương lui xuống.

Kẻ áo đen thấy Ngự Phượng Đàn không dễ đối phó như trong tưởng tượng, lập tức chuyển mũi kiếm về phía Vân Khanh. Vân Khanh chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh đánh úp đến bên tai, thân thể theo bản năng dựa vào bờ vai Ngự Phượng Đàn. Ở góc nàng không nhìn thấy được, sắc mặt Ngự Phượng Đàn trầm lại, ánh sáng trắng trong mắt càng nghiêm trọng hơn, một kiếm hất ngược lại xuống dưới, mạnh mẽ dùng kiếm dẻo chặt đứt binh khí của đối phương, lại cắt đứt yết hầu.

Dòng máu dâng lên bắn tóe ra hoa máu cao ba thước, phủ đến thân kiếm, nhưng không dính một chút nào. Giữa lông mày của Ngự Phượng Đàn mang theo sự căm phẫn rút lại kiếm dẻo, tiếp tục ra tay, lại một người chết dưới kiếm.

Vân Khanh nhìn những kẻ áo đen liên tục bị hao tổn, không ngừng ngã xuống, ánh mắt kinh ngạc. Nàng biết võ công của Ngự Phượng Đàn cực kỳ giỏi, nhưng không biết có thể giỏi đến mức này.

Đêm thất tịch, hắn ra tay một cách thật thật giả giả, không hề có kiểu giết chóc nhanh như vậy, lúc này nhìn thấy thủ pháp của hắn liền biết hắn mới thực sự lộ ra thân thủ.

Kiếm lên kiếm xuống, nhất định sẽ có người bị thương.

Trong không khí bao phủ lên một mùi máu tươi nhàn nhạt, những kẻ áo đen nhìn thấy thủ pháp của Ngự Phượng Đàn, trong mắt cũng lộ ra sự sợ hãi, ra tay lại càng nhanh và tàn nhẫn, mỗi một nhát kiếm đều đánh về phía trên người Vân Khanh!

Mục tiêu của bọn chúng là nàng! Vân Khanh lập tức phân tích ra được, hai mắt hơi trĩu xuống, cũng sắp đến lúc rồi.

Chính vào lúc đám người áo đen này không ngừng bị thương, trong màn đêm u ám, chớp mắt lại xuất hiện hơn mười kẻ áo đen.

Đón lấy bóng sáng màu nhạt, có thể nhìn thấy trang phục của bọn chúng tuy rằng không khác nhiều so với đám người trước mặt này, nhưng vũ khí trong tay lại tuyệt nhiên không giống, trên đầu cũng không quấn khăn che đầu. Lúc đột nhiên nhìn thấy phía trước đã có một đám những kẻ áo đen bao vây Ngự Phượng Đàn và Thẩm Vân Khanh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chắc chắn không nằm trong dự liệu của bọn chúng.

Một tên áo đen ở trong đó có chút do dự, giảm thấp tiếng nói xuống, hỏi: “Sao lại còn có một đám thích khách, thế tử Cẩn Vương cũng ở trong đó, chúng ta rốt cuộc là giúp bọn chúng, hay là bảo vệ thế tử Cẩn Vương trước?”

Tên áo đen cầm đầu cau mày, dễ nhận thấy cũng rất khó xử, lấy lại tinh thần, vung tay nói: “Tiến lên, phân tách hai người thế tử Cẩn Vương ra, sau đó giết Thẩm Vân Khanh!”

Mệnh lệnh vừa hạ, hơn mười tên áo đen ở phía sau này cũng chen nhau tiến lên, may mà độ rộng của con đường nhỏ có hạn, những tên áo đen không thể tất cả đồng thời xông lên, chỉ có thể phân ra mà đuổi.

Tên áo đen đầu một nhóm nhìn thấy những tên áo đen đột nhiên xuất hiện, cũng kinh ngạc, trong lúc binh khí dừng lại, lại có hai tên bị Ngự Phượng Đàn đâm bị thương, nhưng phản ứng của thích khách đương nhiên cũng rất nhanh, nhìn thấy lưỡi đao của những tên áo đen mới đến không hề hướng về phía mình, trong giây lát đã biết những kẻ này cũng là vì hai người bị bao vây mà đến, vì vậy đứng ở vị trí như nhau.

Ngự Phượng Đàn nhìn thấy hai đám kẻ áo đen đều xông lên, cánh tay vừa vung, một con chim trả nhỏ nhắn từ trong tay áo của hắn tung cánh bay đi, trong móng vuốt túm một khối ánh sáng huỳnh quang, bay lượn một vòng trên không trung.

Trong sắc tối, Vân Khanh không nhìn thấy con chim đó, chỉ nhìn thấy trong không trung xuất hiện một bóng sáng, biết là Ngự Phượng Đàn dùng một phương thức để gọi người của mình, thấy trong mắt những kẻ áo đen cũng thấm ra ánh sáng màu đen.

Sau phút chốc, từ bên cạnh con đường xuất hiện những người có khả năng đặc biệt toàn thân đều hòa vào trong đêm đen, binh khí trong tay bọn họ không đồng nhất. Sau khi xuất hiện, với tốc độ cực nhanh, họ mau chóng sát nhập vào trong những kẻ áo đen, phân tách sự chú ý của những kẻ áo đen, chỉ để lại vài tên chiến đấu với Ngự Phượng Đàn.

“Người của chàng đến rồi.” Vân Khanh thấy người của nhóm thứ ba xuất hiện đang cùng tranh đấu với những kẻ áo đen của hai nhóm xuất hiện trước mặt, thấp giọng nhắc nhở nói.

“Rất nhanh sẽ ổn thôi!” Ngự Phượng Đàn gật đầu, những tên thích khách đó phát hiện những kẻ áo đen xuất hiện sau cùng cực kỳ khó đối phó, dứt khoát từ bỏ, liều mạng trực tiếp xông thẳng đến giết Vân Khanh.

Mục tiêu của bọn chúng đều là Vân Khanh.

Cho dù không thể trở về cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Vài mũi kiếm đồng thời đánh về phía Vân Khanh, còn những tên khác quấn lấy tay trái cầm kiếm của Ngự Phượng Đàn, rõ ràng là không để Ngự Phượng Đàn ứng cứu Vân Khanh!

“Không đơn giản như thế!” Ngự Phượng Đàn cười, ánh trăng xuyên qua cây cối lưa thưa chiếu rọi ý cười quái dị đến mức khó có thể nắm bắt nơi khóe miệng hắn.

Hắn cùng lật hai tay, thanh kiếm dẻo đột nhiên giống như một con rắn, đâm thẳng vào thanh kiếm đánh về phía bên trái của hắn. Lực chấn động vừa kéo, cùng với tiếng leng keng phát ra khi va vào mũi kiếm bên phải, hoa lửa văng ra trong màn đêm, nội lực của hai bên trong nháy mắt dốc hết sức ra để tỉ thí.

Nhưng, Vân Khanh lại nghe thấy phía sau có tiếng kỳ lạ, giống như lúc bắt đầu nàng nghe thấy ở trong thùng xe, âm thanh phá vỡ không trung vù vù tiến gần. Nàng kéo Ngự Phượng Đàn, gần như theo bản năng, xoay người muốn qua đó ngăn lại.

Nhưng Ngự Phượng Đàn phản ứng nhanh hơn, chân khí của hắn tuôn ra, đánh văng ra những mũi tên dài, thu tay kéo Vân Khanh qua…

"Viu, phập…"

Một tiếng là tiếng mũi tên ngắn tách ra, một tiếng lại là tiếng đầu mũi tên đâm vào thịt.

“Phượng Đàn!” Vân Khanh gần như hét lên một cách hoang mang, một tay sờ vào phía sau lưng hắn, sờ thấy một mũi tên ở bên phải. Vừa nãy đám người áo đen đó cố ý tập trung sự chú ý của hai người về phía trước, còn kẻ áo đen phía sau lại trốn đi bắn tên lén.

Dựa vào võ công của Ngự Phượng Đàn, nếu muốn tránh đi, chắc chắn không có vấn đề, nhưng hắn không tránh đi, bởi vì nếu hắn tránh đi, vậy thì mũi tên này có khả năng sẽ bắn tới trên người của nàng.

“Không sao!” Lần đầu tiên nghe thấy Vân Khanh gọi tên hắn như vậy, Ngự Phượng Đàn cảm thấy vết thương do trúng tên ở sau lưng cũng không đau, trở tay tách một tên áo đen nhân cơ hội đánh lén ra, an ủi nữ tử trước mặt.

Vân Khanh cũng sẽ không nghe lời của hắn, tình hình bây giờ là thích khách đều bị người của Ngự Phượng Đàn giết gần hết rồi, chỉ còn lại vài tên đã không làm được chuyện gì, nàng vội vàng xoay ra phía sau người Ngự Phượng Đàn xem mũi tên đó.

Vẫn may, máu ở vết thương là màu đỏ tươi, không hề có độc.

Rất dễ nhận thấy, thích khách là nhằm vào nàng mà đến, một nữ tử tay không tấc sắt, dùng kiếm đã đủ rồi, không đáng dùng độc.

Còn lúc này, người của Ngự Phượng Đàn đã giải quyết xong cả hai đám thích khách, đồng thời bắt sống hai tên trong số đó, giải đến trước mặt hắn.

“Chủ tử, hai tên này xử lý như thế nào?” Ám vệ hỏi.

Ngự Phượng Đàn nhìn hai tên đó, trong mắt nhỏ mang theo một tia ánh sáng lạnh lẽo, dường như một cái nhìn có thể đóng băng lại trái tim của người khác, khiến hai tên thích khách nổi một cơn lạnh rùng mình, chỉ cảm thấy dung mạo tuyệt đẹp đó lúc này chẳng khác gì Tu La, đồng thanh nói: “Ta sẽ không nói bất cứ điều gì.”

“Không cần nói nữa, một đám là do quận chúa Quý Thuận phái đến, một đám là do Tiết Đông Hàm phái đến.” Vân Khanh đỡ Ngự Phượng Đàn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hai thích khách đã viết đầy lòng trung thành.

“Sao ngươi biết?” Một tên trong đó nhanh mồm, hỏi lại cực nhanh.

Sự nhẫn nại của Ngự Phượng Đàn đương nhiên không tốt, tay của hắn vịn lên trên vai của Vân Khanh, nhưng sắc mặt lại nhìn không ra dấu vết của việc bị thương, mặt không biểu cảm nói: “Giết chúng đi.”

Lúc giọng nói vừa dứt, hai tên thích khách cũng lập tức chấm dứt hơi thở của sinh mạng, ngã thẳng xuống.

Ám vệ nói: “Không cần giữ lại làm chứng cứ sao?”

Thông thường mà nói, những kẻ áo đen ám sát như thế này, tốt nhất là dùng để làm nhân chứng.

Vân Khanh nhìn ám vệ đứng ở trước mặt, tư thế cung kính nhưng toàn thân chỉ lộ ra một cặp mắt. Từ sau khi Ngự Phượng Đàn từng nói với nàng là bố trí ám vệ bảo vệ nàng, nàng biết có sự tồn tại như này, bức thư đó cũng là sau khi nàng viết xong, dùng cách mà Ngự Phượng Đàn nói với nàng và sự liên lạc của ám vệ, để bọn họ đưa đến trong cung điện nơi quận chúa Quý Thuận ở.

Những người này đều là thủ hạ của Ngự Phượng Đàn, hết sức trung thành với hắn, vì vậy cũng bởi vì nguyên nhân là Ngự Phượng Đàn, nên trung thành với nàng.

Đôi mắt của nàng quét qua thích khách áo đen trên đất, những cao môn ở kinh thành này lẽ nào trong nhà đều có cao thủ như thế này sao? Xem ra kinh thành quả thật không phải là một nơi yên bình.

Ngự Phượng Đàn dựa vào Vân Khanh, bộ dạng không muốn nói, Vân Khanh nhớ đến hắn bị thương, bèn nói thay hắn: “Không cần nữa. Những tên thích khách này không chứng minh được gì cả.”

Câu nói cuối cùng mà Tiết Đông Hàm nói đó, chính là bởi vì hôm nay ngoại trừ thực hiện kế hoạch phá hoại danh dự ra, ông ta còn chuẩn bị kế hoạch thứ hai. Nếu kế hoạch đầu tiên thất bại, vậy thì trên đường trở về, Vân Khanh sẽ gặp phải thích khách mai phục, tóm lại chính là không thể để nàng yên ổn tồn tại trên thế giới này. Tiết Đông Hàm có thể phái thích khách mai phục ở chỗ này, đương nhiên đã nghĩ xong cách biện bạch, tuyệt đối sẽ không bởi vì thích khách bị bắt mà ngoan ngoãn nhận lấy tội danh của mình.

Còn quận chúa Quý Thuận, Vân Khanh cười nhạt, cho dù nói với Minh đế cũng vô ích. Thân phận hòa hiếu kết giao hiện tại của quận chúa Quý Thuận đã trở thành bùa hộ mệnh lớn nhất của nàng ta. Bởi vì nàng ta là thái tử phi của thái tử Tây Nhung, Hách Liên An Nguyên chỉ đích danh muốn có, Minh đế chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ta cho đến khi xuất giá mới thôi.

Đây cũng là lý do vì sao quận chúa Quý Thuận lại dám sai người đến truy sát nàng sau khi vừa bị Minh đế răn dạy mà không chút lo ngại như thế. Ngoại trừ sự căm hận điên đảo trong lòng nàng ta ra, cái có được chính là sự chắc chắn sẽ không bị trách tội này.

Ám vệ nghe xong lời nói của Vân Khanh, đôi mắt lan tỏa ánh sáng nhìn nữ tử trước mắt.

Lúc nãy khi bị ám sát, từ đầu đến cuối đều không lộ ra bộ dạng hoảng loạn thất kinh, thậm chí vẫn luôn rất bĩnh tình, sự bình tĩnh như vậy nếu xuất hiện ở trên thân thể của người trải qua sóng gió đã lâu thì đúng là bình thường. Nhưng một nữ tử mười lăm tuổi, đối diện với thời điểm này lại không như thế… không chút quan tâm, giống như một pho tượng ngọc, bình tĩnh thong dong, không thể không khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, ngoài kỳ lạ còn cảm thấy có chút bội phục.

“Khụ.” Ngự Phượng Đàn ho nhẹ một tiếng, cảnh cáo ánh mắt của ám vệ, nhìn cái gì mà nhìn, cứ nhìn chằm chằm Khanh Khanh nhà ta làm gì.

Ám vệ vừa nhìn vào ánh mắt của hắn, trong lòng lập tức chấn động, vội vàng cúi đầu xuống. Cơn ghen này của chủ tử thật không công bằng, tuy rằng phu nhân chủ tử tương lai xinh đẹp, hắn cũng không có ý đồ gì khác.

Nhưng Vân Khanh nghe thấy tiếng ho của Ngự Phượng Đàn, lập tức nghĩ đến vết thương do mũi tên kia, chân mày hơi nhíu lên, mang theo lo lắng hỏi: “Có phải vết thương rất đau hay không?”

Vết thương đau?

Ngự Phượng Đàn kinh ngạc, lập tức gật đầu, trên mặt mang theo một chút khổ sở nói: “Không, không đau…”

Lại ho liên tục hai tiếng.

Vân Khanh vừa nghĩ đến mũi tên đó xuyên vào trong da thịt, cảm giác đau đớn chắc chắn là không dễ chịu, hắn còn muốn giả vờ kiên cường, chắc chắn là không muốn để bản thân lo lắng, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa chỗ gần vết thương của hắn, an ủi nói: “Vậy để bọn họ đưa chàng về phủ trước, sau đó bảo ngự y đến xem vết thương.”

Ngự Phượng Đàn vừa nghe muốn đưa hắn đến phủ Cẩn Vương ở kinh thành, mắt nhỏ hơi híp lại, hừ nhẹ nói: “Trong phủ cũng chỉ có một mình ta…”

Giọng nói của hắn êm dịu, mang theo một kiểu ý tứ nũng nịu, rõ ràng chính là muốn chơi xấu. Nếu là ngày thường, Vân Khanh cũng sẽ phản bác, nhưng đêm nay, có lẽ nhìn thấy lúc đó hắn ở trên ngựa, nói đến Túc Bắc, trong ánh mắt bộ lộ ra sự cô đơn hiếm thấy.

Từ sau chín tuổi đến kinh thành làm con tin, Ngự Phượng Đàn rất ít khi trở về Túc Bắc, phần lớn thời gian đều là một mình sống ở phủ trong kinh thành, Cẩn Vương, Cẩn Vương phi đều không ở bên cạnh, có cũng chỉ là người dưới, cho dù có thân thiết đi nữa cũng không thay thế được tình yêu của phụ mẫu.

Vân Khanh nhớ đến lúc mình bị bệnh, là giây phút con người yếu đuối nhất, sẽ mong muốn có người ở bên cạnh, không tự chủ được nói: “Nếu chàng cảm thấy được, ta cùng chàng đến y quán, đi xem vết thương trước, đến lúc đó rồi trở về sau.”

Đáp án này Ngự Phượng Đàn nghe khá hài lòng, nhưng không phải là điều hắn muốn, thế là hắn càng nhíu mày một cách yếu ớt, khuôn mặt đẹp đẽ bởi vì hành động này càng khiến người khác có ý nghĩ thương xót: “Tin tức ta bị thương nếu truyền ra, khó tránh khỏi bệ hạ muốn chất vấn, đừng nên làm phiền thì tốt hơn.”

Cũng đúng, Ngự Phượng Đàn đưa mình trở về, nếu hắn bị thương rồi, khó tránh bệ hạ sẽ hỏi đến nguyên nhân, những việc đã xảy ra, đến lúc đó không biết lại gây ra chuyện gì, Vân Khanh nghĩ một lúc: “Chỗ ta cũng có thuốc, có thể giúp chàng rút tên ra băng bó, nhưng chàng như thế này, không thể vào từ cửa chính…”

Nàng trước kia còn từng giúp người mặt bạc băng bó vết thương rồi, vết thương do mũi tên cũng không khó. Chỉ có điều, lúc trước Ngự Phượng Đàn đều tự mình bay qua tường vào trong, bây giờ bị thương rồi, lúc đứng phải dựa lên người nàng, không biết lát nữa có thể vượt tường được không?

Trong mắt nhỏ của Ngự Phượng Đàn lộ ra một vẻ vui mừng sâu thẳm, lại nhíu mày: “Tuy rằng ta bị thương rất nặng, Tang Lục có thể giúp ta một tay, bay vào trong không khó.”

Tang Lục chính là thủ lĩnh ám vệ sắp xếp cho Vân Khanh, hắn đứng bên cạnh nhìn chủ tử biểu diễn làm kiểu, đè xuống dạ dày đang quằn quại sôi sùng sục. Một mũi tên ngắn mà thôi, còn không có độc, vết thương nặng hơn thế này chủ tử người cũng đã trúng rất nhiều lần rồi, sao chưa từng thấy người yếu ớt như thế này.

Người dựa vào người của phu nhân tương lai như thế này là quá hời rồi, cực kỳ hời, dựa sát đến như vậy còn nói gì mà bay không được, chính là muốn phu nhân chủ tử tương lai thay người băng bó vết thương, tiện thể lợi dụng điều gì đó chứ gì…

Chủ tử, người thật sự quá gian xảo rồi…

Nhưng toàn thân Tang Lục được bao vải đen, Vân Khanh nhìn không thấy biểu cảm của hắn, chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn lóe lên, nghe thấy giọng nói từ sau lớp vải phát ra: “Vâng, thuộc hạ có thể đỡ chủ tử, sẽ không bị bất kỳ ai phát hiện.”

Không tồi, Ngự Phượng Đàn trao cho Tang Lục một ánh mắt tán thưởng, ghi nhớ công lao cho hắn rồi.

Như thế, đám ám vệ đuổi kịp chiếc xe ngựa chưa chạy bao xa, sau đó đỡ Ngự Phượng Đàn, người “bị thương rất nặng” và Vân Khanh cùng lên xe ngựa, Tang Lục hóa thân thành phu xe, để lại một nhóm ám vệ xử lý thi thể.

Đến trước cửa phủ Phù An Bá, đợi sau khi Vân Khanh xuống xe, Tang Lục điều khiển xe ngựa đi vòng đến tường bên của Phù An Bá, sau khi dừng lại, nói: “Chủ tử, đến rồi.”

Lúc này Vân Khanh không có ở đây, Ngự Phượng Đàn cũng không giả bệnh nữa, thực ra tên bắn lên người không phải không đau, chỉ là đối với hắn mà nói, thật sự không tính là gì, nghĩ trước kia khi còn nhỏ…

Mắt của Ngự Phượng Đàn bỗng nhiên dừng lại, trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn bức tường cao quen thuộc trước mặt, quay đầu lại nói với Tang Lục: “Ngươi chắc chắn còn có một đám sát thủ từ trong cung đi về một con đường khác chứ?”

“Đúng vậy, cùng đi với đám người áo đen thứ hai xuất hiện, đến ngã rẽ mới phân thành hai đường mà đi.” Tang Lục trả lời.

“Ngày mai lại có kịch hay để xem rồi.” Mắt Ngự Phượng Đàn sáng lên, dường như nghĩ đến chuyện buồn cười gì đó, nhếch khóe môi cười, trong giọng điệu mang theo sự trêu đùa ít ỏi, sau đó nói:

“Ta đi vào trước, ngươi đưa xe ngựa về trong cung, xử lý hẳn hoi, đừng để người khác nhìn ra manh mối.”

“Vâng.” Tang Lục đáp.

Ngự Phượng Đàn lấy sức lực theo đó nhảy vọt, giữa vạt áo của áo khoác trắng như một cánh hoa lê trắng đẹp bay qua, để lại bóng lưng đang cắm một mũi tên ngắn cho Tang Lục.

“Haizzz, khổ nhục kế à khổ nhục kế.” Tang Lục thở dài một tiếng, xoay người lên xe ngựa, hai tay nắm dây cương. Chủ tử à, mũi tên đó người đâu phải tránh không được, rõ ràng là từ lúc vừa bắt đầu, người chính là không muốn trải qua một đêm dài cô đơn, trốn đến chỗ này của phu nhân tương lai.

Chậc chậc, quá đen tối rồi, quả thực quá đen tối rồi.

Tang Lục lắc đầu, cả người như phu xe thực thụ, đánh xe ngựa chuyển ra ngõ nhỏ, chạy về phía hoàng cung.

Vân Khanh trở về, liền sai người thưa lại với Thẩm Mậu và Tạ thị vẫn luôn đợi tin tức, bởi vì nghĩ đến việc thay thuốc cho Ngự Phượng Đàn, nàng mượn cớ rất mệt, bảo tất cả nha hoàn đi ra ngoài, rồi đi mở cửa sổ, để lúc Ngự Phượng Đàn tiến vào thuận tiện hơn chút.

Vừa mở cửa sổ ra, lại cảm thấy cử chỉ như thế này của bản thân quá kỳ lạ, đây quả thực chính là hình tượng trong tiểu thuyết nói, thiên kim tiểu thư đêm hôm khuya khoắt, trong khuê phòng nữ tử lén lút hẹn tình lang, bất giác hai má có chút nóng bừng, đặt hai tay lên má làm lạnh chút, ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.

Mặc dù trọng sinh lần nữa, rốt cuộc trong nội tâm vẫn nhận sự giáo dục của mọi người, tuy rằng không phản cảm với hành động thường xuyên mò vào trong phòng của Ngự Phượng Đàn, cũng không có nghĩa là nàng ủng hộ.

“Sao vậy?” Ngự Phượng Đàn từ cửa sổ tiến vào, nhìn thấy bộ dạng Vân Khanh ôm mặt, trong đôi mắt tràn đầy ánh nước, hai má ửng hồng, thoạt nhìn đáng yêu muốn chết.

Nghe thấy giọng nói của hắn, Vân Khanh bỏ tay xuống, đầu tiên là đi đóng cửa sổ lại, sau đó đỡ hắn đi vào trong phòng, nàng sẽ không thèm nói cho Ngự Phượng Đàn điều mà lúc nãy mình suy nghĩ lung tung đâu: “Nằm sấp xuống trước, ta giúp chàng rút tên ra.”

Để Ngự Phượng Đàn nằm úp lên trên giường mỹ nhân mà nàng sớm đã dọn xong, Vân Khanh nói: “Chàng muốn tìm một thứ để cắn hay không?”

Lúc rút tên chắc chắn sẽ đau, ngộ nhỡ Ngự Phượng Đàn kêu lên khiến bọn nha hoàn vây đến xem, vậy thật không hay. Tuy rằng Ngự Phượng Đàn nói sẽ cưới nàng, nhưng dù sao giữa hai người không có người mai mối, cũng không có ban hôn, truyền ra ngoài đối với nàng tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Trong mắt nhỏ dài của Ngự Phượng Đàn chứa đựng ý cười trong veo: “Không cần đâu, vết thương này ta vẫn chịu đựng được.”

“Ừ, đừng khoe tài.” Vân Khanh hiểu thói kiêu ngạo trong lòng nam nhân, không nói nhiều, chuẩn bị xong xuôi bột thuốc cầm máu và các loại vật phẩm như băng vải cần dùng sau khi rút tên, dùng khay đựng xong, ngồi bên cạnh hắn.

Trong phòng bao phủ mùi hương của Vân Khanh, Ngự Phượng Đàn nằm sấp trên giường mỹ nhân, khóe miệng vẫn luôn chứa đựng nụ cười nhẹ nhàng, cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, thế cho nên lúc Vân Khanh rút tên ra, hắn cũng chỉ rên khẽ một tiếng, dường như thật sự cảm thấy không đau đớn gì.

Vân Khanh đặt mũi tên ngắn vào trong khay, vừa nhanh chóng mở nắp thuốc bột rắc lên, vừa dùng ánh mắt còn lại quan sát biểu cảm của Ngự Phượng Đàn, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng biểu cảm cũng không phải kiểu rất đau đớn, rốt cuộc cũng yên tâm.

“Ta băng bó vết thương cho chàng nhé.” Mũi tên ngắn tuy rằng cắm không sâu, nhưng mũi tên dài dẹt, vết thương khá rộng, băng bó một chút có hiệu quả cầm máu cho vết thương, cũng tránh bột thuốc dính lên y phục.

Ngự Phượng Đàn nheo mày, vô cùng phối hợp lật người lại, ngón tay vừa kéo chỗ vạt áo, áo cẩm bào màu trắng tuyết rộng lớn đó tuột xuống. Còn Vân Khanh đang quay đầu, cúi đầu pha tỉ lệ bột thuốc cầm máu xong, đặt lên trên vải thưa.

Điều này khiến Ngự Phượng Đàn nhất thời cảm thấy vô cùng chán nản, Vân Khanh căn bản không quan tâm đến việc hắn cởi y phục sao, bình tĩnh như thế, không có một chút gì chờ mong sao? Hắn cong môi, cởi luôn áo trong, xoay người lại nằm sấp trên giường mỹ nhân.

...

Phủ Tiết Quốc Công.

Tiết Quốc Công lường trước đêm nay sẽ xảy ra một việc khiến ông vui vẻ, sau bữa tối, bèn bảo nhà bếp trong phủ bày một bàn đồ ăn nhẹ, bánh ngọt tinh tế, ở trong hoa viên tránh gió trong phủ dẫn theo con dâu lớn Hải thị, con dâu thứ hai Hoa thị, cùng với tôn nữ Tiết Liên, tiểu tôn tử Tiết Hạnh - con của Tiết Đông Hàm, và tiểu tôn nữ Tiết Thiên - con của Tiết Đông Cốc cùng nhau vui đùa.

Nhìn ba đứa cháu trước mặt, Tiết Liên người cũng như tên, như một đóa hoa sen tuyệt đẹp ở trong sơn cốc, tươi mát thoát tục, nàng rất ít xuất hiện ở những nơi giao thiệp, có thể nói được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, rất ít gặp mặt, lại là cháu gái xinh đẹp nhất của Tiết gia, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhất cử nhất động đều mang theo phong thái của tiểu thư khuê các.

Còn tiểu tôn tử Tiết Hạnh mới bảy tuổi, đang cầm một chong chóng tre, trêu Tiết Thiên ba tuổi xoay vòng vòng, Hoa thị đang nhìn đứa bé, rất sợ nó té ngã.

Hải thị lại có chút không yên trong lòng, tối nay tướng công đi ra ngoài, chính là muốn trù tính một mỹ thiếp trở về. Tuy rằng biết thiếp thất này ở trong nhà cũng chỉ là ở một thời gian ngắn, nhưng trong lòng bà nghĩ thế nào cũng không thoải mái. Một chén trà bưng lên đã lâu cũng chưa đưa đến bên môi.

“Mẫu thân.” Tiết Liên với dung mạo thanh tịnh đẹp đẽ xuất trần nhìn thấy Hải thị, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lúc này Hải thị mới nhìn thấy Tiết Quốc Công đang nhìn mình, sau khi cười một tiếng với con gái, đặt chén trà đang bưng lên xuống bàn, nhất thời không cẩn thận, chén trà đập lên bàn đá cẩm thạch trắng, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, dĩ nhiên là rơi thẳng vỡ nát.

“A…” Vết thương truyền đến như kim châm, Hải thị nhanh chóng thu tay lại, trên ngón trỏ là một vết máu nhỏ, tuy rằng không sâu, nhưng dòng máu đỏ thẫm ngưng kết thành một cục, trên ngón tay được giữ gìn trắng nõn có vẻ rất chướng mắt.

Tiết Quốc Công nhíu mày, nha hoàn bên cạnh lập tức dọn đi mảnh vỡ trên bàn, Tiết Liên cầm khăn băng ngón tay cho Hải thị xong, dặn dò người đi lấy thuốc bôi.

Chén đang yên lành, sao lại vừa đụng đã vỡ nát rồi. Tục ngữ nói chén bát vỡ rạn, tuyệt đối không phải là điềm báo tốt. Hải thị nhìn thấy chén ngọc nứt ra đó, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu không yên tâm, ngước đầu hỏi: “Cha, có phải thời gian Đông Hàm ra ngoài quá lâu rồi không?”

Dựa theo kế hoạch của bọn họ, thời điểm chập tối Thẩm Vân Khanh có lẽ sắp đến nơi hẹn rồi, nhưng lúc này đã cách thời điểm chập tối vài canh giờ. Cho dù Cao Thăng bắt được tại trận, sau đó làm loạn hoàng cung, cũng nên có người truyền tin đến thông báo tiến triển của chuyện này.

Nhưng đến bây giờ vẫn không có người đưa tin đến. Hiện tại Tiết Quốc Công quả thực cũng cảm thấy có chút không đúng, dựa theo tiến độ, có lẽ sớm đã làm ầm lên, nếu vào cung cũng sớm vào rồi. Tại sao đến bây giờ Tiết Đông Hàm cũng không sai người báo tin về, người ở trong cung cũng không ai truyền tin tức đến, thật sự là quá kỳ lạ.

Đúng lúc này, trên một lối đi ở hoa viên xuất hiện hai bóng người vội vội vàng vàng, trong đó một người là quản gia nội viện trong phủ, còn có một người, nhìn thấy lạ mắt, nhưng quần áo trên người hắn là đồ mà người dưới trong phủ Tiết Quốc Công đều mặc, lúc này áo quần xộc xệch, hoảng loạn loạng choạng bước theo sau lưng quản gia, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hải thị lại nhớ được người dưới này, là lúc Tiết Đông Hàm đi ra ngoài, chính là phu xe này điều khiển xe. Bà nghĩ đến dự cảm lúc nãy đột nhiên đến trong chớp mắt kia, đẩy tay của Tiết Liên ra, đứng dậy đi đến, hỏi: “Đại thiếu gia đâu? Không quay về cùng ngươi sao?”

Trong tiềm thức, bà vẫn hy vọng Tiết Đông Hàm là bởi vì có việc nên không quay về.

Sắc mặt quản gia lúc này cũng vô cùng tái nhợt, nhưng ông vẫn kiên trì hành lễ, lại nói với Tiết Quốc Công: “Lão gia, Đại thiếu gia gặp chuyện rồi.”

Hai chữ “gặp chuyện” như hòn đá to lớn nện vào ngực, Tiết Quốc Công cau mày, trầm giọng hỏi: “Đã gặp chuyện gì?”

Sắc mặt của phu xe đó dừng lại trong mắt của Tiết Quốc Công. Trong lòng đã có chuẩn bị, vì vậy ông điềm tĩnh, không giống với bộ dạng của Hải thị, nhưng sự nặng nề trong mắt đã nói lên sự lo lắng. Quản gia ở trong phủ nhiều năm, nhiều năm thấy chuyện lớn nhỏ quen rồi, xưa nay chưa từng hoảng hốt như vậy, còn dẫn theo phu xe đến nội viện, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

Quản gia ngước mắt nhìn Hải thị, sắc mặt đã có chút thay đổi, lại nhìn thoáng lên trên người Tiết Hạnh và Tiết Thiên đang nô đùa ở phía sau.

Tiết Liên ở bên cạnh nhìn thấy liền biết sự việc nhất định không đơn giản, nếu không quản gia sẽ không do dự liên tục, bèn dặn dò nhũ mẫu ôm đệ đệ muội muội xuống dưới, bản thân cũng đi theo phía sau.

Đình hoa viên mới vừa rồi còn náo nhiệt, trong phút chốc yên tĩnh lại, người còn lại ngoại trừ Tiết Quốc Công, Hải thị, Hoa thị, cũng chỉ có nha hoàn và ma ma thiếp thân cùng với người phu xe đó.

Lúc này quản gia mới nói: “Lão gia, phu nhân, Nhị phu nhân, Đại thiếu gia bị giết hại rồi!”

Hải thị thoạt nghe lời này, mắt mở to, gần như hỏi theo phản xạ: “Ngươi nói gì?”

“Đại thiếu gia trên đường trở về, bị giết hại rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio