Cẩm Tú Đích Nữ

chương 384: vân khanh cập kê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Tiết Quốc công nhìn thấy trong số những người về phủ vẫn có Thẩm Vân Khanh, trong mắt có một kiểu ánh sáng kỳ dị. Ngón tay lại không tự chủ run lên, trên khuôn mặt lộ ra một loại biểu cảm kỳ quái, trong lòng có một luồng suy nghĩ tức giận bồng phát, làm cho ông ấy liều mạng kiềm chế mà không cách nào lên tiếng.

Sau khi Hoa thị tiến vào, liền nhìn thấy biểu cảm của Tiết Quốc công, đó là một kiểu không cam lòng lộ ra sau khi năm lần bảy lượt thất bại, còn có một kiểu không dám tin tưởng, nàng ta đi đến chỗ Tiết Quốc công, thấp giọng nói: “Cha.”

“Sự việc thế nào rồi?” Giọng nói của Tiết Quốc công rất bình tĩnh.

Hoa thị hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Gói hương chuẩn bị trước đó chưa dùng đến, ngược lại bên cạnh trong cung của Hoàng hậu tìm ra dược liệu tương khắc với cao dược, Bệ hạ ra lệnh đánh chết cung nữ rồi. Oánh phi… sảy thai rồi.”

Tiết Quốc công bởi vì kiềm chế quá mức mà dẫn đến toàn thân đã phát run lên với nhiệt độ lạnh như băng, ông ta cố gắng kiềm chế bản thân, xoay người đi vào trong phòng, Hoa thị phân phó người đỡ lấy Tiết thị, sau đó cũng đi theo vào một gian nhà kề khác.

Vừa vào phòng, Tiết Quốc công cũng không kiềm chế được nữa, vẩy tay làm rơi vỡ bình hoa cổ trên giá: “Không phải là kế hoạch tốt lắm hay sao? Sao cuối cùng lại tìm ra ở trên người cung nữ bên cạnh Hoàng hậu! Sao đến ngay cả chuyện cỏn con này cũng làm không xong! Ngươi lẽ nào không muốn báo thù thay đại ca sao?”

Tiết Quốc công giận dữ trách mắng một lèo, trong lời nói ngoại trừ sự phẫn hận đối với Vân Khanh ra, lại nghi ngờ ý chỉ Hoa thị không tận tâm sắp xếp việc ngày hôm nay.

Tiết Liên ở bên ngoài nhìn thấy Hoa thị theo Tiết Quốc công đi vào, cũng theo đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng vỡ vụn bên trong. Tuy rằng giữa hai chị em dâu Hoa thị và Hải thị khó tránh khỏi phải cãi cọ, Hoa thị xuất thân cũng là danh môn, lại không gả cho đích trưởng tử, trong lòng đương nhiên có chút không thoải mái, nhưng tuyệt đối không phải là loại người không phân biệt được nặng nhẹ, vì ham muốn riêng của bản thân mà không quan tâm đến đại cục toàn phủ, đặc biệt là trong chuyện đối phó với Thẩm Vân Khanh này, tuyệt đối sẽ không sinh ra ý đồ khác, điều này hoàn toàn không cần thiết!

Tiết Quốc công là quá tức giận rồi!

Nàng lập tức vén rèm từ bên ngoài bước vào, dáng người thanh thoát của Tiết Liên mang theo một cơn gió mát tiến đến, trong mắt chứa đựng ý giải thích nói: “Tổ phụ, hôm nay vào cung, Liên nhi cũng ở bên cạnh, nhị thẩm thẩm vẫn luôn mang điểm đáng ngờ đặt lên người Thẩm Vân Khanh, ngay cả Hoàng hậu và Oánh phi cũng như thế nhằm vào Vân Khanh, chỉ là Thẩm Vân Khanh nàng ta tâm địa độc ác, thủ đoạn gian xảo, khiến Bệ hạ lục soát thân thể của tất cả mọi người, không biết sao lại ở trên người cung nữ Nhụy Hoa mà Hoàng hậu chỉ cho Oanh phi, lục ra thuốc cửu đan bì như thế. Sau khi ngự y xem, nói là xung với một vị hoa lưu ly ở trong cao dược, cực kỳ có hại với phụ nữ có thai.”

Giọng nói của Tiết Liên cũng giống như cái tên của nàng ấy, nhẹ nhàng mênh mông, giống như nước từ trên núi cao chảy xuống, trong suốt uyển chuyển. Tiết Quốc công nghe lời nói của Tiết Liên, trong lòng vẫn bởi vì ý nghĩ tức giận mà lên xuống kịch liệt, nhưng vẻ mặt tức giận lúc nãy rõ ràng đã bớt đi rất nhiều, ông ta cười lạnh một tiếng: “Thẩm Vân Khanh thật là cao tay, như thế nào cũng sẽ khiến nàng ta thoát khỏi!”

Ông ấy dừng lại một chút, thở dài, giống như muốn thở ra hết những tâm trạng đè nén trong lòng: “Hoàng hậu thế nào rồi?” Dù sao sự việc cũng vừa mới xảy ra, cho dù trong cung có người của ông ấy, cũng không nhanh như vậy mà truyền tới, nghe xong lời của Tiết Liên, điều Tiết Quốc công lo lắng đầu tiên vẫn là tình hình của Tiết thị.

Tiết Liên thoáng nhìn Hoa thị, thấy nàng ta rũ mắt, dễ nhận thấy không muốn lên tiếng nói chuyện này nữa, để tránh khỏi bị Tiết Quốc công lại giận cá chém thớt, vì vậy vẫn là nàng nói: “Bệ hạ không nói gì khác, nhưng sắc mặt không được tốt.”

Sắc mặt Tiết Quốc công lại càng trầm hơn một phần, Tiết Hoàng hậu vừa mới bởi vì Oánh phi mà ở trước mặt Bệ hạ nói không ít lời hay, xét đến thân thể của Oánh phi có được sự tha thứ của Bệ hạ, bây giờ lại gây ra sự việc như thế, trong lòng Bệ hạ đương nhiên là lại để bụng với bà ta.

Hoa thị thấy Tiết Quốc công như vậy, bản thân mình nếu như một câu cũng không nói, sẽ lại bị ông ấy cho rằng vô tình, nghĩ một chút, nói: “Cha cũng đừng quá lo lắng. Hôm nay Nhụy Hoa đến chết cũng không nói ra là ai làm, Bệ hạ cũng chỉ là xử lý Nhụy Hoa, chỉ cần tránh được trận gió này thì sẽ tốt thôi.”

Tiết Quốc công quay đầu thoáng nhìn Hoa thị đang rất mực cẩn thận, những lời răn dạy tuôn ra lúc trước lại nuốt xuống, thở dài, xoay người tìm cái ghế ngồi xuống.

Tránh được trận gió? Bây giờ phi tần mới tiến cung không ít, Minh đế là đêm đêm làm tân lang, nếu như ngay cả lệ cũ là hai ngày mùng một và mười rằm đều không đến chỗ của Hoàng hậu, lâu thêm nữa tình cảm cũng sẽ phai nhạt. Yêu mến có tình cảm, gặp mặt mới có tình cảm, lại huống hồ là gia đình của Minh Vương, tam cung lục viện, phi tần vô số, Hoàng hậu cũng bốn mươi rồi, làm gì còn có thể tranh sủng với những phi tử trẻ tuổi mười lăm mười sáu đó.

Mặc dù là chủ nhân của một cung, bây giờ phân quyền lợi quản lý lục cung, Hoàng hậu lại có bao nhiêu thực quyền trong tay chứ! Cứ bị Minh đế hoài nghi nhiều lần như thế nữa, trong lòng có khúc mắc, lạnh nhạt hết lần này đến lần khác. Trữ Tú cung đó cho dù không phải là lãnh cung, cũng hiện ra giống như lãnh cung rồi!

Ông ta nghĩ đến hoàn cảnh ở trong cung của con gái mình, nắm đấm ngón tay hung dữ đập lên mặt bàn. Thẩm Vân Khanh, cái tai họa nhà ngươi, ông ta không tin sẽ diệt trừ không được!

Người hạ độc mưu hại Oánh phi đã được điều tra ra, đương nhiên mọi người bị ra lệnh chờ ở chỗ này cũng có thể về rồi. Rời khỏi phủ Tiết Quốc công, Vân Khanh và Tạ thị, Thẩm Mậu cùng nhau đi ra. Tạ thị và Thẩm Mậu hỏi một lượt sự việc trong cung trước, Vân Khanh bỏ bớt phần bản thân bị Hoa thị chỉ ra và xác nhận, nói thẳng đến phần lục soát. Lúc nghe thấy người tra ra lại là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, Tạ thị cảm thán nói: “Haizzz, thật là lại có thể ra tay được, một đứa trẻ đang yên đang lành không còn nữa.”

Nụ cười trên gương mặt của Vân Khanh cứng đờ, lập tức cười nói: “Có thể tìm được hung thủ là tốt rồi, bên ngoài gió to, nương, người vẫn là lên xe ngựa trước đi!”

Tạ thị gật đầu, được Chu Sa đỡ lên, Thẩm Mậu lúc này mới nói với Vân Khanh: “Cha biết sự việc ngày hôm nay không đơn giản như thế. Nương của con là không biết đầu đuôi ngọn ngành, bà ấy tâm địa lương thiện, phát ra một tiếng cảm thán mà thôi, con đừng để trong lòng.” Đây là nhận thức chung giữa ông ấy và Vân Khanh, có một số việc không cần để Tạ thị biết, để tránh bà ấy cả ngày lo lắng. Còn biểu cảm trong giây lát vừa nãy của Vân Khanh cũng không thoát khỏi đôi mắt này của phụ thân.

“Con biết ạ.” Vân Khanh mỉm cười.

Thẩm Mậu gật đầu nói: “Trên thế gian này rất nhiều việc, không phải là con người muốn không làm liền không làm, có lúc ép đến tận cửa thì không thể không làm. Đây là đạo lý sinh tồn, cho dù là thương trường, hay là triều đình cũng không thể tránh khỏi. Cha biết sự việc ngày hôm nay sẽ không đơn giản như vậy, cha tin con gái của cha.”

Vân Khanh sửng sốt, khóe mắt bất giác có chút ướt át, chứa đựng nụ cười gật đầu, đợi Thẩm Mậu lên xe ngựa, mới để Lưu Thúy đỡ lên một chiếc xe khác.

“Lưu Thúy, các thứ xử lý chưa?” Sau khi Vân Khanh vào trong xe ngựa ngồi xuống liền hỏi.

Lưu Thúy từ trong thùng xe lấy ra một cái lò sưởi tay đặt vào trong tay của Vân Khanh: “Đã xử lý rồi, tiểu thư yên tâm được rồi, không ai nhìn thấy, cũng sẽ không tìm được.”

Vân Khanh gật đầu, để những ngón tay có chút tỏa lạnh che lên trên lò sưởi tay bạc mạ vàng có hoa văn hình quả lựu, hấp thu lấy nhiệt lượng. Mùa đông ở kinh thành quả thực quá lạnh, sắc trời bên ngoài âm u, cơn mưa lúc đầu đó đã ngừng lại, nhưng trong không khí lại thêm một phần lạnh lẽo nữa, khiến người ta hận không thể vùi cả mặt cổ vào trong quần áo.

“Tiểu thư, nô tỳ có một chút thắc mắc…” Lưu Thúy tò mò hỏi.

“Thắc mắc gì?” Vân Khanh cau mày hỏi.

“Tại sao Oánh phi trù tính với người, người ngược lại lại đặt các thứ lên trên người của người bên cạnh Hoàng hậu, đây không phải là tha cho Oánh phi sao?” Tính cách của Lưu Thúy có chút ghét cay ghét đắng cái ác, không phải là kiểu người ba phải, vì vậy nàng ấy nghĩ đến việc hôm nay Oánh phi sai người đặt gói hương có xạ hương lên trên người Vân Khanh, khó tránh được có chút bất bình.

Vân Khanh cười như không có chuyện gì, cúi đầu nhìn ngón tay của mình bị che có chút đỏ lên: “Nếu như không có sự can thiệp của Hoàng hậu, Tiết nhị phu nhân sẽ chỉ thẳng ra ta sao? Bà ta và Oánh phi là bàn bạc xong xuôi rồi, Tiết nhị phu nhân cũng hiểu rõ tình hình, bọn họ đều có chung một mục đích, chính là muốn hãm hại ta.

Lúc tuyên triệu, hễ là người tiếp xúc qua với Oánh phi mới có thể vào cung, Lưu Thúy lại không như vậy, cho nên ở lại trong phủ Tiết Quốc công, đối với việc xảy ra trong cung, cũng là nghe Vân Khanh mới biết, khó tránh khỏi có chút nghi hoặc.

“Nếu như hôm nay ta chỉ đơn giản vứt xạ hương đó đi, Minh đế nếu đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, không tìm ra một người để thừa nhận thì sẽ không bỏ qua, Hoàng hậu và Oánh phi sẽ dẫn ra tất cả mọi chứng cứ lên trên người ta. Nếu bọn họ đã đồng tâm hiệp lực như thế, vậy thì phân tách sức mạnh của bọn họ.” Vân Khanh nghĩ đến cái cảnh đó ở trong cung, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nói: “Lúc đó ta tức giận như thế, bọn họ đương nhiên là cho rằng ta sẽ không chú ý đến gói hương này, mà sẽ đặt sự chú ý lên trên bình thuốc.”

“Còn tiểu thư lại mượn cơ hội của việc cầm bình thuốc, ngửi thấy thành phần trong bình thuốc, sai nô tỳ lén tìm cửu đan bì đến, đặt trong gói hương mới, lúc vào cung tìm cơ hội đổi lên trên người của Nhụy Hoa gì đó, có đúng không?” Lưu Thúy dù sao cũng thấy rất nhiều chuyện, lúc này cũng nghĩ ra rồi.

Vân Khanh gật đầu tán thưởng, khả năng phân tích của Lưu Thúy có sự tiến bộ rõ rệt: “Nhụy Hoa đó là cung nữ Hoàng hậu phái đến, trên người nàng ta lục soát được đồ, lại phù hợp với cao dược mà Hoàng hậu tặng, đương nhiên sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển dịch lên người của Hoàng hậu, ngay cả Oánh phi cũng cho rằng Hoàng hậu là đố kị nàng ta mang thai, sẽ không chút nào nghĩ ra là ta, dù sao chuyện ta học y, người biết cũng không nhiều. Còn cửu đan bì và hoa lưu ly trộn lẫn sử dụng, người không tinh thông y lý sẽ không nghĩ đến điểm này, Bệ hạ nhất định sẽ nghĩ đến Hoàng hậu. Gia đình Tiết Quốc công và Ninh Quốc công là quan hệ thông gia, vì vậy ở trong cung, Hoàng hậu và Oánh phi cũng là hai người một phe, cực kỳ kiêu ngạo đã lâu. Bây giờ quyền lục cung của Hoàng hậu bị Ngụy Quý phi phân đi một nửa, lại trở mặt đến cùng với Oánh phi, khiến Minh đế không vui. Tiếp theo, bà ta đương nhiên sẽ không tùy tiện có hành động nữa, nếu không, nhất định sinh sống ở trong cung sẽ càng này càng khó khăn.”

Vân Khanh nói, tay làm ấm rồi đặt lên hai má, lòng bàn tay ấm áp dán lên khuôn mặt lạnh như băng, da thịt bỗng chốc trở nên rất thoải mái: “Còn Oánh phi khó khăn lắm mới mang thai, bây giờ lại mất rồi, đối với người tiến cung nhiều năm vẫn luôn không có thai như bà ta mà nói, sự đả kích không thể nói là không lớn, từ nay về sau, bà ta sẽ chỉ căm hận Hoàng hậu, nghĩ mọi biện pháp nhằm vào Hoàng hậu, cho dù muốn đối phó với ta, cũng phải đợi dưỡng thân thể khỏe mạnh mới tính.”

“Hơn nữa cũng khiến quan hệ của phủ Ninh Quốc công và Tiết Quốc công càng trở nên không tốt, như vậy tương đương với việc Tứ hoàng tử ở trong triều lại mất đi một cánh tay.” Lưu Thúy hưng phấn nói.

“Cũng chưa chắc chắn.” Vân Khanh mỉm cười: “Ngươi đừng quên, An Ngọc Oánh là trắc phi của Tứ hoàng tử đó.” Có điều việc làm cưới trắc phi này là phúc hay là họa, sau này vẫn chưa biết được.

Lưu Thúy như hiểu như không gật đầu, luôn cảm thấy tiểu thư cười vô cùng bình thản, lại khiến nàng ấy cảm thấy có một loại cảm giác chắc chắn có chiêu sau (hậu chiêu), nàng nghĩ ngang nghĩ dọc một lát: “Oánh phi thế mà cũng thật cam lòng, xạ hương – thứ nguy hiểm như vậy mà bà ta cũng tình nguyện ngửi, nếu thật sự mất cái thai thì làm sao?”

Ngón tay của Vân Khanh vuốt nhè nhẹ lò sưởi tay nhẵn bóng, nụ cười nhạt như một làn khói xanh, trong mắt càng có một nét tâm tư như có như không: “Bà ta có thể dùng, đương nhiên là có sự chắc chắn sẽ không bị thương tổn mang tính thực chất, chỉ dựa vào thời gian ta và bà ta nói chuyện, thông thường mà nói là không có khả năng…” Dừng lại một chút, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn cái mành che của xe bằng gấm dày phía trước nói: “Ai biết lại thật sự mất đi chứ…”

Rốt cuộc là ý trời hay là do con người làm ra, Vân Khanh đã không thể nào biết nữa, nhưng lúc nàng mượn Nhụy Hoa để giải quyết gói hương, mới đổi gói hương lên trên người Nhụy Hoa, tác dụng của cửu đan bì và hoa lưu ly sẽ không thấy hiệu quả nhanh như thế. Có lẽ những phi tần khác trong cung cũng có người đối phó với Oánh phi, chỉ là vừa hay trùng hợp như vậy thôi.

Nhưng nếu như không có xạ hương của hôm nay, thai nhi cũng sẽ không nhanh như vậy mà bị sảy, chỉ có thể nói là tự mình làm việc xấu thì không thể sống được.

Về đến phủ không lâu, Vân Khanh vừa thay xiêm y liền có người đến nói, thế tử Cẩn Vương đã đến phủ rồi. Vân Khanh nhớ lại, trong tang lễ hôm nay cũng không nhìn thấy hắn, ngược lại có hai điểm kỳ lạ, lại thấy hắn lần này không xuyên đại sảnh trực tiếp nhảy vào cửa sổ gặp mình, cũng thấy mới mẻ, liền sai người đưa hắn đến phòng khách đợi, sai Thanh Liên thay một bộ xiêm y tiếp khách cho nàng.

Tiến vào sảnh, liền nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đứng trước một bình hoa trước sảnh, ngón tay thon dài chọn ra nhánh hoa gẩy gẩy, dáng người tuấn tú phong lưu nho nhã, như ánh sáng chói lọi của người có tiền đồ lớn lao.

Vân Khanh cười nói: “Để thế tử đợi lâu rồi.”

“Chỉ là một lúc, không vấn đề gì.” Ngự Phượng Đàn nghe thấy tiếng bước chân đến cửa, quay đầu nhếch miệng cười, tướng mạo tư thái cũng phát lóa mắt.

Trên bàn có nước trà và điểm tâm mà nha hoàn sớm đã bưng lên, sau khi Lưu Thúy tiến vào, liền đứng ở cửa, bộ dạng giống như đang đợi dặn dò, thực ra là ngăn chặn bọn nha hoàn người dưới bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào. Lưu Thúy biết, Ngự Phượng Đàn đến tìm Vân Khanh, không phải là đến nói chuyện thông thường.

“Ta hôm nay tiếp đãi Thái tử Tây Nhung và An Tố Vương, lúc quay trở về cung nhìn thấy tâm trạng Bệ hạ không tốt, khuôn mặt ủ dột, chuyện của Oánh phi, nàng cũng bị gọi vào cung chứ?” Ngự Phượng Đàn vén áo bào lên, ngồi xuống, trong đôi mắt nhỏ dài mang theo một ý cười.

Vân Khanh ngẩng đầu nhìn thần sắc trong đôi mắt hắn, hiểu được hắn thực ra đã biết đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện rồi, mỉm cười: “Phối hợp điều tra người hãm hại Oánh phi, đã đi một chuyến vào trong cung.”

“Phổi Tiết Quốc công cũng sắp tức nổ lên rồi nhỉ!” Ngự Phượng Đàn như là nhớ ra việc gì đó buồn cười, cười giễu cợt, nâng chén trà trên bàn, nhẹ nhàng đẩy lá trà phía trên ra, động tác như mây bay nước chảy, nho nhã vừa khéo, lúc nâng đưa đến bên miệng, khẽ nhấp một chút, sau đó liền đặt xuống: “Quận chúa Quý Thuận ngày kia tiễn gả.”

Từ sau cái chết của Tiết Đông Hàm, quận chúa Quý Thuận đã bị Minh đế sai người an thủ, không cho phép ra khỏi cửa cung một bước, đổi hết thảy thị vệ phái cho nàng ta, không nghe theo toàn bộ sự chỉ huy của nàng ta nữa, điều này mới khiến nàng ta an phận tuân thủ ở trong cung, thế nào cũng không gây ra chuyện khác nữa.

Vân Khanh nâng chén trà uống một ngụm, lông mi dài che phủ bóng mờ nặng nề, trong làn khói sương lăn qua lăn lại của nước trà, giống như cánh bướm dính hạt sương, nàng nghĩ một lúc, giương mắt nói: “Tiết Quốc công bọn họ nếu hôm nay đã tặng cho ta một phần đại lễ lớn như vậy, ta đương nhiên cũng phải tặng cho bọn họ. Lá thư đó, ngươi đã sai người đi sắp xếp chưa?”

“Đã sai người đi xử lý rồi, nhất định vào trước thời gian mà nàng nói sẽ đưa đến.” Ngự Phượng Đàn nhìn thiếu nữ với khuôn mặt lạnh đến mức sáng long lanh, biết nàng căn bản không đặt chuyện của ngày hôm nay trong lòng, khẽ cười nói: “Chỉ là không biết Tiết Quốc công lúc đó có biểu cảm gì.”

Vân Khanh ngẩn ra, nhớ đến những lời Tạ thị nói hôm nay, khó tránh có sửng sốt, Tiết Quốc công có thể chịu đựng được tả kích hay không thì có quan hệ gì đến nàng chứ? Nếu như một mực suy nghĩ đến tâm trạng của bọn họ, vậy nàng nên làm như thế nào. Nàng đột nhiên nhíu mày, nhìn đôi mắt nhỏ của Ngự Phượng Đàn, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ nghi hoặc: “Ngươi không cảm thấy ta rất vô tình, rất thâm độc sao?”

Ngự Phượng Đàn không ngờ nàng đột nhiên lại tuôn ra một câu nói như thế, nụ cười bỗng chốc ngưng lại ở khóe môi, trong ánh mắt mang theo vài phần thăm dò, hắn nhìn thấy sự tranh đấu và do dự ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt của Vân Khanh, dường như còn mang theo một chút sự chán ghét chính mình, như là căm hận bản thân mình như thế này, căm hận cuộc cuộc sống như thế này.

Ngự Phượng Đàn phủ nhận nói trước: “Những chuyện nàng làm, đều là bởi vì bọn họ đối phó với nàng trước. Nếu không phải là bọn họ năm lần bảy lượt muốn dồn nàng vào chỗ chết, nàng cũng sẽ không nghĩ cách đối phó với bọn họ.”

Ngón tay của Vân Khanh ôm trên chén trà nhẹ nhàng vuốt ve, hơi nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, thấy trong đôi mắt nhỏ của hắn mang theo một chút căng thẳng, tuy rằng vẻ mặt vui mừng, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại không thấy nữa, có thể thấy trong lòng có chút hỗn loạn. Nàng bất giác nở nụ cười, thực ra hôm nay cũng là bởi vì Tạ thị nói đứa bé không còn nữa, đứa bé trong bụng Oánh phi đích thực là vô tội, nàng lúc đó nếu như phát hiện ra gói hương của xạ hương, sớm bỏ xuống vứt đi, có lẽ con của Oánh phi sẽ không mất. Nhưng nếu như vậy, nàng sẽ bị định chắc lên tội danh hãm hại.

Trên cuộc đời này có rất nhiều thứ, vốn dĩ không thể chỉ dựa vào một tiêu chuẩn đi đánh giá, nàng chỉ là đột nhiên có cảm xúc, thuận miệng hỏi một câu. Mục đích trọng sinh kiếp này là gì, nàng vẫn luôn nhìn thấy rất rõ ràng, mỗi một việc mà nàng làm cũng đều là dưới tình cảnh tự bảo vệ mình mà làm ra.

Có điều sự căng thẳng của Ngự Phượng Đàn khiến nàng cảm thấy được coi trọng, khóe môi hiện lên một nụ cười, trong ánh mắt cũng tràn ra ý cười, giống như cảnh xuân nở rộ trong sóng mắt vô hạn, giọng nói hiền dịu nói: “Ta biết, người nếu như phạm đến ta, ta đương nhiên không tha cho người, đúng chứ!”

Ngự Phượng Đàn thấy thần sắc trong đáy mắt nàng khôi phục lại như thường, trong lòng nhẹ nhõm một chút. Từ sau khi quen biết Vân Khanh, hắn liền cảm thấy nàng vẫn luôn có bí mật ẩn sâu, tuy Vân Khanh không nói, hắn cũng không đề cập, nhưng Ngự Phượng Đàn cảm giác bí mật này chắc chắn tồn tại, giống như lúc nãy một chút tâm tình cực nhanh của Vân Khanh, tuyệt đối không phải là nói bề ngoài đơn giản như thế.

“Không có ai muốn mãi ở trên vị trí bị đánh.” Ngự Phượng Đàn gật đầu, trong đôi mắt hẹp dài xoẹt qua một luồng ánh sáng khó lường, giống như bầu trời không trăng không sao trong đêm đen mịt mờ, nhìn ra phía xa, lộ ra một màu sắc thâm thúy. Biểu cảm của hắn giống như là nghĩ đến việc khác, trên mặt có tâm tư.

Không chỉ Ngự Phượng Đàn cảm thấy Vân Khanh có bí mật, kỳ thực Vân Khanh cũng không nói là hiểu rõ hoàn toàn về Ngự Phượng Đàn. Ngoại trừ thân phận, con người này của hắn ra, Cẩn Vương như thế nào, Cẩn Vương phi lại là người như thế nào, trong phủ Cẩn Vương có tình hình ra sao, nàng hoàn toàn không biết. Ở kiếp trước nàng không rõ lắm, kiếp này về những tin tức của phủ Cẩn Vương cũng cực kỳ ít, người trong kinh thành cũng không bàn luận nhiều những việc có liên quan đến Cẩn Vương, những điều có thể biết rất có hạn.

Vì vậy lúc Ngự Phượng Đàn nói muốn cưới nàng, từ lúc mới bắt đầu nàng cảm thấy thân phận chênh lệch cực lớn, đến bây giờ khi hai bên cũng cho rằng điều này là chuyện đương nhiên, Vân Khanh cũng có chút cảm thấy không chân thật. Nữ tử gả cho người ta, không đơn giản chỉ là gả cho người nam nhân này, ở vào vị trí là người của Ngự Phượng Đàn này, một khi gả thì sẽ tương đương với gả vào trong phủ Cẩn Vương, ngoại trừ Ngự Phượng Đàn ra, phải đối mặt là tất cả những người một phủ.

Kiếp trước cuộc sống ngây ngô dại dột ở trong phủ Vĩnh Nghị Hầu không hề để lại cho Vân Khanh quá nhiều ấn tượng, lúc tân hôn cũng đồng thời cưới trắc phu nhân, đêm tân hôn tân lang nửa đêm rời đi, thế cho nên sau khi tân hôn không lâu liền hạ thành cuộc sống của thiếp thất, khiến nàng có một kiểu suy nghĩ lạnh lùng trong thâm tâm với gia đình nhà cao cửa rộng

Hầu môn còn như vậy, Vương phủ há chẳng phải là càng phức tạp hơn?

Không biết có phải là trong mắt nàng lộ ra những điều trong lòng nghĩ hay không, giọng nói của Ngự Phượng Đàn vang lên một cách trùng hợp: “Ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác ức hiếp nàng.”

Cho đến khi Ngự Phượng Đàn đi rồi, Vân Khanh vẫn còn đang suy nghĩ biểu cảm lúc hắn nói câu này. Nàng lúc đó không biết tại sao lại nghĩ đến việc trong phủ Cẩn Vương, nhưng quả thực là đã nghĩ đến, có lẽ là bởi vì Ngự Phượng Đàn thường xuyên nói việc xuất giá bên tai nàng, việc xuất giá khiến nàng ở trong tiềm thức đã lo lắng (nghĩ) đến quan hệ của mình và phủ Cẩn Vương.

Vân Khanh từ từ thở dài một hơi, ở trên giường trở mình, làm kinh động đến Thanh Liên đang canh giữ ở bên ngoài, nàng ấy đẩy cửa vào, hỏi: “Tiểu thư, có phải là lò sưởi chân không đủ ấm không? Nô tỳ đi thêm chút than củi.”

“Không cần, vẫn còn ấm mà.” Vân Khanh khua tay, nhưng Thanh Liên không hề động, nghĩ một lát, hỏi: “Nô tỳ thấy tiểu thư trở mình liên tục, là muốn uống nước sao?”

Vân Khanh lúc này mới ý thức được bản thân đã suy nghĩ được một lúc, gật đầu nói: “Ngươi rót cho ta một chén nước đi.”

Bốn ngày sau, ban đêm rơi một trận tuyết nhỏ, sáng sớm lúc tỉnh lại, Vân Khanh liền chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh đập vào mặt.

Vấn Nhi đầu tiên là vắt khăn che lên trên mặt nàng, Thanh Liên lấy y phục sấy trên lửa xuống, tiểu nha hoàn bưng nước cho Vân Khanh súc miệng, sau khi bưng chậu dùng, Lưu Thúy bưng canh suông nóng hôi hổi đến, đưa cho Vân Khanh uống. Lau khô miệng, làm cho trong ngoài đều ấm áp, Vân Khanh lúc này mới ngồi xuống, để nha hoàn hầu hạ mặc xong y phục, trong tay liền nhét vào lò sưởi tay đang đặt than củi đỏ rực.

Vân Khanh ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa, Lưu Thúy tiếp lời nói: “Tiểu thư, người chắc không biết đâu, bên ngoài lạnh lắm đó. Lúc nô tỳ đi ra ngoài hận không thể thu nhỏ người vào trong quần áo, cơn gió kia mang theo tuyết giống như là con dao băng nhỏ vậy.”

Lưu Thúy cũng là người Dương Châu, không chịu được lạnh, trên người mặc mấy lớp quần áo, cả người nhìn béo tròn lên không ít.

“Ta ở trong phòng vẫn chưa cảm thấy, đợi lúc nữa khi đi ra ngoài, dự là sẽ không kém gì ngươi.” Vân Khanh mặc váy len gấm cáo dày, vạt áo đặt một chùm lông cáo trắng muốt, khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều bao phía trong, thoạt nhìn mặt lại càng nhỏ hơn, nhưng Vân Khanh thích nhất chính là lông cáo chặn được gió, sẽ không thổi vào trong cổ, tránh khỏi toàn thân bị lạnh.

Lưu Thúy lại nâng một chiếc áo khoác quận chúa chế thức, màu tím nhạt làm nền, phía trêu thêu hình hoa văn khổng tước, mặt trên có hoa văn đám mây khắc ẩn tượng trưng cho cấp bậc, Vấn Nhi nhận lấy đi sấy nóng, khuôn mặt xinh đẹp quay đầu cười nói: “Tiểu thư bây giờ che đi ăn bữa sáng, đợi lát nữa trước lễ cập kê, lại phải cởi ra nữa đó!”

“Vấn Nhi nhà ngươi giỏi lắm, bây giờ cũng học được trêu ghẹo tiểu thư ta rồi hả.” Vân Khanh trừng mắt với Vấn Nhi, nhìn giống như tức giận, nhưng trong đáy mắt đều là ý cười. Vấn Nhi nói không sai, lễ cập kê sắp tới vẫn còn phải làm nữa. Chỉ là dạo này kinh thành xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiết Đông Hàm chết rồi, Oánh phi cũng mất con, quận chúa Quý Thuận gả ra ngoài để hòa hiếu kết giao… Kể cả mây đen trên bầu trời cũng mang theo một loại khí che lấp không tản ra được. Lễ cập kê của nàng liệu có thể tiến hành thuận lợi hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio