Sự truy tìm của Lăng Vĩ Đình bắt đầu anh cho người của mình rải rác hết toàn Nước Anh nhưng vẫn không hề thu được tin tức gì....dường như Tiểu Vi đã bốc hơi khỏi thế giới....sự tìm kiếm trong vô vọng vẫn cứ tiếp tục cho đến
năm sau
"Mẹ ơi Vĩ Vĩ muốn ăn kem "
một cô bé trắng trẻo hồng hào khuôn mặt thì xinh xắn ngũ quan thì tinh sảo sắc bén....ánh mắt của cô bé hoàn toàn giống một người đó
cô bé gương mặt đáng yêu đang nhìn người mẹ đầy tha thiết
"Mẹ.... một lần này nữa thôi "
Nụ cười của một người phụ nữ nở rộ ánh mắt trìu mến nhìn đứa con gái của mình đang cố gắng ra vẻ đáng yêu... cô thở dài
"Haizzz.... được rồi Vĩ Vĩ nhưng con chỉ được ăn một lần này nữa thôi nhá "
Vĩ Vĩ vui vẻ ôm lấy chân người mẹ yêu quý của mình cười rộ.... cô bé kéo lấy bàn tay của Tiểu Vi chạy lại quầy bán kem....
Mua xong hai mẹ con Tiểu Vi và Vĩ Vĩ đang đứng đợi ai đó.... hai người vui vẻ cười đùa
Một chiếc xe màu trắng đột nhiên dừng lại chỗ của hai người..... cô gái trong xe vui vẻ thu kính xuống cười tươi
"hai mẹ con lên xe đi "
Di Lạc nhìn Tiểu Vi Và Vĩ Vĩ..... cô bé thấy Di Lạc vui vẻ chèo lên xe mà trong tay vẫn cầm cốc kem giọng nói thanh thoát nhanh nhẹ
"Mẹ nuôi..... mẹ đến rồi....."
cô bé ôm lấy Di Lạc.... Tiểu Vi cũng lên xe luôn... Tiểu Vi nhìn đứa trẻ ngây thơ đang vui vẻ sống một đời bình yên cảm giác như đã nhớ chuyện gì của quá khứ mà tia buồn bã xuất hiện ngay như ánh mắt nhìn người con
Di Lạc thì vẫn đang còn vui vẻ với đứa con nuôi mình yêu thương cô vẻ mặt nghiêm khắc
"Vĩ Vĩ lúc nãy con mới ăn kem mà... sao giờ lại ăn nữa vậy "
Vĩ Vĩ tránh né câu hỏi... rồi ra vẻ dễ thương
"Mẹ nuôi Vĩ Vĩ rất thích kem....... nên..... "
Di Lạc không thể cưỡng lại độ dễ thương của đứa trẻ nên đành thôi.... cô hướng mắt lên nhìn Tiểu Vi như đang ẩn chứa điều gì đó
"Tiểu Vi cô sao vậy..... có phải là nhớ tới tên đó đúng không "
Tiểu Vi đang sầu ngâm trong kí ức bỗng giật mình cười khượng.....
"a.... không không.... thôi ta về nhà đi "
Di Lạc từ trong khoảng thời gian ở với cô tới giờ cũng đã hoàn toàn biết được tất cả những gì giữa Lăng Vĩ Đình và Tiểu Vi nên cô cũng không biết cách nào để làm cho Tiểu Vi hoàn toàn quên đi anh vì vậy cô đã đồng hành cùng với Tiểu Vi từ lúc cô mới qua Anh đến lúc cô hạ sinh Vĩ Vĩ và đến thời điểm hiện tại.....
"thôi cô đừng cố né tránh câu hỏi của tôi như trước.... tôi biết hết đấy "Tiểu Vi cười khượng...thì ra bay giờ cô mới biết mình bị bơ....
"thôi...không nói nữa mau chóng về để tối nay còn đi ra hàng ăn nữa..... Minh Trực mời đấy"
Di Lạc hoàn toàn bị Tiểu Vi đánh lạc hướng cô vui vẻ cười nhẹ... nhưng ai ngờ được bị đứa con tuổi chứng kiến hết... Vĩ Vĩ nhìn người mẹ nghi hoặc
"mẹ... sao mẹ không nói vào chuyện chính với mẹ nuôi vậy "
Tiểu Vi giật thốt mình nhìn đứa con mà mình nuôi lại đi bóc bẻ mình
"Vĩ Vĩ con....có muốn ăn kèm nữa không hả "
Vĩ Vĩ bị nói đúng trọng tâm liền im lặng ăn phần của mình mà không dám nói lời gì nữa cô bé trong đầu thầm nghĩ
(mẹ thật là......)
Được một lúc thì cuối cùng ba người cũng đã về tới nơi.... Vĩ Vĩ nhanh chóng chạy ra khỏi xe khi thấy ai đó....
"a.... ba nuôi Vĩ Vĩ nhớ người lắm"
Bùi Minh Trực cũng chạy lại phía cô bé bế bổng Vĩ Vĩ lên ôm vào trong lòng... ánh mắt yêu thương nhìn cô bé
"Vĩ Vĩ con đi chơi có vui không hả "