Chỉnh sửa bởi AD Lynn
Nửa canh giờ sau, con thuyền đang dừng lại tiếp tục xuôi dòng đi thẳng.
Kim Hạ và Dương Nhạc thành thực quỳ bên ngoài cửa khoang của Dương Trình Vạn, bên tai không ngừng văng vẳng tiếng kìm nén đau khổ dưới khoang thuyền.
Thuỷ thủ trên tàu đi tới đi lui cạnh họ, mới đầu còn ghé mắt nhìn, về sau lại chả buồn để ý nữa, hoàn toàn xem hai người như vật bài trí trên thuyền. Gần cạnh đó là khoang trữ hàng, hai tên thuỷ thủ bên trong vừa sắp xếp vừa nhỏ giọng bàn tán, cửa khoang khép hờ không đóng kín, vài câu nói đứt quãng cứ thế bay vào tai Kim Hạ.
"... Gãy chân, nghe nói chỉ với một cước thôi."
"... May là bảo đại phu đến bó xương lại, không thì người này tàn phế mất..."
Bảo đại phu đến nối xương cho Sa Tu Trúc? Cách hành sự của Lục Dịch này quả thật không thể khiến người khác đoán ra được. Đá gãy chân Sa Tu Trúc mà không nói tiếng nào, dù là bức cung đi chăng nữa thì cũng hơi tàn nhẫn. Sa Tu Trúc lại là kẻ rắn rỏi đấy chứ, gãy cả chân như thế mà vẫn thà cầm cự tới chết chứ không nói.
Đầu gối nhói lên từng cơn đau nhè nhẹ, Kim Hạ không nhịn được cử động một chút. Vào lúc này, cửa khoang mở ra, Dương Trình Vạn nghiêm mặt từ bên trong bước ra.
"Cha." Dương Nhạc vội mở miệng kêu, "Chúng con biết lỗi rồi."
"Lão đầu..." Kim Hạ làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Dương Trình Vạn.
Dương Trình Vạn nghiêm nghị nhìn bọn họ chằm chằm, không nói gì, khập khễnh đi ra ngoài. Y không nói gì, bọn họ chỉ đành tiếp tục quỳ.
"Đều do tên tiểu nhân Lục Dịch này!" Kim Hạ nghiến răng nghiến lợi, âm thanh nhỏ chỉ đủ để Dương Nhạc bên cạnh nghe thấy.
Dương Nhạc thở dài.
Thực tế, khi Lục Dịch phát hiện hai người bên ngoài cửa sổ, ngay cả một câu quát mắng cũng không có. Hắn chỉ tìm đến Dương Trình Vạn, lễ độ nói: "Hai vị lệnh đồ không biết vì sao lại núp dưới cửa sổ ta nghe lén? Ngôn Uyên hành sự tự thấy quang minh lỗi lạc, không có gì mờ ám, chỉ sợ tiền bối có hay chăng hiểu lầm gì với ta, lòng có khúc mắc?"
Dĩ nhiên, Dương Trình Vạn luôn miệng phủ nhận, thanh minh bản thân không biết sự tình, mong hắn tha thứ cho đồ nhi nghịch ngợm, tự mình dạy dỗ nghiêm khắc.
Sau đó, Kim Hạ và Dương Nhạc chỉ có thể kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Dương Trình Vạn một cách kỹ càng, xuống nước như thế nào, tìm lại quà sinh thần, bị Lục Dịch phát hiện, mang rương quà lên thuyền, bao gồm cả cuộc đối thoại giữa Lục Dịch và Vương Phương Hưng, không dám bỏ sót điểm nào.
Dương Trình Vạn sau khi nghe xong, lạnh lùng hồi lâu không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu: "Nay các ngươi đã đủ lông đủ cánh rồi, lời ta căn dặn cũng không để trong lòng, ta thấy các ngươi không cần theo ta nữa."
Dương Nhạc là con trai ruột không cần phải nói, nhưng với Kim Hạ, y vừa là người thầy vừa là người cha, lời này vừa dứt, sao hai người họ có thể chịu nỗi. Biết y tức giận thật rồi, chỉ đành ngoan ngoãn quỳ trước cửa, làm ra vẻ hối cải.
Hai người bọn họ quỳ như vậy, ước chừng đã quỳ cả ngày, cơm không ăn, nước không uống. Dương Trình Vạn ra vào phòng mấy lần nhưng không nói câu nào, Kim Hạ và Dương Nhạc cũng không dám đứng lên, cứ trơ mắt nhìn sắc trời tối dần, quỳ đến mức hai đầu gối mất cả cảm giác.
"Cơn giận này của lão đầu cũng to thật..." Kim Hạ uể oải nói, "Chẳng lẽ chúng ta phải quỳ đến mai sao?"
"Không có đâu." Dương Nhạc cũng khổ sở không kém, khẽ cử động đầu gối, vẫn vui mừng nói, "Cũng may là ở thuyền, sàn đều lấy gỗ lát, lúc này mà quỳ trên sàn đá thì đau phải biết."
"Chân ta tê hết cả rồi, quỳ ở đâu cũng như nhau thôi, cũng đều đói đến phát điên." Kim Hạ than thở, "Sớm biết vậy đã bảo ngươi làm chè trôi nước, ta không nên cản ngươi..."
Hành lang có bóng người lướt qua, hai người họ liền im lặng, vẫn cúi đầu ra vẻ hối lỗi, khoé mắt thấy Dương Trình Vạn loạng choạng đi tới, bên cạnh còn có một người nữa, áo gấm phượng loan, chính là Lục Dịch.
"Bọn họ..." Nhìn hai người đang quỳ, Lục Dịch tựa hồ như rất ngạc nhiên.
"Liệt đồ không hiểu quy tắc, mạo phạm Lục đại nhân." Dương Trình Vạn nói, "Không cần để ý chúng."
Kim Hạ và Dương Nhạc cúi đầu, ngoan ngoãn quỳ đó, dĩ nhiên là không dám nói tiếng nào.
"Chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện nhỏ, tiền bối không cần để ý, hãy để họ đứng lên đi, nếu không Ngôn Uyên không biết làm sao yên tâm đi được." Lục Dịch nói.
"Nếu Kinh lịch đại nhân đã mở lời thì tha cho chúng vậy." Dương Trình Vạn nghiêm khắc nhìn hai người họ, "Đã nghe thấy chưa, còn không mau cảm tạ Kinh lịch đại nhân! Còn có lần sau, tuyệt đối không tha."
Đôi chân quỳ đến mức không còn cảm giác, Kim Hạ vịn lấy bức tường đứng dậy, vì có mặt Dương Trình Vạn, miễn cưỡng quay sang Lục Dịch, nói: "Đa tạ Lục đại nhân khoan hồng độ lượng..." Lời chưa dứt, đôi chân đứng không nổi nữa đổ ầm xuống quỳ trên đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lục Dịch chắp tay sau lưng, thờ ơ nói: "Không cần hành đại lễ, mau đứng dậy đi."
Lúc này, trong lòng Kim Hạ đã thầm "thăm hỏi" năm trăm đời tổ tông nhà hắn, mặt thì làm ra vẻ cung kính, miễn cưỡng đứng dậy khập khễnh đi ra ngoài.
Dương Nhạc cũng ngoan ngoãn đứng dậy tạ ơn Lục Dịch, cũng tập tễnh đi theo Kim Hạ.
"Thảo nào lão đầu không chịu nói gì hết, thì ra là đợi hắn mở miệng.". Không tìm được thức ăn có sẵn, Kim Hạ lục ra một củ cà rốt, hung dữ cắn một cái, nhai ngấu nghiến, "Đồ tiểu nhân xảo trá! Hắn vốn biết rõ chúng ta quỳ cả ngày, lại còn bảo "chỉ là chuyện nhỏ", rõ ràng cố ý muốn chỉnh đốn chúng ta."
Dương Trình Vạn vừa múc nước trong nồi vừa than thở, "Vậy đủ rồi, nếu ngày mai hắn mới tới thì chúng ta lại phải quỳ cả đêm."
Bởi vì đói rã rời, Kim Hạ cắn liên tiếp hai ba miếng, nuốt hết cả một củ cà rốt rồi nói: "Tiểu gia ta tức không chịu nỗi, sai bảo chúng ta cả ngày, hắn bắt người rồi, rương sinh thần cũng lấy đi rồi, cuối cùng lại chơi chúng ta một vố."
"Có một số chuyện ngươi phải hiểu, cấp quan của hắn cao hơn chúng ta, hắn giở trò thế nào thì chúng ta cũng không làm được gì. Công phu của hắn cũng cao cường, một cước đạp gãy chân tên quan kỳ bài kia, lực đạo đó ngươi có chịu nổi không?" Dương Nhạc bắt đầu cán bột, chuẩn bị làm hai bát mì sợi.
"Sao ngươi lại khiêm tốn thế...? Không phải bảo làm chè trôi nước sao?"
"Nói thật, ta không tìm được bột nếp, nên làm tạm bát mì vậy."
Kim Hạ nằm sấp xuống mặt bếp, hồi tưởng lại gương mặt đau khổ của Sa Tu Trúc khi ngã dưới đất, suy nghĩ nói: "Nói không chừng, trong giày hắn lại giấu ma thuật gì đó?"
"Đừng nghĩ nữa, mau nhóm lửa đi!"
Dương Nhạc giục nàng, Kim Hạ chỉ có thể xoay đi nhóm lửa, trong đầu vẫn còn nghĩ, "Ngươi nói xem, đống quà sinh thần đấy hắn chuẩn bị xử lí thế nào, không lẽ vẫn mang theo trên đường tới Dương Châu?"
Dương Nhạc thò đầu ra từ trong lò bếp, "Hạ gia, bàn bạc với ngươi chuyện này chút."
"Nói."
"Quên đống quà sinh thần đó đi, hắn xử lí thế nào không liên quan đến chúng ta, chuyện này không thể nhúng vào. Người này không thể đụng tới, đừng sinh sự cho cha ta."
Chuyện này không phải nàng không hiểu, chỉ là giữa việc hiểu và việc làm cách nhau hơi xa. Nàng nhớ tới phu tử của đệ đệ nàng thường vuốt râu gật gù cảm thán "nói thì dễ làm gì khó", chắc hẳn là tình trạng của nàng hiện giờ.
Nhà bếp trên thuyền không có món gì ăn, Dương Nhạc làm hai bát mì Dương Xuân, hai người ăn qua loa rồi về phòng nghỉ ngơi.
So với khoang thuyền rộng rãi thoáng mát của Lục Dịch, khoang của Kim Hạ toả ra một mùi mốc lâu năm khó tiêu tán. Nàng không thèm đốt đèn, cứ thế trực tiếp nằm xuống trong bóng tối, hai đầu gối vừa tê vừa đau như bị kiến cắn.
Bên ngoài có người gõ cửa, là tiếng của Dương Nhạc.
"Chốt cửa rơi mất rồi, ngươi đẩy vào đi.". Chốt cửa bị mấy tên quân sĩ hung hăng xông vào làm rớt mất, Kim Hạ lười nhặt, định để mai rồi làm.
Dương Nhạc đẩy vào, đưa một bình thuốc rượu cho nàng, "Cha ta bảo ta đưa cho ngươi, xoa bóp chân một chút, mai sẽ đỡ hơn."
"Hử, ngươi dùng rồi sao?"
"Ta có rồi, ngươi đừng lười biếng nữa, cửa phải đóng kỹ lại."
"Biết rồi."
Nàng chê hắn lải nhải, phẩy tay đuổi hắn đi, Dương Nhạc sửa then cài cửa thay nàng, cẩn thận khép chặt cửa, bản thân cũng trở về nghỉ ngơi.
Kim Hạ nằm trên giường, cuộn ống quần lên, đổ thuốc rượu vào trong tay, xoa hai tay đến khi nóng lên rồi mới đặt lên vết thương. Một lát sau, thuốc rượu phát huy tác dụng, hai đầu gối từ từ nóng lên, cực kỳ dễ chịu. Bọn họ quỳ cả ngày, Dương Trình Vạn chắc chắn rất đau lòng, chẳng qua phải làm cho Lục Dịch xem nên mới kiềm nén không mềm lòng.
Dáng đi khập khiễng của Dương Trình Vạn hiện lên trong đầu, trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ thì Kim Hạ lại nghĩ, không thể gây phiền phức cho lão đầu nữa.
Nước sông chảy róc rách, đêm vẫn còn dài.
Trong cơn đau đớn, Sa Tu Trúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, căn phòng dùng để nhốt hắn chính là căn phòng được thiết kế để nhốt tù nhân, lấy hàng rào sắt ngăn thành ba gian nhỏ. Một tia sáng ban ngày cũng không lọt vào được, hắn vốn không thể phân biệt nổi ngày đêm. Vết thương ở chân nhói lên cơn đau kịch liệt, hắn vô thức rên rỉ, toàn thân, dường như chỉ có vậy mới giảm bớt sự đau đớn.
"Sa đại ca, Sa đại ca..." Một âm thanh như từ đâu đó xa xôi vọng tới.
"... Ư... Ư..."
Hắn cố mở mắt ra.
"Sa đại ca! Đừng lên tiếng, là ta."
Que diêm le lói phát sáng ngay bên cạnh, rọi xuống một tấc đất bên dưới, cạnh hắn là một người mặc huyền y che kín mặt, cây roi xích vắt ngay eo.
Người che mặt nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn, bèn kéo mặt nạ xuống, "Là ta."
Sa Tu Trúc bỗng chốc tỉnh ngộ, "Sao đệ lại đến đây..."
"Chuyện này liên luỵ đến huynh, sao ta có thể ngồi yên được, lại còn nghe nói Cẩm y vệ mang huynh về chiếu ngục nên ta lập tức đến đây." Ngươi che mặt kéo vải giấu mặt lại, hắn vừa nói vừa không ngừng mở khoá xích sắt trên cửa, "Ca ca mau ra ngoài."
Sa Tu Trúc hữu tâm vô lực, "Chân của ta bị đánh gãy, đi đứng không tiện, huynh đệ tốt, đệ chạy mau! Đừng lo cho ta nữa."
Người che mặt cả kinh, que diêm di chuyển xuống phía dưới, rọi vào chân trái của Sa Tu Trúc, từ đầu gối trở xuống quấn chồng chất vải trắng, vết máu lờ mờ thấm ra, "Là ai đã ra tay độc ác như vậy! Đợi ta báo thù cho huynh."
"Đệ mau đi đi, cẩn thận có mai phục, bị phát hiện là toi." Sa Tu Trúc vội nói.
"Ta đã dò xét tứ phía rồi, không hề có mai phục, ta cõng huynh đi." Hắn không để cho Sa Tu Trúc nói gì, đi vào trong vác hắn lên, sau đó dập tắt que diêm, "Ca ca đừng gây tiếng động, chúng ta đi thôi."
Sa Tu Trúc đành để cho hắn cõng, hai người lặng lẽ rời phòng, men theo cầu thang gỗ leo lên. Tầng thấp nhất chính là nơi thuỷ thủ ở, bây giờ đêm khuya vắng người, thuỷ thủ mệt cả ngày nên đều ngủ say hết. Tuy cõng người trên lưng nhưng người che mặt vẫn hết sức nhẹ nhàng, không để lại một tiếng động.
Lúc đi lên khoang thuyền, cuối cửa khoang dường như có bóng người lướt qua. Người che mặt cả kinh, tuy hắn không sợ, nhưng trên người vẫn còn một Sa Tu Trúc đang bị thương, không thể lại làm liên luỵ huynh ấy nữa. Xung quanh không có chỗ nào nấp, hắn đành đẩy cửa khoang gần nhất, lách mình vào trong.
Trong khoang này có người.