Cẩm Y Chi Hạ

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người dùng xong bữa sáng,cũng không thấy bóng dáng của Cái Thúc đâu.Hắn luôn luôn không rõ hành tung trước đây,Kim Hạ cũng không lấy làm kỳ lạ,đoán rằng hắn đi dạo trong thành một vòng,nửa ngày rồi cũng trở về thôi.

Thẩm phu nhân dùng cơm xong liền gọi Kim Hạ đến phòng,đem tới mấy tấm vải,nói là muốn dạy Kim Hạ thêu thùa.Kim Hạ cả kinh không ít,tìm vô số cớ muốn trốn đi,đều bị Thẩm phu nhân biết rõ,và muốn nàng chỉ cần đàng hoàng ngồi trên ghế nói chuyện vài câu.

"Thêu chỉ là bước đầu tiên,sắp tới ta còn muốn chỉ ngươi cắt may." Thẩm phu nhân mang hộp may vá đến trước mặt,"Mau lại đây,xâu kim."

Kim Hạ uể oải nói:" Dì à,ta chỉ là bộ khoái,lại không có ý định thuê thùa sau này,học cái này sau này cũng không dùng đến."

"Xiêm y bị rách,ngươi cũng không sửa được thì làm thế nào?"

"Có Đại Dương đây!" Kim Hạ nói đương nhiên:"Nếu không thì,người dạy hắn đi!"

Thẩm phu nhân nhíu mày trừng mắt nhìn Kim Hạ:"Tương lai ngươi có phu quân,xiêm y của phu quân bị rách,ngươi chẳng lẽ cũng gọi Dương Nhạc đến làm sao?Ngươi không thể ngay cả quần áo của phu quân mà cũng không sửa được."

"Dì,những điều này người nghĩ đến cũng còn quá xa.Lại nữa,ngoài phố cũng có cửa hàng may quần áo,cùng lắm ta mang ra ngoài đưa ngân lượng cho họ sửa cũng không được sao?"

"Quần áo may tại cửa hàng cùng với ngươi tự mình làm,có thể giống nhau sao." Thẩm phu nhân chút nào cũng không nhượng bộ,nhìn chằm chằm Kim Hạ nói:" Mau mau xâu kim,hôm nay trước tiên dạy ngươi những cái đơn giản,thêu trên cái khăn bên cạnh là được."

Kim Hạ nhìn chiếc khăn tay,khổ não nói:"Cái khăn này sao lớn quá vậy,có thể nhỏ một chút được không?"

Thẩm phu nhân nghiêng đầu nhìn nàng,mặt tràn đầy bất đắc dĩ,đang định lên tiếng,liền nghe thấy tiếng Dương Nhạc gọi.

"Kim Hạ,thúc của ngươi như thế nào cũng vẫn đứng trong sân,gọi hắn ăn cơm cũng không nghe,ngươi rốt cuộc là nói với hắn chuyện gì?Nói xong hắn dường như là bị trúng tà vậy."

Nghe thấy lời Dương Nhạc nói,Kim Hạ như được cứu thoát,đặt chỗ thêu vá xuống,nhảy dựng lên:"Ta đi xem một chút!"

"Hắn làm sao vậy?"

Nghe nói Cái Thúc bị trúng tà,Thẩm phu nhân cũng có chút lo lắng,đứng dậy đi theo ra ngoài xem.

Vừa đến trong viện,quả nhiên theo như lời Dương Nhạc nói,Cái Thúc vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ mà Kim Hạ nói chuyện cùng lúc nãy,duy trì một tư thế,ánh mắt nhìn chằm chằm không biết là nơi nào,cũng không động đậy một chút nào.

Sầm Thọ,Tạ Tiêu,Thuần Vu Mẫn đều vây quanh hắn xem,ngay cả A Nhuệ cũng đến đây,tóm lại ngoại trừ Thượng Quan Hi đi đứng bất tiện không có cách nào xuống giường,tất cả đều đến đông đủ.

Kim Hạ đẩy mọi người ra,theo thói quen đưa tay dò xét hơi thở của hắn,quay đầu an ủi mọi người:"Không có việc gì,còn thở."

"Nói nhảm,ta đã sớm thử qua." Sầm Thọ nói

Thuần Vu Mẫn suy đoán nói:"Có phải hay không là bị trúng tà vật lên người rồi không?Ta đã nghe lão tổ tông nói qua."

"Không thể,thúc ta nội công cao bao nhiêu,kẻ nào dám ẩn tà pháp lên người của thúc."

"Ta mới vừa gọi hắn một hồi lâu nhưng cũng không trả lời,giống như là không nghe thấy lời ta nói." Dương Nhạc lo lắng cau mày lại, "Ta cũng không dám đụng hắn,công phu của hắn cao cường như vậy,ngộ nhỡ là trong cơ thể chân khí tán loạn,tẩu hỏa nhập ma,làm sao bây giờ?"

"Ta nghe nói trên giang hồ có một loại công phu điểm huyệt,có thể làm cho người khác bất động,hay là hắn không phải là bị người khác điểm huyệt sao?" Tạ Tiêu chẳng biết lúc nào cũng tham gia náo nhiệt,suy đoán nói

Thẩm phu nhân im lặng không lên tiếng,đẩy mọi người ra,cầm lấy tay trái của Cái Thúc trực tiếp lấy kim đâm lên ngón trỏ của hắn.

"A,a,a!"

Cái Thúc gào khóc kêu gào, phục hồi tinh thần lại,trố mắt nhìn mọi người vây kín nhìn chằm chằm mình,không hiểu chuyện gì hỏi:"Tại sao các ngươi lại vây quanh ta rồi nhìn ta trông giống như ta là con khỉ vậy?"

Thấy hắn vô sự,Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm,cầm lấy kim châm,quay trở lại phòng:"Kim Hạ mau đi thôi,còn phải luyện thêu tiếp."

"Ta lập tức tới đây!" Kim Hạ trong miệng đáp lời,nhưng chân còn chưa muốn động đậy,níu chặt ống tay áo của Cái Thúc:"Thúc,ngươi nhìn thấy chưa!Còn bắt ta phải học thêu!"Ngươi rốt cuộc định khi nào cưới hỏi dì của ta?"

Mọi người tản ra,nghe thấy lời này của Kim Hạ quát lên,cũng đều rối rít dừng bước.

Cái Thúc gãi đầu,chau mày ủ ê nói:"Ta mới vừa suy nghĩ chuyện này,ta tất nhiên là muốn cũng cầu không được,cũng không biết bà ấy nghĩ như thế nào?Ngộ nhỡ mạo phạm đến bà ấy,về sau lại không để ý tới ta thì phải làm thế nào cho phải?"

"Dì ta đối đãi với ngươi tốt như thế,khẳng định nguyện ý." Kim Hạ khích lệ hắn

Cái Thúc lắc đầu như trống bỏi,không tin tưởng được nói:"Bà ấy đối đãi với ta cực tốt là do trước đây ta đã từng giúp bà ấy.Ngươi cũng đã biết,bà ấy năm đó mặc dù nói không gả đi,có thể là bà ấy góa chồng trước khi cưới,giải thích rõ rằng trong lòng bà ấy vô cùng nhớ kỹ chuyện này..."

"Không thể nào,đối với người chồng kia ngay cả mặt dì ta còn chưa thấy qua,làm sao có thể liên tục nhớ nhung." Kim Hạ lắc đầu liên tục,quay đầu đi hỏi mọi người,"Các ngươi cảm thấy dì ta đối với thúc ta có quá tốt hay không?"

Mọi người gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

"Ngươi xem!" Kim Hạ vỗ vai Cái Thúc,"Đi đi!"

"Không được,không thể được...Các ngươi chỉ là đám nhóc không hiểu chuyện!Ngộ nhỡ chọc giận bà ấy,ta phải làm sao bây giờ?" Cái Thúc đuổi bọn họ đi,"Các người đều là đừng nói chuyện không đau thắt lưng,đi đi!"

Kim Hạ khuyên giải hắn không được,đành phải nói:"Như vậy,ngươi không dám mở miệng,ta thay ngươi đi dò thám ý của dì ta như thế nào?"

Cái Thúc chợt nhìn về phía Kim Hạ,mặc dù không nói lời nào,nhưng hai mắt sáng ngời,bao hàm ý kỳ vọng,mong đợi...

"Được rồi,thúc ngươi không cần nhiều lời,có thể tin tưởng ta!"

"Dì,người cảm thấy thúc ta là người như thế nào?"

Kim Hạ vừa đàng hoàng lấy chiếc khăn tay ngồi chăm chỉ miệt mài,vừa nhìn trộm Thẩm phu nhân vẻ mặt.

Cái Thúc ở trên nóc nhà nghe lén,bình tĩnh chờ Thẩm phu nhân trả lời.

"Là người tốt." Thẩm phu nhân đáp lại lời cũng thật ngắn gọn,chỉ lo nhìn Kim Hạ thêu mà luôn miệng nói:" Ngươi phải làm như thế này...Đây chính là như vậy...."

Cùng Tạ Tiêu,Sầm Thọ nằm sấp lên mái nhà,tất cả đều đồng tình nhìn Cái Thúc một cái.

Kim Hạ làm vài lần rồi tiếp theo hỏi:"Thúc ta muốn hỏi cưới xin người,ý người như thế nào?"

Nghe vậy,Cái Thúc thiếu chút nữa từ trên nóc nhà lăn xuống,trong bụng tràn đầy chua xót,trong đầu nghĩ:Đã nói là muốn dò hỏi,Kim Hạ đứa nhỏ này tại sao lại hỏi trực tiếp như vậy,lần sau không thể tin nó!

Thẩm phu nhân run người chớp mắt một cái,thần sắc rất nhanh khôi phục lại như bình thường,nhàn nhạt hỏi:"Là hắn muốn ngươi đến hỏi ta?"

"Đúng vậy,người cũng biết lá gan của thúc ta như thế nào mà,việc này hắn cũng có nghĩ đến nhưng lại không thể hỏi thẳng." Kim Hạ nói,"Ta xem hắn thực tại đáng thương,cho nên liền thay hắn hỏi thử."

Lời nói của Kim Hạ làm Cái Thúc giận đùng đùng,hắn nắm chặt miếng ngói,trong phút chốc dùng nội công làm nó nát thành từng mảnh, hận đến nỗi hàm rằng cắn chặt.

Không ngờ nội lực của hắn thâm hậu như vậy, Sầm Thọ cùng Tạ Tiêu thấy vậy,hai người trao đổi ánh mắt,ngay cả thở cũng đều hết sức cẩn thận.

"Hắn tại sao chính mình không đến tự hỏi? Thẩm phu nhân nói

"Hắn nào dám,sợ làm người giận,người không để ý đến hắn nữa." Kim Hạ ngừng kim khâu vá,chân thành nói:"Nói thật,thúc ta ngoại trừ vẻ ngoài lôi thôi,nhưng không có khuyết điểm gì khác,có văn có võ,đối với dì chung tình một mảnh."

"Ngươi đây là đang thay hắn tâng bốc chính hắn?" Thẩm phu nhân nghi ngờ

"Thúc ta là ai,người so với ta rõ ràng cũng biết nhiều lắm,ở đâu mà còn cần ta phải nói tốt cho hắn."

Thẩm phu nhân khẽ mỉm cười.

Kim Hạ không thể không hỏi tiếp:"Vậy người rốt cuộc chịu hay không chịu?"

Thẩm phu nhân một hồi lâu cũng không trả lời,trên nóc nhà Cái Thúc ngay cả thở cũng không dám thở mạnh,chờ câu trả lời của Thẩm phu nhân.

Chờ lâu đến nỗi Kim Hạ thiếu chút nữa cho rằng Cái Thúc cũng không còn cơ hội nữa,Thẩm phu nhân mới nhẹ giọng thở dài nói:"Theo như lời ngươi nói,thì ta sẽ liên tục chờ hắn đến hỏi thẳng ta."

Cái Thúc lặng người thật lâu,nhẹ giọng hỏi Tạ Tiêu:"Bà ấy có ý gì?Chịu hay không chịu?"

Tạ Tiêu do dự một lát,mới nói:"Chính ngươi nên đi hỏi thẳng ngươi không biết sao?"

"Ngươi đi sang chỗ khác..." Cái Thúc hỏi tiếp Sầm Thọ:"Bà ấy có ý gì?"

Sầm Thọ trầm ngâm một lát,nghiêm cẩn phân tích nói:"Những lời nói của Thẩm phu nhân trọng điểm kỳ thật là ở hai chữ "liên tục", nói cách khác,trải qua thời gian dài, bà ấy đều hiểu tình nghĩa mà ngài đối với bà ấy,cho nên có hai loại khả năng,thứ nhất là bà ấy hi vọng sẽ xuyên phá tầng cửa sổ này cùng ngài nên duyên từ đây...."

Cái Thúc vẻ mặt hạnh phúc.

Sầm Thọ tiếp tục nói:"....Thứ hai,bởi vì bà ấy lúc nói chuyện còn thở dài,như vậy bà ấy có thể là muốn cùng ngài nói chuyện rõ ràng,phải làm cho ngài hiểu rằng không nên có ý nghĩ như vậy,lời nói cử chỉ phải luôn chừng mực không được phép vượt khuôn hơn nữa..."

Cái Thúc sắc mặt khó coi.

"Nói nửa ngày,cũng không giải quyết được gì.Đúng là hai ngươi vô dụng thật!" Cái Thúc xua đuổi hai người rời đi,chính mình cũng lặng lẽ tung người nhảy xuống.

Sau khi tiếp thánh chỉ,đối với Sầm Cảng mà nói càng ngày càng nhiều đợt tấn công,quân Minh cơ hồ là ngày đêm tấn công,nhưng thấy cuộc chiến vẫn không có hồi kết,hậu quả tang thương gây ra,Du Đại Du ngày ngày cũng đốc chiến,mấy ngày nay chưa từng trở về doanh trại.Đám người Lục Dịch ở trong quân doanh chỉ có thể nhìn thấy đoàn người lũ lượt không dứt trở về điều trị thương,muốn tìm Tham tướng bàn chuyện nhưng vẫn không thấy trở về.

Lục Dịch ngoại trừ ở trong lều đại tướng quân xem tài liệu quân sự,chính là đến thăm các thương binh định hỏi thăm về tình huống nơi tiền tuyến, Oa tặc tiến công Sầm Cảng bằng con đường gập ghềnh hiểm trở,hắn mới hiểu rõ tình hình là như vậy,lông mày càng nhíu chặt.

"Đại công tử,chúng ta đã tại nơi này nương náu gần hai mươi ngày..." Sầm Phúc nhắc nhở hắn nói.

Vẫn như cũ Lục Dịch liên tục nhìn tấm bản đồ phòng thủ,ngăn lại lời Sầm Phúc đang nói,ra lệnh rằng:"Sầm Phúc,ngươi đến đại doanh giữ cửa,chỉ cần Du tướng quân vừa về đến,lập tức tới hồi bẩm."

"Ngài đây là...."

"Chuyện gì cũng đừng hỏi nhiều,nhanh đi!Ta có chuyện quan trọng cùng Du tướng quân thương lượng."

Sầm Phúc không dám hỏi lại,chỉ còn cách lĩnh mệnh.

Qua được hơn nửa ngày,Lục Dịch không đợi được Du Đại Du nhưng thật ra Sầm Thọ có dẫn Vương Sùng Cổ tới.Xem hình dạng là Vương Sùng Cổ cũng là vừa mới từ chiến trường trở về,mặt đầy khói do bom đạn,áo bào vài chỗ rách bươm.

"Lục thiêm sự,ta nhìn thấy vị huynh đệ này vẫn luôn đang đợi Du tướng quân, lo lắng nơi này ngài có việc gì gấp." Vương Sùng Cổ nói chuyện ngược lại ngữ khí ôn hòa cực kỳ,"Tướng quân, những ngày này quần áo còn chưa thể thay,một mực tiền tuyến đốc chiến,khi nào mới có thể trở về ta cũng không biết rõ được.Du tướng quân, trước đó đã dặn dò ta, có thể mời ngài dùng cơm,nhưng ngài xem chiến sự vẫn chưa chấm dứt,trong lòng ta có nhớ đến ngài,nhưng chính là không tới được,ngài ngàn vạn lần đừng trách móc.."

"Vương phó sứ khách khí!" Lục Dịch ra hiệu cho Sầm Phúc châm trà,"Không biết chiến sự tiền tuyến như thế nào?"

Vương Sùng Cổ lắc đầu:"Ta cũng không cần phải giấu ngài,chiến sự đang thực sự căng thẳng.Bọn Oa tặc quả thật giảo hoạt,trước đó có vài ngày mưa to,bọn chúng ở chân núi đắp đê trữ nước,thừa dịp quân ta lại tiến vào chỗ trũng,liền mở đê tràn nước,khiến cho nhiều huynh đệ chúng ta chết đuối."

"Thật là gian nan như thế,sao không quay trở về nghỉ ngơi hồi phục?" Lục Dịch hỏi

"Ở Sầm Cảng còn dư lại vài tên giặc Oa kỳ thực không nhiều lắm,tướng quân nghĩ đến là chúng ta nên một mực đánh tiếp,làm cho giặc Oa không có cơ hội thở dốc,đoạt lấy Sầm Cảng...."

"Thứ lỗi cho ta nói thẳng,Uông Trực vừa chết,Mao Hải phong ghi hận trong lòng,hắn cũng không muốn chạy trốn cũng không muốn thắng,hắn chỉ là muốn nhiều quân Minh chết ở Sầm Cảng,hắn là muốn báo thù!" Lục Dịch trầm giọng nói

Vương Sùng Cổ ngẩn ra, trên sơn đạo,bên trong chỗ hiểm nguy,thi thể của từng toán binh lính từng người từng người ngã xuống trước mắt hắn,máu tươi cũng chảy thấm cả quãng đường.....

Lục Dịch tiếp tục nói:" Ta đã cẩn thận điều tra qua tư liệu của Mao Hải Phong,đại khái rõ ràng phương thức tác chiến của hắn,cũng tính toán qua mấy trận chiến sự hỏa dược tiêu hao,lấy chỗ hỏa dược tích trữ ở Sầm Cảng không đủ để chống đỡ Mao Hải Phong,hắn nhất định là sẽ vận chuyển súng ống đi thông qua đường cái."

"Nếu như là đường cái,hắn vì sao không trốn đi?"

Vừa nói xong câu đó,không cần Lục Dịch trả lời,Vương Sùng Cổ liền đã hiểu rõ ràng rằng mặc dù là có thể chạy trốn,Mao Hải Phong cũng không đi,lại hao tổn tâm tư ở lại Sầm Cảng bày ra đủ loại cạm bẫy,đáp án đúng như lời của Lục Dịch,hắn là vì muốn lợi dụng nhiều quân Minh chết ngay tại Sầm Cảng.

"Ngài....là như thế nào nghĩ đến điểm này?"

Nhìn trước mắt bái phục vị tuổi trẻ tài cao Lục Dịch,Vương Sùng Cổ đột nhiên ý thức được hắn và tướng quân đều đánh giá thấp Lục Dịch.

"Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê,kẻ bàng quan thì tỉnh,huống chi Du tướng quân còn muốn đeo lên lưng áp lực nặng nề, dùng quân ta để đoạt lấy Sầm Cảng là chuyện quan trọng nhất, Lục Dịch nói:"Nhưng xin thứ cho ta nói thẳng,bây giờ tướng quân như vậy ngày đêm tấn công,kỳ thật là đang trúng kế của Mao Hải Phong."

"Nói không sai."

Vương Sùng Cổ khẽ cắn răng,đứng dậy hướng Lục Dịch chắp tay,rồi bước nhanh rời đi.

Nhờ Vương Sùng Cổ nỗ lực khuyên giải,thêm vào đó binh lính ngày ngày tác chiến,mệt mỏi không thể tả,hao tổn nghiêm trọng,Du Đại Du rốt cuộc đến sáng sớm hôm sau rút quân trở về doanh trại nghỉ ngơi hồi phục.

Ở trong doanh trại,chờ đợi Du tướng quân trở về chính lại là một thánh chỉ đang chờ.

Đương kim thánh thượng là người nôn nóng,một tháng kỳ hạn còn chưa tới,liền hạ chỉ giáng chức Du Đại Du tổng binh chức,cả đám quan dưới trướng cũng không thoát khỏi,từ tổng binh trở xuống đều bị giáng chức.Nhưng cuối cùng thánh thượng không đem mọi chuyện chấm dứt,cuối cùng trong thánh chỉ có ghi rằng yêu cầu đám người Du Đại Du lập công chuộc tội,nếu có thể đoạt lấy Sầm Cảng,thì phục nguyên chức quan cho bọn họ.

Du Đại Du xem xong thánh chỉ này liền dở khóc dở cười,mấy ngày liên tiếp tác chiến làm cho thể xác hắn và tinh thần đều mệt mỏi,ngay cả lời nói cũng không muốn nói,phất tay để cho chúng tướng thân cận tản đi,buông lỏng cước bộ trở lại lều lớn.

"Tướng quân!" Trong lều lớn chờ hắn đã lâu chính là Lục Dịch đứng dậy nói.

Du Đại Du trông thấy hắn,sắc mặt trầm như nước,không nói một lời,đi ngang qua hắn,như thể là không nhìn thấy hắn.

Dù sao thì Du Đại Du là đã mười ngày đánh trận trở về,mệt mỏi như vậy có thể lượng thứ,Lục Dịch ngược lại cũng không so đo thái độ của hắn,vẫn nói:"Tướng quân, ta cẩn thận nghiên cứu qua bản đồ phòng thủ,phía Tây có một chỗ rất khả nghi,hẳn là có chỗ sơ hở...."

Cực lực áp chế cơn giận,Du Đại du lấy tay ngưng lời của hắn,cầm trong tay thánh chỉ giơ lên hỏi:"Chuyện này,chắc hẳn Lục thiêm sự đã biết được?"

Lục Dịch chỉ đành phải gật đầu.

"Kỳ hạn một tháng còn chưa đến,thánh thượng đã giáng chức của ta." Du Đại Du nhìn chằm chằm hắn,làm bộ hỏi:"Việc này cùng ngài có quan hệ hay không?"

Lục Dịch ngẩn người,trong lòng biết Du tướng quân nhất định là đang hiểu lầm.

"Ta nếu như nói không có,tướng quân có thể tin ta không?" Hắn hỏi ngược lại.

Du Đại Du cười lạnh một tiếng:"Lời của Lục thiêm sự nói ra,ta sao dám nghi vấn,lại nói,ta hiện tại đang bị giáng chức,hai chữ tướng quân này,thật tại ta đảm đương không nổi.Nơi đây chỉ có một cái miếu nhỏ,e rằng cũng không thể đáp lễ cho ngài được,việc này tháng ngày còn dài,làm oan ức đến Lục thiêm sự.Không biết Lục thiêm sự chuẩn bị khi nào lên đường trở về kinh thành?" Thực ra hắn là nghĩ,chính mình thì ngày đêm liều chết tấn công, Lục Dịch ở trong doanh trại tập kích sau lưng hắn,khiến cho thánh thượng trước tiên giáng chức mình,hắn tất nhiên là không thể nhẫn nhịn.

"Cho tới bây giờ ta vẫn một mực ở đây tìm hiểu tình hình chiến đấu ở Sầm Cảng,còn chưa kịp bẩm báo với thánh thượng." Lục Dịch vốn là người không thích giải thích mọi chuyện,nhưng trước mắt lấy chiến sự làm trọng, muốn cho Du Đại Du nghe được đề nghị của Lục Dịch,liền không thể không giải thích,"Thánh thượng cũng là nóng lòng,thánh chỉ lần này thật ra là ngài ấy nóng lòng muốn Sầm Cảng đại thắng,đây là cách thúc giục tướng quân mà thôi,tướng quân cũng không cần chú ý việc này."

Hiển nhiên là cũng không tin lời hắn hoàn toàn,Du Đại Du mặt trầm ngâm:"Ý tứ của Lục thiêm sự là,vẫn muốn tiếp tục ở lại Sầm Cảng?"

"Ta chỉ hy vọng có thể tận lực giúp một chút công sức,năng lực của mình." Lục Dịch nói

"Ngài cũng đã tận lực.......Ta còn quân vụ chưa giải quyết, thỉnh ngài."

Du Đại du đem vứt thánh chỉ lên trên bàn,dùng tay chỉ hướng nơi cửa lều ý bảo Lục Dịch đừng ở đây làm phiền.

"Ta xin cáo từ!"

Mắt thấy hắn đang giận dữ, nói cái gì cũng không nghe lọt lỗ tai,Lục Dịch thở dài,chỉ có thể cáo từ đi ra ngoài.

"Đại công tử,mất chức là chuyện của hắn,chúng ta làm gì quản chuyện của hắn làm gì,hà tất gì phải nể hắn..." Sầm Phúc thay Lục Dịch bất bình

"Im ngay!Ngươi khi nào biến thành hình dạng như thế này,càng ngày càng nói lời khó nghe!"

Lục Dịch nặng nề nói

Sầm Phúc ngớ người không dám nói nữa.Hắn cùng với Lục Dịch dù là chủ tớ,nhưng hắn thuở nhỏ ở ngay Lục phủ,có thể nói là cùng Lục Dịch lớn lên,tập võ chơi đùa cùng nhau,cảm tình thân thuộc sâu nặng.Lục Dịch cũng rất ít khi trách mắng hắn,như hôm nay trách mắng nặng nề như vậy chưa từng thấy qua.

Lục Dịch trách cứ nói:"Chuyện này sao lại nói là không ra gì....Những ngày này,ngươi theo ta ở trong quân trại,cũng biết được,chứng kiến thấy rằng phải đánh hạ Sầm Cảng,quan binh tử thương vô số.Vậy ngươi đường đường là Cẩm y vệ đã lâu,trong đầu chỉ toàn chuyện đấu đá ở triều đình,quan với quan đánh nhau,đã quên cái gì gọi là quốc sự làm trọng rồi hay sao?"

Sầm Phúc mau chóng quỳ xuống:"Đại công tử,ta biết sai rồi!"

"Ngươi so với Sầm Thọ lớn tuổi hơn,ta luôn cho rằng ngươi so với hắn trầm ổn hiểu chuyện,nhưng ta không nghĩ đến,trong mắt ngươi chỉ có ta là đại công tử,chỉ biết có Lục gia,mà hoàn toàn không hiểu chuyện của người khác."

Sầm Phúc hổ thẹn chỉ biết cúi đầu.

Mắt thấy bộ dáng của hắn như vậy,Lục Dịch thầm thở dài,đưa tay kéo hắn đứng dậy:"Đứng lên đi,thay ta đi mời Vương phó sứ đến đây,Du tướng quân không muốn nghe lời ta,chỉ có thể trông mong Vương phó sứ có thể khuyên giải được hắn."

"Ty chức đi ngay!"

Sầm Phúc vội vàng đi mời Vương Sùng Cổ,không lâu sau liền mời Vương phó sứ thỉnh vào trong phòng.

Khi gặp mặt hai người vội vã miễn nghi lễ khách sáo,cùng nhau nói chuyện chính,Lục Dịch lên tiếng nhân tiện nói:"Ta vốn có chuyện muốn cùng Du tướng quân thương lượng,vô tình hắn hiểu lầm ta đã khiến cho thánh thượng làm hắn mất chức,căn bản là không nghe lời ta nói."

Thánh chỉ của thánh thượng,Vương Sùng Cổ cũng khó tránh khỏi,hắn cười khổ nói:"Mấy ngày liên tục tác chiến,tướng quân đã mấy ngày không ngủ,tinh thần thủ lĩnh cũng không tốt,vừa lúc mới trở về quân doanh lại nhận được thánh chỉ giáng chức,khó tránh khỏi nghĩ sai hướng,trách lầm Lục thiêm sự.Ta thay tướng quân tạ lỗi,xin ngài ngàn vạn lần thông cảm."

"Chuyện này ta là muốn mời Vương phó sứ thay ta giải thích,dù sao chiến sự vô cùng cấp bách,trước mắt không nên tránh nhau như vậy." Lục Dịch nói:"Đợi Du tướng quân hết giận,hắn về lần này chính là muốn nhất định đánh hạ Sầm Cảng,ta muốn cùng hắn nói chuyện một chút."

Vương Sùng Cổ nghe vậy liền nói:"Chẳng lẽ,ngài nghĩ ra cách đánh hạ Sầm Cảng hay sao?"

"Đến tột cùng có thể đánh hạ Sầm Cảng hay không,ta vẫn chưa thể quả quyết,nhưng tình hình trước mắt như vậy,miễn cưỡng chỉ còn cách này,chỉ cần tướng quân cho phép."

"Được,được,chuyện giải thích với tướng quân để ta lo." Vương Sùng Cổ gấp gáp không thể chờ được,vội đi ra ngoài:"Ngài yên tâm,nếu như có biện pháp,thì tướng quân có thể nhận lỗi với ngài." Nói chưa xong,hắn đã chạy nhanh ra ngoài.

Đóng cửa lại,Sầm Phúc lạ lùng nhìn về phía Lục Dịch:"Đại công tử,ngài thật là có biện pháp đánh hạ Sầm Cảng sao?"

Lục Dịch gật đầu.

"Là cách gì?" Sầm Phúc hiếu kỳ hỏi

Lục Dịch nhìn hắn một cái nói ngắn gọn:"Biện pháp chính là...không cần phải tấn công Sầm Cảng nữa...."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio