Cẩm Y Chi Hạ

chương 115

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ca ca!" Lục Dịch gọi, "Vừa mới nhận huynh đệ, ta muốn cùng ca ca không khách khí nữa, tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ."

"Ngươi cứ việc nói ra."

"Thỉnh xin phép cho ta dẫn đoàn người lẻn vào trong Sầm Cảng, giúp ca ca đánh hạ Sầm Cảng!" Lục Dịch nặng nề nói

Không ngờ chuyện hắn muốn nhờ chính là việc này, Du Đại Du sửng sốt, do dự một hồi lâu vẫn chưa hồi đáp. Vương Sùng Cổ vẫn chưa nghe qua kế sách này, không hiểu gì hỏi:"Lẻn vào Sầm Cảng sao?"

Lục Dịch kể lại toàn bộ kế sách của mình hướng Vương Sùng Cổ giải thích một lần.

Vương Sùng Cổ sau khi nghe xong, đứng dậy đi lấy bản đồ phòng thủ xem xét tính toán mọi ngóc ngách chiến trận, thầm vui vẻ nói:"Tướng quân, đây chính là thượng sách!"

Du Đại Du làm sao không biết được đây chính là kế tốt nhất, chỉ là....DẪn đoàn người vào trong nhất định phải võ công cao cường, trong quân ngoại trừ tướng quân ra, chỉ có Lục Dịch là người xứng đáng nhất được chọn, lại nói xuất thân của hắn chính là Cẩm y vệ, truy bắt tung tích, ẩn náu so với người khác thì am hiểu hơn nhiều.

"Nhưng Lục thiêm sự không thể đi!" Vương Sùng Cổ cáo lỗi nhìn về phía Lục DỊch nói:"Ngài nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta khó có thể nói với thánh thượng, tướng quân, để ta đi!|

Du Đại Du lại lắc đầu:"Dẫn dắt binh lính thì người là tốt nhất, nhưng dẫn dắt khôn ngoan từng người cùng nhau tác chiến thì.....Lão Vương, ngươi cũng đừng xen vào chuyện này nữa, mau giúp ta chọn ra năm mươi người có võ công giỏi nhất, ta tự mình dẫn dắt họ đi."

"Tướng quân, làm sao ngài có thể đi được!"

"Ca ca, ngài không thể đi được!"

Lục Dịch cùng Vương Sùng Cổ đồng thời mở miệng ngăn cản.

"Ngài là đại nguyên soái chỉ huy quân đoàn binh lính, ngài nếu không ở đây, làm sao có thể ổn định được sự bất ổn trong lòng quân lính. MẶc dù có thể có nội ứng trong ngoài, muốn cho binh lính dốc sức đánh hạ Sầm Cảng, chỉ có thể là ngài ra sức chiến đấu mới cổ vũ được tinh thần binh sĩ." Lục Dịch nói rất có sức thuyết phục, làm cho Du Đại Du không thể nào phản bác.

Vương Sùng CỔ ở bên gật đầu liên tục, nói thêm:" Đúng chính là như vậy. Tướng quân ngài nhất định không thể đi vì sự an nguy của toàn bộ binh sĩ."

Thấy Du Đại Du không lên tiếng, Lục Dịch hỏi:"Ca ca, chẳng lẽ ngài không tin ta sao?"

"Không phải, nhưng mà...."

"Như vậy nguyên nhân là vì cha ta, cho nên ngài xem thường ta."

Du Đại Du vội vàng nói:" Đừng nói vậy, ta chưa từng xem thường ngươi! Chỉ là...nếu như ngươi gặp chuyện không may, chúng ta khó có thể nói rõ với thánh thượng."

"Ca ca, trong quân doanh có bao nhiêu binh lính?" Lục Dịch đột nhiên suy nghĩ liền hỏi một câu.

Du Đại Du ngẩn người:"Hai vạn sáu ngàn người, có chuyện gì không?"

"Ngài có thể biết được trong số hai vạn sáu ngàn người này có ai không có phụ thân không?" Lục Dịch nhíu mày, "Bọn họ có thể ra trận giết địch, sao ta lại không được?Ca ca, ngài không chỉ xem thường ta mà còn xem thường cha ta."

"Không phải, là ta...."

"Ta kính trọng ca ca, là bởi vì ngài không màng đến tính mạng bản thân mà ngày đêm ra sức cứu nước. Sao hôm nay, trong lòng ngài không nghĩ đến việc chúng ta sẽ đánh hạ Sầm Cảng, mà chỉ sợ liên lụy đến ngài nếu như có người hy sinh?" Lục Dịch mãnh liệt ra sức giải thích.

Du Đại Du nghe xong liền cảm thấy trong lòng xấu hổ không ít, đột nhiên đứng lên nói:"Huynh đệ tốt!Hôm nay ngươi nói được những lời này, ta liền đem nhiệm vụ này giao cho ngươi."

"Tướng quân...." Vương Sùng Cổ ngăn cản không kịp.

Lục DỊch biết được hắn lo lắng chuyện gì:"Vương phó sứ yên tâm, chuyện này ta sẽ thưa chuyện với cha ta, chính là nếu như ta gặp chuyện gì, cũng tuyệt đối không liên lụy người ngoài."

Chắc hắn đã có suy tính rất chu đáo mọi việc, Vương Sùng Cổ không còn lời nào can dự:"Ta chắc chắn ngài sẽ chọn được người tốt nhất."

"Đa tạ."

Chuyện quan trọng này đã được quyết định, ba người nâng chén rượu cùng nhau, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng lại bất an.

Đêm dần buông xuống, Lục Dịch ở trên giường trở mình trằn trọc, trong đầu suy nghĩ cách làm thế nào để lẻn vào Sầm Cảng mà không qua đường biển, còn suy nghĩ đến những lời của Du Đại Du khi nãy.

Dương Trình Vạn cùng Thẩm phu nhân là người quen cũ, cái này có thể giải thích được tại sao Thẩm phu nhân có sắc mặt kỳ lạ sau khi nghe đến tên của Dương Trình Vạn.Có thể là lý do vì sao bà ấy đối với Kim Hạ đặc biệt để tâm?Mà không phải là đối với Dương Nhạc?

Chuyện này rốt cuộc cớ sự như thế nào?

Du Đại Du đã từng nói qua, người mà Dương Trình Vạn nhớ thương chính là Lâm gia đại tiểu thư, cũng chính là phu nhân của Hạ Trường Thanh.Nói như vậy, năm đó Hạ gia gặp chuyện không may, hắn nhất định là trong lòng có để ý, không biết là phát sinh chuyện gì.Cùng lúc đó hắn bị bắt giam ở Bắc Trấn phủ ti thật sự có quan hệ gì?

Sầm Phúc ngủ giường bên cạnh, nghe thấy Lục Dịch cựa quậy xoay người, vẫn chưa ngủ, liền cầm đèn dầu tiến tới hỏi:"Đại công tử, ngài uống rượu nhiều nên cảm thấy không thoải mái phải không?Có cần đi lấy chén canh giải rượu không?"

Lục Dịch xoay người ngồi dậy, khoát tay nói:"Không cần."

Sầm Phúc không còn cách nào, chỉ đành phải mang khăn thấm nước đến lau người cho công tử.

Hắn dùng khăn vải để lên trán một hồi lâu, Lục Dịch chìm vào hôn mê sau đó tỉnh lại tỉnh táo hơn một chút, Lục Dịch gọi Sầm Phúc:"Thay ta chuẩn bị giấy bút."

Sầm Phúc ngẩn ra, không dám hỏi nhiều, chuẩn bị chu đáo mọi thứ.

Lục Dịch viết xong một lá thư, liền đưa cho hắn:"Chờ trời vừa sáng,ngươi liền đi một chuyến đến kinh thành, đem thư này đến cho cha ta.Sau đó, ta muốn ngươi bí mật điều tra một việc."

Nghe Lục Dịch nói hết sức trịnh trọng, Sầm Phúc hỏi:"Chuyện gì sao, thưa công tử"

"Mười mấy năm trước, Dương Trình Vạn đến tột cùng vì duyên cớ nào mà bị bắt ở Bắc trấn phủ ti, sau đó lại được phóng thích." Lục Dịch dặn dò thêm:" Ngàn vạn nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải bí mật làm việc này, không được để cho bất luận kẻ nào phát giác."

Sầm Phúc có chút khó hiểu:"Dương Trình Vạn hồ sơ không phải ngài đã xem qua hay sao? Vẫn còn điều gì sao?"

"Hồ sơ lai lịch của Dương Trình Vạn có thể có một phần bị người khác tiêu hủy đi." Lúc này vẫn còn men say, Lục Dịch đau đầu, mặt nhăn nói:"Ngươi phải nớ kỹ, nhất định bí mật làm việc này, chớ để cha ta phát giác."

"Vậy còn phải giấu luôn cả lão gia sao?" Sầm Phúc có điểm nói lắp.

"Ta nghĩ người đã ra tay tiêu hủy những hồ sơ đó chính là cha ta."

"Lão gia sao?"

"Còn nữa, sau khi đi đến kinh thành, ngươi đi một chuyến nữa đến phủ ở Nam Kinh, tra xét xem gia phả nhà Hạ Trường Thanh có những ai, tìm đến những người thân còn lại trong nhà, dò hỏi kỹ càng một chút."

Sầm Phúc khó hiểu:"Đại công tử, tại sao phải tra xét Hạ Trường Thanh?Hắn cùng với Sầm Cảng có liên quan gì sao?"

"Ta tự có ý của ta, ngươi nhớ kỹ, hai việc này ngươi làm cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho người khác phát giác."

"Ty chức đã hiểu."

Đối với chuyện Lục Dịch một mình ở lại đây, Sầm Phúc thật là không yên tâm:"Đại công tử, nơi này dù sao cũng là trong quân đội, không lâu nữa cũng sắp khai chiến tại Sầm Cảng, ngài bảo ta đi, bên cạnh không có ai chăm sóc thì phải làm sao?"

"Ngươi sao phải lo lắng việc này?" Lục Dịch mau chóng thúc giục:"Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải gấp rút lên đường."

Không còn cách nào khác cãi lời của công tử, Sầm Phúc lại vẫn không thể yên tâm, quay người nhìn Lục Dịch nói:"Đại công tử, ngài bày mưu tính kế gì cũng được, nhưng dù sao chúng ta cũng là quan triều đình, đánh trận là chuyện của bọn quân lính, ngài cũng đừng mạo hiểm tính mạng nữa, nếu không ty chức sẽ bẩm báo với lão gia."

"Yên tâm đi,trong lòng ta có tính toán."

Lục Dịch ra vẻ đánh ngáp,Sầm Phúc không muốn quấy rầy công tử nghỉ ngơi, cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Vương Sùng Cổ làm việc cực lực nhanh chóng, trước hoàng hôn liền đem năm mươi người đã được tuyển chọn cùng ngựa, binh khí xếp thành một đội chờ Lục Dịch tới xem xét võ công của bọn họ.

Sáng sớm hôm đó Lục Dịch cùng Du Đại Du cùng nhau tỷ thí, đại đa số binh lính đều nhìn thấy, một số đi nhắn cho hắn biết. Vương Sùng Cổ thầm hiểu được rằng binh lính trong quân cần phải tuyển chọn lại cho những trường hợp như thế này, trước mắt chỉ nhanh chóng chọn ra được năm mươi người, mặc dù trước kia binh lính đối với Lục Dịch có nhiều lời phê bình, nhưng sau cuộc tỷ thí đó khiến mọi người đều âm thầm bội phục hắn.

Ra lệnh cho từng cặp giao thủ với nhau, Lục Dịch ở bên quan sát, sau đó căn cứ vào sở trường của từng người mà phân bổ ba người thành một nhóm.Bởi vì thời gian tiến đánh Sầm Cảng không còn nhiều nữa, cho nên Lục Dịch ngoài yêu cầu bọn họ tăng cường huấn luyện mà lại còn nhờ Vương Sùng Cổ cho họ cùng ăn cùng ở chung với nhau, làm cho tinh thần chiến đấu giữa họ trở nên đoàn kết hơn.

Cứ như vậy huấn luyện được mấy ngày, Lục Dịch thì thỉnh Du Đại Du cho làm thuyền để đi thăm dò mấy lần ở hải vực Sầm Cảng, chính mình cũng tính toán mọi khoảng cách đường đi nước bước có thể xảy ra.Vào đêm hôm đó, hắn ở dưới ánh đèn nhìn kỹ một lần nữa tấm bản vẽ mà Lam Đạo Hành mang tới, lại nghe thấy có người gõ cửa

"Vào đi." Hắn cho là Tường Tử sang hỏi chuyện gì, vì mấy ngày nay Du tướng quân sai bảo Tường Tử truyền lời lại mấy lần.

Có người đẩy cửa tiến vào, nghe được tiếng bước chân khác thường, cùng tiếng bước chân trước giờ của Tường Tử bất đồng, Lục Dịch kinh ngạc ngẩng đầu-Là Lam Đạo Hành một thân mặc trang phục nghiêm trang đang đứng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn.

Hắn thường ngày chỉ mặc một thân áo của đạo sĩ, đột nhiên thay đổi mặc một thân áo bào màu xanh giống như áo của binh sĩ chiến đấu uy nghiêm vô cùng, quả thực làm cho người ta có điểm nhìn không quen.

"Ngươi...đây là ngươi đã gia nhập Du gia quân rồi sao?" Lục Dịch cười hỏi

Lam Đạo Hành cười cười, cũng không chờ hắn mời mà chính mình ngồi xuống:"Ta muốn cùng Lục đại nhân trong trận chiến này, lần này lẻn vào Sầm Cảng ta không thể không đi."

"Ngươi sao biết được chuyện này?" Lục Dịch ngẩn người, chuyện này trừ hắn ra thì có Du Đại Du, Vương Sùng CỔ chỉ ba người biết được, cũng không cho người thứ tư nào biết. Chỉ đang cực lực huấn luyện năm mươi binh sĩ, họ cũng không biết được chuyện này.

"Lúc ta đang làm bản bản vẽ này ở Sầm Cảng cũng nghĩ đến cách này, lại thấy đại nhân ngày ngày chọn lựa nhân thủ, rời đi ra cảng mấy lần, đại khái ta cũng đoán được ý ngài." Lam Đạo Hành nhìn tới tấm bản vẽ trên bàn gật đầu một cái:"Nơi này trông coi rất nghiêm ngặt, lúc ấy ta không có cách nào đến gần, phỏng chừng nơi này hắn là nơi cất giấu đạn dược được phòng bị.

Lục Dịch liền suy nghĩ xem bản vẽ, nếu chúng cho nổ tung kho đạn dược đó, chúng ta có chặn lại thì cũng không thể giảm bớt thương vong cho quân Minh.

"Cho ta đi theo, ta giúp ngài làm nổ nó!" Lam Đạo Hành nhìn Lục Dịch nói.

Lục Dịch khẽ nheo mắt, cười nói:"Sao phải như vậy, chẳng lẽ không có ngươi, ta liền không thể xử lý được kho đạn dược này sao?"

Lam Đạo Hành cười nói:"Sao lại không, chẳng lẽ hai chúng ta cũng giống như tướng quân, cùng nhau tỷ thí một trận, ngài mới bằng lòng để cho ta đi sao?"

Ánh sáng đèn dầu không đủ sáng, Lục Dịch nheo mắt nhìn hắn, trầm mặc thật lâu nói:"Ngươi nên biết được rằng, ta muốn giữ lại ngươi là vì muốn trọng dụng ngươi."

"Ta tất nhiên hiểu được, nhưng nếu như ngài hy sinh, ta cho dù có quân lính tốt hơn cũng không thể thắng được nếu không có ngài tốc chiến." Lam Đạo Hành nghiêm mặt nói

Lục Dịch vẫn là trầm mặc.

Lam Đạo Hành suy nghĩ một chút, lại nói:"Tiểu cô nương của ngài vẫn còn ở Tân Hà thành chờ ngài phải không?"

Lục Dịch liếc nhìn hắn

Lam Đạo Hành cười nói:"Ngài cũng đừng cho người ta đợi quá lâu."

"Ngươi nói gì đó!" Lục Dịch tức giận nói

Lam Đạo Hành nghiêm mặt nói:"Lẻn vào Sầm Cảng là cực kỳ nguy hiểm, vốn dĩ ngài rõ công phu của ta, chỉ cần xử lý thỏa đáng toàn thân lui ra cũng không phải là việc khó...Với lại chúng ta cũng không phải chịu chết."

Lục Dịch đang muốn nói, bỗng có người gõ cửa, lần này là giọng nói của Tường Tử.

"Lục đại nhân, tướng quân thỉnh ngài đến lều lớn một chuyến."

Lục Dịch đáp một tiếng, liếc mắt hướng về Lam Đạo Hành bất đắc dĩ nói:"Cùng đi theo ta đi, phải cho Du tướng quân nhận ra mặt ngươi, bằng không quân ta còn tưởng ngươi là người ngoài lẻn vào làm mật thám."

Hắn vừa nói lời này, Lam Đạo Hành dĩ nhiên hiểu được ý tứ, tâm nguyện của hắn đã được đồng ý, cười đứng dậy theo Lục Dịch đi đến lều lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio