Cẩm Y Chi Hạ

chương 118

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm ơn bản dịch của bạn BT đã xong sớm, những chương tiếp theo rất gay cấn, mong bạn đọc sẽ luôn ủng hộ truyện

Thích phu nhân suốt đêm không ngủ, vẫn chờ đợi tin tức của bọn họ, vừa nghe thấy giặc Oa bị bắt sống toàn bộ bèn lập tức khoác áo đi đến đại lao thẩm vấn thâu đêm.

Mãi đến trưa hôm sau, Kim Hạ, Tạ Tiêu cùng đám Sầm Thọ mới ngáp ngắn ngáp dài trở về biệt viện.

"Người như Thích phu nhân phải gả đi làm vợ người ta thật là phí phạm, một đêm thẩm vấn hơn hai mươi người, loại nghị lực này, tinh thần giống hệt như thủ lĩnh vậy!". Kim Hạ tặc lưỡi mà cảm thán:"Thật đúng là tấm gương mẫu mực cho chúng ta."

Tạ Tiêu cũng thở dài: "Vốn dĩ ta cứ tưởng Thượng quan tỷ tỷ của ta đã đủ là nữ trung hào kiệt, không ngờ rằng, núi này cao còn có núi khác cao hơn"

"Theo như lời khai của bọn chúng thì ba ngày sau giặc Oa sẽ tấn công thành." Sầm Thọ trầm ngâm:"Thích phu nhân đã phái người đưa thư cho Thích tướng quân, điều binh trở về phòng ngự, chắc là sẽ kịp."

Tạ Tiêu tâm trạng nhẹ nhõm nói: "Việc này không cần phải lo lắng, Tân Hà thành vô sự rồi!"

"Đợi đến lúc thành bỏ lệnh cấm mở, ngươi hãy tiếp tục đi bắt cá đi." Kim Hạ hướng hắn nói.

"Ngươi ăn cá còn chưa chán hay sao?"

"Ít ra cũng kiếm được bạc, cũng xem như là thu thập được chút ít bạc." Kim Hạ lo lắng sốt ruột nói:"Cũng không biết chiến sự nơi Sầm Cảng như thế nào rồi, cũng không rõ Lục đại nhân khi nào mới có thể tập hợp về cùng chúng ta, chúng ta không thể ngồi không để miệng ăn núi lở được đâu!"

Ca ca và Đại công tử một chút tin tức cũng không có, Sầm Thọ cũng thập phần lo lắng:"Đợi sau trận chiến này, Tân Hà thành ổn định lại, ta muốn đi đến Sầm Cảng một chuyến."

Lời này đánh trúng tim đen của Kim Hạ, nàng vui vẻ nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đó!"

Suốt một đêm không nghỉ, Kim Hạ ngủ thiếp từ giờ ngọ đến lúc lên đèn mới bị Thuần Vu Mẫn đánh thức.

"Viên cô nương, Viên cô nương..." Thuần Vu Mẫn lay nhẹ đánh thức nàng [ Dương đại ca đã nấu vài món cô nương thích, nếu ngươi mà còn tiếp tục ngủ sợ là đến đêm lại không ngủ được đâu đấy!"

Kim Hạ híp mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài: "Thuần Vu cô nương...bây giờ là canh mấy rồi? Tại sao trời đã tối rồi?"

Thuần Vu Mẫn mím môi cười đáp: "Đã đến đêm rồi, Dương đại ca có làm món cơm rượu ăn Tết Nguyên tiêu, nói là ngươi rất thích ăn, mới bảo ta đến gọi ngươi dậy."

Mới nghe bốn tiếng " Cơm rượu Nguyên Tiêu" Kim Hạ lập tức tỉnh ngủ:"Được, được, ta đi ăn ngay đây."

Mới vừa đẩy cửa, bỗng nhiên nghe thấy từ xa vọng tới tiếng kẻng gõ,âm thanh dồn dập vang lên "keng, keng,keng", âm thanh tuy là từ xa nhưng nghe rất rõ, mỗi hồi là năm lần, ngắn ngủi mà dồn dập, khiến người nghe thấy không tự chủ được mà cảm thấy tinh thần hốt hoảng.

Xảy ra chuyện rồi?!

Kim Hạ sắc mặt đại biến, bất chấp Thuần Vu Mẫn, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, vừa đến sảnh đại đường suýt chút nữa là đâm sầm vào Tạ Tiêu cũng đang chạy tới.

"Đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe thấy âm thanh này không bình thường!" Tạ Tiêu vội hỏi nàng

Kim Hạ lắc đầu: "Không rõ, ta cũng cảm thấy không bình thường!"

Lúc này, có người đập cửa biệt viện, âm thanh cũng giống như tiếng gõ kẻng, vừa to vừa dồn dập.

Tạ Tiêu vội vã chạy đến mở cửa, phát hiện chính là Từ bá, quản gia của Thuần Vu gia. Từ bá vẻ mặt lo lắng hướng bọn họ nói: "Có nghe thấy tiếng nào đó ko? Có nghe thấy không?..."

"Nghe thấy, có nghe thấy." Tạ Tiêu khó hiểu hỏi:"Gõ tới gõ lui, là có ý tứ gì?"

Lúc này, mọi người bị tiếng kẻng làm cho kinh động cũng đã tụ tập lại chỗ này, hướng về Từ bá.

Từ bá tìm thấy Thuần Vu Mẫn trong đám người, vội vã gọi nàng:" Nhị tiểu thư, các người mau theo ta đến hầm ẩn nấp, giặc Oa sắp kéo đến rồi!"

Thuần Vu Mẫn ngơ ngác cả kinh: "Giặc Oa ở đâu?"

"Nghe nói đã ở ngoài thành...có nghe thấy tiếng đó không? Đó chính là thông báo cho bách tính trong thành biết có kẻ địch tấn công thành." Từ bá gấp gáp nói.

Kim Hạ nghi hoặc khó hiểu nói:"Không đúng, ta nghe nói là ba ngày nữa mới công thành, không phải là bây giờ."

"Ba ngày nữa và bây giờ có gì khác nhau, tóm lại là giặc Oa đến rồi, các người mau mau đi cùng ta đến hầm trốn đi!"

Bên ngoài, âm thanh "keng, keng, keng" vẫn đang dồn dập vang lên, Kim Hạ vội hướng Dương Nhạc nói:"Ta đi hỏi Thích phu nhân xem sao, rốt cục là có chuyện gì, các ngươi đi với Từ bá trước đi."

Nói xong nàng quay lưng định đi thì tay đã bị người nào đó giữ lại, quay đầu nhìn thì ra là Thẩm phu nhân.

"...Dì!"

Mấy ngày nay, Kim Hạ còn chưa kịp nói chuyện hàn huyên với Thẩm phu nhân, trước mắt thấy bà ấy níu chặt tay mình đích thị là muốn cản không cho đi, không tự chủ được nhíu mày.

Thẩm phu nhân giữ chặt lấy nàng, mắt nhìn về Cái Thúc:"Lục đại ca..."

Cái Thúc làm sao không hiểu được tâm ý của nàng, nhấc chân tiến lên trước nói:"Nàng đừng lo, ta đi cùng với nha đầu này, không để nó xảy ra chuyện đâu."

"Đa tạ ngươi!"

Cái Thúc cười nói:"Giữa ta và nàng, còn phải nói những lời khách sáo này sao!"

Kim Hạ hiểu ra được tâm ý của Thẩm phu nhân, dù bà không cản mình đi nữa nhưng vẫn không yên tâm để mình mạo hiểm, do đó nhờ Cái thúc đi theo bảo vệ mình.

"Thúc, không cần đâu...ta chỉ là đi đến chỗ Thích phu nhân một chuyến hỏi thăm tình hình như thế nào, thúc đi cùng dì của ta mới thoả đáng. Bây giờ thế cục đã loạn, không chừng trong thành sẽ xảy ra cướp bóc đánh người, thúc đi cùng dì, ta mới yên tâm được chút."

Thẩm phu nhân ngăn lại:"Không được!"

Sầm Thọ chen ngang lời bọn họ, dứt khoát nói rõ ràng: "Tình hình trước mắt còn chưa rõ, các ngươi hãy nghe ta nói, hai vị tiền bối và Thuần Vu cô nương, còn có Thượng Quan đường chủ, A Nhuệ nữa, hãy cùng Từ bá chạy đến hầm ẩn nấp đi, Dương Nhạc ngươi cũng đi cùng một chuyến, đem bọn họ an bài thoả đáng sau đó trở về biệt viện đợi bọn ta."

Dương Nhạc gật đầu tán thành không ý kiến.

"Ta, Tạ Tiêu còn có Viên cô nương đi tìm Thích phu nhân hỏi tình huống cụ thể ra sao, sẽ nhanh chóng trở lại hội ngộ mọi người." Sầm Thọ kế tiếp hướng sang Thẩm phu nhân nói:"Tiền bối, Viên cô nương có ta trông nom, sẽ không có việc gì đâu, tiền bối yên tâm."

Thẩm phu nhân còn định lên tiếng, Kim Hạ đã chặn ngang lời: "Được, được cứ như vậy đi....chúng ta đi thôi."

Lời còn chưa dứt,người đã phóng đi mất, Sầm Thọ và Tạ Tiêu cũng đuổi theo.

"Đứa nhỏ này...". Thẩm phu nhân nhìn theo bóng nàng, cũng hết cách với nàng, thở dài một tiếng.

"Các vị chớ thêm trì hoãn, nhanh nhanh thu dọn, đi theo ta mau."Từ bá thúc giục mọi người

Nghe bên ngoài tiếng nọ nối tiếng kia dồn dập âm thanh "keng keng", đánh thẳng vào đáy lòng người hốt hoảng, ai nấy nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc, đi theo Từ bá vào hầm trú ẩn.

Vừa mới đến phủ nơi Thích phu nhân đang ở, Kim Hạ giật mình hoảng hốt, cửa lớn mở toang, người bên trong đều bận rộn đến nỗi không thèm đếm xỉa gì đến bọn họ, trước mặt là cảnh tượng khẩn trương chuẩn bị sống mái một trận đến nơi. Gia phó và nha hoàn trong nhà chạy tới chạy lui, trên tay là đủ loại dao, nhìn kỹ thì thấy cả dao bổ củi dao chặt thịt đều có.

Tiếp tục đi vào trong, Thích phu nhân đang múa bút như bay trong nội đường, bên cạnh là nha hoàn cầm trên tay một chương vừa viết xong mực đã ráo.

"Phu nhân!"

Kim Hạ vừa cất tiếng liền bị nha hoàn bên cạnh ra hiệu ngăn lại, ý bảo Thích phu nhân đang vội, chớ quấy rầy. Tạ Tiêu và Sầm Thọ tuy rằng nóng nảy nhưng Thích phu nhân dù sao cũng là thân phận phu nhân, bọn họ không tiện lỗ mãng, chỉ có thể nhẫn nại đứng chờ.

Trong một khắc chờ đợi, Kim Hạ nghiêng đầu xem xong tờ bố cáo vừa ráo mực, trên bố cáo viết rằng viện minh sắp đến, thỉnh bá tánh con dân trong thành không nên hốt hoảng, đồng thời mời nam tử dưới sáu mươi tuổi đến giờ Tý đêm nay đến ngay cổng thành phía đông, kẻ nào không tham gia sẽ bị luận tội.

Nam tử dưới sáu mươi tuổi? Lẽ nào Thích phu nhân định trông cậy vào bọn họ ra trận giết giặc?

Bọn người Kim Hạ người này nhìn người kia, đều cảm thấy việc này quả thực là "không trâu bắt chó đi cày".

Vất vả một hồi Thích phu nhân cũng viết xong cáo thị, lệnh cho thân minh mang đi dán ở các tuyến đường chính trong thành. Kim hạ đang muốn mở miệng, Thích phu nhân đã lướt nhanh bước qua nàng, đi vào bên trong tiểu viện, mày nhíu chặt nhìn trước mặt đang chất đầy một đống các loại binh khí đủ màu sắc, súng, nhị côn lẫn lộn rìu bổ củi, và dao phay các loại.

"Thích phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?"Kim Hạ lúc này mới hỏi.

Thích phu nhân trầm giọng nói:"Người dò thám cấp báo, cách đây hai mươi dặm phát hiện đại quân giặc Oa, đang hướng về Tân Hà thành mà tiến quân. Ta ước chừng, nửa đêm cho đến sáng quân giặc sẽ đến sát thành."

Sầm Thọ khó hiểu:"Không phải nói là ba ngày nữa mới tiến công sao?Đã thẩm vấn hai mươi mấy tên giặc Oa đều nói giống nhau, không thể nào có sai sót."

"Bất luận bọn chúng nói thật hay không, dù thế nào thì giặc Oa đã ở cách thành dặm, lẽ nào ngươi còn hy vọng bọn chúng sẽ đóng quân rồi ba ngày sau đó mới tấn công thành hay sao?". Bởi đang lo lắng, Thích phu nhân ngữ khí không mấy dễ chịu.

"Có lẽ là do tên Đông Dương kia, là chúng ta đã sơ sót." Kim Hạ cân nhắc phân tích:"Giặc Oa không thấy hắn trở về, sợ là sự tình có biến, cho nên cân nhắc quyết định tấn công thành."

" Cũng có khả năng này." Thích phu nhân nói:"Nhưng bây giờ đã không phải là lúc tìm hiểu nguyên nhân nữa rồi, các ngươi cũng biết, thân binh trong thành không đến trăm người, còn lại trừ người nhà của quân lính ra thì đều là bách tính, chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện, căn bản là không thể nào ra trận đánh giặc."

Tạ Tiêu cắn răng nói: " Vậy thì chỉ có thể liều mạng mà thôi, không cần biết còn lại bao nhiêu người, phải liều mạng với bọn chúng."

Kim Hạ nhìn đống binh khí, thuận tiện nói:"Binh khí cũng không đủ, sợ là người biết dùng cũng không đủ."

"Không cần phải biết sử dụng, chỉ cần cầm được là được rồi."Thích phu nhân đáp.

"Có thể cầm thôi thì làm nên trò trống gì!" Tạ Tiêu lắc đầu, "Không biết sử dụng, đưa cho hắn một thanh đao hay một thanh gỗ cũng chẳng khác gì nhau, kết quả vẫn là đưa đầu chịu chém."

Sầm Thọ cũng chau mày: "Phu nhân, chi bằng cứ nghĩ cách làm thế nào đưa dân ra khỏi thành?"

"Không kịp, trong thành nhiều nhất là người già, phụ nữ và trẻ em yếu đuối, xe ngựa cũng không đủ, căn bản là không chạy được bao xa." Thích phu nhân nói tiếp:"Thủ thành đợi quân tiếp viện, nói không chừng vẫn có một tia hy vọng."

"Thủ thành?" Đao kiếm dính đầy bùn đất, thậm chí còn rỉ sét, lên mốc, Kim Hạ cảm thấy việc này vô cùng gian nan, "Phu nhân, thứ lỗi cho ta nói thật, dựa vào những thứ này để giữ thành e là không thể."

Thích phu nhân trên mặt không chút kinh ngạc:"Ta biết, binh lực chênh lệch không lớn, do đó chỉ có thể bày ra Không Thành Kế."

"Không Thành Kế!"

Sầm Thọ và Tạ Tiêu ngẩn người, Kim Hạ cũng ngây ngẩn.

Thích phu nhân nói:"Trước mắt giặc Oa trong thành đã bị chúng ta bắt được, giặc Oa bên ngoài thành đối với tình hình bên trong thành hoàn toàn mù mờ, trong thành còn để lại bao nhiêu binh lính đóng giữ, binh lực như thế nào, bọn chúng căn bản không biết. Chỉ cần có đủ binh sĩ đứng trên tường thành, bọn chúng sẽ lầm tưởng là lính đóng quân trong thành rất nhiều, không dám manh động tấn công."

"Thế nhưng dựa vào những thứ binh khí này..." Kim Hạ lại nhìn những binh khí đó không khỏi nhíu mày, " Sẽ bị bại lộ thưa phu nhân."

Thích phu nhân nhìn chằm chằm binh khí trên mặt đất, sau một lát, quyết đoán nói:"Chúng ta đến kho vũ khí lấy binh khí!"

Kho vũ khí là nơi cất giữ toàn bộ binh khí của quân đội Thích gia, ngoài đao, kiếm, mâu thương ra còn có súng ống. Chỗ này là nơi binh gia trọng địa, chỉ có người nào mang lệnh bài của tướng quân mới có thể khiến cho thủ vệ mở cửa kho. Thủ lĩnh quân thủ vệ trấn giữ kho súng là lão Nhiếp, ở dưới trướng Thích tướng quân nhiều năm, làm việc không chút sơ suất, chỉ phục tùng một mình Thích tướng quân, kể cả Hồ Tôn Hiến có đến kêu hắn mở cửa, hắn cũng mặt không biến sắc vẫn yêu cầu nhìn thấy lệnh bài của tướng quân.

Lúc này, đối diện với yêu cầu của Thích phu nhân, lão Nhiếp trước tiên thi lễ, sau đó việc công theo phép công chỉ làm liền nói:"Phu nhân, mở cửa kho súng, nhất định phải có lệnh bài của tướng quân, điều này người cũng đã biết."

Phu nhân cư nhiên biết, lập tức mềm mỏng nói đạo lý: "Tướng quân lúc đi vội vã không để lệnh bài lại, huống hồ tướng quân cũng không ngờ tới quân Oa lại đánh Tân Hà thành. Tình hình trước mắt khẩn cấp, ngươi hãy mở kho vũ khí, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm."

Lão Nhiếp từ tốn không nhanh không chậm, chắp tay hành lễ nói: "Lời này của phu nhân có phần thiếu sót, tướng quân giao kho vũ khí cho ta, muốn lão Nhiếp ta trông coi nghiêm khắc, không dễ dãi sẽ không thất thoát. Bất luận là kẻ nào, nếu không có lệnh bài trong tay, lão Nhiếp ta tuyệt đối không nhường nửa bước."

Đang đứng ở thềm đá lắng tai nghe, Kim Hạ và Tạ Tiêu thì thầm:"Lửa cháy đến chân rồi, tên này còn cố chấp như vậy?"

Tạ Tiêu chau mày nói: "Nếu mà là ta, sẽ chẳng thèm phí lời với hắn, tiến lên giải quyết hắn luôn là tốt nhất."

Lão Nhiếp thính lực nhạy bén, nghe thấy hết từ nơi thềm đá những lời của Tạ Tiêu, lại nhìn thấy bọn Kim Hạ, Tạ Tiêu, Sầm Thọ đều là người lạ, bèn lạnh giọng nói: "Phu nhân, thứ cho lão Nhiếp ta nhiều lời, những người này lai lịch bất minh, lại không phải là người của quân Thích gia chúng ta. Phu nhân đừng nghe lời xúi giục của bọn chúng mà dẫn đến hành động tuỳ tiện."

Thích phu nhân niệm tình hắn là thủ hạ lâu năm dưới trướng Thích tướng quân, mặc dù trong lòng ngập tràn nôn nóng nhưng lúc trước vẫn luôn nói chuyện khách khí với hắn, đều là nể mặt Thích tướng quân, giờ thấy hắn vẫn cậy già lên mặt giáo huấn mình, không kìm được tức giận quát: "Ta làm việc tất có chừng mực, cái gì mà nghe lời người khác xúi giục. Giặc Oa sắp đuổi đến cửa thành, ngươi lập tức mở kho binh khí, ta cần binh khí chống giặc."

Lão Nhiếp vẫn nhất quyết không nhượng bộ, nói:"Không có lệnh bài tướng quân thứ tội cho ta bất tuân!"

"Ngươi...." Thích phu nhân tiến lên một bước, mắt bừng bừng lửa giận, "Rốt cục là ngươi có mở hay không?"

"Thứ tội bất tuân!"

Giây tiếp theo, Thích phu nhân đã xuất thủ, chưởng pháp ảo diệu, vun vút như chim én, lão Nhiếp còn như nhìn rõ ngọn nguồn gốc rễ đã bị đánh gục xuống đất. Những thủ vệ khác thất kinh, chực xông lên trước, liền nghe Thích phu nhân hét lớn:"Ta chống mắt lên xem, kẻ nào dám xông lên!Kẻ nào dám cản ta!"

Phu nhân đứng trước cửa kho, uy nghi nhìn mọi người, dằn từng tiếng một, thần thái uy phong lẫm liệt, cư nhiên không ai dám tiến lên.

Lão Nhiếp chân cẳng đau nhức, vịn vào cánh cửa, khổ sở đứng lên, chỉ tay vào Thích phu nhân nói: "Phu nhân, sao người dám...."

Thích phu nhân mặt lạnh như băng cắt ngang lời hắn: "Giặc Oa sắp tràn đến nơi, Tân Hà thành lâm nguy chỉ là chuyện sớm tối, ngươi là cái thá gì, cực kỳ cổ hủ, dám to gan ngăn cản ta lấy vũ khí đánh giặc!Lập tức mở cửa kho cho ta! Đợi Thích Kế Quang trở về bảo hắn cứ đến tìm ta mà tính."

Không ngờ phu nhân dám gọi thẳng tên của Tướng quân, lão Nhiếp bị khí thế của phu nhân áp đảo, không dám nhiều lời nữa, run lẩy bẩy đứng lên lấy chìa khóa mở cửa chính của kho vũ khí.

Xem hết một hồi náo nhiệt này, Kim Hạ đối với Thích phu nhân thật sự là bội phục sát đất, tán thưởng nói: "Phu nhân, thực sự là một trang nam tử hán!"

Lời nói này có phần kỳ quặc, Tạ Tiêu liếc mắt nhìn nàng:"Là khen người ta sao?"

Kim Hạ không thèm để ý hắn, đuổi theo Thích phu nhân vào kho vũ khí.

Những thứ vũ khí có thể dùng tới trong kho quả là không ít, từ khiên, đao, thương, kiếm, kích, cung tiễn đến đủ loại súng ống đều có. Thích phu nhân sai người mang khẩu đại bác duy nhất đem đến trên tường thành sau đó phân phát hai ba chục khẩu súng eptigon cho thân binh nhưng phàm là kẻ nào được lãnh súng đều phái đến trên tường thành.

Kim Hạ không quen dùng súng, bèn chọn cung tiễn, đeo bao đựng cung tiễn lên lưng.

Tạ Tiêu và Sầm Thọ đều dùng ba khẩu súng cướp được từ chỗ Đổng Tam trước kia, không quên để lại cho Dương Nhạc một khẩu.

Còn số đại đao, lang tiễn, trường thương còn lại Thích phu nhân kiểm kê xong sai người mang đến dưới cửa Đông thành. Đợi đến giờ Tý, tất cả nam tử dưới sáu mươi trong thành tụ họp lại, bà ấy sẽ tự trong đó chọn ra những bọn thanh niên trai tráng phát quân giới, lập tức điều bọn họ lên trên tường thành, lập trận địa sẵn sàng đón địch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio