Hai người chậm rãi đi lên núi, cái miếu vốn cũng không lớn lắm, cũng không nhiều nhang đèn, còn lại mấy vị hòa thượng quỳ gối trước Phật đọc kinh cầu siêu. Lục Dịch đứng trước phật lạy vài cái, sau đó đến hòm công đức, từ trong túi lấy ra mấy tấm ngân phiếu, liền thả vào trong đó mà không suy nghĩ.
Thượng Quan Hi hơi kinh ngạc, đối với nàng nghĩ rằng, Lục Dịch là con trai của quan lớn, trải qua quan trường đấu đá, hơn nữa tâm không tin quỷ thần, đối với lễ phật cũng không quan tâm. Nhưng hôm nay xem ra, nhìn thấy biểu hiện của Lục Dịch thành kính như vậy hoàn toàn không giống giả vờ.
"Đại nhân, trong lòng hình như có việc gì muốn tìm ta?" Thượng Quan Hi hỏi
Lục Dịch khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại, dạo quanh điện chầu, đứng lẳng lặng trước mặt Bồ Tát. Hắn ngồi xuống đệm cối quỳ xuống, lạy lạy vài cái
Thượng Quan Hi ở bên nhìn, trong lòng cũng không rõ.
Lục DỊch đứng dậy, hướng Thượng Quan Hi cười nói:"Thượng Quan Đường chủ, không thường đến chỗ này phải không?"
Thượng Quan Hi gật đầu nói:"Thường ngày lễ phật, đều cùng đi giúp Lão Bang chủ đi Đại Minh Tự, nơi này không thường đến, bên kia nhang đèn so với bên này càng nhiều.."
"Đây là miếu nhỏ, đồ cúng mang đến cũng không có gì nhiều." Lục Dịch đang nói, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người đứng bên ngoài ẩn nấp,liền hướng Quan Hi nói:"Đi được một đoạn đường, có chút khát, ta đi ra ngoài sau xem thử có giếng nước hay không, ngươi chờ ta một lát."
Thượng Quan Hi chưa kịp gật đầu, liền thấy hắn nhanh chân đi mất, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn mày, luôn cảm thấy chuyến này Lục Dịch thật kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì mà hắn cứ nói không rõ ràng.
Từ góc nhà, Lục Dịch liền bay lượn ra ngoài, mấy lần di chuyển, ở sân sau của miếu A Nhuệ không kịp chạy thoát.
A Nhuệ đứng ở dưới cây bạch quả, mặt trầm như nước, nhìn chằm chằm hắn, gió thổi qua lá cây lay động, trên mặt hắn tâm tình bất định.
Lục Dịch căn bản là không muốn nói chuyện với hắn, trên mặt như có như không nở nụ cười, ung dung thong thả đi đến bên cạnh giếng, một mình lấy một thùng nước, vốc nước rửa mặt, liền quay người rời đi, giả vờ không nhìn thấy hắn.
A Nhuệ có chút sững sờ, không hiểu rốt cuộc Lục Dịch có ý gì, cho đến khi Lục Dịch rời đi, hắn nhìn thấy gần giếng nước có một vật gì đó sáng lấp lánh. Đến gần xem, trong nháy mắt hắn đã nhận ra đây là trang sức của Địch Lan Diệp.
Quay trở lại cổng chính, Lục Dịch tâm tình vui vẻ, hướng Thượng Quan Hi nói:"Thời gian cũng không còn sớm, có lẽ Thượng Quan Đường chủ còn có rất nhiều việc cần xử lý trong bang vụ, cũng đừng vì ta mà trễ nãi, trở về thành đi."
Thượng Quan Hi tuy là vẫn còn ngây ngốc, nhưng cũng âm thầm vui mừng vì không cần phải đi cùng hắn dạo quanh, nhanh nhẹn xuống núi trở về thành....
Sau khi giặt quần áo xong cho Lục Dịch, lại gặp Lưu đại nhân phân phó đi đến nha môn một chuyến.
Người trong Dương Châu nha môn nói cho Kim Hạ biết, ngày gần đây trong vòng điều tra, phát hiện có một người vô danh ở thành Bắc thuê một gian phòng bỏ trống đã nhiều năm, theo như tướng mạo được tả lại rất giống Chu HIển. Mà có liên quan đến vụ án của Lục Phiến Môn, vì lẽ đó mà chỉ chỗ ở phòng trống cho Kim Hạ biết, một mình đi thăm dò tìm manh mối.
Kim Hạ liền đi tới chỗ đó.
Chỉ là một căn nhà dân bình thường, không có gì lạ, Kim Hạ đi vào trong tiểu viện, trống rỗng, đi vào gian nhà chính cũng trống rỗng, chỉ có một chiếc giường với màn giường buông xuống.
Trước đây nhiều lần phá án, màn giường luôn luôn bị xốc lên, còn thấy có thi thể nằm đó, nhưng đáng tiếc lần này không có thi thể mà chỉ có cái rương gỗ to ở đó.
Trên thùng không chỉ có khóa mà còn có giấy niêm phong của quan phủ.
Mơ hồ ý thức được chuyện gì, Kim Hạ gỡ giấy niêm phong xuống, dùng một vật nhỏ luôn mang theo bên người mở khóa, mở nắp rương, khắp nơi toàn là ngân lượng, từng thỏi từng thỏi bạc, Kim Hạ lấy một thỏi nhìn thử thì thấy hoa văn được đúc trên thỏi bạc, rõ ràng chính là khoản tu sửa sông bị mất.
Đi đến Dương Châu mấy chục ngày, từ đầu đến cuối lại không có manh mối, quả nhiên bây giờ vô tình tìm được mà chẳng cần tốn công. Kim Hạ thở dài, chậm rãi đóng nắp rương, bắt đầu nhìn quanh nhà.
Cũng không có điểm gì đáng lưu tâm, sau khi quan sát, lông mày của Kim Hạ càng nhíu chặt, cuối cùng nàng sắp xếp thu dọn mọi thứ trở về như chỗ cũ, yên lặng lui ra ngoài, đi dạo quanh trên phố thành Dương Châu, cuối cùng trở lại quan dịch.
Lục Dịch vừa mới trở lại quan dịch, liền nhìn thấy Kim Hạ ôm đầu gối ngồi trên thềm đá mang vẻ mặt lo lắng, suy nghĩ ngơ ngác, đối với tiếng bước chân của mình cũng hoàn toàn không nghe thấy.
"Giặt giũ vài bộ quần áo mà thôi, ngươi không cần phải oan ức như thế?" Hắn cười hỏi
Nghe thấy giọng nói của hắn, Kim Hạ mới phục hồi tinh thần lại, từ trên thềm đá nhảy xuống, vội la lên:"Đại nhân ngài đã trở về, ta có việc....."
"Ngươi nói đi."
"Nơi này thì...." Mặc dù đã ở trong tiểu viện của Lục Dịch, Kim Hạ vẫn cảm thấy không ổn:" Vào nhà nói."
Lục Dịch cũng không thắc mắc, liền theo nàng vào trong, nhìn Kim Hạ sốt sắng mà đóng cửa sổ, cửa phòng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kim Hạ ngẩng đầu lên trần nhà, cúi đầu kiểm tra gầm giường, xác định bốn bề vắng lặng, nhưng vẫn là thấp thỏm bất an:"Nói ở đây, không biết có ai nghe lén hay không?"
Lục Dịch suy nghĩ trong chốc lát, chỉ nhìn giường của mình rồi chân thành nói:"Có thể nói chuyện trong chăn."
Kim Hạ kéo hắn ngồi xuống bàn, đến gần bên tai hắn kể chuyện vừa nãy cho hắn biết
"Tìm được bạc, thì đây là chuyện tốt." Lục Dịch không tỏ ra sửng sốt, vô cùng bình tĩnh.
Kim Hạ nghi hoặc mà tỉ mỉ nhìn biểu hiện của hắn, chỉ chốc lát sau, lại kề bên tai hắn nói chuyện gì đó
"Phải, cái rương đều khóa lại, còn có giấy niêm phong trên đó." Lục Dịch một bên nghe Kim Hạ nói, một bên gật đầu:" Gian nhà cũng hình như có người đã quét tước qua, hình như rời đi chưa quá một ngày..."
Kim Hạ nhíu mày nhìn biểu hiện của hắn.
"Ta đã sớm biết." Hắn nói hết sức bình tĩnh
"Ngài biết!" Kim Hạ không rõ, nhíu mày, cẩn thận tự xem xét, hắn nói:"Ta biết việc này cùng Nghiêm Thế Phiên có quan hệ. Có lẽ hắn phái người đem bạc giấu đi, nhưng ta không nghĩ tới những bạc này vẫn còn, khoản bạc này căn bản là không bị vứt đi."
"Từ Dương Châu tri phủ quản lý kho bạc của sở vụ, tới Dương Châu nha môn, Đề hình án sát sử ti..." Lục Dịch ngập ngừng, vẫn rất bình tĩnh:"Bọn họ cũng biết khoản bạc không bị vứt đi."
"Đây là bọn chúng liên thủ làm nên ván cờ này."
Kim Hạ trong lòng chập trùng bất định, căm giận không dứt. Kim Hạ biết quyền uy của Nghiêm Tung trong triều chính, nhưng lúc gặp chuyện này, Kim Hạ mới rõ ràng trải nghiệm được quyền uy của hắn tột cùng có hàm ý như thế nào.
Hôm nay, vì sao bạc lại xuất hiện?
Kim Hạ cúi đầu nhìn về phía Lục Dịch, nhớ tời lời hắn nói lúc ở trên thuyền, bỗng nhiên toàn bộ mọi chuyện đều hiểu rõ.
Hắn nói người kia muốn giẫm đạp trêu đùa hắn
Hắn viết trên lòng bàn tay của mình hai chữ "Yếu thế"
Kim Hạ chậm rãi ngồi xuống trước mặt Lục Dịch, nghĩ đến hắn không thể không ở trước mặt Nghiêm Thế Phiên khúm núm. Kim Hạ giương mắt nhìn hắn:"Vì vậy, lúc trên thuyền, ngài...."
"Không chỉ có như vậy....." Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Ta còn mang bức tranh chim loan phượng ở bộ quà sinh thần kia đưa cho hắn."
Những chuyện như thế này trong quan trường, Kim Hạ tự khắc tự hiểu:"Chuyện này ngược lại cũng phải...Vì vậy, vụ án này coi như kết thúc?"
Lục Dịch khẽ mỉm cười:"Kết thúc."
Một cảm giác chán nán to lớn bao phủ Kim Hạ, nàng trầm giọng nói:"Ta xưa này chưa từng phá vụ án nào như vậy, gặp được bao nhiêu xác chết nữ, cứ như vậy chết không rõ ràng, mà không có tin gì từ các tử thi này."
"...Cuối cùng cũng sẽ có một ngày..."
Lục Dịch chưa nói gì thêm nữa, trong đầu nhớ tới trong miếu thấy vị này.
Ngày đó, rốt cuộc là bao lâu, hắn cũng không thể biết
Rốt cuộc có thể chờ đến ngày đó hay không, hắn cũng không biết.
Đêm đến, Lục Dịch một thân một mình ở trong phòng mài mực, viết sổ sách
Gió đêm thổi nhẹ qua cửa sổ, làm cho ánh nến trong phòng một trận chập chờn một hồi.
"Ta chờ ngươi đã lâu." Lục Dịch cũng không ngẩng đầu lên, vừa viết một bên lạnh nhạt nói
Gian ngoài bóng đêm yên tĩnh, gió thổi xuyên qua lá cây nghe tiếng sàn sạt, vẫn không có tiếng vang gì khác. Qua một hồi lâu, một bóng đen từ trong nóc nhà tự vươn mình nhảy xuống, giống như lá cây nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ phòng Lục Dịch
"Đi vào trong chờ ta, trên bàn có trà, chờ ta viết xong sổ sách." Lục Dịch chấm mực, tiếp tục cúi đầu viết công văn.
A Nhuệ đứng ở đó, chỉ chốc lát sau, đẩy cửa mà vào, quả nhiên ngồi xuống bên bàn.
Trong phòng yên tĩnh, sau một hồi lâu, Lục Dịch mới hạ bút, cười nói:"Vụ án khoản bạc tu sửa sông cuối cùng cũng đã kết thúc, ngươi sẽ trở lại kinh thành sao?"
A Nhuệ lạnh lùng nhìn hắn:"Ta nghe không hiểu lời ngươi nói."
"Nếu như nghe không hiểu thì ngươi sẽ không tới đây." Lục Dịch sắp xếp xong sổ sách, đứng lên nói:"Với công phu này của ngươi, ở Ô An Bang ba năm, không cảm thấy oan ức sao? Hay là không nỡ rời đi?"
A Nhuệ nhìn chằm chằm hắn
Lục Dịch tiếp tục nói:"Ta mặc dù không phải người trong giang hồ, nhưng quy củ trong giang hồ coi như là biết một chút. Kẻ phản bội trong bang vụ không thể thiếu được. Chỉ là không biết loại người như ngươi, Cẩm y vệ triều đình ẩn náu trong Ô An Bang, Thượng Quan Đường chủ sẽ xử trí như thế nào với ngươi?"
Ánh mắt của A Nhuệ mang theo sát ý
"Có điều ngươi yên tâm, ta nếu như muốn nói, thì sớm đã nói ra. Sở dĩ chờ ngươi đến đây, chính là muốn cùng ngươi đàm luận một chuyện trao đổi." Lục Dịch giả vờ không nhìn thấy ánh mắt sát khí của hắn, ung dung ngồi xuống bàn trà, rót hai chén trà, một chén cho mình, một chén giao cho A Nhuệ.
"Ta chưa bao giờ muốn cùng ngươi bàn luận đổi chác." A NHuệ lạnh nhạt nói
"Rất tốt, đối với ngươi mà nói, thì hôm nay chính là khởi đầu."
Lục Dịch nụ cười ôn hòa.