Cẩm Y Chi Hạ

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự tình ngày ấy ở trên thuyền, Kim Hạ nhắm mắt tập trung tư tưởng, cẩn thận hồi tưởng dáng dấp của người kia van xin ở đầu cầu.

Sau khi nghĩ xong, Kim Hạ chấm bút mực, đặt bút trên giấy bắt đầu vẽ, khá là chăm chú.

Lục Dịch, Sầm Phúc ở bên chờ, cũng không làm phiền nàng.

Khoảng thời gian như ăn xong bữa cơm, Kim Hạ mới hạ bút, tỉ mỉ nhìn bức vẽ của mình, lại không yên tâm cầm bút phác họa lại, lúc này cuối cùng cũng đứng dậy, thở ra một hơi nói:"Vẽ xong rồi."

Lục Dịch đi lại gần nhìn, một lát cũng không lên tiếng, yên lặng sờ đầu Kim Hạ hai lần.

Thấy thế, Sầm Phúc cũng tha rồi bỏ qua cho, nhìn thấy bức vẽ liền chớp mắt, liền ngây dại:"...Đây là Quỷ Dạ Xoa sao?"

Người trên giấy, đúng là vẽ khá cẩn thận, mũi là mũi, mắt là mắt, chỉ tiếc mũi nghiêng mắt lác, tất cả đều vẻ loạn cả lên.

"Nói càn, nào có xấu như Dạ Xoa." Lục Dịch khe khẽ thở dài

"Các ngươi không thể chỉ nhìn ngoại hình, mà phải xem nét thần vận. Ta cảm thấy vẽ chân dung người, dáng dấp ngược lại không phải là thứ yếu, mấu chốt là phải sinh động." Kim Hạ chậm rãi mà nói, một lát sau do dự nói:"Nếu không, ta vẽ lại thêm một bức khác."

"Thôi khỏi, ta sợ ban đêm gặp ác mộng." Lục Dịch từ tốn kéo nàng ngồi xuống ghế, một lần nữa trải trang giấy ra, nói:"Ngươi tới đây nói xem, để ta vẽ."

"Ngài cũng vẽ được sao?" Kim Hạ ngạc nhiên nói

Lục Dịch bất đắc dĩ nhìn nàng:"Chí ít, so với với ngươi cũng tốt hơn chút. Ngươi để ý nói cho ta biết là được."

"Mặt người này trên rộng dưới hẹp, có được một đôi mắt dê trong veo, quai hàm một bên dài ngắn vàng nhạt, mũi đầy đặn, nhân trung lại ngắn." Kim Hạ vừa nói vừa nghiêng đầu xem Lục Dịch vẽ tranh, ngạc nhiên nói:"Là ngài thật sự vẽ sao? So với thủ lĩnh cũng rất tốt."

Sầm Phúc ở bên cười nói:"Những cái khác khỏi phải bàn, bàn về họa sĩ, trong kinh thành có rất nhiều họa sĩ không sánh được với công tử nhà ta. Đáng tiếc Đại công tử chỉ có bận công chuyện mới vẽ thôi, những lúc khác toàn là viết thư."

Lục Dịch say sưa, mắt cũng không rời, một bên vừa vẽ vừa nói:"Cả ngày các ngươi đều ở bên cạnh một đám nam nhân, không gây ra phiền phức thì đành, làm gì có hứng thú vẽ."

Kim Hạ lại gần, nịnh nọt cười nói:"Đại nhân, sau khi trở lại kinh thành, không bằng rảnh rỗi bắt ta luyện viết một chút?"

Lục Dịch nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, vẫn chưa trả lời, quay đầu vẫn là tiếp tục vẽ.

"Ngài không lên tiếng coi như ngài đồng ý." Kim Hạ nhìn chăm chú hắn vẽ nói

Lục Dịch vẫn không lên tiếng, ung dung thong thả phác thảo theo như mô tả, cuối cùng đặt bút xuống, hỏi Kim Hạ nói:"Như thế nào, có giống hắn không?"

Kim Hạ liếc nhìn:"Có chừng hơi giống hắn thôi, chỉ là con mắt phải nhỏ đi một chút, lông mày thưa thớt chút, mũi cũng lớn hơn một xíu..."

Lục Dịch gật gật đầu, lại lấy trang giấy một lần nữa vẽ lên.

Kim Hạ ở bên nhìn hắn chăm chú cầm bút phác thảo, âm thầm hỏi nhỏ Sầm Phúc:"Đại công tử nhà ngươi có chuyện gì hắn không làm được hay không?"

Sầm Phúc buồn cười nói:"Sao, bây giờ mới phát giác thấy đại công tử có rất nhiều chỗ tốt sao?"

"...Đại Dương nhà ta còn có thể nấu ăn, ngài ấy chắc chắn không biết."

"Là quân tử thì không gần nhà bếp, đại công tử làm sao học những thứ này."

"Ca ca, ngươi đừng trêu ta, trong Cẩm y vệ nơi nào còn có quân tử." Kim Hạ mắt thấy Sầm Phúc cau mày, vội vỗ vai hắn nói thêm:"Thời đại này, người quân tử làm gì còn nữa, cũng đâu dễ dàng có được."

Sầm Phúc cẩn thận né tránh tay nàng, bất an nhìn Lục Dịch một chút, âm thầm cười rồi không dám nói tiếp nữa.

"Ta đã vẽ xong, ngươi tới nhìn thử xem." Lục Dịch chợt gọi Kim Hạ

Kim Hạ tiến đến nhìn thử, vui vẻ nói:"Chính là hắn, chính là hắn! Quả thật giống y như đúc, nơi đầu tường dán bố cáo cũng không vẽ đẹp bằng ngài."

Chờ nét mực khô ráo, Lục Dịch đem bức vẽ giao cho Sầm Phúc, phân phó nói:"Người này chắc chắn là người Đông Dương, ở vùng duyên hải khẳng định đã ở một thời gian khá lâu, ngươi đi tra thân phận của hắn, càng nhanh càng tốt."

Sầm Phúc cầm bức vẽ cẩn thận, lĩnh mệnh rời đi

"Sao đột nhiên ngài lại muốn tra hắn?" Kim Hạ cảm thấy kỳ quái, ở Dương Châu không tra, mà lại tra ở Chiết Giang.

"A Nhuệ nói, hắn thường ở trên thuyền Nghiêm Thế Phiên."

Kim Hạ kinh ngạc nói:"A Nhuệ trúng độc của người Đông Dương, chẳng lẽ chính người này đã gây ra thương tích cho hắn? Không nghĩ đến người này lại độc ác đến vậy? Chẳng lẽ hắn là vì báo thù ngày ấy trên thuyền sao?"

"Ta chỉ lo lắng, không chỉ có vậy...." Lục Dịch không nói thêm gì nữa

"A Nhuệ nói đây là một cái bẫy, có người muốn hại ngài, chỉ có thể là Nghiêm Thế Phiên? Như vậy người này cùng Nghiêm Thế Phiên có quan hệ?"

Trên chốn quan trường biết được càng nhiều, nguy hiểm càng nhiều, Lục Dịch hiểu rõ đạo lý này, huống chi trước mắt tình huống vẫn còn chưa rõ ràng, hắn cũng không muốn Kim Hạ sớm cuốn vào trong chuyện này, chỉ nói:"Từ từ rồi sẽ điều tra ra rõ ràng."

Hắn nói lời này đến vụng về, Kim Hạ lòng sinh nghi ngờ, quan sát kĩ biểu hiện của hắn.

"Sao, ngươi hẳn là trong lòng đang nghi ngờ ta?" Lục Dịch liếc nhìn nàng, cười nói

Kim Hạ định nói chuyện, vừa lúc Dương Nhạc gõ cửa bưng canh giải rượu vào phòng, Lục Dịch dặn dò hắn nói:"Ngươi đi xem hai vị cô nương kia, chỗ ngủ như thế nào, có đói bụng không thì nhắc nhở chủ quán bảo rằng mọi chi tiêu để ta quản."

Dương Nhạc trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhìn Kim Hạ một chút, liền lĩnh mệnh đi ra ngoài.

"Ca ca, ngài dự định ngày mai đưa các nàng trở về sao?" Kim Hạ hỏi

"Vì sao ta phải đưa về?" Lục Dịch nhíu mày:"Hồ tổng đốc một phen có tình có nghĩa, làm mất mặt hắn chung quy cũng không tốt."

"Ngài vẫn đúng là dự định tiếp nhận sao...ngài chớ quên A Nhuệ nói đây là một cái bẫy, bảo ngươi đừng tin thứ gì của Hồ Tông Hiến." Kim Hạ nhíu mày:"Hẳn là, ngài quả thật coi trọng hai vị cô nương kia? Không nỡ đưa trở về?"

Lục Dịch lấn đến gần nàng, tự cười tự nói:"Ngươi bây giờ là đang ghen tị sao?"

"Ta...ta mới không có." Kim Hạ trong miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không thừa nhận, bất kể là so về khuôn mặt hay vóc dáng thì chính mình cũng không bằng hai cô nương kia.

Sau một khắc, nàng bị Lục Dịch trực tiếp ôm vào lòng, khẩu khí của hắn quả thực có thể xứng cho là làm thỏa mãn:"May mà ngươi còn có thể ghen, hôm nay ta xem ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ, ta còn tưởng rằng người một chút cũng không đem ta để ở trong lòng."

Kim Hạ không tránh, thản nhiên nói:"Coi như là ta đang ghen....Chuyện kia, ngài cũng sẽ không nửa đêm lén lút chạy tới phòng của các nàng chứ?"

Lục Dịch ôm nàng, đầu thư thái đặt trên vai nàng, nghe vậy không nhịn được cười, liền đến sống lưng cười đến run người

"Ngài cười cái gì, có phải là bị ta nói trúng rồi hay không?"

"Sở thích nửa đêm chạy tới gian phòng của người khác, hình như là ngươi, không phải ta." Hắn khẽ nâng đầu, nhìn nàng cười nói

"Ta khi nào...." Kim Hạ vừa nói được một nửa, liền nhớ lại đêm lần trước vì chuyện của Địch Lan Diệp, chính mình nửa đêm lén lút âm thầm vào phòng hắn, chỉ ngượng ngùng ngừng nói

Lục Dịch không bỏ qua nói:"Ngươi chột dạ sao?"

"Cái gì chột dạ, ta khi đó là có chuyện đứng đắn, tình huống ép buộc cho nên thân bất do kỷ, tất cả chỉ là bất đắc dĩ, chuyện đó....Làm chuyện quan trọng ngài không câu nệ tiếu tiết mà!" Kim Hạ nói lời chính nghĩa, nhưng mặt lại ửng hồng.

"Nói thật, khi đó ngươi đối với ta là có ý đồ sao?" Lục Dịch trêu nàng

Kim Hạ mặt đỏ, dùng sức đẩy hắn ra:"Làm sao có khả năng....Ca ca, ngài uống hơi nhiều rồi, mau mau uống chén canh giải rượu, nghỉ sớm một chút." Dứt lời Kim Hạ bước nhanh ra khỏi phòng

Lục Dịch vẫn ngồi tựa bên cạnh bàn cười cợt, tâm trạng thong thả thở phào: Tối nay cũng có thể trêu được nàng, chỉ là nàng như vậy quá thông minh, lại còn truy tận gốc cặn kẽ, không biết còn có thể kéo dài được bao lâu.

Hôm sau trời vừa sáng, liền nghe nói có sự tình.

Một cỗ quan tài được đặt ở gần cổng thành Đông cách đây không xa khoảng mười trượng, ngay ở giữa đường. Dù sao thì cũng là vật xúi quẩy, tuy rằng chắn ở giữa đường, nhưng bách tính lui tới không ai dám di chuyển nó, đều tránh không động đến vật đó. Mãi cho đến khi có người phát hiện ở gần quan tài có vết bụi bậm đều bị dính máu, lộ ra máu đã tím đen, lúc này mới có người vội vàng đi báo quan.

"Sau đó thì sao?" Kim Hạ vừa gặm bánh, vừa nhìn chằm chằm hầu bàn:"Sau khi quan tài được cạy ra, bên trong là ai?"

Hầu bàn dùng tay áo lau mồ hôi, chỉ sợ làm kinh động các khách quan xung quanh, đè thấp giọng nói:"Nghe nói đó là con trai nuôi của Hồ đô đốc, đã bị chém thành từng mảnh, hoàn toàn không nhận dạng ra được. Hồ đô đốc tự mình chạy tới, đem quan tài chở về phủ, đang khắp nơi mời thầy cúng linh nghiệm, muốn đem thi thể nối lại rồi mới chôn cất đàng hoàng."

Thuần Vu Mẫn ngồi ở bên cạnh chưa từng nghe qua những chuyện như thế này, mặt cả kinh trắng bệt.

Lục Dịch lại trầm tĩnh không nói, điều này hiển nhiên là do giặc Oa báo thù, Hồ Tông Hiến chém đầu cha con Uông Trực, vì vậy giặc Oa cũng đưa con nuôi của hắn chia cắt tàn nhẫn.

"Sầm Phúc, ngươi đi chuẩn bị chút tiền biếu, theo ta hướng về phủ của Hồ đô đốc." Hắn phân phó nói

Kim Hạ vội nói:"Ta cũng đi."

Lục Dịch lắc đầu:"Ngươi ở lại."

"Tốt xấu gì thì ta cũng thử khám nghiệm thi thể của hắn." Kim Hạ ra sức nói

Thuần Vu Mẫn quay đầu ngạc nhiên vạn phần nhìn Kim Hạ

"Hắn trước mắt là nỗi đau mất con, làm sao khoan dung cho chúng ta đi khám nghiệm tử thi." Lục Dịch phân phó nàng:"Ngươi liền ở tại quán trọ, chờ ta phân phó, không cho sinh sự."

Kim Hạ không làm sao được, cúi đầu đem nửa bát cháo huyết nóng một mạch ăn hết toàn bộ. Chờ sau khi Lục Dịch cùng Sầm Phúc rời đi, lại sẵn dịp đi cùng Sầm Thọ ra chỗ ngựa, Kim Hạ hướng Dương Nhạc nói:"Đại Dương, chúng ta thử đi ra ngoài thành xem thử một lát."

Dương Nhạc một cái liền đoán được tâm tư của Kim Hạ:"Ngươi là muốn đến xem chỗ đặt cỗ quan tài kia?"

"Như thế nào cũng phải để ta coi một chút, vụ án lớn như vậy mà." Kim Hạ không được tra án, khắp người cảm thấy không thoải mái:"Bọn chúng đặt cỗ quan tài ở giữa đường sau đó liền chạy, bây giờ khẳng định là vẫn chưa bắt được, chúng ta đi xem xem có manh mối gì hay không."

Dương Nhạc do dự nói:"Không được.... Lục đại nhân vừa mới dặn dò ngươi..."

"Ta chỉ đi xem thử một lát thôi, ta sẽ không sinh sự." Kim Hạ giục hắn:"Đại Dương ngươi mau đi, trong thành này ra vào đều là người, đi đến càng chậm trễ, manh mối càng ít."

Dương Nhạc từ trước đến giờ đều không cãi lại Kim Hạ, một bên đứng dậy nói:"Ngươi nói đúng, đi xem thử rồi sẽ trở lại."

"Các ngươi...." Thuần Vu Mẫn muốn ngăn Kim Hạ lại

"Yên tâm đi, bọn ta rất nhanh rồi sẽ trở về."

Kim Hạ cùng Dương Nhạc hai người vừa chạy ra khỏi cổng liền không thấy bóng dáng đâu.

Vừa cho ngựa ăn xong, quay trở lại bàn, chỉ thấy có một mình Thuần Vu Mẫn, Sầm Thọ kinh ngạc hỏi:"Thuần Vu cô nương, bọn họ đâu rồi?"

Thuần Vu Mẫn chỉ biết thành thật báo cho biết.

"Lục Phiến Môn tiểu bộ khoái, hừ, vẫn đúng là không biết tự lượng sức." Sầm Thọ lắc đầu một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio