Cẩm Y Vệ

chương 164: không phải là tầm thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tên mập cũng run run thịt béo trên mặt, không biết nên nói tên quản gia kia thế nào.

Bất quá bây giờ đã có thể xác định thời gian tử vong, giờ Hợi ăn tối, căn cứ nội dung trong dạ dày phán đoán nàng chết sáu tiếng sau, cũng đúng lúc là cuối giờ Sửu, ấn chứng cùng thời gian tử vong phán đoán thông qua mức độ vẩn đục của giác mạc, đã có thể xác định được. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Con bà nó! Tần Lâm không nhịn được mắng câu thô tục, dạ hành nhân kia xuất hiện ở đầu giờ Tý, Triệu di nương lại chết ở cuối giờ Sửu, cách nhau ba tiếng, chẳng lẽ dạ hành nhân trốn ba tiếng sau mới giết chết Triệu di nương, trong thời gian đó một mực nấp ở bên trong phòng ngủ nàng?

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, ha ha, chuyện này quả thật hay ho…

Tần Lâm không chậm trễ chút nào, lập tức ra lệnh Lục Viễn Chí xé quần lót thi thể ra.

- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!

Vương Thế Trinh, Lưu Nhất Nho lần nữa dời ánh mắt đi chỗ khác, dùng tay áo che kín mặt.

Tần Lâm nhìn một chút, quả nhiên không ra ngoài dự liệu của hắn, chỗ hạ thân thi thể có chút chất lỏng trắng đục như nước quả, không nghi ngờ chút nào chính là loại chất lỏng mà sau khi nam nhân lên đỉnh xuất ra.

Vương Bản Cố mới vừa rồi còn đọc tế văn du dương trầm bổng, lần này quay mặt lại nhìn thấy lập tức nhảy cao ba thước, mặt đỏ tới mang tai tức tối mắng to:

- Con tiện nhân này không giữ phụ đạo, cực kỳ vô sỉ!

Tần Lâm bĩu môi:

- Nói không chừng là bị ép buộc thì sao?

- Chết là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, lão phu thường lấy điều này dạy bảo người trong nhà, không ngờ rằng nữ nhân này...

Vương Bản Cố đấm ngực dậm chân, lập tức xé tan tành bài văn tế thành nhiều mảnh.

Tần Lâm không có cách nào tranh cãi cùng lão già cứng đầu này, thử hỏi nếu như là sau khi chết mới bị làm nhục, chẳng lẽ cũng là lỗi của Triệu di nương hay sao? Dĩ nhiên tình huống như thế là rất hiếm thấy, cho dù trong lòng có ý cực đoan biến thái làm nhục thi thể, đối mặt một cỗ thi thể đầu lìa khỏi cổ, ặc, cũng rất khó làm gì.

Lạnh gáy…

Lúc này Tần Lâm lệnh cho Lục mập tiến thêm một bước kiểm tra, để phán đoán tính chất hành vi người chết:

- Tên mập, còn nhớ ta đã dạy đệ sau khi nam nữ giao hợp, hạ thân phái nữ tạo thành vết bầm như thế nào không?

- Nhớ!

Tên mập đáp một tiếng, cẩn thận kiểm tra lại, rất nhanh đã có kết luận:

- Bên trong âm đo, ngay phía trên phát hiện vết bầm!

Ngay phía trên? Lại là ngay phía trên? Lần này thật đúng là hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Tần Lâm.

Căn cứ dạ hành nhân bị phát hiện vào khắc đầu giờ Tý, lúc trong phủ bị quấy rối một mình Triệu di nương không chạy đến chỗ đông người. Lại thêm đầu mối đã biết thời gian nàng tử vong là cuối giờ Sửu, cách nhau ba tiếng lúc dạ hành nhân xuất hiện, Tần Lâm suy đoán dạ hành nhân khống chế Triệu di nương trước, sau đó xuất hiện ở ngoài thư phòng Vương Bản Cố phát sinh đánh nhau cùng hộ viện.

Sau khi bị thương, dạ hành nhân cũng không trốn đi xa, mà là núp ở trong phòng Triệu di nương làm nhục nàng, đến cuối giờ Sửu mới giết người diệt khẩu, cao bay xa chạy.

Nhưng kết quả khám nghiệm thi thể người chết lại không ủng hộ suy đoán này.

Nam nữ giao hợp sẽ khiến cho bên trong âm đo phái nữ xuất hiện vết bầm, dưới tình huống thông thường nếu như hành động là tự nguyện, như vậy vị trí vết bầm xuất hiện ở phía trên bên trong âm đo, nếu như là không phải là tự nguyện, vậy xuất hiện ở phía dưới.

Bây giờ kiểm tra thi thể phát hiện vết bầm bên trong âm đo ở phía trên, chuyện này có nghĩa hành động giao hợp là tự nguyện. Cộng thêm thi thể trừ một đao trên cổ kia ra, bên ngoài thân thể không có bất kỳ vết thương nào khác, cũng đủ để trở thành bằng chứng đoán định điểm này.

Nếu như dạ hành nhân bắt cóc Triệu di nương, làm sao lại sinh ra hành động tự nguyện? Cho dù là bất đắc dĩ sinh mạng bị uy hiếp mà phát sinh, động tác tư thế cũng sẽ khác với hành động bình thường. Cho dù là Triệu di nương trăng hoa dâm dật thế nào đi nữa, cũng không thể nào phong lưu sung sướng với người khác dưới tình huống đao kề bên cổ.

Chẳng lẽ Triệu di nương cùng dạ hành nhân vốn là quen biết, đầu tiên là chứa chấp, tiếp theo hai bên nảy nở tình cảm phát sinh quan hệ, cho đến khoảnh khắc cuối cùng mới bị giết người diệt khẩu?

Tần Lâm nói ra phân tích phán đoán của mình, để cho Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ Bạch Hạo cùng các vị cẩm y huynh đệ mở rộng kiến thức.

- Thì ra vết bầm bên trong âm hộ còn có thể phân biệt thuận tình hay cưỡng gian. Sáng nghe đạo chiều chết cũng vui, quả thật tại hạ đã được mở rộng tầm mắt.

Bạch Hạo luôn miệng khen ngợi, âm thầm lặng lẽ nhớ kỹ điểm này, tương lai nói không chừng sẽ có chỗ dùng.

Lục Viễn Chí nâng mặt mập suy nghĩ một chút, chợt vỗ tay đánh bốp:

- Đúng rồi! Dạ hành nhân kia chính là nhân tình của Triệu di nương, cho nên nàng mới âm thầm bao che, giấu dạ hành nhân bị thương ở trong phòng, cũng xảy ra cẩu hợp. Cuối cùng hai người hoặc là ăn chia không đều, hoặc là bởi vì chuyện khác nổi lên tranh chấp, dạ hành nhân kia đã làm là làm đến cùng, dứt khoát giết người diệt khẩu!

Bạch Hạo gật đầu nói:

- Phân tích như vậy hết sức hợp tình hợp lý, Triệu di nương cùng dạ hành nhân vốn là quen biết, hai người trong ngoài cấu kết mưu đoạt tài bảo Vương gia, nhưng bởi vì hộ viện đông đảo cho nên không thể đắc thủ, hai người lại xảy ra tranh chấp nội bộ, tự giết lẫn nhau. Không dối gạt các vị, những tên cường đạo này toàn là táng tâm bệnh cuồng, tại hạ làm Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ, mấy năm qua bắt trộm cắp, trong mười tên cũng có năm sáu tên tương tự.

Phân tích này cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng Tần Lâm vẫn cảm thấy có mấy phần không hợp lẽ thường tình. Đạo tặc trộm cắp chín thành là vì phân chia tang vật không đều, nhưng sau khi chuyện xảy ra kiểm tra lại, Vương gia cũng không có mất mát thứ gì, Nếu dạ hành nhân không có đắc thủ, cũng sẽ không tồn tại chuyện phân chia tang vật không đều. Huống chi Triệu di nương còn chứa chấp y, giao hoan với y, vì sao lại xảy ra tranh chấp nội bộ?

Bạch Hạo đỏ bừng mặt, biện giải:

- Có lẽ là tranh cãi thông thường đưa đến đao binh gặp nhau.

Vừa dứt lời, chính y cũng cảm thấy có chút gượng gạo, liền im miệng không nói nữa.

Tần Lâm cười cười, chế định với Triệu di nương kế hoạch trong ứng ngoài hợp, mưu đoạt vàng bạc tài bảo Vương gia, đây rõ ràng là thủ đoạn của hạng người tâm cơ thâm trầm. Nhưng hoàn toàn không thể có tình huống ích lợi không tới tay, chỉ vì tranh cãi với nhau mà sát hại đồng mưu, nói thế nào cũng cảm thấy trước sau mâu thuẫn.

Nếu bên này không tìm được đầu mối hữu dụng, Tần Lâm quyết định đến địa phương dạ hành nhân hiện thân xem thử. Hắn hạ lệnh tìm đám hộ viện tối hôm qua chiến đấu cùng dạ hành nhân, còn có Phùng Nãi công cùng quản gia trực nhật tối hôm qua tới.

Hộ viện chân chính đánh nhau cùng dạ hành nhân có bốn người là Phùng Đạt, Trần Nhĩ, Chử Sơn, Vệ Thực, trong đó Phùng Đạt, Trần Nhĩ là thủ lĩnh hộ viện.

Phùng Đạt là một hán tử mặt xanh, trên trán có một cái bớt, trên đầu vai u lên một khối thật to, có thể nhìn ra là dùng tầng tầng lớp lớp vải bao bọc vết thương. Trần Nhĩ có lỗ tai to, cánh tay phải đang bó nẹp, treo ngược lên cổ, là tối hôm qua bị dạ hành nhân một cước đá gãy xương. Chử Sơn có gương mặt đen sạm, lỗ mũi đỏ ửng như say rượu, Vệ Thực là một hảo hán tử nhất biểu nhân tài tuổi còn trẻ, cường tráng hung hãn.

Phùng Nãi công có hơn sáu mươi tuổi, râu tóc hoa râm, nhìn qua tinh thần có vẻ không tệ. Về phần quản gia trực nhật tối hôm qua, chính là người nãy giờ giới thiệu tình huống với Tần Lâm, gọi là Vương Toàn An.

Trước hết Tần Lâm lệnh cho đầu lĩnh hộ viện Phùng Đạt kể lại một lượt quá trình đánh nhau với dạ hành nhân đêm qua.

- Không dối gạt trưởng quan ngài, võ công tên phi tặc tối hôm qua cực cao, bàn về đơn đả độc đấu, các huynh đệ thủ hạ ta không có một ai là đối thủ của y...

Phùng Đạt nhìn thấy Từ Tân Di ở bên cạnh bĩu môi, vội vàng chắp tay nói:

- Dĩ nhiên nếu là Từ đại tiểu thư xuất thủ, chắc chắn y đã phải để mạng lại chỗ này.

Thật ra thì Từ Tân Di đang suy nghĩ chuyện khác, từ khi Tần Lâm nói vết bầm bên trong hạ thân, sắc mặt nàng cũng hơi ửng đỏ, thần sắc bay bổng đâu đâu, nhìn chung quanh không được tự nhiên, Phùng Đạt nói gì nàng cũng không nghe thấy, chỉ ậm ừ vài tiếng.

Phùng Đạt cũng không dám nói nhiều cùng nữ ma đầu nổi danh này, lại tiếp tục kể:

- Mới ban đầu là lão Trần phát hiện, vừa đánh cùng dạ hành nhân kia vừa lớn tiếng kêu lên, lão Trần không phải là đối thủ của y, bị thương trước. Ta cùng Chử huynh đệ nghe được thanh âm chạy tới, ôi, ba người đánh một mình y, ba bốn mươi chiêu cũng không chiếm được thượng phong, ta cũng bị y chém một đao, thật may là Vệ huynh đệ cũng chạy tới, bốn người chúng ta vây quanh y như đèn kéo quân. Là Chử huynh đệ nhân lúc bất ngờ từ phía sau lưng chém vào đùi y một đao, bọn gia đinh cũng đã đốt đèn đuốc xúm lại, lúc này mới ép y nhảy tường chạy trốn.

Tần Lâm suy nghĩ một chút, sau đó hỏi thẳng:

- Công phu các ngươi ở trên giang hồ là cao hay thấp?

Phùng Đạt không nghĩ tới vị Tần trưởng quan này hỏi thẳng như vậy, sững sờ một chút, không biết trả lời như thế nào

Bạch Hạo đáp thay y:

- Mấy vị này đều là cao túc của Ngũ Hổ Đoạn Môn đao, công phu quyền cước rất khá.

Tần Lâm nghe lời này chẳng qua chỉ cười cười, biết bọn Phùng Đạt chỉ được coi là hảo thủ hạng hai hạng ba trên chốn giang hồ. Như vậy công phu dạ hành nhân kia cao hơn bốn người bọn họ, hẳn phải nằm ở vị trí kém hơn nhất lưu một chút, cao hơn nhị lưu một chút, đại khái hơi kém hơn Hoắc Trọng Lâu.

Cao thủ bản lãnh bậc này nếu như bằng lòng làm đạo tặc độc hành, cũng sẽ không thiếu tiền.

Tần Lâm lại hỏi:

- Phùng Nãi công, ngày hôm qua tiểu nha hoàn hầu hạ Triệu di nương xin nghỉ về nhà chiếu cố mẫu thân, chuyện này chỉ có ngươi biết, phải không?

Thanh âm Phùng Nãi công hết sức bình tĩnh:

- Không phải, sáng sớm nàng từ cửa chính đi ra ngoài, rất nhiều người trong phủ đều nhìn thấy.

Ánh mắt Tần Lâm lại nhìn chằm chằm vào mặt Vương Toàn An:

- Vương Toàn An, tối hôm qua là phiên trực của ngươi, sau khi dạ hành nhân đi rồi kiểm tra trong phủ, như vậy vì sao ngươi không đi tới nhà ngang Triệu di nương tra xét?

Vương Toàn An không kịp đề phòng, không nghĩ tới Tần Lâm đột nhiên hỏi tới mình, bèn buột miệng đáp:

- Nhà ngang Triệu di nương ở mặt Đông, dạ hành nhân kia bỏ chạy thục mạng về phía Đông. Nhờ có Vệ Thực liều mình ngăn cản, y không thể làm gì khác hơn là quay đầu chạy về phía Tây, mọi người đuổi theo một mạch tới gốc mộc phù dung xa nhất phía Tây, y mới leo cây nhảy lên đầu tường chạy trốn. Ta đến nhà ngang Triệu di nương xem thử, cửa đang đóng, Triệu di nương cũng nói không thấy cái gì, ta đoán chỗ nàng ở hướng ngược lại với hướng chạy của dạ hành nhân kia, sẽ không có vấn đề gì, không nghĩ tới...

Giỏi thật! Tần Lâm nheo mắt lại.

- Dẫn ta đi xem gốc mộc phù dung mà dạ hành nhân đã leo lên.

Tần Lâm ra lệnh.

Vương Bản Cố, Lưu Nhất Nho lẩm bẩm với nhau:

- Xem kìa, rõ ràng là đang giả vờ giả vịt…

Đúng vậy, thần thám trong truyền thuyết toàn là ngày đoán dương, đêm xét âm, Tần Lâm hỏi như vậy nửa ngày trời còn chưa có kết quả, tựa hồ cũng không đáng tin cậy.

Bạch Hạo ngược lại cau mày cố gắng suy nghĩ. Dù sao y cũng là Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ, ấn chứng kết quả kiểm nghiệm thi thể cùng những lời Tần Lâm hỏi mới vừa rồi, y mơ hồ phát hiện một điểm không phải tầm thường, nhưng rốt cuộc là cái gì, y lại không nói được.

Thấy khóe miệng Tần Lâm lộ sắc vui vẻ bí ẩn, nhịp tim của Bạch Hạo chợt đập nhanh hơn: có lẽ Tần trưởng quan đoạn án như thần đã phát hiện đầu mối…

Gốc mộc phù dung kia ở dưới chân tường phía Tây Vương gia, hết sức cao lớn, cành lá xòe ra bao trùm diện tích rất lớn, chỉ bất quá mùa Đông lá cây đều rơi rụng sạch.

Thấy gốc cây này, cũng không khó hiểu được vì sao dạ hành nhân phải mượn nó trốn. Trên tường vây cao hơn trượng còn cắm đầy mảnh sành, chỉ có leo lên cây, từ trên cành vươn ra mới có thể nhảy ra bên ngoài tường.

Tần Lâm bảo mọi người không nên tới, một mình chậm rãi tìm kiếm dưới tàng cây, rốt cục cũng tìm được thứ mà mình muốn. Một dấu chân khác hẳn với những người khác giẫm trên mặt đất, hết sức rõ ràng.

Dạ hành nhân hẳn đã để lại không ít dấu chân, nhưng phần lớn đều bị chúng hộ viện, gia đinh đi qua lại phá hư, khả năng đây là dấu chân đầy đủ rõ ràng nhất.

Tần Lâm dùng chân của mình ướm thử so sánh, lại thử đạp đạp kiểm tra mức độ cứng mềm của mặt đất, đột nhiên hỏi:

- Dạ hành nhân này là thân cao chỉ chừng bốn thước chín tấc, vóc dáng có vẻ không cao, nhưng bả vai rộng rãi, tương đối to con, có đúng hay không?

Ánh mắt của Phùng Đạt trừng còn lớn hơn mắt bò, kinh ngạc kêu lên:

- Kỳ quái, làm sao trưởng quan biết được? Đúng rồi, là ai nói với ngài?

Bạch Hạo càng giật mình không nhỏ, từ đầu đến cuối Tần Lâm chưa hỏi qua thân thể dạ hành nhân thế nào.

- Ha ha, đây là căn cứ dấu chân đoán ra.

Lục mập được Tần Lâm truyền thụ, lập tức phô trương tại chỗ.

Dấu chân dài ngắn tỷ lệ với chiều cao thân thể, hệ số tỷ lệ này từ khoảng , tới , sau khi biết được chiều dài dấu chân, trừ đi phần giày, nhân với hệ số kia sẽ ra chiều cao. Tần Lâm thấy dấu chân kia ngắn hơn mình, tính toán ra được chiều cao của chủ nhân nó.

Mà thân thể to nhỏ cũng là căn cứ dấu chân mà suy đoán, dấu chân này rất sâu, chứng tỏ trọng lượng chủ nhân nó không nhẹ. Nếu có thể đánh nhau cùng đông đảo hộ viện mà không rơi xuống hạ phong, hiển nhiên không thể nào là vóc người béo ú như tên mập, như vậy là có thể suy đoán vóc người nghi phạm lùn mà cường tráng.

- Chẳng những có thể thông qua dấu chân tính toán chiều cao và trọng lượng, ta còn có thể nói ra y là người ở đâu...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio