Cẩm Y Vệ

chương 211: e sợ đa tình lỡ mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với Tần Lâm, Trương Tử Huyên nhiệt tình hơn nhiều, hỏi dài hỏi ngắn liên tục hai vụ án gian sát. Vụ án giết người hàng loạt đã truyền xôn xao ở Giang Nam, trong đầu nữ quyến khuê các càng truyền chuyện này thành vô cùng thần kỳ, giống như chuyện thần quái ngày xưa.

Nghe Tần Lâm nói đến Từ Tân Di cũng đang ở hiện trường phá án, Trương Tử Huyên mỉm cười nói:

- À, Từ Đại tiểu thư cảm thấy hứng thú với thẩm lý vụ án sao? Tiểu muội thật không nghĩ đến đấy.

Vương Sĩ Kỳ không nhịn được, xoay người luôn miệng ho khan.

Trong khi nói chuyện Tần Lâm biết được ngày Tám tháng Giêng sẽ mở lại thi hội.

Thi hội lần trước bị Bạch Liên Giáo làm loạn, gần đây lại xảy ra án Ân tiểu thư bị hại, có mấy tên tài tử chua lè làm chút văn tế và thơ hoài niệm, muốn thừa dịp thi hội sẽ biểu hiện một chút, cho nên hết sức kích động.

Hai huynh đệ Trương gia đến Giang Nam chính là vì lấy văn kết bạn, tương lai đảng của Trương Cư Chính mới tiện mượn danh nghĩa tài tử nhanh chóng cất nhắc hai người bọn họ, ý tứ không khác gì dùng tiền đi du học của đời sau. Vì vậy biết được sẽ mở lại thi hội, Trương Tử Huyên và hai vị ca ca ngày hôm qua liền từ Dương Châu trở lại Nam Kinh chuẩn bị tham gia.

Vương Sĩ Kỳ cũng đã nhận được lời mời thi hội mới, nghe nói ba huynh muội Trương gia đều muốn đi lập tức ánh mắt phát sáng, chuẩn bị thuyết phục Tần Lâm cùng đi.

- Lại có thi hội mới ư?

Tần Lâm bĩu môi khinh thường, theo hắn thấy tài tử giai nhân ngâm thơ làm từ gì chứ, đơn thuần là ăn no không có chuyện gì làm, coi như trò vui đùa một chút thì không sao, nhưng trở thành bận rộn thì quá nhàm chán.

Trương Tử Huyên cũng đang muốn mở miệng mời hắn cùng đi, nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng không làm khó hắn, thản nhiên cười một tiếng:

- Tần huynh am hiểu đạo tu thân tề gia, trị quốc bình thiên hạ, thuật đoán âm xét dương, thi từ tất nhiên là tiểu đạo, tiểu muội chẳng qua cũng mượn nó giải buồn thôi... Đợi ngày Tần huynh phá được vụ án giết người hàng loạt, ca khúc khải hoàn, tiểu muội lại đến phủ chúc mừng.

Ôi! Vương Sĩ Kỳ thật thất vọng, mặt mũi nhăn nhó: khó nhất là chịu ân mỹ nhân, Tần lão đệ ngươi không thể chiều ý nàng một chút sao? Nhìn xem Trương tiểu thư thất vọng bao nhiêu. Nếu có giai nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy đi cùng ta, cho dù là thi Đình đỗ Trạng Nguyên đứng thứ nhất ta cũng bỏ qua để theo nàng.

- À, đúng rồi, trời sắp mưa rồi, nàng muốn đi đâu?

Tần Lâm nhìn sắc trời âm u một chút, quan tâm hỏi Trương Tử Huyên:

- Hay là chúng ta tạm thời tìm một chỗ tránh mưa đi?

Mới vừa rồi Trương Tử Huyên mặt ngoài tuy không có gì, biết được Tần Lâm không muốn đi thi hội nàng thực sự có chút thất vọng, lúc này nghe được ý quan tâm trong giọng nói của Tần Lâm, nhất thời trong lòng mừng thầm.

Đột nhiên vị thiên kim Tướng phủ này sắc mặt khẽ biến, nhìn mặt Đông Bắc một chút... chính là phương hướng của Đô Sát Viện Nam Kinh, nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, miễn cưỡng cười nói:

- Không nhọc Tần huynh quan tâm, tiểu muội còn có một số việc muốn làm, hai vị huynh trưởng đã hẹn trước đợi ở phía trước, chúng ta... chúng ta từ biệt ở đây đi.

Giai nhân lên xe rời đi, Tần Lâm cúi đầu suy nghĩ điều gì, Vương Sĩ Kỳ nhìn theo hương xa đi xa dần, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, dậm chân nói:

- Tần tướng quân, bảo ta nói ngươi thế nào đây? Khó khăn nhất là chịu ân mỹ nhân, mỹ nhân ân trọng sao nỡ phụ!

- Hả?

Tần Lâm từ trong suy tư phục hồi lại, nghe được lời nói của Vương Sĩ Kỳ, hắn cười hắc hắc xấu xa:

- Thường vì say rượu roi đánh ngựa, e sợ đa tình lỡ mỹ nhân, ta…

Vương Sĩ Kỳ nhất thời ngây người, một lúc sau vái một cái thật sâu:

- Tần tướng quân da mặt thật dày, quả thật tiểu đệ khó bằng được, Kim Lăng Tứ công tử còn không bằng một ngón chân của Tần huynh.

-----------

Đêm hôm đó, Tần Lâm lăn qua lăn lại không ngủ được, không biết vì sao, hắn luôn cảm giác có cái gì đó không đúng, dự cảm mãnh liệt đối với tội ác khiến hắn trằn trọc trở mình.

Trương Tử Huyên, Vương Sĩ Kỳ, Lưu Kham Chi, tại nạn xe, mặt đường dầu ăn, đất cát, Binh Mã ty năm thành, còn có thi hội năm mới? Rốt cuộc có vấn đề gì? Hoặc là hôm nay trong lúc vô tình đã phát hiện đầu mối gì, lại bị bỏ sót rồi?

Cho dù là cao thủ trinh sát phá án đỉnh cấp nhất, chuyên gia đỉnh cấp trong pháp y, Thái Sơn Bắc Đẩu trong dấu vết học, trong điều tra phá án cũng không thể nói trăm phần trăm không có chút sai sót nào. Dù sao con người cũng không phải là máy móc, tầm nhìn hạn chế, lối suy nghĩ, tư tưởng sai lầm đều là những thứ khách quan mà không cách nào hoàn toàn tránh được, chỉ có thể tận lực giảm bớt.

Nằm ở trên giường nghĩ đến đầu phát đau, Tần Lâm không nhịn được thở dài nói: Loại “Thám tử lừng danh” nhìn quét qua hiện trường một lần là có thể tìm ra toàn bộ dấu vết của tội phạm để lại kia, tất cả toàn là lừa đảo…

Cuối cùng mí mắt dần dần nặng nề, sắp sửa muốn ngủ mất.

Tiếng bước chân nặng nề của Lục mập trong đêm yên lặng hết sức rõ ràng, thình thịch trực tiếp chạy đến phòng ngủ của Tần Lâm, két một tiếng đẩy cửa ra:

- Tần ca, Tần ca không tốt rồi, lại xảy ra chuyện rồi.

Trời ơi… Tần Lâm không nhịn được hướng lên trời dựng ngón tay giữa lên, một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh từ trên giường bật dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo vào đi ra ngoài.

Ngưu Đại Lực đã dắt ngựa chờ rồi, cũng là y phục không chỉnh tề, nhìn bộ dạng vừa mới từ trong chăn bò ra ngoài. Lục mập ở lại trong phủ gác đêm, hai người Hàn Phi Liêm và Du Quải Tử dẫn các Hiệu Úy đi ra ngoài tuần đêm, vào lúc này tự nhiên ăn mặc thật chỉnh tề.

Tần Lâm đạp bàn đạp ngồi lên lưng ngựa, mọi người nhất tề phóng người lên ngựa, Hàn Phi Liêm dẫn đường chạy về phía địa điểm xảy ra chuyện.

Địa điểm xảy ra án ở trên đường Tây Trường An thuộc Đông thành, nghe nói là nơi đó xảy ra án, Tần Lâm lấy làm kinh hãi: Đông thành Nam Kinh có hoàng thành hoang phế lâu không sử dụng, cung điện Tử Cấm thành, Nam Kinh Lục bộ, Đô Sát Viện, Thông Chính Ty, Hàn Lâm Viện, các cơ cấu cũng ở bên đó, sao vụ án lại phát sinh ở nơi đó?

Trong một chỗ trạch viện quy mô không nhỏ đèn đuốc sáng choang bóng người lố nhố, chính là nơi phát sinh án. Tần Lâm xuống ngựa bước nhanh đi vào, xa xa nhìn thấy một góc hoa viên vây quanh đông đảo bộ khoái và cẩm y Hiệu Úy. Cách đó không xa hai lão nhân tóc hoa râm và mấy người thân khóc lóc thảm thiết, trong góc tường một cỗ thi thể nữ tử mặt úp xuống dưới, giữa hai chân có màu đỏ ẩm ướt.

Trong lòng trầm xuống, Tần Lâm xanh mặt đi tới, bởi vì trên đường đi Hàn Phi Liêm đã giới thiệu sơ qua về tình huống, hắn liền luôn miệng hỏi:

- Bạch Hạo Bạch bộ đầu đâu? Bắt được hung phạm hay không?

Các bộ khoái quay mặt nhìn nhau, một người trong đó thoạt nhìn rất là khôn khéo mạnh dạn hướng về phía Tần Lâm chắp tay nói:

- Cũng không phải là phát hiện ở đây, bởi vì khi phát hiện thi thể sờ còn hơi ấm, đoán chừng hung phạm chạy không xa, Bạch tổng bộ đầu liền dẫn huynh đệ tản ra bốn phía đuổi theo, đến bây giờ còn chưa có tin tức.

Tần Lâm nhíu mày một cái, ngõ phố Nam Kinh thành thông bốn phương tám hướng, lại có Tần Hoài hà chảy xuyên qua thành, nếu như không thể bắt được tại chỗ, vậy khả năng bắt được tội phạm sẽ giảm xuống rõ rệt.

Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng kiểm tra thi thể, đang muốn tiến lên lật lại, hai vợ chồng già mất đi nữ nhi kia giống như người điên nhào lên, mẫu thân đáng thương giống như gà mẹ bảo vệ con chặn ở trước mặt thi thể, ánh mắt đỏ lên, cừu hận nhìn Tần Lâm, bộ dạng giống như hắn đã hại chết nữ nhi của bà, rõ ràng trạng thái tinh thần của hai người già này đã không bình thường.

Tần Lâm gặp phải loại tình huống này cũng không thể làm gì được, không cần nói đến lão đầu tử của nhà này là Đỗ Thị Lang đã trí sĩ, cho dù là dân chúng bình thường đã lớn tuổi như vậy rồi, lại vừa mới trải qua nỗi thống khổ mất đi tiểu nữ nhi yêu thương, dù sao người khám nghiệm cũng không tiện dùng sức mạnh.

Họ hàng của người chết và các bộ khoái làm tốt công tác khuyên bảo, tiếc rằng hai người khăng khăng nói không để nữ nhi sau khi chết còn chịu nhục, không muốn để cho Tần Lâm động thủ khám nghiệm.

Lúc này thịnh hành Trình Chu lý học, loại người cổ hủ giống như Đỗ Thị Lang này cho rằng dù nữ nhi đã chết cũng không để nam nhân đụng đến nàng, Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là cười khổ, vô kế khả thi.

- Như vậy điệt nữ động thủ có thể được không?

Từ Tân Di sải bước như lưu tinh đi vào, gương mặt bao phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng nói với hai lão nhân:

- Nếu không khám nghiệm, sợ rằng Đỗ muội muội chìm trong oan khuất khó có thể rửa sạch, linh hồn trên trời cũng không cách nào được an ủi. Đỗ bá bá, bá mẫu, cháu là bằng hữu của Đỗ tiểu thư, bảo đảm động thủ nhẹ nhàng, sẽ không làm nàng đau.

Hai lão nhân ngơ ngác nhìn nhau một chút, cuối cùng Đỗ Thị Lang nặng nề gật đầu một cái, lão thái thái đột nhiên òa một tiếng khóc lớn lên, lảo đảo lao vào trong nhà, Đỗ Thị Lang cũng đuổi theo vào.

Vú già của Đỗ gia chuyển màn trướng, bình phong tới vây thi thể tiểu thư vào giữa, chỉ có đám người Tần Lâm, Từ Tân Di, Lục mập, lại thêm bộ khoái nhanh nhẹn vừa mới trả lời kia, gọi là Đổng Siêu cùng tham gia khám nghiệm.

Tâm trạng của mọi người đều hết sức nặng nề, Tần Lâm hít một hơi thật dài, nhìn Từ Tân Di gật đầu một cái, ý bảo nàng động thủ.

Từ Tân Di lật Đỗ tiểu thư trên mặt đất lại, chỉ thấy nàng tuổi còn nhỏ dung nhan mềm mại, ngũ quan rất là tinh xảo, khi còn sống nhất định là một vị tiểu cô nương yêu kiều động lòng người. Đáng tiếc hiện tại cơ thịt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo hiện ra vẻ mặt đáng sợ, hai mắt linh động ngày xưa cũng nhắm thật chặt, giống như không muốn nhìn thấy sự tà ác của thế gian này nữa.

Y phục chẳng qua là khoác lên người, thân thể gần như tương đương với trần truồng, bộ ngực mềm mại và cái bụng bằng phẳng đã hiện đầy vết bầm màu tím và dấu vết móng tay, hiển nhiên là dấu vết của sự giày xéo vô cùng bi thảm...

Mà vết thương trí mạng là ở trên cổ, một vết siết đen nhánh vùi vào thật sâu, sau gáy chữ bát (八) đã giao nhau, không cần tri thức pháp y học hiện đại của Tần Lâm, cho dù là Tẩy Oan Tập Lục của Tống Từ cũng có ghi lại rõ ràng: đây là vết thương bị tội phạm siết cổ chết.

Từ Tân Di và Lục mập nhất tề ngẩng đầu lên nhìn Tần Lâm một chút, rất là khâm phục: trong vụ án Ân tiểu thư Tần Lâm đã dự đoán khả năng phạm tội thăng cấp, trước mắt xem ra rốt cuộc bất hạnh mà nói trúng. Từ vụ án Đoạn Bình chết rét trên Vũ Hoa đài đến Ân tiểu thư chết chìm, lại đến Đỗ tiểu thư siết cổ chết, thủ đoạn giết người của hung thủ đang từng bước gia tăng.

- Đáng chết!

Từ Tân Di nghiến răng thóa mạ, sau đó vén y phục che kín chỗ bắp đùi của Đỗ tiểu thư lên.

Mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh, Hàn Phi Liêm, Ngưu Đại Lực và Đổng Siêu thậm chí đã lui về phía sau hai bước.

Chỉ thấy phần bẹn của Đỗ tiểu thư sớm bị máu tươi dính ướt, lúc này máu còn chưa khô, chỉ thấy giữa hai chân cắm một đoạn nhánh cây, bị máu tươi thấm ướt.

Ngay cả Tần Lâm thường thấy hiện trường giết người cũng tức giận vì loại hung tàn biến thái này, trong ánh mắt của hắn lệ quang ẩn ước lấp lánh, giống như ngọn lửa luyện hồn ở sâu trong u minh.

Đỗ tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, khi khuê trung mật hữu (bạn bè thân thiết trong khuê phòng) tụ hội luôn cười hì hì, bình thường nhìn qua giống như một hài tử chưa trưởng thành, không nghĩ đến lại có tao ngộ tàn nhẫn đáng sợ như vậy.

Từ Tân Di bề ngoài cực kỳ tùy tiện, bên trong cực kỳ chân thực nhiệt tình, mặc dù giao tình không sâu lắm với Đỗ tiểu thư nhìn thấy tình cảnh này cũng bị tức giận mắt hạnh trợn tròn, mày liễu nhíu lại, hai tay nắm chặt, ngực bởi vì thở dốc dồn dập mà phập phồng nhanh chóng.

Một cánh tay trầm ổn có lực đặt lên đầu vai của nàng, thanh âm của Tần Lâm trầm thấp khàn khàn:

- Ta đảm bảo thủ phạm đầu sỏ sẽ bị bắt, xử phạt thích đáng.

Trong ánh mắt của hắn cháy lên ngọn lửa u thâm, biểu hiện bình tĩnh giống như phán quan địa ngục thưởng phạt vô tư, chỉ lấy giọng nói không tình cảm truyền đạt phán quyết của mình không cho phép nghi ngờ.

Nói chuẩn xác, ánh mắt hiện giờ của hắn có chút âm trầm đáng sợ, nhưng trong lòng Từ Tân Di chỉ có sự tín nhiệm trăm phần trăm, nàng cực kỳ tin tưởng mỗi một chữ của Tần Lâm nói ra. Nếu như nói tội phạm là ác quỷ làm hại sinh linh, vậy Tần Lâm chính là Diêm La chấp chưởng địa ngục u ám, trừng phạt tội ác trong cõi u minh, cho dù ác quỷ kia giảo hoạt xảo trá thế nào cũng khó tránh khỏi hồn phi phách tán trên Diêm La điện.

Dưới ánh mắt chăm chú khích lệ của Tần Lâm, tâm trạng của Từ Tân Di đã bình tĩnh lại, dùng vải lót hai tay run rẩy rút đoạn cây đâm vào thân thể thiếu nữ ra.

Đoạn cây cũng không có xử lý, nhìn qua chính là hung thủ tùy tiện lấy ở đâu xuống, sớm bị máu tươi thấm ướt, địa phương mềm mại của thi thể bị nó đâm đến nát.

Tần Lâm nhìn thi thể mà nhíu mày, lòng căm ghét đối với tội phạm lại tăng thêm ba phần: đủ loại dấu hiện biểu hiện đoạn cây là dùng sức mạnh đâm vào khi nạn nhân còn sống, tên tội phạm này bỉ ổi như vậy, hung tàn như vậy, thật là không bằng cầm thú.

Chẳng qua kết quả kiểm tra kế tiếp lại có điều khác với hai lần trước, Từ Tân Di vô cùng cẩn thận tìm kiếm ở giữa hai chân tràn đầy máu tươi của người chết, lại không tìm được nước canh thịt phát hiện trên thi thể của hai vụ án trước.

- Có cái gì không đúng...

Tần Lâm sờ cằm, như có điều suy nghĩ.

Từ Tân Di, Lục Viễn Chí đều tròn mắt nhìn hắn, đợi một hồi không thấy hắn nói chuyện, vẫn là Từ Đại tiểu thư mở miệng trước:

- Thế nào, không phải ngươi nói thủ đoạn phạm tội của tên khốn mặt người dạ thú kia sẽ thăng cấp hay sao? Thoạt nhìn quả thật càng thêm tàn bạo so với hai lần trước. Con bà nó, quá khốn nạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio