Cẩm Y Vệ

chương 374: gõ núi chấn hổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phùng Bảo không chỉ có là chưởng ấn Ty Lễ Giám, có quyền phê hồng, còn đảm nhiệm Đốc Công Đông Xưởng, chấp chưởng cơ quan đặc vụ Đông Xưởng tối tăm kinh khủng nhất, bản thân lại là nội đình thái giám có thù tất báo. Nếu vào lúc đấu đá quan trường một mất một còn, lời cam kết nước giếng không phạm nước sông của lão theo Tần Lâm thấy không đáng một đồng, thứ mà hắn cần lại là thứ khác…

Tần Lâm từ Đông Hoa môn ra khỏi Tử Cấm thành, sớm có Lục mập cùng Ngưu Đại Lực dắt ngựa chờ sẵn, bọn họ đuổi theo Chu Ứng Trinh tới Thành Quốc Công phủ một chuyến, kế đó đến Châu Thị khấu bên ngoài Đông An môn, đến tướng phủ Giang Lăng đưa thiếp xin bái kiến.

Trương Cư Chính vào triều chưa trở về, ngược lại hai tên thị thiếp Ba Tư A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã ra đón, nhìn Tần Lâm cười khanh khách, nói giọng Trung Thổ ngọng nghịu:

- Thân trưởng quan, lão da chưa trở về, tiểu thư ở trong phu, ngài có gặp hay không?

Tần Lâm suy nghĩ một chút mới hiểu được ý tứ các nàng, cười cười gật đầu một cái, theo hai nàng xuyên hành lang, đi qua đường nhỏ, vòng qua một hòn giả sơn đầy quái thạch. Rốt cục nhìn thấy dưới tàng cây bạch mai nở rộ sớm có một đạo thân ảnh yểu điệu lẳng lặng chờ đợi.

A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã cười hì hì một tiếng, bỏ lại Tần Lâm không biết trốn đi nơi nào.

Trương Tử Huyên thân khoác áo choàng lông điêu viền cổ, gương mặt khả ái trắng như tuyết vùi lấp trong đám lông điêu mềm mại, lại càng nổi bật hơn. Đôi mắt mơ hồ như làn sương khói, quả thật là hoa biết nói, là ngọc tỏa hương. Vừa thấy Tần Lâm bên kia hòn giả sơn lấm la lấm lét nhìn sang, vị thiên kim tướng phủ này liền trêu ghẹo:

- Tần huynh muốn trộm gì vậy, chẳng lẽ muốn bắt chước Trương Sinh trong Tây Sương ký trộm ngọc cắp hương?

Tần Lâm làm bộ thở dài:

- Đáng tiếc đáng tiếc, cho dù là ta chịu làm Trương Sinh, đáng tiếc tiểu thư không phải là Thôi Oanh Oanh. Trương tiểu thư của chúng ta trong bụng có mưu thần cơ diệu toán, mạnh hơn Thôi Oanh Oanh kia không chỉ trăm lần. Cho dù là có tặc nhân vây quanh Phổ Cứu tự cũng là tiểu thư tự đánh lui, nào tới phiên Trương Sinh ta ra sức?

- Chưa từng thấy Trương Sinh nào da mặt dày như vậy.

Trương Tử Huyên cười lúm đồng tiền như hoa, trong lúc nhất thời phảng phất Xuân trở về cả vùng đất, bách hoa nở rộ.

Tuy rằng trong nhà Trương Cư Chính không quá câu nệ lễ phép, rốt cục Trương Tử Huyên cũng là thiếu nữ khuê các, cười nói cùng Tần Lâm mấy câu đã là cực hạn, bèn cho hay hai vị huynh trưởng đang bàn về thời cuộc với các vị danh sĩ kinh sư trong khách sảnh, muốn dẫn hắn tới đó.

- Thật ra thì có gặp hai vị tôn huynh hay không cũng không sao cả...

Tần Lâm nghiêm trang nói:

- Gặp được tiểu thư, tiểu sinh cũng đã mãn nguyện.

Thình lình trên mặt Trương Tử Huyên như phủ một lớp sương lạnh, nghiêm nghị nói:

- Tần huynh chớ có trêu ghẹo tiểu muội, những lời này huynh nên mang về nói với vị Đại tiểu thư kia đi. Hừ, vì sao không dẫn theo Thanh Đại, huynh cũng là kẻ không có lương tâm.

Tần Lâm ngượng ngùng sờ sờ mũi, co đầu rút cổ gia tăng cước bộ về phía khách sảnh.

Chợt có thứ gì ném tới trên đầu, tản ra hương thầm thoang thoảng, quay đầu nhìn lại, phía sau Trương Tử Huyên che cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách. Nàng hái bạch mai xuống tạo thành hoa cầu ném đến trên đầu Tần Lâm.

Tần Lâm mừng rỡ, cười xấu xa bất chấp thể diện, đây coi như là ném tú cầu phải không?

Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu đang cùng bảy tám tên thanh niên tài tuấn luận đàm thời cuộc ở khách sảnh. Trương Tử Huyên dẫn Tần Lâm tới đây, chư vị tài tử kinh sư lần đầu tiên thấy thiên kim tướng phủ, bọn họ sớm biết tính tình Trương Cư Chính phóng khoáng không câu chấp, lại có một đứa con gái nữ trung Gia Cát, chỉ có điều không ngờ rằng nàng ở trong nhà tiếp khách cũng không úy kỵ.

Nhưng thấy Trương Tử Huyên thân mặc một bộ ngân điêu, dung nhan xuất trần tuyệt thế khiến cho sương tuyết ghen hờn, mọi người đều không dám ngước mắt nhìn, ai nấy cúi đầu thấp xuống, cho dù là những thanh niên tuổi trẻ khí thịnh cũng chỉ dám len lén dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn.

Duy chỉ có Tần Lâm thản nhiên vô cùng, ánh mắt không chút kiêng kỵ quấy rầy thiên kim tướng phủ, khác hẳn với mọi người.

Trương Tử Huyên oán hận trợn mắt nhìn hắn một cái, trong lòng đã sớm giận dữ vô cùng, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói:

- Da mặt dày thật, ngươi xem thử người khác, có ai mà tham hoa háo sắc giống như ngươi không?

- Ta là chân tiểu nhân, không làm ngụy quân tử...

Tần Lâm cười híp mắt, cũng đè ép thanh âm xuống cực thấp.

- Ôi…

Trương Tử Huyên giơ tay vỗ trán, quả thật không thể làm gì được Tần Lâm.

Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu giới thiệu cho Tần Lâm, một vị thiếu niên công tử bệnh thoi thóp, ăn mặc cực kỳ giàu sang gọi là Lương Bang Đoan, xuất thân kinh sư phú hào, bản thân rất có tài danh. Một vị khác sắc mặt như sắt, tựa hồ cả đời không cười bao giờ, người còn lại là người ở Bảo Định Bắc Trực Lệ, mười sáu tuổi đã đỗ Tú Tài, được xưng thần đồng, hai huynh đệ Trương gia gọi y là Tôn Trĩ Thằng.

Ngoài ra còn có mấy vị tài tử đều là hạng người tầm thường, Tần Lâm cũng lười nhớ tên bọn họ.

Ngược lại gặp một người quen, Cố Hiến Thành thi Hương Giải Nguyên Nam Kinh, thấy Tần Lâm, thần sắc y có chút lúng túng.

Trương Kính Tu cười nói:

- Vị Cố Giải Nguyên này là Tần hiền đệ đã gặp ở Nam Kinh, nguyên do y vào kinh thành cũng giống như huynh đệ ta, cũng là vì xuân vi vào tháng Ba.

Chế độ khoa cử Triều Minh mỗi ba năm thi một lần, đầu năm thi Hương, thi Cử Nhân ở các tỉnh, tháng Ba năm thứ hai sĩ tử các tỉnh vào kinh thành thi Hội, bởi vì cử hành vào Dương Xuân tháng Ba cho nên gọi là xuân vi.

Tần Lâm không quan tâm khoa cử, lúc này nghe Trương Kính Tu nói mới nhớ tới còn mấy tháng nữa, đầu mùa Xuân chính là thi Hội, hai huynh đệ Trương gia kết giao tài tử danh sĩ khắp nơi dĩ nhiên là vì bồi dưỡng danh vọng, vào mấy tháng sau thi Hội, thi Đình, quá nửa hai người bọn họ cố ý muốn gióng một tiếng chuông kinh người. Với quyền thế của Trương Cư Chính, nếu muốn hai đứa con trai lấy Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, quả thật dễ như trở bàn tay.

Trong lúc cười nói, các vị tài tử đều nịnh hót Cố Hiến Thành, vị Giải Nguyên thi Hương Nam Kinh này cũng cực kỳ đắc ý, bởi vì Nam Kinh là đất văn phong cực thịnh, thi đậu Giải Nguyên Nam Kinh, đến khi thi Đình sẽ có cơ hội rất lớn đứng trong mấy hạng đầu, thậm chí còn đoạt được Trạng Nguyên.

Tần Lâm lại cười hăng hắc, Cố Hiến Thành muốn lấy Trạng Nguyên, sợ rằng phải hỏi Trương Cư Chính có đáp ứng hay không.

Chợt nghe bên ngoài chiêng trống rền vang người hô ngựa hí, thanh thế cực kỳ lớn, ai nấy biết là Thủ Phụ đế sư hạ triều trở lại.

Hai vị công tử Trương gia cầm đầu, mọi người nhất tề đi ra ngoài nghênh đón, quả nhiên Trương Cư Chính tiền hô hậu ủng trở lại trong phủ, đã từ trong kiệu đi xuống, đi vào sân thứ hai.

- Hài nhi ra mắt phụ thân Đại nhân!

Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu dập đầu vấn an.

Đám tài tử cũng đồng loạt quỳ xuống một mảnh, hôm nay Trương Cư Chính lấy thân phận đế sư Thủ Phụ chấp chưởng triều cương, cho dù là phong cương đại lại triều đình cũng phải quỳ đón quỳ đưa, huống chi mấy thanh niên tài tuấn bọn họ.

Tần Lâm cũng muốn quỳ, Trương Cư Chính liếc qua đám người quỳ rạp bái kiến, vốn là Trương tướng gia nhìn thấy rất nhiều hậu bối tài tử trong lòng cao hứng, còn đang cười khanh khách, kết quả vừa thấy Tần Lâm thoáng chốc liền biến sắc, vội vàng nói:

- Tần Lâm, bản tướng không muốn ngươi quỳ!

Lão Thái Sơn, người cần gì khổ như vậy… Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ lúng túng chắp tay thi lễ.

Trương Cư Chính chắp tay đáp lễ, chư vị tài tử từ dưới đất bò dậy, có mấy người cực kỳ kinh ngạc nhìn nhìn Tần Lâm: người nọ lai lịch thế nào, đế sư Thủ Phụ cũng không muốn hắn quỳ bái? Nhìn hắn tuổi còn trẻ, thể diện quả thật không nhỏ, còn trâu bò hơn cả rất nhiều phong cương đại lại, Tuần Phủ Tổng Đốc.

Trương tướng gia đã trở về phủ, các tài tử danh sĩ không tiện tiếp tục quấy rầy nữa, bèn rối rít cáo từ rời đi.

Trương Cư Chính đi tới hậu đường, vẫn còn hậm hực nhìn chằm chằm Tần Lâm, Tần trưởng quan chúng ta tỏ vẻ vô tội, giả bộ làm một con thỏ trắng ngây thơ thuần khiết.

Trương Tử Huyên không biết Tần Lâm chọc tới phụ thân thế nào, tiến tới bóp vai cho phụ thân:

- Phụ thân Đại nhân, Tần Lâm đã làm gì chọc giận người nữa vậy?

- Tên… tên khốn này quả thật là bại hoại…

Trương Cư Chính thổi râu trợn mắt, cầm chén trà lên uống một hớp:

- Hắn nói hươu nói vượn trước mặt Phùng Bảo cùng tất cả quan viên, nói cái gì đời này chỉ quỳ trước Lý thần y Kỳ Châu, vợ chồng Ngụy Quốc Công Nam Kinh cùng lão phu...

Người bên cạnh không hiểu, ba vị Trương gia lập tức hiểu ý Tần Lâm, hai huynh đệ Trương Kính Tu cùng Trương Mậu Tu dở khóc dở cười, gương mặt trắng như ngọc của Trương Tử Huyên lập tức đỏ bừng, hàm răng cắn môi đỏ mọng, thẹn thùng tức giận trừng mắt nhìn Tần Lâm một cái.

- Thì ra Trương lão bá cũng đã biết, tiểu điệt nói cái đó vốn là... vốn là lời thật trong lòng…

Tần Lâm cố làm ra vẻ mặt dày, cười hăng hắc.

- Vậy ngươi còn quỳ trước mặt Thái hậu nương nương thì sao?!

Trương Cư Chính tức giận thổi râu một cái:

- Dù sao sau này không cho ngươi quỳ lạy bản tướng... Hừ, hôm nay ngươi làm chuyện tốt, cho là bản tướng không biết sao?

Tần Lâm làm chuyện gì tốt… ba vị Trương gia đều nhìn chằm chằm hắn.

Nói thật sẽ được khoan hồng, giấu diếm sẽ nặng tội. Tần Lâm cũng không có ý giấu diếm bèn kể lại đầu đuôi chuyện hôm nay, chỉ có vài điểm mấu chốt không thể tiết lộ ra ngoài, hắn chỉ nói lướt qua.

- Tần... Tần huynh thật là lớn gan!

Trương Kính Tu nghe Tần Lâm đấu pháp cùng Phùng Bảo, cho dù là con trai lớn tướng phủ cũng không khỏi giật mình kinh hãi.

Trương Mậu Tu gật đầu một cái:

- Không nghĩ tới Phùng Bảo lại mắc bẫy huynh, quả thật ác nhân tự có ác nhân trị.

- Hừ hừ, Tần Lâm ngươi chỉnh trị Phùng Bảo, lại vội vàng đến phủ bản tướng, cho là bản tướng không biết ngươi muốn làm gì sao?

Trương Cư Chính dứt lời, dằn mạnh chén trà đã uống cạn trên bàn, nhìn Tần Lâm cười lạnh liên tục.

Tần Lâm sờ sờ càm, vái chào thật sâu:

- Quả nhiên Tướng gia nghe thấy huyền ca biết nhã ý, tiểu điệt cũng vì chuyện này mà tới.

Trương Cư Chính chợt gằn giọng nói:

- Bản tướng cùng Phùng Bảo chính là đồng minh, cần gì phải bảo chứng giúp ngươi?

Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu toát mồ hôi lạnh toàn thân thay Tần Lâm, chỉ sợ phụ thân không đáp ứng, duy chỉ có Tần Lâm cười mà không nói, trấn định vô cùng.

Trương Tử Huyên chu mỏ, liếc Tần Lâm một cái, không nhịn được nửa làm nũng nửa nghiêm túc đẩy đẩy vai phụ thân:

- Phụ thân, người chớ hù dọa người khác, Phùng Bảo kia bên trong là Ty Lễ Giám, bên ngoài là Đông Xưởng, kiêm cả trong ngoài, càng ngày càng tỏ ra tự cao tự đại. Tần Lâm thay phụ thân làm hạ uy phong của lão, chẳng lẽ không tốt sao?

- Tốt, tốt, rất tốt…

Trương Cư Chính quay đầu lại, nhìn nữ nhi nói đầy ẩn ý.

Đúng như Trương Tử Huyên nói, liên minh Trương, Phùng đối ngoại là không thể phá, nhưng nội bộ vẫn có tranh chấp quyền chủ đạo.

Liên minh này cho tới bây giờ đã được tám năm, trong tám năm này đã trải qua đầy đủ ân ái phu thê phản bội, chí giao hảo hữu thành thù, Trương, Phùng một nội các Thủ Phụ, một chưởng ấn Ty Lễ Giám, há có thể thật sự thân thiết không có chút kẽ hở nào?

Trương Cư Chính đối xử với Phùng Bảo quả thật không tệ, năm đó không chỉ có vào thời khắc mấu chốt dìu lão leo lên vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám, biết Phùng Bảo tham tiền, trước sau còn đưa cho lão trọng lễ bảy cây danh cầm, chín viên dạ minh châu, năm bộ rèm trân châu, ba vạn lượng vàng, hai mươi vạn lượng bạc.

Dĩ nhiên Phùng Bảo cũng tận tâm tận ý làm việc thay Trương Cư Chính, tới nỗi Trương Cư Chính cũng nói với tâm phúc của mình, rằng triều Đại Minh hai trăm năm qua, Thủ Phụ có thể tùy ý chủ đạo Ty Lễ Giám, điều khiển nội các cùng Ty Lễ Giám tự nhiên như cánh tay cũng chỉ có lão Trương ta.

Thế nhưng lòng người không phải là không hề thay đổi, Phùng Bảo ngồi vững vàng trên vị trí của mình, dã tâm dần dần lớn lên, không cam lòng với vị trí thuộc hạ trong liên minh, lấy chưởng ấn Ty Lễ Giám thao túng triều cục, lấy Đốc Công Đông Xưởng chấn nhiếp trăm quan. Lão Phùng ta không thể đứng ở vị trí dưới một người mà trên vạn người sao?

Một hai năm gần đây, Trương Cư Chính rõ ràng cảm giác Phùng Bảo không có nghe lời như trước kia, sự kiện Thanh Minh Thượng Hà Đồ ảnh hưởng đến triều chính mới, lão càng bất mãn đối với Phùng Bảo. Tần Lâm sửa trị Phùng Bảo một trận, Trương Cư Chính vừa vặn cố ý mượn chuyện này gõ núi chấn hổ.

- Lần này bản tướng sẽ bảo chứng cho ngươi…

Trương Cư Chính nhìn về phía Tần Lâm gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nghiêm mặt hổ:

- Nhớ, sau này không cho ngươi quỳ lạy bản tướng!

Sắc mặt Trương Tử Huyên lại đỏ bừng lần nữa, mà hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu đã sớm ngã lăn ra.

-----------

Phủ đệ Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính, trung môn sơn son dày đặc đinh đồng ken két mở ra, Trương Tướng gia đích thân tiễn Tần Lâm ra cửa.

Tần Lâm xoay người lại vái chào tới đất, Trương Cư Chính không lộ vẻ gì chắp tay một cái hoàn lễ, xoay người lại trở vào.

Ngoài mặt hai người không nói gì, thật ra đã không cần phải nói. Trung môn tướng phủ không dễ gì mở ra, uy quyền Trương Cư Chính cực cao càng không phải thường xuyên đích thân đưa người ra cửa. Tần Lâm chỉ xá dài mà Trương Tướng gia chắp tay đáp lễ, hoàn toàn không phải là lễ tiết đối với con cháu hậu bối, mơ hồ đã đối đãi với hắn giống như chư hầu một phương.

Mà Trương Tướng gia từ đầu đến cuối nghiêm mặt, cũng không thấy có bao nhiêu thân thiết đối với Tần Lâm, kẻ có lòng nhìn thấy như vậy bèn cho ra kết luận: Trương Cư Chính đối xử với vị Tần Chỉ Huy này vừa không phải là con cháu hậu bối, cũng không giống như thuộc hạ dưới quyền, mà như là đồng minh trên chính đàn.

Tần Lâm có tài đức gì? Mặc dù hiện tại ở hạ phong, lại mơ hồ có tư thế sánh ngang với Giang Lăng tướng quốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio