Cẩm Y Vệ

chương 560: thần tượng sụp đổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tần ca, bây giờ có được chăng?

Lục Viễn Chí đưa tay ra chém xéo xuống.

Tần Lâm hơi do dự, cuối cùng lắc đầu một cái, chuyện nơi đây không phải là dễ dàng như vậy. Thạch Tự Nhiên đã xuất hiện, đương nhiên hiện tại chính là thời cơ ra tay bắt giết tốt nhất, bất quá mấy vạn tín đồ tới đây dâng hương đều bị Thạch Tự Nhiên kích động, hưng phấn tới cực điểm. Nếu như hiện tại động thủ, trừ phi giết hết sạch sẽ mấy vạn người này.

- Chậm đã, đám dân chúng bị lừa gạt này là vô tội, chúng ta không thể tạo sát nghiệt bừa bãi…

Tần Lâm sờ cằm nghĩ biện pháp.

A Sa nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt khen ngợi, nếu là những quan viên dùng máu người nhuộm đỏ tiền trình của mình, chỉ sợ sớm đã hạ thủ. Dù sao đối phương đã đội sẵn cái mũ mưu phản bội nghịch, giết chết ‘Phản tặc’ càng nhiều càng tốt.

Nhưng dưới tình cảnh cuồng nhiệt hiện tại lại phải nhân cơ hội nhân vật đầu não như Thạch Tự Nhiên, Thạch Trung Thiên đều ở đây quăng một mẻ lưới bắt hết bọn họ, lại không làm dân chúng cuồng nhiệt bị chọc giận gây ra huyết án, rốt cục Tần Lâm có biện pháp gì có thể làm cho vẹn cả đôi đường?

Hắn ghé bên tai tên mập nói thật thấp đôi câu, sau đó Lục Viễn Chí liền lặng lẽ lui về phía sau, biến mất trong đám người.

Cùng lúc đó, cách đó không xa trong một tòa tiểu lâu, Bạch Liên giáo chủ và Ngả Khổ Thiền, Tam đường chủ, Ngũ trưởng lão, một đám cao thủ cấp bậc Hương chủ, Đà chủ đang tụ tập đông đủ.

Nhìn Thạch Tự Nhiên ra sức biểu diễn, Bạch Liên giáo chủ từ dưới mặt nạ bạc phát ra một tiếng cười lạnh đủ để cho người giá rét tận xương tủy:

- Thạch Tự Nhiên này bày ra cục diện cũng không nhỏ, lật đổ Chu Minh Ngụy triều cố nhiên không sai. Đáng tiếc lão trợ Trụ làm ngược, nhiều lần dám cấu kết với Mông Cổ Thát tử, công khai dẫn Lỗ kỵ xông quan, vi phạm giáo quy Thánh giáo ta, hủy đi danh dự Thánh giáo ta, quả thật chết không có gì đáng tiếc.

Ngả Khổ Thiền nhíu mày một cái:

- Thánh giáo chủ, họ Tần kia bày ra không ít nhân mã ở Thạch Phật khẩu, đợi lát nữa...

- Bản giáo chủ tự mình xuất thủ...

Thanh âm của Bạch Liên giáo chủ lạnh như hàn băng.

Nghi thức tôn giáo trên quảng trường trước mặt Thần Chủ miếu, trong tiếng hoan hô của tín đồ cuồng nhiệt, không khí nhiệt liệt càng ngày càng gia tăng, tiếng khen ngợi tán thán của tín đồ vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Trừ một ít quan viên phú thương, tuyệt đại đa số tín đồ Văn Hương môn là biên dân cùng quân hộ dọc theo trường thành, cuộc sống nghèo khổ hết sức, cơ hồ vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được. Biên cảnh địa khu thỉnh thoảng dấy lên chiến hỏa, làm cho bọn họ lúc nào cũng lo canh cánh sáng không sống được đến tối.

Duy chỉ có Văn Hương môn tuyên dương Di Lặc giáng thế, đại từ đại bi cứu vớt hết thảy kiếp nạn nhân gian, vừa đúng hợp với tâm lý bọn họ. Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là lúc tai kiếp vừa đến Phật Di Lặc giáng thế, lấy vô thượng pháp lực cứu vớt thương sinh, mang đến quang minh cho cuộc sống bọn họ vốn chìm sâu vào trong bóng tối vực thẳm.

Trên đài cao, Thạch Tự Nhiên thân mặc áo cà sa kim quang sáng chói, đầu đội bảo quán ba tầng rực rỡ, mặt nở một nụ cười hết sức từ hòa, tay cầm kim trượng múa may vẫy vẫy.

Ở trong lòng tín đồ, Thạch Tự Nhiên không chỉ có là hành giả thay mặt Phật Di Lặc, còn là chân thần trong lòng bọn họ.

Nếu có ai bệnh nặng thiếu y thiếu thuốc, Đại sư huynh truyền giáo Văn Hương môn sẽ tới cửa hỏi thăm ấm lạnh, bố thí nước bùa. Có người uống nước bùa khỏi bệnh, đương nhiên là nhờ thần tích Phật Di Lặc, có người không khỏi bệnh, đó là oan nghiệt kiếp trước còn chưa trả hết, cần phải tiếp tục quyên góp tiền nhang đèn tiêu tai giải nạn. Nếu như cuối cùng bệnh nặng mà chết cũng không có quan hệ gì, bởi vì chỉ cần tin Phật Di Lặc, sau khi chết nhất định hồn về Tây Thiên, vãng sinh Cực Lạc.

Thần Phật thần kỳ vĩ đại như vậy, chẳng lẽ không đáng để gởi gắm tất cả tinh thần vào đó hay sao?

Vì vậy vào giờ phút này trong tay Thạch Tự Nhiên đang múa không phải là pháp khí kim trượng, mà là ma trượng tràn đầy pháp lực thần kỳ. Trên mặt lão mang nụ cười uy nghiêm thần thánh mà không mất vẻ ấm áp chan hòa, vẫy tay liên tục với các tín đồ. Mỗi động tác của lão đều dẫn tới hoan hô nhiệt liệt, mỗi ánh mắt của lão đều làm cho tín đồ ý loạn thần mê.

Thần linh hư ảo dần dần dung hợp với nhân vật thực tế, thần quốc trên trời và nhân quốc dưới thế hợp nhau làm một, phảng phất Thạch Tự Nhiên có được lực lượng thần linh chân chính.

Nhưng vào lúc này, chợt phía sau đám người truyền tới một trận xôn xao, hơn nữa xôn xao nhanh chóng truyền ra giống như hòn đá ném xuống mặt hồ, gợn sóng khuếch tán ra xung quanh càng ngày càng lớn.

Bắt đầu là một hai người nghiêng đầu nhìn về phía sau, tiếp theo người quay đầu lại nhìn càng ngày càng nhiều, thậm chí Thạch Tự Nhiên cố gắng huy động kim trượng cũng không cách nào ngăn cản cảnh tượng kỳ quái này.

Rốt cục là có chuyện gì?

Những người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng Thạch Tự Nhiên cùng nhân vật cao tầng Bạch Liên Bắc tông đứng ở trên đài cao nhất định nhìn thấy rõ ràng:

Một vị đại hòa thượng mập đang lảo đảo tiến tới phía sau đám đông, chỉ thấy y đầu mập tai to, mặt nung núc đầy thịt hồng hào béo tốt, lỗ tai to tướng cơ hồ rũ xuống tới vai, toét miệng cười ha hả, trên vai đeo túi vải, trong tay cầm chiếc quạt lá bồ rách nát, thân mặc bách nạp y, chân đi Nhĩ Ma hài. Tuy rằng mùng Một tháng Giêng tiết trời lạnh lẽo nhưng vẫn phanh ngực áo, để lộ ra ngực bụng tròn căng.

Trời ơi, đây không phải là Phật Di Lặc sao? Chẳng lẽ là Di Lặc giáng thế?

Các tín đồ ngơ ngác nhìn nhau, hình ảnh của người này quả thật giống nhau như đúc tượng Phật Di Lặc thờ trong miếu. Chẳng lẽ là chúng ta thành tâm lễ Phật, cảm động chân thân Phật Di Lặc hạ giới rồi sao?

Những người khác không nói, A Sa đầu tiên là cổ họng kêu ặc một tiếng, hai mắt trợn tròn xoe, sau đó phun ra ngoài phụt một cái. Đây nào phải là Phật Di Lặc, rõ ràng chính là Lục Viễn Chí Lục mập giả trang!

Tần Lâm, Ngưu Đại Lực và tất cả các thân binh Hiệu Úy đều bật cười suýt chút nữa ngạt thở, quả thật Lục mập cạo đầu hóa trang giống hệt như Phật Di Lặc.

Chư vị Bạch Liên Bắc tông giả thần giả quỷ trên đài cao, từ Thạch Tự Nhiên đến Từ Hồng Nho thảy đều mắt hoa đầu váng. Hàng ngày bọn họ dùng Phật Di Lặc ngu dân, đầu độc tín đồ, nhưng bản thân bọn họ cũng không ngờ rằng lại có một ngày bị Phật Di Lặc thật tìm tới cửa.

Bạch Liên giáo chủ ở tiểu lâu gần bên quảng trường chuẩn bị xuất kích, thấy cảnh tượng này kinh ngạc tới nỗi tháo mặt nạ xuống, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc. Đám cao thủ trong giáo Ngả Khổ Thiền thấy cảnh tượng này cũng đồng thời á khẩu nghẹn lời, bị hành động của Tần Lâm khiến cho không biết làm sao.

Hồi lâu sau, sắc mặt Bạch Liên giáo chủ như sương lạnh, giận dữ nói:

- Tên khốn Tần Lâm này lại dám phái người giả trang Phật Di Lặc, bản giáo chủ sẽ bằm thây hắn thành muôn mảnh!

Toàn bộ hội trường trở nên yên lặng như tờ, Nam Bắc hai tông Bạch Liên giáo cố nhiên không nghĩ tới lại xuất hiện trò đùa ác như vậy, cho dù là những tín đồ cả ngày lạy Phật Di Lặc, cầu xin Phật gia cứu khổ cứu nạn, ai nấy cũng phải trợn mắt há mồm.

Diệp công Hiếu Long thật ra cũng không phải là đặc biệt, nếu như bằng hữu tin Cơ Đốc có một ngày đột nhiên nhìn thấy thiên sứ có cánh từ trên trời giáng xuống, bằng hữu tin theo Đạo giáo nhìn thấy lão gia gia râu bạc cầm phất trần cỡi mây bay trên trời, suy đoán cũng sẽ có biểu lộ như vậy.

Lục mập giả dạng làm Phật Di Lặc nụ cười khả ái, chợt lên tiếng nói:

- Chư vị thiện nam tín nữ thấy tượng đất còn dâng hương lễ bái, hôm nay bản tôn cỡi mây lành hạ giới, sao không mau mau vái lạy?

Dứt lời y liền đưa tay phải ra, hai ngón trỏ giữa khẽ vạch lên không một cái, đầu ngón tay lập tức dấy lên đốm lửa xanh biếc. Sau đó y vẽ một hơi trên không, không trung hiện ra một chữ Vạn bằng lửa xanh biếc, ngưng đọng giữa không trung rất lâu không tiêu tan.

Chữ Vạn không chỉ có là dấu hiệu cát tường của Phật giáo, còn là tượng trưng thân phận Phật Di Lặc tương lai. Các tín đồ vốn thấy bề ngoài tên mập như vậy đã tin hết bảy phần, sau khi nghe y nói ra những lời này, còn vẽ ra chữ Vạn giữa không trung, lập tức tin răm rắp mười phần.

Lại có nội tuyến Tần Lâm cài sẵn trong đám đông khàn cả giọng gào thét:

- Chân thân Phật Di Lặc Thế Tôn giáng xuống, tiêu tai giải nạn cho chúng ta!

- Phật Di Lặc giáng thế độ kiếp, quang minh chiếu rọi nhân gian!

- Chân thân Phật gia mấy trăm năm khó gặp, mọi người mau mau vái lạy đi!

Câu thứ nhất không được, câu thứ hai không được, câu thứ ba tất cả mọi người ngoan ngoãn quỳ xuống một mảng lớn, vô số tín đồ nước mắt chan hòa, dập đầu không ngớt với Lục Viễn Chí.

Mới vừa rồi không khí lắng xuống một hồi, lần này lập tức trở nên nhiệt liệt gấp mười lần so với lúc Thạch Tự Nhiên ra sức biểu diễn, thậm chí không ngừng có tín đồ thét lên ngất đi.

Bọn Thạch Tự Nhiên, Từ Hồng Nho Bạch Liên Bắc tông lại dở khóc dở cười.

Bắc tông phản bội Bạch Liên giáo, về mặt giáo lý có bất đồng rất lớn. Nếu như nói tổng giáo còn là tổ chức lấy tín ngưỡng tà giáo làm trụ cột, như vậy Bắc tông đã hoàn toàn là một nhóm người chỉ có lớp vỏ tôn giáo, mượn Phật Di Lặc làm danh nghĩa, thực tế là vơ vét tiền của, tích tụ thực lực, là Hán gian vì thực hiện dã tâm đoạt quyền không tiếc cấu kết cùng Mông Cổ Thát Lỗ.

Tín đồ cấp trung thấp thật lòng thành ý tin tưởng giáo lý Tam Dương hạo kiếp, Di Lặc giáng thế, Thạch Tự Nhiên, Thạch Trung Thiên, Từ Hồng Nho là giáo chủ và nhân vật cao tầng trong giáo, giáo lý chính là bọn họ biên tập sửa đổi theo kinh điển Bạch Liên giáo mà ra, đương nhiên bản thân bọn họ không hề tin tưởng Phật Di Lặc.

Hiện tại không ngờ rằng giả mù sa mưa bái Phật, lại xuất hiện chân thân giáng thế, nhất thời khiến cho bọn Thạch Tự Nhiên không biết nên làm gì cho phải.

Thạch Trung Thiên tinh mắt chỉ Lục Viễn Chí, há miệng thật to:

- Phụ thân, tên này là ưng khuyển dưới quyền Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, con nhận ra y.

Khóe miệng Thạch Tự Nhiên khẽ nhếch còn chưa kịp lên tiếng, con thứ ba Thạch Hiếu Hiền đã mang theo cao thủ trong giáo chuẩn bị lao xuống:

- Phụ thân, hài nhi đi làm thịt tên khốn dám xúc phạm nhà Phật này.

- Chậm đã!

Thạch Trung Thiên kéo Tam đệ lại:

- Người này dám không sợ hãi nhảy ra, chỉ sợ đại ma đầu Tần Lâm đã có bố trí. Hơn nữa y giả thần giả quỷ, dụ dỗ khiến cho ngu dân phải quỳ lễ bái, làm sao có thể công khai dẫn người đi giết y?

Bây giờ mấy vạn tín đồ điên cuồng kích động đang lạy ‘chân thân Di Lặc’, nếu như bọn Bạch Liên Bắc tông dám công khai giết Phật gia, lập tức sẽ bị biển tín đồ bao phủ nuốt chửng, lúc ấy ngay cả một mảnh cũng không còn sót lại.

Tín ngưỡng do mình xúi giục lừa gạt lại gặp phải tình huống cổ quái như vậy, quả thật là tự cầm đá đập vào chân mình.

May là Thạch Tự Nhiên lão gian cự hoạt cũng bị tình huống này làm cho vừa tức vừa gấp, dù là nằm mơ cũng không nghĩ tới đối thủ sẽ giở ra một chiêu như vậy.

Tần Lâm cất tiếng cười khành khạch vô cùng gian trá, nhìn đám người Bạch Liên Bắc tông trên đài cao loạn thành một đám, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt.

Không phải là các ngươi muốn lừa gạt dân chúng, khiến cho bọn họ tin tưởng mù quáng hay sao, lão tử làm như vậy chính là dùng gậy ông đập lưng ông, ha ha…

A Sa nhìn Tần đại thúc cười gian, lắc đầu thở dài. Trò đùa ác này của Tần đại thúc không ngờ sinh ra hiệu quả như vậy, đám phản đồ Thạch Tự Nhiên này e rằng muốn khóc cũng không có nước mắt.

Thạch Tự Nhiên không kềm chế được, từ trên đài cao nhảy xuống phất phơ, lộ ra khinh công cao minh, xa xa chỉ Lục Viễn Chí quát:

- Tên lường gạt kia từ đâu tới, dám giả mạo Di Lặc Phật gia, không sợ trời đánh ngũ lôi sao? Tả Hữu hộ pháp, theo ta bắt giữ y!

Tả Hữu hộ pháp chính là hai đứa con trai của lão, Thạch Trung Thiên cùng Thạch Hiếu Hiền cũng theo phụ thân từ trên đài cao nhảy xuống, sắp sửa xông tới.

Cục diện bây giờ chỉ có tranh trước khống chế lại Lục Viễn Chí giả mạo Phật Di Lặc mới có hy vọng chuyển bại thành thắng, nếu không để cho các tín đồ tiếp tục lạy như vậy, Lục Viễn Chí tranh trước nói hươu nói vượn một phen, Bạch Liên Bắc tông coi như tan tác.

Thạch Tự Nhiên dùng tên giả Vương Sâm, là Văn Hương môn chủ, vẫn luôn là hành giả thay mặt Phật Di Lặc ở thế gian này. Hiện tại lão đột nhiên chỉ trích chân thân Di Lặc là giả, các tín đồ đều thất kinh, tiếp theo không biết rốt cuộc tin bên nào, bàng hoàng do dự.

Lục Viễn Chí đã có tính toán trong lòng, ung dung điềm tĩnh nói:

- Các ngươi mạo danh Phật gia lừa gạt dân chúng nơi này, Phật gia đang muốn thu thập các ngươi!

Dứt lời y múa chiếc quạt lá bồ rách nát, những chuỗi thanh quang bay ra liên tiếp tung hoành ngang dọc giữa không trung.

Thạch Trung Thiên, Thạch Hiếu Hiền chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, cho dù là võ công hai người không tệ cũng không dám để cho thanh quang kia chạm vào, vội vàng dùng chiêu Lại Lư Đả Cổn lăn tròn ra xa.

- Phật gia phát uy, Phật gia phát uy!

Các tín đồ cùng kêu lên thật to.

- Trừ ma vệ đạo, cho dù là ngã Phật Như Lai cũng sẽ thi triển Sư Tử Hống.

Lục Viễn Chí thu nụ cười lại, dáng vẻ chính khí bừng bừng, múa may quạt lá bồ rách nát liên hồi.

Chỉ nghe bùng một tiếng vang nhỏ, cây quạt kia thình lình bốc cháy toàn bộ, phát ra ánh lửa màu xanh lam âm u, thế nhưng bản thân quạt lại không cháy, cũng giống như một món pháp bảo vô cùng lợi hại trong truyền thuyết.

Những cao thủ Bạch Liên Bắc tông thảy đều trợn mắt há mồm, bọn họ đã thấy qua rất nhiều loại võ công, nhưng tên mập này thi triển cảnh tượng thần kỳ, hoàn toàn không thể dùng võ công để giải thích, chỉ có thể nói là thần tích.

Các tín đồ bình thường thấy vậy càng thêm hoa mắt, lòng tôn sùng đối với Phật gia lên tới đỉnh điểm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio