Cẩm Y Vệ

chương 937: giết gà dọa khỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão bái huynh Trương Công Ngư ra sức đẩy mạnh triều chính mới, giống như Khảo Thành Pháp, biên luyện lính mới, đương nhiên Tuần Phủ một tỉnh không thể nào nhúng tay vào. Chuyện đo đạc ruộng đất, tra rõ ruộng đất hào môn giấu giếm… cũng tạm thời chưa thể bố trí đâu vào đấy. Bất quá chuyện truy thu số thuế mà hào môn đã thiếu năm này qua năm khác, giảm thuế cho dân chúng, đã được y triển khai nhanh nhẹn quyết đoán. Gió Bắc thổi tới, tiết trời dần dần trở lạnh, Tần Lâm vẫn dẫn theo cẩm y huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực xuất ngoại du ngoạn xem xét dân tình. Ngày ngày hắn mặc áo lông cừu cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy ào ào ngoài đường, khiến cho tất cả quan thân Bồ Châu thành thảy đều chú ý: đây là dáng vẻ của một quan viên bị cách chức sao, rốt cục tính Tần tướng quân vẫn còn là thiếu niên, không biết thu liễm... Nhưng trong mắt thế gia hào môn Vương Mã Dương Trầm, hành động của Tần Lâm lại có một ý nghĩa khác. Bất kể người khác nghĩ như thế nào, Tần Lâm dẫn người đi vòng vòng khắp các làng thôn Bồ Châu, còn qua cầu phao Bồ Tân đi về phía Tây Hoàng Hà, đi dạo một chút ở địa giới Thiểm Tây, lại vượt qua Phong Lăng độ, dạo một vòng trong cảnh nội phía Nam Hà Nam. Ba tỉnh Bồ Châu giáp ranh nhau, chỉ cần cất bước lập tức tới, Tần Lâm bỏ thời gian chừng mười ngày đi dạo ba tỉnh Sơn Tây Thiểm Tây Hà Nam. Dọc trên đường đi hắn có thể thấy được triều chính mới đã gặt hái được hiệu quả bước đầu. Nhất là trong địa phận Sơn Tây nơi Trương Công Ngư chủ trì, hào cường sĩ thân bị áp lực nặng nề đã chịu nộp lại số thuế còn thiếu hoặc nhiều hoặc ít, quan phủ giảm thuế cho bá tánh bình dân một khoản không nhỏ. Tổng thuế ngạch tự nhiên không thay đổi, nhưng năm trước con số thất thoát vào túi hào môn thường là nhiều gấp mấy lần chính thuế, quan phủ chỉ cần truy thu một ít số này, gánh nặng trên vai dân chúng cũng được giảm đi không ít. Tần Lâm dẫn người đi ra ngoài xem xét, vẻ sầu khổ trên mặt những điền nông nghèo khổ đều giảm đi vài phần, còn có hơi lộ vẻ vui mừng. Một vị lão nông cao tuổi nói với Tần Lâm: - Năm nay thuế đất mỗi mẫu đóng ít hơn hai phân bạc, lão hán ta cùng hai đứa con trai trồng năm mươi mẫu ruộng, đóng ít hơn một lượng bạc. Đổi ra thành lương thực có được chừng một thạch năm đấu, cộng thêm chút thức ăn hoang dã rau cải nấu cháo, nhờ vậy không còn sơ đói, không cần phải chạy vạy đi mượn tiền nặng lãi. Nhờ ơn triều đình, nhờ phúc của Trương thanh thiên, nhờ phúc của Tần trưởng quan. Nhìn lão nông tươi cười giãn ra hết các nếp nhăn chằng chịt trên mặt, Tần Lâm không nhịn được thở dài trong lòng. Chỉ là một lượng bạc, đổi thành lương thực bất quá một thạch năm đấu, còn thiếu chút nữa mới được hai trăm cân đã khiến cho dân chúng vui mừng như vậy, hết lời ca tụng ân đức triều đình. Những người dân này vốn là người thiện lương nhất thuần phác nhất, chỉ ban cho chút ân huệ nhỏ nhoi không đáng kể, bọn họ đã cho là ân tình hết sức lớn lao… Trên đất Quan Trung, những nông phu bán mặt cho đất bán lưng cho trời này rất giỏi chịu cực khổ, ai ai cũng có tính nhẫn nại dẻo dai. Đời sau dân chạy nạn Quan Trung nổi lên bốn phía, cuối cùng lật đổ Minh vương triều. Khi đó cuộc sống của bọn họ rốt cục không còn sinh thú tới mức nào, quả thật khiến cho người ta không dám tưởng tượng. - Cũng may, hết thảy cũng có thể dừng lại nhờ mình thay đổi lịch sử… Mỗi khi Tần Lâm nhớ tới những chuyện này đều không kềm lòng được nắm chặt tay lại. Thiên mệnh thay đổi liên tục, khí vận biến hóa, Hoa Hạ tuyệt không thể ngã vào vực sâu không đáy từ trong thời Vạn Lịch trung hưng như vậy được. Hôm nay lại xuất ngoại tuần du, Tần Lâm dẫn người chạy dọc theo bờ Đông Hoàng Hà thẳng về phía Bắc, đến địa phận Lâm Tấn, dọc đường thấy cảnh sắc dần dần có chỗ bất đồng. Doãn Tân Thương vỗ ngựa từ phía Bắc chạy như bay tới, sau khi dừng ngựa lại bèn chắp tay hành lễ với Tần Lâm, sắc mặt hơi lộ vẻ hưng phấn: - Bẩm chúa công, tra được Chu thị Ngô Vương trại dám làm trái lệnh, là hào cường lớn nhất Lâm Tấn, nuôi dưỡng môn khách, ức hiếp điền nông, thật sự là hào môn xấu xa cứng đầu. Lần này bản huyện thúc giục nộp số thuế còn thiếu, Chu thị không chịu nộp một phân nào, còn nói cho dù là Trương Đô Đường Tần tướng quân đích thân tới cũng không nộp, quả thật đáng ghét tới cực điểm. Bốn nhà Vương Mã Dương Trầm vì mở lại con đường tơ lụa, đạt thành hiệp nghị với Tần Lâm, khiến cho triều chính mới đẩy mạnh thuận buồm xuôi gió, thanh danh Trương Công Ngư thanh thiên dần dần vang dậy. Phần lớn hào cường trung tiểu thấy Thiếu Sư phủ cầm đầu thương nhân Tam Tấn bị xui xẻo, bốn đại gia lại có vẻ như đứng về phía Tần Lâm, bọn họ không khỏi sợ hãi trong lòng. Nhờ vậy đóng được bảy tám thành số thuế nợ lại nhiều năm qua, có kẻ cũng đóng tối thiểu hai ba thành thăm dò, rốt cục cũng có thể chấp nhận được. Bất quá bốn đại gia cũng chỉ có thể bắt buộc thân bằng cố cựu của mình, tạo ra tác dụng dẫn đầu làm gương, cũng không tới mức đi chèn ép hào cường trung tiểu để giúp Tần Lâm, Trương Công Ngư. Cho nên vẫn có hào cường sĩ thân kế dưới bốn đại gia Vương Mã Dương Trầm cứng đầu cứng cổ, muốn chống lại tới cùng. Có lẽ sau khi trận gió này thổi qua coi như xong, dù sao nếu tính toán số bạc thiếu chồng chất những năm qua, sẽ ra một con số hết sức khổng lồ. Dù là hai ba thành cũng là một khoản không nhỏ, tự dưng phải nộp ra như vậy không khỏi đau lòng. Chu thị Ngô Vương trại mà Doãn Tân Thương tìm hiểu này là một trong số đó. Tần Lâm nghe báo cáo, không giận mà cười, giơ roi ngựa chỉ xéo Doãn Tân Thương: - Chu thị Ngô Vương trại bất hảo hung bạo là thật, nhưng nói cái gì cho dù là đích thân ta tới cũng không nộp một đồng, e rằng là do Doãn Tân Thương ngươi đặt điều không có thật. Lão tử còn cần ngươi khích tướng hay sao, nếu không niệm tình ngươi còn có chỗ dùng, trước khi đối phó Chu thị đã chém đầu ngươi! Doãn Tân Thương là hạng người mặt dày tim đen, nghe vậy khẽ cười một tiếng mặc nhiên chấp nhận. Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cười nghiêng ngã, cơ hồ ngồi không vững trên yên ngựa, lòng nói Tần trưởng quan chúng ta là ai, dù Doãn tiên sinh ngươi giảo hoạt hơn nữa, chỉ sợ cũng không gạt được hắn. Tần Lâm cũng không làm khó Doãn Tân Thương, biết thật ra ý tên này không phải là khích mình, mà là tỏ rõ thái độ của y. Bất quá trước mặt lão tử cứ việc nói thật là được, cũng không cần đặt điều thêm bớt như vậy. Dù sao da mặt Doãn Tân Thương dày, bị vạch trần cũng không tỏ ra lúng túng, lại chắp tay nói: - Chúa công phải biết đời trước Chu thị xuất hiện một vị Thị Lang, đời này lại không có tiền đồ gì… - Cho dù là Chu thị xuất hiện Thiên Vương lão tử, bản quan cũng mặc! Tần Lâm không khách khí cắt đứt lời y: - Các huynh đệ thay y phục, để hai người trở về Bồ Châu, số còn lại đi với ta tới Ngô Vương trại một chuyến. Trước khi rời đi Sơn Tây, coi như làm giúp nơi này một chuyện cuối cùng. Mọi người đổi y phục giục ngựa chạy nhanh, dọc theo bờ Đông Hoàng Hà chạy thẳng một mạch về phía Bắc, thẳng tới Ngô Vương trại phía dưới Lâm Tấn. Quả nhiên không khí nơi này hoàn toàn khác với các vùng Bồ Châu, Đồng Châu. Mới vào mùa thu hoạch không lâu, đúng lý ra dân chúng vừa gặt hái lương thực hẳn phải no đủ một chút, nhưng càng gần Ngô Vương trại, thấy dân chúng càng có vẻ đói ăn. Y phục càng không cần nói, ai nấy rách rưới vô cùng, dùng ánh mắt sợ hãi quan sát đám kỵ sĩ đang chạy như bay. Thấy nhà cửa đủ các màu sắc xuất hiện phía trước càng ngày càng nhiều, Tần Lâm xuống ngựa dẫn bộ. Nhà cửa nơi này đa phần là nhà tranh vách đất, nhìn vào những nhà mở cửa chỉ thấy tối om, có người già nữ tử và trẻ con ôm chăn vá chằng vá đụp, thậm chí là rơm cỏ, lộ ra vẻ nghèo nàn xơ xác. Vừa nhìn cũng biết là nghèo tới mức không có y phục mà mặc, chỉ có thể co rút trong đống rơm cỏ khô cho đỡ lạnh. Lúc này đã cuối Thu bắt đầu vào Đông, khí trời dần dần trở lạnh, đến khi trời đổ tuyết, những bá tánh vô tội này còn khổ sở tới mức nào nữa?! Sau khi qua mấy ngọn đồi nhỏ, trước mặt trở nên rộng rãi thoáng đãng, một tòa trạch viện chỉnh tề xuất hiện ở trước mắt mọi người. Viện xây bằng gạch cao lớn hoành tráng, phong cách Sơn Tây điển hình, diện tích cũng không phải là quá rộng rãi, nhưng địa phương có hai ba tầng rất nhiều, điêu khắc chạm trổ vô cùng tinh xảo. Trước đại môn có hai con sư tử bằng đá giương nanh múa vuốt, đại môn sơn đen đinh đồng sáng chói. Trạch viện này tinh xảo mà uy nghiêm, so với những ngôi nhà dân chúng lụp xụp tồi tàn trước đó quả thật là hai thái cực. So với từng mảng nhà thấp lè tè rách nát của dân chúng, trạch viện này lộ ra vẻ nổi trội không ai sánh kịp, đầy vẻ kiêu ngạo hống hách. - Đáng chết! Tần Lâm lạnh lùng thốt ra hai chữ. Vào giờ phút này, Lục Viễn Chí và đám huynh đệ quan giáo tràn đầy đồng cảm với hắn. Thời này quyền lực triều đình thường chỉ vươn đến huyện, làng thôn mênh mông chủ yếu là hương thân tự trị, quyền lực lớn vô cùng, bắt người càn rỡ không theo vương pháp, đánh tá điền không nộp tô thuế dở sống dở chết, quan phủ cũng chỉ mắt mở mắt nhắm. Cuộc sống dân chúng nơi đây vô cùng khốn khổ, mà trạch viện Chu thị lại hoành tráng xa hoa như vậy, có thể thấy hương thân Chu thị khắc nghiệt tới mức nào. Tần Lâm cũng không nói nhiều lời, vào trong một quán trà đối diện trạch viện Chu gia đường hoàng ngồi xuống, sau đó lệnh cho đám cẩm y quan giáo phân tán đi thu thập tội chứng Chu gia lấn áp lương thiện bóc lột dân chúng. Ngô Vương trại cũng không phải là nơi yếu đạo, quán trà kia cũng không có bao nhiêu khách, trà bác sĩ đang ngồi buồn chán trong quán. Mới đầu thấy khách tới cửa lập tức lộ vẻ vui mừng, nhưng sau khi nghe Tần Lâm lệnh cho thủ hạ đi thu thập tội chứng của Chu gia, sắc mặt y nhất thời trở nên vàng như đất, từng giọt mồ hôi hột từ trên trán chảy ròng ròng xuống. - Vị quan gia này có lẽ là tới gây phiền phức cho Chu lão gia phải không? Xin lỗi, chỗ của tiểu nhân không dám giữ ngài… Trà bác sĩ cố gắng nặn ra một nụ cười, tay cầm khăn lau bàn lúng túng nửa muốn cầm nửa muốn buông. Tên này cũng có vẻ linh lợi, người tới bất thiện thiện người không tới, dám tới cửa tìm Chu lão gia gây phiền phức, nhất định cũng là một nhân vật có quyền thế, không đắc tội nổi! Tần Lâm cười hắc hắc, thản nhiên tự đắc ngồi uống trà, rung đùi mải lo nhìn trạch viện Chu gia. Lục Viễn Chí cười vỗ vỗ vai trà bác sĩ: - Thư giãn chút đi, Chu lão gia kia so với Tần trưởng quan chúng ta giống như rơm rác, đất bùn. Tần trưởng quan chỉ cần tùy tiện búng ngón tay, sẽ đánh cho lão phụ mẫu không thể nhìn ra. Ngưu Đại Lực cũng thành thật nói: - Lão huynh yên tâm, Tần trưởng quan ngồi một chút ở quán trà ngươi, hưởng được phúc khí của ngài, e rằng tương lai ngươi sẽ làm ăn khá hơn rất nhiều. Tần trưởng quan? Trà bác sĩ ngẩn ra, không dám tin hỏi lại: - Chẳng lẽ là vị Tần gia đại phá Thiếu Sư phủ Phong Lăng trấn? Tần Lâm vẫn rung đùi, phủi phủi bụi trên y phục: - Chính là bản quan. Sắc mặt của trà bác sĩ lập tức trở nên rất dễ coi, đầu tiên là mặt mũi nhăn nhúm lại như trái khổ qua, tiếp theo chợt nhếch môi cười to, ầm một cái nhảy dựng lên cao ba thước. Chúng quan giáo huynh đệ không biết y muốn làm gì, cũng lấy làm kinh hãi, Doãn Tân Thương còn giả vờ đứng chắn ngang hộ vệ trước mặt Tần Lâm, dáng vẻ trung thành hộ chủ. Lại thấy trà bác sĩ huơ tay múa chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khản cổ lớn tiếng kêu: - Các hương thân, Tần trưởng quan lật đổ Thiếu Sư phủ tới tra Chu lão gia rồi, mọi người mau ra đây, có oan báo oan có cừu báo cừu! Phụt… Tần Lâm vừa hớp một hớp trà, lập tức phun hết ra ngoài, ướt đầy đầu Doãn Tân Thương. Ngoài dự đoán của mọi người, trà bác sĩ vừa khản cổ kêu lên như vậy, lập tức giống như tiếng sét giáng xuống giữa trời quang. Vô số người lấy làm kinh ngạc, vô số ánh mắt lóe sáng: - Thật sự là Tần thanh thiên đến Ngô Vương trại ta sao? - Lưu Lão Căn ngươi có nhìn lầm không, truyền thuyết Tần trưởng quan là Bao Long Đồ chuyển thế, mặt đen như trôn chảo, trán có dấu hình trăng khuyết… - Hắn thật là Tần thanh thiên! Ở Phong Lăng độ chính là hắn nói chuyện thay phụ lão hương thân chúng ta, nếu không tất cả đã mắc một trận mưa rất lớn! Có một tiểu tử dẫn một lão hán đang đi tới đây, chợt kia hai mắt lão hán nhìn đăm đăm về phía trước, bọc quần áo xách theo trong tay lập tức rơi trên mặt đất. Lão hán từ bên Bồ Châu tới đây thăm thân thích, tiểu tử là cháu ngoại lão, còn tưởng rằng lão đã trúng phong tà, vội vàng bấm nhân trung cho lão, miệng gọi lớn: - Cữu cữu, cữu cữu… mẹ, mau nấu canh gừng! - Ta không sao cả... Lão hán né tránh cháu ngoại, xa xa nhìn Tần Lâm chợt vỗ đùi: - Trời ơi, thì ra hắn chính là Tần thanh thiên! Ngày đó ta đang đắp bờ sửa ruộng, hắn và một cô nương đẹp như tiên nữ tới, còn hỏi thăm cuộc sống của chúng ta thế nào. Ta thuận miệng nói Chu lột da kia chẳng ra gì, không ngờ rằng… quả thật là trời cao có mắt! Người có tên, cây có bóng, Tần Lâm lật đổ phụ tử Trương Doãn Linh Trương Tứ Duy, nhanh như sấm sét đánh sụp Thiếu Sư phủ đứng đầu thương nhân Tam Tấn, chấn động Tam Tấn Quan Trung. Hiện tại hắn đã không còn lặng lẽ vô danh giống như lúc vừa mới tới Bồ Châu, dân chúng nghe được tên Tần thanh thiên thảy đều vội vàng chạy tới, chủ động tìm hắn kêu oan kể khổ. Rất nhanh quán trà chỗ Tần Lâm ở đã xúm xít đầy người vòng trong vòng ngoài, các phụ lão hương thân mồm năm miệng mười thuật lại nỗi oan khuất. Bao nhiêu đau khổ những năm qua bày tỏ ra hết với Tần thanh thiên, thậm chí có mấy vị đại mụ đại thẩm khóc không thành tiếng. Tần Lâm không cần phải cố ý mua chuộc lòng dân, vào thời đại đẳng cấp sâm nghiêm này hắn chỉ cần bày ra nụ cười ấm áp, đồng thời đưa ra hứa hẹn chấp pháp công bình, đã gặt hái được nước mắt và cảm kích của những nông dân đơn thuần chất phác này. Doãn Tân Thương tạm thời sung làm Hình Danh Sư Gia, lấy bàn trong quán trà làm công án, bày giấy mực ra ghi chép những lời tố cáo của dân chúng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio