Qua một hồi lâu, Kỷ Khê Bạch mới dời ánh mắt khỏi một đống trứng gà đã anh dũng hi sinh.
"Cậu muốn ăn gì?" Cậu rầu rĩ nói.
Mắt Thời Nguyệt sáng lên: "Gà rán và Coca!"
Lúc cơm giao tới, Kỷ Khê Bạch yên lặng thu dọn phòng bếp hỗn độn. Sao thì người vừa rồi tự tin quá độ là cậu, kết quả là bị hiện thực vả mặt bôm bốp.
Thấy Kỷ Khê Bạch không nói một lời, Thời Nguyệt vắt hết óc suy nghĩ cách an ủi cậu: "Thật ra nấu ăn cũng cần thiên phú lắm, đừng thấy nhà tớ mở quán thịt nướng chứ tớ cũng không biết nấu mà."
Kỷ Khê Bạch nhấp môi không nói gì.
Thời Nguyệt đi sang phụ rửa chén, tiếp tục an ủi: "Cậu đã vừa học giỏi vừa đẹp trai rồi, nếu nấu ăn cũng đỉnh nữa thì ai cũng sẽ đố kị mất."
Kỷ Khê Bạch được xoa dịu thành công, cậu hơi cong môi: "Cậu đứng một bên nhìn là được, để tớ rửa cho."
Thời Nguyệt bị cậu cản nên đành đứng sanh một bên.
"Giữ bí mật giúp tớ." Chỉ chốc lát, tiếng Kỷ Khê Bạch xuyên qua tiếng nước mà truyền đến.
"A?" Thời Nguyệt nghi hoặc nhìn sang cậu.
Kỷ Khê Bạch ngoái đầu nhìn lại, cậu nhấp môi nói: "Chuyện này."
Thời Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, hiểu được ý Kỷ Khê Bạch là giữ bí mật chuyện nấu cơm hôm nay giúp cậu. Tuy cô không hiểu lý do mà mình phải giữ bí mật, nhưng vẫn đồng ý.
"Yên tâm, miệng tớ kín lắm, sẽ không nói gì đâu."
Nghe vậy, Kỷ Khê Bạch lặng lẽ thở dài một hơi.
Cơm hộp rất nhanh đã được giao đến cửa.
Thời Nguyệt vừa thấy đồn ăn đã vui vẻ chạy đến: "Cuối cùng cũng đến, tớ đói xĩu."
Kỷ Khê Bạch đưa cái đùi gà lớn nhất cho Thời Nguyệt, rồi nói: "Tại tớ đánh giá cao bản thân quá nên khiến cậu bị đói lâu như vậy."
Thời Nguyệt hơi giật mình, cô có thể nghe thấy ý xin lỗi trong lời Kỷ Khê Bạch, vội vàng cười nói: "Không sao đâu, ăn lúc đói thì càng ngon mà, ăn được nhiều hơn bình thường nữa, vậy thì tới buổi chiều sẽ có nhiều động lực học hơn."
Nói xong, cô cắn ngay một miếng đùi gà, vị xốp giòn toả khắp đầu lưỡi, làm cô hạnh phúc nheo mắt lại.
Kỷ Khê Bạch cười nhìn cô: "Ăn ngon không?"
Thời Nguyệt không ngừng gật đầu: "Ăn ngon!"
Kỷ Khê Bạch cố ý làm vẻ nghiêm túc: "Vậy chiều nay có thể làm được nhiều đề Toán hơn rồi nhỉ."
Thời Nguyệt: "..."
Hình như đùi gà hết thơm rồi.
***
Thời gian kèm cặp buổi chiều rất nhanh đã hết.
Trời tối dần, Thời Nguyệt vừa dọn cặp sách vừa tạm biệt: "Tớ về nhé, hôm nay cám ơn cậu!"
Kỷ Khê Bạch cũng đứng dậy theo: "Tớ đưa cậu về."
"Đưa tớ?" Thời Nguyệt sửng sốt, "Không cần đâu, dù sao cũng gần."
Nét mặt Kỷ Khê Bạch vẫn không thay đổi: "Tối rồi để tớ đưa về đi, không thì mẹ tớ lại nói tớ nữa."
Thời Nguyệt nghe xong cũng chợt nhớ đến tuần trước, khi ấy Lâm Tư Nhàn dặn Kỷ Khê Bạch đưa cô về nhưng lại bị cô từ chối. Lúc cô vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy Lâm Tư Nhàn nói Kỷ Khê Bạch vài câu.
Nghĩ nghĩ, cô bèn gật đầu: "Vậy ok."
Hai người sóng vai đi trong khu nhà, lúc này cũng khá đông người, họ đều đang thầm đánh giá Kỷ Khê Bạch.
Thời Nguyệt trông thấy bèn ghẹo: "Thì ra thẩm mỹ của mọi người đều đồng tình rằng cậu rất đẹp trai!"
"Cho nên lần trước cậu muốn tớ lấy thân báo đáp cũng là vì tớ đẹp hả?" Thình lình, Kỷ Khê Bạch mở miệng hỏi.
Thời Nguyệt nghẹn liền, khoan hãy nói tới việc trả lời, cô còn đang luống cuống cực đây này. Lần ấy cô thật sự chỉ đùa mà thôi, không ngờ Kỷ Khê Bạch nhớ rõ như thế.
"À... cái đó thì à..." Cô động não hết sức để tìm kiếm lời giải thích, "Tớ, tớ chỉ nói vui thôi."
Kỷ Khê Bạch không nhìn cô nữa, cười khẽ: "Đợt kiểm tra tháng sau cậu sẽ tiến bộ chứ?"
Thời Nguyệt ngẩng đầu. Tuy không biết tại sao Kỷ Khê Bạch lại đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng vẫn tự tin trả lời: "Chắc chắn sẽ!"
"Vậy đồng ý với tớ một điều." Kỷ Khê Bạch nói tự nhiên vô cùng.
Thời Nguyệt chớp chớp mắt, con ngươi sáng ngời tràn đầy khó hiểu: "Vì sao cơ?"
"Vì tớ giúp cậu mà." Kỷ Khê Bạch đúng lý hợp tình đáp.
Thời Nguyệt nghe xong cũng thấy hợp lý.
"Điều gì đó, khó quá thì tớ chịu." Cô nói.
Kỷ Khê Bạch hơi cong môi: "Khi nào có thành tích tháng thì nói sau."
***
Vài buổi kèm cặp trôi qua, Thời Nguyệt đã hoàn toàn thích ứng với việc kèm cặp này.
Đến gần kiểm tra, Thời Nguyệt bị Quan Vân Vi lôi đi tra khẩu.
"Nguyệt Nguyệt, sao tao thấy dạo này mày lạnh lùng với tao vậy." Quan Vân Vi ủy khuất nói: "Có Kỷ Khê Bạch rồi nên không cần tao chứ gì!"
Thời Nguyệt nhăn mày, vội nói: "Đừng nói bậy, tao và Kỷ Khê Bạch là mối quan hệ bạn học bình thường!"
"Đâu có bạn học bình thường nào đi học hay tan học cũng đi chung, thậm chí cuối tuần còn dính lấy nhau!" Quan Vân Vi còn lâu mới tin: "Mày biết chuyện ai cũng bàn tán rằng mày với Kỷ Khê Bạch đang yêu đương không?"
Thời Nguyệt khiếp sợ mở to hai mắt: "Ai nói? Tao và Kỷ Khê Bạch không phải quan hệ như vậy!"
Vừa nói xong cô đã gấp gáp bổ sung: "Thật sự không phải, tụi bây đừng nói bừa."
"Mày không thích cậu ta? Khai giảng gặp được người ta còn tươi cười rạng rỡ nữa?" Quan Vân Vi hỏi.
"Tao..." Thời Nguyệt ấp úng nói: "Trước kia là do tao thấy trai đẹp, nên..."
Quan Vân Vi nháy mắt hiểu ra: "Hoá ra mày chỉ thèm cơ thể người ta!"
Thời Nguyệt đỏ mặt, đấm bang một cái lên trên tay Quan Vân Vi: "Không phải mà!"
Quan Vân Vi xoa xoa cánh tay, khoa trương hô đau: "Chậc Nguyệt Nguyệt, tao vừa nói trúng tim đen mày chứ gì."
"Mọi người thật sự đều bàn tán như thế?" Thời Nguyệt kéo tay cô ấy, nhỏ giọng hỏi.
Cô không ngờ rằng mình chỉ đi gần Kỷ Khê Bạch chút đã có nhiều đồn đoán như vậy.
"Có mấy người còn lén đến hỏi tao, chắc là trong mắt họ thấy mày và Kỷ Khê Bạch thân thiết quá nên nghĩ là hai người yêu đương." Quan Vân Vi đáp: "Tuy nhiên, mọi người cũng chỉ tò mò xíu thôi chứ không phải lúc nào cũng nhắc."
Thời Nguyệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cô sợ những lời ấy truyền đến tay giáo viên chủ nhiệm, đến lúc đó dù có lý cũng khó thể nói rõ.
"Khỏi lo, thầy Điền tuy không cổ vũ yêu đương, nhưng cũng không đuổi cùng giết tận." Quan Vân Vi vỗ vai cô: "Nên cậu có thể thoái mái mà thèm thuồng cơ thể Kỷ Khê Bạch."
Vừa dứt lời, cô ấy vội vã chạy đi mất hút.
Thời Nguyệt đuổi theo, khí thế như muốn so thắng thua với Quan Vân Vi.
Ngày kiểm tra tháng đã đến, chủ nhiệm lớp Điền Hạo gõ một tiếng thật vang lên bảng lớp nhằm cảnh cáo những học sinh có ý muốn gian lận.
Thời Nguyệt rất tự tin với đợt kiểm tra tháng này. Vì đã chuẩn bị sẵn sàng, nên khi thi cô làm bài rất trôi chảy.
Kiểm tra xong môn cuối, cô bước ra phòng thi với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Lúc này, Kỷ Khê Bạch đang đứng chờ cô ở hành lang. Cậu khoác một chiếc áo đơn giản rồi phối cùng quần jean giúp phô ra dáng người cao gầy của cậu, đấy là chưa nói đến nhan sắc đỉnh cao nọ.
Xung quanh có rất nhiều học sinh đi qua đi lại, ánh mắt của các cô gái dường như đều dính hết lên người Kỷ Khê Bạch. Nhưng mặt cậu quá lạnh và xa cách, vốn dĩ không ai dám đến gần, nên các cô ấy chỉ đành hậm hực từ bỏ.
Thời Nguyệt nhìn chăm chú sườn mặt lạnh lùng của Kỷ Khê Bạch tới sửng sốt. Nháy mắt một cái, Kỷ Khê Bạch đã thấy cô bước ra, cậu cong môi nở nụ cười với cô.
Cô ngơ ngẩn, tất nhiên cũng cảm giác được ánh mắt hâm mộ của các cô gái.
Kỷ Khê Bạch đi đến trước mặt Thời Nguyệt, rất tự nhiên oán giận một câu: "Cậu chậm quá, xe buýt chắc qua mấy trạm rồi."
Thời Nguyệt ngượng ngùng cười cười, cô sợ bị những ánh mắt ấy tiêu diệt nên bước nhanh ra khỏi khu phòng học.
"Vừa nói cậu chậm là cậu tăng tốc liền hả?" Kỷ Khê Bạch đi đằng sau cười nói.
Thời Nguyệt nhớ tới những lời đồn đó, rồi nhớ về tình huống vừa rồi, cô cắn chặt răng nói: "Kỷ Khê Bạch, thứ hai tuần sau tớ không đi học với cậu được."
Kỷ Khê Bạch nhíu mày: "Lý do?"
"Thời, thời tiết ấm áp, tớ định đạp xe đi học." Thời Nguyệt nhanh chóng load não, tìm được một lý do mà cô cho là hợp lý nhất.
Kỷ Khê Bạch bèn cong hai mắt: "Trùng hợp vậy, tớ cũng định."