Cặn Bã Hoàn Lương

chương 130: có người chờ anh dưới hoàng hôn 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Lý Tường Khả dẫn theo Trần Lộ - một nam một nữ trai tài gái sắc bước từ siêu xe bản giới hạn xuống với dáng vẻ ngạo mạn thiếu đứng đắn đã tạo nên một ấn tượng lớn cho dàn khách mời thì cũng trong khoảng thời gian đó Lý phu nhân đang gặp một viên chức cấp cao.

Bà giới thiệu Trương Viễn Hoài với người ta rồi còn phải giao lưu một hồi, vì vậy hắn chào hỏi xong là ngoan ngoãn tìm một chỗ an tĩnh chờ bà.

Đôi "bitch nhân", à nhầm bích nhân vừa vào sảnh, Trương Viễn Hoài liền tinh mắt phát hiện ra.

Thứ hắn nhìn thấy không chỉ dáng vẻ hòa hợp xứng đôi của họ mà còn có "vết son khó phai" chẳng ra thể thống gì trên áo cậu ta.

Hai người đó cùng nhau vào dạo được một chút đã tách nhau ra, bấy giờ Lý Tường Khả loay hoay nhìn ngó như thể đang tìm người, còn Trần Lộ sau khi liếc mắt qua đây liền một đường đi tới.

Trương Viễn Hoài: "...?"

"Anh là Giang Vũ?" Cô ta ngẩng cao đầu, làm như phong thái của một thiên chi kiều nữ sang trọng thực thụ.

Trương Viễn Hoài đối với địch ý của tình địch, trừ phi có tính công kích như Tằng An khiến hắn mất bình tĩnh nổi điên, nếu không, với những hạn tầm thường như Trần Lộ, hắn thích ra vẻ thượng đẳng một cách tử tế để đối phương tự cảm thấy mình thấp hèn hơn.

Hắn lịch thiệp: "Là tôi, xin hỏi tiểu thư là?"

Trần Lộ: "..." Nhìn thấy son môi trên áo người đàn ông của mình mà còn có thể bình thản như vậy, đúng là không tầm thường...

Cô ta âm thầm đánh giá, trong khi đó Trương Viễn Hoài cũng lặng lẽ quan sát nét mặt cô ta, biết tỏng suy nghĩ của "người cùng ác", vì vậy cũng tự nhiên trả lời trong đầu: "Tất nhiên tôi không tầm thường, cô mới là người tầm thường mà."

"Chủ tịch Trần của Lợi Toàn là ba tôi."

Trương Viễn Hoài: "Hóa ra là---"

Hắn còn chưa nói dứt lời, Trần Lộ đã làm vẻ mặt ủy khuất níu tay hắn, nước mắt không tới ba giây đã chảy ra, đột ngột cướp lời: "Em không có, em với Tường Khả chỉ là bạn tốt, bọn em không phải như anh nghĩ đâu, anh tin em đi hức, hức."

Trương Viễn Hoài nhạy bén nhận ra có biến, nhưng không may hắn đã sơ suất lộ ra vẻ mặt kinh tởm cô tả trước mặt Lý Tường Khả.

Lý Tường Khả nhìn cảnh tượng bày ra trước mắt, không chịu phân rõ thị phi đã cho rằng hắn ức hiếp Trần Lộ, tức giận đùng đùng quát tháo: "Giang Vũ!"

Trương Viễn Hoài: "..."

Thực sự khó xử.

Bây giờ anh lại trở nên ngu như thế này, em phải làm sao mới tốt đây? Thà rằng cứ ngốc nghếch như Vương Nhật, tuy không thông minh nhưng được cái đáng yêu.

Vĩnh Thương, không đúng, phải là Thượng Tích.

Anh ấy mắc phải sai lầm cấp thấp trước sự diễn xuất dở tệ của Trần Lộ, nực cười tới mức hắn ngay cả cơn thịnh nộ cũng chẳng bùng lên nổi.

Hay là cứ thế xé xác cả đôi thôi? Thế giới sau chúng ta làm lại có được không?

Trương Viễn Hoài đúng là có sự tôn trọng đặc thù với người đã khuất, ừ thì mặc dù Giang Vũ chưa có chết nhưng ý nghĩa cũng chẳng khác là bao, vì vậy hắn không muốn ở ngay chỗ nhiều người chú ý này làm mất hình tượng người đàn ông ôn nhu lịch thiệp của Giang Vũ nên nhân lúc sự tình còn chưa lớn, chẳng nói chẳng rằng kéo Lý Tường Khả ra vườn hoa gần đó.

Hai người đứng giữa vườn hoa lãng mạng, vầng trăng tròn chiếu sáng gương mặt xa lạ của đối phương, Trương Viễn Hoài đột ngột ra lệnh: "Đứng yên."

Lý Tường Khả chẳng hiểu mọe gì, nhưng vì giọng của Trương Viễn Hoài vừa rồi có uy lực quá khiến cậu ta chôn chân tại chỗ, bất giác nghe theo.

Trương Viễn Hoài bỗng nhiên nhắm mắt, cách mấy bước chân chậm rãi bước về phía Lý Tường Khả.

"Nhắm đôi mắt lại, hãy thử một lần tìm anh bằng trái tim em - Đây là ý muốn của anh có phải không?" Hắn thầm nghĩ, đôi chân vẫn tiến về phía trước, cẩn thận cảm nhận sự hiện diện của đối phương.

Rõ ràng cảm giác rung động mãnh liệt như vậy không thể nào có đáp án khác ngoài Thượng Tích được...!nhưng hành động của Lý Tường Khả...!rốt cuộc lại tại sao? Chẳng lẽ mình phải cố gắng hơn nữa, bao dung hơn nữa anh ấy mới chịu chấp nhận yêu mình?

Ạch Va chạm nhẹ một cái, Trương Viễn Hoài ngỡ ngàng mở mắt ra, ngoài dự liệu của bản thân, dù đã ước lượng cách một bước chân, vậy mà bấy giờ không ngờ đã đụng trúng Lý Tường Khả.

Hắn không tin trong lúc mình nhắm mắt Lý Tường Khả lại chủ động tiến về phía mình, còn cậu ta có chết cũng không thừa nhận bản thân bất giác đi về phía hắn với dáng vẻ trân quý đáng xấu hổ như vừa rồi được.

Cậu ta hùng hổ: "Anh lại bày trò gì vậy hả? Tôi nói cho anh biết, đừng hòng bắt nạt chị Lộ, nếu không hậu quả tự chịu!"

"Em và cô ta có quan hệ gì?"

"Anh hỏi làm gì?"

Trương Viễn Hoài mặt vô cảm đáp: "Ghen."

"Ha, ghen cũng không được--- Hả, ghen?!!!" Mặt Lý Tường Khả bỗng chốc nóng bừng, dù to xác rồi nhưng lộ ra biểu cảm xấu hổ cũng có chút đáng yêu.

Trương Viễn Hoài bình tĩnh quan sát, đến đây âm thầm đánh giá: "Còn cứu được."

Cậu ta một tay che mặt, đột ngột lên giọng cho hung dữ, quát: "Cho dù là cái mẹ gì cũng không đến lượt anh quản!"

Nói đến đây cậu ta xoay lưng muốn bỏ đi về phía Trần Lộ đang "lo lắng" đứng chờ, lúc này giọng Trương Viễn Hoài vang lên ngay sau cậu, hắn nhắc nhở: "Anh mới là người yêu của em."

Lý Tường Khả khựng lại, bấy giờ nhìn người con gái trước mắt, hắn xác định từ đầu tới cuối đều là vì cô, chẳng có tình yêu nào ở đây cả.

Vì thế cứ theo con tim tiếp tục bước chân, bỏ mặt Trương Viễn Hoài lại một mình.

Trong khi đó, Trần Lộ đối diện với Lý Tường Khả, môi nở nụ cười, đáy lòng rét lạnh.

Cô ta đã chứng kiến hành động mềm lòng vừa rồi của cậu!

Đáng ghét, không thể như thế được.

Cô ta cảm thấy bất an, dường như cảm nhận được mối nguy tiềm ẩn.

Lúc này hai người không biết xấu hổ dắt tay nhau đi tìm Lý phu nhân.

"Mẹ, chị Lộ có chuyện muốn giải thích.

Những bức ảnh kia không phải là chị cố ý gửi cho mẹ đâu."

Trần Lộ lập tức tỏ ra ủy khuất, mới đây nước mắt đã lưng tròng: "Đúng vậy bác gái, con không cố ý vạch trần mối quan hệ của Tường Khả và anh Giang, tất cả chỉ là hiểu lầm, con, hức, con xin lỗi, vì sự vụng về ngây thơ của con mà khiến mọi chuyện trở nên rối rắm thế này--"

Đã một lúc mà Trần Lộ chẳng nói được cái mẹ gì có ý nghĩa, Lý phu nhân mất kiên nhẫn xen lời: "Không có lỡ làng hay hiểu lầm gì cả, tôi rất hài lòng với Vũ."

"Mẹ!" Lý Tường Khả bất mãn dậm chân hét một tiếng.

"Về mà gọi ba mày! Quen được Vũ, tao còn tưởng mày nên thân nên hình rồi, không ngờ vẫn một bộ dạng hết thuốc chữa như vậy.

Tao nói cho mày biết, tao đã xem Vũ như con trong nhà, mày và cô ta dám tính toán lên người nó thì chuẩn bị đổi hộ khẩu đi." Lý phu nhân tuyên bố xong liền sang chảnh đi mất.

"Tường Khả, hình như mẹ em càng có thành kiến với chị rồi..." Trần Lộ thương tâm.

Cậu ta vội vàng trấn an: "Không sao đâu, có em ở đây mẹ cũng chẳng làm gì chị đâu."

Cô ta xúc động: "Chị không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, lúc trước còn có thể nể chút mặt mũi họ Trần mà nói chuyện với chị, nhưng kể từ khi dì quen thân với anh ta thì ngay cả kiên nhẫn nghe chị giải thích cũng không có..."

"Tất cả là tại Giang Vũ!" Cô ta còn chưa đọc hết diễn văn, cậu ta đã vội vàng nhận định.

"Mấy hôm nay chị ở nhà em có được không?"

"Tất nhiên!"

Trần Lộ dáng vẻ suy nhược: "Vậy chúng ta mau về thôi, ở đây ngột ngạt quá."

"Được.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio