"Bái kiến thái tử điện hạ, tiểu nữ Tằng Duyệt nhận mệnh Quốc cửu mạo muội đến làm khách." Nữ nhân yểu điệu nhún người một cái, bẽn lẽn thẹn thùng nhìn hắn.
Vĩnh Bình nấp đằng sau nàng, đôi mắt phóng vào trong phòng hắn, dáo dác tìm kiếm bóng dáng tài nữ Viễn Hoài của chúng ta nhưng không tìm được, lúc này mới qua loa hành lễ.
Vĩnh Hưng không đáp Tằng Duyệt lẫn Vĩnh Bình, khuôn mặt tức khắc lạnh băng chất vấn Đàm Hiên: "Hai ngày nay ngươi vắng mặt là đi hộ tống ả đến đây?"
Đàm Hiên khó xử giải thích: "Thần được Quốc cửu đại nhân đặc biệt giao phó không thể chậm trễ nên không kịp báo cáo lại."
Vĩnh Hưng lạnh giọng mỉa mai: "Hay cho một thần tử! Cút!"
"Điện hạ!"
"Ca!" Vĩnh Bình cũng bức xúc la lên một tiếng.
Cũng phải thôi, Tằng gia chính là họ mẹ của nàng, người nắm trong tay chức vị thái tử phi tương lai đây chính là biểu tỷ của nàng, sao nàng có thể không nóng vội tác thành?
"Thái tử ca ca..." Tằng Duyệt đáng thương như chú mèo nhỏ gọi hắn.
Vĩnh Hưng liếc nàng, hắn đột ngột bước ra khỏi bậc cửa, đóng sầm một cái đùng trước mặt họ, sau đó "Ha" một tiếng đầy khinh bỉ rồi dậm chân tiến thẳng chuồng ngựa, đêm hôm cứ thế một đường giận lẫy chạy ra khỏi cung.
Ngay khi thấy hắn muốn bỏ đi, Đàm Hiên đã động người muốn đuổi theo tức khắc, nhưng bấy giờ bỗng nhiên giọng nói chua ngoa của Tằng Duyệt vang lên, nhắc khéo hắn: "Ngươi phụ trách chăm sóc cho ta đúng chứ?"
Đàn Hiên mím môi khựng lại, nghe nàng nói xong liền gấp gáp phi một cái kéo lão quản gia đến, bỏ lại một câu sau đó tức tốc đuổi theo Vĩnh Hưng: "Trần bá sẽ sắp xếp chỗ ở cho Tằng tiểu thư, mọi việc cần căn dặn đều có thể nói với bá.
Tiểu nhân là cận vệ của thái tử điện hạ được Hoàng thượng đặc biệt sắc phong không thể lơ là chức vụ, xin phép đi trước."
"Ngươi!" Vĩnh Bình không nhịn được chỉ tay tức giận.
"Chó vẫn hoàn chó." Tằng Duyệt ác ý bình phẩm.
...!
Đêm đã khuya, đây là thời điểm phong tình lí tưởng để những tế bào lãng mạng thi sĩ của con người đội mồ sống dậy.
Trương Viễn Hoài khó khăn lắm mới giành được Lạc viện với Vĩnh Tề, giờ khắc này bị tiếng đàn tranh như cầu siêu lúc nửa đêm của y làm cho phiền muốn chết.
Đại Cát sợ thiên hạ không loạn, vừa biết ý định PK của Trương Viễn Hoài liền hào phóng tặng cho hắn một chiếc đàn tranh vô cùng xịn xò.
Phịch một cái, chỗ đình nghỉ mát nơi Vĩnh Tề đang ngồi có thêm một cục bông đáng yêu mặt quạu.
Ngay khi vừa đặt mông xuống, cục bông ấy đã bất mãn chỉ mặt Vĩnh Tề, biểu cảm như thể muốn ăn tươi nuốt sống y: "Tỉ thí đi, nếu ngươi thua thì xách đàn về phòng ngủ, sau này không được nửa đêm lên cơn như vậy nữa!"
Vĩnh Tề dừng tay, hứng thú nghiêng đầu: "Ta thắng thì sao?"
Trương Viễn Hoài vì quá kích động mới nghĩ ra cách này, quả thực chưa từng nghĩ nếu đối phương thắng sẽ ra sao? Tuy nhiên hắn cũng không có máu lửa chịu chơi như ngày thường, dám mạnh mồm thốt lên "Muốn cái gì cũng được" bởi vì hắn sợ cái tên có tiền án tiền sự cưỡng dâm này ra tay với mình.
Thượng Tích vừa nhìn biến hóa trên mặt hắn là biết cái đầu không đứng đắn của hắn đang nghĩ gì, ánh mắt nhìn hắn không khỏi biến hóa, có hơi giống như đang nhìn thằng ngu: "..."
"Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?" Trương Viễn Hoài không hổ danh anti số một của Thượng Tích, đối mặt với ánh mắt ba phần bất lực, bảy phần như ba của y liền nhận ra y đang thái độ với mình.
Tất nhiên câu này hắn không cần y đáp, vừa mới nói xong chưa kịp dứt hơi đã nhanh chóng trả lời câu trước của y: "Ta sẽ không ám sát ngươi nữa."
Hắn chỉ đến mới có một hai hôm mà rình ám sát Vĩnh Tề đến ba lần, tận tâm tiêu diệt cái họa đào hoa này ghê gớm.
Vĩnh Tề: "..." Ta còn phải đa tạ ngươi rộng lượng đúng không?
Nếu không phải Thượng Tích dung túng cho hắn thì với thiết lập thuộc tính của Vĩnh Tề, đầu Trương Viễn Hoài đã treo trước cửa Ly phủ lâu rồi, vậy mà hắn ở đó còn hóng hách, đúng là cậy sủng mà kiêu!
"Đồng ý không? Đừng có lề mề nữa!" Trương Viễn Hoài nhìn khuôn mặt thân thuộc mấy kiếp của y mà bực cả mình.
Thượng Tích bỗng nhiên dở thói lưu manh, giả vờ như vô cùng khó hiểu: "Ngươi quả thực không xem ta là người lạ ha? Ta và ngươi trước kia từng thân thiết lắm à? Hay ta nợ gì ngươi? - Nợ đào hoa?"
"Ngươi, ngươi đừng có tưởng bở!" Trương Viễn Hoài bật dậy, dùng cả ngôn ngữ cơ thể để thể hiện sự bài xích, có điều lúc phản bác thì hơi vấp.
"Hehe sao mà đáng yêu quá dọ?" Đại Lợi không nhịn được lên tiếng cảm thán, trong khi đó Trương Viễn Hoài loạn cào cào.
Đúng là nợ đào hoa chứ còn mẹ gì nữa? Nhưng mà éo có mờ ám như cái nụ cười của ngươi đâu!
"Ha ha." Y tâm trạng tốt cười một cái diễm áp.
Minh nguyệt, liên hoa, bạch tuyết, thập lục, tiếu xuân phong, không hiểu sao lại hòa hợp như vậy? Cả mái tóc dài mượt như thác đổ trùng lên màu sắc tương phản của áo lông trắng, đất trời thời khắc này tựa như sinh ra là dành cho y.
() thập lục: đàn thập lục = đàn tranh.
Trương Viễn Hoài đờ người, tim đập bịch một cái dữ dội, bất giác nhớ đến dáng vẻ thê lương yêu mà không được đáp lại của Trình Luân, sự hi vọng về một tình yêu mãnh liệt đến kết cục không lối thoát, bất lực kéo theo hắn đồng quy vụ tận của Diệp Hàn,...!tất cả đều là những cung bậc tương phản với Vĩnh Tề, liệu có nên tin vào một ngươi khác ở thế giới này?
Tại sao biết trước là không có kết quả tốt, ngươi vẫn cứ đeo bám ta không buông?
Một câu hỏi tự bật lên, chỉ là chút xúc động thoáng qua, hắn không muốn tìm lời giải.
Dưới phong cảnh thuộc về ngươi, từ tận đáy lòng, ta mong bi kịch không lặp lại.
Hắn thôi suy nghĩ, chuyển sang đối diện y, đặt tay lên đàn ra hiệu: "Bắt đầu được rồi."
Âm thanh quen thuộc, giai điệu gợi lên từ linh hồn, khúc nhạc duy nhất Trương Viễn Hoài biết đánh chính là "Tương phùng" do chính Tiêu Quân tạo nên.
Ngày đó ly biệt bằng khúc "Tương phùng", bấy giờ trùng phùng khởi nhạc, liệu có phải lại biệt ly?
Thanh âm phát ra từ đàn của Vĩnh Tề, thế mà là khúc Trương Viễn Hoài đang gãy.
Trương Viễn Hoài dao động, bất giác tìm kiếm bóng dáng Tiêu Quân trên người Vĩnh Tề, đáng sợ là hắn chẳng phân biệt nổi dáng vẻ vốn có của Vĩnh Tề là thế nào? Vì hiện tại chẳng nhận ra sai khác.
Một hồi ganh đua tranh đấu, bằng cách nào đó lại trở thành hòa tấu song diễn.
Tâm tư Trương Viễn Hoài biến hóa không dứt, càng gần đến đoạn cuối hắn càng khẩn trương.
Trong nỗi lòng dậy sóng, sự phức tạp có sợ hãi lẫn chút mong chờ diệu kì không dám nói ra.
Phựt Vì quá kích động, lực đạo không kiểm soát được mà Trương Viễn Hoài đã làm đứt dây đàn tranh.
Nhưng hắn không quan tâm, ngay khi thoát khỏi âm thanh như thôi miên linh hồn đó, hắn vội đứng dậy, lao đến nắm cổ áo Vĩnh Tề: "Tại sao ngươi biết khúc nhạc này?"
Vĩnh Tề cau mày, ngoài mặt tỏ vẻ không hài lòng vì hành động bất kính của hắn, thực chất trong thâm tâm đã vui đến mức muốn nhảy cẫng lên vì được em yêu chủ động nhào vào lòng.
Y nói dối không chớp mắt: "Ta mơ thấy."
"Mơ? Ngươi mơ thấy gì?" Trương Viễn Hoài kích động tới mức mặt đỏ phừng phừng, suýt rơi nước mắt cầu xin hắn nói nhanh lên.
Vĩnh Tề làm giá: "Tại sao ta phải nói cho ngươi?"
"Nói, nói mau!"
"Không m--" Đoạn đang nói dở, giọt nước ấm nóng rơi một cái tách lên mặt Vĩnh Tề, y bất ngờ nhìn Trương Viễn Hoài mắt đã lệ nhòa.
"Xin ngươi đó, nói cho ta biết đi." Hắn dường như gục ngã.
Em đừng như vậy, tôi rất đau lòng...
Vĩnh Tề rũ mắt che đi ý nghĩ.
Đã đến nước này y đành thôi làm khó hắn, thái độ chịu hợp tác nhẹ nhàng đẩy hắn khỏi người, nghĩ đến đoạn tình bi hài của mình, tâm trạng phút chốc chùng xuống: "Đại hôn không người dự vẫn một mực tin vào tương lai, vậy mà một lời nguyền ánh trăng có thể chia cách đôi ngả."
Ngữ điệu của y rất thong dong, nhưng Trương Viễn Hoài cảm thấy nó như một lời trách móc hờn dỗi có thể làm tim hắn nhói đau.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Y ngẩng mặt, ánh mắt như muốn khóa hắn lại: "Ngươi thật sự không hiểu sao?".