Cân Cả Thiên Hạ

chương 140: cái kết không có hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không ai muốn bị nhổ nước bọt vào mặt cả, Xuân Đức cũng vậy. Đơn giản né qua một bên,hắn tiến lại gần vị lão giả mới vừa nhỗ bậy vỗ vỗ vào khuôn mặt lão giả đạo

" Già rồi mà ăn ở mất vệ sinh quá cái này không tốt một chút nào, nói thật mấy lão dụt các ngươi ân oán mẹ gì cũng không liên quan tới ta hết, chúng ta cũng không có một xu liên quan gì tới nhau, tại sao cứ mới gặp mặt lại thích làm thịt bọn ta, chẳng lẽ bọn ta trông dể bắt nạt thế sao? bây giờ ta đang tính là hấp xả ngươi hay ngâm muối để ăn dần dần đây, ngươi nói ta phải làm sao đây? "

" Tại sao chỉ nhìn mà không nói gì hết vậy? khinh thường nói chuyện với ta sao? hay là ngươi muốn cả hai hình thức ta nêu ra trước đó,vẫn không nói gì sao ta nghĩ là ngươi thích cả hai rồi, vậy thì ta nên làm ngươi thỏa mãn rồi" Xuân Đức lấy ra một thanh đao lớn đang quan sát tên trước mắt hắn đang phân vân không biết là chia đôi hay là nữa nọ nữa kia mới thích hợp.

Mọi người phía sau ôm nhau sợ hãi nhìn về lão đại của mình đang hóa thân thành thế lực tà ác trước mắt, trong lòng thì đang mặc niệm cho cái tên xấu số kia, còn tên đang sắp bị Xuân Đức làm thịt thì chỉ trợn tròn mắt mà căm hận nhìn Xuân Đức.

Thấy một bộ hán tử phương cương thấy chết không sờn của tên này Xuân Đức bỗng dưng cười lạnh,hắn cất thanh dao đi, dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người Xuân Đức tiến lên dùng tay tách sọ của tên kia ra, thò tay vào móc bộ óc đang còn máu me kia Xuân Đức bỏ vào trong đai lưng hấp nguyên cho nó ăn.

Nhìn cái xác vẫn còn giật giật vài lần mới không động đậy nữa, Xuân Đức cười càng tươi,niệm vài câu chú thuật thì cái xác tên kia đang nằm bất động bỗng đứng đứng dậy, mọi vết thương trên người tự lành với tốc độ chóng mặt, không qua bao lâu một ông lão thân thể cường tráng, tóc trắng da hồng, tỏa ra khí tức vô cùng cường đại xuất hiện trước mắt mọi người.

Mọi người xung quanh đều hấp một ngụm khí lạnh, nhìn chân trối về phía Xuân Đức. Còn hắn thì nhìn tác phẩm của mình Xuân Đức rất hài lòng, không lý tới mấy ánh mắt như đang muốn hỏi " ngươi có phải là chúa quỷ" của mọi người. Hắn thu mấy tên không chịu hợp tác khi trước vào không gian vong linh, rồi quay lại nói với mọi người

" Các ngươi theo Bạch Tinh ra ngoài đợi ta"

" Rõ, thưa lão đại "

Chờ mọi người đi ra ngoài hết, Xuân Đức vận dụng hết lực niệm và / Mp bao trùm cả cái không gian Tàng Kinh Các

Ầm....Ầm....Ầm

Cả không gian bắt đầu vỡ nát ra từng mảng, tâm niệm khóa chặt cái không gian mới tách rời kia

"Thu "

Hắn thét lên một tiếng, cả không gian to lớn bị thu vào bên trong không gian vong linh tạo thành một không gian trùng điệp. Xong xui mọi việc hắn nhìn lại lần cuối nơi này xem có còn bỏ sót gì không, thấy đã không còn lại gì hắn mới rời đi.

Đi ra bên ngoài thấy thấy đám người Bạch Tinh tâm sự nặng nề thì hắn cười đạo

" Làm gì mà cái mặt bí xị như đau bụng kinh vậy, tươi cười lên nào"

Mấy người bọn Bạch Tinh miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc. Xuân Đức thấy vậy thì chán luôn, chả thèm quan tâm tới mấy tên si đèn đèn này nữa, cõng tiểu Y và để tiểu Ly đậu trên vai hắn lên tiếng nói

" Thôi đi viền, mấy ngày sau lại còn cái gì khảo hạch trực tiếp lên nội môn nữa, khi đó mới trực tiếp vào trung tâm Diệp Linh Tông, không biết cái Tông môn này có chất dinh dưỡng gì không đây " vừa nói hai mắt Xuân Đức cũng sáng lên vài phần.

Mọi người lại nở một nụ cười cứng ngắc, thấy cảnh này Xuân Đức bất đắc dĩ vỗ trán một cái, mấy tên này dây thần kinh cảm giác dứt hết rồi nên mỗi lần cười là y như mấy con zombie nhìn thấy mà chán. Một mạch không nói gì cứ như vậy thẳng về nơi ở.

....

......

....

Sau vài ngày an bình đi qua, rốt cuộc lại tới cái sát hạch trực tiếp thăng cấp vào nội môn, mọi người bên bắc khu ai cũng mặt mày hớn hở cả trừ một người ra.

Người đó đương nhiên là Xuân Đức rồi, tên này khi được gọi đi tập hợp thì còn đang ngủ nướng, kêu mãi mới chịu dậy, vác cái bộ dáng như đứa cô nhi bị bỏ rơi đi ra ngoài, Xuân Đức ngu ngơ hỏi " Làm cái khỉ gió gì mà mới sáng ra đã gào lên vậy? có chiến tranh ngân hà sao?".

Người đi gọi Xuân Đức là Thiên Xu, thấy Điện Chủ có vẻ không vui làm nàng có chút sợ, nghỉ tới mấy ngày hôm trước nàng không tự chủ lui lại vài bước, mới vừa lui lại thì lại nghe Xuân Đức hỏi vậy nàng bản năng lắc đầu như cái trống, lắp bắp đạo " Không...không....không phải, hôm nay là ngày tham gia khảo hạch tấn cấp nội môn, mãi không thấy người xuất hiện nên tỷ của ta mới bảo ta tới gọi người".

" Ờ, hóa ra là vậy à, mà ta có ăn thịt ngươi đâu mà ngươi có vẻ đề phòng ghê vậy, thôi quay lại nói với mọi người đợi ta một chút ta ra ngay" Xuân Đức vừa lấy hai tay dụi mắt vừa đạo.

" Vâng, thưa Điện Chủ" thiên Xu như được ân xá, chạy lẹ, phút chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Xuân Đức thấy vậy thì lắc đầu, quay vào trong bắt đầu làm vệ sinh cá nhân, đón chào một ngày mới không vui bắt đầu.....

.....

Trong vài phút ngắn ngủi hắn đã làm xong mọi thứ và đi tới nơi mà mọi người đang đợi mấy tên trưởng lão tới đón tiến vào sát hạch.

Lại gần Bạch Tinh hắn hỏi " khi nào mấy thằng chết bầm kia tới vậy mà bắt mọi người tụ tập sớm thế?".

" Chắc là nhanh thôi điện chủ, người kiên nhẫn đợi một lát "

" Thì chúng ta là môn đồ mà, không chịu cũng phải chịu biết làm sao được, ta cũng đành phải ráng".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio