Xuân Đức và Tà Long vừa xuất hiện thì thấy phía dưới có một thiếu nữ đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá. Lão Tà nhìn thấy thiếu nữ kia thì âm hiểm cười đạo:
" Củ Cải Trắng có kẻ không biết sống chết dám tới tận nơi đây tu luyện kìa, ngươi thấy bây giờ phải làm sao đây? ".
Xuân Đức đánh giá trên dưới một lượt thấy người trước mắt mình điện nước đầy đủ, nơi cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ tóm lại không có điểm nào có thể chê được. Tu vi cũng có Bất Hủ Cảnh Ngũ Trọng trung kì cũng không tệ lắm. Suy ngẫm một chút Xuân Đức cười nhạt đạo:
" Giết nàng đi để nàng cũng vô dụng, không cần tốn thời gian với nàng chúng ta còn có việc quan trọng khác".
" Củ Cải Trắng ngươi có phải là nhân tộc không vậy, phải có chút tình thương đồng loại chứ, ta tuy không phải là nhân tộc nhưng thấy một cô gái như thế này cũng không nỡ hạ sát thủ, ta nghĩ nên thu nàng làm nhân sủng đỡ lãng phí một bông hoa đẹp như vậy" -Tà Long đạo.
Xuân Đức bất động thanh sắc, sau một lúc hắn mới đao:
" Thôi ngươi thích thì thu ta không có ý kiến gì ".
" Khà khà có thế chứ"- Lão Tà cười đạo. Nhìn về phía thiếu nữ đang run rẩy kia Tà Long đạo:
" Nãy giờ ngươi cũng nghe được rồi chứ nếu không muốn bị ta ăn thịt thì làm nhân sủng của ta, nhưng ta là người biết nói lý lẽ nên cho ngươi khắc lựa chọn, một là chết hai là làm nhân sủng của ta".
Thiếu nữ ở phía dưới nghe vậy theo bản năng thì lắc đầu nhưng ngay sau đó thì nàng lại gật đầu liên tục, nàng biết nếu bây giờ nàng dám nói một chữ không sẽ chết không còn cặn bả. Từ khí tức hai kẻ trước mắt thì duy chỉ mình con quái vật kia thôi nàng đã không có sức phản kháng, còn thiếu niên có đôi mắt xanh lục quỷ dị phía bên trên con quái vật kia nàng tuy không cảm nhận được tu vi của người này nhưng biết kẻ này còn nguy hiểm hơn con quái vật kia nhiều lần, nàng gian nan đạo:
" Ta...ta nguyện ý..nguyện ý".
" Nguyện ý thì tốt, được rồi bây giờ lên trên này ngồi kế bên Củ Cải Trắng chúng ta bây giờ còn có chuyện cần làm, ngươi đi theo chúng ta "- Tà Long lạnh lùng ra lệnh.
Thiếu nữ nghe vậy cũng không dám không nghe theo, bay thẳng lên ngồi cách xa Xuân Đức một đoạn, khi nàng đang tâm tình bất định thì tên thiếu niên kia bỗng nhiên quay lại nhìn nàng một cái làm nàng lạnh run, cả thân hình run lên bần bật tí nữa thì ngã xuống.
Nhìn nàng kia thêm một cái Xuân Đức cũng không tiếp tục để ý tới nàng, Xuân Đức hỏi đần long:
" Tuyết Anh nói có một củ sâm tinh cả mấy triệu năm quanh khu vực, cách đây mấy trăm vạn dặm về hướng tây, nhưng làm sao có thể xác định nó ở chỗ nào, ngươi có cách không?".
Tà Long uốn đuôi một cái đã lên cao chín tầng trời, nghe Xuân Đức hỏi nó đạo:
" Yên tâm đi Củ Cải Trắng cái kia không thành vấn đề, chỉ cần hai ta tiêu diệt hết đám sống chung với sâm tinh kia là được, mà không ngờ con nhóc Tuyết Anh lại phát hiện được bực này bảo vật".
Xuân Đức nhếch miệng cười:
" Mang về nấu canh, kiếm thêm mấy con quái vật bất diệt cảnh bỏ vào hầm một nồi ăn chắc tuyệt, ngươi thấy vậy hợp lý không?".
Khóe miệng Tà Long co giật một cái, nó chửi lớn:
" Củ Cải Trắng đầu ngươi vào nước sao, bảo vật như vậy ngươi lại nỡ đem hầm đi ăn, cái kia là bực nào lãng phí".
" Ngươi tiếc sao? khà khà, ta thấy vậy là hợp lý nhất đấy, mà phải rồi đêm tối thế này có nên hay không đi tham quan một chút mấy đại thế lực? không biết đám người kia đợi cái gì mà cả ngày không có động tĩnh gì cả"- Xuân Đức khi nhắc tới mấy thế lực lớn cho chút tức giận.
" Chắc đám kia đang chờ đợi cái gì đó, việc này cũng không liên quan tới chúng ta nhiều lắm, cứ đợi đám người kia tiến vào bên trong trước rồi chúng ta vào sau vẫn là tốt hơn. Mà nghe nói ngươi mới tu luyện được pháp thuật mới, nói nghe chút "- Tà Long đạo.
Xuân Đức ngửa mặt nhìn mặt trăng trên đầu một lúc mới thở dài đạo:
" Đã luyện xong đâu, cả tuần rồi mới luyện được trọng. còn trong cuối không biết khi nào mới luyện được. Nhưng mà nói tới luyện được cái trọng thứ hai này cũng vô cùng hay nói như thế nào cho ngươi dễ hiểu ta, à là như thế này nếu ngươi đánh ta một cái hết sức thì cơ thể ta tự động hấp thu % lực lượng trong đòn đánh của ngươi chuyển đổi thành sinh mệnh bù đắp lại cho ta, đơn giản là vậy đấy ".
Lão Tà đang bay nghe vậy thì thoáng dừng lại một chút, kinh ngạc đạo:
" Vậy coi như ta đánh toàn lực thì chỉ còn một phần ba là gây thương tổn với ngươi, cái này cũng quá không công bình rồi".
Xuân Đức nằm ra trên đầu đần long cười âm hiểm:
" Khà khà như vậy tính là gì, khi nào ta luyện xong tam trọng, hoàn thành lĩnh ngộ sinh mệnh thể cấp kia ngươi mới cảm thấy bất công".
Nhưng bỗng nhiên Xuân Đức nhớ tới gì đó lại đạo:" Mà bất công đéo gì, các ngươi tu luyện một ngày tiến nhanh như gió còn ta không tu luyện được thì chỉ có ở phía sau hít bụi, nếu không có những năng lực như vậy bù đắp thì làm sao theo kịp đám tu luyện giả các ngươi, đúng không nào".
" Ta không thấy đúng cái gì cả, ngươi tu luyện mới bao lâu mà đã đạt được độ cao như bây giờ, ta nói Củ Cải Trắng đám tu luyện giả kia có cả mấy trăm năm tu luyện không bằng một ngày ngươi chém giết. Ngươi đúng là được lão thiên chiếu cố"- Lão Tà than thở.
Xuân Đức không cho là đúng đạo:
" Lão thiên cũng là cái mẹ gì, nó cũng lo cho nó thôi chứ không có quan tâm tới ai đâu những thứ này đều là ta tự có gắng mà được chứ không liên quan gì tới lão thiên cả. Mà ngươi sao độn tốc chậm vậy lẹ lên đi, cứ đi như thế này đến sáng cũng không tới nơi"
" Rồi.. rồi ta cao tốc phi độn liền đây, làm gì mà ông bạn nóng vậy ". Tà Long bất đắc dĩ nói một câu sau đó không tăng tốc độ thêm ngược lại bắt đầu giảm tốc độ phi hành lại.
Xuân Đức cười cười:
" Đùa chút cho vui ấy mà, chúng ta là người có thời gian mà, cứ thư giản mà đi thôi, vừa đi vừa xem có cừu lạc không?".
" Khặc khặc, ta cũng hiểu mà" - Tà Long cũng cười lên một tiếng âm hiểm.