Cân Cả Thiên Hạ

chương 31: khi nào trả đủ tiền thì ta thả người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiếu nữ cũng không nhịn được cười, lần đầu nàng thấy người thú vị thế này, mà nhìn hắn cũng có không có vẻ gì là người xấu, nàng đạo: " Không biết các hạ là người ở đâu, tại sao phải đi đến nơi này làm đạo tặc ".

Xuân Đức than thở " tỷ tỷ không biết đó thôi, ta vốn là học sinh mới trúng vào Thiên Long học viện nhưng đắc tội với thất trưởng lão và con gái nàng, bị trù dập khắp nên đành phải bỏ đi, mang theo muội muội rời đi chốn thị phi, cùng đường rồi ta mới đi làm sơn tặc kiếm món tiền lớn rồi ẩn cư thôi, tỷ thấy ta có khổ không, đơn côi từ nhỏ sống với muội muội, bây giờ muội ấy cũng chỉ có tuổi đã phải theo ta lang bạt kì hồ, làm người thiện lương sống không lâu, tai họa di ngàn năm à ".

Thiếu nữ cũng nữa tin nữa ngờ hỏi tiếp " muội của ngươi đâu?"

Xuân Đức gọi vọng ra ngoài:

"Vũ Y vào đây ca ca có cái này ăn ngon lắm".

Vũ Y nghe vậy thì mở cửa căn phòng bằng đá chạy đi vào.

Mấy người bên ngoài thì mặt nhìn nhau đều thấy vẻ mặt, nghe lời bang chủ thì bị bán đi còn giúp hắn đếm tiền, mọi người không nói gì lại áp tai vào tường đá nghe tiếp.

Thấy Vũ Y chạy vào hắn lấy ra mấy cây kẹo mút mà hôm nay hắn làm nhiệm vị hàng ngày nhận được, rồi nghịch má nàng vài cái cho sướng tay, thấy người thân mật như vậy thiếu nữ kia con tin là thật, nàng làm sao có thể tưởng được một sát thần lúc chiến đấu và một bé gái khả ái, ngây thơ như vậy là một người

Cái thằng con ông cháu cha đang bị mọi người không để ý đến thì lúc này lại lên tiếng đạo:" Ta là Mã Văn Tài thiên tài số của Mã gia, anh của ta là số một, ngươi có giỏi thì đợi ta thêm năm nữa, chúng ta quyết đấu lại "

Xuân Đức cũng không tức giận đạo " Hóa ra là Mã huynh à, chắc Mã huynh là người đại phú đại quý chứ".

Mã Văn Tài: " đó là điều đương nhiên. gia tộc ta ở La Lan Đế Quốc cũng là số số , điều này ai cũng biết".

Xuân Đức gật gù đạo: " vậy thì ta yên tâm rồi, chỉ cần đủ tiền thì Mã huynh cũng có thể về, lần sau muốn tái chiến nhớ mang theo tiền ".

Mã Văn Tài có chủ hết biết tên tham tiền trước mắt hắn cũng khẳng khái nói: "chut ma tinh ấy không đáng là gì, ta không đánh kẻ giấu đầu lòi đuôi, là nam nhân thì tháo mặt nạ ra" nói xong hắn nhìn Xuân Đức.

Bên cạnh thiếu nữ cũng tò mò nhìn. Xuân Đức đạo " Ta không có tuấn tú phong lưu phóng khoáng như Mã huynh đây, nhưng nếu huynh muốn xem cũng được k ma tinh"

Thiếu nữ và Mã Văn Tài bó tay tên này muốn tiền bị điên rồi, cái gì cũng cần tiền, không đợi Mã Văn Tài lên tiếng thiếu nữ đã nói " ta cho ngươi, ngươi mở mặt nạ ra đi".

Xuân Đức nhìn về phía tên họ Mã đạo: " Mã huynh vị tỷ tỷ này đã trả tiền, Mã huynh thì sao? ".

Văn Tài có chút tức đạo " không phải Lưu Ly tỷ trả rồi sao? sao còn hỏi ta làm gì?"

Xuân Đức nghiêm túc đạo: " Mã huynh sai rồi, tỷ tỷ xinh đẹp này trả thì mình tỷ ấy xem, còn Mã huynh muốn xem thì thêm tiền"

Người ở ngoài gian phòng tâm lý cùng suy nghĩ: " Quá tà ác rồi... bang chủ thích tiền nhất ".

Còn người Lưu Ly và Văn Tài đã bị đánh bại bởi tính lý luận của Xuân Đức. Hắn căm giận nói "được rồi mở đi sau này ta sẽ trả".

Xuân Đức không mở vội mà đi chào hàng " mấy ngược các ngươi thì sao, muốn xem thì viết giấy nợ đi, không có tiền thì quay đi chỗ khác nếu không ta bán các ngươi vào thanh lâu giả nữ đi tiếp khách kiếm đủ thì thôi. hắc hắc" hắn nói với mấy tên tù binh đã tỉnh lại nãy giờ.

Nghe cái giọng điệu tà ác này mấy người tỉnh lại đã lăn qua một bên, hoặc úp mặt xuống đất.

Thấy vậy Xuân Đức than thở " xem ra La Lan học viện cũng nghèo à, không phải ai cũng có tiền như Mã huynh và Ly tỷ đây".

Hai người lại lần nữa biến thành bao công " tên này là đang nói mát mình đây mà, coi mình là kẻ ngốc nhiều tiền".

Hoắc Lưu Ly tức giận đạo " có mở hay không, không mở ta cũng không cần rồi tiền cũng không cho ngươi".

Xuân Đức đang còn tính chào hàng nhưng thấy nàng lên cơn thì thôi " mở, mở liền, phải tạo sự hồi hộp chứ, thế mới có bầu không khí, hắn cười hắc hắc ".

Chọn chế độ vô hiệu hóa cái mặt nạ biến mất không còn tăm hơi là ra khuôn mặt nguyên bản bị hệ thống cải tạo.

Hai người Lưu Ly và Mã Văn Tài nhìn khuôn mặt này mà cũng ngốc, cái này không thích hợp cho một nam tử à, khuôn mặt mỹ lệ khiến cho bao nhiêu thiếu nữ cũng ghen ghét.

Thấy mọi người nhìn xong, hắn cũng kích hoạt lại mặt nạ, làm vẻ thần bí sau này có khi còn được bán được giá cao.

Hắn đứng dậy đạo: " mọi người ở đây yên tâm, không cần lo về sự an toàn, ở đây cơm ngày bữa, tiền phòng miễn phí, đông ấm hè mát, ai bị thương sẽ được tận tình cứu chữa không cần cảm ở, tiền thuốc đã tính vào tiền chuộc thân của các vị, Chúc mọi người ở lại hạnh phúc vui vẻ và có những kỉ niệm đáng nhớ" nói xong hắn còn vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

Căn phòng bằng đá bị đóng lại, mọi thứ mờ mờ hư ảo. Ra ngoài Xuân Đức gọi người vào trong phòng:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio