Trận đấu lại tiếp tục, Vương đội phát bóng tiến công, còn bên của Lôi Chiến và Sở Phàm thì phòng thủ.
Một gã hậu vệ của Vương đội dẫn bóng vượt qua giữa sân, Vương Chấn Phong chạy theo bên mé trái chờ bóng, gã hậu vệ đương nhiên là chuyền bóng cho Vương Chấn Phong. Sau khi Vương Chấn Phong tiếp bóng thì cả hậu trường sôi sục cả lên, các nữ sinh điên cuồng hoan hô, cực kỳ phấn khích chờ mong Vương Chấn Phong ghi điểm.
Vương Chấn Phong vừa khống chế bóng vừa nghĩ thầm, lại đến lúc biểu diễn của mình rồi, trái cuối cùng này phải thực hiện kỹ thuật cao một chút, phải khiến cho người hâm mộ càng thêm phấn khích, làm cho cả hiện trường càng thêm sôi sục lên mới được.
Sau khi Vương Chấn Phong tiếp bóng gã liền nhận ra, người phòng thủ phía trước chính là kẻ được thay vào Sở Phàm, gã cười lạnh, thầm nghĩ, "Tên gà mờ này cũng dám chặn mình sao, khinh thường mình sao? Hừ, trái bóng này tao nhất định phải dạy cho mày một bài học. Để xem tao chơi đùa với mày như thế nào."
Vương Chấn Phong thầm nghĩ xong liền phất tay chỉ huy đồng đội của gã, gã muốn tách đội kia ra làm hai đường, tạo một con đường cho gã trực tiếp tiến vào trong. Tay phải Vương Chấn Phong đập bóng, tay trái chỉ huy, đợi cho đồng đội của gã đều tránh ra, nhường cho gã một không gian, tay phải của gã theo quán tính vỗ xuống, đang muốn tiếp tục bước tiếp theo là đột phá trên giỏ, thế nhưng đúng lúc này gã lại cảm thấy dường như tay của hắn chụp vào không khí, không giống như mong muốn là chụp được qủa bóng rổ, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, cúi đầu nhìn xuống, "Quái, bóng đâu? Sao lại không thấy bóng?"
- Tiểu Ngốc Ngốc cố lên, Tiểu Ngốc Ngốc cố lên…
Lúc này, tiếng la hét của nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm truyền đến
Vương Chấn Phong xoay người lại… vừa thấy, thiếu chút nữa đã tức chết đi được, tên gà mờ kia không ngờ đang vỗ bóng chạy thẳng một mạch đến rổ. Gã thầm mắng một tiếng, "Đáng chết, tên này lấy bóng của mình từ bao giờ?"
Hóa ra Sở Phàm thừa dịp Vương Chấn Phong phất tay chỉ huy thế trận, trực tiếp với tay ra, nhanh chóng đoạt lấy bóng trong tay Vương Chấn Phong. Tuy Sở Phàm nói chưa từng chơi bóng rổ, nhưng bàn về tốc độ phản ứng và thân thủ, thì thật đúng là ít người có thể bằng được.
Sở Phàm dẫn bóng, thẳng một đường chạy vọt tới rổ, lúc này mà dùng đến những lời như "chạy bằng cả bốn chân" cũng chưa đủ để hình dung về hắn. Tuy nhiên, đáng tiếc chính là tốc độ điều khiển bóng của Sở Phàm không theo kịp tốc độ chạy của hắn, lúc hắn đang chuẩn bị ném bóng thì phát hiện bóng đã mất rồi. Khi hắn nhìn lại thì thấy bóng đã bắn ra ngoài vạch ba điểm, mà lúc này Vương Chấn Phong đang chạy tới. Hắn vội vàng chạy tới nhặt lại bóng, trực tiếp đứng từ ngoài vạch ba điểm ném vào rổ. Trái bóng rổ làm thành một đường cong tuyệt đẹp, trực tiếp bay qua rổ … rơi xuống …. ngoài sân.
Một trái này đừng nói là khung rổ, đến cả bảng rổ còn chưa dính.
Những người ở hiện trường nhìn thấy Sở Phàm nhanh chóng cướp được bóng của Vương Chấn Phong còn tưởng hắn là cao thủ giấu mặt, giờ nhìn thấy Sở Phàm tung một cú ném ba điểm không dính như vậy, cả trường đều cười rộ lên.
Vương Chấn Phong chạy tới tức giận mắng một tiếng:
- Gà mờ, vừa rồi mi đã phạm quy hai lần, còn không biết xấu hổ cầm bóng ném đi nữa, ném còn không dính, thật là đẹp mặt.
Sở Phàm không phản ứng với lời châm chọc của Vương Chấn Phong. Hắn biết một người cao ngạo như Vương Chấn Phong sau khi bị hắn đoạt bóng thì thể diện đều mất hết, cho nên mới mưu toan dùng võ mồm chửi rủa để lấy lại chút mặt mũi.
Bọn Lôi Chiến cũng chạy tới, hiển nhiên là bọn họ cũng không ngờ Sở Phàm lại ra tay nhanh chóng như thế, có thể đoạt bóng của Vương Chấn Phong. Tuy nhiên, bọn họ nhìn thấy quá trình dẫn bóng của Sở Phàm liền biết được Sở Phàm thật sự không biết chơi bóng rổ, ngay cả một số quy tắc cơ bản của bóng rổ cũng không hiểu, vì thế Lôi Chiến chạy tới bên Sở Phàm, nói một số quy tắc cơ bản của bóng rổ, để Sở Phàm hiểu được cái gì là ôm bóng chạy, cái gì là lần thứ hai vận bóng, mỗi thứ một ít.
Sở Phàm thình lình hỏi:
- Đúng rồi, trong các cậu ai là người ném rổ chuẩn nhất?
- Trần Thần ném rổ khá chuẩn, nhưng đúng là không có cách nào cho Trần Thần cơ hội cả.
Lôi Chiến nói.
- Trần Thần, bây giờ cậu không cần quan tâm đến cái gì khác cả, chỉ cần để ý ném rổ thôi. Tôi ra hiệu một tiếng, cậu liền chạy tới rổ, tôi sẽ chuyền bóng cho cậu!
Sở Phàm kiên định nói.
Trần Thần gật đầu, không biết là như thế nào, nhưng hắn quả thực rất tin tưởng vào năng lực của Sở Phàm.
Vương đội bên kia lại phát bóng tấn công lần nữa. Lần này người dẫn bóng đổi thành Vương Chấn Phong, mặt hắn xanh mét, trong mắt lóe ra hàn quang sắc bén, xem ra là muốn lấy lại thể diện mới bị gà mờ Sở Phàm này lấy mất.
Vẫn là Sở Phàm đối đầu Vương Chấn Phong, Vương Chấn Phong nở nụ cười lạnh, thầm nghĩ, "Gà mờ, lần trước là tao không cẩn thận bị mày đoạt mất bóng, lần này để tao xem mày làm thế nào". Vương Chấn Phong dẫn bóng, chờ thời cơ vượt qua Sở Phàm. Sở Phàm nhìn động tác của Vương Chấn Phong thì phát phì cười. Hắn thấy động tác của Vương Chấn Phong quả là quá sức tưởng tượng, nhưng không phải nhanh quá sức tưởng tượng, mà là quá chậm. Hắn chắc chắn % có thể với tay là cướp được bóng của Vương Chấn Phong.
Lúc này, Vương Chấn Phong làm động tác giả, Sở Phàm quả nhiên bị lừa, Vương Chấn Phong trong lòng mừng thầm, trực tiếp dẫn bóng đi qua Sở Phàm. Sở Phàm tuy hơi shock một chút, nhưng phản ứng rất nhanh. Hắn lắc mình một cái, lại đứng chắn trước mặt Vương Chấn Phong. Vương Chấn Phong còn chưa tận hưởng tâm tình vui sướng, một cái bóng bỗng nhoáng lên trước mặt, tên gà mờ kia lại đứng trước mặt mình. Hơn nữa, Sở Phàm thừa dịp gã đang sững sờ, trong nháy mắt tay phải vươn ra, đồng thời Sở Phàm còn gọi lớn một tiếng:
- Trần Thần, lên!
Trần Thần bên này nghe thấy tiếng la của Sở Phàm liền phóng tới chỗ rổ, tiếp theo, tay phải Sở Phàm ném đi. Bóng vốn được khống chế trong tay Vương Chấn Phong không ngờ lại bay tới chỗ Trần Thần. Trần Thần tiếp được bóng Sở Phàm chuyền tới, trực tiếp bỏ rổ, vào!
Khoảng khắc này, cả sân đều trở nên im ắng, các nữ sinh đang hò hét "Vương tử bóng rổ" đều lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, Nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm các nàng hò hét thật lớn, các nàng đều kêu:
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh là số một, cố lên, anh là số một…
Vương Chấn Phong nhìn hai tay trống không, biểu tình đờ đẫn. Thật sự, gã cũng không biết mình mất bóng ra làm sao, bởi vì gã không thấy được tốc độ và hướng của tay Sở Phàm.
Nếu nói Sở Phàm hạ gã lần đầu là do may mắn, nếu thế lần thứ hai cướp bóng của gã còn là vận may sao? Gã quay đầu nhìn đám người Lôi Chiến đang vỗ tay hoan nghênh Sở Phàm, thầm nghĩ, "Thằng ranh này rốt cuộc lại là gà mờ hay là cao thủ? Chẳng lẽ hắn cố ý giả ngu?"
Bọn Sở Phàm sau khi ghi được một điểm thì sĩ khí đại tăng, cổ vũ lẫn nhau, lại bàn bạc một số chiến lược. Mà ba vị mỹ nữ đứng bên ngoài lại không chút keo kiệt vỗ tay hò reo loạn cả lên. Tô Phỉ lại còn cầm khăn tay chạy tới lau mồ hôi trên trán Sở Phàm, cảnh này khiến đám nam sinh trên sân ghen lồng ghen lộn.
Đội của Sở Phàm sau khi ghi điểm, thì Vương đội liền phát bóng tiến công, Vương Chấn Phong dường như đối lập với Sở Phàm, vì vậy muốn một chọi một với Sở Phàm, nhất định phải ghi điểm sau khi dẫn bóng vượt qua được Sở Phàm mới cam tâm. Cũng đúng thôi, đường đường là một "Vương tử bóng rổ" lại bị một tên gà mờ vô danh liên tục đoạt bóng hai lần, có thể đoán được, trong lòng Vương Chấn Phong đang ức chế thế nào. Cho nên muốn giữ được uy danh "Vương tử bóng rổ", gã phải được điểm trên người Sở Phàm, vượt qua Sở Phàm để chứng minh mình.
Thật ra, dựa vào thực lực của Vương đội tuyệt đối có thể đánh bại Sở Phàm, bởi vì Vương đội có nội bộ hùng mạnh, nhưng Vương Chấn Phong lại không chịu đưa bóng cho đồng đội, mà tự mình dắt bóng đến trước Sở Phàm, gã muốn rửa mối nhục Sở Phàm đã mang lại cho gã.
Vương Chấn Phong dẫn bóng đến ngoài vạch ba điểm, vẫn là Sở Phàm đang phòng ngự, lúc này, một trung phong của Vương đội chạy vội tới tạo lá chắn cho Vương Chấn Phong, Vương Chấn Phong trực tiếp lách qua Sở Phàm, chạy tới sát rổ. Lôi Chiến vội vàng đi lên bổ sung phòng ngự, Vương Chấn phong xoay người một cái, trực tiếp vượt qua Lôi Chiến, sau đó chạy ba bước tới bên rổ, trái này hắn nắm chắc mười phần ghi điểm.
Vương Chấn Phong trực tiếp tung bóng vào rổ, trong nháy mắt bóng vừa rời tay hắn, từ phía sau lưng đột nhiên có một thân ảnh nhảy vụt lên, "ba" một tiếng giữa không trung, không phải gạt bóng của Vương Chấn Thiên xuống, mà là trực tiếp ôm bóng vào ngực. Khí phách dũng mãnh nhường này khiến tất cả những người xem xung quanh phải liên tưởng đến một nhân vật huyền thoại: Michael Jordan!
Khuôn mặt Vương Chấn Phong xám xịt lại như gan lợn. Lại là Sở Phàm, lại là Sở Phàm, mà lần này so với hai lần trước, Sở Phàm lại càng làm nhục gã hơn, trực tiếp ôm bóng của gã từ không trung xuống.
Lúc này, thiên hạ đã là của bọn Lôi Chiến, bọn họ đã chạy tới rổ. Sở Phàm truyền dài tới, sau khi Lôi Chiến nhận được bóng lại chuyền sang cho Vương Hạo đang đến cạnh rổ, Vương Hạo nhận bóng ném ngay vào rổ.
- Yeee… Tiểu Ngốc Ngốc, anh thật là lợi hại… Anh là thần tượng của em đó, cố lên.
- Sở ca ca, Sở ca ca, em rất thích anh, cố lên, cố lên, cố lên…!
Nhị tiểu thư, còn có Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đều nhảy nhót liên tục, gào thét ầm ĩ.
Quả thực, Sở Phàm khiến các nàng thật sự hưng phấn và kích động.
Cứ như thế sau nhiều lần, điểm số từ : trở thành :, đội Lôi Chiến chỉ bị thua điểm nữa thôi!
Bên này" Vương đội" xin hội ý, dường như đang thương lượng đối sách.
Mà những người đứng ngoài xem đều khiếp sợ không thôi. Biểu hiện của Sở Phàm khiến bọn họ kinh ngạc, vừa chặn vừa đoạt bóng. Tuy Sở Phàm không trực tiếp ghi điểm, nhưng nhìn hắn đoạt bóng ai dám nói hắn là gà mờ? Nhưng, nhìn hắn ném bóng vào rổ thì quả thực, hắn là con gà mờ không hơn không kém.
Việc này khiến các sinh viên đang theo dõi trận đấu đều ngỡ ngàng, không thể hiểu được thực lực chân chính của Sở Phàm là như thế nào.
Truyện convert hay : Chiến Thần Bão Táp