Thiếu mười phút nữa là tới bảy giờ, người chơi chuẩn bị tham gia cuộc thi PK của dong binh đoàn tụ tập ngoài của quảng trường Hành hội dong binh. Phía nhà phát hành có nói, bố trí truyền tống trận ở chỗ này, người chơi dự thi thông qua truyền tống trận tiến vào bản đồ PK.
Các người chơi từ bé liền tiếp nhận giáo dục “quan trọng là có thi đấu”, vào lúc này thể hiện ra ý chí trách nhiệm cao. Hễ là người chơi có dong binh đoàn, hầu như đều không ai từ chối tham gia cuộc thi PK cả.
Lúc ngày bên ngoài Hành hội dong binh người tấp nập vô cùng, chen đầy cả quảng trường không kể đến, cả mấy con phố thông với quảng trưởng cũng chi chít chằng chịt.
Tình cảnh này dĩ nhiên là để cho công ty trò chơi mở cờ trong bụng, đồng thời khẩn cấp phát ra thông báo hệ thống: Bởi vì là ngày đầu của vòng tranh giải thứ nhất, cho nên số người dự thi đạt tới đỉnh điểm. Đặc biệt kéo dài thời gian vào sân, mời các người chơi tranh thủ thời gian.
Tiếng oán hờn của các người chơi khắp nơi, bao gồm sáu người Công Tử tinh anh đoàn. Sáu người vừa mới tới trên đường đi thông đến quảng trường đã chèn ép nhích không nổi rồi. Cố Phi phát hiện đám đông bây giờ lấy sức mạnh làm ranh giới trung bình vạch ra nhiều nhóm, mà hắn đang ở vào quần thể cực kỳ nhỏ yếu nhất. Bên người bất kì ai nhìn thôi cũng thấy có khả năng đâm chết pháp sư yếu ớt.
“Đâu hết rồi?” Thời điểm Cố Phi đặt câu hỏi trong kênh chat dong binh đoàn, phát hiện năm người khác cũng đang hỏi vấn đề giống y chang.
Đảo mắt đã tới bảy giờ, Cố Phi ngay cả một bước cũng không nhích được. Hệ thống vào lúc này đã tuyên bố thông báo bắt đầu vào sân. Dòng người đột nhiên bắt đầu lưu độn, những người vốn ở trong quảng trường không ngừng lách vào truyền tống trận, còn đám người trên đường phố di chuyển với tốc độ di động là .
Mười phút sau, hệ thống buộc phải phát thông báo lần nữa: Trận đầu tình huống đặc biệt, cho nên không hạn thời gian vào sân, mọi người từ từ đi.
“Tôi vào sân rồi.” Người đầu tiên trong sáu người Tinh anh đoàn đến truyền tống trận lại là Hàn Gia Công Tử.
“Sắc dụ, cá là sắc dụ!” Ngự Thiên Thần Minh khẳng định mà nói, không biết cậu ta có phải từng bị dụ rồi không nữa. (lấy sắc đẹp dụ người ta)
Cố Phi im luôn, với gương mặt đẹp đến mức khiến người khác phải kinh sợ kia, giả làm con gái quá dễ dàng đấy. Biết đâu người khác lập tức cho rằng đây là một người đẹp, lập tức phát huy phong độ lịch sự, lập tức “ưu tiên phái nữ” với anh ta.
“Ồ, đối thủ đã chuẩn bị xong rồi.” Hàn Gia Công Tử vào sân phản hồi lại tin nhắn, “Mẹ kiếp, một người!”
Điều này cũng không hiếm lạ, người chơi thích một thân một mình làm anh hùng cô độc không phải số ít, không thiếu dong binh đoàn thực tế chỉ có một người. Hơn nữa số lượng đoàn thế này vô cùng khổng lồ. Ở vòng thứ nhất quất trúng nó rất bình thường.
Nhưng ngay sau đó trong kênh chat dong binh đoàn cùng lúc xuất hiện mấy tin nhắn, nội dung hoàn toàn nhất trí: Vậy tôi không đi nữa.
“Moá!” Hàn Gia Công Tử giận dữ, dù hắn là cao thủ đi chăng nữa vẫn là một mục sư, coi như có thể tự vệ, nhưng cũng không có nghĩa có năng lức giết chết đối thủ.
Bất quá sau khi nhìn kỹ, phát hiện “Vậy tôi không đi nữa” tổng cộng có bốn câu. Nói cách khác, còn một người chưa nói lời này.
“Thiên Lý?” Hàn Gia Công Tử dè đặt mà hỏi. Lúc này thế cục khẩn trương. Tuy nói Hàn Gia Công Tử là đoàn trưởng dong binh đoàn, nhưng trên thực tế mọi người trong dong binh đoàn của họ đều là sống chung ngang hàng, nếu mà nói sai sử, ai Hàn Gia Công Tử không sai nổi.
Bây giờ bốn vị đại gia đều nói không đến rồi, cũng không thấy bóng dáng. Nếu như Cố Phi cũng không tới, vậy một tên mục sư như hắn không phải chỉ có thể ở trong chiến trường mặc cho phe địch dày xéo sao?
Cũng may Cố Phi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội PK nào, lập tức gật đầu nói: “Vậy thì để tôi đến!”
Hàn Gia Công Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Bốn người tụi bay nhớ kĩ đấy.”
“Xì!!!!” Bốn người đồng thời khinh bỉ.
Từ trong đám người Cố Phi là chen không ra kẽ hở. Chỉ có thể theo dòng người đi từng chút từng chút một. Chờ hắn đi tới truyền tống trận vào bản đồ thi đấu đã là chuyện của nửa giờ sau.
Trời xanh, mây trắng, đất rộng, Hàn Gia Công Tử. Đây là bốn điều mà Cố Phi thấy đầu tiên sau khi vào bản đồ.
“Bắt đầu đi!” Hàn Gia Công Tử nói.
Vốn là hết giờ chuẩn bị cuộc thi sẽ tự động bắt đầu, nhưng bởi vì trận đầu huỷ bỏ thời hạn vào sân, tự nhiên cũng có nghĩa huỷ bỏ thời gian thống nhất bắt đầu tranh tài. Hệ thống sẽ nhận lời đã chuẩn bị xong của hai bên, sau đó sẽ cho phép bắt đầu thi đấu.
Cố Phi gật đầu, Hàn Gia Công Tử bấm chọn đã chuẩn bị hoàn tất. Hệ thống lập tức bắt đầu đếm ngược năm giây. Năm, bốn, ba, hai, một. Sau đó trước mắt chợt hoa lên, hai người bấy giờ mới được đưa vào bản đồ thi đấu thực sự.
So với thảo nguyên rộng lớn nhàm chán lúc trước, bản đồ lần này thiên nhiên cực kỳ đa dạng. Ba người tham chiến khẳng định là loại địa hình nhỏ nhất, nhưng cái gì cũng có. Địa thế có cao có thấp, có nước có cây, bầu trời ngoại trừ có nhiều đám mây trắng, còn có mấy con chim bay bay.
Về phần biên giới bản đồ, được thiết kế thành đồi có độ dốc cao vút đến độ.
“Ở chỗ đó.” Hàn Gia Công Tử vửa chú ý bản dồ một chút, vừa chỉ chỉ phía trước.
Bởi bản đồ này thực sự nhỏ, đứng tại chỗ cũng có thể nhìn thấy đến biên giới bốn phương. Đối thủ của hai người chỉ cần liếc qua là thấy ngay đang đứng ở đối diện, cách hai người khoảng chừng hai trăm mét.
Nguyên bản loại dong binh đoàn giống như thế này khẳng định sẽ có suy nghĩ “quan trọng là có thi đấu”, trừ phi là đụng phải đối thủ cũng là dong binh đoàn chỉ một người giống mình. Về phần những dạng khác thì có thể nói hoàn toàn không có phần thắng.
Bất quá lúc này đối phương nhìn thấy đối thủ cũng chỉ có hai người thôi. Nhất thời cảm thấy mình cũng có phần thắng, cất bước chân bước xéo sang một hướng, đảo mắt đã chạy vào chỗ đất trũng rồi, biến mất từ trong tầm mắt hai người Cố Phi họ.
“Lên đi!” Cố Phi rút kiếm ra.
“Ừm!” Hàn Gia Công Tử đi theo sau lưng Cố Phi.
Hai người ép sát tới gần, đã thấy rõ người chơi ẩn núp trong vùng đất trũng. Cố Phi và Hàn Gia Công Tử có cách ăn mặc mang đặc trưng của chức nghiệp vô cùng, để người ta nhìn một cái liền nhận ra đây là một tên pháp sư, một tên mục sư. Ngay cả Thuật giám định cũng bỏ qua rồi.
Người chơi kia là một tên chiến sĩ, nhìn ra chức nghiệp của hai người xong, suy nghĩ xuất hiện trong đầu càng nhiều. Nếu như đối thủ cũng là chức nghiệp cận chiến, lại phối hợp với một mục sư mà nói, chiến sĩ cơ bản có thể vứt bỏ ý nghĩ có thể thắng lợi trong đầu mình đi.
Nhưng bây giờ là một tên pháp sư, thế thì chỉ cần có thể tìm được cơ hội cận thân, với thân thể yếu ớt của pháp sư kia, có mục sư bên cạnh tuyệt đối cũng không chịu nổi.
Vì chiếu cố tốc độ của Hàn Gia Công Tử, Cố Phi đi rất chậm, kết quả đi được nửa đoạn, Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói: “Cậu đi giải quyết tên đó, tôi lên trên sườn núi bên kia quan sát.”
“Có gì để xem?” Cố Phi không hiểu.
“Tôi quan sát địa hình. Trên diễn đàn không công bố bản đồ, mặc dù đây là một tấm nhỏ nhất, bất quá tôi nghĩ có thể có tỷ lệ gì đó liên quan giữa chúng, mười hai tấm bản đồ hẳn sẽ na ná như nhau. Chỗ kia tương đối cao, tôi đi lên đó sẽ quan sát được hết toàn cảnh.” Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa đã cất bước về hướng bên ấy rồi.
“Đi đi!” Cố Phi căn bản là không hiểu Hàn Gia Công Tử nói gì.
Còn chiến sĩ núp mình trong hố rình coi họ bấy giờ phát hiện hai người bỗng nhiên chia đường đi, thầm mừng rỡ. Nhìn hướng đi của Hàn Gia Công Tử, tên đó cho rằng hai người không tìm được mình, cho nên mới phải lên trên cao để đi quan sát.
Nhưng một tên đi xem, một tên còn tiếp tục tìm, quyết định này quả thực quá trí mạng đấy. Chiến sĩ vừa cười thầm hai người họ gà mờ, vừa rụt cổ về. Hắn đã thấy rõ hướng Hàn Gia Công Tử muốn đi lên chỗ cao nào rồi, chuẩn bị thong dong vòng một vòng, bắt lại tên mục sư đó trước. Vì rồi phòng ngừa bị phát hiện, chiến sĩ khom người cúi đầu, cơ hồ sắp nằm sát xuống đất luôn. Dè dặt mà di chuyển về phía bên kia.
Hết thảy tiến hành thuận lợi vô cùng đấy, chiến sĩ đánh một vòng lớn, đi tới một đỉnh núi cao khác. Ngửa đầu nhìn quanh, có thể nhìn thấy Hàn Gia Công Tử đang ngồi ở đỉnh núi cao cao. Tên đó chợt nhìn trái rồi nhìn phải.
“Không nên quay đầu lại, không nên quay đầu lại, ngàn vạn lần không nên quay đầu!” Chiến sĩ vừa lẩm bẩm, vừa bò rạp ra ngoài. Từng bước từng bước chậm rãi tiến lên theo đằng sau.
Chỉ tiếc hắn là chiến sĩ mà không phải là đạo tặc, cả người trọng giáp thế kia, bước chân dù nhẹ cỡ mấy cũng khó tránh khỏi phát ra tiếng động. Lúc này chung quanh vừa yên tĩnh, tiếng va chạm sột soạt đó chói tai vô cùng. Chiến sĩ bước đi mấy bước, cảm thấy như vầy không cách nào tiếp cận không tiếng động được. Suy nghĩ thêm một chút. Đối phó một tên mục sư mà thôi, cần gì lực phòng ngự chứ? Lúc này cởi khôi giáp xuống, một tay xách kiếm to một tay trần liền tiến lên.
Lần này không còn âm thanh nào nữa, lại bước chân nhẹ nhàng. Chiến sĩ trong sự im ắng tiến về phía trước, trong tâm hết sức hài lòng với bản thân.
Còn ba mươi mét, còn hai mươi mét, còn mười mét… Chiến sĩ từng bước từng bước đến gần Hàn Gia Công Tử.
Dễ ợt! Xử lý xong tên này, tìm một cái hố để trốn, còn cần lo lắng vì tên pháp sư kia sao? Vào thời điểm chỉ cách Hàn Gia Công Tử có năm mét, trong lòng chiến sĩ mừng rỡ, loáng thoáng đã thấy thắng lợi đang ngoắc tay về phía mình.
Ba mét nữa! Khoảng cách này có thể phát động công kích rồi. Chiến sĩ liếm khoé miệng một cái. Hai tay giơ thanh kiếm lên, chỉ hướng Hàn Gia Công Tử, đang chuẩn bị tấn công, đột nhiên có người vỗ vai tên đó bộp một cái.
Chiến sĩ hoá đá trong nháy mắt, hồi lâu mới chậm rãi quay người lại.
Pháp sư mặc đồ đen, đang đứng ở sau lưng tên đó.
Chiến sĩ há to miệng, không lên tiếng, lúc này rồi hắn còn nghĩ giữ yên tĩnh đánh lén đây này!
“Anh… anh làm sao…” Chiến sĩ chung quy vẫn phản ứng kịp đánh lén đã không thể nào thực hiện được rồi.
“Tôi mới là đối thủ của cậu.” Cố Phi nói.
“Đây…đây… là cái bẫy?” Chiến sĩ sững sờ.
“Dĩ nhiên không phải.” Cố Phi vừa nói. Hướng về phía Hàn Gia Công Tử hô lên: “Nghiên cứu bản đồ xong chưa?”
“Sắp xong ngay.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Anh ta sắp xong rồi. Cậu mau mặc quần áo đi!” Cố Phi nói với chiến sĩ.
“Làm gì?” Chiến sĩ ngây ngẩn hỏi lại.
“Mặc trang bị rồi mới đánh được chứ, cậu xem cậu bây giờ thế này, còn lực phòng ngự nào sao?” Cố Phi nói.
Lúc này Hàn Gia Công Tử đã xoay người đứng lên, cau mày nói: “Dài dòng gì nữa, nhanh nhanh giải quyết xong hết đi.”
“Muốn chậm chút là anh, muốn nhanh lên cũng là anh, làm người sao khó như vậy!” Cố Phi lầm bầm.
“Các người có ý gì?” Chiến sĩ tiếp tục sửng sờ.
“À, anh ta nói muốn xem bản đồ chút xíu, muốn tôi giải quyết cậu chậm chút, cho nên tôi mới không động thủ với cậu cả một đường, xin lỗi nhé!” Cố Phi nói.
“Anh vẫn luôn ở sau lưng tôi?” Chiến sĩ kinh ngạc.
Cố Phi gật đầu: “Luôn luôn.”
Chiến sĩ nhìn nhìn Cố Phi, lại nhìn nhìn Hàn Gia Công Tử.
Một người là mặt đầy vẻ mong đợi, một người lại mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Việc này là sao?” Chiến sĩ vừa nói, vừa bỏ thõng hai tay, giống như mất đi ý chí chiến đấu.
“Song Viêm Thiểm, thiểm!”
Cố Phi đột nhiên xuất thủ, ánh lửa bùng lên một chút liền giết chết chiến sĩ ấy rồi.
“Tại sao phải dùng Toàn Phong Trảm chứ hả!” Cố Phi thống khổ mà nói, “Đây không phải là ép tôi giết chết cậu sao? Chơi lâu một chút không vui à?”
Ánh sáng trắng bốc lên, hai người bị truyền tống ra khỏi bản đồ PK.
Trận đầu, Công Tử tinh anh đoàn thắng.