Công kích pháp thuật của Cố Phi giết chết ngay vô số người, tổn thương thật sự rất đáng sợ, các chức nghiệp có lượng máu bèo bọt cơ bản chịu không nổi một kích của hắn. Thế nhưng, lúc này lại xuất hiện ba tên cầm khiên che chắn, cũng là Trọng Trang Chiến Sĩ máu trâu nhất trong Thế giới Song Song.
Những tên này chọn cách thêm điểm cực đoan thiên về thể chất, sinh mệnh bản thân đã vốn cao đáng sợ, lúc này còn lấy từ đâu ra một tấm khiên phòng ngự cả pháp thuật, Cố Phi không giết ngay được bọn họ cũng chẳng có gì là lạ.
Mà về bảy người khác, bây giờ trốn dưới tấm khiên, lúc Thiên Hàng Hoả Luân công kích rơi xuống trên tấm khiên ấy, hệ thống tự nhiên lại đi tính xem chủ nhân tấm khiên này chịu thương phải bao nhiêu, chứ bảy người họ lại một sợi tóc cũng không mất.
Lúc này Kiếm Quỷ kinh nghiệm phong phú đã giám định với ba tấm khiên kia hoàn tất.
“Quá biến thái mà!” Kiếm Quỷ có chút mất bình tĩnh, “Tấm Khiên Ngục Tối, phòng vật lý cao, phòng pháp cao, ngoài ra còn hấp thu % thương tổn vật lý và thương tổn pháp thuật, phòng ngự vật lý và phòng ngự pháp thuật tăng thêm %, thể chất thêm điểm. Moá nó! Trang bị biến thái như vậy, bọn họ thế mà có ba cái giống nhau như đúc?”
“Tấm khiên phòng ngự đã như thế này, tính thêm trên người nữa, công kích có mạnh hơn nữa cũng không phải vẫn chỉ là đồ bỏ đi sao?” Ngự Thiên Thần Minh cũng hoảng sợ biến sắc mặt. Tính toàn bộ trang bị trên ba người này, kỹ năng Thư Kích mạnh nhất của Ngự Thiên Thần Minh cũng có thể đem vứt luôn ấy chứ.
“Tôi còn có thể phát huy chút tác dụng, chí ít Bối Thứ và Muộn Côn đều là sử dụng từ phía sau, có thể né qua tấm khiên.” Kiếm Quỷ cười miễn cưỡng, trong nụ cười đầy sự bất đắc dĩ, đối phương đều sắp ôm thành một cục, phía sau ba người vẫn là người, Kiếm Quỷ nào có cơ hội lẻn ra đằng sau người ta ra tay được?
“Xem ra chỉ có thể dựa vào tôi.” Cố Phi tiến về phía trước mấy bước, giơ kiếm lên: “Hoả Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!”
Đáng tiếc Cố Phi không thêm điểm trí lực cũng không thêm tinh thần, pháp thuật phát động chung quy có chút chậm, cao thủ có kinh nghiệm chỉ cần nhìn hường ngón tay pháp sư chỉ, là có thể đoán được đấy là phóng pháp thuật gì, huống hồ tiếng ngâm xướng của Cố Phi rõ còn lớn vậy. Hơi mang hàm ý “xem các người làm sao bây giờ”.
Thiên Hàng Hỏa Luân, mấy người giơ khiên lên trên bầu trời; hiện tại Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, chẳng nhẽ mấy người lại đem tấm khiên đạp ở dưới đất hả? Cố Phi tưởng tượng, vì thế người ta cũng là làm thế.
Ba tên Trọng Trang Chiến Sĩ tay chân mau lẹ đem Tấm Khiên Ngục Tối ấn xuống đất, bảy tên còn lại nhảy lên tấm khiên, pháp thuật Cố Phi lúc này mới chậm rì rì “bùng” dấy lên, mười người nhìn như thân trong biển lửa, giống như Quan Âm ngồi toà sen bình tĩnh vô cùng.
“Vậy mà cũng có thể à!” Cố Phi lệ rơi đầy mặt.
“Tốc độ phát động pháp thuật của anh thật sự là…” Kiếm Quỷ cùng Ngự Thiên Thần Minh đều cạn lời. Nói thẳng thì, biện pháp có tính sáng tạo vô cùng này hình như chính là nhắm vào Cố Phi đấy.
Bảy người tránh ra, cái khiên đập trên mặt đất, bảy người lại nhảy lên, một loạt hành động phức tạp như vậy cơ mà! Nếu như không phải gặp trúng loại pháp sư như Cố Phi, khẳng định là chẳng kịp.
“Chờ tôi dùng hai cái pháp thuật, cùng đập bọn họ thử xem.” Cố Phi vừa nói vừa móc một quả trái cây ra. Bốn cái pháp thuật lớn, đây là mức độ pháp lực hiện giờ của Cố Phi, vừa rồi đã dùng xong ba lượt rồi.
“Không cần thử.” Kiếm Quỷ nói, “Nói thật, pháp thuật của cậu phát động quá chậm, nếu như muốn tránh cũng không khó, tôi thấy bọn họ chỉ là cố ý đứng đấy, thử xem thương tổn của cậu thôi.”
Quả đúng như lời Kiếm Quỷ, ba cái pháp thuật đánh tới đấy xong, ba tên Trọng Trang Chiến Sĩ đã lần nữa giơ Tấm Khiên Ngục Tối trước người, giữa hai tấm khiên hé lộ ra một khe hở, Ngân Nguyệt cười híp mắt đứng ra nói chuyện: “Cậu Thiên Lý, quả nhiên có thương tổn pháp thuật rất đáng sợ đó!”
Cố Phi nặn ra một nụ cười, đang ăn táo đây này, không có công phu đi nói chuyện.
“Ba người anh em còn lại của đoàn các vị đâu, không tới sao?” Ngân Nguyệt nhìn không thấy đám ba người bên Hàn Gia Công Tử.
Cố Phi vẫn còn đang bận ăn táo, không nói chuyện, vì vậy Ngự Thiên Thần Minh đoạt đáp: “Đối phó mấy người, còn cần phải lên hết toàn bộ sao?”
Vì thế mà Cố Phi cùng Kiếm Quỷ đồng thời quay đầu ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Ngự Thiên Thần Minh.
“Đây là lời xã giao…” Ngự Thiên Thần Minh chính trực nói.
“Cậu nói hộ lòng tôi rồi!” Cố Phi cuối cùng cũng nuốt hết miếng táo, “Vốn là không cần lên hết, tôi một mình là đủ rồi.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt nóng bỏng của Kiếm Quỷ lại chỉ hướng Cố Phi rồi. Cố Phi trong lòng hắn không phải là loại người ngạo mạn không tự lượng sức như vậy. Tổ chức mười người kia, Kiếm Quỷ cảm thấy rất khó giải quyết, chỉ ba tên Trọng Trang Chiến Sĩ đã không dễ xử lý, huống hồ đối phương còn có kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ của Ngân Nguyệt còn chưa thi triển.
Ngự Thiên Thần Minh cũng há to miệng, “Anh muốn làm gì.”
“Đến gần một chút nữa.” Cố Phi đang muốn bước lên phía trước, lại bị Kiếm Quỷ kéo lại: “Cậu là muốn thuấn di vào trong trận của bọn họ? Vô dụng thôi, cậu không có năng lực giết ngay lập tức, mấy người bọn họ có thể chèn cậu bằng sức mạnh, dù thân thủ có tốt cỡ mấy cũng không có không gian thi triển đâu!”
Kiếm Quỷ đề xuất, là một vấn đề rất thực tế khi PK trong game online mô phỏng như Thế giới Song Song. Muốn lấy một đánh nhiều, giết ngay lập tức là một năng lực ắt không thể thiếu. Ra tay không thể tiễn bọn họ luôn, như vậy thì đối phương có thể gắng chịu thân thương rồi chèn bạn tới chết. Đến lúc đó tay chân đều duỗi không được, làm sao chiến đấu gì nữa? Lúc Cố Phi đơn độc đánh với người công hội Vân Mục, Vân Trung Mục Địch đã từng do dự có nên dùng hay không, chính là cái biện pháp này.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không ngu như vậy đâu!” Cố Phi cười vỗ vai Kiếm Quỷ, “Lúc cần thiết, hai người trợ giúp tôi với.”
Cố Phi nói xong liền một mình chạy thẳng đến chỗ mười người đối phương, Hàn Gia Công Tử vẫn quan sát từ đằng xa khi thấy cảnh này cũng ngẩn người, nói với Hữu Ca đứng kế bên: “Thằng này lại nổi điên cái gì rồi? Muốn đi đánh một mình ư?”
“Đoán là thế.” Hữu Ca nhìn cũng kinh ngạc trả lời.
Mười người bên Ngân Nguyệt cũng bị hành động của Cố Phi làm cho bất ngờ, cả đám trố mắt nhìn hắn một thân một mình bước tới, mãi nghĩ không ra ý đồ của Cố Phi.
“Lão đại, làm sao bây giờ, vẫn theo kế hoạch cũ sao?” Có người hỏi Ngân Nguyệt.
“Theo kế hoạch cũ mà làm.” Ngân Nguyệt cắn răng, “Tên pháp sư này thực đáng sợ, chỉ cần tiêu diệt hắn ta, còn dư lại sẽ không quá khó để giải quyết.”
Người còn lại gật đầu, đều chuẩn bị kỹ càng, mắt thấy Cố Phi từng bước từng bước chậm rãi tiếp cận, hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét… Bầu không khí càng ngày càng khẩn trương lên, Cố Phi lại đột nhiên dừng bước, tràng diện trở nên bị kiềm hãm.
“Hắn muốn làm cái gì vậy?” Cả đám mười người đều có chút hồi hộp.
Mặc dù có Tấm Khiên Ngục Tối bảo vệ mình, nhưng sát thương pháp thuật của Cố Phi cũng giống như cái khiên này đều là dạng cực kì biến thái. Biến thái gặp biến thái, trong tay không cầm Tấm Khiên Ngục Tối – không phải biến thái nên khó tránh khỏi sẽ khẩn trương một chút, theo bản năng, bảy người đều chen rồi lại chen dính bên người ba tên Trọng Trang Chiến Sĩ.
Thật ra, Cố Phi cũng không có chuẩn bị gì đặc biệt, chủ yếu là do có tin nhắn đến, cho nên hắn dừng bước trả lời mà thôi.
“Cậu có tính toán gì không?” Hàn Gia Công Tử hỏi.
“Tùy cơ ứng biến.” Cố Phi trả lời hắn.
“Cho dù chết, cũng phải giết ba năm tên mới được chết đấy.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Cố hết sức.” Cố Phi nhắn lại.
Tiếp tục đi tới, chớp mắt khoảng cách chỉ còn năm mét. Cố Phi đã có thể nhìn rõ bộ mặt vô sỉ của Ngân Nguyệt, cũng phát hiện trên mặt những người đó đều mang dáng vẻ gấp gáp.
Cố Phi bước đi ngày càng chậm, trên mặt bọn chúng lại càng khẩn trương mãnh liệt hơn rồi. Đến bây giờ bọn họ còn chưa biết được ý đồ của Cố Phi. Rõ ràng hắn là một pháp sư, càng đi càng gần, đây không phải là muốn chết sao?
Bốn mét, ba mét… Cố Phi còn đang tiếp tục đi tới, Ngân Nguyệt đã không nén được tức giận, đột nhiên hắn móc trong túi ra một vật vung lên: “Xông lên!”
Mệnh lệnh rõ ràng là “Xông lên”, nhưng bọn họ lại rúc vào phía sau tấm khiên, không thấy bóng dáng đâu. Cố Phi đang buồn bực đây là cái mệnh lệnh tư duy ngược chiều gì, chợt trong trận đối phương chợt loé lên ánh sáng vàng, Ngân Nguyệt đã thi triển cái kỹ năng phụ trợ đoàn thể kia ra rồi.
Tiếp đến, ba mặt khiên ồ ồ bỗng nhiên đánh tới Cố Phi như một mặt bức tường cao sụp xuống, ở khẽ hở giữa các tấm khiên, còn có kiếm to hai tay mà chiến sĩ thích dùng nhất vươn ra.
Hóa ra là Xung Phong! Cố Phi bừng tỉnh. Bởi vì bọn họ đều trốn phía sau tấm khiên, Cố Phi không thể quan sát mở đầu chiêu thức của họ, mất đi bước đầu phán đoán.
Lúc này lại là ở dưới kỹ năng phụ trợ “Vương Hiệu Lệnh” của Ngân Nguyệt, cái Xung Phong này của bên kia, sẽ càng mạnh hơn bất kì lần nào chiến sĩ Xung Phong khác mà Cố Phi đã gặp qua rất nhiều.
Hơn nữa, phe đối phương dùng đến ba tấm khiên hai kiếm, năm người xếp thành một hàng, dù có phản ứng và tốc độ mau hơn nữa, cũng không ai có khả năng né tránh được chiêu Xung Phong này. Cho dù là Tế Yêu Vũ đang Tật Hành cũng không có khả năng.
Cả trò chơi, có lẽ chỉ có một người có thể tránh được, đó chính là Cố Phi. Nhưng lại là Cố Phi sau tối ngày hôm qua, bởi vì từ tối qua về sau, Cố Phi có được kỹ năng dịch chuyển tốc độ nhất: Dịch Chuyển Tức Thời.
Trong giây lát nhìn như là kiếm cùng khiên của đối phương đụng phải Cố Phi, Cố Phi phát động Dịch Chuyển Tức Thời thành công, “vù” một tiếng đã dịch chuyển ra ngoài.
Đối phương là giấu mình phía sau cái khiên mà Xung Phong, không hề biết Cố Phi đã không còn ở đấy, ngược lại là ở phía sau họ. Đám người không theo họ cùng nhau xông tới, trong chớp mắt đã thấy Cố Phi xuất hiện ở trước mặt bọn chúng.
Ngân Nguyệt đang cầm Vương Giả Chi Kiếm của hắn, thân kiếm tản ra ánh sáng màu vàng bao phủ tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Cố Phi ra. Đồng thời chứng kiến Cố Phi xuất hiện, ngoài trừ Ngân Nguyệt còn có bốn người, hai kỵ sĩ, một tên chiến sĩ, một gã mục sư.
Bọn họ không có kỹ năng Xung Phong, hoặc không phát động kỹ năng này, lúc bây giờ đều chạy nhanh xông tới phía sau năm người, đột nhiên thấy không gian trước mình hình như vỡ vụn một chút, khi khôi phục bình thường, Cố Phi đã chợt hiện trước mắt bọn họ.
Cả đám vẫn còn đang há to miệng giật mình, Cố Phi đã vung ra một kiếm: “Song Viêm Thiểm, Thiểm!”
Ánh kiếm tím sẫm, lửa Song Viêm Thiểm đỏ rực, chém ngang qua thân ba người.
Ngân Nguyệt, và hai người anh em kỵ sĩ của hắn.
Ở dưới “Vương Hiệu Lệnh”, thuộc tính của mọi người đều được tăng cường rất rất lớn. Thế nhưng vẫn như cũ không chịu nổi một cái thương tổn vật lý đi kèm song song với pháp thuật Song Viêm Thiểm từ Cố Phi. Hai người anh em của Ngân Nguyệt trong nháy mắt bị giết chết tại chỗ, chỉ có hắn còn sống.
Toàn bộ trang bị của Ngân Nguyệt không phải tầm thường, phòng ngự pháp thuật rất cao. Lúc trước, cấp đã như vậy, bây giờ , trang bị lại càng cao hơn một bậc.
Mà Cố Phi, ngoại trừ độ thuần thục của Song Viêm Thiểm thăng lên rất cao ra, chính là phát hiện có thể phối hợp kiếm pháp đồng thời phát huy hai loại thương tổn công kích vật lý và công kích pháp thuật. Mức độ tăng lên của hắn, ắt lại so ra kém Ngân Nguyệt rõ rệt.
Giống hệt lúc ở thành Nguyệt Dạ, Cố Phi lần này vẫn không thể nào giết Ngân Nguyệt trong một chiêu.