Cận Chiến Pháp Sư

quyển 2 chương 83: vì dân trừ hại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Phi và Nọa Phu Cứu Tinh ở trong U Dạ cốc đàm luận công phu, thời gian từng giây từng phút trôi qua ở bên ngoài người chơi dần không nhẫn nại được. Những người này vốn dĩ là xem náo nhiệt hoặc là lòng mang ý niệm lãnh nhiệm vụ biết đâu mình hoàn thành đã toàn bộ về thành. Lưu lại chỉ có người Tiền Trần, cùng với bằng hữu của Bất Tiếu: Vân Trung Mộ.

Vân Trung Mộ cùng mấy cái huynh đệ của hắn giả vờ giả vịt tại phụ cận đánh quái.

“Lão Vân, chúng ta cũng trở về đi?” Huynh đệ hắn có người hỏi. Xét ra thì cửa U Dạ cốc là nơi luyện công không được tốt lắm, mặc dù đẳng cấp vừa phải, thế nhưng quái lại thiếu, lẻ loi tản ra giống như tô điểm, hiển nhiên không phải thiết kế làm luyện công khu.

“Không muốn.” Vân Trung Mộ nhìn về người của Tiền Trần mà nói: “Tao ở đây nhìn vẻ khổ sở của bọn Tiền Trần chết tiệt kia, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái. Tụi bây về trước đi! Để tao ở đây thêm sảng khoái một hồi.”

“Mày cẩn thận Mang Mang Mãng Mãng tâm tình khó chịu, tìm mày phiền phức.” Một người nói.

“Không sợ.” Vân Trung Mộ cười cười, “Chủy thủ của Bất Tiếu trên tay tao, tao có thể phát động kỹ năng Tiêu Thất, người của Tiền Trần mà muốn qua đây, tao liền cấp cho bọn hắn chơi một lần biến mất.”

“Phong Chi Ám Ngữ của Bất Tiếu? Sao lại trên tay mày?” Một người cả kinh nói.

“Hắn sợ bị người giết, sợ trang bị mất, cho nên gửi đến để cho tao cầm chơi một hồi.” Vân Trung Mộ nói.

“A, vậy tốt rồi, bọn tao đi trước.” Mấy huynh đệ rời đi.

Vân Trung Mộ quơ chủy thủ, tiếp tục một bên đâm quái một bên quan vọng người Tiền Trần.

“Mãng Mãng, nếu không chúng ta cũng giải tán trước?” Lam Dịch nhìn ra nghiệp đoàn có nhiều người cũng đợi không được.

“Đã bao lâu?” Mang Mang Mãng Mãng hỏi.

“Đã hơn bốn tiếng đồng hồ.” Lam Dịch nhìn thời gian, mắt nhìn đến nhiệm vụ, “Hắn giá trị PK đã mất đến điểm rồi.”

“Được rồi, trước tiên giải tán! Không làm lỡ thời gian mọi người.”

“Vậy còn cô?” Lam Dịch hỏi.

“Tôi lưu lại đây, đợi hắn đi ra!”

“Như vậy sao được.” Lam Dịch bị hù dọa nhảy dựng, “Nếu hắn đi ra, một hai cái thậm chí nhiều hơn thêm vài người cũng chống đỡ không được! Vẫn nên lưu một đạo tặc ở đây đi! Nếu thấy hắn đi ra liền Tiền Hành, sau đó báo tin.”

“Tiềm Hành vô dụng, hắn có loại trang bị trinh sát. Tôi lưu lại, dù sao thì hiện tại tôi chỉ cấp , lại bị hắn giết một cấp cũng không có gì tổn thất nghiêm trọng, mọi người đều đi đi!”

“Nếu không để tôi lưu lại cùng cô?” Lam Dịch nói.

“Đều đi, đều đi đi.”

“Vậy chúng tôi ở phụ cận tìm nơi luyện cấp vậy!” Lam Dịch nói, mang theo một đội nhân mã thường ngày cùng hắn luyện cấp rời đi, những người khác mỗi bên tản ra khắp nơi.

Mang Mang Mãng Mãng sửa sang lại y phục. Quơ pháp trượng, cũng ở xung quanh soạt quái. Nàng là trí lực tinh thần mục sư, Thánh Quang Cầu có chút lực công kích, hơn nữa tốc độ phóng thích rất nhanh, ứng phó nơi này chút tiểu quái thưa thớt là không thành vấn đề.

Cách đó không xa Vân Trung Mộ lúc này tim đập bịch bịch.

Cơ hội! Người nghiệp đoàn Tiền Trần không ngờ đều đi, chỉ để lại một mình ả ta, đây không phải là cơ hội ngàn năm khó gặp sao? Ả đàn bà này cũng quá vênh váo. Thật cho rằng không ai dám giết ả sao? Hiện tại phương thức che mặt đã truyền khắp thành Nguyệt Dạ, ai muốn che giấu thân phận chỉ cần che mặt. Khi giết người thì đối phương cũng không biết là ai ra tay. Vân Trung Mộ nghĩ, động lòng không thôi, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng một cái, phát động kỹ năng Tiềm Hành của đạo tặc.

Mục sư di động cực chậm, đạo tặc nếu như muốn giết cô ta, trực tiếp đi qua đâm dao nhỏ thì cô ta muốn trốn cũng không được. Giả sử đối phương liều mạng cấp chính mình Hồi Phục Thuật cứng rắn chống, thì cũng có thời gian chờ của kỹ năng. Cho nên mục sư đối mặt bất cứ chức nghiệp gì cũng không có thực lực đơn đấu.

Vân Trung Mộ Tiềm Hành, chầm chậm tiếp cận, quan sát khắp nơi. Không xa có mấy người đi tới, nhưng cũng không phải người Tiền Trần, người Tiền Trần trong mắt hắn là từng cái từng cái rời khỏi.

Cơ hội tốt quá! Vân Trung Mộ nuốt nước miếng, yên lặng đi tới sau lưng Mang Mang Mãng Mãng.

Bối Thứ! Vân Trung Mộ thành công xuất ra một đao.

Mang Mang Mãng Mãng chịu khổ, hiển nhiên là thất kinh. Nhưng là một mục sư có kinh nghiệm phong phú, lúc này cũng không gấp nhìn lại xem ai ở sau lưng hạ độc thủ, mà trong chớp mắt cấp chính mình một cái Hồi Phục Thuật.

Thế nhưng, Mang Mang Mãng Mãng Hồi Phục Thuật không ngờ chậm một bước, một chiêu Hồi Phục Thuật khác còn rơi xuống trên người cô ta nhanh hơn.

Vân Trung Mộ cũng là người chơi lão luyện, một trước một sau hai cái Hồi Phục Thuật rơi xuống trên thân Mang Mang Mãng Mãng, lập tức phát hiện có người viện trợ, chuyển ánh mắt, thấy được mấy người kia, có một người đang dương cánh tay, chính là tư thế mục sư thi triển Hồi Phục Thuật.

Vân Trung Mộ giận dữ. Mang Mang Mãng Mãng tại thành Nguyệt Dạ ác danh rõ ràng, ta đây là vì dân trừ hại đấy! Không giúp thì thôi, không ngờ còn ở bên cạnh gây thêm phiền toái, đây là tên nào không có mắt? Vân Trung Mộ hoài nghi đối phương là không thấy rõ nữ nhân này là Mang Mang Mãng Mãng, nếu không thì thân làm một người chơi có giác ngộ ở thành Nguyệt Dạ, tuyệt đối không phải chính tà bất phân. Đang chuẩn bị mở miệng giới thiệu thân phận Mang Mang Mãng Mãng, trước mắt chợt lóe, phong thanh chặt chẽ, một mũi tên đem Vân Trung Mộ bắn ngã xuống đất.

“Mẹ nhà mày!” Vân Trung Mộ mắng. Đây là một phát Thư Kích thương tổn cực mạnh, thiếu chút trực tiếp miểu sát hắn.

Lúc này Mang Mang Mãng Mãng cũng đã xoay người lại, trong miệng ngâm xướng, vẫy ra một Thánh Quang Cầu. Vân Trung Mộ lúc này nghĩ dù phát động Tiêu Thất cũng không làm nên chuyện. Mang Mang Mãng Mãng cách hắn gần như vậy, không đợi hắn biến mất thì Thánh Quang Cầu đã đập trúng hắn, Vân Trung Mộ chỉ có nhắm mắt chờ chết.

Ai biết lần này lại có một đạo Hồi Phục Thuật rơi xuống trên thân Vân Trung Mộ, lực công kích của Thánh Quang Cầu và Hồi Phục Thuật so bì, rõ là nhỏ bé không đáng kể.

Được cứu trợ, Vân Trung Mộ trong chớp mắt hắn không phải cảm thấy may mắn, mà là kinh ngạc: “Cái mục sư này ra tay thật nhanh! Hắn Hồi Phục Thuật không ngờ so với Mang Mang Mãng Mãng dùng Thánh Quang Cầu đến trước một bước. Mang Mang Mãng Mãng đã là trí lực tinh thần mục sư, mục sư này, chẳng lẽ là toàn bộ tinh thần sao?”

Ánh mắt chuyển hướng người đến, Vân Trung Mộ ngẩn ra: moá, thế nào lại là một ả đàn bà.

Đợi người đến gần một chút, Vân Trung Mộ mới nhìn rõ, vẫn là nhịn không được cảm khái: moá, tên này lớn lên cũng quá giống phụ nữ.

Trước cứu chính mình, sau lại cứu đối phương, Mang Mang Mãng Mãng cũng bị làm cho mờ mịt, còn nghĩ tiếp tục công kích, Vân Trung Mộ đã phát động Tiêu Thất. Mang Mang Mãng Mãng không biết hắn còn ở đây không, một bên cẩn thận đề phòng, một bên bắt đầu chú ý mấy người mới tới.

Tổng cộng năm người, nhìn trang bị thấy được là, một đạo tặc, một mục sư, một chiến sĩ, một cung tiễn thủ, và một kỵ sĩ.

Đây không giống như là một đội cùng luyện cấp, không có đội luyện cấp bậc nào sẽ là đều đặn phối hợp chức nghiệp như vậy. Càng huống chi, bọn họ nếu luyện cấp theo đội không lý nào không pháp sư có hoả lực phạm vi lớn, vì vậy gần như là không thể nào.

Mấy người đã chạy tới trước mặt, tên kỵ sĩ rất thân sĩ chỉ vào U Dạ cốc hỏi Mang Mang Mãng Mãng: “Tiểu thư, đây là chỗ nào?”

“U Dạ cốc.”

“Là nơi này sao?” Cung tiễn thủ nghi hoặc.

“Cậu nghi vấn năng lực phán đoán của anh đây sao?” Mục sư kia lạnh lùng đáp.

Đám quái nhân này, cứu chính mình, lại cứu kẻ kia, hiện tại đến trước mặt người ta, lại không hề không nhắc tới việc này sao? Mang Mang Mãng Mãng cảm thấy mình có chút bị làm mờ mịt đầu óc. Tiềm Hành ẩn tàng ở một bên Vân Trung Mộ cũng rất mờ mịt. Chẳng qua nghe được vấn đề của mấy tên kia, bọn họ không biết đây là nơi nào, chỉ có một loại giải thích: người bên ngoài.

“Tiểu thư, nơi này có phải là luyện công khu cấp cao không?” Kia Kỵ sĩ lại hỏi Mang Mang Mãng Mãng.

Mang Mang Mãng Mãng gật đầu: “Trong sơn cốc là cấp bậc!”

Kỵ sĩ gật đầu. Mọi người nhất tề hướng cung tiễn thủ kia đưa tay: “Bỏ tiền!”

Cung tiễn thủ sắc mặt trắng bệch, run run móc trong miệng túi tiền, đào ra đồng vàng, chia làm bốn phần.

Năm người này hiển nhiên là nhóm Công Tử tinh anh đoàn. Trước khi đến bọn họ đánh cược: xét thấy Cố Phi bị truy sát, nhưng tọa độ vẫn chưa thay đổi, bốn người suy đoán Cố Phi là ẩn thân trong luyện công khu cấp cao, để người bình thường không cách nào tiếp cận. Chỉ có Ngự Thiên Thần Minh cho rằng Cố Phi đồng dạng dùng biện pháp lần trước, tìm cái sơn động mèo ở. Kết quả...

“Không được!” Đã phân tiền Ngự Thiên Thần Minh tốt đột nhiên thả tiền vào lại túi, “Còn không thấy người đâu, không chắc chắn là trong sơn cốc này không có cái sơn động.”

“Không thể nào!” Hàn Gia Công Tử lập tức kiên quyết nói: “Bản đồ là xài chung một trục toạ độ, cho nên, chỉ có tọa độ chỗ đó ở thành Vân Đoan, lại cùng trục toạ độ sơn động phát sinh trùng điệp, bên này khoảng cách tọa độ lớn như vậy, đã không thể nào phát sinh loại hiện tượng này.”

“Anh vì sao không nói sớm?” Ngự Thiên Thần Minh vô cùng kinh ngạc.

“Nói nhảm, nói sớm thế nào kiếm từ cậu mười đồng vàng, đừng nhiều lời, đưa tiền ra đây đi!” Hàn Gia Công Tử nói.

Ngự Thiên Thần Minh nhìn phía ba người khác, ba người họ đều chết lặng chuyển dời tầm mắt, rất hiển nhiên, bọn chúng cũng sớm biết tình trạng này.

“Các ngươi cái đám bại hoại...” Ngự Thiên Thần Minh căm giận bất bình đưa vài ra đồng vàng.

Hữu Ca vỗ vỗ hắn: “Nỗ lực học tập nha! Thân làm một cao thủ, lại là đường si, nói ra khiến cho người khác chê cười.”

Ngự Thiên Thần Minh hối hận thì đã muộn.

“Như vậy kế tiếp thì sao? Là chúng ta đi vào, hay là vẫn là gọi hắn đi ra?” Chiến Vô Thương hỏi.

“Chúng ta có thể đi vào đi sao?” Kiếm Quỷ nhìn về lối vào luyện công khu cấp , trong cảm nhận của hắn, chỉ cần là Cố Phi có thể làm được, hắn cũng đều hy vọng mình có thể làm được. Kiếm Quỷ còn chưa có phát hiện, chính mình tâm tình lúc ban đầu cùng Cố Phi quyết tranh hơn thua, đã chút bất tri bất giác bị thay thành tâm tư đuổi kịp và vượt qua: “Cậu ta có thể, tôi cũng có thể”.

“Không phải là nói có rất nhiều người truy sát sao? Thế nào xung quanh cũng đều nhìn không đến người?” Hữu Ca nhìn tới nhìn lui.

“Tôi không phải người sao?”

Hữu Ca cười cười, không nói chuyện. Cô nương này chẳng qua là mục sư, có mục sư một mình đến làm truy sát sao?

Mang Mang Mãng Mãng cũng đã từ đối thoại mấy người nghe ra chút thông tin: “Các anh, là từ thành Vân Đoan qua đây truy sát pháp sư cận chiến?”

Năm người đều ngẩn ra.

“Cô nương thế nào xưng hô?” Hữu Ca hỏi.

“Tôi gọi Mang Mang Mãng Mãng.”

“Cô ở đây để?” Hữu Ca ngữ khí muốn hỏi.

“Đợi tên kia đi ra.” Cô nói ra ý đồ của mình.

Năm người mặt không chút thay đổi.

“Giết chi?” Ngự Thiên Thần Minh tại kênh dong binh đoàn hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio