Trong phòng khách rộng rãi nhà họ Lý, ba người cùng nhìn Đinh Dật, Ngụy Hoa Tĩnh suýt nữa phun ra ngụm nước vừa mới uống, hắn ta ho khan mấy tiếng, chỉ vào Đinh Dật nói: “Cô nói gì? Tôi không nghe lầm chứ!” Vẻ mặt Điền Anh Hùng cũng kinh ngạc giống như dở khóc dở cười. Ngay cả Lý Bối Bối cũng nhịn không được kéo vạt áo của cô: “Chúng ta không rõ Điền Anh Hùng thế nào, đừng nói giỡn.”
Đinh Dật nhìn quanh một vòng, xác định bọn họ không phải giả bộ cũng không phải cố ý làm trò cười như vậy là cô làm trò cười sao? Quả nhiên là vật ly hương đắt, người ly hương tiện, đến thủ đô Đinh Dật khiêu chiến với người ta lại biến thành trò cười.
Nếu như ở quê nhà, cô xác định sẽ không có ai cười, ít nhất không có người bị cô khiêu chiến. Cũng được, lấy Nhật Bản làm trận chiến thứ nhất đi!
Một lát sau mọi người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô không giống như đang nói đùa liền không cười nữa. Vẫn là Ngụy Hoa Tĩnh mở miệng trước: “Cô bé rất có dũng khí nhưng cô bé thật sự muốn khiêu chiến với Điền Anh Hùng sao? Em có biết anh ta có đai đen judo không, em sẽ không đấu lại anh ta.”
Đinh Dật trịnh trọng gật đầu: “Không sai, lẽ ra là chủ nhà em không nên so tài với anh ta nhưng Bắc Kinh không phải là địa bàn của em, coi như huề nhau. Bối Bối là bạn em, anh cũng là bạn của anh Điền, địa điểm do hai người chọn, công bằng công chính.”
Đã nói đến nước này Điền Anh Hùng không có lý do cự tuyệt, hơn nữa mọi người thấy cô nói nghiêm túc lại còn hăng hái, Ngụy Hoa Tĩnh đứng ra tìm một phòng tập thể hình, muốn tìm chỗ rộng rãi cho bọn họ. Đối với Điền Anh Hùng học nhu đạo, Đinh Dật không có chuẩn bị, cô công bố: “Em sẽ không Judo, cái gì đạo cũng không, em nói khiêu chiến chính là đánh nhau mà thôi.” Vì vậy chỉ mặc quần áo thể thao bình thường, suy nghĩ về vấn đề công bằng, cô đổi giày đế mềm, cô nói rõ không dùng chân trần như người Nhật Bản.
Lý Bối Bối cùng Ngụy Hoa Tĩnh là khán giả nhìn cô trước khi ra sân vẫn chê bai đối phương cũng cảm thấy buồn cười, cũng may tuổi cô còn nhỏ còn là một cô gái xinh đẹp, Điền Anh Hùng cũng sẽ không đánh cô quá nghiêm trọng, Ngụy Hoa Tĩnh còn nhấn mạnh rằng: “Đủ điểm sẽ dừng, đủ điểm sẽ dừng.”
Tiếng còi vang lên, hai người vẫn đứng thẳng tại chỗ, không ai có thói quen ra tay trước. Đợi đến khi Ngụy Hoa Tĩnh nhịn không được nữa thổi còi lần thứ hai, Đinh Dật đè ép tiếng cười một bước nhảy qua, thấp người quét một đường chân. Điền Anh Hùng có chút bất ngờ với lần tập kích này nhưng hắn cao lớn, kiến thức cơ bản vững chắc, khó khăn lắm mới tránh khỏi. Anh ta đột nhiên không biết bắt đầu tìm kiếm cơ hội từ đâu, anh ta chưa từng đánh nhau với con gái, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp như vậy. Nhìn ở khoảng cách gần, Điền Anh Hùng cảm thấy dáng người cô gầy yếu, da trắng muốt, cảm giác nếu như đụng tới sẽ làm hư cô, dùng chân đá càng thêm xúc phạm người đẹp rồi.
Đinh Dật không biết anh ta có nhiều suy nghĩ như vậy, thấy anh ta vô lực đánh trả trong lòng nghĩ thầm anh ta cũng không mạnh lắm, không ngừng tấn công, từng bước từng bước ép sát.
Khi Điền Anh Hùng bị thúc cùi chõ một cái suýt nữa bị ngã mới nhận rõ thực tế, lúc này anh ta mới nhớ tới người gây sự trước là Đinh Dật, không thể đối đãi với cô như một cô gái bình thường, Điền Anh Hùng nghĩ thầm trong bụng, thu xếp lên tinh thần nghiêm túc đối mặt.
Lý Bối Bối cùng Ngụy Hoa Tĩnh trốn trong góc phòng quan sát đã sớm há hốc mồm cứng lưỡi. Đinh Dật ra tay không có bài bản lại tương đối lưu loát, mỗi một chiêu đều đánh vào điểm yếu của đối phương, Lý Bối Bối nhìn không hiểu lắm, chỉ biết hiện tại hình như Đinh Dật chiếm ưu thế, Ngụy Hoa Tĩnh lại rất hiểu, nếu như không phải là hay đánh nhau không thể nào có bản lĩnh như vậy, hắn ta hối hận vì đã nhìn lầm.
Đối với Điền Anh Hùng, luyện võ thuật cũng chỉ là vì hứng thú tập thể dục, bình thường không có cơ hội thực chiến, có cũng chỉ là luyện tập, hai bên ra chiêu theo quy tắc, đa số hắn có thể hạ đối phương, Đinh Dật căn bản không có chiêu thức gì càng sẽ không nói về quy tắc, từ trước đến giờ mục tiêu của cô chính là hạ gục đối phương, vì vậy ra hết tất cả các chiêu, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng công phu của Điền Anh Hùng mạnh hơn Đinh Dật rất nhiều, thể lực cũng có ưu thế, mấy lần Đinh Dật mạo hiểm cũng đều hó giải được, không tránh khỏi có chút nóng nảy, sơ ý một chút bị Điền Anh Hùng nắm được cổ áo, Đinh Dật không lùi mà tiến tới, tiến tới gần sau đó thét chói tai, Điền Anh Hùn bị cô làm cho tê dại cả da đầu nên buông lỏng tay, Đinh Dật bắt được cánh tay hắn một cước quật ngã trên mặt đất.
Tiếng còi vang lê xem như Đinh Dật chiến thắng. Chỉ thấy khóe miệng cô khẽ nhếch, cười rất rực rỡ, đi lên ôm lấy Lý Bối Bối.
Điền Anh Hùng cũng không tệ, có chơi có chịu nhưng vẫn không nhịn được hỏi Đinh Dật: “Mới vừa rồi tại sao cô lại thét chói tai như vậy?”
Ánh mắt Đinh Dật chuyển động: “Có gì đâu, tôi thấy bộ dạng anh nắm cổ áo tôi rất hung dữ nên tôi theo bản năng liền kêu lên.” Điền Anh Hùng im lặng, từ đó khắc sâu hình ảnh Đinh Dật.
Dù sao anh Kiến Quân cùng với bọn họ cũng không giống bọn họ, thời gian đi chơi cùng cô có hạn,cũng may có Ngụy Hoa Tĩnh dẫn đi chơi rất nhiều nơi.
Lý Bối Bối đề nghị Đinh Dật khi mùa xuân đến có thể đến chơi, lúc đó có thể đi chùa, đi Thập Sát Hải trượt băng, đi Đồng Lai Thuận ăn thịt xiên, bây giờ là mùa hè chỗ nào cũng náo nhiệt, nhiếu nhất cũng chỉ có thể đi Bắc Hà tắm biển.
Ngụy Hoa Tĩnh chợt nói: “Thật ra còn có một chỗ mùa hè mới có thể đi.”
Hai nữ sinh vội chạy theo hỏi, Ngụy Hoa Tĩnh không nhanh không chậm thừa nước đục thả câu: “Thật ra thì anh lo cho hai đứa nên không dám đưa đi, bây giờ anh cảm thấy Đinh Dật sẽ không có vấn đề gì.”
Lý Bối Bối hỏi: “Đinh Dật không thành vấn đề, em có vấn đề sao? Rốt cuộc là làm gì?”
“Đi thảo nguyên, mùa hè phải đi thảo nguyên cưỡi ngựa, chỉ sợ bác cùng bà ngoại không yên tâm cho em đi.”
Muốn đến thảo nguyên cũng phải đi mất hơn nửa ngày, trong một ngày khẳng định sẽ không về kịp, đừng nói bác gái cùng bà ngoại không cho Lý Bối Bối đi, ngay cả bác trai bác gái cũng kiên quyết phản đối mấy đứa trẻ choai choai như bọn họ ngủ lại bên ngoài, làm cho Lý Bối Bối oán trách chủ ý của anh họ cùi bắp.
Không thể đi thảo nguyên nhưng mọi người đều cảm thấy hứng thú với cưỡi ngựa, Ngụy Hoa Tĩnh phụ trách thu xếp đưa mọi người đến trường đua ngựa Kinh Giao ở vùng ngoại ô.
Đinh Dật đi lên trước chọn con ngựa màu trắng, Lý Bối Bối cười cô: “Bạn không phải hoàng tử sao lại chọn ngựa trắng chứ?”
Đinh Dật cố gắng bồi dưỡng tình cảm với ngựa trắng, nghe vậy liền phản bác: “Đã là anh hùng thì cần gì phân biệt nam nữ, cưỡi ngựa nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất mới là bản sắc anh hùng, ha ha ha ha!”
Ngụy Hoa Tĩnh cười ra tiếng, cắt đứt lời nói hùng hồn của cô: “Thưa nữ anh hùng, cô đã chọn con ngựa già, ngựa trong trường đua này đều không thể huấn luyện ôn thuận dịu ngoan, hơn nữa ngựa già gian xảo, thúc giục thế nào cũng không chịu chạy, ngựa Mông Cổ thấp bé mới thật sự là giống ngựa chạy nhanh.”
Đinh Dật nghe vậy có chút xấu hổ, thấy Ngụy Hoa Tĩnh nói đều là sự thật, cô nhìn nhìn con ngựa trắng rồi lại nhìn ngựa đen mà Ngụy Hoa Tĩnh cùng bọn họ đều chọn nhưng trong lòng thích cái đẹp vẫn chiếm ưu thế.
Ngụy Hoa Tĩnh thuận đà nói: “Lần đầu tiên cưỡi ngựa nên chọn con ngựa đàng hoàng một chút, mọi người từ từ đi, chúng ta đi trước!”
Nói xong cùng Điền Anh Hùng ngồi lên ngựa Mông Cổ phi nhanh như làn khói, Đinh Dật nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy. Áo cùng mũ màu đen, quần màu trắng, chân đeo ủng, cô cùng Lý Bối Bối không thể phủ nhận thấy thế nào cũng giống như nữ kỵ sĩ mạnh mẽ.
Nhưng trên thực tế lại không như vậy, ngựa của hai người bọn họ đều do một nhân viên dẫn đi từ từ. Đinh Dật nóng lòng, đi một đoạn ngắn liền nói rằng không cần dắt nhưng mặc cho cô luồn lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, ngựa trắng vẫn đi từ từ thong thả, nóng nảy thúc giục mới đi mau một chút, không bay lên không trung giống như ngựa của Ngụy Hoa Tĩnh, người có kinh nghiệm cũng biết cưỡi ngựa như vậy rất mệt, không bao lâu sẽ đau mông.
Giằng co nửa ngày quay đầu nhìn lại thật ra cách Lý Bối Bối cũng không xa, Lý Bối Bối giống như mặt trời, bộ dáng cưỡi ngựa thanh thản, nhìn lại bản thân mình đầy mồ hôi, Đinh Dật càng buồn bực, kêu muốn đổi ngựa.
Ngụy Hoa Tĩnh chạy một vòng vượt lên từ phía sau, thấy vẻ mặt buồn buồn của Đinh Dật cũng buồn cười, liền nói với Điền Anh Hùng: “Mình mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, hay chúng ta đổi ngựa đi.”
Đinh Dật vui mừng nói: “Vậy mà không biết xấu hổ.” Lập tức nhảy xuống, thầm nghĩ anh chàng Nhật Bản này cũng không phải là quá xấu xa.
Ngựa chiến Mông Cổ quả nhiên không giống ngựa bình thường, đúng tư thế cùng động tác mà Ngụy Hoa Tĩnh dạy, ngựa nhỏ bốn vó bay lên không trung, bắt đầu mãnh liệt chạy. Đinh Dật lập tức cảm giác giống như bay trên mây, cảm giác hưng phấn không nói nên lời, cùng với Ngụy Hoa Tĩnh anh chạy tôi đuổi, chạy một vòng lại một vòng cho đến khi về nhà cũng không đổi lại cho Điền Anh Hùng.
Chỉ là nhìn Điền Anh Hùng vừa cưỡi ngựa trắng vừa đi bộ nói chuyện cùng Lý Bối Bối, hình như cũng rất vui vẻ. Tướng mạo hai người cũng rất xuất sắc, mặc quần áo kỵ sĩ làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh công chúa hoàng tử của phương Tây. “Mình tạo cho anh ta cơ hội ở gần mỹ nữ, anh ta nên cảm kích mình.” Đinh Dật an ủi bản thân, một điểm áy náy cuối cùng cũng biến mất.
Có Điền Anh Hùng cùng Ngụy Hoa Tĩnh bên cạnh, ở thủ đô đi chơi vui vẻ, vì vậy lúc mọi người đưa cô lên xe lửa thì Đinh Dật cảm thấy trái tim dâng lên một cảm xúc, chỉ là đã lâu không gặp ba mẹ nên chia tay với mọi người cùng Bắc Kinh.
Cuộc sống vốn như thế, luôn luôn có khoảnh khoắc chia tay, nếu bạn cảm thấy buồn, sợ hãi là vô tận. Theo thời gian mọi người sẽ dần dần học cách thích nghi, học cách mạnh mẽ.
Lúc còn rất nhỏ, qua cái chết của bà nội khiến cho Đinh Dật cảm thấy không ai có thể bên một người cả đời. Khi đó cô đã có cảm giác sợ hãi, nhìn ba mẹ bận rộn, cô nghĩ: “Theo thời gian ba mẹ sẽ lớn tuổi, trong trường hợp bình thường, họ sẽ rời xa cô đến một thế giới khác, vậy sau này cô sẽ ra sao?”
Thêm một lần nữa lúc cô đi chơi xuân suýt nữa bị rơi xuống vách núi, lại sợ: “Cuộc sống là vô thường nếu như cô đi trước thì sao? Ba mẹ sẽ rất đau lòng, vậy phải làm thế nào?”
Lo lắng sợ hãi như vậy một thời gian, Đinh Dật khởi nghĩa vũ trang, phấn khởi chống lại sự uy hiếp của thần chết: “Dù sao cũng chết, có gì đặc biệt chứ! Chết có nặng như núi Thái Sơn, có nhẹ như tơ hồng, nếu cô có chết cũng phải chết một cách oanh liệt.”