Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Amelie.Vo
Khi còn là một cô bé ngu ngơ, có một lần tôi đến nhà bạn chơi lúc đang “tới tháng”.
Bạn tôi có nuôi một con chó Samoyed [] vô cùng ngầu và quý phái, mọi thường bất kể tôi có dụ khị nó thế nào thì nó vẫn cứ quay mông bỏ đi.
Hôm đó tôi vừa vào đến cửa, nó liền chạy đến bám theo tôi và liên tục ngửi ngửi.
Được một con chó Samoyed kiêu ngạo thân cận, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà cứ cười ngây ngốc.
Nào ngờ… nó trực tiếp nhào đến tốc váy tôi lên!
Thật ra, nguyên nhân cũng rất đơn giản, khứu giác của chó rất nhạy, khi phụ nữ đến tháng thì mùi máu rất nồng, cơ thể tiết ra estrogen (nội tiết tố nữ), nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, vì vậy chó sẽ đi tìm nguồn gốc của mùi hương này.
Trên thực tế, ngoài giống chó ra, các loài động vật có vú khác cũng có hứng thú với mùi của con cái trong thời kỳ đặc biệt.
Mùi hương ấy có thể dễ dàng khơi dậy sự hảo cảm, tính tò mò hoặc đôi khi kích thích tính xâm lược và ham muốn chinh phục của bọn chúng.
Sau khi hiểu rõ vấn đề, mỗi lần “đến tháng”, tôi không bao giờ lại gần mấy con chó nữa.
Thế nhưng, tôi chỉ mãi lo đề phòng chó bên ngoài mà quên béng đi trong nhà mình vẫn còn một con!
Hiển nhiên, Tử Dạ cực kỳ hưng phấn.
Cậu bám theo sau tôi mọi lúc mọi nơi, tôi đi đến chỗ nào là cậu lại bò đến chỗ nấy.
Cậu tiến sát gần và không ngừng ngửi ngửi mùi cơ thể tôi.
Để tìm được vị trí phát ra mùi hương, cậu đã rất kiên trì.
Chóp mũi cậu phớt qua mông khiến tôi hết sức xấu hổ!
Tôi sợ tới mức dùng gối đầu che lại phần dưới rồi ngồi thẳng lên giường.
Gương mặt tôi chẳng mấy chốc đã đỏ bừng:
“Oái, mấy con chó ngoài đường cũng chưa tới nỗi như em đâu đấy…”
Tử Dạ trực tiếp bổ nhào vào người tôi.
Cậu nắm lấy hai chân tôi rồi vùi đầu vào chỗ đó và hít hà…
Tôi cố gắng đẩy mạnh cậu ra, nhưng cậu hoàn toàn không nhúc nhích!
Tôi túm lấy lưng cậu, giằng co một hồi cuối cùng cũng đá được cậu ra xa!
“Ê Ê! Cái tên nhóc xấu xa này! Đừng có quá đáng nha!”
Cơ thể cậu hơi lảo đảo, Tử Dạ nhìn tôi chằm chặp rồi thở phì phò.
Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, cậu liên tục liếm môi, ánh mắt ngập tràn sự thèm khát cùng tham lam.
Rất dễ đoán được cậu đang cố khống chế chính mình.
Cậu cắn mạnh một cái vào mu bàn tay mình, máu đen tức tốc tràn ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, tôi lại thấy đau lòng.
Nhịn không được, tôi bèn đưa cổ tay mình đến trước mặt cậu rồi quát lớn:
“Chỉ là hút máu thôi chứ gì! Cũng không phải là em chưa từng hút! Vậy thì giờ hút đại đi! Em coi bây giờ em đã biến thành cái bộ dạng quỷ quái gì rồi kìa!”
Tử Dạ há miệng ra, những chiếc răng nanh sắc bén bên trong khiến tôi hãi hùng khiếp vía.
Ngay tức khắc, cậu liền gạt tay tôi đi.
Trong giây phút ngắn ngủi khi suy nghĩ vẫn còn đủ thanh tỉnh, cậu gầm nhẹ từng tiếng ngắt quãng:
“Chính là do hút máu của chị mà giờ em nghiện mất rồi… Bây giờ máu của động vật, máu của người khác em đều không uống vào nữa… Nếu em ở trong trạng thái đói khát… không cách nào chế ngự được chính mình… càng hút sẽ càng nhiều.
Nếu không kìm chế được em sẽ cắn chị! Cưỡng ép chị! Giày vò chị! Thậm chí còn có thể vô ý giết chết chị!”
Giết chết cơ à? Có cần cường điệu hóa vấn đề vậy không?
“Vậy… Vậy giờ làm sao đây?”
“Em phải cai nghiện.”
“Em bảo lúc đói em không kiểm soát được bản thân, vậy lúc tỉnh thì sao? Lúc tỉnh chỉ uống một chút thôi có được không?”
Tôi hiểu cái lý của Tử Dạ.
Để khống chế lý trí trong trạng thái hóa thú, cậu phải tránh thật xa máu của tôi ra.
Thế nhưng, hiện tại cậu quá gầy rồi, tình trạng thân thể ngày càng kém, vả lại tôi cũng biết máu của mình có thể duy trì sức khỏe cho cậu, vậy thì tại sao lúc tỉnh lại không cho cậu hút máu tôi một cách tiết chế cơ chứ?
“Nếu vậy em sẽ không để chị rời khỏi em.
Em sẽ trói buộc chị ở bên cạnh em.” Cậu nói một cách khó nhọc.
“Chẳng sao cả! Vốn dĩ chị cũng không định rời xa em!” Tôi nói thật to.
Tử Dạ nắm lấy cổ tay tôi, đôi đồng tử của cậu lại nhanh chóng giãn ra, nhưng tôi biết cậu vẫn đang thanh tỉnh.
Bàn tay cậu thật to và nóng bỏng.
Cổ tay tôi nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, trông nhỏ bé xiết bao.
Dưới lớp da mỏng mảnh ẩn giấu những mạch máu xanh tím đan xen.
“Chị, chị ơi…”
Cậu nhỏ giọng thầm thì, ánh mặt ngập ngụa giãy giụa cùng chật vật.
Chóp mũi cậu chạm vào làn da tôi, loại xúc cảm này bất giác khiến tôi rùng mình.
Đương nhiên, bản năng sinh tồn buộc tôi phải sợ hãi.
Tôi vô thức nắm chặt bàn tay lại rồi quay mặt đi nơi khác.
Một cảm giác ướt át từ cổ tay truyền đến…
A! Tử Dạ đang liếm tay tôi.
Rất đỗi dịu dàng.
Mà cũng rất mạnh bạo.
Răng của cậu cà vào da thịt tôi.
Tôi rùng mình nổi gai ốc từ trước ra sau.
Tôi không kiềm được, liền quay mặt lại nhìn cậu…
Miệng vẫn liếm tay tôi nhưng ánh mắt cậu lại nhìn tôi chăm chú.
Sắc đỏ máu ngày càng khuếch tán trong đôi mắt của người trước mặt.
Rốt cuộc, chút giãy giụa sau cuối đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi sự thèm khát.
Tử Dạ há miệng, cắn phập vào cổ tay tôi.
Dường như tôi có thể nghe thấy âm thanh cổ tay mình bị cắn rách.
Một cảm giác đau đớn cực độ chợt vỡ òa.
Tôi hít sâu một hơi, cố nén khát khao vùng vẫy mãnh liệt của cơ thể mình.
Song, chất độc của kẻ săn mồi đã sớm ngấm vào trong máu.
Một cơn tê dại khiến tôi mau chóng phớt lờ đi cơn đau đớn, khoái cảm diệu kỳ như hơi cay, lần lượt xâm chiếm các giác quan của tôi hết đợt này đến đợt khác…
Tiếng nuốt ừng ực của Tử Dạ vang vọng bên tai tôi, da đầu tôi dần dà tê dại.
Răng của cậu rất sắc bén nhưng môi và lưỡi lại thực mềm.
Cả người tôi như muốn nhũn ra, tôi sống chết túm lấy bờ vai của cậu.
Tử Dạ đột nhiên dừng lại.
Cậu há miệng thở hổn hển, đôi môi nhuộm đỏ máu tươi.
Vừa rồi tôi có đếm thử, cậu chỉ nuốt xuống tổng cộng ba lần.
Tử Dạ nhìn chằm chằm vào vết thương chưa lành của tôi, rồi cúi đầu xuống liếm nó.
Một lúc sau, cậu buông tôi ra.
Tôi tận mắt chứng kiến vết thương đã biến mất.
Tôi cố hết sức để điều chỉnh lại nhịp thở và hỏi cậu:
“Quả nhiên… nước bọt của em có tác dụng chữa trị.
Hèn chi chị cứ tự hỏi tại sao vết thương trên trán của chị trước đây lại lành mau như vậy?”
Thế nhưng Tử Dạ chỉ lẳng lặng ngồi dựa vào tường, cách tôi một khoảng cách thật xa.
Sau khi uống máu, Tử Dạ đã khôi phục lại bộ dáng thường ngày.
Mặc dù cơ thể đã được “tẩm bổ”, nhưng trạng thái tinh thần của cậu lại vô cùng kém.
Đôi mắt như bị bao phủ bởi bóng đêm dày đặc, lông mày cậu nhíu chặt, còn chính cậu thì chán nản muộn phiền.
Dù tôi vẫn đang nói chuyện nhưng cậu lại không đáp lời, như thể chẳng nghe thấy gì cả.
Tôi ngồi bên cạnh Tử Dạ, dùng chăn bông quấn quanh người cả hai chúng tôi.
Tôi nắm lấy tay cậu, đặt đầu cậu tựa vào người tôi.
Cuối cùng, Tử Dạ cũng cất tiếng:
“Em là một con quái vật.”
Tôi vẫn lắng nghe chứ không trả lời.
“Năm em bảy tuổi mẹ vừa mất, bố em lại mắc phải một căn bệnh nan y ngay sau khi đưa em về nhà không bao lâu.
Những người xung quanh em lần lượt gặp chuyện, vì vậy bà nội bèn tìm đến thầy bói.
Thầy bói bảo em là đứa con của quỷ, trời sinh vốn là điềm xấu, là quỷ dữ, sẽ hút cạn sự sống của những người bên cạnh.
Thế nên, em liền bị bà nhốt lại suốt ba tháng trời…”
Giờ tôi đã xâu chuỗi được những sự kiện mà Tử Dạ từng kể với tôi.
Cậu từng kể về người mẹ làm lụng cực khổ nhưng đã sớm qua đời vào năm cậu bảy tuổi.
Cậu từng bảo rằng cậu bị nhốt ở trên gác mái, hằng ngày chỉ có người giúp việc lên đưa cơm, nhưng cậu lại u uất đến mức chẳng buồn ăn mà chỉ muốn chết.
Hóa ra tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ lời nói của một ông thầy bói?? Chỉ như vậy mà đã phán án tử cho người khác? Tất cả những vận xui xẻo đó thì có liên quan gì tới một đứa trẻ đâu!
Tử Dạ nói tiếp, giọng cậu run run:
“Lúc đầu em cũng không tin, thế nhưng những điều khủng khiếp… vẫn xảy ra… Chúng ập đến với những người quan tâm em…”
Cậu tự nắm tóc mình, bỗng dưng kích động:
“Em thật sự là quái vật! Ông thầy bói đã đoán đúng! Bà nội cũng nói không sai!… Bây giờ em đã chết rồi, tất cả đều là báo ứng em phải gánh chịu…”
Cậu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt tràn ngập hoài nghi:
“Nhưng chị ơi, liệu có phải em sẽ càng ngày càng trở nên tàn nhẫn và đáng sợ hơn không? Đến một lúc nào đó mất đi lý trí, trở thành một lệ quỷ chất chứa đầy oán hận? Em nghe bảo lệ quỷ sẽ giết sạch toàn bộ những người mà chúng thật lòng yêu thương, hủy diệt hết thảy mọi thứ…”
Tôi nâng mặt Tử Dạ lên và nghiêm túc nói với cậu:
“Tử Dạ, em bình tĩnh lại nào! Em nghe kỹ lời chị nói đây! Dù chị không rõ những chuyện xảy ra trong quá khứ của em, nhưng chị biết, em chính là bảo vật của mẹ em.
Em không cần tự trách mình vì những vận rủi mà người khác liên tiếp gặp phải.
Bé ngoan, em là một nhóc quỷ đáng yêu lương thiện, chứ không phải là quái vật gì đó! Ban nãy, em chỉ hút có một chút máu.
Chuyện khó làm đến vậy nhưng em vẫn biết cách khống chế chính mình.
Không phải là quá giỏi hay sao?”
“Chị ơi, em sợ lắm… Em thật sự sợ lắm!” Hai mắt Tử Dạ mở to, bên trong là những tia máu đỏ ngầu.
“Ngoan nào, đừng sợ.
Chị ở bên cạnh em mà.”
“Em sợ… Em sợ có một ngày sẽ làm thương tổn chị!”
Tử Dạ bật khóc.
Nhưng lại không có âm thanh nào phát ra, chỉ mỗi đôi vai gầy của cậu không ngừng run rẩy.
Từ hốc mắt đỏ hoe, từng giọt lệ nóng hổi cứ thế tuôn trào và trượt dài trên đôi gò má cậu.
Ngay khi trượt đến khóe miệng hòa cùng với máu tươi của tôi, giọt nước mắt tan ra tựa một bông hồng quỷ dị.
Tay chân luống cuống cả lên, tôi giúp cậu lau đi vệt nước mắt nhưng lau mãi thế nào cũng không sạch nổi.
Tử Dạ vùi đầu vào giữa hai đầu gối và tự biến mình thành con đà điểu thứ hai.
Tôi thật tình không giỏi an ủi người khác, chỉ thiếu nước lên google đặt câu hỏi nữa mà thôi.
Bỗng dưng, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, tôi bất ngờ nhớ đến một món quà mà tôi cất đã lâu!
Tôi chui ra khỏi chăn bông và lục lọi cả nửa ngày trời mới tìm ra được kho báu cất giấu dưới gầm giường!
Tôi lại chui vào trong chăn rồi vòng tay ôm lấy vai Tử Dạ và lắc lắc:
“Tử Dạ, ngẩng đầu lên, mở mắt ra.”
“…Không…muốn…”
“Ê cái gì đây này, nhìn lẹ nào!”
“Không… Nhất định là chị muốn cười em!”
“Ai thèm cười em, mau nhìn đi, ngoan nào.”
Rốt cuộc Tử Dạ cũng mở mắt ra.
Giây tiếp theo, cậu liền ngây ngẩn.
Trong căn phòng chật hẹp và đơn sơ, thời khắc này lại có một “bầu trời” đầy sao lấp lánh.
Bầu trời màu xanh thẫm được tô điểm bởi những vì sao trắng bạc be bé xinh xinh chuyển động trên tường vách,…
…Trên chăn bông, và cả trên gương mặt của chúng tôi.
“Có thích không nào?” Tôi hỏi.
Qua một hồi lâu, Tử Dạ mới lẩm bẩm đáp: “… Thích lắm!”
“Hehe, thật ra thì lúc đầu là chị mua tặng cho con gái của sếp, mua một tặng một đó.
Cơ mà sếp chị đã trả tiền lại cho chị, quá hời luôn.”
“Đẹp quá.”
“Tử Dạ à, bên ngoài căn phòng này là một thế giới bao la và rộng lớn.” Tôi chậm rãi nói: “Trong thế giới bao la và rộng lớn đó, bất kể là người hay là quỷ, là động vật hay là hoa cỏ, cũng đều có lý do tồn tại của riêng nó.
Tương tự, mỗi ngôi sao đều có một quỹ đạo riêng, có một hành tinh nhỏ bé riêng, và hết thảy bọn chúng đều đang tự do tỏa sáng.”
Tử Dạ ngập ngừng thật lâu rồi mới “ừm” một tiếng.
Thanh âm này mang theo sự nghẹn ngào hệt như một chú mèo con bé bỏng.
“Chị muốn được cùng em bay ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp bé tí này để đi nhìn ngắm thế giới ngoài kia.
Chị muốn mỗi buổi sớm tụi mình cùng nhau chạy bộ ở công viên, cùng đến tiệm của bác Lý để uống sữa đậu nành và ăn giò cháo quẩy, cùng chọc mèo nhà bà cụ Thái, cùng đi dạo phố và mua cho em những bộ quần áo đẹp đẽ nhất, để khi nhìn vào em mọi người sẽ nói rằng: Woah, kia là con nhà ai mà dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu trên tạp chí vậy? Hmm nhưng mà chị lại không muốn để cho người khác tha hồ nhìn ngắm em chút nào he he… Chị sẽ để dành tiền để cho em chữa trị đi vết thương trên gương mặt, để cho em được đến lớp như những đứa trẻ - tuổi khác… Nếu không thích học cũng không sao, tụi mình vẫn có thể tham dự các buổi tiệc tùng, để em có được những sở thích của riêng mình, hoặc kinh doanh một cái gì đó nho nhỏ…”
Theo từng lời tôi nói ra, cơ hồ trước mắt liền hiện lên từng cảnh tượng xinh đẹp, đẹp đến mức khiến bản thân tôi không khỏi bật cười, không khỏi tiến sát gần Tử Dạ thêm một chút nữa.
“Cho dù em có là người hay là quỷ, là thiên thần hay là quái vật thì có gì khác biệt đâu nào? Nói thật trước khi gặp em, chị cứ ngỡ quỷ là phải vô hình và rất khủng bố.
Trong khi em lại quá vi diệu rồi, hoàn toàn không khác chị là bao, dù đi ra ngoài cũng chẳng có ai nhận ra được.”
“Khò…”
Hơi thở nặng nhọc của Tử Dạ chợt vang bên tai tôi.
Lúc này tôi mới ngạc nhiên nhận ra là cậu đã ngủ mất từ đời nào!
Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy Tử Dạ chợp mắt.
Cậu bảo cậu là quỷ nên căn bản không cần phải ngủ.
Cậu cũng từng nói cho dù có nhắm mắt lại thì cũng chỉ toàn mơ thấy những ký ức đáng sợ của kiếp trước mà thôi.
Vậy nên cậu không cách nào ngủ an yên được.
Ơ nhưng mà chẳng phải giờ cậu đã ngủ rồi hay sao?
Giống y như một chàng trai bình thường, cậu cứ vậy tựa vào vai tôi mà thiếp đi.
Khuôn mặt cậu bình lặng đến mức cả vết sẹo cũng trở nên nhu hòa.
Lông mi cậu thật dài tựa một chiếc quạt xòe tí hon.
Hai bên khóe mắt vẫn còn đọng lại ít nước mắt, còn khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhẹ bẫng.
Chao ôi, đẹp trai quá đi thôi!
Thực mong rằng Tử Dạ có thể ngủ ngoan mãi bên tôi như thế này, chỉ có riêng hai chúng tôi xuyên qua những đêm dài mộng mị, và chậm rãi chào đón ánh rạng đông.Chú thích:
[] Chó Samoyed: một giống chó săn có nguồn gốc từ Siberia.
.