Căn Hộ Có Quỷ

chương 33: 33: “chừng nào nhân tính của mày mới mất hết”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Amelie.Vo

Như một nhà ảo thuật gia, Nhã Nhã mở chiếc túi thần kỳ của mình ra, bên trong gồm những dụng cụ trang điểm chuyên nghiệp: nào là bảng phấn mắt, rồi bộ cọ được sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, còn có cả máy kẹp tóc mini nữa.

Tôi ngạc nhiên khi thấy cô nàng một tay cầm bảng màu, một tay cầm cọ để tán phấn, trông cứ như đang vẽ tranh tại chỗ vậy?!

“Lông mày của Huyên Huyên hơi nhạt nhưng dáng mày lại rất đẹp, để mình đánh đậm hơn ở phần đuôi cho nó dài hơn một tí.” Nhã Nhã dùng chì kẻ tỉ mỉ vẽ phần đầu và phần đuôi mày, sau đó lấy phấn nâu tán đều phần ở giữa.

“Huyên Huyên hợp trang điểm tông màu ấm, với cả hôm nay cậu đeo kính áp tròng màu nâu nhạt nên rất hợp rơ.

Trước tiên tụi mình đánh nền mắt màu be rồi phủ thêm một lớp màu hồng đào.” Cô ấy dùng phấn nước cùng những dụng cụ tương tự để trang điểm mắt cho tôi.

“Để mình vẽ một chiếc ‘đuôi’ tinh nghịch ở phần đuôi mắt nhé.” Nhã Nhã cười tủm tỉm tiến sát gần mặt tôi, cẩn thận vẽ đuôi mắt.

Dáng vẻ tập trung của cô nàng thật sự rất ưa nhìn.

Ở khoảng cách gần thế này, tôi lại không nhìn thấy được lỗ chân lông trên da mặt cô, hoàn toàn không có một vết tì nào cả.

Đôi mắt chưa trang điểm kia rất mực tinh khôi, trong trẻo và đen lay láy.

Đôi khi, tôi cảm thấy hai người Nhã Nhã và Tử Dạ trông có nét gì đó hao hao: Sống mũi cao nhưng không thô, mắt thanh mày tú, con ngươi đen sâu hun hút, lúc nhìn chằm chằm vào ai đó trông nó như một hang động tối om, vóc người đẹp chuẩn, làn môi hơi mỏng, tóc đen mềm mại, thân hình cao ráo.

Hẳn là người nào đẹp thì nhìn cũng giống nhau nhỉ?

Mà đối với những người có dáng dấp như thế này, sức hút của bọn họ làm tôi không cách nào chống cự nổi.

Thường ngày tôi và Nhã Nhã gần như không có khoảng cách với nhau, lúc này phải trang điểm nên cô nàng càng nhích gần tôi hơn nữa, vậy nên tôi có phần căng thẳng.

Tôi bèn tìm chủ đề để bắt chuyện:

“Nhã Nhã, hồi trước cậu từng học trang điểm à?”

Vì đang tập trung cao độ nên Nhã Nhã nói chuyện chậm hơn bình thường:

“Mình cũng tự mày mò thôi à.

Đối với với cậu trang điểm giống như một loại phép thuật, chẳng lẽ đối với mình lại không phải hay sao? Hóa trang là một thứ phép thuật giúp mình có thể nổi loạn.”

Ừ nhỉ, trình độ trang điểm của cô nàng chắc đã đạt đến bậc thượng thừa rồi: muốn ngây thơ thì sẽ ngây thơ, muốn gợi cảm thì sẽ gợi cảm, muốn giả nam thì sẽ nam tính còn muốn hóa nữ thì sẽ nữ tính.

Ắt hẳn sự “nổi loạn” trong lời cô nàng chính là một loại chống đối với chế độ giáo dục của bố mẹ chăng? Suy cho cùng, từ nhỏ đến lớn, Nhã Nhã cũng là một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong một chiếc lồng son.

Nói tới chuyện này, Nhã Nhã rất ít khi đề cập đến người thân của mình, lần nào nhắc về họ cũng khá chóng vánh.

Có lẽ mỗi khi nhớ lại, cô sẽ đau lòng nên thành ra không muốn đề cập tới.

Nhã Nhã chuyên chú kẻ viền mắt cho tôi:

“Thú thật ngày bé, mình hết sức sùng bái bố mình.”

Cô nàng đã nguyện lòng kể chuyện gia đình rồi ư? Tôi lẳng lặng nghe cô nói.

“Tuy nhiên, kể từ ngày ông ấy đem đứa con riêng bảy tuổi về nhà, hình tượng của ông trong lòng mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Mình hận bố mình dối trá, hận ông ta đã ngoại tình, hận ông không như những người cha yêu thương con gái khác.

Mình cũng hận mẹ mình quá yếu đuối, hận mẹ đã biết rõ bố lừa dối bà nhưng lại không dám trách móc một lời, hận bà mỗi đêm đều mất ngủ vì đau khổ nhưng lại không quên thương xót đứa con riêng kia.

Vậy nên, mình bắt đầu không nghe lời nữa, bắt đầu trở nên phản nghịch.”

Nhã Nhã chậm rãi kể lại quá khứ cay đắng của mình, sắc mặt cô vẫn bình lặng không đổi, tay vẫn ổn định đánh bọng mắt cho tôi:

“Trước khi đi Mỹ, mình đã cãi nhau với bố một trận.

Mình bảo dù sao thì bố cũng đã có một đứa con trai rồi, không có mình cũng có nhằm nhò gì đâu.

Mình không mấy hứng thú đến mớ tài sản kếch xù kia.

Sau khi đi Mỹ, không có kỳ nghỉ nào mình về nhà.

Mẹ vẫn luôn năn nỉ mình về cho bà nhìn một chút, nhưng cứ thấy dáng vẻ nhu nhược của bà là mình lại sôi máu thôi.”

“Ngày mình kết hôn, bố đã không đến.

Mình cho rằng nhất định là ông hãy còn giận con gái.

Nhưng bản thân mình nào đã nguôi ngoai, nên ông ấy có tới hay không mình cũng chả bận lòng.”

“Mình là người cuối cùng hay tin bố mất.

Lúc chồng mình ngoại tình, công ty phá sản, mình đã tự nhốt mình trong phòng hàng chục ngày trời, không bắt điện thoại của ai cả.

Đợi đến lúc biết tin thì bố đã được đem đi hỏa thiêu rồi.”

“Mà trên thực tế, những tháng năm mình mười bảy, sau trận cãi nhau đó, bố đã được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư.”

Ông trời ơi.

Tôi không biết làm cách nào để an ủi Nhã Nhã nữa.

Bởi vì dù chỉ nghe kể lại, tôi cũng đã cảm thấy không thở nổi rồi.

Cả bố và chồng của cô đều ngoại tình.

Khó khăn lắm cô mới có được tự do, thế nhưng cái giá phải trả là bố bị bệnh rồi qua đời mà cô lại không thể gặp mặt ông lần cuối.

Tôi nắm lấy đôi bàn tay lạnh băng của người con gái trước mặt:

“Nhã Nhã.”

Cô nàng vẫn mỉm cười và giúp tôi đánh son:

“Mở tròn miệng hình chữ o nào.

Đừng động đậy.”

Tôi há miệng ra.

Động tác của Nhã Nhã rất đỗi dịu dàng, cô cầm son tán đều màu trên đôi môi tôi:

“Lúc đó mình ích kỷ lắm, chỉ đứng ở góc độ của riêng mình mà nhìn nhận vấn đề nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.

Ngoài chuyện của bố ra, mình cũng phớt lờ luôn cả đứa con riêng kia.

Ví dụ như tại sao trên cổ và bắp chân nó xuất hiện nhiều vết sẹo? Tại sao nó lại đột nhiên ngã bệnh hết mấy tháng liền? Tại sao bà nội nhất quyết không cho mình lại gần nó? Tại sao ánh nhìn của người làm trong nhà đối với nó lại kỳ quái như vậy? Hay tại sao thi thoảng nhà mình lại mời thầy cúng về nhà làm phép?”

Nói tới đây, rốt cuộc cảm xúc của Nhã Nhã cũng có chút dao động.

Dường như có một mạch nước ngầm đang khẽ chảy qua trong đôi mắt của cô.

Giọng nói cô hơi run rẩy:

“Không kịp phát hiện ra những điều này, mình thực rất hối hận.”

… “Hai người đang làm gì vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tử Dạ đến rồi!

Tôi bặm bặm môi, vẫy vẫy tay với cậu:

“Tối nay đi công viên giải trí, Nhã Nhã trang điểm cho chị! Nhìn đẹp không?”

Tử Dạ kéo tôi sang một bên, rồi nghiêm túc nói:

“Đẹp không khác gì ngày thường cả.”

“Hả, là sao? Vậy ý em là nó không có khác biệt gì hết hả?” Tôi hơi thất vọng.

Nhã Nhã bực bội đẩy Tử Dạ ra:

“Huyên Huyên à, đừng hỏi mấy đứa con trai không có mắt thẩm mỹ, nó không hiểu đâu! Cậu tự mình nhìn đi!”

Nhã Nhã đưa cho tôi chiếc gương nhỏ.

Quào, cô nàng quá chuyên nghiệp rồi.

Trước giờ, tôi trang điểm chưa bao giờ đạt tới trình độ này.

Người trong gương đích xác là tôi nhưng lại đẹp hơn tôi gấp mười lần.

Mà chỗ vi diệu nhất chính là, với mi mắt màu hồng đào, lông mày kẻ ngang, đuôi mắt hơi xếch lên với “cái đuôi” nhỏ màu trắng, trông tôi cực kỳ tinh nghịch!

Không nhịn được, tôi bèn nháy mắt với Tử Dạ:

“Hừ em còn dám bảo giống với ngày thường! Giống cái gì mà giống chớ! Bộ em không thấy mắt chị đang bling bing hử?”

Cậu lập tức đỏ mặt:

“Chị ơi, chị đứng sát quá!”

Tôi phấn khích nắm tay Nhã Nhã:

“Nhã Nhã, cậu tài thật sự luôn á.

Mình phải trả ơn cậu như thế nào đây ta!”

Nhã Nhã cười:

“Vậy cậu trang điểm lại cho mình đi.”

Tôi: “OK con dê, cậu nhớ chỉ mình một chút nhé.”

Tôi vừa định ngồi xuống thì Tử Dạ đã chen vào giữa hai người chúng tôi.

Cậu nhìn tôi rồi cất lời:

“Chị ơi!”

“Sao đó?” Tôi hỏi.

Nhã Nhã khoanh tay lại:

“Ở đây chỗ con gái trang điểm, em ra chỗ khác ngồi chơi đi.”

Song, Tử Dạ lại làm lơ Nhã Nhã, cậu bướng bỉnh kéo lấy cổ tay tôi:

“Chị ơi, trang điểm cho em!”

Tôi và Nhã Nhã đồng thời nhìn nhau rồi bắt tay vào “hành động”.

Tôi muốn trang điểm cho Tử Dạ thật đẹp nhưng Nhã Nhã lại chỉ muốn gây rối.

Trình độ thượng thừa ban nãy của cô nàng giờ đã bay biến đi đâu, để lại cho Tử Dạ hai hàng chân mày dày cộp.

Tôi vừa trang điểm vừa cười nghiêng ngả, còn mặt mũi của Tử Dạ thì đen thui như cái đít nồi.

Sau đó, bởi vì lương tâm không cho phép nên tôi giúp Tử Dạ bôi đi.

Thấy thời gian không còn bao nhiêu, tôi bèn trang điểm cho Nhã Nhã rồi dùng kem che khuyết điểm để che đi vết sẹo trên má trái của Tử Dạ.

Tay tôi bôi kem nhưng miệng thì than thở:

“Chị nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, mắt trái của em bụp hẳn, còn bây giờ mắt trái và mắt phải gần như độ mở đã bằng nhau.

Với lại sẹo trên trán lúc trước còn chằng chịt nhưng giờ đã phẳng phiu rồi.”

Tử Dạ cười:

“Nhờ chị đó.”

Tôi biết cậu đang ám chỉ việc hút máu của tôi.

Tôi đằng hắng một tiếng, hai tai bất giác đỏ tía.

Thỉnh thoảng sau khi nhìn Tử Dạ, tôi lại quay sang nhìn Nhã Nhã.

Nghi vấn kia lại hiện lên trong đầu:

“Nhìn hai người giống nhau quá, mình còn đang tự hỏi có phải hai người là anh em ruột hay không.”

Tử Dạ: “Thực ra thì em và chị ấy…”

Cậu còn chưa nói hết câu thì đã bị Nhã Nhã ngắt lời:

“Ha ha.

Huyên Huyên à, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”

Ừ ha, khả năng cũng không cao nhỉ?Trước khi ra khỏi cửa, tôi choàng cho Nhã Nhã chiếc khăn len tự đan.

Nhã Nhã sửng sốt mất mấy giây.

Tay cầm chiếc khăn len, cô chồm người sang hôn lên trán tôi một cái.

Nhanh như chớp, Tử Dạ kéo tôi lại giấu ở sau lưng cậu, dùng lòng bàn tay chà vết son môi trên trán tôi:

“Chị làm gì đấy!”

Nhã Nhã cười ha hả:

“Mình cảm động lắm, Huyên Huyên à!”

Tử Dạ kéo tôi đi.

Cậu cầm chiếc khăn len màu xám rồi nghênh ngang bỏ lại đằng sau một câu:

“Đắc ý gì kia chứ, người ta đã có từ lâu rồi.”

Nhã Nhã không thèm để ý tới Tử Dạ vì còn đang bận vui vẻ.

Nhịn không được, tôi bèn bóp lấy mặt của Tử Dạ:

“Cẩn thận cái mông của em đó!”

Từ phòng thuê cho đến công viên, ngồi tàu điện chỉ mất khoảng ba mươi phút.

Tới nơi, tôi để Tử Dạ và Nhã Nhã ngồi đợi, còn mình thì đi mua vé vào cổng.

Lúc rời đi, tôi có ngoảnh đầu lại nhìn hai người nọ.

Nhã Nhã thì ngồi còn Tử Dạ thì đứng.

Khoảng cách giữa cả hai là ba mét, áp suất xung quanh hai người thấp khủng khiếp.

Có một vài người lăm le đến bắt chuyện làm quen nhưng vì điều này mà không một ai dám bước đến.

Bọn họ chỉ dám đứng yên ở phía xa mà quan sát.

Ơi là trời, sao mối quan hệ giữa hai người họ lại tệ đến mức này.

Tôi đang nghĩ có thể cải thiện tình cảm của họ bằng cách nào đây.Châu Minh huyên đi mua vé rồi.

Ân Tử Dạ hỏi:

“Sao hôm nay lại nói với chị ấy mấy chuyện kia?”

“Chuyện gì?”

“Chị biết rồi còn hỏi?”

Nhã Nhã cười nhếch mép:

“Ủa mày không nghe được lời sám hối của chị mày à? Là tao hối hận đó, hối hận vì đã không biết bố mắc bệnh ung thư, hối hận vì không kịp phát hiện mày bị người ta làm gì.

Mày không thấy cảm động sao?”

“Vì ai mà tôi biến thành cái bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này đây?” Tử Dạ cười châm biếm.

Cậu nhìn thoáng qua Châu Minh Huyên đang xếp hàng ở vị trí thứ năm.

Không muốn mất thời gian với Ân Tử Nhã, cậu bèn hỏi thẳng:

“Tại sao không nói cho chị ấy biết mối quan hệ của tôi và chị?”

Ân Tử Nhã đung đưa đôi giày cao gót:

“Mày bị ngốc à? Nếu cô ta biết tao với mày là chị em ruột thì có nghi ngờ mục đích tao và mày tiếp cận cô ta không? Vả lại, chẳng lẽ mày lại đơn thuần vậy sao? Mày không muốn được tự do à?”

“Tôi tuyệt đối sẽ không lợi dụng chị ấy.” Ân Tử Dạ khẳng định một câu chắc nịch.

“Vậy đó hả? Vậy ‘đồ ăn’ mà tao bảo mày chuẩn bị thì sao?” Ân Tử Nhã liếm môi: “Cái loại ‘nửa quỷ” như mày sẽ không hiểu được cơn đói của tao đâu.

Tao không có cách nào giống mày được, chỉ cần một chút xíu máu đã thỏa mãn cơn đói.

Cái gã họ Hạ đó căn bản là không đủ cho tao no.

Tao cần nhiều hơn cơ.”

Nhã Nhã hờ hững nhìn một lượt những người xung quanh, rồi đột nhiên nhếch miệng như thể đã nghĩ ra được một trò đùa tai quái nào đó:

“Công viên giải trí nhiều người thế này.

Tao nghĩ, bắt đại một con mồi nào đó cũng không khó đâu nhỉ?”

Ân Tử Dạ kìm nén lửa giận bừng bừng:

“Chị định trực tiếp tấn công người bình thường à? Chị có còn chút nhân tính nào không vậy?”

Hiếm hoi lắm Nhã Nhã mới thể hiện sự phẫn nộ của bản thân.

Cô cất cao giọng:

“Mẹ kiếp! Tao là lệ quỷ.

Tao còn cần nhân tính cái chó gì?!”

Dứt lời, cô ngừng lại trong chốc lát.

Thanh âm trầm lắng như một cơn sóng ngầm ào ạt xuôi dòng:

“Còn mày, Ân Tử Dạ? Nhân tính của mày còn lại được bao nhiêu phần? Chừng nào nhân tính của mày mới mất hết, hửm?”

Ân Tử Dạ nắm chặt lòng bàn tay hình quả đấm, nhưng lại không hề động đậy.

Ân Tử Nhã châm một điếu thuốc lá và rít một hơi dài, tựa hồ thứ mà cô hút không phải là thuốc lá mà là sinh mạng.

Mãi một lúc sau, cô mới chậm chạp nhả ra.

Một làn khói trắng nhanh chóng hòa mình vào đêm đông buốt giá.

Ân Tử Dạ hỏi:

“Sao chị không tự đi làm.”

“Bởi vì chị muốn trui rèn khả năng săn bắt của em trai chị thôi.

Sao nào, không muốn làm à?”

Nhã Nhã bật cười phả ra một vòng khói tròn.

Nhìn Châu Minh Huyên gấp gáp đang chạy về phía này, Nhã Nhã thốt ra một lời hết sức tàn ác:

“Tao lại không ngại hút của Huyên Huyên đâu.

Nhất định mùi vị của cô ta thơm-ngon-cực-kỳ.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio