Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến tháng mười hai, thời tiết vẫn lạnh như thế, nhưng không khí ở tư lập Gia Ninh từ trong ra ngoài đều thay đổi.

Cuối tháng mười hai sẽ có lễ Giáng Sinh, muộn thêm mấy ngày nữa còn có liên hoan văn nghệ tết Nguyên Đán.

Chương Nguyệt Sơn ôm cốc giữ nhiệt, lẩm bẩm, “Quả táo, quả táo, quả táo…….”

Sở Dụ bị phiền không chịu nổi nữa, tháo cục giấy vệ sinh trong tai xuống, “Lớp trưởng, nếu như cậu muốn ăn táo, tôi lập tức mua cho cậu một thùng! Một thùng không đủ thì mua mười thùng! Một xe tải cũng được! Xin người, đừng lải nhải nữa, cậu đã lải nhải cả buổi sáng rồi!”

Vẻ mặt Chương Nguyệt Sơn rối rắm, thổn thức, “Giáo hoa, cậu không hiểu, đêm Giáng Sinh phải tặng táo.”

“Bảo cậu tặng táo chứ có phải bảo cậu tặng đầu người vào đêm Giáng Sinh đâu!”

Chương Nguyệt Sơn trừng mắt, “Đậu má, đừng nói kinh dị như vậy được không? Cũng không phải là Halloween!” Cậu ta lại rũ vai xuống, “Ai, cậu không hiểu.”

Sở Dụ nâng nâng cằm, “Tại sao tôi lại không hiểu? Tặng táo không phải là thủ đoạn tiêu thụ mà người ta nghĩ ra sao, cái gì nhỉ, đúng rồi, cảm giác nghi thức!”

Lý Hoa đẩy tờ giấy nháp ra, quay đầu qua, thâm trầm nói, “Tại tư lập Gia Ninh xa xôi, lưu truyền một truyền thuyết mỹ lệ, đó chính là, vào đêm Giáng Sinh, mua hai quả táo, tặng một trong hai quả cho người mà mình thích, nếu như đối phương nhận lấy và ăn, vậy có nghĩa là, cậu đã thoát khỏi hàng ngũ độc thân, sắp thu hoạch được tình yêu ngọt ngào.”

Nói xong, cậu ta chỉ về phía bên kia, “Cậu nhìn xem.”

Nhìn theo hướng mà ngón tay Lý Hoa chỉ, Sở Dụ nhìn thấy Mộng Ca đang gặm táo, biểu tình không tốt cho lắm, mày nhăn tít lại.

Sở Dụ nghi ngờ, “Mộng Ca gặm táo trông xấu quá, nhìn cậu ta làm gì? Mà sao trông đau khổ thâm thù thế kia?”

“Đây là quả táo thứ tư mà Mộng Ca đã ăn trong ngày hôm nay, ba ngày nay ngồi tính kế, cậu ta đã ăn hai mươi quả rồi. Cậu ta đang tự mình nếm thử, quả táo ở hãng nào ngon nhất. Sau đó chọn ra quả ngon nhất để tặng cho nữ sinh mà cậu ta thích.”

Sở Dụ lén lút hít vào một hơi…….Đậu má, cậu ta sẽ không ăn tới nôn đấy chứ?

Lý Hoa phổ cập khoa học xong, lại ngồi xuống, tiếp tục làm bài tập. Chương Nguyệt Sơn cau mày, nằm úp lên bàn Sở Dụ, thở ngắn than dài, “Giáo hoa, tôi rất lo lắng.”

“Tôi thấy rồi.”

“Rốt cuộc tôi có nên tặng táo hay không?”

Sở Dụ còn nhớ, khi bọn họ bị nhốt trong hang núi, Chương Nguyệt Sơn đã từng nói với cậu, cậu ta vẫn luôn âm thầm thích một bạn nữ, nhưng không dám tỏ tình.

Nghĩ tới đây, Sở Dụ cũng nằm úp lên bàn theo, mắt to trừng mắt nhỏ với Chương Nguyệt Sơn, đưa ra ý kiến, “Tôi cảm thấy, hay là cậu tặng đi? Nếu như cậu sợ thì, uyển chuyển bí mật một chút, ví dụ như tặng một quả táo rồi tặng kèm thêm một quả chuối!”

“Vì sao lại tặng chuối?”

Sở Dụ vốn chỉ nói bừa, nhưng lại thật sự đưa ra được một lý do, “Đại khái là……đúng rồi, ý nghĩa của chuối chính là, mau bóc lớp vỏ ngoài của tôi ra, tôi sẽ lập tức cho cậu thấy nội tâm ngọt ngào của tôi!”

Chương Nguyệt Sơn cười không dừng được, “Đậu má, giáo hoa cậu tài quá!”

Sở Dụ tự hào, “Tất nhiên rồi!”

Sở Dụ lại giật dây, “Không phải có một câu chuyện kể rằng, “Liên hoan tốt nghiệp cậu tỏ tình với tôi, tôi khóc lên, con mẹ nó rốt cuộc là ba năm trước cậu đã đi đâu?” Cậu không nói, người ta làm sao biết được cậu thích người ta, hợp lý không?”

Chương Nguyệt Sơn nhanh chóng bị thuyết phục, vành tai có hơi nóng, “Vậy, vậy lát nữa tôi sẽ tới xin Mộng Ca dạy bảo, loại táo nào ngon nhất!”

Cậu ta lại nâng tay Sở Dụ lên, thâm tình nói, “Giáo hoa, cậu chính là ngọn hải đăng, chiếu sáng phương hướng cuộc đời tôi!”

Sở Dụ cười lớn, “Hải đăng cái đầu cậu, hải đăng xấu như vậy! Tôi kiên quyết từ chối!”

Buổi chiều, thời gian hoạt động ngoài giờ, Sở Dụ tới vườn cây ổn định nhiệt, mở thiết bị tưới bên trong ra. Xác định không có vấn đề gì rồi mới đi xuyên qua hành lang, tới nhà kính.

Lục Thời đang kiểm tra tình trạng hư hao thiết bị, Sở Dụ giống như cái đuôi nhỏ, nhắm mắt theo đằng sau anh, mở miệng nói, “Cậu……..cậu thích…mùa nào nhất!”

Lục Thời đang cúi đầu viết lên sổ ghi chép, thuận miệng trả lời, “Đều thích.”

“Vậy cậu thích…….thích trời nắng hay trời mưa?”

“Trời mưa.”

“Cậu, cậu có thích cà phê thêm đường không?”

“Không thích.”

Sở Dụ mở miệng ra muốn hỏi nữa, Lục Thời đột nhiên đứng dậy, cầm bút chì dựng thẳng giữa môi, “Xuỵt….Sở Dụ, nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cậu muốn hỏi gì.”

Đường cong môi Lục Thời rõ ràng, có hơi mỏng, thoạt nhìn lộ ra vẻ lạnh nhạt. Nhưng Sở Dụ biết khi anh cười lên, môi đặc biệt đẹp.

Sở Dụ thừa nhận, bản thân hình như đã bị động tác này cuốn hút rồi.

Đầu óc rơi vào trạng thái mơ hồ, Sở Dụ nghe thấy bản thân mình lắp bắp hỏi, “Lục Thời, cậu thích ăn táo không?”

Môi Lục Thời nhếch lên một nụ cười, “Không thích.”

“Nhưng mà phải xem là ai tặng.”

Còn không ít thời gian nữa mới kết thúc giờ hoạt động ngoài giờ. Sở Dụ đi hai vòng quay vườn cây, chốc lại sờ đóa hoa, lát lại sờ chiếc lá, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Lục Thời.

Thấy Lục Thời cắm tai nghe, cậu tò mò, “Cậu đang nghe gì thế?”

Lục Thời không trả lời, trực tiếp nhét tai nghe vào tai Sở Dụ.

“Bà Lục, bà đừng kích đông, phải bình tĩnh…..”

“Người phụ nữ kia sao lại dám! Sao cô ta lại dám thị uy trước mặt tôi! Làm sao cô ta dám! Ông bảo tôi phải bình tĩnh thế nào? Làm sao mà bình tĩnh được……”

Trong tai nghe truyền tới giọng nữ cuồng loạn.

Sở Dụ bị dọa nhảy dựng, sát lại gần nhỏ giọng hỏi Lục Thời, “Chuyện gì vậy?”

“Cậu còn nhớ cái tên Iris không?”

“Còn nhớ, là tình nhân hiện tại!”

“Đúng, Lục Thiệu Chử không có ở nhà, Iris tới thăm Phương Vi Vân, nói với bà ta rằng Lục Thiệu Chử thường xuyên nói với mình Phương Vi Vân già rồi, nhan sắc cũng giảm đi, tính tình cổ quái, làm cho người ta cảm thấy phiền phức, nếu như Lục Thiệu Chử không quan tâm tới lời gièm pha và mặt mũi của nhà họ Lục, đã sớm ly hôn với Phương Vi Vân rồi.

“Cho nên Phương Vi Vân bùng nổ?”

“Đúng. Bác sĩ Tôn đang nói chuyện điện thoại với Phương Vi Vân chính là bác sĩ tâm lý tư của bà ta. Nhưng Phương Vi Vân cũng không dám tới phòng khám lấy một lần, cũng không dám gặp mặt, lo lắng bị người ta phát hiện, truyền ra tin tức mình có vấn đề tâm lý.”

Sở Dụ hiểu rõ.

Sự kiêng dè của Phương Vi Vân lại thuận lợi cho Lục Thời, chỉ cần nghe lén điện thoại có thể biết được đối thoại giữa Phương Vi Vân và bác sĩ Tôn.

Cậu nghĩ ngợi, “Nhưng mà……….không đúng, người tên Iris kia, tại sao dám đột nhiên tìm tới Phương Vi Vân thị uy? Cô ta có thế lực sao?”

“Bởi vì tôi.”

Lục Thời vừa nói, vừa vươn tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của Sở Dụ, bụng ngón cái xoa nắn dọc theo mạch máu màu xanh dưới làn da.

“Tôi để lộ tin tức với Iris. Tôi không phải là con ruột của Phương Vi Vân, Phương Vi Vân gả vào nhà họ Lục mười mấy năm, căn bản không có con, chẳng qua bên ngoài là vợ chồng, vì mặt mũi nên mới làm ra dáng vẻ vô cùng thâm tình.

Sở Dụ nháy mắt hiểu được.

Cho nên Iris cho rằng mình là người tình nhân được yêu thương, cho nên mới có thể chẳng kiêng dè gì chạy tới khiêu khích Phương Vi Vân.

Mà mục đích của Lục Thời chính là……….làm cho Phương Vi Vân kích động, tiết lộ càng nhiều tin tức?

Trong tai nghe, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

Phương Vi Vân đang nói, đột nhiên trở nên run rẩy, “Còn có, còn có, người đàn bà tìm tới cửa kia, trông rất giống cô ta! Đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt kia, vô cùng giống! Không thể nào, không thể nào, cô ta đã chết rồi……đã chết rồi! Đã sớm biến thành thủy quỷ rồi!”

Bác sĩ Tôn dường như bị tiếng hét chói tai của Phương Vi Vân dọa sợ, nhưng lại nhanh chóng hồi phục lại sự chuyên nghiệp được bồi dưỡng hằng ngày, “Bà Lục, bà vẫn ổn chứ? Bà nhất định phải bình tĩnh lại. Bà nói Iris trông giống ai? Ai đã chết rồi?”

Trước sau thời gian không quá mười giây, Phương Vi Vâ phát hiện ra mình lỡ lời, giống như chạm vào vạch giới hạn không thể chạm tới, bà đột nhiên bình tĩnh lại, giọng nói nhanh chóng nhỏ nhẹ ôn hòa như ngày thường, “Bác sĩ Tôn, ông nói cái gì, tôi không hiểu.”

Sự biến đổi ngữ khí và cảm xúc này làm Sở Dụ nhanh chóng nổi da gà.

Nhưng lại không thể không cảm khái, Phương Vi Vân lúc nào cũng bảo vệ vô cùng cẩn thận bí mật của mình, không để chút gió lọt qua.

Bác sĩ Tôn dường như đã quen với việc cảm xúc của Phương Vi Vân đột ngột biến đổi, “Bà bình tĩnh lại là tốt rồi, ban nãy tôi không nói gì, bà nghe nhầm rồi.”

Điện thoại chấm dứt, âm thanh trong tai nghe cũng biến mất theo, Sở Dụ không nhịn được chà xát cánh tay, “Thật dọa người!”

Cậu hít một hơi, lại khó hiểu, “Nhưng mà, tại sao Phương Vi Vân lại cảm thấy Iris trông giống mẹ cậu? Nốt ruồi ở dưới mắt cùng một vị trí sao, thật trùng hợp?”

Lục Thời đang vuốt ve từng centimet cổ tay Sở Dụ, anh cúi mặt xuống, giọng nói hơi chậm, “Bởi vì điều này vốn không trùng hợp.”

Lục Thời ngước mắt lên, im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Sở Dụ, “Bởi vì người do tôi tìm được. Là tôi, âm thầm đưa người phụ nữ tên Iris này tới trước mặt Lục Thiệu Chử, để cô ta thành công thay thế Phùng Lũ Uy, trở thành tình nhân hiện tại của Lục Thiệu Chử.”

“Cũng là tôi, tiết lộ tin tức với Iris, cho cô ta sức mạnh tìm tới cửa khiêu khích.”

Đồng tử Sở Dụ co lại.

Ngón tay Lục Thời vuốt ve cục xương nhô lên ở cổ tay cậu, dường như đang vuốt ve món đồ chơi quý giá.

“Tuy rằng Lục Thiệu Chử lạm tình, trăng hoa, nhưng ông ta vô cùng sĩ diện, trước mặt người bên ngoài tự xưng là chung tình. Cho nên, trong một khoảng thời gian, ông ta chỉ có một tình nhân. Mà mỗi vị tình nhân của ông ta, đa phần đều trong thời gian ba tháng, quá thời gian này, sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng Iris lại không như vậy, cô ta thông minh, cô ta đã ở bên cạnh Lục Thiệu Chử bốn tháng rồi.”

Sở Dụ nhanh chóng hiểu rõ ràng.

Iris được yêu thương vượt qua “quy củ”, làm cho Phương Vi Vân có cảm giác nguy cơ, thậm chí còn không dám ra ngoài nghỉ ngơi, lo lắng mình vừa đi, vị trí “bà Lục” sẽ bị giành mất.

Mà lần này Iris tới trước cửa khiêu khích thị uy, làm cho tôn nghiêm “chính thất” lâu năm của Phương Vi Vân cảm thấy bị uy hiếp, cũng làm cho bà ta có cảm giác nguy cơ càng sâu, làm cho bản năng của bà ta cảm thấy được, người tên Iris này, không giống như những tình nhân trước của Lục Thiệu Chử.

Tại sao Iris lại dám tới cửa khiêu khích? Nhất định là Lục Thiệu Chử làm chỗ dựa cho cô ta.

Như thế, tại thời điểm mà bản thân bà không biết, có phải Lục Thiệu Chử đã thực sự nói bóng gió gì với cô ta hay không?

Phương Vi Vân sợ.

Cô ta trẻ tuổi hơn bà, biết cách lấy lòng đàn ông hơn bà, cô ta vô cùng có sức sống.

Nốt ruồi dưới mắt kia của Iris lại giống với Giang Nguyệt Mạn y như đúc, lại trở thành điều cuối cùng làm cho Phương Vi Vân suy sụp, làm cho bà ta không khống chế nổi cảm xúc của mình, không thể duy trì được lí trí.

Người phụ nữ tìm tới cửa ấy, trông rất giống cô ta. Đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt kia, vô cùng giống, không thể nào, cô ta đã chết rồi, đã sớm biến thành thủy quỷ……..

Sở Dụ đột nhiên đứng dậy, tai nghe điện thoại bị cắm trong tai cũng bị kéo căng, rơi xuống. Cậu không để ý, nói với Lục Thời, “Thủy quỷ! Từ thủy quỷ mà Phương Vi Vân đã nói tới!”

Vẻ mặt Lục Thời bình tĩnh, kéo lấy cổ tay Sở Dụ, để cậu ngồi lại bên người mình.

Đầu óc Sở Dụ suy nghĩ rất nhanh, “Có phải là, hôm trời mưa, bà ta……..”

Nói tới đây, Sở Dụ đột nhiên ngừng lại.

Ngay cả cậu cũng nghe ra được, rất có khả năng, mẹ của Lục Thời đã bị Phương Vi Vân sát hại vào một ngày mưa nào đó mười bảy năm về trước, sau đó bị quăng vào trong nước.

Cho tới hiện tại, có thể mẹ Lục Thời vẫn còn nằm lại trong một con sông nào đó.

Cho nên Phương Vi Vân mới mất ngủ vào ngày mưa, mới có thể nói Giang Nguyệt Mạn đã thành thủy quỷ.

Chuyện mà cậu còn có thể nghĩ ra, làm sao Lục Thời có thể không nghe ra được?

Giọng nói Sở Dụ thấp xuống, “Lục Thời…..”

Cảm giác buồn bã ấy, lại dâng lên.

Sở Dụ cảm thấy được cổ họng đau đớn, cậu lại lẩm bẩm gọi một tiếng, “Lục Thời.”

Lục Thời vuốt ve theo cổ tay của Sở Dụ, tiếp theo lại chạm tới đường vân tay của cậu.

“Sợ sao?”

Đây là lần thứ hai Lục Thời hỏi Sở Dụ có sợ không, sau cái lần mà Lục Thời đánh nhau đâm đũa vào lòng bàn tay người ta.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo chút giễu cợt tự nhiên.

“Thủ đoạn của tôi rất bẩn, giống như rắn chuột chui rúc trong bóng tối không thấy mặt trời, còn tính kế cả bố đẻ của mình.”

Tôi xé tất cả vỏ bọc ngụy trang làm máu chảy đầm đìa, cho cậu nhìn thấy bản thân dơ bẩn không hề che đậy của mình.

Nếu như cậu chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi muốn cậu nhất định phải nhìn thấy tôi chân thật nhất.

Nếu như cậu bố thí yêu tôi, vậy tôi muốn cậu cũng chỉ có thể yêu tôi chân thật nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio