Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa tháng một, khi phụ san mang tên “Người nổi tiếng” của Nhật báo Chính trị được phát hành, Lâu Đại soái lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Thậm chí tiên sinh kể chuyện trong trà lâu còn bỏ công sức trau chuốt nội dung của bài phỏng vấn, trực tiếp biên thành một tiết mục nhỏ.
“Lúc ấy, Lâu Đại soái cầm chặt trường thương trong tay, một mình một ngựa xông thẳng về phía kẻ thù. Quân địch nghe tin Lâu Thịnh Phong đánh tới thì sợ đến vỡ mật… Lâu Đại soái hét lớn một tiếng, khiến cho đám giặc cỏ đang sợ hãi kia phải run rẩy toàn thân…”
Phong trào này lan từ thành Quan Bắc ra khắp sáu tỉnh Bắc Kỳ, còn tiện thể truyền tới Thiên Tân và một vài trà lâu tửu quán ở kinh thành. Nếu tiên sinh kể chuyện này đó không có khả năng nói ra một vài chiến công hiển hách của Lâu Đại soái, dựa theo cách diễn đạt của người đời sau thì chính là: chắc chắn phải OUT!
Lý Cẩn Ngôn không ngờ một bài phỏng vấn lại có thể tạo hiệu ứng vang dội đến như vậy. Hắn lập tức quyết định thừa thắng xông lên, điểm danh từng cán bộ quan trọng trong phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ, bắt tay tiến hành tạo hiệu ứng “người nổi tiếng”.
Bài phỏng vấn thứ hai vốn là dành cho Lâu Thiếu soái. Đáng tiếc gần đây hắn bận đến không thấy mặt mũi đâu. Muốn phỏng vấn ấy à, cũng phải tìm được người trước đã!
Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đang chuẩn bị một trận diễn tập. Địa điểm và thời gian chính xác của trận diễn tập đều không được công bố rõ ràng. Nhưng tin tức này vừa mới lộ ra, người Nhật – những kẻ đang theo dõi động tĩnh của sáu tỉnh Bắc Kỳ lập tức cảm thấy bồn chồn, ngay cả ngủ cũng không thể nào ngon giấc. Nhất là Oshima Yoshimasa ở Lữ Thuận. Nếu cái gọi là “diễn tập” của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ chỉ là một phát súng tung hỏa mù, nhằm che giấu mục đích thực sự là ra tay với quân Nhật ở Đại Liên, vậy bọn hắn phải làm sao?
“Tên Lâu Tiêu này, rất là gian trá!”
Nhận xét ấy đã trở thành nhận thức chung của quân Nhật đóng tại Nam Mãn Châu.
Lục quân Nhật Bản luôn dùng lỗ mũi để nhìn người ta (), trước là bị Lâu Thiếu soái đánh đến mặt mũi bầm dập, sau lại bị Lý Cẩn Ngôn hắt một bát nước bẩn lên người, dù muốn cũng không thể nào gột sạch. Chẳng những bọn chúng để hơn nửa tuyến đường sắt Nam Mãn Châu vuột khỏi tầm tay, mà còn phải đền cho kẻ đối địch rất nhiều tiền!
() Ý là vênh váo.
Sau đó bọn chúng định quỵt nợ. Kết quả là kế hoạch không thành. Lâu Thiếu soái không có hứng thú đôi co với người Nhật, trực tiếp lệnh cho binh lính gõ cửa từng ngân hàng Nhật Bản ở trên địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ. Kho tiền của bọn chúng bị quét sạch, ngay cả cửa nẻo cũng bị dỡ xuống mang đi. Trừ bốn bức tường xung quanh ra, ngay cả cái đinh đối phương cũng chẳng để lại.
Chưa hết, kế tiếp người Hoa còn bắt tay với người Anh, âm thầm dùng khoản bồi thường năm Canh Tý thuộc về Nhật Bản, giăng bẫy hãm hại Nhật Bản một phen.
Người Nhật vô cùng ấm ức. Bọn súc sinh Anh quốc không phải là đồng minh của Nhật Bản sao? Thế quái nào lại đứng về phía Hoa Hạ? Mà đứng về phía Hoa Hạ thì cũng thôi, đằng này còn bắt tay với đối phương để thò tay vào túi đồng minh, móc sạch không để sót một đồng nào!
Hiện tại tình hình Nhật Bản không tốt lắm. Tài chính dư ra bao nhiêu thì liền chui vào cái bụng không đáy của Hải quân. Lục quân cứ như con ghẻ, quân phí đã luôn thua kém Hải quân, lại còn bị Hải quân cười nhạo vì trận thua ở Nam Mãn Châu nữa!
Ngày tháng , rốt cuộc Nội các của Katsura Taro phải rớt đài trong tiếng mắng chửi. Sự việc diễn ra sớm hơn so với lịch sử khoảng một tháng. Sau đó, Yamamoto Gonnohyoe – người được tôn là cha đẻ của Hải quân đứng lên tổ chức lại Nội các. Đảng cầm quyền cũng thành lập Hiệp hội Hiến pháp và Chính trị. Vì thế, Lục quân vốn luôn bất hòa với Hải quân cũng sẽ không lọt mắt Hiệp hội Hiến pháp và Chính trị. Đó cũng là lý do cho việc cuộc sống của Lục quân Nhật Bản lại càng thêm khó khăn và khổ sở.
Muốn quân phí? Tài chính nước nhà eo hẹp lắm, chịu khó bóp bụng đi. Một ngày hai miếng cơm nắm với một cây củ cải khô, đãi ngộ như thế đã tốt lắm rồi.
Dưới tình cảnh khổ cực và thiếu thốn ấy, nếu Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đột ngột nổi hứng, muốn đuổi quân Nhật ở Đại Liên xuống biển thì… Oshima Yoshimasa thực sự không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn đã lên kế hoạch rồi, một khi có biến sẽ lập tức lên thuyền trốn về Triều Tiên. Mất mặt hay không, không quan trọng, bảo toàn tính mạnh còn cần thiết hơn.
Về phần trận diễn tập lần này là thật hay giả, Lâu Thiếu soái là đơn thuần luyện binh hay muốn nhân cơ hội ra tay với ai, trước khi trận “diễn tập” bắt đầu, chẳng ai đoán ra được cả.
Lâu Thiếu soái bận, Lý Cẩn Ngôn cũng không hề nhàn hạ.
Việc sáu tỉnh Bắc Kỳ ký đơn hàng với Anh quốc khiến người Đức cảm thấy được nguy cơ. Để duy trì quan hệ tốt đẹp với sáu tỉnh Bắc Kỳ, đồng thời không cho Anh quốc thừa cơ chen chân vào giữa, rốt cuộc người Đức cũng nhả kỹ thuật chế tạo động cơ ra.
“Người Đức đồng ý rồi?” Lý Cẩn Ngôn gần như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy: “Kỹ thuật chế tạo động cơ đốt trong?”
“Đừng mừng quá sớm,” Triển Trường Thanh nâng chén trà lên uống một ngụm: “Người Đức còn có điều kiện đi kèm, bọn họ muốn tư liệu chi tiết về Sulfonamide.”
“Sulfonamide?”
“Đúng.”
“Chuyện này ngài đã hỏi Đại soái và Thiếu soái chưa?”
“Hỏi rồi.” Triển Trường Thanh đáp: “Đại soái bảo Ngôn thiếu gia cân nhắc rồi quyết định. Thiếu soái cũng vậy.”
“…” Làm ông chủ đứng ngoài quan sát cái gì, thật sự là một chút cũng không thèm can thiệp?
“Ngôn thiếu gia?”
“Tư liệu chi tiết không thể cho bọn họ.” Ít nhất là trước khi Kiều Nhạc Sơn nghiên cứu ra Penicillin. Hắn lại nói thêm: “Có thể đồng ý cung cấp gấp đôi lượng Sulfonamide cho người Đức.”
“Chỉ sợ người Đức sẽ rất khó hài lòng với điều kiện này.”
Lý Cẩn Ngôn nhún vai: “Không đồng ý thì đành chịu thôi. Nhưng có thể nhắc nhở bọn họ một chút, chỉ chúng ta mới có Sulfonamide, còn động cơ đốt trong thì không chỉ nằm trong tay một mình bọn họ.”
Nói đến việc chế tạo động cơ đốt trong, nổi tiếng nhất thế giới hiện nay chính là Anh quốc. Đích thực Đức có kỹ thuật sản xuất máy móc rất tân tiến, nhưng người Anh cũng chẳng hề đơn giản. Tuy lấy kỹ thuật chế tạo động cơ đốt trong từ tay người Anh không phải một chuyện dễ dàng, song Lý Cẩn Ngôn không muốn bị người Đức nắm mũi dắt đi. Dù là hắn có việc cần nhờ đối phương.
“Bộ trưởng Triển, chuyện này chúng ta không thể nhượng bộ. Phải nói với người Đức ra sao, còn cần ngài bỏ thêm một chút tâm tư.”
“Nếu đã như vậy, Triển Trường Thanh tôi sẽ cố hết sức.”
Tiễn chân Triển Trường Thanh, Lý Cẩn Ngôn lại nghênh đón một vị khách khác: Joseph – hiệu buôn Đan Mạch.
“Ngày tốt lành.”
Joseph là một người Bắc Âu điển hình. Vóc người cao lớn, tóc dày, mũi cao. Dù là thương nhân nhưng hắn luôn khiến Lý Cẩn Ngôn liên tưởng tới hải tặc vùng Biển Bắc ().
() Biển Bắc: Bắc Hải hay Biển Bắc (trước đây còn có tên gọi là Đại dương Đức – German Ocean) là một vùng biển phía bắc Đại Tây Dương. Bắc Hải giáp Na Uy và Đan Mạch về phía đông, Scotland và Anh về phía tây, Đức, Hà Lan, Bỉ và Pháp về phía nam.
Tuy việc mua lợn giống của Đan Mạch không thành, nhưng Lý Cẩn Ngôn vẫn chưa từ bỏ. Bàn một lần không thành, có thể bàn thêm lần thứ hai, thứ ba. Kiểu gì cũng có một lần thành công chứ nhỉ? Lão cáo già nước Anh kia rất không ra gì, đùa giỡn người ta chẳng hề kiêng nể. Nhưng bây giờ lão là đại ca của thế giới, mà ngay cả trong tương lai, cảnh sát cũng phải đi theo sau mông John Bull em trai nữa. Lý tam thiếu gia vẫn không đủ tự tin để đọ sức tay đôi với người Anh.
Đáng tiếc chính là, dù Lý Cẩn Ngôn đã ra sức uốn ba tấc lưỡi, nhưng Joseph vẫn không đồng ý. Rốt cuộc Lý tam thiếu gia được nếm thử sự cố chấp của người Bắc Âu. Tuy nhiên, không mua được lợn của Đan Mạch không có nghĩa là bọn họ chẳng còn gì khác để bàn. Sau khi bị người Đan Mạch từ chối hai lần ba lượt, đột nhiên Lý Cẩn Ngôn nhớ ra kỹ thuật sản xuất vũ khí của Đan Mạch cũng vô cùng vượt trội. Nổi tiếng nhất là súng máy Madsen () được rất nhiều quân đội các nước châu Âu và quân đội Mỹ mô phỏng. Lúc trước, khi Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đánh nhau với người Nga ở Mãn Châu Lý đã từng thu được một khẩu do Đan Mạch mới lắp ráp xong. Quốc nội Hoa Hạ cũng có hàng nhái của khẩu súng này, nó được gọi là súng máy hạng nhẹ.
() Súng máy Madsen: Hình
Là khẩu súng máy hạng nhẹ đầu tiên được sản xuất với quy mô lớn trên thế giới, một khẩu Madsen còn không nặng đến mười kilogram, chỉ gần bằng một phần ba trọng lượng khẩu Hotchkiss () của Pháp. Trước khi súng máy siêu nhẹ của Tiệp Khắc được sản xuất, Madsen vẫn dẫn đầu về trọng lượng và độ chính xác. Chỉ có điều giá thành của nó hơi cao.
() Hotchkiss : Hình
Rõ ràng là Joseph có hứng thú với việc buôn bán vũ khí hơn. Ngoại trừ mục đích trang bị cho Quân đội thì súng máy Madsen còn được Đan Mạch xuất khẩu với số lượng lớn. Chỉ riêng Nga đã mua không dưới một ngàn năm trăm khẩu rồi. Tuy Hiệp ước Canh Tý khiến các quốc gia ở châu Âu thực hiện cấm vận vũ khí với Hoa Hạ, nhưng thời gian trôi qua, hiệu lực của Hiệp ước cũng ngày càng yếu đi. Ngay cả quốc gia từng có thái độ kiên quyết nhất như Pháp cũng bắt đầu bán vũ khí cho quân phiệt ở Tây Nam Hoa Hạ. Không những thế, theo một nguồn tin đáng tin cậy, Đức cũng đang hỗ trợ sáu tỉnh Bắc Kỳ xây dựng một xưởng công binh! Lợi nhuận khổng lồ đằng sau những hoạt động này, hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Nếu nói Đan Mạch không ghen tị thì chính là trợn mắt mà nói dối. Hiện giờ Lý Cẩn Ngôn lại dâng cơ hội đến trước mặt, Joseph không động lòng mới đáng để ngạc nhiên.
“Sáu trăm khẩu súng máy Madsen đường kính mm, mười vạn viên đạn.”
Lý Cẩn Ngôn vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên chìm vào tĩnh lặng. Qua một lúc lâu, Joseph mới mở miệng nói: “Ngài không nói đùa đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Lý Cẩn Ngôn đáp: “Ngài biết tôi đang xây dựng một khu công nghiệp mà, mua số súng máy này chủ yếu là để đảm bảo an toàn thôi.”
Dùng sáu trăm khẩu súng máy và mười vạn viên đạn để bảo vệ khu công nghiệp? Joseph suýt nữa thì trợn trắng mắt. Lời ấy có trời mới tin.
“Dựa theo giá cả mà quý quốc bán cho người Nga, mỗi khẩu súng máy hạng nhẹ tôi ra giá một trăm ba mươi đồng bạc. Về giá đạn, một vạn viên một ngàn năm trăm đồng bạc đi.” Lý Cẩn Ngôn đè thấp âm lượng: “Còn cái giá viết lên đơn đặt hàng, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng được. Tôi đảm bảo không có người thứ ba biết chuyện.”
Nói trắng ra là, Lý tam thiếu gia đang ngang nhiên đút lót ngài Joseph.
“Thế nào, giao dịch này không tồi chứ?”
Joseph cân nhắc mấy phút đồng hồ, ho nhẹ một tiếng: “Mỗi khẩu súng máy giá một trăm ba mươi lăm đồng bạc, một vạn viên đạn giá một ngàn sáu trăm đồng.”
“Đã thống nhất xong!”
Lý Cẩn Ngôn ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm oán, tên quỷ Tây này đúng là một gã xấu xa!
Nhưng tiền kiếm được là để tiêu mà.
Xem báo cáo tài vụ trong một năm, Lý Cẩn Ngôn lại tăng tăng giảm giảm lợi nhuận của mấy nhà xưởng trong tay. Sau khi nắm được thu nhập một năm trên sổ sách, việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là, phải làm thế nào để tiêu hai trăm vạn đồng bạc này một các hiệu quả nhất.
Khu công nghiệp có một ngàn vạn Mark Lâu Thiếu soái cho, tạm thời không cần đầu tư thêm. Nhà máy hóa chất chỉ cần duy trì quy mô như hiện nay là đủ, dù sao thì tình hình vài năm tới cũng đã bày ra trước mặt, mù quáng mở rộng không phải là ý kiến hay. Ngược lại xưởng may và xưởng đồ hộp có thể phát triển thêm, nhất là xưởng đồ hộp. Lý Cẩn Ngôn đã bảo quản lí Phùng bắt đầu tiến hành “phân cấp” đối với việc sản xuất vỏ hộp. Loại vỏ hộp được làm bằng chất liệu tốt nhất sẽ cung ứng cho quân nhu và thị trường trong nước. Vỏ hộp loại hai sẽ xuất khẩu để đổi lấy ngoại tệ. Vỏ hộp hạng ba, loại có bỏ thêm phế liệu, tất cả đều giữ đợi khi chiến tranh châu Âu bùng nổ mới bắt đầu tung ra.
Lúc đầu quản lí Phùng không đồng ý sử dụng những vỏ hộp đầu thừa đuôi thẹo được làm từ phế liệu kia. Nhưng sau khi nói chuyện riêng với Lý Cẩn Ngôn ở trong phòng làm việc một lúc lâu, ông lập tức thay đổi thái độ. Về phần Lý tam thiếu gia đã thuyết phục quản lí Phùng như thế nào, rất lâu rất lâu về sau vẫn là một bí ẩn.
Xưởng may đã mở thêm một phân xưởng chuyên sản xuất bàn chải lông. Ở thời đại này lông lợn chính là vật tư chiến lược, đương nhiên Lý Cẩn Ngôn sẽ không lãng phí bất cứ một cơ hội kiếm tiền nào.
“Tạm thời cứ như vậy đã.” Lý Cẩn Ngôn đi tuần một vòng trong phân xưởng, nói với Lý Bỉnh quản lí xưởng may: “Đợi khu công nghiệp xây dựng xong, xưởng sản xuất bàn chải lông sẽ được tách ra, giao cho Lý Thành quản lý.”
Khi Lý nhị lão gia còn sống, Lý Thành là quản gia của Lý phủ. Sau khi xưởng may được xây dựng, dưới sự dẫn dắt của Lý Bỉnh, người này vẫn luôn làm việc tại xưởng may. Ông ta rất đáng tin, năng lực cũng không tồi.
Nhân tài như vậy, Lý Cẩn Ngôn đang rất cần.
Rời khỏi xưởng may, Lý Cẩn Ngôn vòng sang nhà máy sản xuất thuốc Tây.
Ba quản đốc phân xưởng ở xưởng thuốc Tây lúc trước đã bị đuổi mất hai. Riêng quản đốc Triệu thì bị điều nhiệm không lâu sau đó, mệnh lệnh là do Lâu Đại soái tự hạ. Còn về nguyên nhân, Lý Cẩn Ngôn cũng không cố tình hỏi thăm. Dù chú Câm không tra ra được bất cứ vấn đề gì về quản đốc Triệu, nhưng Lý Cẩn Ngôn vẫn cứ cảm thấy không yên tâm. Hiện giờ Lâu Đại soái đã điều người đi, ngược lại giúp hắn lược bỏ rất nhiều phiền toái.
Ba quản đốc phân xưởng bị cách chức. Lý Cẩn Ngôn không tự chủ trương, cũng không đi tìm Lâu Đại soái, mà trực tiếp tới chỗ Lâu Thiếu soái xin người.
“Không tìm được người thích hợp để cất nhắc từ trong nhà xưởng, nhưng em đã có phương hướng rồi, chẳng qua vẫn cần Thiếu soái hỗ trợ.”
Lâu Thiếu soái không nói chuyện, bình tĩnh nhìn Lý Cẩn Ngôn chừng một phút đồng hồ. Mãi đến khi người kia bị nhìn đến không được tự nhiên, hắn mới cúi đầu hôn lên trán đối phương một cái: “Được.”
Hai ngày sau, ba quản đốc mới của phân xưởng đến. Lý Cẩn Ngôn vừa thấy họ thì vui vẻ vô cùng. Ba người đều là quân nhân xuất ngũ, trong đó có một Tiểu đoàn trưởng trực thuộc Lữ đoàn Độc Lập. Trong cuộc chiến ở đường sắt Nam Mãn Châu, người này đã bị súng máy bắn trúng, tuy không mất mạng nhưng cũng không thể vác súng ra chiến trường nữa.
Trong ba người này, có hai người tốt nghiệp trung học Quan Bắc, một người còn có cái danh du học làm nền. Tuy vẫn là người mới trong công tác quản lý nhà xưởng, nhưng nhân phẩm và những phương diện khác tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa bọn họ lại thông minh nhanh nhạy, căn cứ theo chế độ vốn có của xưởng thuốc Tây, không đến một tuần, công tác đã nắm chắc trong tay rồi.
“Không cần biết xưởng thuốc hay quân đội, đều là quản lý con người thôi, có nội dung chi tiết dán ở trên tường, nếu làm không tốt thì chính là tên ngốc.”
Thật sao? Lý Cẩn Ngôn sờ cằm, hẳn là vậy nhỉ…