Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành bị áp giải đi thẳng một đường từ tây ốc đến chính phòng. Lý Cẩm Cầm bị túm trực tiếp từ khuê phòng đến đây, đại a đầu hầu hạ cô muốn ngăn cản, lại bị nện một báng súng ở đầu, máu chảy ra ngay lập tức, tựa như một bầu máu yếu ớt ngã xuống nằm ở trên mặt đất. Có vết xe đổ làm bài học, nha đầu của mợ cả cùng người hầu không còn dám ngăn cản trước mặt hai hung thần ác sát đang vác súng này, di thái thái Tú Hoa và Tịch Mai thì cố sức đem cửa phòng đóng chặt hết mức, rất sợ tiếp theo liền tới lượt mình. Cho đến khi hai binh sĩ kia kéo tỷ đệ Lý Cẩm Cầm ra khỏi tây ốc, mọi người nghĩ lại mà vẫn còn phát run.
Bà vú của Lý Cẩm Cầm chẳng thèm bận tâm tới việc phải đi lo đại a đầu đang té xỉu trên mặt đất, cùng với lão ma ma hầu hạ Lý Cẩn Hành theo sát đường đi của hai binh sĩ, thấy họ không động đến súng mà chỉ kéo hai tỷ đệ tiến vào chính phòng thì mới dám thở ra một hơi. Chí ít, có lão thái gia và Đại lão gia ở đó, hai tỷ đệ cho dù chịu chút tội cũng không lo ảnh hưởng đến tính mạng.
Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên một trận thanh âm của đế giày dẫm trên mặt tuyết, hai người kinh nghi chưa định (hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh) theo bản năng quay đầu lại, lập tức mở to hai mắt: “Đại thiếu gia?”
“Hứa ma ma, các ngươi như thế nào lại ở đây?”
Lý Cẩn Thừa, con của mợ cả, trong ấn tượng từ trước đến nay của mọi người thì đây là nhân vật có thể trở thành trụ cột của Lý gia, Hứa mụ cũng không hỏi vì sao Lý Cẩn Thừa lại trở về sớm như vậy, chỉ nói: “Đại thiếu gia, ngài mau đi xem một chút đi, Đại tiểu thư và Tứ thiếu gia đã xảy ra chuyện rồi!”
Lý Cẩn Thừa nhìn về phía chính phòng, đột nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng súng nổ, nhất thời nhíu chặt chân mày.
Trong phòng, Lý Cẩn Ngôn đang híp mắt cười hỏi vợ chồng Lý Khánh Xương: “Rốt cuộc là chị cả hay em tư đây, bác cả trai, bác cả gái, hai người đã chọn được chưa?”
Lý Cẩm Cầm bị giải đi từ khuê phòng đến chính phòng, váy đã bị nước tuyết ngấm ướt, trông nhếch nhác không chịu nổi, cho dù đang bị lưỡi lê sáng như gương dọa sợ tới phát run, ánh mắt dừng lại trên người Lý Cẩn Ngôn vẫn rất hung tợn, hận không thể bổ nhào đến cắn đứt một miếng thịt trên người hắn!
“Lý Cẩn Ngôn, mày là đồ súc sinh, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”
Đại phu nhân căm hận chửi rủa. Hai binh sĩ áp giải Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành cũng không bận tâm đến thân phận Đại phu nhân của bà, bọn họ là tuân theo mệnh lệnh của Lâu thiếu soái, ở lại Lý gia bảo hộ cho thiếu soái phu nhân, nay có người dám ở ngay trước mặt họ nhục mạ Lý Cẩn Ngôn như vậy, trên người hai binh ca ngay lập tức tỏa ra sát khí. Hai tiếng súng vang lên, một viên đạn bay qua sát cổ Đại phu nhân Hứa thị, một viên khác cắm xuống ngay dưới chân của Đại lão gia Lý Khánh Xương, khiến sắc mặt hai vợ chồng đồng thời tái mét. Đại phu nhân hét lên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đáng tiếc vị trí bà ngã xuống không tốt cho lắm, phía sau chính là ghế bành làm bằng gỗ tử đàn cứng chắc, lúc té xỉu đầu liền va vào chỗ tựa lưng trên ghế, khiến bà ăn đau mà tỉnh lại.
Thấy bộ dáng chật vật của Đại phu nhân, nếu như không phải đang trong trường hợp không cho phép, Nhị phu nhân quả thật sẽ cười ra tiếng.
Lý Cẩn Ngôn lại không băn khoăn nhiều như vậy, cậu nhếch môi: “Bác gái cả, vừa rồi không phải bác vẫn đang xem kịch vui sao? Phong thủy luân chuyển, lời này, bác hẳn là biết chứ?” (không có gì mà không thay đổi trong cuộc đời này, cũng gần giống với câu Ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm Hà tây)
“Mày!”
Đại phu nhân Hứa thị ngồi dậy, cái trán đã sưng lên, trước mắt biến thành màu đen, lại miễn cưỡng chống đỡ không cho bản thân ngất xỉu, bà không thể trở thành chuyện cười trong miệng tên ranh con này được!
Ánh mắt Đại lão gia tối lại, “Lý Cẩn Ngôn, rốt cuộc mày muốn thế nào?”
“Thế nào?” Lý Cẩn Ngôn nâng nâng cằm:“ Không phải con vừa nói sao? Con định tiếp đãi chị cả và em tư tốt một chút.”
Lý Cẩn Ngôn dứt lời, hai binh sĩ đứng sau Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành chuyển động chốt an toàn của súng, Lý Khánh Xương nhìn hai đứa con bị ép quỳ trên mặt đất, khóe mắt đều nứt ra. Lý lão thái gia run rẩy từ ghế trên đứng lên, mở miệng nói: “Cẩn Ngôn, làm việc gì cũng đừng quá tuyệt tình, dù sao thì nó vẫn là bác cả của con, Cẩm Cầm và Cẩn Hành là đường tỷ và đường đệ của con! Nhà lão Nhị, con cũng khuyên Cẩn ngôn vài câu đi.”
Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng, quay đầu không nói lời nào.
Lý Cẩn Ngôn nhìn thấy ánh mắt ngập tràn kinh ngạc của Lý lão thái gia, rốt cuộc cũng hỏi ra điều mà hắn vẫn luôn muốn hỏi: “Lão thái gia, chẳng lẽ thật sự giống như thím ba đã nói, chỉ có bác cả là con ruột của ông, cha con cùng chú ba đều được ông nhặt về? Không, không tính chú ba, chắc là chỉ có mỗi cha con mới vậy thôi nhỉ? Chẳng lẽ ông nhìn không thấy bác cả đã làm những gì với mẹ và con sao? Chị cả và em tư suýt nữa đã lấy mạng của con rồi! Khi đó, sao ông không nói với bác cả rằng con là cháu trai của bác? Con cùng hai người trước mặt này là anh em họ?”
Lý lão thái gia bị Lý Cẩn Ngôn làm cho nghẹn họng nói không nên lời, sắc mặt đỏ tía. Lão thái thái ngồi ở một bên, thấy Lý lão thái gia tay run lẩy bẩy, mất hết phong phạm của ngày thường, liền biết rõ không thể khiến ông tức giận thêm nữa, bằng không thì việc lớn khó thành. Ngày kia Cẩn Ngôn sẽ gả vào Lâu gia, trong giờ phút quan trọng này, tuyệt đối không thể để tin nó đem tổ phụ của mình nói đến choáng váng truyền ra ngoài.
“Cẩn Ngôn, xét đến việc này, cũng là do bác cả của con lòng tham không đáy, còn quản dạy con cái không nghiêm, Cẩm Cầm và Cẩn Hành bản tính lại hung ác, chẳng nể huyết thống thân tình. Về lý, mặc cho con xử trí chúng nó như thế nào thì cũng không tính là quá đáng, nhưng chỉ hai hôm nữa là đến ngày vui của con rồi, hôm nay không thích hợp nhìn thấy máu đổ.”
Lời này của Lão thái thái cực kỳ thâm thúy, bề ngoài thì có vẻ như là đang nói giúp cho một nhà mợ cả, nhưng thực ra lại càng giống đổ thêm dầu vào lửa hơn.
Ngày kia chính là đại hôn của Lý Cẩn Ngôn, ngày lành này như thế nào mà có? Những người đang ở trong phòng này đều vô cùng rõ ràng.
“Không thích hợp nhìn thấy máu đổ?” Trên mặt Lý Cẩn Ngôn hiện lên một mạt cười kỳ quái, cậu thu hồi súng: “Đúng vậy, ngày lành của con, không nên thấy máu đổ.”
Lý Khánh Xương và Đại phu nhân Hứa thị nghe vậy lại càng thêm tâm đề phòng, tên tiểu ranh con này bằng lòng bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Không bàn tới những việc trước đây, chỉ xét đến người phụ nữ ôm đang đứa bé kia cùng chuyện Lý Khánh Xương nháo loạn muốn chiếm gia sản của chi thứ hai thì cho dù là ai cũng không thể nuốt trôi cơn giận này.
Quả nhiên, ngay sau đó, Lý Cẩn Ngôn nói tiếp: “Như vậy đi, trước đây chị cả và em tư đã đẩy con vào hố băng, nay còn cũng mời hai người nhảy vào đó vui chơi một lần cho biết. Yên tâm, con tuyệt đối sẽ không thả chó cắn người, ngăn cản không để ai cứu họ.”
Nhị phu nhân hơi nhăn mày: “Cẩn Ngôn.” Dù sao thì cũng không thể thực sự nháo đến mức tai nạn chết người được. Ngày kia Cẩn Ngôn sẽ gả vào Lâu gia, nếu làm quá sẽ mất mặt tất cả, bà vẫn còn muốn giữ mặt mũi cho mình và con trai.
Lý Cẩn Ngôn quay đầu lại, nói: “Mẹ, người yên tâm, con hiểu mà.”
Không đợi Nhị phu nhân đáp lời, Đại phu nhân đã xông thẳng tới chỗ Nhị phu nhân đang ngồi ở ghế trên: “Triệu Phượng Vân! Ngươi là đồ gái điếm chết tiệt! Đẻ ra một thẳng quỷ đoản mệnh vương bát cao tử đến báo hại con ta! Sao ngươi không chết quách đi!”
(Vương bát cao tử: nghĩa gần giống với đồ con hoang do ngoại tình đẻ ra ý)
Lý Khánh Xương nửa muốn ngăn lại, nửa không muốn, ánh mắt Lý Cẩn Ngôn phát ra tia sáng lạnh lẽo, lập tức đá một cước vào lưng Đại phu nhân, khiến Đại phu nhân đau đến phải thụt lùi vài bước, va mạnh vào sau lưng ghế, ai u một tiếng, té trên mặt đất không bò dậy nổi.
Lý Cẩn Ngôn nói với hai binh sĩ đang giữ chặt Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành: “Xem ra, đầu óc của bác gái cả nhà ta không được minh mẫn cho lắm, vậy thì mời bà cùng nhảy vào hố băng để thanh tỉnh lại một chút.”
Lý Khánh Xương đang nâng Đại phu nhân từ dưới đất dậy, nghe vậy đột ngột ngẩng đầu: “Mày dám!”
“Sao tôi lại không dám?” Lý Cẩn Ngôn phủi phủi ống tay áo: “Hay là, bác cũng đi cùng đi? Vừa vặn cả gia đình đoàn viên.”
Lý Cẩn Ngôn vừa nói vừa gật đầu, tựa như cảm thấy chủ ý này của hắn thực không tồi. Lý Cẩn Hành còn đang khóc nháo, Lý Cẩm Cầm đã sợ đến mức choáng váng. Ở trong lòng cô, cha mẹ luôn là không gì không làm được, tên ranh con của chi thứ hai từ trước đến nay đều mặc cô khi dễ, nhưng sao sự tình bỗng nhiên lại thành ra thế này? Tên nhãi ranh kia trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?
Đúng rồi, hắn sẽ gả cho Lâu thiếu soái, có Lâu gia làm chỗ dựa, quả nhiên là không sợ trời không sợ đất!
Lý Cẩm Cầm hận đến hai mắt nổi lên tơ máu, tên quỷ đoản mệnh này! Sao hắn không chết quách đi cho rộng đất! Vì cái gì lần trước lại không dìm chết hắn, cũng không bệnh chết hắn!
Hai binh sĩ nghe theo mệnh lệnh của Lý Cẩn Ngôn, kéo lê chị em Lý Cẩm Cầm ra ngoài, nhưng lại bị một thân ảnh cao lớn thẳng tắp đứng chắn trước cửa ngăn trở. Khi Lý Cẩm Cầm thấy rõ gương mặt người nọ, ngay lập tức kêu thành tiếng, âm điệu bởi vì kích động mà có chút thay đổi: “Anh cả, anh cả, anh đã trở về!”
Tiếng kêu của Lý Cẩm Cầm làm kinh động đến mọi người trong phòng, tất cả đều cùng nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một thanh niên mặc âu phục đang đứng ở trước cửa, áo bành tô màu đen khoát lên trên cánh tay, gương mặt bình tĩnh trầm lặng như nước.
“Cẩn Thừa, Cẩn Thừa, rốt cuộc con cũng đã trở về!”
Đại phu nhân đẩy Lý Khánh Xương ra, trực tiếp nhào về phía con trai mình, tựa như đang hướng về phía cọng rơm cứu mạng: “Nếu con không trở về, hai em của con sẽ bị người ta hại chết a!”
Lý Cẩn Thừa vươn tay đỡ lấy Đại phu nhân, không nói gì, quay đầu nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn đang đứng, vừa lúc Lý Cẩn Ngôn đối với ông anh họ vẫn luôn nghe danh mà chưa hề thấy mặt này thực “tò mò”, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, hai đôi mắt đen giống hệt nhau cùng lúc hiện lên tia kinh ngạc.
Lý Cẩn Ngôn vẫn luôn cho rằng, “trúc xấu sinh măng lành” là chuyện cực kỳ hi hữu, một nhà Lý Khánh Xương đều là cái dạng kia, Lý Cẩn Thừa dù có tốt, cũng tốt không hơn được bao nhiêu. Mà người trước mắt này, diện mạo sáng sủa dễ nhìn, khiến cho người khác khó có thể chán ghét. Lý Cẩn Thừa cảm thấy, hình ảnh một Lý Cẩn Ngôn trầm mặc ít nói trong trí nhớ giờ đã hết sức mờ nhạt, đứa bé trai này, làm cho anh ngay lập tức nhớ tới Nhị thúc.
Lý Cẩn Thừa rũ mắt xuống, Đại phu nhân vẫn còn đang khóc la, Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành cũng cảm thấy giờ mình đã có chỗ dựa vững chắc, liền bắt đầu vùng lên giãy dụa kêu gào, không chỉ mắng chửi Lý Cẩn Ngôn, ngay cả Nhị phu nhân bọn họ cũng lôi vào.
Lão thái gia nhìn thấy Lý Cẩn Thừa, vừa muốn nói vài câu đã bị lão thái thái giành trước một bước: “Cẩn Thừa, việc hôm nay con cũng đừng trách Cẩn Ngôn, là lỗi của cha con cùng Cẩm Cầm và Cẩn Hành.”
Đại phu nhân la lớn: “Lão thái thái!” Bà vội vàng giữ chặt Lý Cẩn Thừa: “Cẩn Thừa, con không được nghe người khác nói bậy!”
Lão thái thái cười lạnh: “Hứa thị! Chỉ bằng những lời này của ngươi, ta đã có thể bảo Khánh Xương hưu ngươi ngay lập tức!”
Đến nước này đại phu nhân dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, trực tiếp lớn tiếng với lão thái thái: “Lão thái thái, người đừng làm ta sợ! Hiện tại là Dân quốc chứ không phải tiền triều, nói cái gì mà hưu ta! Bà cũng chả phải là mẹ ruột của Khánh Xương!”
Nghe thấy những lời này của Đại phu nhân, lão thái thái biến sắc, sắc mặt của lão thái gia cũng trở nên âm trầm, ông quay đầu nhìn về phái Đại lão gia: “Khánh Xương, con cũng nghĩ như vậy sao? Mẹ con là người đã nuôi dưỡng con từ bé đến lớn!”
Lý lão thái thái xoa xoa khóe mắt: “Quên đi, coi như ta đã nuôi một con bạch nhãn lang. (Chỉ kẻ vong ân bội nghĩa)!”
Lý Khánh Xương cắn chặt răng, trực tiếp chế trụ cổ tay của Đại phu nhân, giơ tay lên: “Đồ đàn bà ngu ngốc!”
Bàn tay đang giáng xuống giữa đường bị giữ lại, Lý Cẩn Thừa bắt lấy tay Lý Khánh Xương, nói: “Cha, cho dù mẹ có sai, cha cũng không nên đánh bà ấy.”
“Cẩn Thừa!”
Không để ý đến vẻ mặt khó coi của Lý Khánh Xương, Lý Cẩn Thừa nói tiếp: “Vừa nãy con ở ngoài cửa đã nghe rõ hết rồi, trước đây Cẩm Cầm và Cẩn Hành suýt nữa đã tổn hại đến tính mệnh của Cẩn Ngôn?”
Ánh mắt lạnh như băng của Lý Cẩn Thừa đảo qua người Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành, hai người đang kêu gào ngay lập tức im miệng.
“Vừa không hiểu đạo lý vừa không biết thương yêu anh chị em trong nhà, đúng là cần được giáo huấn nghiêm một chút.”
“Cẩn Thừa, không thể như vậy được!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Ánh mắt Lý Cẩn Thừa lập tức lạnh xuống, thấy Đại phu nhân không lên tiếng nữa mới tiếp tục nói: “Nhưng mà Cẩm Cầm dù sao cũng là một cô gái, Cẩn Hành thì vẫn còn nhỏ, Cẩn Ngôn, em cho anh cả tí mặt mũi đi, phạt chúng nó quỳ từ đường, quất mỗi đứa mười roi, được không?”
Nói rồi Lý Cẩn Thừa bước đến trước mặt Nhị phu nhân, hai gối quỳ xuống, dập đầu ba cái liền: “Thím hai, con vì việc làm trước đây của cha mẹ, còn có hành vi của Cẩm Cầm và Cẩn Hành, bồi tội với thím hai.”
Lý Cẩn Ngôn nhướn một bên mày, ông anh cả này của hắn, quả nhiên không đơn giản. Anh ta cũng đã quỳ xuống tạ lỗi với mẹ, nếu như mình vẫn không chịu buông tha, nhất định đem Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành ném vào trong hố băng, người khác nhìn vào sẽ nghĩ hắn là người hẹp hòi, ỷ thế hiếp người.
Thấy Nhị phu nhân nhìn mình lắc đầu, Lý Cẩn Ngôn hiểu: nếu hôm nay hắn nhượng bộ lui một bước thì ắt ngày sau hắn còn phải lui rất nhiều bước nữa. Việc này vốn không phải là lỗi của bọn họ, dựa vào cái gì mà Lý Cẩn Thừa chỉ mới nói dăm ba câu, dập đầu vài cái liền tính xong chuyện? Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, cách đây không lâu, mẹ hắn cũng ở tại nơi này quỳ gối trước mặt Lý Cẩn Thừa, trên trán chảy máu, nhiễm đỏ cả gạch đá xanh, nhưng lại chẳng thấy được chút cảm thông của Lý Khánh Xương và Hứa Thị!
“Việc này, không được.”
Thanh âm của Lý Cẩn Ngôn rất nhẹ nhưng lại tràn đầy kiên định, hắn trực tiếp nói với hai binh sĩ đứng ở cửa: “Lôi ra ngoài, chú ý, đừng làm chết người.”
Lý Cẩn Thừa kinh ngạc nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn, thấy được nét trào phúng trên mặt hắn, trong nháy mắt cả khuôn mặt anh đều nóng bừng lên. Từ trước đến nay anh chưa từng thất thố và xấu hổ như thế này.
Anh là trưởng tôn của Lý gia, cha không chỉ một lần nói cho anh biết, mọi thứ ở Lý gia đều là của anh. Từ nhỏ anh đã cực kỳ thông tuệ, rất được tổ phụ yêu thích, anh là thiên kiêu chi tử của Lý gia. Càng lớn anh càng thấy rõ cha mình là người chí lớn nhưng tài mọn, chỉ có chú hai mới vực dậy được Lý gia, anh không ngừng thúc giục chính mình phải phấn đấu hơn nữa, ngay cả chú hai cũng nói: “Thằng nhóc này giống ta.”
Lúc ấy, Tam đệ Lý Cẩn Ngôn của anh vẫn còn hay ngại ngùng như một tiểu cô nương.
Nhưng anh cũng chỉ mới rời đi ba năm thôi, sao tính tình Tam đệ ngại ngùng ít nói ngày nào đã thay đổi thành như vậy, phải chăng, có quá nhiều việc đã xảy ra mà anh không hề biết? Sao cha không nói gì với anh?
Lý Cẩn Thừa chuyển ánh mắt hoài nghi về phía cha mình, nhìn ánh mắt ấy của con trai, Lý Khánh Xương chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng xông thẳng lên đến ngực, một búng máu theo cơn ho hộc ra ngoài.
“Khánh Xương!”
“Cha!”
Trong phòng lập tức loạn thành một đoàn, lão thái gia vội vã gọi người đi tìm bác sĩ, Nhị phu nhân và Lý Cẩn Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, lão thái thái vẫn ngồi vững vàng trên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn lưng cao có khắc hoa, chậm rãi nâng tay lên, khăn tay màu xanh che đậy đi mạt cười nhạt trên khóe miệng bà.
Cuối cùng, Đại lão gia của Lý gia, Lý Khánh Xương được chẩn đoán chính xác là do nộ khí công tâm (dạng như vì đau khổ phẫn nộ dẫn đến hôn mê), có dấu hiệu bị trúng gió, cần phải ở trên giường tĩnh dưỡng. Đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm cùng Tứ thiếu gia Lý Cẩn Hành bị ném vào hố băng, tuy được cứu lên ngay sau đó nhưng vẫn bị nhiễm phong hàn, đại a đầu trong phòng Lý Cẩm Cầm bị đập đầu, chỉ còn lại bà vú mang theo hai tiểu nha đầu đến chiếu cố cô. Đại phu nhân thì bầm xanh một mảng lớn bên hông, bôi thuốc lên, đau nhức nhối, toàn gia bệnh chồng bệnh, suy sụp chồng suy sụp, chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Dù Lý Cẩn Thừa đã trở về, những cũng không tiện nhúng tay vào những việc này, vẫn phải để Đại phu nhân đến an bài chiếu cố.
Trong phòng, Tú Hoa di thái thái vội vã đi đến bên giường của Lý Đại lão gia, khóc lóc nỉ non, Đại phu nhân tức giận gần chết, thầm nghĩ phải tìm cách vạch trần khuôn mặt hồ li tinh kia!
Ngược lại là Tịch Mai mà lão thái thái đã đưa đến, mấy ngày nay chưa từng lộ diện, chỉ ở ngày đó Lý Cẩn Thừa trở lại nhà mợ cả, đứng thật xa cửa nhìn thoáng qua, lập tức liền nhốt chính mình trong phòng, ngay cả ăn cơm cũng là do nha đầu bưng vào trong.
Về phần nữ nhân không lâu trước còn quỳ gối trong nhà chính cùng với đứa nhỏ trong ngực cô, cũng bị lão thái thái phái người đưa đến tây ốc, nha đầu đến tặng người thanh thúy nói: “Lão thái thái bảo, dù sao cũng là người của Đại lão gia, thêm hai miệng ăn Lý gia vẫn có thể nuôi tốt, thế nhưng cũng đừng để đứa nhỏ nhận sai cha lần nữa, nói ra lại làm cho người ta chê cười.”
Đại phu nhân nhìn người phụ nữ dịu dàng kia, mặc dù cả người đang rất chật vật nhưng thân mình đẹp đẽ kia khó mà che lấp được. Bà ta đành phải đem lời chửi mắng vừa đến bên miệng nuốt trở về, việc này, bọn họ chỉ được làm theo không được ý kiến.
Nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng người nọ, Đại phu nhân lại hận Lý Khánh Xương đang nằm ở trên giường đến nghiến răng, muốn chém ông nghìn đao, hai người trong phòng vẫn chưa đủ sao mà còn đi trêu đùa ở bên ngoài!
“Phu nhân, lão gia nói tân di thái thái được an trí bên cạnh phòng của Tịch Mai di thái thái.”
Một nha đầu đến truyền lời, bị Đại phu nhân giáng một tát ở trên mặt: “Phi! Ả mới là di thái thái nhảm nhí của của ngươi!”
Nha đầu ôm khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt đảo quanh viền mắt, cúi đầu không nói lời nào, trong mắt lại xẹt qua một tia hận ý.
Lão thái thái nghe nha đầu đi đưa người thưa lại rằng Đại phu nhân đồng ý để người đó ở lại trong phủ, gật gật đầu, ra hiệu cho Xuân Mai lấy ít tiền trong tráp ra thưởng cho cô.
“Chuyện này ngươi xử lý không tồi, đi mua chút đồ trang điểm đi.” (thấy cài hoa sao sao á, mạn phép đổi thành đồ trang điểm =)))))))))
“Tạ ơn lão thái thái.”
Đợi cho tất cả nha đầu trong phòng đều đã đi ra ngoài, lão thái thái mới nhổ xuống chiếc trâm vàng trên đầu, ở trên đỉnh cành hoa mai vặn hai cái, một ống gỗ nhỏ dài mảnh từ trong cây trâm rơi ra ngoài. Lão thái thái cầm lấy ống gỗ, mở một đầu, cười lạnh nhìn bột phấn đen thui bên trong, hừ, bà sẽ để hắn sung sướng thêm hai ngày nữa, chờ sau khi Cẩn Ngôn xuất giá, lão Đại cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút…
Chuyện xảy ra ở Lý gia không thể giấu được Lâu gia, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của con dâu mình, Lâu phu nhân tự nhiên rất để ý tới.
“Toàn là hạng người không ra gì!” Lâu phu nhân tức giận, thẳng tay đập vào tràng kỷ: “Đứa nhỏ tốt như vậy sao lại rơi vào trong tay một đám thân thích tồi tàn kia a!”
Lâu đại soái thấy vợ tức giận đến dựng ngược chân mày, bộ ngực phập phồng lên xuống, trực tiếp vỗ bàn: “Mẹ nó, dám cả gan khi dễ con dâu ta như vậy, đi, báo cho tên hỗn tiểu tử kia biết, kêu nó mang theo một binh đoàn đem cả nhà Lý Khánh Xương kia làm thịt hết để trút giận cho vợ nó!”
Lâu phu nhân bị lời nói sặc mùi thổ phỉ của Lâu đại soái chọc cho vui vẻ, Lâu đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, hắc hắc cười hai tiếng, xoa xoa bàn tay to: “Phu nhân rốt cuộc cũng cười rồi.”
Đúng lúc này Lâu thiếu soái gõ cửa tiến vào: “Cha, ngài gọi con?”
Lâu đại soái vừa muốn nói chuyện đã bị cái liếc xéo của Lâu phu nhân chặn lại, không cho ông đem chuyện mang theo người đi làm thịt Lý gia nói ra khỏi miệng, bà nói: “Con đó, đại hôn đang ở trước mắt rồi, hai ngày này cũng đừng chạy đến quân doanh, ngoan ngoãn ngốc ở nhà đi.”
“Dạ, mẹ.”
Lâu phu nhân khiêu mi: “Lần này không vâng nữa? Quả nhiên là con dâu tốt, đúng không?”
“Vâng.”
Lâu phu nhân: “…”