Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý phủ.
Nha đầu bưng chậu đồng và nước ấm rửa mặt đứng ở ngoài cửa phòng ngủ của đại thiếu gia Lý Cẩn Thừa, từ lúc trời còn chưa sáng đến khi mặt trời bắt đầu nhô lên sưởi ấm cho con người, họ đã gọi vài lần rồi nhưng bên trong lại không có ai đáp lại. Mấy nha đầu nhìn nhau, đã giờ này rồi mà đại thiếu gia sao còn chưa dậy? Một nha đầu đánh bạo đẩy cửa phòng ra, nhìn rõ tình huống bên trong thì bỗng chốc hai mắt trừng lớn.
Chỉ thấy trên mặt đất trong phòng ngủ tản mát không ít quần áo, trong đó có một cái yếm màu trắng đặc biệt bắt mắt. Trong lòng nha đầu khẽ động, sẽ không phải là kẻ nào lớn gan bò lên giường đại thiếu gia đấy chứ? Nhưng người hầu của phòng này, kể cả đại a đầu cũng đang ở ngoài đây, những tiểu nha đầu khác thì làm gì có cơ hội được giữ lại.
Như vậy, người trong phòng kia là ai?
Chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy cái yếm kia, trong đầu nha đầu nọ đột nhiên dâng lên một nỗi bất an. Cô theo bản năng đóng cửa phòng lại, không ngờ phía sau lại bất thình lình truyền đến thanh âm của tứ thiếu gia Lý Cẩn Hành.
“Anh hai sao còn chưa dậy?”
Lý Cẩn Hành mang một cái áo cánh tay bằng lụa mới toanh, vạt áo dưới dính không ít vết bùn, rõ ràng là đang kiếm chỗ trút giận.
“Tứ thiếu gia, đại thiếu gia còn chưa ngủ dậy.” Nha đầu thấy Lý Cẩn Hành muốn đẩy cửa phòng đi vào thì vội vàng chắn trước cửa, “Đại thiếu gia hôm qua vừa mới trở về nhà, chỉ sợ còn đang mệt mỏi. Chờ đại thiếu gia thức dậy, ngài hẵng quay lại tìm ngài ấy, được không ạ?”
Lý Cẩn Hành đứng trước mặt nha đầu, ngay lúc nha đầu kia tưởng hắn sẽ không nằng nặc đòi vào nữa thì hắn lại túm bím tóc của nha đầu, thừa dịp nha đầu kia xoay người liền hung hăng tát một cái trên mặt cô, “Mày là cái gì, cũng dám ngăn tao sao?! Chị hai nói đúng, bọn mày kẻ nào cũng đều thiếu đánh!”
Nha đầu biến sắc, đại tiểu thư? Vội vàng nhìn quanh bốn phía, Lý Cẩn Hành lại nhân lúc này lướt qua cô, mạnh mẽ đẩy cửa ra, toàn bộ cảnh tượng trong phòng liền rơi vào trong mắt mọi người…
Động tĩnh ngoài cửa phòng rốt cuộc cũng đánh thức Lý Cẩn Thừa trên giường, hắn chống người lên, lắc lắc cái đầu còn hơi mê man, cúi đầu liền thấy một cánh tay như ngó sen đang khoát lên lưng mình, trên cổ tay trắng nõn còn mang một chiếc vòng ngọc bích, màu nước trong suốt, rõ ràng không phải là thứ mà tôi tớ có thể có.
Hắn quay đầu, sau khi nhìn rõ người đang nằm ở bên người mình là ai, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tịch Mai?”
Tiếng ồn ào ngoài cửa phòng đại thiếu gia đưa tới không ít tôi tớ đến xem náo nhiệt, ngay cả đại phu nhân cũng bị kinh động tới. Bà ta đứng ở cửa, nhíu mày nhìn tình huống trong phòng, quay đầu hung hăng trừng mắt với Lý Cẩn Hành rốt cuộc cũng biết mình gây rắc rối, rồi cất bước đi vào trong phòng, để nha đầu đóng cửa phòng lại.
Ngủ với một nha đầu không tính là cái gì, nhưng đại lão gia vừa mới chết, Lý Cẩn Thừa còn đang trong thời kì chịu tang, nếu việc này mà truyền ra ngoài, danh tiếng cũng không được dễ nghe cho lắm!
Cửa phòng đóng lại, hai nha đầu đại phu nhân mang đến canh giữ ngay cửa phòng, bọn hạ nhân không dám xem náo nhiệt một cách trắng trợn nữa, tốp năm tốp ba bỏ đi. Chỉ có mấy nha đầu trong phòng đại thiếu gia đều đứng ở ngoài cửa phòng, cúi đầu, nhìn kĩ thì thấy nha đầu đẩy cửa phòng đầu tiên còn đang run cầm cập. Có lẽ người ngoài chỉ cho rằng ở trong căn phòng kia là một nha đầu khác, nhưng mà cô thấy rõ ràng, cái yếm kia cũng không phải thứ mà một nha đầu sẽ mặc…
Trong phòng ngủ, đại phu nhân thấy rõ người ngồi ở trên giường vậy mà là Tịch Mai di thái thái, sắc mặt nhất thời tái mét, run rẩy vươn tay, hung hăng giáng một bạt tai trên mặt Tịch Mai di thái thái: “Ngươi cái đồ hồ li tinh không biết xấu hổ, đồ điếm đê tiện!”
Tịch Mai di thái thái không nói gì, chỉ che lại khuôn mặt, tùy ý để đại phu nhân đánh đấm.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút.” Sắc mặt Lý Cẩn Thừa càng khó coi, hắn chỉ nhớ mang máng đêm qua sau khi trở về phòng, nha đầu bưng tới cho hắn một chén canh nóng, nói là đại phu nhân đặc biệt căn dặn nhà bếp hầm cho hắn để bồi bổ thân thể. Hắn uống canh xong liền cảm thấy hơi buồn ngủ…Về phần Tịch Mai làm sao mà vào phòng hắn, hắn chẳng có một chút ấn tượng nào.
Đúng rồi, chén canh kia! Còn có nha đầu đưa canh kia!
Lý Cẩn Thừa đột nhiên ngẩng đầu, “Mẹ, đêm qua mẹ có để nha đầu đưa canh đến cho con không?”
“Canh? Không hề.” Đại phu nhân thoáng sửng sốt, phút chốc lấy lại tinh thần, lại tiếp tục đánh về phía Tịch Mai di thái thái, “Nói! Có phải là do tiểu tiện nhân nhà ngươi làm không?!”
“Tôi không có làm!” Tịch Mai di thái thái cuối cùng cũng mở miệng, lau đi vết máu chảy xuống khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Cẩn Thừa, “Đại thiếu gia, tôi thực sự không làm mà.”
“Vậy sao ngươi lại ở trong phòng con ta?!”
“Tôi…”
Không đợi Tịch Mai di thái thái nói tiếp, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng nói của đại a đầu Xuân Mai trong phòng lão thái thái. Khi nghe bảo là lão thái gia và lão thái thái để bọn họ qua đây, tiện thể mang theo kẻ dám cả gan bò lên giường thiếu gia trong thời gian chịu tang kia đi. Đại phu nhân lại hung dữ tát Tịch Mai một cái, “Tiện nhân! Đều là tai họa do ngươi rước lấy!”
Lão thái gia và lão thái thái đã biết chuyện này, nhất định không thể đơn giản giấu diếm lừa gạt được. Mang Tịch Mai đi qua đấy là tuyệt đối không được, không phải nói chỉ là nha đầu bò lên giường sao? Vậy cứ tìm một ả nha đầu đến gánh trách nhiệm! Tuyệt đối không thể để người ta phát hiện ra, người trong phòng chính là Tịch Mai!
Đúng lúc này, Tịch Mai di thái thái bỗng nhiên bổ nhào xuống mặt đất, nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng, vừa chạy vừa hô to: “Xuân Mai! Xuân Mai! Là ta!”
Nghe được thanh âm truyền từ trong phòng ta, vẻ mặt của người ngoài cửa đều thay đổi, tất cả các cô thật không ngờ, người trong phòng đại thiếu gia vậy mà là Tịch Mai di thái thái! Có người chợt nhớ lại lời đồn đãi trước đây trong phủ, quả nhiên là không có lửa làm sao có khói, đại thiếu gia và Tịch Mai di thái thái quả thực là…
Trong lòng đại phu nhân thật sự rất muốn đánh chết Tịch Mai di thái thái, sắc mặt của Lý Cẩn Thừa cũng trở nên trắng bệch. Dù việc này là hắn bị người ta tính kế, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Rốt cuộc là kẻ nào hãm hại hắn? Tới cùng là kẻ nào?!
Tịch Mai? Không, chỉ bằng một mình Tịch Mai, không thể bố trí chu đáo như vậy được!
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng đã bị đẩy ra, người ngoài phòng không chỉ nghe được tiếng nói mà còn thực sự thấy quần áo không chỉnh tề của Tịch Mai di thái thái. Vẻ mặt Xuân Mai hoảng hốt, “Tịch Mai, cô đây là chuyện gì vậy?”
“Tôi, tôi…” Tịch Mai lắp bắp mấy tiếng rồi không lên tiếng nữa, dựa vào vai Xuân Mai khóc lớn.
Người đời đều có tâm tư đồng cảm với những người nhỏ yếu, mặc dù rất khinh thường Tịch Mai, nhưng thấy cô khóc đáng thương như vậy lại không nhịn được dâng lên một tia thương hại cô ta. Loại sự tình này lúc nào cũng là “tại anh tại ả, tại cả hai bên”, vả lại Tịch Mai di thái thái là một người phụ nữ yếu đuối, nếu đại thiếu gia không có phần tâm tư ấy, cô có thể mạnh mẽ cưỡng ép hay sao?
Xuân Mai vừa vỗ vỗ lưng Tịch Mai di thái thái vừa lạnh giọng nói với đại phu nhân và Lý Cẩn Thừa: “Đại phu nhân, đại thiếu gia, theo như nô tỳ thấy, việc này vẫn nên đến trước mặt lão thái gia và lão thái thái phân trần đi thôi.”
Lực chú ý của mọi người lúc này đều dồn hết lên người Tịch Mai di thái thái và Lý Cẩn Thừa, không ai chú ý tới đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm đang đứng phía sau đám người nhìn trò khôi hài kia, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh đầy khoái ý.
“Chị nói đi?”
“Là chị nói cho em biết anh hai mang theo quà từ kinh thành về cho em, em mới đến tìm anh hai mà!”
Thanh âm của Lý Cẩn Hành bỗng cao lên, Lý Cẩm Cầm thấy mọi người nhìn về phía chị em bọn họ, sắc mặt vẫn không thay đổi, ngay cả nụ cười lạnh cũng không thu lại.
“Là chị nói cho em đấy, thế thì sao nào?”
Đại phu nhân và Lý Cẩn Thừa nhìn Lý Cẩm Cầm, sự khiếp sợ hiện lên hết trên mặt đại phu nhân, sắc mặt Lý Cẩn Thừa trầm xuống. Bọn tôi tớ đột nhiên ý thức được việc này e rằng không đơn giản, người có chút tâm tư đã lén lút lùi về sau vài bước đến xó xỉnh không ai để mắt tới, sau đó chuồn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Xuân Mai nhìn về phía Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Thừa, nhíu mày, “Còn mời đại tiểu thư và tứ thiếu gia cùng đi gặp lão thái gia và lão thái thái.”
Lý Cẩm Cầm khinh miệt liếc nhìn Xuân Mai, ánh mắt lại quét về phía Tịch Mai di thái thái đang tựa vào vai Xuân Mai khóc nức nở không ngừng, hừ một tiếng, “Vậy đi thôi.”
Giữa chính đường, lão thái gia và lão thái thái đã biết đại khái câu chuyện từ trong miệng tôi tớ, lão thái gia xanh cả mặt, khóe môi lão thái thái chậm rãi cong lên, mang theo một tia trào phùng.
Lão thái gia bỗng nhìn về phía lão thái thái, “Có phải là bà hay không?”
“Tôi cái gì cơ?” Lão thái thái lấy khăn tay xoa xoa khóe môi, “Tôi còn có thể để cháu trai bảo bối của ông ngủ với vợ bé của con trai ông sao? Lại nói tiếp, đây thật đúng là truyền thống của Lý gia đó.”
“Câm miệng!”
“Câm miệng?” Lão thái thái nở nụ cười, “Lý Uẩn, hóa ra ông cũng biết chuyện như vậy hèn hạ như thế nào? Tôi lại thấy kì quái nha, nếu ông còn biết thông đồng với người của cha là không ra thể thống gì, vậy Lý Khánh Xương là từ đâu ra hả?
Sắc mặt Lý lão thái gia đã trắng bệch một mảnh, lúc lão thái thái nói ra những lời này, mọi người trong chi thứ nhất đã đi tới ngoài cửa, bọn họ hiển nhiên đã nghe đến rành rọt những lời mà lão thái thái đã phun ra.
Đại phu nhân run rẩy đôi môi, “Lão thái gia, lão thái thái…”
“Ai nha.” Ánh mắt lão thái thái nhìn đại phu nhân so với ngày xưa còn hiền từ hơn, song những lời tuôn ra từ miệng lại tựa như những lưỡi dao, “Nhà lão đại à, chắc con vẫn chưa biết đi? Mẹ của Khánh Xương cũng không phải là nhân vật bình thường đâu, trước kia chính là đầu bài trong Hồng Ngọc Lâu của thành Quan Bắc, được cha chồng của ta mua về, nhưng lại cấu kết làm bậy với con ông ta. Mẹ chồng ta nói giết chết ả liền xong chuyện, con có biết lão thái gia lúc ấy nói thế nào không?”
“…”
“Đoán không ra đi? Ông ta thế mà lại nói, trong bụng người đàn bà kia có cốt nhục của ông ta! Ta vào cửa còn chưa đến hai tháng, trong nhà đã xuất hiện một “việc vui” như vậy nha.”
“Câm mồm đi!” Lão thái gia vỗ mạnh xuống bàn, đứng lên, “Bà câm miệng cho tôi!”
“Câm miệng?” Lão thái thái cười lạnh một tiếng, “Đây thật đúng là huyết thống được kế thừa mà, ông ngủ với thiếp của cha ông có Lý Khánh Xương, con trai của Lý Khánh Xương lại ngủ với thiếp của cha nó, có phải là muốn cho Lý gia thêm một việc vui nữa không?”
“Triệu Tử Hòa!”
“Tôi dưỡng bạch nhãn lang (chỉ kẻ vong ân bội nghĩa) kia vài chục năm, xem ra cũng không tính là nuôi không. Kết của cuối cùng là cho tôi xem một vở kịch hay như vậy, coi như là đáng giá.”
Lời lão thái thái nói ra quả nhiên là kinh động lòng người, đại phu nhân đã đứng không vững nữa, gần như xụi lơ trên mặt đất, bà vậy mà lại gả cho một tên, một tên…
… Chính là ngẫm lại, bà liền cảm thấy ghê tởm!
Lão thái thái vẫn không định bỏ qua cho lão thái gia và người của chi thứ nhất, tiếp tục nói: “Lý Uẩn, tôi nói luôn ở đây, sau ngày hôm nay, một chi của Lý Khánh Xương phải rời khỏi Lý gia, khai trừ khỏi tộc!”
“Cái gì?”
“Lão thái thái!”
Lão thái thái không thèm đếm xỉa đến thần sắc của mọi người, chỉ nhìn lão thái gia, “Nếu không, tôi liền liều cái mạng gì này đi thỉnh các cụ trong Lý thị tộc đánh giá xem. Cho dù có mang ngũ phục (), Lý gia ở thành Quan Bắc đến cùng cũng là họ Lý, loại con cháu có đức hạnh kém cỏi này, có phải nên khai trừ khỏi tộc hay không!”
Ngũ phục (五服) tức là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục, chia ra hạng:
Trảm thôi: Mặc áo xổ gấu, để tang năm.
Tư thôi (còn gọi là Cơ niên): Mặc áo vén gấu, để tang năm.
Đại công: Để tang tháng.
Tiểu công: Để tang tháng.
Ti ma: Để tang tháng.
Chuyện Lý Cẩn Ngôn của chi thứ hai có dính dáng đến phủ Đại soái, người ngoài không dám ra mặt, nhưng chuyện này của Lý Cẩn Thừa lại liên lụy đến thể diện của toàn bộ Lý thị! Nếu truyền ra ngoài rồi, họ Lý còn muốn làm người nữa hay không? Cho dù là thời Dân quốc, song cũng chưa nghe ai nói rằng con trai ngủ với thiếp của cha sẽ không bị mắng chửi là súc sinh đâu!
Huống chi, Lý gia ở Quan Bắc không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, năm đó gia thế Lý gia còn hiển hách, hiện tại thì sao? Phân gia rồi, mấy chi cũng xé toạc da mặt rồi, ai chẳng biết là chuyện gì xảy ra?
Bà nhẫn đủ lâu rồi, nhẫn đến mức đứa con trai duy nhất của mình cũng tuyệt tự luôn rồi!
Tam lão gia và tam phu nhân vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài chính đường, bọn họ không giống đoàn người chi thứ nhất đến trễ, sau khi nghe lão thái thái nói ra chuyện trước kia, hai vợ chồng cũng chưa dám vào, đuổi hết nha đầu và tôi tớ ngoài chính đường ra ngoài, Lý gia tam lão gia và tam phu nhân tự mình trông coi cửa phòng.
Lý tam lão gia cười khổ một tiếng, nhìn tam phu nhân, “Đây đều là chuyện gì a.”
Tam phu nhân bĩu môi, “Dù sao cũng không phải là chuyện tốt.”
“Cũng đúng.”
Sau cùng, Lý lão thái gia vẫn đáp ứng lão thái thái, đại phu nhân và anh em Lý Cẩn Thừa phải rời khỏi thành Quan Bắc, cũng gạch tên của toàn bộ người trong chi thứ nhất ra khỏi gia phả. Về phần bọn họ đi đâu, lão thái thái mặc kệ. Còn tài sản của Lý gia, ngoại trừ phần dựa theo quy củ phân cho bọn họ, một phần cũng không cho phép mang đi, ngay cả tài sản riêng của lão thái gia cũng không được!
“Bà đừng có quá phận.”
“Quá phận?” Lão thái thái cười lạnh nói: “Tôi còn chưa để bọn họ cả người sạch sẽ đi ra khỏi nhà đấy.” (Ý là ra đi tay trắng không được mang theo cái gì hết)
Sự việc giải quyết dứt khoát, đại phu nhân ngoài ý muốn không có làm ầm ĩ, có lẽ bà ta cũng không có tâm tư nào để náo loạn. Lý Cẩm Cầm từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng. Lý Cẩn Hành kéo tay đại phu nhân, hắn chưa từng sợ hãi giống như hiện tại thế này, bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà ư?
Vẻ mặt của Lý Cẩn Thừa có chút thẫn thờ, mãi đến khi lão thái thái nói mang Tịch Mai di thái thái trở về, hắn mới mở miệng nói: “Lão thái thái, chuyện này chung quy lỗi là ở con, nếu sai lầm đã lỡ xảy ra, con xin gánh vác lấy trách nhiệm.”
“Hửm?”
“Tịch Mai di thái thái trong phòng cha đã chết rồi, từ hôm nay trở đi, nàng là nha đầu trong phòng ta, gọi là Mai nhi.”
Lý Cẩn Thừa dứt lời, cũng không nhìn thần sắc của mấy người còn lại, đi đến bên cạnh Tịch Mai đang quỳ gối một bên, trước sau không được ai chú ý tới, kéo cô đứng lên, “Đi thôi.”
Hắn không hành lễ với lão thái gia và lão thái thái, ngay cả khi đi ngang qua Lý tam lão gia và tam phu nhân cũng không dừng lại một chút, hắn không còn là vị Lý gia đại thiếu khiêm tốn hữu lễ kia nữa rồi!
Lý Cẩm Cầm không ở bên cạnh đại phu nhân, mà là tự mình ở riêng một nơi khác. Đêm qua đại phu nhân chất vấn cô ta có phải chính là cô ta hãm hại Lý Cẩn Thừa hay không, cô ta chỉ nói một câu với đại phu nhân: “Mẹ, con đường làm quan sau này của anh hai còn phải dựa vào Hình gia, mẹ tốt nhất đừng làm mích lòng con quá.”
Đại phu nhân lúc ấy ngây ngẩn cả người, một câu cũng không thốt lên được.
“Mẹ và anh hai không phải đều khuyên con phải sống qua ngày cho thật tốt sao?” Lý Cẩm Cầm nói: “Sau khi con trở về liền sống thật tốt với Hình ngũ thiếu gia, con sẽ sống tốt hơn các người rất nhiều! Như thế cũng không uổng phí một phen tâm tư của các người.”
“Con, con là Cẩm Cầm?”
“Là con nha.” Lý Cẩm Cầm nở nụ cười, “Vẫn là lão thái thái nói đúng, con mắc gì phải ủy khuất bản thân chứ? Về sau tất cả các người đều phải dựa vào con đó.”
“Lão thái thái? Chuyện của anh hai con, là lão thái thái làm?”
Lý Cẩm Cầm hừ một tiếng, “Con mệt rồi, muốn đi ngủ, mẹ, mẹ trở về phòng đi.”
Cửa phòng trước mặt đại phu nhân “rầm” một tiếng đóng lại, tiếng động giữa màn đêm vang đi rất xa.
Lý gia đã xảy ra chuyện gì, Lý Cẩn Ngôn còn chưa biết rõ. Hiện tại hắn đang vội vàng giao hàng hóa cho quản lí John của tiệm buôn nước Mỹ.
“Lý, đến cùng thì cậu tính toán làm bao nhiêu sinh ý?” John giao danh sách hàng hóa cho Lý Cẩn Ngôn, “Cậu vậy mà còn muốn làm kinh doanh đồ hộp nữa, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”
“Này có là gì đâu?” Lý Cẩn Ngôn sau khi kiểm tra thấy không có sai lầm gì liền giao tờ đơn cho quản lý nhà máy đồ hộp mới được bổ nhiệm, “Ông không phải nếm qua hàng mẫu rồi sao, thành thực mà nói thì hương vị như thế nào?”
“Tôi không thể phủ nhận là hương vị thật sự rất không tồi.” John chậc chậc lưỡi, “Cậu tính định giá bao nhiêu đây? Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ suy nghĩ đến việc mua một ít.”
“Giá cả hả, trước mắt còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.” Lý Cẩn Ngôn cười cười, “Có điều, chung quy sẽ không vượt quá văn.”
“Thật sao?” John lấy làm kinh hãi.
Dựa theo định giá của John, hộp thịt lợn đóng hộp như thế này, dù không phải là thịt bò mà người Mỹ thích ăn, nhưng ít nhất cũng có thể bán đến cents hoặc là cao hơn nữa. Nhưng Lý Cẩn Ngôn lại tính chỉ bán văn tiền thôi? Không đến cents?
“Bán như vậy, lẽ nào cậu không lỗ vốn sao?”
“Không.” Lý Cẩn Ngôn nói, “Trên thực tế, bớt đi sắt tây dùng để chế tạo đồ hộp đóng gói, phí tổn nguyên liệu cũng không có bao nhiêu cả.”
“Thượng Đế ơi! Đây là thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Lý, tôi quyết định rồi!” John đột nhiên nắm lấy tay Lý Cẩn Ngôn, “Nhà máy đồ hộp của cậu một khi đi vào sản xuất, tôi muốn đặt trước hộp! Không, hộp!”
Giá cả, hương vị thế này, chỉ cần vận chuyển về trong nước, nhất định có thể kiếm một món lớn. John cảm thấy Lý Cẩn Ngôn giống như một cái hộp kỳ lạ (), chỉ cần mở nắp hộp ra, lúc nào cũng có thể mang kinh hỉ đến cho hắn.
() Hộp kì lạ là cái này nè
“John, tôi không thể không lấy làm tiếc báo tin cho ông, nội trong ba tháng, nguyện vọng của ông không có cách nào thực hiện được đâu.”
“Vì sao?” Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè? Nếu là vấn đề giá cả, tôi có thể lấy giá cents để mua!”
“Không, không phải là vấn đề giá cả.” Lý Cẩn Ngôn lắc lắc ngón tay, “Ông biết Trung Quốc đang có chiến tranh, những đồ hộp này tôi sẽ ưu tiên cung ứng cho quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ.”
“Được rồi.” John nhún vai, “Có điều tôi vẫn hi vọng cậu có thể cân nhắc lại một chút.”
“Ông yên tâm đi, tôi sẽ.”
Nói giỡn, hiện tại nguyên liệu hắn dùng để làm ra thịt hộp đều là đồ tốt, tất cả đều là thịt heo tinh khiết đã được lọc sạch mỡ, thêm thịt gà và một ít nội tạng tươi, để cho người nhà mình ăn đương nhiên phải là đồ tốt nhất rồi! Đợi chiến tranh châu Âu nổ ra, những nguyên liệu đầu thừa đuôi thẹo hiện giờ bị vứt bỏ này sẽ không bị lãng phí. Khi binh sĩ Châu Âu và nhóm dân thường không có bánh mì để gặm nếm qua thịt hộp thơm mê li được sản xuất từ Trung Quốc, khẳng định họ sẽ cảm nhận được tình hữu nghị chân thành nhất của nhân dân Trung Hoa!
Lại nói, hắn không phải nên tìm Kiều Nhạc Sơn đến nghiên cứu một ít tinh dầu và chất phụ gia gì đó sao? Nghe nói khi Thế chiến thứ II nổ ra, thịt hộp của bọn Nhật lùn chính là cho thêm một chút hương liệu cám trấu vào điều chế ra, mở ra một hộp quả nhiên là mùi hương xộc thẳng vào mũi, ăn vào miệng… Ngại quá, không khác với vị cát là bao.
Tất nhiên, Lý Cẩn Ngôn dù muốn làm một thương nhân bụng dạ độc ác, nhưng thứ bỏ vào trong hộp cũng là thịt, cảm giác và hương vị đều rất không tồi, mấu chốt là ăn vào tuyệt đối không gây chết người.
Nhà máy đồ hộp còn chưa đưa vào sản xuất với quy mô lớn, nhưng nhóm đồ hộp chế tạo thử đầu tiên, tuy rằng động tác điều khiển máy móc của các công nhân còn chưa thành thạo lắm, cuối cùng dựa theo quy trình kĩ thuật do kỹ thuật viên người nước ngoài truyền thụ lại thì cũng hoàn thành toàn bộ công việc. Điều Lý Cẩn Ngôn để ý nhất đó chính là quá trình tiêu độc sát trùng đồ hộp, sau khi xác định không có bất cứ khâu nào sai sót, hắn liền tiên phong xuất ra một xe tải đồ hộp, chia sẻ cùng với mọi người ở đấy những lon đồ hộp đầu tiên do nhà máy đồ hộp của Lâu gia sản xuất.
Dựa theo lời của hậu thế mà nói, kia thật sự là “Ngon hết xảy”!
Nguyên liệu tự nhiên tinh khiết phối hợp với nhau, ngoại trừ Nitrite ra thì không có bỏ thêm bất kì hóa chất bảo quản nào khác. Lý tam thiếu bỏ vào miệng, suýt nữa lệ nóng doanh tròng, đây con mẹ nó là pate hộp sao? Có pate hộp của Lâu thị, khi Thế chiến thứ II nổ ra, để cho binh lính nước Mỹ oán giận, binh lính nước Anh và Pháp thèm muốn thịt heo đóng hộp Spam.
Lâu Thiếu soái đã xuất phát theo quân đội, Lý Cẩn Ngôn không thể cùng hắn “chia sẻ” hộp pate đầu tiên được, có điều hắn tặng cho Lâu Đại soái mấy hộp. Sau khi Đại soái ăn một ngụm, pate hộp lập tức gia nhập vào đơn đặt hàng quân nhu của Bộ Hậu cần.
Ngay sau đó, Lâu Thiếu soái chân trước vừa đến Sơn Đông, Lý tam thiếu chân sau đã đưa một thùng thịt hộp sang đó.
Nhân viên hậu cần lại một lần nữa vui vẻ chạy đi tìm Lâu Thiếu soái, trước mặt một phòng toàn Sư trưởng Lữ trưởng Đoàn trưởng, nhân viên hậu cần mang quân hàm Thiếu tá tôn kính Lâu Thiếu soái một cái chào kiểu lính: “Thiếu soái, có một nhóm nhân viên quân nhu vật tư mời ngài đến nghiệm thu.”
Chuyện lần trước Lâu thiếu soái được Lý Cẩn Ngôn tặng đồ khi đang ở Mãn Châu Lý, qua miệng của quân thủ biên giới và phần đông binh lính của Sư đoàn và Sư đoàn , đại đa số các binh lính ở sáu tỉnh Bắc Kỳ đã biết Lâu Thiếu soái có một vị phu nhân thích tặng đồ cho tiền tuyến, hơn nữa còn tặng toàn thứ tốt!
Lâu thiếu phu nhân mang đồ tới?
Da mặt của những lão binh trong phòng này so với Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương thì còn dày hơn nhiều lắm, vừa nghe nói Lý Cẩn Ngôn tặng đồ liền nổi lên lòng hiếu kì. Hội nghị quân sự cũng không thèm mở, dù sao hai ngày tiếp nhất định sẽ không đánh. Tất cả đều đi theo Lâu Thiếu soái đến chỗ quân nhu.
Các Sư đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng và Tiểu đoàn trưởng đại giá quang lâm, quân hàm và phù hiệu sáng lóa lắc lư suýt nữa chói mù mắt chó hợp kim của đám nhân viên hậu cần.
“Đồ đâu?”
Lâu Thiếu soái lời ít ý nhiều, nhân viên hậu cần bay thẳng đến núi đồ hộp phía sau, chỉ vào, “Báo cáo, đều ở chỗ này!”
Đối với binh lính mà nói, những đồ hộp này vẫn là thứ hiếm lạ. Tuy Trung Quốc đã có nhà máy đồ hộp, nhưng phần lớn đều tập trung ở phía nam, nhất là Quảng Đông. Hơn nữa đa phần là sản xuất hoa quả và thịt cá đóng hộp, loại thịt hộp Spam này cũng phải những năm của thế kỉ mới có khả năng xuất hiện.
Lâu Thiếu soái không nói nhảm nhiều, ký đơn rồi để sĩ quan đi gọi người đến chuyển đồ đi.
Quân đội Sơn Đông không tiện mở miệng, nhưng nhóm kiêu binh lớn nhỏ của Sư đoàn và Sư đoàn đều mang vẻ mặt nịnh nọt cười, “Thiếu soái, ai thấy đều có phần, phân cho anh em một ít đi ha?”
Lâu Thiếu soái lạnh nhạt đảo mắt qua, cuối cùng vẫn phân nhóm đồ hộp đầu tiên ra một phần ba, còn lại đều chuyển về nơi trú quân của Lữ đoàn Độc lập. Chẳng qua, một phần ba được phân ra này cũng đủ để nhóm binh sĩ sáu tỉnh Bắc Kỳ kia khoe khoang rồi.
Mỗi khi bọn họ ăn cơm ở trước mặt đơn vị bạn, thịt hộp thơm phức được mở ra, từng ngụm từng ngụm ăn với màn thầu và bánh khô, rước lấy ánh mắt không phải hâm mộ thì cũng là ghen tị hận của nhóm người ở đơn vị bạn chỉ có thể gặm lương khô.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, đám binh lính chỉ có một cảm giác: thích, thật con mẹ nó thích nha!
Vì thế, bọn họ lại cắn một ngụm lớn hơn nữa.