Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày tháng năm Dân Quốc thứ tư, tức sau hôm vụ nổ phát sinh một ngày, trang đầu các tờ báo trong nước đều nhắc đến sự kiện này với tiêu đề “thảm án rợn người”.
Chuyện Lâu Đại soái gặp biến cố khiến người ta nhớ tới vụ ám sát Tống Chu và Hàn Am Sơn xảy ra vào mấy tháng trước, cánh nhà báo trực tiếp chĩa đầu mũi giáo về phía Tư Mã Quân, ám chỉ lần này Lâu Đại soái gặp chuyện, tất có bàn tay của Tổng thống Tư Mã.
Tống Chu buông bút lông, cầm tờ giấy mới viết xong lên, thổi thổi nét mực còn chưa khô hẳn, “Đánh điện cho A Vũ, bảo nó cứ ngoan ngoãn ở lại Duyện Châu, không được đi đâu cả, cũng đừng nghe ai đề xuất bất cứ ý tưởng gì. Mặt khác, cũng đánh một bức điện cho Sư đoàn trưởng Tôn, bảo ông ta trông coi A Vũ.”
“Rõ!”
Thư ký ra khỏi phòng, Tống Chu đứng dậy, đi đến trước cửa sổ. Từ xưa đến nay, đã có bao nhiêu người chết không minh bạch chỉ vì tranh quyền đoạt lợi? Tư Mã Quân và Lâu Thịnh Phong không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng, đã sớm nghi kỵ lẫn nhau, Lâu Thịnh Phong chết đích thực người kia được lợi, nhưng ra tay lúc này dường như quá nóng vội rồi. Nam – Bắc đang tiến hành đàm phán, bất cẩn một chút chiến tranh sẽ lại nổ ra, chẳng lẽ Tư Mã Quân muốn đánh? Không thể nào hiểu được. Hoặc đứng sau vụ việc này là người Nhật? Hay người Nga?
Thi thể những người có mặt trên tàu đều đã bị thiêu cháy, căn bản không có cách nào phân biệt…
Nghĩ đến đây, Tống Chu bỗng hơi biến sắc, Lâu Thịnh Phong thực sự chết rồi sao?
So với Tống Chu, mấy ngày gần đây của Tư Mã Quân có vẻ không tốt lắm, tin đồn bóng gió mang theo không ít nghi ngờ cứ ngày một tăng lên. Dù hắn liên tiếp phát điện báo, mạnh miệng khẳng định sẽ bắt hung thủ để cho người dân trong nước một câu công bằng, nhưng cánh nhà báo vẫn bám riết lấy hắn, thậm chí còn khơi ra chuyện Tống Chu gặp phải mấy tháng trước ra. Chuyện đó rõ ràng do người Nhật Bản làm, liên quan gì đến hắn hả?!
Lại nói về việc của Lâu Thịnh Phong, đúng là hắn có bảo Hình Trường Canh ở nội vụ sáu tỉnh Bắc Kỳ nghĩ biện pháp cài cắm vài mật vụ, song lại chưa từng nghĩ tới chuyện ra tay lấy mạng người kia! Nam – Bắc đang đàm phán, danh vọng của Lâu Thịnh Phong không hề kém hắn và Tống Chu, bất kể vì phương Bắc dành được nhiều lợi ích hơn, hay vì thanh danh của bản thân mình, hắn đều sẽ không hành động vội vàng như thế. Bởi vì, một khi dính dáng đến vụ việc này, hắn sẽ lập tức đi theo vết xe đổ của Trịnh Hoài Ân, kể cả trong tay hắn có quân đội, không đến mức về hưu non như Trịnh Đại Pháo, nhưng muốn tiếp tục ngồi trên cái ghế Tổng thống cũng là mơ mộng hão huyền!
Rốt cuộc ai là hung thủ? Người Nhật? Mà cũng có thể là người Nga! Tư Mã Quân mạnh tay xé tờ báo đang cầm thành hai nửa, “Người đâu!”
Lâu Thịnh Phong bị ám sát, đám người theo phe Lâu Thịnh Phong như Tống Kỳ Ninh đều đánh điện đi cả nước, nói chắc chắn sẽ băm thây hung thủ, mà cũng có những kẻ vỗ tay tỏ ý vui mừng. Lâu Thịnh Phong có bản lĩnh thì sao chứ, chẳng phải cũng bị vài bao thuốc nổ nổ cho mất mạng đó ư?
Công sứ trú tại Hoa Hạ của các quốc gia liên tiếp đánh điện chia buồn, đồng thời bày tỏ niềm tiếc nuối vô vàn đối với mất mát này. Mà sáu tỉnh Bắc Kỳ bị vây ở trung tâm lốc xoáy lại không hề hỗn loạn như mọi người vẫn tưởng, hơn nữa, biểu hiện của Lâu Thiếu soái càng khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.
“Lệnh cho các Sư đoàn nghiêm túc đợi chờ quân lệnh, nếu có người nào tự ý hành động, xử lý theo quân pháp!”
“Rõ!”
“Quân đội biên cảnh tăng cường phòng thủ, Sư đoàn tiếp nhận nhiệm vụ của Lữ đoàn Độc Lập, giám sát chặt chẽ động tĩnh của người Nhật ở đường sắt Nam Mãn Châu.” Thoáng dừng một chút, Lâu Thiếu soái tiếp tục nói, “Mặt khác, chú ý phía Sơn Tây và Hà Bắc, nếu có bất cứ dị thường gì phải báo cáo ngay lập tức!”
“Rõ!”
Từng mệnh lệnh liên tục được ban ra, biến sáu tỉnh Bắc Kỳ trở thành khu vực được bao bọc bằng thành đồng vách sắt, bất cứ kẻ nào muốn thừa cơ đục nước béo cò, đều sẽ đầu rơi máu chảy!
Sĩ quan phụ tá Quý nhận lệnh rời đi, Lâu Thiếu soái bắt đầu xem tin tình báo Tiêu Hữu Đức gửi tới. Mỗi một thông tin đều cho thấy biến cố Lâu Đại soái gặp phải lần này là một âm mưu, dù chưa nói chắc được hung phạm là ai, nhưng đã có thể khẳng định một điều, trăm phần trăm có liên quan tới đám Nhật lùn ở đường sắt Nam Mãn Châu.
Người Nhật…
Lý Cẩn Ngôn gõ cửa thư phòng vài lần, thấy bên trong không có tiếng trả lời thì nhíu mày đầy nghi hoặc, rõ ràng người hầu nói Lâu Thiếu soái vẫn luôn ở trong này chưa từng đi ra cơ mà. Hắn dùng lực đẩy cánh cửa vào trong, ngay lập tức, cửa hé mở.
“Thiếu soái?” Lý Cẩn Ngôn ngó đầu vào từ ngoài cửa, “Anh có trong này không?” Vẫn không có người hồi đáp, Lý Cẩn Ngôn dứt khoát đi vào.
Bên trong căn phòng là một mảnh tối tăm, Lý Cẩn Ngôn muốn bật đèn tường nhưng tay lại đột nhiên bị người đè xuống, “Thiếu soái?”
Còn chưa kịp ngẩng đầu, hắn đã bị Lâu Thiếu soái ôm vào trong ngực, cúc áo bằng đồng cọ ngay khóe miệng khiến hắn phát đau. Lý Cẩn Ngôn im lặng, vươn tay ôm lấy thắt lưng Lâu Tiêu, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thiếu soái, đã một ngày anh không ăn uống gì rồi, có đói bụng không?”
Lâu Thiếu soái không đáp, chẳng qua cánh tay đang đặt trên lưng Lý Cẩn Ngôn lại càng dùng thêm sức.
Lý Cẩn Ngôn thở dài, Lâu Thiếu soái cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đột nhiên gặp phải biến cố quá lớn, tất cả gánh nặng đều đè chặt trên vai. Hắn vừa phải đề phòng giặc ngoài, vừa phải cẩn trọng với thù trong, vừa phải tiêu hao sức lực truy ra hung thủ đã ám hại Lâu Đại soái. Bao nhiêu vấn đề như thế, Lý Cẩn Ngôn tự hỏi, nếu đổi lại là mình, không biết sẽ phải ứng phó làm sao? Cuối cùng, đáp án chính là, nếu không phải buông xuôi thì cũng là đổ gục.
“Tạm thời buông ra đã, ăn chút gì đi.” Lý Cẩn Ngôn vỗ vỗ cánh tay Lâu Thiếu soái, “Người là lưỡi dao cơm là đá mài, không ăn không được.”
“Tôi…”
“Cái gì?” Lý Cẩn Ngôn nghiêng đầu.
“Không có gì.” Lâu Thiếu soái giữ gáy Lý Cẩn Ngôn, luồn ngón tay vào làn tóc đen mượt của người nọ, cọ môi lên trán hắn, trầm giọng nói, “Em rất tốt.”
Lý Cẩn Ngôn hơi sửng sốt, đây không phải là lần đầu Lâu Thiếu soái nói lời này, nhưng hình như cảm giác khi nghe vào ở hiện tại lại không hề giống với trước kia.
Chahar.
Hình Trường Canh đang đi vào dinh thự của Tỉnh trưởng Vương Sung Nhân thì bất chợt nhíu mày rồi lập tức xoay người. Nhưng cửa lớn sau lưng hắn đã đóng, chỉ thấy hai người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng ngay cạnh cửa, mỗi người cầm một khẩu Mauser rd () trong tay, nhắm thẳng họng súng về phía hắn.
() Mauser rd (hình)
“Tỉnh trưởng Vương, ông làm gì vậy?” Nhìn thấy Vương Sung Nhân đang đứng ở giữa cửa, Hình Trường Canh tức giận nói: “Ông mời tôi đến là để cấp dưới chĩa súng vào tôi à? Thật không biết thằng em này đã đắc tội gì với ông?”
“Đương nhiên không có.” Vương Sung Nhân cười, nói: “Mời ông anh đến, là vì có người muốn gặp thôi.”
Hình Trường Canh nhìn Vương Sung Nhân, “Gặp tôi? Ai?”
“Gặp rồi sẽ biết, mời đi theo tôi. Không cần lo lắng cho những người theo anh tới đây, chỉ cần anh Trường Canh thức thời, tôi cam đoan tính mạng bọn họ không có gì đáng ngại.”
Hình Trường Canh đảo mắt nhìn ra bốn phía, ngoại trừ hai người đàn ông cầm súng đứng cạnh cửa ra thì trong mảnh sân này có ít nhất mười lăm người đang chĩa súng vào hắn! Thoáng nhướng mày rồi cất bước đuổi theo Vương Sung Nhân, trái lại hắn muốn xem thử, tay họ Vương kia đang định giở trò gì!
Nhưng khi nhìn thấy người muốn gặp mình mà Vương Sung Nhân vừa nhắc đến, Hình Trường Canh đột nhiên biến sắc. Người nọ mặc áo dài màu xám đậm, ngồi ngay ngắn ở ghế chủ nhà, toàn thân không chỗ nào không tỏa ra khí phách. Không phải Lâu Thịnh Phong thì còn có thể là ai?
“Lâu Thịnh Phong? Chẳng phải ông…”
“Chẳng phải tôi đã bị nổ chết rồi à?” Lâu Thịnh Phong cười lạnh, “Đáng tiếc mạng Lâu Thịnh Phong tôi rất lớn, không chết dễ dàng như vậy đâu!”
Hình Trường Canh chuyển tầm mắt sang phía Vương Sung Nhân, “Tỉnh trưởng Vương, Tổng thống đối đãi với ông không tệ, ông báo đáp Tổng thống thế này sao?”
“Tổng thống?” Vương Sung Nhân lắc đầu, “Anh Trường Canh, dù tôi không phải người thông minh, nhưng cũng đâu có giống kẻ ngốc. Mấy câu lừa gạt đó vẫn nên miễn đi thì tốt hơn. Về đứa con gái bất hiếu kia, anh cũng không cần nhắc đến nữa, cứ xem như tôi chưa từng sinh ra nó.”
“Ngay từ đầu ông đã lừa tôi?”
“Anh Trường Canh, mong anh thứ lỗi, ai cũng vì cấp trên của mình thôi.”
Vương Sung Nhân cười đến là phúc hậu, Hình Trường Canh thì lại giận đến nghiến răng, hắn chưa bao giờ ngã một cú nặng thế này đâu. Hình Trường Canh vươn tay định sờ soạng thắt lưng, song lại bị một người đàn ông nào đó ở sau lưng tóm được, đối phương đá mạnh vào sau đầu gối khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất, súng mang theo người cũng bị lấy đi.
“Hình Trường Canh, mày nói thật đi, tao cho mày chết dễ dàng một chút.” Lâu Đại soái đứng lên, đi đến trước mặt Hình Trường Canh, “Những trò mèo của mày với bọn Nhật, Tổng thống có biết không?”
“Tôi không biết người Nhật nào hết!”
“Không biết?” Lâu Thịnh Phong vỗ vỗ tay, một người đàn ông gầy yếu nhợt nhạt đi ra từ phía sau cửa, “Người này mày biết chứ?”
Hình Trường Canh vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia. Tuy khuôn mặt đối phương đã hốc hác đến không ra hình người, song Hình Trường Canh vẫn nhận ra hắn.
“Kawaguchi… Reiichi!?”
Thủ đoạn của Kiều Nhạc Sơn khiến cho anh em Kawaguchi hiểu được địa ngục là gì, cũng biết thế nào là muốn sống không được muốn chết chẳng xong. Kawaguchi Kyoko điên rồi, nhưng Kawaguchi Reiichi thì không, hắn nhớ rõ từng câu nói của mình. Một khi chuyện này bại lộ, người Nhật sẽ còn muốn hắn chết hơn người Hoa Hạ nhiều.
Kawaguchi Reiichi không muốn chết, lần đầu tiên hắn phát hiện, so với việc tận trung với Thiên hoàng, hắn lại càng ham sống hơn.
Cuối cùng, hắn chọn con đường phản bội, phản bội hoàn toàn. Hắn không bị xử quyết cùng với những đặc vụ Nhật Bản khác, mặc dù trên tờ thông cáo kia có viết rõ tên của hắn.
Khi Oshima Yoshimasa và Sakamoto phái đặc vụ tới pháp trường để xác nhận xem hắn và Kawaguchi Kyoko còn sống hay đã chết thì hắn lẩn ở trong đám đông, chỉ điểm từng đặc vụ mà hắn có thể nhận ra. Kawaguchi Reiichi “bỏ gian tà đi theo chính nghĩa” để đổi lấy một mạng sống cho mình, đồng thời cũng vung một đao chặt đứt đường sống của những kẻ tương tự Hình Trường Canh.
“Kawaguchi, cậu biết người này chứ?”
“Tôi biết.” Giọng nói của Kawaguchi Reiichi rất khàn, giống như đã bị mài qua giấy giáp, đây là di chứng để lại sau khi dùng thuốc của Kiều Nhạc Sơn, “Ông ta là Hình Trường Canh, đầu quân vào phủ Đô đốc Quan Đông của Nhật Bản từ năm năm trước với vai trò tình báo viên, là cấp dưới trực tiếp của Bộ trưởng tình báo – Nishida Rondon, sau khi Nishida bị miễn chức, ông ta truyền tin cho ai thì tôi không biết.”
“Ừ.” Lâu Đại soái gật gật đầu, “Hình Trường Canh, mày còn gì để nói không?”
“…”
“Bọn Nhật lùn đáng chết, lập mưu muốn hại chết tao rồi nhân cơ hội bịa chuyện châm ngòi sinh sự, dù không thể khiến nội chiến bên trong Hoa Hạ bùng nổ, cũng có thể phá tan đàm phán hòa bình của hai miền Bắc – Nam, nói không chừng còn có khả năng thâu tóm sáu tỉnh Bắc Kỳ, tao nói đúng không?
“Đáng tiếc đã thất bại trong gang tấc.”
“Đúng vậy, đáng tiếc.” Lâu Thịnh Phong nhìn xuống Hình Trường Canh, “Mua chuộc được người bên cạnh tao cũng không dễ nhỉ? Vừa ra tay đã chi hẳn một vạn đồng, nhiều tiền ghê.”
“Tôi không còn lời nào để nói, muốn giết cứ giết đi.”
“Đừng vội, vẫn là câu nói kia, cho tao biết Tổng thống có liên quan đến đám Nhật lùn hay không, tao sẽ để mày được chết nhẹ nhàng một chút.”
“Muốn biết à?” Hình Trường Canh cười lạnh, dùng sức cắn chặt khớp hàm một cái, người đàn ông đứng sau lưng vội vàng cậy hàm hắn song đã không kịp nữa rồi.
Máu đỏ trong miệng trào ra, hắn đã cắn đứt lưỡi mình.
Vương Sung Nhân thấy Hình Trường Canh té nhào xuống đất, giật giật mấy cái xong liền tắt thở thì không khỏi giậm chân, “Đại soái, làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao? Người cũng chết rồi.”
“Vẫn chưa hỏi được…”
“Không quan trọng, chắc gì hắn đã nói thật đâu.” Lâu Thịnh Phong ra hiệu cho người kéo thi thể Hình Trường Canh xuống, xử lý gọn gàng. Tổng thống Tư Mã luôn mang thù với người Nhật Bản, năm xưa anh em ruột của hắn đã bỏ mạng tại Triều Tiên, Lâu Thịnh Phong không tin hắn thực sự cấu kết với người Nhật, nhưng tên họ Hình này…
“Đại soái, có một chuyện không biết tôi có nên nói hay không?”
“Nói đi.”
“Tin ngài bình an vô sự, thực không báo với Thiếu soái à?” Vương Sung Nhân quan sát vẻ mặt Lâu Đại soái, “Ít nhất cũng phải nói với phu nhân chứ.”
“Bây giờ chưa được.” Lâu Đại soái lắc đầu.
Người Nhật có thể ra tay một lần thì ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Hôm nay hắn may mắn tránh thoát một kiếp, ai biết về sau còn có thể hay không, chẳng thà sớm để con trai rèn luyện, cũng nhân cơ hội xác định xem trong đám thủ hạ, ai có thể dùng, ai cần phải thanh toán. Mấy kẻ đáng chết nhất, đã đi gặp diêm vương trong vụ nổ bom rồi.
Năm ấy, khi cha hắn chết, hắn còn chưa đầy mười sáu tuổi, thế mà cũng đã xây dựng được cơ nghiệp như hiện nay. Con trai hắn nhất định phải có phần khí phách và bản lĩnh này.
Nhưng mà phu nhân… Lâu Đại soái xiết chặt nắm tay, chờ sau khi bình an trở về từ Thanh Đảo, chắc chắn phải nhận tội với phu nhân!
Cung điện Mùa Đông, nước Nga.
Tin Lâu Thịnh Phong bị ám sát đã bay tới nước Nga, chú của Nga hoàng là Đại Công tước Nicholas và em họ Nga hoàng là Đại Công tước Dmitry đang góp ý với Nga hoàng, đề nghị hắn lập tức triệu tập quân đội biên giới, nhân cơ hội này đoạt lại Zabaykalsk đã bị người Hoa Hạ chiếm cứ!
Nicholas đệ nhị do dự vô cùng. Mà Rasputin nhận được tin thì liền đi gặp hoàng hậu Alexandra, quan hệ của hắn và Đại Công tước Dmitry đã như nước với lửa, bất cứ việc gì Đại Công tước Dmitry ủng hộ, hắn đều nhất quyết phản đối! Ngược lại, hễ Đại Công tước Dmitry phản đối cái gì thì hắn liền ủng hộ cái đó hết mình!
Hoàng hậu tin tưởng Rasputin một cách mù quáng, nên đã lên tiếng phản đối ý định xuất binh của Nga hoàng, lý do cực kỳ đơn giản: gần đây bán đảo Balkan rất không yên ổn, ba quốc gia Serbian, Montenegro và Hy Lạp đang liên kết với nhau hòng đánh đuổi thế lực Ottoman Thổ Nhĩ Kỳ ra khỏi Balkan. Nếu thắng trận này, niềm tin của Serbian sẽ thêm lớn mạnh, rất có khả năng sẽ khơi mào tranh chấp lớn hơn. Là quốc gia ủng hộ Serbian, Nga phải để mắt tới châu Âu nhiều hơn nữa!
Nga hoàng bị Hoàng hậu thuyết phục, hắn từ bỏ kế hoạch tấn công Zabaykalsk lần này, nhưng có vẻ Đại Công tước Dmitry vẫn chưa chịu hết hy vọng.
Thị nữ Elena biết được vụ việc này thông qua cuộc nói chuyện của Nữ Đại Công tước Tatiana và Nữ Đại Công tước Olga, sau đó, cô lập tức truyền tin về Hoa Hạ thông qua một con đường bí mật.