Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sĩ quan Quý tìm được Lý Cẩn Ngôn ở nhà máy Công nghiệp Quân sự của sáu tỉnh Bắc Kỳ.
Lúc đó, Lý Cẩn Ngôn đang chỉ huy công nhân đào chiến hào và mắc lưới thép gai trên sân thực nghiệm cùng với quản đốc Đỗ Duy Nghiêm. Trận địa phòng thủ dài chừng hai cây số đã sắp thành hình. Chiến hào mà Lý Cẩn Ngôn cho người đào không phải loại hình chữ ‘nhất()‘ như bình thường mà là chữ Z với hai hào trước sau cùng đường thông nối liền. Hào thứ nhất rộng hơn hào thứ hai, chiều sâu cũng lên đến gần hai mét, còn có boong ke và lưới thép chắn bên ngoài, nhìn qua thật giống một rãnh trời không thể vượt qua được.
() Chữ nhất: 一
Phía sau lưới thép đặt cây súng máy, là súng tự chế của xưởng vũ khí mô phỏng theo súng máy Maxim(). Mặc dù tốc độ bắn và hạn sử dụng còn thua kém nhiều, nhưng ở trong nước nó cũng được coi như hàng tốt.
() Súng máy Maxim: Hình
“Ngôn thiếu gia, cậu đang làm gì vậy?” Sĩ quan Quý đi tới, thấy trận địa phòng thủ dần thành hình thành dạng thì vô cùng tán thưởng, không nhịn được mà hỏi: “Trận địa này là ý tưởng của ai thế?”
“Của tôi.” Lý Cẩn Ngôn khá đắc ý. Tuy có đôi chỗ còn chưa hoàn thiện nhưng trên khắp đất nước Trung Hoa, loại hình chiến hào này vẫn thuộc hàng tiên tiến nhất.
“Đúng rồi, sao anh lại ở đây?” Lý Cẩn Ngôn nhìn về phía Sĩ quan Quý, “Tìm quản đốc Đỗ sao? Ông ấy ở bên kia kìa.”
Lý Cẩn Ngôn chỉ về phía Đỗ Duy Nghiêm đang đứng bên cạnh lưới thép gai. Ông ta cầm một cái xẻng tự mình đào đất. Cán của cái xẻng này so với xẻng thông thường thì ngắn hơn một đoạn, mặt xẻng cũng được cải tiến, càng giống với xẻng cỡ bự hơn. Trên thực tế, đây là những chiếc xẻng công binh đầu tiên của Trung Quốc, nhưng vì xưởng luyện thép của nhà máy Công nghiệp Quân sự còn chưa thể chế ra loại thép có hàm lượng carbon cao, nên sản phẩm làm ra không bằng xẻng công binh mà người Đức sử dụng.
“Ngôn thiếu gia, Thiếu soái bảo tôi đón cậu trở về.” Sĩ quan Quý đi quanh trận địa một vòng mới nhớ tới nhiệm vụ của mình.
“Trở về? Có việc gì gấp sao?”
“Thiếu soái không nói.”
Lý Cẩn Ngôn nhướng mày. Lâu Thiếu soái sẽ không vô duyên vô cớ bảo sĩ quan Quý đến tìm hắn, nhưng quả thực hắn không thể rời khỏi đây vào lúc này. Vì lần thử nghiệm trước mắt, hắn và quản đốc Đỗ đã bận rộn suốt mấy ngày nay, “Sĩ quan Quý, tôi không thể rời khỏi đây được, anh quay về nói với Thiếu soái, nhất định tôi sẽ về nhà trước giờ cơm tối.”
“Nhưng……”
“Không nhưng nhị gì cả.” Lý Cẩn Ngôn đảo đảo tròng mắt, “Hoặc là anh bảo Thiếu soái trực tiếp đến nhà máy Công nghiệp Quân sự đi, cứ nói ở đây có thứ tốt muốn anh ấy thấy.”
“Thứ tốt? Là trận địa này?”
“Không phải, trận địa này thì đáng gì.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, “Cụ thể là cái gì thì anh qua đây nhìn thử sẽ biết.”
Sĩ quan Quý không thể lay chuyển được Lý Cẩn Ngôn, đành phải trở về chuyển lời cho Lâu Thiếu soái.
Trong thư phòng, ngoại trừ Lâu Thiếu soái thì còn có Sư đoàn trưởng Sư đoàn – Tiễn Bá Hỉ, Sư đoàn trưởng Sư đoàn – Đỗ Dự Chương và Tỉnh trưởng tỉnh Nhiệt Hà – Đới Quốc Nhiêu. Sĩ quan Quý ở cửa hô một tiếng “Báo cáo”, mấy người đang nói chuyện đều dừng lại, nhìn về phía hắn.
“Chuyện gì?”
“Thiếu soái, nói ở đây luôn ạ?”
“Luôn.”
“Ngôn thiếu gia bảo tôi chuyển lời mời Thiếu soái đến nhà máy Công nghiệp Quân sự một chuyến, có thứ tốt muốn cho Thiếu soái xem.”
Sĩ quan Quý nói xong, bên trong bỗng trở nên yên tĩnh.
Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương liếc mắt nhìn nhau một cái theo phản xạ có điều kiện. Từ trước đến nay, lời của Ngôn thiếu gia vẫn luôn chắc như đinh đóng cột. Hắn nói thứ tốt thì tuyệt đối chính là “thứ tốt”.
Đới Quốc Nhiêu từng gặp Lý Cẩn Ngôn ở đám cười một lần, sau đó chỉ nghe một ít tin đồn mà hình thành hiểu biết. Đại khái là Thiếu phu nhân của Lâu gia còn trẻ nhưng rất thông minh, thủ đoạn làm ăn buôn bán cũng là hạng nhất, hơn nữa còn thích tặng đồ cho chiến sĩ ở tiền phương. Trong suy nghĩ của ông, người kia vẫn chỉ là một nhóc choai choai.
Cuối cùng lòng hiếu kỳ đè bẹp mọi thứ, Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương đi cùng Lâu Thiếu soái đến nhà máy Công nghiệp Quân sự, Tỉnh trưởng Đới Quốc nhiêu cũng theo xem náo nhiệt cùng.
Mấy người đi tới sườn phía Tây sân thực nghiệm của nhà máy Công nghiệp Quân sự, phát hiện bốn phía đều được canh gác cực kỳ cẩn mật, trừ người trong sân thực nghiệm ra, ai cũng phải đứng cách xa chừng mét.
Lâu Thiếu soái đứng ở lối vào sân thực nghiệm. Một anh lính phụ trách canh gác lập tức đứng nghiêm cúi chào, “Thiếu soái!”
“Ừ.” Lâu Thiếu soái đáp lại, hỏi: “Bên trong có chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết.” Anh lính lắc đầu, “Ngôn thiếu gia và quản đốc Đỗ đã ra lệnh, từ giờ trở đi, ngoại trừ những người có nhiệm vụ ra thì không một ai được liếc vào bên trong. Ai dám nhìn sẽ móc mắt!”
Anh lính nói năng vô cùng nghiêm túc, nhưng trên thực tế ai cũng biết đây chỉ là một câu nói đùa. Tuy nhiên từ đó có thể thấy được mức độ để ý của Lý Cẩn Ngôn đối với chuyện này.
“Thiếu soái, rốt cuộc Ngôn thiếu gia đang làm gì vậy? Lẽ nào lại chế đại bác cho chúng ta?” Tiễn Bá Hỉ không dừng lại ở đó mà hưng phấn tiếp lời: “Nếu đúng, vậy thì chúng tôi cũng nên có phần phải không.”
Đỗ Dự Chương ở bên cạnh nói xen vào: “Lão Tiễn, Thiếu soái là người keo kiệt vậy sao?”
“Phải phải, Thiếu soái đã bao giờ keo kiệt đâu? Ngược lại còn hào phóng vô cùng!”
Hai Sư đoàn trưởng ông một câu tôi một câu, mãi đến khi Tỉnh trưởng Đới Quốc Nhiêu với vai trò khách qua đường ho khan một tiếng mới phát hiện Lâu Thiếu soái đang nhìn bọn họ. Ánh mắt đối phương muốn bao nhiêu lạnh liền có bấy nhiêu. Rõ ràng đang là mùa hè, thế mà hai Sư đoàn trưởng lại cảm thấy hơi hơi lạnh gáy.
“Nói xong rồi?” Lâu Thiếu soái tỉnh bơ nhìn Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương, nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Tôi không hào phóng.”
Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương: “……”
Đới Quốc Nhiêu: “……”
Anh lính canh giữ sân thực nghiệm: “……”
Cái này, có cần phải nói bằng giọng điệu chính trực ngay thẳng đến vậy không?
Lý Cẩn Ngôn đi tới, lại phát hiện tình huống tương đối không bình thường. Hắn quan sát sắc mặt là lạ của hai lão lính già và một lão cáo nhiều năm lăn lộn trên chính trường, lại nhìn vẻ mặt cứng ngắc như pho tượng của lính gác, cuối cùng chuyển mắt sang phía Lâu Thiếu soái có vẻ bình thường nhất: “Thiếu soái, anh đến rồi à?”
“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật đầu, “Có cái gì muốn cho tôi xem à?”
“Đúng vậy, là thứ tốt.” Ánh mắt Lý Cẩn Ngôn như phát sáng. Hắn túm lấy cánh tay Lâu Thiếu soái, “Mau đến đây với tôi, thực nghiệm sẽ lập tức bắt đầu.”
Lâu Thiếu soái nhìn bàn tay đang lôi kéo mình của Lý Cẩn Ngôn. Bóng đen của vành mũ rộng che khuất hơn nữa khuôn mặt, thế nhưng những người xung quanh đều có thể cảm nhận được rằng: tâm tình của Thiếu soái đã trở nên rất tốt.
Đi vào sân thực nghiệm, thứ đập vào mắt mấy người bọn họ chính là cấu trúc của chiến hào và hàng rào dây thép gai.
Đám người Tiễn Bá Hỉ, Đỗ Dự Chương bước tới, cũng đi đi lại lại nhìn ngó hai con hào một lượt hệt như Sĩ quan Quý xong mới chuyển sang quan sát súng máy một hồi. Sau khi phát hiện hỏa lực của ba cây súng máy này đủ khiến khói lửa bao trùm khắp cả chiến trường trước mắt, bọn họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, “Loại trận địa phòng thủ này, không phải một Trung đoàn thì đừng hòng công phá được. Chỉ riêng mấy cây súng máy kia thôi cũng đủ khiến bên tấn công vỡ mặt.”
Lúc còn học ở Đức Lâu Thiếu soái đã từng tham gia buổi diễn tập của quân đội nước này. Trận địa trước mắt hắn đây rất giống với kiểu chiến hào phòng thủ mà quân đội Đức đang áp dụng. Nếu trận địa hoàn thiện, chỉ cần một Tiểu đoàn cũng đủ sức cản phá tấn công của cả Trung đoàn, thậm chí là nhiều hơn.
So với các nước châu Âu khác thì quân đội Đức chú trọng việc sử dụng súng máy hơn. Bằng một phương pháp diệu kỳ nào đó mà kết cấu của trận địa trước mắt lại có hiệu quả giống với lý thuyết phòng thủ của quân đội Đức.
“Là ai nghĩ ra?”
“Đây là ý tưởng của Ngôn thiếu gia.”
Đỗ Duy Nghiêm tiến lên phía trước. Bộ dáng ông ta hơi nhếch nhác, áo sơ mi và quần dài đã không nhìn ra màu sắc vốn có ban đầu, tựa như vừa mới lăn lộn dưới bùn lên. Không đợi mọi người lên tiếng, ông đã đưa cái xẻng công binh đang cầm trong tay đến trước mặt Lâu Thiếu soái, “Thiếu soái, đây là xẻng đã được cải tiến, cũng là chủ ý của Ngôn Thiếu gia, sử dụng rất thuận tiện, xâu dây vào hai cái lỗ này là có thể mang theo trên đường hành quân để đào chiến hào hoặc là chiến đấu. Tuy nhiên, vì kỹ thuật luyện thép của chúng ta còn hạn chế cho nên chỉ có thể làm được đến vậy thôi.”
Lâu Thiếu soái nhận lấy cái xẻng công binh, áng chừng trọng lượng một chút rồi gật đầu: “Quả là vậy.” Sau đó xoay người đưa cho hai lão lính gia đang chực chờ bên cạnh.
Trong lúc Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương nghiên cứu xẻng công binh, Lâu Thiếu soái cúi đầu hỏi Lý Cẩn Ngôn: “Đây là thứ mà em muốn cho tôi xem?”
“Không phải.” Lý Cẩn Ngôn nói, “Thứ tốt phải để dành đến cuối cùng.”
Dứt lời, hắn dùng mắt ra hiệu với Đỗ Duy Nghiêm, “Quản đốc Đỗ, lấy đồ tốt ra đi.”
Đỗ Duy Nghiêm nhếch miệng cười: “Có ngay!”
“Thiếu soái, chúng ta lui ra phía sau một chút đã.” Lý Cẩn Ngôn tiếp tục nói: “Sợ là khói ở bên dưới hơi nhiều.”
Lâu Thiếu soái không nói gì, theo lời của Lý Cẩn Ngôn mà lui về phía sau cách chiến hào chừng năm trăm mét. Lý Cẩn Ngôn vốn còn muốn dặn dò Đỗ Duy Nghiêm vài câu, thế nhưng lại bị Lâu Thiếu soái kéo tay lại.
“Thiếu soái, làm sao vậy?”
Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu hỏi. Lâu Thiếu soái cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm mà tay vẫn chưa hề có ý buông ra. Lý Cẩn Ngôn sờ sờ mũi. Thôi quên đi, hắn dứt khoát dùng tay còn lại khua múa vài cái với Đỗ Duy Nghiêm. Đỗ Duy Nghiêm gật đầu, ra hiệu cho binh lính tham gia thực nghiệm nổ súng báo hiệu.
Sau khi tiếng súng vang lên, cánh cổng lớn bên sườn Nam sân thực nghiệm từ từ được mở ra. Một trận tiếng nổ máy của động cơ vang lên. Kế đó, một con quái vật khổng lồ màu đen xuất hiện trước mắt mọi người.
Nó chầm chậm chạy ra từ phía sau cánh cổng cho đến khi lộ diện hoàn toàn. Đám người Tiễn Bá Hỉ không nhịn được mà hít thêm một ngụm khí lạnh, đây rốt cuộc là cái quái gì?
“Đây là máy cày cải tiến.” Lý Cẩn Ngôn nói với Lâu Tiêu: “Thiếu soái, anh thấy hai cái bánh xích kia chưa? Hai chiếc máy cày tôi mua được từ tay người Mỹ lúc trước, có một chiếc đã được đưa tới nhà máy Công nghiệp Quân sự để cải tiến. Đây chính là hình dạng của nó sau khi cải tạo thành công.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc máy cày đã qua cải tiến từ từ chạy về phía trận địa mới được dựng lên. Trong trận địa vang lên tiếng súng. Tuy tất cả đều là đạn giấy, nhưng ba cây súng máy khai hỏa cùng một lúc thì uy lực vẫn không thể khinh thường.
Có điều, toàn bộ lớp thiết giáp bảo vệ bao trùm trên xe đều được làm bằng thép nhập khẩu dày mm, đừng nói là đạn giấy, dù là đạn thật thì chưa chắc có khả năng xuyên thủng được.
Trong làn mưa đạn do súng máy mô phỏng theo súng Maxim bắn ra, con quái vật khổng lồ này chậm rãi tiến về phía trước. Trên xe không có bệ pháo, chỉ trang bị bốn cây súng máy. Để có trang bị được mấy cây súng này, các thợ cả có kinh nghiệm nhất của nhà máy Công nghiệp Quân sự sáu tỉnh Bắc Kỳ đã phải dốc không biết bao nhiêu sức lực.
Còn ba năm nữa chiếc xe tăng đầu tiên trên thế giới mới chào đời ở nước Anh, cho nên bây giờ vẫn chưa có bất cứ số liệu tham khảo nào. Kỹ thuật viên trong nhà máy chỉ dựa vào mô tả của Lý Cẩn Ngôn để cải tiến máy cày thành hình dạng như hiện tại. Xem ra bọn họ cũng đã gặp không ít khó khăn.
Trong tiếng nổ đùng đoàng của làn mưa đạn, chiếc xe tăng rốt cuộc đi tới trước trận địa. Song nó không hề dừng lại mà cán qua lưới thép được ca ngợi là ác mộng của bộ binh rồi xông thẳng tới chiến hào số một. Tay súng máy trong xe nhắm vào “quân địch” bên trong chiến hào và bắt đầu càn quét. Họng súng được nâng lên một góc độ nhất định, bảo đảm không trực tiếp bắn trúng người của phe mình. Dù thực chiến sử dụng đạn giấy, nhưng với khoảng cách quá gần cũng vẫn có thể lấy mạng người.
Binh lính đóng vai phòng thủ đã thấy chiếc xe cải tiến này rồi, tuy nhiên khi phải đối mặt với nó ở cự ly gần, bọn họ vẫn không khỏi sợ hãi. Có một số người thậm chí quên mất đây chỉ là một cuộc thử nghiệm, trực tiếp chạy ra khỏi chiến hào, hoặc chen vào đường thông hòng tránh xa con quái vật khổng lồ kia.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, cuộc thử nghiệm không kéo dài quá phút. Trong đó hơn một nửa thời gian là để chiếc máy cày cải tiến chạy trên đường.
Thời điểm Đỗ Duy Nghiêm tuyên bố thực nghiệm chấm dứt, toàn bộ khoảng sân đều lặng ngắt như tờ.
Tiễn Bá Hỉ nuốt một ngụm nước miếng, không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu: “Khá lắm, bảo bối của chúng ta!”
Đỗ Dự Chương cũng không khá hơn ông ta được bao nhiêu, đứng ngây như phỗng. Mà Đới Quốc Nhiêu thì không khỏi cảm thấy tim đập chân run.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Lý Cẩn Ngôn của Lâu Thiếu soái hơi dùng sức khiến hắn có chút đau. Đến khi Lý Cẩn Ngôn giật giật cánh tay, Lâu Thiếu soái mới buông ra.
“Chuyện này nhất định phải giữ bí mật!” Lâu Thiếu soái quay đầu, nói với Sĩ quan Quý đang gần như mất hồn ở bên cạnh: “Làm một danh sách ghi tên tất cả những người tham gia buổi thực nghiệm hôm nay lại, kể cả lính canh gác ngoài sân.”
“Rõ!”
“Kĩ thuật viên tham gia quá trình cải tiến máy cày cũng phải điều tra cẩn thận từng người một.”
“Rõ!”
“Lập tức làm đi.”
“Tuân lệnh!”
Đỗ Duy Nghiêm nghe thấy mệnh lệnh của Lâu Thiếu soái thì lập tức chạy tới, nói với hắn: “Thiếu soái, việc này trước đó Ngôn thiếu gia đã căn dặn rồi. Tên tuổi những người này, bao gồm cả người nhà bọn họ đã được lập thành một danh sách. Mấy thợ cả và kỹ thuật viên đều đã kí thỏa thuận bảo mật, bọn họ tuyệt đối không được tiết lộ bí mật ra ngoài dưới bất cứ phương thức nào.”
Lâu Thiếu soái quay đầu nhìn Lý Cẩn Ngôn. Lý Cẩn Ngôn cong miệng cười cười: “Việc bảo mật rất là quan trọng.”
Đặt bàn tay to đeo găng trắng lên vai hắn, Lâu Thiếu soái cúi người xuống để môi kề sát bên tai Lý Cẩn Ngôn như muốn nói một điều gì dó, song cuối cùng lại thôi. Hắn chỉ cắn nhẹ lên vành tai đối phương một cái. Ngẩng đầu, chỉnh lại mũ lính, Lâu Thiếu soái cất bước đi đến chỗ xe tăng cải tiến trong sân thực nghiệm.
Lý Cẩn Ngôn mở to hai mắt, bụm lấy lỗ tai. Lâu Thiếu soái muốn biểu đạt cái gì đây? Dù sao thì nói ba tiếng “Em giỏi lắm” cũng vẫn hơn so với việc cắn hắn một ngụm cơ mà?
Ngay khi Lý tam thiếu gia đang xoắn xuýt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan. Lý Cẩn Ngôn quay đầu, liền thấy Đới Quốc Nhiêu mặc một bộ trường sam(), đặt nắm tay ở bên môi, mỉm cười với hắn.
() Trường sam: áo dài TQ, hình minh họa:
“Ngôn thiếu gia, kẻ hèn này là Đới Quốc Nhiêu, hiện đang giữ chức Tỉnh trường tỉnh Nhiệt Hà.”
“Tỉnh trưởng Đới, chào ông.” Lý Cẩn Ngôn cảm thấy hơi bồn chồn, vừa nãy Lâu Thiếu soái cắn hắn, có phải bị người này thấy được rồi không?
“Kẻ hèn này đã sớm nghe được đại danh của Ngôn thiếu gia, hiện giờ nhìn thấy quả là danh bất hư truyền. Ngôn thiếu gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quả là may mắn của sáu tỉnh Bắc Kỳ chúng ta.”
Lý Cẩn Ngôn: “……” Không hổ là lão cáo lăn lộn nhiều năm ở chính trường, khen người mà cũng khen có trình độ đến thế.
Bên này Lý tam thiếu đang trò chuyện với Tỉnh trưởng Đới, bên kia Lâu Thiếu soái và hai Sư đoàn trưởng đã bắt đầu nghiên cứu chiếc xe tăng. Đỗ Duy Nghiêm và một bác thợ cả đứng bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ giải đáp cho bọn họ một số vấn đề. Người trong xe tăng đã đi ra, kể cả đội trưởng, tay súng và lái xe là tổng cộng người, do chưa có bệ pháo nên tạm thời thiếu pháo thủ.
“Thứ này gọi là gì? Không thể cứ gọi là máy cày cải tiến đúng không?”
“Ngôn thiếu gia nói, cái này gọi là xe tăng.”
“Xe tăng?” Đỗ Dự Chương kinh ngạc mà nhướng một bên lông mày, “Tank? Bể chứa nước?” Chẳng lẽ bên trong còn lắp thêm một két nước?
“Lão Đỗ, ông ném cái thứ tiếng nước ngoài đó đi, rốt cuộc là cái gì thì hỏi Ngôn thiếu gia một tiếng không phải liền rõ ràng sao?”
“Cũng đúng.”
Lý Cẩn Ngôn nghe được câu hỏi cũng hơi nhức đầu. Lúc đó hắn chỉ nói thứ này gọi là xe tăng theo thói quen, ai biết đám người kia lại vì một cái tên mà phức tạp hóa lên như thế chứ.
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thuận miệng nói ra thôi.” Lý Cẩn Ngôn vỗ vỗ bánh xích của xe tăng, “Thực ra tôi muốn gọi nó là “kẻ xấu xí” hơn, nhưng mấy quản đốc lại kiên quyết phản đối.” Nói xong, hắn nhún nhún vai.
“Kẻ xấu xí?”
“Đúng vậy,” Lý Cẩn Ngôn gật đầu kiểu “đương nhiên là vậy rồi”, “Không thấy thứ này xấu đến nhường nào sao.”
Lúc trước, khi Lý Cẩn Ngôn vừa nhìn thấy chiếc xe tăng này, trong đầu chỉ nảy sinh một suy nghĩ: nó còn có thể xấu hơn được nữa hay không?
Không nói tới Tiger, Panther, Sherman, Sheridan, cũng khỏi bàn tới T-() có bệ pháo sử dụng khuông cát đúc ra, ngay cả xe tăng cổ Mark () được gắn thêm hai cái bánh chuyển hướng cũng được coi là đẹp khi so với nó.
() Các loại xe tăng hiện đại. Hình minh họa:
Tiger
Panther
Sherman
Sheridan
T-
() Mark – Xe tăng cổ
Dù hiện tại nó tương đương với cụ tổ xe tăng trên toàn thế giới, nhưng sao “diện mạo” có thể xúc phạm người nhìn như vậy được?
Trái với quan điểm của Lý Cẩn Ngôn, mọi người trong nhà máy Công nghiệp Quân sự, bao gồm cả quản đốc Đỗ Duy Nghiêm và mấy thợ cả cải tiến chiếc xe tăng này, cùng những người tham gia thực nghiệm đều không thấy nó xấu. Ánh mắt bọn họ nhìn nó cứ như đang nhìn một mĩ nhân đẹp nhất trần đời.
Lý Cẩn Ngôn chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng, mắt thẩm mĩ của hắn và mọi người cách nhau cả thế kỉ, không thể yêu cầu quá cao được. Khó coi ư, không sao, có thể dùng là được! Có nó, người Nga là cái thá gì? Lũ Cossack là cái thá gì? Đám Nhật lùn kia lại là cái thá gì? Xe tăng đi qua, sẽ nghiền nát tất cả!
Nhưng bất kể có thôi miên bản thân thế nào, Lý tam thiếu đã quen nhìn xe tăng đời sau vẫn cảm thấy cái xe tăng này xấu không gì sánh được……
Cuối cùng, chiếc xe tăng vẫn được đặt tên là “Kẻ xấu xí I”. Cho dù đám người Đỗ Duy Nghiêm phản đối cách mấy, miễn qua được cửa của Lâu Thiếu soái thì không ai ý kiến ý cò gì nữa hết. Ai bảo cái đùi mà Lý Cẩn Ngôn ôm hơi bị to chứ? Chuyện này cũng hết cách rồi.
Dựa theo lời của Lý Cẩn Ngôn, đây chỉ là hình hài ban đầu của xe tăng, về sau chắc chắn sẽ có loại II, loại III nữa. Đợi khi nhà máy Công nghiệp Quân sự Trung Quốc có thể tự chế tạo ra khung xe và động cơ đốt trong, trình độ luyện thép cũng được nâng cao thì vẻ ngoài của xe tăng nhất định sẽ được cải thiện, hoàn toàn có thể nhảy vọt từ kẻ xấu xí lên tới chuẩn mực của mĩ nhân. Dường như tất cả mọi người làm việc trong nhà máy Công nghiệp Quân sự đều bị kích thích, bắt đầu mải miết mở rộng nghiên cứu, nhất là mấy bác thợ cả. Trong khoảng thời gian không quá năm, xe tăng Trung Quốc đã được đổi mới lần!
Chẳng qua, khi đó cái danh hiệu “Kẻ xấu xí” đã khắc sâu vào lòng của đám lính, không cách nào lay chuyển được.
Theo lời của nhóm lính thiết giáp thì chính là: “Đừng thấy người ta xấu mà khinh, thực ra người ta rất ưu tú đó!”
Những lời này đã được chứng minh trong một trận đánh trên chiến trường. Mỗi khi trận địa quân địch công – thủ nghiêm mật, sĩ quan liên quân thường gào thét chi viện hỏa lực, sĩ quan Trung Quốc cũng không hẹn mà cùng gào to “Kẻ xấu xí”. Cho dù năm người Anh đã nghiên cứu và chế tạo thành công xe tăng Mark I, nhưng so với chiếc Mark thường xuyên thả neo trên chiến trường, hiển nhiển là tính năng của “Kẻ xấu xí” tốt hơn nhiều lắm.
Ngay cả sĩ quan chỉ huy tiền tuyến của quân đội Anh là Heige cũng từng nói, “Cho tôi chiếc Mark I, tôi có thể vượt sông Somme, cho tôi “Kẻ xấu xí”, tôi có thể trực tiếp đánh thẳng vào Berlin!”
Tuy lời này hơi khoa trường, nhưng cũng đủ chứng minh vào thời điểm đó, xe tăng Trung Quốc chiếm giữ vị trí quan trọng như thế nào trong một trận đánh trên chiến trường.
Chẳng hiểu lúc người Đức biết được rằng, người Trung Quôc có thể nghiên cứu và chế tạo ra loại xe tăng tốt như thế hoàn toàn nhờ vào khoản tiền vay từ bọn thì sẽ có cảm tưởng gì?
Chắc là chỉ có trời mới biết được.