Khi Tiêu Hữu Đức tìm được Lý Cẩn Ngôn thì hắn đang thương lượng với ông chủ Văn về chuyện phát hành báo khổ nhỏ().
() Báo khổ nhỏ là một loại báo có khổ giấy in nhỏ hơn so với loại báo xuất bản hàng ngày mặc dù không có tiêu chuẩn rõ rệt nào về khổ nhỏ.
Lý Cẩn Ngôn đề xuất, phí in ấn báo khổ nhỏ hắn sẽ chi ra toàn bộ, tổn thất cũng do hắn chịu. Yêu cầu duy nhất của hắn là, phải đưa báo khổ nhỏ đến tay thật nhiều người trong thời gian ngắn nhất. Ông chủ Văn vỗ ngực cam đoan, việc ấy tuyệt đối không thành vấn đề. Ông ta quen nhiều người trong thành Quan Bắc lắm, dù người trong tòa soạn không đủ thì cũng có thể tìm trẻ con nhà nghèo và dân di cư, đảm bảo phát hết số báo in ra trước khi trời tối.
Khẽ đảo tròng mắt, Lý Cẩn Ngôn lại nói với ông chủ Văn: “Đừng quên đưa mấy tờ đến Lãnh sự quán các nước.”
Ông chủ Văn vê vê cọng ria bên mép, cười khà khà hai tiếng: “Không quên được đâu, ngài cứ chờ mà xem đi.”
Chẳng phải người Nhật thích bịa đặt, thích đổi trắng thay đen sao?
Xâm lược có thể nói thành cùng nhau phát triển, ám sát có chứng cớ vô cùng xác thực có thể nói thành bị người khác vu oan. Hai năm trước bọn chúng còn bịa đặt với thế giới rằng, Hoa Hạ nhà nhà đều có chuột, đâu đâu cũng có dịch bệnh do chuột gây ra.
Lý Cẩn Ngôn thật muốn xem thử, đến khi trở thành nhân vật chính của tin đồn, bọn chúng sẽ có phản ứng gì. Phản bác ư? Một trăm cái miệng cũng không thanh minh được!
“Còn có một việc vô cùng quan trọng,” Lý Cẩn Ngôn lại bảo ông chủ Văn: “Nhất định phải chú ý an toàn. Một khi được phát hành, khẳng định tờ báo này sẽ khiến người Nhật chú ý. Bọn chúng có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”
“Tam thiếu gia yên tâm, người của tôi đâu phải loại ăn không ngồi rồi.” Ông chủ Văn cười lạnh một tiếng: “Nếu bọn chúng dám kéo đến, đảm bảo sẽ không có đường về! Thậm chí một ít bột xương cũng không bay ra được.”
Biết không phải ông chủ Văn mạnh miệng, thế nhưng xuất phát từ lo lắng và tính cẩn thận, Lý Cẩn Ngôn vẫn bảo chú Câm phái mấy thuộc hạ tới bảo vệ tòa soạn của ông ta.
Vừa ra khỏi cổng tòa soạn báo, Lý Cẩn Ngôn liền nhìn thấy Tiêu Hữu Đức đang vội vàng đi tới.
“Tiêu tiên sinh, sao ông lại tới đây?” Lý Cẩn Ngôn không ra sức giấu diếm chuyện hắn hợp tác với tòa soạn. Hơn nữa Tiêu Hữu Đức làm công tác tình báo, nắm được việc này cũng hiển nhiên thôi.
“Ngôn thiếu gia, chúng ta nói chuyện một chút.”
Vẻ mặt của Tiêu Hữu Đức cực kỳ nghiêm túc, rõ ràng là có việc quan trọng cần bàn. Lý Cẩn Ngôn bảo ông ta vào xe với mình. Sau khi cửa xe đóng lại, hắn liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Là vụ đánh bom lúc trước.” Tiêu Hữu Đức đáp lời: “Ngôn thiếu gia, gần đây cậu có trở về Lý gia không?”
“Lý gia?” Lý Cẩn Ngôn bỗng nhớ tới chuyện mà Lâu Thiếu soái đã nói với mình lúc trước: anh em Lý Cẩn Thừa và Hình Ngũ cùng trốn vào Lãnh sự quán sự Nhật Bản. Vì thế, hắn lập tức hiểu được vấn đề: “Người Lý gia có liên quan sao?”
“Đúng, không chỉ liên quan mà rất có thể là chủ mưu.” Tiêu Hữu Đức nhìn Lý Cẩn Ngôn: “Việc này Đại soái đã biết rồi. Ông ấy bảo hỏi xem Ngôn thiếu gia định làm như thế nào, thả hay là bắt?”
“Là ai?”
“Lý Cẩn Thừa và Lý Cẩm Cầm.”
Dự đoán đã trở thành hiện thực, Lý Cẩn Ngôn xiết chặt nắm tay: “Bắt!”
“Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Tiêu Hữu Đức xoay người định xuống xe, song lại bị Lý Cẩn Ngôn giữ lại: “Ngôn thiếu gia?”
“Không phiền phức như vậy.” Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, Lý Cẩn Ngôn nói: “Cứ trực tiếp đi thôi, tôi đi cùng với ông.”
Dứt lời, hắn bảo chú Câm lên xe, yêu cầu lái xe trực tiếp đi tới nhà họ Lý. Tiêu Hữu Đức và cấp dưới lái một chiếc xe khác, bám theo ở đằng sau.
Trong một cửa hàng ven đường có vài sinh nữ mặc đồng phục đang cầm một túi đựng kem dưỡng da đi ra. Nhìn thấy chiếc xe con màu đen phóng qua trước mặt, một nữ sinh vươn tay kéo kéo người đi bên cạnh mình: “Lữ Nhân, cậu xem, có phải xe của phủ Đại soái hay không?”
“Có gì hay ho mà xem đâu chứ.” Lữ Nhân hừ một tiếng: “Chỉ là một đám hút mồ hôi nước mắt của nhân dân…”
“Lữ Nhân!” Nữ sinh kia biến sắc: “Sao cậu lại nói thế?”
“Đúng vậy!” Mấy nữ sinh khác cũng hùa theo: “Lúc trước nếu không phải Cẩm Thư mở miệng xin hộ, không biết chúng ta còn phải ngồi trong nhà giam đến bao giờ. Hơn nữa, dù Lâu gia là quân phiệt, nhưng cũng là quân phiệt yêu nước! Bây giờ Lâu Thiếu soái đang đánh nhau với bọn Nhật kia kìa!”
Một nữ sinh mở tờ báo trong tay ra: “Xem đi, bọn Nhật mới là đầu sỏ âm mưu diệt trừ Hoa Hạ! Cậu còn theo Trương Kiến Thành nói đả đảo quân phiệt cái gì nữa chứ, nếu Lâu gia thực sự sụp đổ, chúng ta cứ chờ làm nô lệ mất nước đi!”
Lữ Nhân bị mấy nữ sinh thay nhau nói đến mặt mũi đỏ bừng, không khỏi giậm chân một cái: “Tôi nói không lại các cô, mồm miệng các cô quá lợi hại, được chưa?”
“Không phải chúng tôi lợi hại,” Nữ sinh mở miệng nói chuyện với Lữ Nhân đầu tiên lại lên tiếng: “Chẳng qua là vì chúng tôi có lý thôi. Thầy cũng nói rồi đó, chân lý càng biện càng minh.”
“Được, tôi nhận sai là được chứ gì?” Lữ Nhân chỉ có thể giơ tay đầu hàng: “Lại nói, mấy ngày nay đều không thấy Cẩm Thư, sao cậu ấy không đi học nhỉ?”
“Chỉ sợ đã bị nhốt ở trong nhà.” Một nữ sinh giận dữ nói: “Đâu riêng gì Cẩm Thư, mấy người nữa cũng không thấy mặt, có người xin nghỉ, có người trực tiếp thôi học luôn. Người nhà tôi cũng nói, nếu tôi còn dám làm loạn như hôm trước thì đừng mơ đi học nữa.”
“Sợ là còn dọa không thể gả cho người tốt đi?”
“Hừ!” Cô bé kia hừ một tiếng, hất cằm lên: “Nếu tôi mà gả, nhất định phải gả cho người như Lâu Tiêu!”
“Người ta đã kết hôn rồi, cậu muốn làm vợ bé hả?”
“Ai nói làm vợ bé? Anh ấy bị ép duyên! Chúng ta phải phản đối chế độ phong kiến, yêu cầu tự do luyến ái…”
“Nói như cậu, chắc còn định đuổi vợ lớn của người ta ra đường?”
“Thì sao, không được à? Hắn là đàn ông, tôi thua kém chỗ nào cơ chứ?”
“Theo tôi thấy, cậu đúng là một chút cũng không so nổi.”
“Cái gì?”
“Người ta có thể mở xưởng kiếm tiền, cậu thì sao?”
“Tôi…”
Chờ đám nữ sinh ra khỏi cửa hành, hai người phụ việc đứng trong tiệm mới thấp giọng thì thầm: “Nữ sinh đều như vậy à? Đúng là cái gì cũng dám nói…”
Bốp!
Bỗng người phụ việc đang nói bị đánh vào đầu một cái. Hắn ôm đầu: “Ai đánh tao?!”
“Tao!” Ông chủ đứng ngay sau lưng hắn, trợn mắt nói: “Dư hơi thì lo làm việc cho tốt đi, lắm lời làm cái gì. Mấy nữ sinh kia ra tay rộng rãi, vừa thấy đã biết không phải con cái gia đình bình thường. Nếu để bọn họ nghe được, các người liền chuẩn bị tâm lý bị cắt lưỡi đi.”
“Ông chủ, tôi không dám nữa.”
“Tốt.” Ông chủ gật gật đầu, khoanh tay đi ra sau quầy, nhưng cũng không nhịn được mà thấp giọng than thở một câu: “Người đâu ra vậy chứ, nếu là con mình… Hừ!”
Xe của phủ Đại soái xe dừng trước cổng Lý gia. Người gác cổng thấy Lý Cẩn Ngôn đến, lập tức ra mở cửa: “Tam thiếu gia, cậu đã về.”
“Ừm.”
Lý Cẩn Ngôn đi vào tiền viện, thấy Lý Đông ra chào, liền hỏi: “Đại thiếu gia và đại tiểu thư đã trở lại rồi à?”
Lý Đông thấy sắc mặt tam thiếu gia không tốt, cũng không dám nói nhảm nhiều: “Là lão thái gia cho vào phủ. Bọn họ ôm tro cốt của đại phu nhân và tứ thiếu gia quỳ ngoài cổng lớn, ai cũng không hiểu đã có chuyện gì.”
Nghe tin đại phu nhân và Lý Cẩn Hành chết, Lý Cẩn Ngôn bỗng dừng bước chân: “Tại sao không ai báo cho tôi biết?”
“Chuyện mới xảy ra có hai ngày nay thôi.” Lý Đông nói: “Lão thái gia bảo không cần mang thêm phiền phức đến cho cậu.”
“Thêm phiền?” Lý Cẩn Ngôn bỗng nở nụ cười, thế nhưng trong nét cười này lại tràn đầy châm chọc: “Bọn họ đã mang phiền đến cho tôi rồi.”
Lý Đông không dám trả lời. Lý Cẩn Ngôn lại tiếp tục nói: “Đại thiếu gia và đại tiểu thư đang ở đâu?”
“Đều ở khu nhà phía Tây.”
“Vẫn luôn ở đó? Không đi ra ngoài?”
“Không hề.” Lý Đông đáp: “Ngoại trừ vấn an lão thái gia và lão thái thái ra thì chưa từng ra ngoài. Ngược lại có mấy học sinh đến phủ tìm gặp, chính là nhóm nữ sinh ngồi cùng xe lửa về thành Quan Bắc với đại tiểu thư lúc đại tiểu thư trốn khỏi nhà chồng.”
“Ừm, tôi biết rồi. Ông đi nói với lão thái gia và lão thái thái rằng tôi muốn đưa Lý Cẩn Thừa và Lý Cẩm Cầm đi. Từ nay về sau, Lý gia coi như không có hai người bọn họ.”
Lý Đông nhận thấy tình hình không đúng lắm, nhanh chóng chạy đi báo tin.
Lý Cẩn Ngôn trực tiếp mang theo đám người Tiêu Hữu Đức tới khu nhà phía Tây.
Người hầu ở khu nhà này đều do lão thái gia mới phái tới. Nhìn thấy đoàn người hùng hổ xông vào, căn bản không ai nghĩ đến chuyện đi thông báo với anh em Lý Cẩn Thừa. Lý Cẩn Ngôn ngoắc tay gọi một nha đầu đang đứng dưới mái hiên tới: “Đại thiếu gia và đại tiểu thư đâu?”
“Đều ở trong thư phòng.” Nha đầu cúi mặt, chân cũng phát run. Rất lâu trước đó cô đã từng gặp tam thiếu gia, cảm thấy bộ dạng người kia vô cùng tốt, còn từng hâm mộ đám người hầu hạ bên cạnh đối phương. Nhưng hôm nay, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn, cô lại hận không thể tránh đi thật xa.
“Thư phòng à?”
Đoàn người đi đến trước cửa thư phòng, có thể nghe được tiếng người nói chuyện ở bên trong, chẳng qua là nghe không rõ lắm. Lý Cẩn Ngôn đẩy cửa phòng ra, đứng trước bục cửa, cười nói: “Anh cả, chị cả, lâu rồi không gặp, hai người có khỏe không?”
Nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn, Lý Cẩn Thừa và Lý Cẩm Cầm đều biến sắc.
“Em ba, sao em lại tới đây?”
“Đến cảm tạ phần quà đặc biệt mà anh cả cùng chị cả tặng cho.”
“Em đang nói cái gì, quà nào?” Lý Cẩn Thừa nhìn Lý Cẩn Ngôn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao anh nghe không hiểu?”
“Ừm, em cũng đoán anh sẽ nói vậy.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu: “Nhưng mà hôm nay em không đến để đôi co. Tiêu tiên sinh, ra tay đi.”
Tiêu Hữu Đức chỉ chờ Lý Cẩn Ngôn nói câu này. Ông vừa vung tay lên, lập tức có bốn người mặc đồ đen từ ngoài cửa vọt vào. Sắc mặt Lý Cẩn Thừa chợt trở nên u ám. Trong phút chốc hắn liền thò tay vào ngực áo. Thế nhưng động tác của Tiêu Hữu Đức lại nhanh hơn, ông ta bắn một phát súng vào cánh tay phải của Lý Cẩn Thừa. Sau khi tiếng súng vang lên, một khẩu súng lục lập tức rơi xuống đất, phát ra một âm thanh thật trầm.
Hai người đàn ông xông lên. Dù Lý Cẩn Thừa có chút bản lĩnh thì cũng không phải đối thủ của dân chuyên nghiệp. Lý Cẩm Cầm bình tĩnh đến bất ngờ. Cô ta không giãy dụa cũng không chửi bới, chỉ nói với người đàn ông định bắt mình rằng: “Không cần trói, tôi đi cùng các anh. Trên người tôi không có súng cũng chẳng có dao kéo gì hết cả.”
Dứt lời, cô rút hai cây trâm trên búi tóc, vứt xuống mặt đất: “Thế này, ngay cả một cái kim cũng không có.”
“Lý Cẩn Ngôn,” Lúc đi đến trước mặt Lý Cẩn Ngôn, Lý Cẩm Cầm đột nhiên dừng bước, dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn, nói: “Băng nứt không làm mày chết đuối, lựu đạn cũng không nổ chết mày, mạng của mày lớn thật.”
Tiêu Hữu Đức lập tức ra hiệu bảo thuộc đưa cô ta đi, nhưng Lý Cẩn Ngôn lại giơ tay ngăn cản. Hắn cúi đầu ghé miệng vào tai Lý Cẩm Cầm: “Lý Cẩm Cầm, Lý Cẩn Ngôn đã chết rồi.”
“Mày nói cái gì?”
“Khi bị cô và Lý Cẩn Hành đẩy vào hố nước do băng nứt mà thành, hắn đã chết.” Giọng nói của Lý Cẩn Ngôn càng lúc càng trầm thấp, nhưng từng câu từng chữ lại như đâm thẳng vào màng nhĩ của Lý Cẩm Cầm.
Trong phút chốc, Lý Cẩm Cầm trợn tròn con mắt, hét lên: “Tao không tin! Điều đó là không thể!”
“Tin hay không là tùy cô.” Lý Cẩn Ngôn không nhìn cô ta nữa: “Mang đi đi.”
Lý Cẩm Cầm vẫn còn chửi bậy. Tiêu Hữu Đức dứt khoát nhét giẻ vào miệng cô ta. Lý Cẩn Thừa bị trói bằng dây thừng, phần cánh tay phía trên vết thương đã được buộc chặt lại để cầm máu. Trước khi thẩm vấn kết thúc, hắn không thể chết.
“Lý Cẩn Thừa,” Lý Cẩn Ngôn tỉnh bơ nhìn hắn: “Anh không nên đi theo bọn Nhật.”
“Không nên?” Lý Cẩn Thừa bật cười: “Dựa vào đâu mà cậu nói tôi không nên đi theo bọn chúng? Tôi không còn gì cả, gia nghiệp, cha ruột, và cả tương lai. Tất cả những thứ này là do ai ban tặng?”
“Đây là lời nói thật lòng của anh?” Lý Cẩn Ngôn nhìn hắn: “Anh cảm thấy tất cả những thứ này đều do tôi mà ra ư?”
“Không phải sao?” Lý Cẩn Thừa mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào Lý Cẩn Ngôn: “Không có cậu, Lý gia sẽ là của tôi! Không có cậu, chắc chắn tôi sẽ có nhiều cơ hội để bộc lộ bản lĩnh! Không có cậu, tôi căn bản sẽ không chấp nhận điều kiện của người Nhật, càng không làm việc cho bọn chúng! Cậu tưởng tôi muốn sống kiếp Hán gian bị người đời phỉ nhổ à? Cậu quá tốt số, cậu có người nhà giúp đỡ, còn tôi? Chỉ có một đám ngu xuẩn chuyên cản đường!”
Lý Cẩn Ngôn im lặng một lúc lâu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ con người của Lý Cẩn Thừa. Đối phương sẽ vĩnh viễn không chịu nhận sai, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh táo lại. Người này chỉ biết không ngừng tự nói với bản thân rằng, mình phạm lỗi hoàn toàn là do người ngoài ép buộc. Có lẽ trong suy nghĩ của Lý Cẩn Thừa, Lý Cẩn Ngôn nên ngoan ngoãn để người bán đi, ngoan ngoãn đếm tiền cho người bán hắn, sau đó chết ở một xó xỉnh nào đó thì hơn.
“Sao hả, không có lời nào để nói?”
“Không.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu: “Tôi chỉ hơi giật mình.”
Lần đầu tiên hắn gặp một người dối trá, vô sỉ đến mức này.
“Tiêu tiên sinh, đưa đi đi.” Lý Cẩn Ngôn không muốn lãng phí thời gian nữa: “Nên làm cái gì thì cứ làm, nếu hắn không chịu mở miệng, tới tìm Kiều Nhạc Sơn.”
“Tôi đã biết.”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao. Lý lão thái gia chống quải trượng, run rẩy ngăn ở cửa khu nhà phía Tây: “Không được đi!”
“Lão thái gia, ông có biết vì sao tôi lại muốn bắt bọn họ không?”
“Ta mặc kệ ngươi có lý do gì, nhưng súc sinh còn có tình thân, ngươi không thể đuổi tận giết tuyệt anh chị họ của mình được!”
“Đúng vậy, súc sinh còn có tình thân.” Lý Cẩn Ngôn cười càng thêm châm chọc: “Đáng tiếc, Lý gia chúng ta toàn đẻ ra một đám không bằng súc sinh.”
Tiêu Hữu Đức quay đầu nhìn Lý Cẩn Ngôn. Thấy đối phương gật đầu, ông lập tức ra hiệu cho hai thủ hạ tiến lên gạt Lý lão thái gia sang bên.
“Mày là đồ nghiệp chướng! Thằng bất hiếu!”
Lý lão thái gia lớn tiếng quát mắng Lý Cẩn Ngôn. Song Lý Cẩn Ngôn chỉ coi như không nghe thấy, nhanh chóng áp giải Lý Cẩn Thừa và Lý Cẩm Cầm ra cổng lớn, lên xe nghênh ngang rời đi. Bây giờ tâm tình hắn rất tệ, không muốn nói chuyện với bất cứ ai, lại càng không thích dây dưa với Lý lão thái gia.
Tiêu Hữu Đức đưu anh em Lý Cẩn Thừa đi. Lý Cẩn Ngôn tự trở về Lâu gia, không ngờ Lâu Đại soái đang chờ hắn ở trong phòng khách.
“Về rồi à?”
“Vâng.” Lý Cẩn Ngôn đi tới bên cạnh sô pha: “Đại soái có việc muốn nói với con sao?”
“Ừ, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Lâu Đại soái mặc một bộ áo lụa, mặt cười tươi như Phật Di Lặc, còn cầm một quả dưa bở đưa cho Lý Cẩn Ngôn.
Nhìn thấy cảnh mở màn này, Lý Cẩn Ngôn biết việc Lâu Đại soái muốn nói chắc chắn không đơn giản.
“Con à, cha muốn nói với con một điều. Làm người ấy mà, không thể quá ác tâm. Lòng dạ hiểm độc dễ bị bạn bè xa lánh, không có lấy một tri kỷ nào. Đổi lại, mềm yếu quá cũng không được, như vậy ai cũng có thể giẫm đạp lên con.”
Lý Cẩn Ngôn cắn một miếng dưa bở, im lặng không nói năng gì.
“Việc hôm nay cha vốn có thể không cho Tiêu Hữu Đức nói với con, trực tiếp đi bắt người, như thế cũng không làm con khó xử.” Lâu Đại soái dừng một chút: “Nếu vậy, con có cam lòng không?”
Lý Cẩn Ngôn lắc đầu.
“Con là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Lâu Đại soái thở phào một hơi: “Chuyện này cha giao cho con xử lý, bất kể con làm gì cha cũng không xen vào. Về sau có gì muốn biết, con cứ trực tiếp hỏi Tiêu Hữu Đức. Người ở chỗ hắn con có thể sử dụng thoải mái, không cần hỏi ý cha hay là Tiêu nhi. Người giang hồ làm việc có quy củ của người giang hồ, thủ đoạn cũng chỉ là mấy cái kia, có một số việc không thể cứ một mực trông cậy vào bọn họ.”
“Đại soái…”
“Con nghĩ cha không biết bên người đang làm việc cho con là ai sao?” Lâu Đại soái cười ha hả: “Con là người của Lâu gia, đương nhiên Lâu gia phải che chở cho con. Nếu không tra rõ thân phận của lão, biết lão là hảo hán trọng tình trọng nghĩa, sao cha lại có thể để lão ở bên cạnh con?”
“Đại soái, con biết rồi.” Lý Cẩn Ngôn ngồi nghiêm chỉnh: “Con không nên gạt Đại soái.”
“Cha không có ý này.” Lâu Đại soái xua tay ngăn lại: “Con biết đề phòng, cha mới yên tâm. Lâu gia chúng ta làm việc quang minh chính đại, nhưng cũng không thể chủ quan. Nhìn xa trông rộng vẫn tốt hơn nông cạn nhiều mà, chỉ là về sau làm việc phải bí mật hơn một chút. Cái tòa soạn mà Tiêu nhi nói với cha, còn cả cái này,” Lâu Đại soái chỉ vào tờ báo khổ nhỏ ở trên bàn: “Đều là ý tưởng của con nhỉ?”
“Vâng.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Đám Nhật lùn kia chẳng ra gì, chỉ cho phép mình nói hươu nói vượn, lại không cho phép chúng ta bôi lên mặt chúng mấy vệt đen sao?”
“Hả?”
“Không biết Đại soái đã nghe câu này chưa, nói dối nhiều sẽ thành chân lý. Người Nhật am hiểu nhất chính là loại chuyện này, nhưng con biết dùng gậy ông đập lưng ông. Huống hồ đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi.”
“Bước đầu tiên?”
“Đúng.” Lý Cẩn Ngôn gật đầu: “Con tính, Thiếu soái đánh với bọn chúng, con sẽ tung tin vịt, ngừng đánh, con lại tung thêm tin vịt. Tóm lại là bịa đặt bôi cho bọn chúng đen xì! Để người đời đều biết, chân lý thuộc về chúng ta!”
Lâu Đại soái sửng sốt hai giây, chợt cười ha hả, cười đến nước mắt cũng chảy ra. Lâu phu nhân ở trong phòng bị giật mình, đi ra liền thấy cảnh tượng này, không khỏi lấy làm kinh ngạc: “Đại soái, có chuyện gì vậy?”
“Người xưa nói rất đúng, không phải người một nhà thì sẽ không tề tựu trong một gia đình.” Lâu Đại soái vừa cười, vừa nói: “Hai đứa nhỏ nhà chúng ta đều là loại nguy hiểm ngầm!”
“Đại soái, ông đang khen bọn trẻ đấy à?”
“Đúng vậy, chẳng phải đang khen chúng nó hay sao.”
Lý Cẩn Ngôn nghe vậy thì trên trán trượt xuống ba vạch đen xì. Thì ra Lâu Đại soái đều khen người như thế.
Hôm sau, Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái đã chiếm được đoạn đường sắt từ Quan Bắc tới An Sơn. Liên đội của quân đội Nhật bị Trung đoàn và Trung đoàn bao vây rồi tiêu diệt hoàn toàn.
Toàn bộ Lữ đoàn Độc Lập đều thống nhất thi hành mệnh lệnh của Lâu Thiếu soái: không cần tù binh!
Sau đó, Lâu Thiếu soái lệnh cho Sư đoàn của Bàng Thiên Dật tấn công nhà ga Liên Sơn Quan thuộc tuyến đường sắt An Phụng(), Sư đoàn của Đường Ngọc Hoàng thì hành quân tới Thiết Lĩnh(). Đội quân của Nhật đóng tại Liêu Đông() hoàn toàn tan nát.
() Nhà ga Liên Sơn Quan thuộc tỉnh Liêu Ninh. Đường sắt An Phụng dài km nối từ An Đông đến Tô Gia Đồn, nằm trên địa phận tỉnh Liêu Ninh.
() Thiết Lĩnh là một thị xã của tỉnh Liêu Ninh.
() Liêu Đông dùng để chỉ khu vực ở phía đông của Liêu Hà, nay thuộc vùng phía Đông và phía Nam của tỉnh Liêu Ninh cùng khu vực phía Đông Nam của tỉnh Cát Lâm.
“Lâu Tiêu muốn làm gì? Khai chiến với Đế quốc Nhật Bản sao?!”
Ở Lữ Thuận, Đô đốc Quan Đông Oshima Yoshimasa và Tổng lãnh sự Nhật Yada lập tức tới phủ Quân – Chính của sáu tỉnh Bắc Kỳ trình thư kháng nghị với thái độ vô cùng quyết liệt. Người tới, Triển Trường Thanh cũng chỉ tươi cười nói nhất định sẽ cho bọn hắn một câu trả lời thích đáng. Kết quả, sau khi trở về, câu trả lời mà bọn hắn nhận được chính là một bức điện báo của Lâu Thiếu soái. Bức điện báo này gần như chép lại nội dung Lý Cẩn Ngôn đăng tải trên tờ báo khổ nhỏ kia.
Tuyên bố người Nhật Bổn sớm có âm mưu, muốn thôn tính toàn bộ Liêu Đông!
Nếu nội dung đăng trên báo chỉ là phỏng đoán của biên tập viên, vậy thì bức điện báo của Lâu Thiếu soái đã thực sự định ra tội danh của người Nhật Bản. “Hiệp ước Dân Tứ” còn chình ình ở đó, quân Nhật đóng tại Nam Mãn Châu luôn có hành vi khiêu khích cũng là sự thật. Đến cả Công sứ Jordan của nước Anh cũng tin tưởng nội dung viết trên điện báo, thực sự nghĩ người Nhật muốn chiếm cứ toàn bộ Liêu Đông nên đã xuất quân trước. Như thế, hiển nhiên Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái là bên bị ép phải đánh trả, đã vậy còn tổn thất “cực nhiều”.
Mặt khác, việc Sư đoàn và Sư đoàn hành quân tới Thiết Lĩnh cùng Liên Sơn Quan, lại được cho là người Nhật ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Đại khái là bọn chúng đã chọc giận người Hoa Hạ nên mới bị trả thù.
Còn gã phóng viên luôn miệng đòi vạch trần Lâu Thiếu soái là một tên đao phủ, quả thực dũng khí rất đáng khen. Sau khi trở về từ chiến gã liền biết một bài báo cực dài. Trong đó mô tả Lâu Thiếu soái như một kẻ khát máu bạo tàn giết người không chớp mắt, mà đám lính Nhật thì chẳng khác nào một đám dê non chờ người làm thịt.
Tin này vừa được đăng lên, đến tìm gã sinh sự trước tiên lại không phải người Hoa Hạ mà là một đám Ronin Nhật Bản!
Năm sáu tên Ronin vây gã phóng viên vào góc đường, vừa đấm đá, vừa chửi mắng: “Khốn nạn! Quân nhân Đế quốc Nhật Bản hùng mạnh sao có thể yếu ớt như vậy! Nhất định là mày bịa đặt ra!”
Đương nhiên, cuối cùng đám Ronin này cũng bị cảnh sát bắt. Thế nhưng gã phóng viên kia cũng đã bầm dập nằm ở ven đường, còn mở miệng đòi cảnh sát phải nghiêm trị những kẻ ra tay đánh gã.
Cảnh sát ngồi xổm xuống trước mặt gã, cười tủm tỉm, nói: “Không phải tôi không muốn giúp anh, nhưng người ta là người Nhật, chúng tôi không quản được. Nếu anh muốn đòi lại công bằng, vậy thì tới Lãnh sự quán Nhật Bản đi.”
“Đây chính là thấy mà mặc kệ! Chính phủ bất tài vô dụng! Nhất định tôi phải vạch trần cái Chính phủ thối nát này!”
“Thôi,” Sắc mặt viên cảnh sát lạnh đi: “Tôi khuyên anh nên an phận một chút thì hơn. Dù có vạch trần Chính phủ hay liếm đầu ngón chân của người Nhật thì anh cũng vẫn bị đánh như thường.”
Lúc này gã phóng viên mới phát hiện, ánh mắt những người xung quanh dành cho mình đều mang theo muôn vàn miệt thị. Cũng không biết ai chợt cao giọng hô lên: “Đây chính là tên khốn đã nói xấu Thiếu soái trên mặt báo!”
“Chính là hắn?!”
“Phi! Cái thứ chó má gì đây!”
“Thằng khốn vô lương tâm, bị đánh thành đầu heo là đáng lắm!”