Ngày mùng tháng năm Dương lịch, tức ngày mùng tháng Âm lịch năm Dân Quốc thứ tư.
Tin tức phủ Đại soái tổ chức vũ hội theo phong cách Tây Âu được truyền ra khắp thành Quan Bắc. Rất nhiều tòa soạn trong thành cử phóng viên tới cửa phủ canh chừng hòng săn được tin sớm nhất. Nhóm đầu tiên có hành động này chính là phóng viên làm việc tại tòa soạn của ông chủ Văn. Sau khi biết chuyện, các tòa soạn khác cũng nhanh chóng học theo. Nhóm phóng viên vác máy ảnh cồng kềnh, bất chấp gió lạnh để chiếm được vị trí đứng canh “tốt nhất”. Mỗi khi có một chiếc xe chạy tới, bọn họ lại lập tức dàn hàng sẵn sàng đón địch. Theo lời của Lý Cẩn Ngôn thì chính là, tác phong cơ bản của những paparazzi chuyên nghiệp đời sau đã được hình thành.
Thông qua Tiêu Hữu Đức, Lý Cẩn Ngôn biết có người định diễn trò tại vũ hội. Sau đó hắn liền quyết định, nếu đối phương đã không chịu nổi cô đơn thì hắn cũng chẳng cần khách sáo làm gì. Phải cho bọn họ biết bản lĩnh của thời đại thông tin bùng nổ, biết thế nào là kẻ giấu mặt đến phút cuối cùng. Có như vậy bọn họ mới nắm rõ chữ “sợ” viết thế nào.
Những phóng viên này được bố trí để dành riêng cho bọn họ đấy. Hy vọng “người nào đó” đừng rút lui trước khi ra trận, nếu không đúng là hắn đã uổng phí rất nhiều “tâm tư”.
Hôm nay Lý Cẩn Ngôn phá lệ mặc tây trang màu sáng. Đã quen mặc áo dài nên lâu lắm rồi Lý tam thiếu gia không mặc sơmi phối với quần âu. Khi đứng trước gương thắt caravat hắn còn cảm thấy tương đối gượng tay. Nhìn người trong gương, bỗng Lý Cẩn Ngôn dừng động tác. Hắn nhắm mắt lại rồi ra sức lắc lắc đầu, cố gắng xua đuổi tất cả những hình ảnh chợt lóe lên trong óc. Hắn tự nói với mình rằng, những ký ức ngày xưa phải được chôn vùi ở nơi sâu kín nhất, chỉ có hiện tại mới là chân thực.
“Sao vậy?”
Một gióng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lý Cẩn Ngôn mở mắt ra, trong gương xuất hiện hình ảnh của Lâu Thiếu soái.
Người nọ mặc quân trang phẳng phiu màu nâu nhạt, đôi chân dài được giấu dưới lớp quần lính và giày ống màu đen. Thắt lưng hắn có đai đeo súng to bằng bàn tay, trên vai là quân hàm với những ngôi sao màu đen lóe ra ánh kim rực rỡ.
Đôi mắt hắn cũng như cặp lông mày thật rậm, rất đen và rất rất sâu.
Lý Cẩn Ngôn chăm chú nhìn người đàn ông trong gương. Mãi đến khi Lâu Thiếu soái nâng cằm hắn lên, dùng ánh mắt nói cho hắn biết rằng, nếu tiếp tục nhìn, hậu quả phải tự chịu.
“Thiếu soái, vừa rồi em hơi ngẩn người,” Lý Cẩn Ngôn căng khóe miệng. Hậu quả tự chịu gì đó ấy mà, đúng là rất có tính uy hiếp.
Lâu Thiếu soái không nói gì, cũng không buông cằm Lý Cẩn Ngôn ra. Ngay khi Lý Cẩn Ngôn gần như không giữ được nụ cười trên mặt nữa thì Lâu Thiếu soái chợt cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi vào môi hắn.
“Tôi.” Đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi Lý Cẩn Ngôn, Lâu Thiếu soái lại để chóp mũi chạm vào trán đối phương: “Muốn.”
Ý thức của Lý Cẩn Ngôn hơi mơ hồ. Nghe được lời nói của Lâu Thiếu soái, hắn liền hỏi ngược lại theo bản năng: “Muốn… cái gì?”
“…”
Ngay sau đó, Lâu Thiếu soái kéo cổ áo sơmi của Lý Cẩn Ngôn ra, cắn một phát lên cổ hắn.
Lý Cẩn Ngôn chợt tỉnh táo lại, vội vàng vươn tay đẩy người: “Thiếu soái!” Trên cổ có một dấu răng to tướng, làm sao hắn dám gặp người?
Nha đầu đi tới, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này thì vội vã lui ra ngoài. Người tiếp theo xuất hiện là Kiều Nhạc Sơn. Nhưng hắn lại tựa vào khung cửa, huýt sáo một hơi dài
“Xin lỗi, tôi tới không đúng lúc rồi.” Kiều Nhạc Sơn khoanh tay, miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt lại không có chút ý tứ xin lỗi nào: “Có lẽ nên bảo người bên ngoài chờ thêm năm mười phút nữa, hay là một tiếng?”
“Kiều Nhạc Sơn.” Lâu Thiếu soái ngẩng đầu, chỉnh lại cổ áo cho Lý Cẩn Ngôn: “Cậu có thể nói tiếp.”
Giọng điệu của Lâu Tiêu không hề phập phồng lên xuống, thế nhưng sự uy hiếp và sát khí lại rất rõ ràng. Kiều Nhạc Sơn dứt khoát ngậm miệng. Hắn còn có cuộc sống tươi đẹp đang chờ đợi, hoàn toàn không muốn bị giết người diệt khẩu chỉ vì trông thấy một… ừm, một màn tình cảm mãnh liệt trước khi vũ hội diễn ra.
“Tôi còn tưởng trong khoảng thời gian này không thể nhìn thấy cậu chứ.” Lý Cẩn Ngôn bắt đầu thắt caravat một lần nữa.
Kiều Nhạc Sơn nhún vai: “Tôi đâu thể cả ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm, cũng cần nghỉ ngơi và giải trí mà.”
“Tôi sẽ không ngăn cản cậu nghỉ ngơi giải trí,” Lý Cẩn Ngôn nhe răng: “Nhưng tôi hy vọng tiền lương trả cho cậu sẽ không uổng phí.”
“Đương nhiên là không rồi.” Kiều Nhạc Sơn nháy mắt mấy cái: “Tôi là một nhân viên có trách nhiệm, tựa như Lâu là một người chồng vô cùng “có trách nhiệm” vậy.”
Lý Cẩn Ngôn không đợi Lâu Thiếu soái phiên dịch đã quay sang hỏi: “Thiếu soái, hắn nói gì?”
“Hắn đang khen bản thân mình.”
“Chỉ mỗi vậy?” Lý Cẩn Ngôn cảm thấy rất nghi ngờ. Lúc tự khen mình, ánh mắt có cần… đáng khinh như thế hay không?
Người thường thật sự không thế hiểu được dòng chảy trong não thiên tài hả?
Bốn giờ chiều, khách khứa tham dự vũ hội lục tục kéo đến. Hai chiếc xe con màu đen lần lượt dừng lại trước cửa lớn của phủ Đại soái. Khi Triển Trường Thanh và Triển phu nhân xuống xe, đúng lúc gặp được Thẩm Hòa Đoan thay mặt Thẩm gia tới tham dự vũ hội.
“Bộ trưởng Triển, Triển phu nhân.”
Thẩm Hòa Đoan làm ở phòng Đào tạo của học viện Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, coi như có qua lại với Triển Trường Thanh. Mà ấn tượng của Triển Trường Thanh với hắn cũng không tồi. Nhờ vào một đời làm công tác xã giao, Triển Trường Thanh có thể nhìn ra, cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi này là người bộc trực, cả ưu lẫn khuyết đều lộ hết ra ngoài. Có lẽ Thẩm Trạch Bình đã sớm nhìn thấu vấn đề trong tính cách hắn, nên mới dùng mọi cách để hắn rời khỏi phủ Quân – Chính, chuyển sang công tác tại học viên Quân sự. Tin đồn hiệu trưởng học viện xem trọng Thẩm Hòa Đoan, chủ động tới gặp Lâu Đại soái xin người, thực tế ra sao, những người cần biết thì đều biết rõ cả.
Cái gọi là tín ngưỡng và chủ nghĩa, ở trong mắt Triển Trường Thanh đều chẳng là gì, chỉ có những hành động vì nước vì dân mới là thực tế.
Đương nhiên, đó không phải vấn đề lớn nhất của Thẩm Hòa Đoan. Người trẻ tuổi giàu nhiệt huyết, lý tưởng hóa mọi chuyện một chút cũng bình thường thôi. Giống như con trai của Lâu Thịnh Phong mới là không bình thường.
Tên kia mới hai mươi tuổi mà đã có được sự điềm tĩnh của tuổi ba mươi, có âm mưu quỷ kế của kẻ bốn mươi, lại có sự cay nghiệt của người năm mươi tuổi. Còn vợ hắn nữa, quả nhiên là một cặp. Một thiếu gia non nớt khoác trên mình một tấm da dê, nhưng khi hại người thì lại có thể nhe ra một hàm răng sói.
“Trường Thanh?” Triển phu nhân đẩy Triển Trường Thanh một cái: “Ông đang nghĩ gì vậy? Chủ nhiệm Thẩm đang nói chuyện với ông kìa.”
“Không có gì.” Triển Trường Thanh cười cười, vỗ nhẹ bàn tay của Triển phu nhân: “Chủ nhiệm Thẩm, chúng ta vào thôi.”
“Không dám, tôi vẫn còn là Phó chủ nhiệm. Bộ trưởng Triển, mời ngài đi trước.”
Sau khi ba người Triển Trường Thanh vào phủ Đại soái, một chiếc xe khác liền dừng lại trước của phủ. Cửa xe mở ra, Lý tam lão gia và tam phu nhân chầm chậm bước xuống, song lại không thấy bóng dáng của Lý Cẩm Thư.
Thì ra đầu giờ chiều ngày hôm nay Lữ Nhân lại không mời mà tới Lý phủ một lần nữa. Tuy không mặc lễ phục nhưng cô nàng cũng chăm chút tỉ mỉ hơn mọi ngày nhiều. Người gác cổng cho cô vào Lý phủ, song nha đầu dẫn đường lại không đưa cô tới gặp Lý Cẩm Thư, mà trực tiếp dắt tới chỗ của tam phu nhân.
“Lữ tiểu thư,” Tam phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế mây. Hôm nay bà mặc một bộ sườn xám thêu hoa cẩm tú, búi tóc sau đầu có cài một cây trâm phượng hoàng ngậm ngọc bằng vàng. Dùng ánh mắt như xem hài kịch mà nhìn cô gái trước mặt, mãi đến khi đối phương đỏ ửng hai má lên, bà mới chậm rãi mở miệng: “Cẩm Thư không khỏe, không tiện gặp Lữ tiểu thư, mời Lữ tiểu thư trở về đi.”
Lữ Nhân cắn môi. Vì cố gắng che giấu tức giận trong lòng, cho nên nụ cười trên mặt lại hơi méo mó. Cô nói: “Lý phu nhân, Cẩm Thư khó chịu cháu càng nên đi thăm bạn ấy.”
“Sao, không hiểu lời tôi ư?” Tam phu nhân càng tỏ ra khinh thường: “Tôi đã gặp không ít kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng loại bất chấp mặt mũi như cô, đúng là lần đầu tôi thấy trong đời.”
“Lý phu nhân, có phải bà hiểu lầm cháu rồi không? Cháu thật sự…”
“Hiểu lầm?” Tam phu nhân cắt ngang lời biện hộ của Lữ Nhân: “Cô chính là dùng bộ dạng này để lừa gạt Cẩm Thư hả?”
“Cháu không lừa bạn ấy! Bà không thể bôi nhọ tình bạn của chúng cháu như thế được!”
“Thôi đi.” Tam phu nhân thu lại ý cười trên mặt: “Lữ tiểu thư, tôi nói thật cho cô biết, những chuyện không nên nghĩ thì tốt nhất là đừng nghĩ. Không với tới được thì đừng cố làm gì, tránh cho bản thân bị ngã đến tan xương nát thịt. Sau này cô đừng đến tìm Cẩm Thư nữa. Nếu để tôi nhìn thấy cô xuất hiện bên cạnh con gái tôi, tôi sẽ cho cô biết hai chữ “hối hận” viết thế nào!”
“Bà!” Lữ Nhân bị tam phu nhân vừa nói vừa trách vừa hăm dọa đến ngượng cả người: “Sao bà có thể làm như vậy?!”
“Sao lại không thể?” Tam phu nhân tựa lưng vào ghế, nhìn nước sơn đỏ chói trên đầu móng tay: “Cháu họ tôi được Lâu gia coi trọng, đại ca tôi là thân tín của Tổng thống miền Nam, chồng tôi cũng là nhân vật có uy tín có danh dự ở sáu tỉnh Bắc Kỳ. Cẩm Thư là con gái lớn nhà chúng tôi, tuyệt đối không thể để nó dính lông chó lông mèo được. Lữ tiểu thư, tôi khuyên cô nên biết mình là ai đi. Hỉ Phúc, tiễn khách!”
“Dạ!” Hỉ Phúc đi tới nói với Lữ Nhân: “Lữ tiểu thư, mời đi bên này, lão gia và phu nhân còn phải ra ngoài, tiểu thư về sớm một cũng đỡ làm lão gia và phu nhân chậm trễ.”
Lữ Nhân chưa bao giờ phải chịu nhục đến như vậy. Khi ra khỏi cửa lớn của Lý gia, tay chân cô vẫn còn lạnh lẽo như băng.
Hỉ Phúc trở lại nhà chính, tam phu nhân đã buông chén trà trên tay xuống.
“Đi chưa?”
“Dạ, đi rồi.”
“Ừ.” Tam phu đứng lên: “Bảo bà Tôn để mắt tới tiểu thư, trước khi tôi và lão gia trở về, không được cho nó ra khỏi cửa dù là một bước. Nếu họ Lữ kia lại đến, bảo người gác cổng trực tiếp đuổi đi.”
“Dạ.”
Hỉ Phúc đáp lời rồi lui xuống. Tam phu nhân vừa sửa sang lại vạt áo, vừa nhớ tới những chuyện đã nhờ người tra được về Lữ gia. Lữ Nhân trước bảo mẹ xúi giục Dương phu nhân đi sinh sự với Lý Cẩn Ngôn, sau lại tới đây nhét bông vào đầu Lý Cẩm Thư. Bà không khỏi dùng sức xiết chặt nắm tay, có lẽ nên nói với Cẩn Ngôn một tiếng. Cô gái tên Lữ Nhân kia, tuyệt đối không thể giữ lại được.
Lý tam lão gia và tam phu nhân đến cũng không phải là sớm. Trong đại sảnh đã có rất nhiều khách khứa tụ tập thành tốp mà trò chuyện với nhau. Nam phục vụ mặc trang phục Tây Âu bưng khay đi qua đi lại. Trong khay là những chiếc ly pha lê trong suốt buộc nơ vàng óng ánh chứa đầy rượu Tây đỏ thẫm.
“Chú ba, thím ba.” Lý Cẩn Ngôn nói vài câu với người bên cạnh, sau đó đi tới chỗ bọn họ, cười hỏi: “Sao không thấy Cẩm Thư?”
“Nó không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi.” Tam phu nhân nói xong liền đảo mắt nhìn khắp đại sảnh, chỉ vào một thanh niên trẻ tuổi đang đứng dựa tường, hỏi: “Lão gia, kia có phải Thẩm thiếu gia không?”
“Còn có thể không phải à?”
Tam phu nhân lại nói với Lý tam lão gia: “Ông đi nói chuyện với Thẩm thiếu gia đi, tôi có lời muốn nói riêng với cháu trai.”
Nói xong bà liền kéo Lý Cẩn Ngôn đi tới góc sảnh. Đến một chỗ tương đối yên tĩnh, tam phu nhân mới kể chuyện của Lữ Nhân cho Lý Cẩn Ngôn nghe: “Cẩn Ngôn, chỉ sợ cô gái này sẽ không an phận, sớm muộn gì cũng làm trò thiêu thân. Thím đã nhốt Cẩm Thư ở nhà, ít nhất là nhốt đến lúc nó lấy chồng, không thể để nó ra ngoài nữa.”
“Thím ba, con biết rồi.” Lý Cẩn Ngôn quơ quơ chén rượu trong tay: “Việc này cứ giao cho con, thím đừng lo lắng. Về cô Lữ Nhân kia…”
Hắn còn chưa nói hết câu, đại sảnh bỗng truyền đến một trận xôn xao. Ngay sau đó nhị quản gia của phủ Đại soái tới tìm Lý Cẩn Ngôn, báo rằng bên ngoài đã xảy ra chuyện.
“Chuyện gì?”
“Vài học sinh mang mười mấy lưu dân tới gây chuyện trước phủ Đại soái.” Nhị quản gia lau mồ hôi vã đầy trên trán: “Khách khứa đã biết cả rồi, không thể đuổi bọn họ đi được.”
“Ai nói phải đuổi bọn họ đi?” Lý Cẩn Ngôn không lộ ra một tia lo lắng nào, ngược lại còn nở nụ cười: “Quản gia, ông đi báo với Thiếu soái một tiếng. Anh ấy đang ở trong thư phòng bàn chuyện với mọi người. Tôi ra ngoài xem trước.”
“Cẩn Ngôn, không có chuyện gì chứ?” Tam phu nhân nhìn Lý Cẩn Ngôn bằng ánh mắt đầy lo lắng.
“Không việc gì.” Lý Cẩn Ngôn bảo tam phu nhân cứ yên tâm chờ đợi: “Con đi xử lý một chút, không có chuyện gì lớn đâu.”
Lý Cẩn Ngôn và nhị quản gia đi ra đại sảnh. Vừa tới cửa lớn, bọn họ đã thấy bảy tám học sinh và mười mấy người mặc áo bông cũ nát đứng ngoài cửa phủ. Trong số đó có một nam sinh cao ráo đang vung tay lớn tiếng nói này nói nọ, còn cố tình đẩy vệ sĩ canh cổng ra. Thấy Lý Cẩn Ngôn, hắn lại càng thêm kích động, giống như chỉ chờ có mỗi phút giây này.
“Chính cậu!” Nam sinh kia chỉ thẳng vào Lý Cẩn Ngôn: “Chính cậu đã đuổi những người vô gia cư này ra khỏi trạm thu dụng!”
Khóe miệng Lý Cẩn Ngôn vẫn ẩn chứa ý cười. Hắn nhìn nam sinh đang vô cùng kích động kia, hỏi: “Cậu là ai, chuyện đó có liên quan gì đến cậu?”
“Tôi là Trương Kiến Thành!” Nam sinh kia giơ cao cánh tay: “Tôi phải đòi lại công bằng cho những người dân khốn khổ có mặt ở đây! Đám ăn bám giai cấp cầm quyền các cậu ở trong phủ lớn hưởng lạc, ngày đêm nhảy múa hát ca, trong khi những người này lại không đủ cơm ăn, thiếu quần áo mặc, thậm chí còn bị đuổi khỏi nơi trú chân duy nhất! Cậu có biết đã có người chết rét ở ngoài thành rồi không!”
“Thương nhân có lương tâm cái gì, thương nhân của dân tộc cái gì, chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân dối trá!”
“Ỷ vào thế lực quân phiệt để bắt nạt dân đen!”
“Cậu phải cho những người này một câu trả lời thỏa đáng!”
“Đả đảo thương nhân lòng lang dạ sói!”
Lữ Nhân bị đuổi khỏi Lý phủ lúc trước cũng có mặt trong hàng ngũ học sinh biểu tình. Cái câu “đả đảo thương nhân lòng lang dạ sói” kia là do cô ta hô.
Tiềng ồn ngoài cửa phủ đã thu hút khách khứa trong phủ đi ra. Trương Kiến Thành và Lữ Nhân thấy người ra càng lúc càng nhiều thì giọng nói cũng to hơn. Qua miệng bọn họ, Lý Cẩn Ngôn nhanh chóng trở thành một thương nhân hiểm độc, một tên ngụy quân tử vô sỉ đến mức dùng tiền mua danh.
Người không biết rõ nội tình nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn bằng ánh mắt hoài nghi. Mà Tổng lãnh sự Nhật Bản trú tại sáu tỉnh Bắc Kỳ – Yada lại lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Các học sinh càng nói càng kích động. Bọn họ bắt đầu đẩy vệ sĩ canh cửa. Lữ Nhân còn nhặt một hòn đá bọc tuyết ở trên mặt đất, ném mạnh về phía Lý Cẩn Ngôn. Lý Cẩn Ngôn vừa định nghiêng người né tránh, Lâu Thiếu soái đã chắn ngay trước mặt hắn. Hòn đá kia nện vào bả vai Lâu Thiếu soái rồi rơi mạnh xuống đất.
“Làm bậy!” Giọng nói trầm thấp mang theo tức giận và sát ý ngập trời, Lâu Tiêu nhìn về phía Lữ Nhân, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Cô đáng chết!”
Tiềng ồn ào nhất thời ngừng lại. Lữ Nhân vẫn cố cãi rằng: “Hắn là một tên tiểu nhân mua danh chuộc tiếng, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?! Lâu Tiêu, tôi kính trọng anh như một anh hùng dân tộc, nhưng anh lại chẳng phân biệt được trắng đen!”
Lâu Thiếu soái căn bản không thèm để ý tới cô ta. Hắn nâng cằm Lý Cẩn Ngôn lên, cẩn thận xem xét. Ngón tay hắn sát quá gò má Lý Cẩn Ngôn ở trước mặt bao người, ngược lại khiến Lý Cẩn Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Thiếu soái, em không sao.” Lý Cẩn Ngôn cầm tay Lâu Thiếu soái: “Xử lý việc này trước đã.”
Lữ Nhân vẫn lớn tiếng kêu la: “Hắn là tên dối trá…”
“Vớ vẩn!” Lâu Thiếu soái lập tức xoay người, con ngươi tối đen như màn đêm nồng đậm: “Ai cho cô quyền nói xấu vợ tôi?”
Lữ Nhân thật sự ngẩng đầu đối diện với Lâu Tiêu. Có lẽ cô chờ đợi chính là khoảnh khắc này. Thế nhưng tất cả những gì cô tưởng tượng lúc trước đều không xảy ra. Lâu Thiếu soái không vì diện mạo cùng dũng khí của cô mà nảy sinh thiện cảm. Ngược lại, ánh mắt đối phương nhìn cô thật chẳng khác gì đang nhìn một kẻ đã chết rồi.
“Thế nào là nói xấu?!” Trương Kiến Thành đột nhiên chỉ vào Lý Cẩn Ngôn, lớn tiếng hô lên: “Chính là cậu ta! Giả vờ tốt bụng xây dựng trạm thu này dụng nọ, kết quả thì sao? Những người ở đây đều bị cậu lợi rồi đuổi đi, mặc cho tự sinh tự diệt!”
“Thiếu soái, để em nói với người này mấy câu.”
Lý Cẩn Ngôn kéo tay áo Lâu Thiếu soái. Nếu còn để tên ngu xuẩn kia nói tiếp, chỉ e Lâu Thiếu soái sẽ nổ súng giết người.
“Cậu nói những người này là do tôi đuổi đi?”
“Đương nhiên!”
“Có chứng cứ không?”
“Những người có mặt ở chỗ này chính là chứng cứ!” Trương Kiến Thành và mấy học sinh khác đồng thanh nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây chính là muốn vạch trần tên tiểu nhân vô sỉ cậu trước mặt tất cả mọi người!”
Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu, thấy Tiêu Hữu Đức đứng trong đám người. Ông ta gật đầu với Lý Cẩn Ngôn một cái, ý bảo mọi chuyện đã thu xếp thỏa đáng rồi. Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười.
“Vậy, tôi cũng không ngại mà hỏi các nhân chứng có mặt ở đây một chút, mọi chuyện có đúng như bọn họ nói hay không?”
Lý Cẩn Ngôn vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo bông nát liền “bịch” một tiếng mà quỳ xuống nền tuyết, lớn tiếng đáp: “Không phải! Mọi chuyện không phải như bọn họ nói!”
Ngay sau đó lại có mấy người quỳ xuống theo, còn móc mấy đồng bạc cất trong ngực áo ra, nói lớn: “Là những học sinh này bảo chỉ cần chúng tôi làm theo lời bọn họ, tiền sẽ là của chúng tôi!”
“Chúng tôi không biết bọn họ lập mưu nói xấu Lý tam thiếu gia!”
“Sớm biết thế, có đánh chết tôi cũng không đến! Tôi tuyệt đối không muốn cầm số tiền bất lương này!”
“Đám người kia đúng là lòng lang dạ sói. Lý tam thiếu gia tạo công ăn việc làm cho chúng tôi, phát cơm ăn áo mặc cho chúng tôi. Mọi chuyện căn bản không giống như những gì bọn họ nói!”
Những người này mồm năm miệng mười tranh nhau nói chuyện, dùng những bàn tay đen đúa giơ mấy đồng bạc trắng bóng lên. Ngay lập tức tình hình đã thay đổi. Kẻ vừa bị phỉ nhổ là thương nhân lòng lang dạ sói biến thành người lương thiện, người là học sinh đứng ra bảo vệ chính nghĩa đã biến thành đám bịa chuyện bụng dạ khó lường.
Phong viên vẫn luôn đứng canh ở trước cửa phủ Đại soái thi nhau chụp ảnh đám học sinh tới gây rối. Khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì vẻ mặt mờ mịt và luống cuống đã bị người chụp lại, thậm chí còn sắp được đăng trên mặt báo vào sáng mai.
Dù bọn họ lớn tiếng phản bác, nhưng chứng cứ đã vô cùng xác thực, cho nên không một ai tin.
Có lẽ bọn họ chưa từng có nghĩ tới, những người luôn ở phe chính nghĩa như bọn họ cũng có ngày đột nhiên biến thành đối tượng phỉ nhổ của người đời.
Lý Cẩn Ngôn không lập tức truy cứu những học sinh này. Một khi hắn ra tay, có lý cũng sẽ biến thành vô lý. Thanh niên tiến bộ cùng thương nhân có quân phiệt làm chỗ dựa, đôi khi, thân phận đã là thứ khiến người khác phải chịu thua rồi.
Nhưng hắn không ra tay, không có nghĩa người khác cũng chẳng làm gì.
Tiêu Hữu Đức đứng ở một góc khuất, nói với người đàn ông bên cạnh: “Truyền lệnh xuống, bọn họ vừa rời khỏi phủ Đại soái thì lập tức ra tay. Bắt tất cả lại, một người cũng không tha.”
“Rõ!”