Cẩn Nhiên Ký

chương 4: đêm mưa ở khách điếm (bốn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ Vạn Quán sử dụng ám khí tuyệt thế, nhưng sức lực quả thật là không nỡ nhìn thẳng, trói gô một Quách Phán bất động cũng thôi đi, đến một Xuân Cẩn Nhiên không cao lớn là bao cũng không kéo đi được, cọ xát nửa ngày ba người còn chưa bước ra khỏi cửa miếu, cũng thật là chua xót.

"Đừng uổng phí khí lực" Xuân Cẩn Nhiên nhìn không nổi nữa, có lòng tốt khuyên bảo: "Chỉ bằng ngươi, lại thêm ba ngày ba đêm cũng không thể kéo nổi chúng ta đi nhận thưởng. Một khi đã như vậy, lại biết chúng ta đều không phải là hung thủ, sao không thả cho chúng ta một con đường sống?"

"Ngươi cho rằng Vạn Quán Lâu chúng ta chỉ có hư danh thôi sao?" Kỳ Vạn Quán liếc nhìn hắn, sau đó đưa ngón tay đến gần miệng, huýt một tiếng sáo vang dội!

Tiếng sáo chưa tan, cửa miếu đã xuất hiện bốn tên tráng hán, mặc y phục dạ hành thuần đen, lại thêm vải đen che mặt, eo đeo đại đao, đồng thời ôm quyền đối với Kỳ Vạn Quán, trăm miệng một lời: "Đại ca!"

Thái độ đoan chính cũng không thể làm cho Kỳ lâu chủ vui vẻ: "Sao phải một hai chờ ta gọi mới chịu xuất hiện? Không biết chủ động hiện thân à?!"

Bốn người hai mặt nhìn nhau, do dự mãi, một người gian nan lên tiếng: "Là đại ca nói, chỉ cần ngươi ra tay, nhất định sẽ thành công, chúng ta không cần thêm phiền, ở trong bóng tối yên lặng nhìn là được."

Kỳ Vạn Quán: "Vậy các ngươi không thấy đại ca gặp chút trở ngại sao?"

Bốn hắc y nhân: "Chúng ta tin tưởng đại ca!"

Kỳ Vạn Quán: "......"

Xuân Cẩn Nhiên nhìn về phía Quách Phán, vẻ mặt người này buồn bực. Vạn Quán Lâu xưa nay ở trong giang hồ không thể tạo danh tiếng lớn, nhất định là có liên quan rất lớn đến lâu chủ! Mà bị một tên lâu chủ như vậy bắt sống, quả thật là không có mặt mũi nào đối mặt với bài vị của tổ tông!

"Đừng nói nhảm nữa" Kỳ Vạn Quán có chút bực, chỉ hai cái "bánh chưng thịt" phía sau, ra lệnh: "Nâng người!"

Sau nháy mắt, Xuân Cẩn Nhiên cùng Quách Phán liền bị đám đại hán mặc hắc y nâng lên, ném vào xe ngựa ngoài miếu.

Thùng xe rất lớn, đủ chỗ cho hơn sáu người, nhưng lúc này ngoại trừ Xuân Cẩn Nhiên và Quách Phán, chỉ còn lại đúng một người, một "cố nhân" mà dù Xuân Cẩn Nhiên đang bị trói cũng muốn đi lên đạp cho hai chân.

Xuân Cẩn Nhiên rốt cuộc cũng hiểu câu nói kia của Kỳ Vạn Quán: "Ta giúp ngươi giữ người lại".

"Xem ra định mệnh hai ta không thể tách rời nha." Xuân Cẩn Nhiên nghiêng người vặn vẹo phí sức nửa ngày, mới cọ đến bên người "cố nhân", nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Mặt Bùi Tiêu Y không có chút biểu tình, tựa hồ liếc mắt nhìn hắn cũng là việc dư thừa.

Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy không thú vị, nhưng cũng không muốn từ bỏ nhanh như vậy, dứt khoát hỏi thẳng nghi vấn mà bản thân vẫn luôn rối rắm: "Nếu đã muốn chạy, sao không đường ai nấy đi ngay lúc rời khỏi khách điếm, một hai phải dây dưa suốt ba ngày làm gì?"

Bùi Tiêu Y cuối cùng cũng nhìn về phía hắn, khóe miệng khẽ nhếch, hệt như cười nhạo hắn ngây thơ, lại tựa như khinh miệt hắn ngu xuẩn: "Nếu lúc ấy đường ai nấy đi, người bị truy đuổi có thể là ngươi, cũng có thể là ta, khinh công của ngươi lại không tầm thường, cơ hội thoát thân của ta thật sự không lớn."

Xuân Cẩn Nhiên có chút không thể tin được thứ mình vừa nghe, nhưng từng câu từng chữ của đối phương rõ ràng mà rành mạch, khiến hắn không thể không tin. Thì ra từ đầu đến cuối, đối phương đều nghĩ đến cách thoát thân, chỉ muốn đảm bảo vạn nhất, nên mới đợi đến khi "mồi" hao hết nội lực, không thể chạy tiếp, mới ném lại cho truy binh. Quách Phán dù có dũng mãnh thế nào, cũng không có khả năng vừa bắt lấy một kẻ lại đi truy đuổi một kẻ khác, cho nên người này sẽ có đủ thời gian, hoá thành một giọt nước, dung nhập vào giang hồ, biến mất không thấy tăm hơi.

Xuân Cẩn Nhiên không phải không rành thế sự, tuy rời xa những phân tranh chốn giang hồ, nhưng cũng từng nghe từng gặp không ít chuyện, đụng phải một vài kẻ ác. Thiên hạ rộn ràng vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo vì lợi mà lui, gia đình bình thường còn có chuyện anh em bất hoà, huống chi là rắc rối phức tạp chốn giang hồ. Nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào như người trước mắt, xấu xa đến thản nhiên, ác độc đến tự tại, càng đáng sợ chính là đối phương đối xử vô cùng bình đẳng. Xuân Cẩn Nhiên tin rằng, nếu bây giờ hai người đổi chỗ cho nhau, hắn là kẻ chạy, còn cố tình thiết kế cho đối phương bị bắt lúc đã hao hết nội lực, đối phương cũng sẽ không oán hận hắn, chỉ trách chính mình ngu xuẩn.

"Xem ra các ngươi thật sự không phải là đồng môn." Sau khi Quách Phán nghe xong, rốt cuộc cũng nói một lời, như đã sáng tỏ ngọn nguồn, lại khuyên Xuân Cẩn Nhiên: "Một tiếng "Đại sư huynh" của ngươi kéo hắn xuống nước, hắn âm mưu ném ngươi lại tại miếu hoang, gậy ông đập lưng ông, ngươi cũng không oan."

Xuân Cẩn Nhiên cười khổ, không hề nhiều lời.

Hắn thừa nhận câu "Đại sư huynh" kia của mình là cố ý, mang theo chút tâm lý muốn trả thù, nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều nghĩ cách cho cả hai người cùng nhau chạy thoát, chưa từng muốn bỏ lại đối phương, càng không nói đến dùng đối phương làm mồi để chính mình chạy thoát.

Nhưng tình thế trước mắt, có giải thích ra sao cũng vô dụng.

Xuân Cẩn Nhiên không biết tâm tình của bản thân lúc này như thế nào, chỉ có thể khẳng định, dù bây giờ đối phương nguyện ý nói tên họ ra cho hắn, hắn cũng không muốn nghe.

Người này không thể kết làm bằng hữu.

Tốt nhất là, cũng không cần quen biết.

......

Xe ngựa gập ghềnh xóc nảy trên đường núi, chấn động khiến người ta đau đớn như tan thành từng mảnh, Xuân Cẩn Nhiên tỉnh lại từ trong mộng, lại khó có thể ngủ tiếp, trực tiếp giãy giụa bò dậy, dựa vào vách xe ngồi xuống.

Quách Phán ở một bên ngủ đến kiên định, tiếng ngáy như sấm, khiến người hâm mộ. Mặt khác vị kia ngồi trong góc, nhắm hai mắt, lặng yên không một tiếng động, không biết là ngủ hay không ngủ.

Đầu xuân, khí lạnh ban đêm tiến vào theo từng khe hở trên mành, mang theo hương thơm cỏ xanh, lại ẩn giấu chút hơi nước nhè nhẹ. Mưa đã ngưng từ ngày hôm qua, nhưng thiên địa vạn vật vẫn còn trong dư vị của mưa xuân, ướŧ áŧ và giãn nở.

Mấy ngày liền mệt mỏi chạy trốn, Xuân Cẩn Nhiên rốt cuộc cũng có được một đêm yên tĩnh, thả lỏng tâm lý vẫn luôn căng chặt, bắt đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ những sự tình đã phát sinh mấy ngày nay.

Vạn sự đều có nguyên nhân, mà nguyên nhân tai bay vạ gió của hắn lần này, chính là Hàng Minh Tuấn.

Xuân Cẩn Nhiên đúng là thích nam sắc, muốn cùng nam nhi khắp chốn giang hồ thắp nến tâm sự thâu đêm cũng là sự thật, nhưng những người nguyện ý cùng hắn thắp nến tâm sự thâu đêm, không phải ai cũng mang tâm tư đó. Bằng hữu có thể chia ra rất nhiều loại, trong lòng đã rõ liếc mắt đưa tình là một loại, thẳng thắn sang sảng cũng là một loại, loại nào cũng có thể thắp nến tâm sự thâu đêm, loại nào cũng có thể đối xử chân thành. Mà Hàng Minh Tuấn, chính là loại thứ hai.

Đêm đầu tiên tâm sự, cũng là ở một gian khách điếm. Xuân Cẩn Nhiên cũng không biết thân phận của Hàng Minh Tuấn, chỉ cảm thấy đối phương tuấn lãng, cử chỉ khiêm tốn, cách nói chuyện thể hiện tài cao bát đẩu, đầy bụng kinh thư, cùng người như vậy đàm kinh luận đạo, thật sự là một loại hưởng thụ. Ngày hôm sau Hàng Minh Tuấn nói ra họ tên, Xuân Cẩn Nhiên mới biết người cùng mình tâm tình đêm qua chính là Tứ công tử của Vân Trung Hàng gia. Sau khi hai người quen biết, lâu lâu lại hẹn nhau dạ đàm một phen. Đa phần đều dựa theo lúc Hàng Minh Tuấn rảnh rỗi, hoặc lúc hắn phải rời Hàng gia ra ngoài làm việc, địa điểm đương nhiên cũng không phải là nơi võ lâm thế gia đề phòng nghiêm ngặt, phần lớn là khách điếm hoặc tửu phường. Mà ba ngày trước, chính là Hàng Minh Tuấn hẹn hắn ra, nói là rảnh rỗi không có việc gì, muốn uống rượu một phen.

Kết quả Hàng Minh Tuấn không đến.

Sự tình sau đó có thể toàn giang hồ hiện tại đều đã biết—— tiểu muội Hàng gia Hàng Nguyệt Dao, chết thảm trong khách điếm.

Kỳ Vạn Quán được Hàng Phỉ thuê, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Trung Hàng gia sẽ xử lý từng người trên chiếc xe ngựa này. Tuy biết rằng thanh giả tự thanh, nhưng Xuân Cẩn Nhiên không biết lời nói của mình có làm một lão nhân vừa trải qua nỗi đau mất đi nhi nữ tin tưởng được hay không. Rốt cuộc, so với hung thủ không rõ nơi nào, có một nghi phạm để trút giận vẫn tốt hơn. Thậm chí là Hàng Minh Tuấn, Xuân Cẩn Nhiên cũng không biết đối phương có tin tưởng mình hay không, hay là sẽ xuyên tạc chỉ trích, nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Hơn nữa, dù nói ra có chút khó tin, nhưng so với tình cảnh của chính bản thân mình, hắn càng lo cho Hàng Minh Tuấn hơn. Hắn chỉ là bị oan, còn Hàng Minh Tuấn lại vĩnh viễn mất đi muội muội.

"Hơn nửa đêm không ngủ, trừng mắt như trâu làm gì?" Quách Phán không biết tỉnh từ lúc nào, đĩnh đạc nằm đó mà nhìn Xuân Cẩn Nhiên: "Lo lắng không giữ được mạng nhỏ này à?"

Xuân Cẩn Nhiên không muốn giải thích nhiều, liền hùa theo đối phương: "Không cần chó chê mèo lắm lông, bây giờ ta với ngươi là trên cùng một sợi dây."

"Ta không thẹn với lương tâm" Quách Phán không cần suy nghĩ, thản nhiên đáp: "Dù Hàng Phỉ có đặt đao trên cổ ta, ta cũng dám nói như vậy. Nếu kết cục của bênh vực kẻ yếu chính là trở thành oan hồn, vậy chỉ có thể trách trời xanh không có mắt."

Xuân Cẩn Nhiên mỉm cười.

Thì ra đây là "Phán quan", so với tin đồn của người trong giang hồ càng khó nhằn hơn, hệt như một cây gân, nhưng cũng càng đại khí, càng tiêu sái hơn lời đồn.

"Nếu chúng ta có thể toàn thân mà lui, vậy thì tìm một đêm trăng thanh gió mát, hai ta đối ẩm!" Xuân Cẩn Nhiên thật sự muốn uống rượu cùng Quách Phán, thẳng thắng mà tâm sự. Đương nhiên đối với bộ râu dài kia, hắn cũng vô pháp mà nổi lên tâm tư không nên có.

Lời mời thình lình xuất hiện làm cho Quách Phán có chút ngu người, một lúc lâu sau mới nhíu mày: "Nếu ngươi thật sự không phải hung thủ, lão gia tử Hàng Phỉ cũng sẽ tha cho ngươi, ta cũng khẳng định sẽ không lại truy bắt ngươi. Nhưng nói đến uống rượu, ngươi là ai ta còn không biết, uống rượu cái gì."

"Ta là ai ngươi cũng không biết nhưng cũng đuổi theo ta suốt ba ngày ba đêm đấy thôi!"

"Chuyện đó thì khác."

"Có gì không giống?"

"Kẻ ác, dù chạy xa cũng phải bắt, bằng hữu đối ẩm, thà thiếu không thể ẩu."

"Huynh đài thật đúng là......"

"Chính khí ngất trời."

"Được người khen tặng lẳng lặng hưởng thụ là được, không cần chủ động nói tiếp!"

Nói đông nói tây nửa ngày, cuối cùng Xuân Cẩn Nhiên mới báo đại danh của mình.

Nào ngờ Quách Phán nghe xong liền nhăn mày thành một dãy núi: "Ngươi chính là cái tên hái hoa tặc chuyên xuống tay với nam tử nhưng chưa từng đắc thủ?"

"......" Ra là nhóm nam nhân giang hồ "Dạ đàm không được" kia lại đưa ra cái thiết lập này cho mình.

Không được, trước mắt còn có một chuyện gấp gáp hơn cả làm sáng tỏ chân tướng ——

"Quách huynh" Xuân Cẩn Nhiên có chút khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: "Nếu ta chính là người nọ, ngươi sẽ không lại muốn chém một rìu đi. Kỳ thật ta cảm thấy như vậy thật không tốt, cái rìu cán dài của ngươi quả thực......"

"Không" Quách Phán lên tiếng ngắt lời, không có nửa phần do dự: "Dù có thật sự là ngươi, ta cũng sẽ không làm cái gì."

Xuân Cẩn Nhiên khó hiểu: "Vì sao?"

Quách Phán ra vẻ "chuyện này mà cũng phải hỏi": "Trên đời này ác nhân còn chưa diệt hết, sao còn phải phân thân đi bắt biếи ŧɦái làm gì?"

......

Xuân Cẩn Nhiên không biết sau này có duyên cùng Quách Phán đối ẩm dưới trăng hay không, nếu có ——

Hai cân thạch tín có đủ không? Không đủ ta lại thêm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio