Trần Mặc bị đói mới tỉnh.
Cậu mơ, mơ thấy Dương Sóc hầm một nồi canh xương thơm ngào ngạt, còn có một nồi sủi cảo nhân thịt, rau trộn trứng muối đậu hũ ngon miệng, xào với đậu cô ve thơm cay, nồi cơm mềm dẻo… thực thơm… cậu đang cầm bát, cười si ngốc với Dương Sóc đang gắp rau cho cậu, sau đó há mồm ngoặm miếng sủi cảo nhân thịt anh đưa qua.
“Ôi, cậu làm gì vậy?” Một bàn tay to bóp lấy gáy cậu: “Cậu cắn đâu thế? Tiểu trùng.” (con sâu đãng, lúc nhúc, cọ cọ =))~~)
Trần Mặc mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên là thấy bờ ngực khỏe mạnh của Dương Sóc, bên trên có một dấu răng hoàn chỉnh đẫm nước miếng, ở giữa có một viên tiểu quả thực(nghĩa đen: trái cây, nghĩa bóng: ti) tím hồng, cũng bị cậu liếm đẫm ướt trông sang sáng.
Sang sáng? Ngực? Tiểu quả thực kia… Trần Mặc nghĩ xong một loạt thì đầu ‘ông’ một tiếng rõ to, cả khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng như quả cà chua.
Dương Sóc nhìn khuôn mặt đỏ bừng ấy, thấy vô cùng buồn cười. Anh nhớ tới trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, trong đó có đoạn một cái đầu bốc hơi ra bên ngoài ─── bây giờ Trần Mặc đang ở trạng thái như thế, anh xém thấy hơi nóng bốc ra từ đỉnh đầu cậu.
“Đừng xấu hổ mà… Lúc buổi sáng cậu nhiệt tình như vậy có xấu hổ đâu.” Dương Sóc nhắc nhở xấu xa.
Mặt Trần Mặc càng đỏ hơn, cả lỗ tai và cổ đều bắt đầu sưng lên, cũng có xu thế kéo dài xuống dưới.
Dương Sóc không dám đùa nữa, sợ cậu bé này xấu hổ quá nhỡ vỡ huyết quản thì chết: “Đói bụng chưa? Tôi nghe thấy tiếng bụng cậu réo đấy, hơn nữa cậu còn cắn tôi.”
“Không đói.” Trần Mặc nói với giọng tức giận nhỏ tí ti.
Ùng ùng ục… Một loạt tiếng dạ dày kêu từ trong chăn truyền ra.
Trần Mặc: “…”
Tay Dương Sóc xấu thói nhéo loạn lên phần bụng lưng cậu: “Không đói thật chứ? Tôi bị đánh thức bởi tiếng bụng cậu kêu đấy, cậu không đói thật đấy chứ?”
Trần Mặc: “…Anh…”
Dương Sóc đắc ý cười ha ha.
Trần Mặc căm uất xốc chăn lên: “Tôi đi đánh răng rửa mặt, tự anh nằm đi! Heo!”
Dương Sóc vuốt cằm sờ mấy cọng râu mới mọc: “Chậc chậc, Tiểu Mặc Mặc gần đây có hơi nói năng bạo lực đấy nhá.”
Khoác chiếc áo phông với quần cộc cỡ to lên, Trần Mặc cũng không quay đầu lại đã chạy ào vào buông vệ sinh: nói năng bạo lực? Tôi lại nghĩ là tứ chi bạo lực chứ, vấn đề là tôi không đánh lại anh!
Dương Sóc lười biếng đứng lên vươn người, sau đó gấp chăn màn lại, mặc quần(ồ mố, vậy ko mặc quần đã gập chăn màn ư :), lẹt xẹt lê dép vào buồng vệ sinh.
Trần Mặc đánh răng ào ào, bọt kem màu trắng đùn ra miệng.
Dương Sóc lắc lư đi tới bồn cầu ở bên cạnh, vạch quần, móc tiểu điểu(bỉ quá đi) ra bắt đầu xả nước. Trần Mặc thoáng quay đầu nhìn qua, phun phụt, phun hết cả kem đánh răng lên tiểu điểu.
“Anh…anh không thấy tôi đang đánh răng sao?” Trần Mặc xấu hổ chết được, quay đầu lại dùng sức súc miệng.
Dương Sóc khổ sở vẩy hết bọt kem đánh răng trên người, vừa làm thế xong, làm hại nước tiểu văng hết ra ngoài: “Buổi sáng cậu còn vừa sờ qua nó mà, làm gì mà bây giờ lại ghét bỏ như thế?”
“Anh câm miệng câm miệng!” Trần Mặc thẹn quá thành giận: “Anh hơn nữa, hơn nữa… tôi…”
Dương Sóc nhét tiểu điểu vào quần: “Được rồi được rồi, tôi không nói nữa… Cậu đi dọn dẹp phòng đi, chờ tôi vệ sinh xong thì ra ngoài ăn, chết đói tôi rồi nè.”
Trần Mặc dùng nước lạnh vẩy hai cái lên mặt, cuối cùng cũng hạ được nhiệt độ xuống. Cậu cố ý không nhìn tới Dương Sóc đang liếc mắt ra hiệu, lau khô mặt rồi đi vào phòng Dương Sóc.
Dương Sóc ‘ư ừ ử’ trong buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Trần Mặc thì đỏ mặt trải drap giường, mở cửa sổ thông khí, quét tước đống giấy vệ sinh bọn họ ném đầy đất trong phòng ngủ.
Làn gió lạnh khô mát của ngày đông trời quang thổi vào, cuốn đi mùi hormone nồng nặc trong phòng, Trần Mặc bị đông lạnh hắt xì hai cái.
Dương Sóc đi đến, lại gần một tiếng tranh thủ đóng cửa sổ: “Cậu làm gì làm gì hả? Muốn sinh bệnh à?”
Trần Mặc đỏ mặt, rất nhanh đã nhặt mấy nắm giấy vệ sinh lên, nắm chặt trong tay muốn chuồn đi ném, bị Dương Sóc giữ lại: “Mặc quần áo đã, nhanh lên nào… Yo, cậu lấy cái này làm gì hả? Lưu làm kỷ niệm à?”
Trần Mặc đưa tay về sau lưng, nhăn nhăn nhó nhó không cho Dương Sóc chạm vào. Dương Sóc cười mắng, chộp lấy nắm giấy vệ sinh trong tay cậu, ném vào trong thùng rác: “Được rồi, cậu nếu thích, tối tôi lại cho cậu mấy nắm nữa.”
“Anh…” Trần Mặc đã xấu hổ nói cũng không nói lên lời.
Dương Sóc sung sướng vô cùng, sướng không thốt nên lời luôn, anh ưỡn ngực đi ra bên ngoài cười nhăn răng: “Được rồi, mặc quần áo đi… đừng giận tôi mà, ngoan nào, chúng ta tới chỗ lão Kiều ăn nhé, để anh ấy hầm một bát canh xương bồi bổ thân thể cho cậu.”
“Tôi mới không cần bổ!” Mặt Trần Mặc sắp bị méo rồi, con người này sao cứ luôn bắt lấy điểm yếu của cậu không buông chứ, ghét thế chứ!
“Đi thôi, cậu không cần bồi bổ, tôi bồi bổ còn không được sao? Tôi bảo anh ấy hầm một con gà ác cho tôi, hầm một chân giò… ôi, còn có cái gì bổ thân thể nhỉ? Hay là hầm một hổ tiên nhé.” Dương Sóc vừa chui đầu vào chiếc áo lên vừa nói nhỏ.
Trần Mặc mặc quần áo, thở hồng hộc giơ chân lên, một chân đạp lên mông Dương Sóc: “Anh có để yên không hử, bổ bổ bổ bổ chết anh đi! Bổ cho anh hết máu!”
Dương Sóc lảo đảo một chút lại đứng vững, cười hì hì, từ từ mặc quần áo: “Không sao, tôi không sợ, tôi có cậu mà.”
Tôi có cậu mà… Bốn chữ không nhẹ không nặng nói ra, đè nặng trịch trên ngực Trần Mặc. Cậu thấy vẻ không đứng đắn của Dương Sóc, không biết những lời này có phải là anh tùy ý nói với mình… thôi vậy, không nghĩ nữa, dù sau này thế nào, chỉ cần hiện tại anh có thể đối tốt với mình, mình đã thỏa mãn rồi.
Trần Mặc lắc đầu, nhìn quần áo trong tay bị xé rách: “Tôi không có quần áo để mặc…”
Toàn bộ quần áo để thay đổi đều để ở ký túc xá, lúc này cũng không gọi lấy được, mà bộ trên người cậu vẫn là bộ áo khoác bên trong tây trang rách, ngay cả một chiếc áo len cũng không có.
Dương Sóc cũng phát hiện chuyện này: “Để tôi tìm thử xem, có chiếc nào cậu mặc vừa không… Aizz, cậu gầy quá đi, nếu giống tôi thì tốt rồi, quần áo ở đây của tôi cậu tùy tiện mặc…” Anh thò đầu vào tủ quần áo, bắt đầu lục lọi.
Trần Mặc biết Dương Sóc vóc người tốt, vai rộng eo thon chân dài. Cậu sao lại không muốn cái vóc người này? Cúi đầu nhìn cánh tay gầy chân nhỏ của mình, cậu cũng đành chịu, dù sao chỉ cần là nam nhân đều muốn mình khỏe mạnh chút cao to chút, dáng vẻ này cũng không phải do cậu cam tâm tình nguyện.
Dương Sóc lục ra vài bộ áo thu khá nhỏ, quần len của anh quá cỡ vài Trần Mặc, mặc không được, đành phải chồng hai chiếc quần thu vào chống lạnh. Áo len thì còn tạm, dù là hơi to, tay áo vén lên một vòng là ổn. May là Trần Mặc vẫn có quần đồng phục, bằng không cậu ngay cả quần cũng không có mà mặc.
Khoác hết áo cho Trần Mặc rồi, sau đó lôi ra chiếc áo len chống lạnh mà ngày đầu tới đã đưa cho Trần Mặc, bọc kín cậu vào: ‘Cậu tạm mặc vậy, lát nữa tôi đi mua thêm cho.”
“Thôi mà…” Trần Mặc chối từ: “Anh đã mua cho tôi nhiều rồi, nếu không thì để tôi về lấy quần áo đi.”
“Sao phải về? Cậu coi cậu đi, khóe mắt còn xanh lắm, cái thằng kia đúng con mẹ nó không phải người!” Dương Sóc lại nghĩ tới chuyện khó chịu đêm qua: “Gã bồi thường năm trăm tệ, tuy không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là tiền, tôi lấy tiền đó mua đồ cho cậu được không? Tiền của cậu… tiêu cũng không sao.”
Trần Mặc nhớ tới năm trăm tệ ấy, sắc mặt có hơi tối. Cậu nghĩ tới mấy đồng tiền ấy coi như là sỉ nhục cậu, không phải vấn đề tiền ít hay nhiều, mà vừa nghĩ tới thật giống như ác mộng.
Dương Sóc nhìn ra Trần Mặc không muốn, anh thở dài, ôm Trần Mặc vào lòng: “Được rồi, cậu đừng thế mà, tôi nhìn cũng thấy khó chịu… Nếu không thì, tiền này cậu mua gì cho tôi vậy, thế nào? Cậu mua chút đồ bổ cho toi, sau đó tôi tiêu tiền của tôi mua cho cậu mấy bộ quần áo.”
Lại bồi bổ… Trần Mặc đành chịu, cậu ngẩng đầu nhìn mặt Dương Sóc, rất kiên cường rất tuấn tú, rất MAN, nhưng là trên khuôn mặt ấy, lại mang theo nụ cười tủm tỉm lấy lòng cuậ, còn có con mắt giảo hoạt lấp lánh.
“Được, vậy tôi mua gà ác móng giò sườn lợn hầm bổ cho anh… ngày nào cũng bồi bổ…”
Trần Mặc mỉm cười, cậu thấy mình đã rất may mắn, mới có thể vào lúc khó khăn nhất này, gặp được một người yêu thương cậu, săn sóc cậu như vậy… Đây quả là phúc khí trời ban, khiến cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
•••
Dương Sóc lôi Trần Mặc y hệt một quả cầu ra cửa, chạy một mạch vào quán cơm của Kiều Vân Phi.
Hai giờ chiều, đang là lúc quán cơm vắng vẻ nhất. Hai đầu bếp và hai cậu phụ bàn đang ngồi ở một chiếc bàn ăn cơm trưa; cô bé Yến tử thu ngân đang ‘lách cách’ tính toán; trong góc phòng vẫn có một bàn khách đang ăn, có vẻ là ăn no rồi lười nhúc nhích, vì thế tán gẫu qua ngày với chén trà ấm áp.
Kiều Vân Phi thì đứng ở bên cạnh Yến tử, xem cô ấy tính sổ.
Dương Sóc đẩy cửa vào, một luồng gió lạnh cũng thổi vào theo, Kiều Vân Phi nhìn Dương Sóc rồi lại nhìn sang cậu bé bị anh đẩy vào, cười cười: “Hôm nay sao cậu không đi làm thế hử? Nghỉ à?”
“Ừa… Lão Kiều mau, làm chút đồ ăn cho em, chết đói rồi.” Dương Sóc lôi kéo Trần Mặc, túm cậu đến bên cạnh lò sưởi: “Hai suất bánh nướng thịt, cho thêm trứng gà nhé, cho một bát canh xương nữa… Cậu muốn ăn gì?” Anh cúi đầu hỏi.
Trần Mặc xấu hổ nhìn thử sang Kiều Vân Phi: “Tôi ăn gì cũng được.”
“Được, vậy cho một suất nữa, thịt bò xào ớt chuông đi… Rồi thêm một đĩa rau trộn, rau gì cũng được, nhớ phải ngon miệng đấy… Cứ thế đã.” Dương Sóc nói xong một chuỗi dài, sau đó tha thiết mong chờ nhìn Kiều Vân Phi.
“Cậu là quỷ chết đói đầu thai à!” Kiều Vân Phi phun phì phì, ý bảo hai đầu bếp không cần động tay: “Một mình tôi làm là được rồi, hai anh cứ ăn đi.” Nói xong lê từng bước vào bếp.
──
Lời tác giả: chương này viết có hơi lộn xộn, ta không biết cách miêu tả lòng người cho lắm, chỉ biết là dùng tiếng nói để diễn đạt.
Đôi khi thấy mình văn dở tệ!!
Aizz…
Nê: GHTYS, tỷ mà dở thì em vứt đi à,
───