Trần Mặc đi ra ngoài với bạn, vừa đi là mất dấu cả buổi.
Dương Sóc liên tục gọi điện cho cậu, nhưng cuối cùng không có ai nhận máy.
Khi Tần Việt nhận được điện thoại của Dương Sóc thì giọng Dương Sóc đã vô cùng căng thẳng: “Tần Việt, không tìm thấy Trần Mặc.”
Tần Việt cau mày.
Cái người tên Vương Đại Liễu này y cũng vừa mới biết, vốn còn cho rằng đã cho người theo dõi hắn ta thì sẽ bớt sơ suất đi, ai dè tên kia còn từng gặp Dương Sóc và Trần Mặc, Không tìm thấy Trần Mặc, vậy tám chín phần mười là rơi vào tay Vương Đại Liễu rồi.
Dương Sóc và Tần Việt hai người lái ô tô tới khách sạn chỗ Trần Mặc làm việc, cẩn thận hỏi cô lễ tân, biết rằng Trần Mặc đi vào lúc nghỉ trưa, bị một người tự xưng là Cột gọi ra ngoài, nói là bạn đã lâu không gặp. Mà Trần Mặc thấy người kia cũng chủ động chào hỏi, cho nên có thể thấy là hai người quen nhau.
Tần Việt chìa thẻ cảnh sát ra, sau đó yêu cầu phối hợp giao băng ghi hình ra.
Bên trong băng ghi hình, người đàn ông chào hỏi Trần Mặc, chính là Vương Đại Liễu, chủ cho thuê nhà đầu tiên khi Trần Mặc đặt chân tới Bắc Kinh, người đàn ông bán lẻ đĩa cho Trần Mặc.
Dương Sóc xem được một lúc, lúc Trần Mặc bị gọi ra ngoài, là lúc anh đang ăn ở quán lão Kiều… Tiếp đó nhận được điện thoại của Đại Lưu, trước sau không quá năm phút đồng hồ… Thế mà, anh lại đánh mất Trần Mặc!
Anh làm mất Trần Mặc rồi… Dương Sóc nắm chặt tay lại đến mức nổi cả gân xanh, móng tay ghì chặt vào lòng bàn tay.
Tần Việt gọi điện cho người bạn đồng đội của y, sau đó yêu cầu lấy mấy tấm băng ghi hình, muốn mang về nghiên cứu thêm.
Dương Sóc thì giống như con rối bị đứt dây, lúng túng lúng túng đi theo sau Tần Việt trở lại sở.
Vương Đại Liễu bắt Trần Mặc, nhất định sẽ có điều yêu cầu, chưa chắc chỉ là trả thù bình thường, nhưng hắn cần cái gì? Tiền ư? Nhất định là tiền rồi! Dương Sóc lấy lại bình tĩnh, gọi một cú điện cho Dương Minh.
“Sao cậu ta lại lắm chuyện thế.” Dương Minh có phần không vui: “Em lượm từ đâu về đó?”
Dương Sóc không nhịn được: “Không phải lỗi của cậu ấy, đều là do em không tốt… Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, cũng là do em liên lụy cả. Cho nên anh nhất định phải giúp em.”
“… Đi đi, trong tay anh còn một chút, nếu tên nghi phạm kia thực sự đòi tiền thì anh mày vẫn giúp được…” Dương Minh thở dài: “Chính chú cũng phải cẩn thận đấy.”
“Em biết… Cảm ơn anh.” Nhận được hứa hẹn, Dương Sóc mới hơi thả lỏng được chút.
Bây giờ chỉ còn chờ Vương Đại Liễu gọi điện tới.
Trong cục điều động nhân viên, phương án cứu viện do Tần Việt chỉ huy. Một rưỡi sáng, tất cả mọi người đứng hết trong đồn công an, nhìn điện thoại trên bàn Dương Sóc, cùng chờ đợi.
“Tiểu Bạch, gọi tới rồi. Tiểu Bạch, gọi tới rồi…” Giọng chàng trai Tiểu Tân vang lên, khiến bầu không khí có chút xơ xác tiêu điều giảm đi không ít. Tiếng chuông di động này chính là do Trần Mặc đặt cho Dương Sóc, bởi vì tiếng súng máy liên thanh ban đầu hơi đáng sợ, lần nào cũng làm Trần Mặc giật thót cả lên.
Màn hình hiển thị người gọi tới là Trần Mặc.
“A lô, Trần Mặc, em ở đâu?” Dương Sóc nhận điện thoại, tim đập liên hồi.
“Ấy, anh Dương à, tôi là Cột, anh còn nhớ chăng?” Giọng nói cà lơ phất phơ Vương Đại Liễu truyền tới.
“Sao lại là anh? Trần Mặc đâu?” Dương Sóc giả ngu.
Vương Đại Liễu cười ha há: “Được rồi, cảnh sát Dương, tôi danh nhân chẳng nói nhảm lâu, thằng bé Trần Mặc kia tôi mời tới làm khách… Thật không ngờ, thì ra cảnh sát Dương lại có cái thú ấy, cơ thể Trần Mặc không biết mùi vị ra sao, ha ha ha ha.”
“Ấy, là Cột ca…” Dương Sóc cũng cười, cười đến có hơi dữ tợn: “Anh nói thế nào tôi không hiểu gì cả, nếu Trần Mặc ở chỗ anh, vậy tôi phải qua đón cậu ấy, dù sao ngày mai cậu ấy còn phải đi làm nữa, chơi lâu quá không ổn lắm.”
Tần Việt bảo Dương Sóc kéo dài thời gian, sau đó giám sát vị trí tín hiệu di động. Di động của Trần Mặc cũ quá rồi, không có GPS, điều này làm quá trình điều tra khá là khó khăn.
Dương Sóc nghiến răng nghiến lợi, đợi anh cứu Trần Mặc, nhất định phải mua cho cậu một chiếc thiệt xịn, chức năng gì cũng có hết, lúc nào anh cũng có thể giám sát được cậu.
“Được chứ, cảnh sát Dương có thể tới… Nhưng mà, ngài phải tới một mình thôi.” Vương Đại Liễu cười rõ là dê đê tiện: “Con người của tôi ấy mà, sợ gặp người lạ, cho nên nếu mà có nhiều người là tôi sợ liền ấy, tôi mà sợ, xảy ra chuyện gì đối với cảnh sát Dương cũng không phải chuyện tốt, đúng không? Cơ mà, cảnh sát Dương nhanh tới nhé, không là Trần Mặc bị mấy tên anh em của tôi đùa chết, vậy không hay rồi há?”
Dương Sóc thót tim: “Vương Đại Liễu, mày nói cái gì?”
“Tôi nói, ngài mau tới nhé, ừm, còn phải tới một mình, được rồi, nhớ mang tiền đấy… Tôi cũng không cần nhiều đâu, một trăm vạn tệ chắc là được chứ? Coi ngài ra ra vào vào cái chỗ kia, là phải mấy chục vạn rồi… Nhưng mà, tên thỏ nhị gia Trần Mặc này có đáng giá ấy hay không thì tôi không rõ lắm, há há há…”
Dương Sóc chóng cả mặt: “Vương Đại Liễu, tao khuyên mày, tốt nhất không được động tới một ngón tay Trần Mặc, bằng không tao không tiếc gì cá chết lưới rách đâu, mày cũng nói, Trần Mặc là thỏ nhị gia, có thực sự đáng cái giá này không, tao cũng không rõ lắm đâu.”
Tần Việt lo lắng nhìn khuôn mặt tái xanh của Dương Sóc, vỗ vai cậu ta, sau đó ra hiệu bằng tay, Dương Sóc gật đầu.
“Tao cần xác định Trần Mặc còn sống.” Người âm hiểm giả dối như thế, anh sợ Trần Mặc bị giết rồi.
“Cậu ta đúng là vẫn sống, có lẽ vẫn sống rất sướng.” Vương Đại Liễu nhìn về căn phòng cũ nát đằng sau: “Tôi để anh nghe giọng nó chút há.”
Vương Đại Liễu cầm di động đi tới trước căn phòng cũ nát, đá văng cửa. Trần Mặc người trần truồng bị ba tên đàn ông đè xuống, miệng bị bịt vải, chỉ có nước mắt tuyệt vọng liên tục chảy ra.
“Mịa, chúng mày kiềm chế tí, đừng làm nó chết,” Vương Đại Liễu cầm di động, nhắm ngay đầu Trần Mặc: “Trần Mặc à, cảnh sát Dương muốn nghe mày nói chuyện.”
Cục vải bịt miệng Trần Mặc bị lấy xuống, nhưng cậu lại quật cường cắn chặt môi.
“Chẹp chẹp, như vậy cũng không tốt…” Vương Đại Liễu không nhịn được nói với tên đàn ông đang tàn sát trong cơ thể Trần Mặc: “Để hắn gây ra chút tiếng động, cảnh sát Dương sốt ruột muốn nghe giọng này.”
Tên kia nhếch miệng cười, khuôn mặt dữ tợn run lên: “Được thôi, nhìn đi.” Nói xong, hai tay nắm lấy mắt cá chân Trần Mặc, cố sức đè xuống, sau đó thân thể liên tục đâm mạnh.
Hạ thân Trần Mặc sớm bị máu nhuộm be bét, đau đớn run rẩy, bây giờ lại bị dày vò như vậy, đau nhức cơ hồ tuôn hết ra: “A…. A.. a…”
Dương Sóc nghe tiếng kêu của Trần Mặc mà hai mắt đỏ ngầu, di động bị siết chặt trong tay, cơ hồ sắp vỡ tan: “Vương Đại Liễu!!”
“Được rồi, cảnh sát Dương, tên thỏ nhị gia của nhà mi còn sống đấy, mi an tâm rồi chứ? Tao cho mày nửa tiếng, địa điểm là công trường đang làm dở khu XX, đến lúc đó tiền trao cháo múc… Nhớ kỹ, mày phải tới một mình, nếu tao thấy hơn một người, như vậy thì đừng có trách tao ác rồi giết mất cái thằng thỏ nhị gia của mày đấy.” Nói xong liền lạnh lùng cúp điện thoại.
Dương Sóc cả người run rẩy, không biết là hoảng sợ hay giận dữ, e là sợ hãi.
Chắc chắn là sợ… Anh sợ Trần Mặc xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Thanh âm vừa rồi đã có thể báo cho anh, cậu ấy đang phải chịu đựng dằn vặt nhường nào.
Trần Mặc, Trần Mặc… Chờ anh tới cứu em!
Tần Việt sớm đã xác định được vị trí, đội Phi Hổ cũng đã được phái đi, sau đó, chính là phải trông vào Dương Sóc rồi.
Dương Sóc gọi điện cho Dương Minh: “Anh, một trăm vạn, tiền mặt.”
Dương Minh thở dài: “Người kia đáng giá nhiều tiền vậy sao?”
“Cầu xin anh!” Dương Sóc dường như sắp khóc lên được, anh không muốn để lỡ, để lỡ rồi anh sẽ không có được nữa!!
“Được rồi, anh biết là cần tiền mặt mà, đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, giờ sẽ đưa qua cho em ngay.” Dương Minh ngắt điện thoại, day day tâm mày, lấy va li đã sắp sẵn tiền.
Dương Sóc mang theo va li, đi tới cái chỗ Vương Đại Liễu nói.
Đó là một công trưởng làm dở dang hoang phế, bởi vì đốc công cuỗm tiền chạy mất, cho nên dẫn đến hiện nay không có ai trông giữ, đang chờ bán đấu giá để được xây lại.
Chỗ Vương Đại Liễu ở, là một tòa nhà năm tầng đang làm dở, tầm nhìn khá tốt, hơn nữa bốn phía đều có đường giao thông qua lại, thích hợp để rút lui.
Dương Sóc đi từng bước một lên, đầu tiên mắt thấy bóng người nằm giữa giàn giáo. Gió đêm cuốn mùi máu tươi nồng nặc ào vào mặt anh, Dương Sóc lảo đảo một cái: “Trần Mặc!”
“Ấy, cảnh sát Dương, bình tĩnh nào… Hắn còn sống mà.” Vương Đại Liễu đá một phát lên người trên đất, bóng người phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Dương Sóc cắn chặt răng, buộc mình bình tĩnh: “Cột, số tiền mày cần tao đã mang đến rồi, cứ theo lời mày nói, phải một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Vương Đại Liễu cười ha ha: “Tiền chỉ dùng để đổi lấy tên thỏ nhị gia này, có điều ấy, cảnh sát Dương này, tên này đã làm khổ chúng tôi khá nhiều, dù gì thì gì, chúng tôi cũng phải lấy gì đó cho bõ tức phải không nào?” Nói xong, rút từ bên hông ra một con dao hồ điệp (): “Cảnh sát Dương, anh nói gì trong điện thoại ấy nhỉ? Không cho tới chạm tới một ngón tay Trần Mặc hả?” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo tay Trần mặc đặt lên trên đất: “Cảnh sát Dương, anh coi này ~”
(): có thể gọi là hồ điệp đao, dao bướm, dao butterfly, … loại dao bật thường dùng trong múa võ Vĩnh Xuân hay Vịnh Xuân quyền
Giơ tay chém xuống, Trần Mặc kêu thảm một tiếng, ngón út tay trái đã lìa tay.
“Vương Đại Liễu!!” Dương Sóc cũng không nhịn nổi nữa, trước mắt nổ đom đóm đỏ.
“Tiền!”
Dương Sóc cười nhạt, vừa giơ tay lên là ném túi qua. Lúc túi rớt xuống đất, khóa túi tuột ra, những tờ tiền giấy màu đỏ rải đầy đất.
Mấy tên đàn em của Vương Đại Liễu thấy nhiều tiền mặt như vậy, mắt muốn lòi ra, luống cuống tay chân nhặt nhạnh đút tiền vào hòm.
Dương Sóc đi chậm tới gần chỗ Trần Mặc, lại gần thêm chút nữa, hy vọng có thể cứu cậu nhanh hơn chút.
Vương Đại Liễu phát hiện ý đồ của Dương Sóc, thế là lấy tay xốc cổ Trần Mặc lên: “Đừng tới gần đây, cảnh sát Dương, anh mà qua là tôi có thể sẽ sợ đấy.”
Dương Sóc cắn chặt răng vang lên tiếng ken két.
Vương Đại Liễu túm Trần Mặc, lui về phía sau cùng mấy tên đàn em, cũng gần đến lối thoát hiểm rồi.