Tần Việt chộp lấy vali: “Anh đã nói mai anh đưa em đi!!”
Diêu Dương không nói chuyện, chẳng qua là xoay người trở lại phòng mình.
Tần Việt nhìn cái vali, thở dài thườn thượt.
Không còn Trần Mặc, tựa hồ hết thảy đều thay đổi, hơn nữa không thể trở lại cảnh tượng trước đây.
Tần Việt hút thuốc bên ban công, hút hết điếu này đến điếu khác. Diêu Dương nói muốn đi, làm anh trở tay không kịp. Anh cho rằng Diêu Dương sẽ ở bên anh, ở mãi đến khi nào anh đồng ý mới thôi. Tần Việt không phủ nhận mình thích Diêu Dương, thế nhưng bây giờ chính anh cũng không biết bản thân có thể hứa hẹn cho Diêu Dương một tương lai hay không.
Buổi tối, không có tiếng líu ríu vui đùa gọi Việt Việt của Diêu Dương, có vẻ quạnh quẽ vô cùng.
Trần Mặc xuống xe ở một thị trấn cách xa Thẩm Dương () nhất, cậu không biết mình có thể đi đâu được nữa, không biết chỗ nào có thể để cậu sống yên ổn được nữa.
()Thẩm Dương là tên một thành phố ở đông bắc Trung Quốc. Xem thêm ở đây.
Cậu xách tui, tìm một quán trọ nhỏ rồi vào đó, ở một ngày chỉ cần hai mươi lăm đồng, giá rất rẻ, hơn nữa cũng không bẩn lắm.
Cậu trùm chăn kín người, nước mắt nhịn suốt dọc đường rốt cuộc tuôn ra ào ào như trận đại hồng thủy. Dương Sóc… Dương Sóc… Anh có khỏe không?
Khóc bao lâu, mê man bao lâu, Trần Mặc không biết rõ. Khi cậu ló đầu ra khỏi chăn thì thấy hai mắt sưng húp không thể mở ra nổi.
Cậu loạng choạng bò xuống giường, lấy khăn mặt trong túi đồ ra, đi vào toilet đơn sơ trong phòng trọ rửa mặt. Toilet có một cái gương lớn, Trần Mặc nhìn bản thân trong gương, hầu như không nhận ra nổi – người này là mình sao?
Trên gương phản chiếu trung thực diện mạo của người phía trước: gương mặt tái nhợt gầy gò, hai mắt sưng đỏ, còn có… còn có mái tóc lại hơi hoa râm.
Trần Mặc ngơ ngác vuốt tóc, cậu vẫn cho rằng một đêm sầu muộn đầu nhuốm bạc chỉ là điều hư cấu trên phim ảnh, ai ngờ hiện tại lại xảy ra trên người mình.
Cậu cười khổ một tiếng: Trần Mặc, mày nên thừa nhận đi… Đời này, cùng lắm thì sống cô đơn vậy.
•••
Trên người Dương Sóc luôn luôn xuất hiện các vết thương lớn bé khác nhau, đó là do đánh nhau, cũng nhẹ thôi. Tần Việt bôi thuốc sát trùng lên cánh tay Dương Sóc, may mà chỉ bị thương ngoài da bằng không cánh tay này phải một tháng nữa mới lành lặn.
“Cậu có thể đừng liều mạng như thế không hả?” Tần Việt khuyên giải an ủi.
“Liều mạng gì chứ, em đây là thái độ vì dân phục vụ đấy.” Dương Sóc không lạnh không nhạt đáp lại, sự kích thích của cồn i-ốt khiến anh thi thoảng lại cau mày.
“Má cậu, cậu là cảnh sát trị an, so với tên hình cảnh bàn giấy như tôi tất nhiên bị thương nhiều hơn, tôi nghĩ hai chúng ta đổi vị trí chút đi.” Tần Việt tháo băng gạc trên vết thương xuống. Hôm nay trông trời có vẻ nóng, vết thương sẽ khó khép lại nên không nên băng bó nữa.
“Cũng được, vậy hai ta đổi vị trí đi.” Dương Sóc vẫn thờ ơ như cũ.
Tần Việt bó tay luôn. “Nếu cậu nhớ Trần Mặc thì tìm cậu ấy trở lại đi, đừng tỏ vẻ sống mà như chết thế kia.” Anh thu dọn băng gạc với thuốc sát trùng đã dùng qua. “Tôi cũng sắp trở thành bác sĩ riêng nhà cậu mất rồi.”
Dương Sóc lắc lắc cánh tay : “… Em không tìm được, Đông Bắc lớn như vậy, em không biết cậu ấy đi tới chỗ nào; em thuê người thăm dò địa chỉ trên chứng minh thư của cậu ấy nhưng cậu ấy không có về nhà.”
Tần Việt thoáng sững người, nhét hòm thuốc vào gầm TV. “Nếu muốn tìm thì sẽ tìm được thôi. Trước khi người ta tìm được người, cậu đừng hỏng trước là được.”
Dương Sóc cười khổ. “Được rồi, anh đừng nói em nữa, chính anh không phải cũng đang vướng vào loại chuyện này sao, thế nào, còn không định đón Diêu Dương về à? Cũng hai tháng rồi đấy. Em muốn nhưng tìm không được, anh thì tốt rồi, rõ ràng ngay tại trước mặt lại không thèm đi tìm.”
“Tình huống của anh và cậu không giống nhau.” Tần Việt ném cho Dương Sóc một điếu thuốc, chính anh cũng châm một điếu. “Anh tìm cậu ấy rồi nói cái gì bây giờ?”
“Nói cái gì á?” Dương Sóc rít một hơi thuốc thật sâu. “Nói anh nhớ cậu ta, anh thương cậu ta, muốn cậu ta trở về.”
Tần Việt trừng mắt, mặt có chút đo đỏ. “Anh nói không nên lời.”
“Vậy bắt về, trực tiếp thượng cậu ta, em biết con khỉ đó nhất định vui đến chết.” Dương Sóc đề ra ý xấu.
Sắc mặt Tần Việt lại thay đổi. “Anh còn tưởng là có chủ ý, cậu mau nghỉ ngơi một lát đi.”
Dương Sóc xoay người nằm trên sô pha nhắm mắt lại. Trần Mặc, đã tháng Tám rồi, em đã đi được ba tháng rồi, có khỏe mạnh không?
•••
Trần Mặc tìm được một công việc trong thị trấn.
Có một dì tuổi trung niên nuôi hai đứa con mở một tiệm cơm nhỏ đang thuê người phụ giúp, bao ăn bao ở, một tháng ba trăm đồng. Trần Mặc nhận lời làm chân chạy bàn.
Dì đó họ Vương, mọi người gọi là thím Vương, Trần Mặc cũng gọi theo như thế.
Thím Vương là điển hình của phụ nữ vùng Đông Bắc, giọng to, tính cách phóng khoáng, tay chân lanh lẹ, một quả phụ kinh doanh tiệm cơm rất khá.
Thím Vương thấy Trần Mặc thành thật, quan tâm hỏi chuyện gì đã xảy ra với tay Trần Mặc. Trần Mặc nói cậu là công nhân trong nhà máy, bị máy móc cắt phải. Thím Vương mắng xã hội tư bản một trận, vỗ vỗ đầu Trần Mặc. “Nhóc này, cứ chăm chỉ làm việc, thím sẽ không bạc đãi cháu đâu.”
Trần Mặc rất biết ơn.
Thím Vương bảo Trần Mặc đưa chứng minh thư cho thím ấy, nhưng cậu sợ thím ấy biết cậu ở đâu, nên nói dối là nhà xưởng kia vẫn giữ nó, chưa có trả lại cho cậu.
Thím Vương càng mắng xã hội tư bản thậm tệ hơn, sau đó sắp xếp nơi ăn chốn ở cho Trần Mặc.
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Công việc ở tiệm cơm toàn là việc vặt vãnh, mỗi sáng bắt đầu nhặt rau, dọn bàn, mổ cá, giết gà, tối muộn thì dọn bàn, quét tước vệ sinh rồi chuẩn bị những thứ ngày mai cần dùng.
Tay chân Trần Mặc lanh lẹ, làm hai tháng mà thím Vương đã tăng thêm cho Trần Mặc năm mươi đồng tiền lương.
Trần Mặc thích như bây giờ, mỗi ngày làm việc vội đến chân không chạm đất, bởi vì như thế, cậu sẽ không có thời gian nhớ tới Dương Sóc, buổi tối cũng sẽ mệt vô cùng, ngã ra giường là ngủ ngay. Chỉ có điều không tốt là cậu thường gặp phải Dương Sóc trong mộng. Lúc tỉnh lại, vỏ gối của cậu luôn ướt đẫm.
•••
Hôm nay Dương sóc tan tầm về nhà, chưa vào đến cửa đã bị Hạ Khải Minh túm vào nhà.
Dương Sóc không hiểu sao cả. “Sao vậy? Có việc gì thế?”
“Sao vậy cái gì chứ, lão tử hỏi cậu, cậu có còn nhớ Trần Mặc hay không?” Hạ Khải Minh mất hứng.
Quý Hoằng Hòa đang bày chén bát: “Cảnh sát Dương, cùng nhau ăn đi.”
Dương Sóc bị tiếng ‘cảnh sát Dương’ ấy làm khó chịu. “Hử, các anh tìm được Trần Mặc rồi hả?”
Hạ Khải Minh cười lạnh. “Dựa vào cái gì chúng tôi phải tìm Trần Mặc chứ? Trần Mặc là ai của chúng tôi chứ? Cậu cũng không vội, ngày nào cũng chạy đi xem mắt này nọ, chúng tôi việc gì phải lo chứ!” Hạ Khải Minh càng nói càng căm giận. “Tôi nói, cậu có biết xấu hổ không vậy? Trần Mặc rời cậu không bao lâu mà cậu lại đứng núi này trông núi nọ sao? Cảnh sát Dương, cậu giỏi lắm, tôi nhận ra bình quân một tuần mà toàn bộ phụ nữ thành B đều bị cậu xem mắt hết rồi nhỉ? Có tìm được đối tượng phù hợp không vậy?”
“Tôi không có.” Dương Sóc day ấn đường. “Đó đều là do mẹ tôi sắp xếp, tôi cũng không muốn…”
Hạ Khải Minh khinh thường nhìn, trong lòng nói tôi biết cậu không muốn, cậu đi xem mắt ông đây cũng tìm người theo dõi rồi, nếu như cậu dám có hứng thú với phụ nữ thì trước tiên ông đây sẽ tìm người ăn sạch cậu. “Cậu đừng có nói có hay không cái gì hết, tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có muốn tìm Trần Mặc hay không?”
Dương Sóc bình tĩnh nhìn hắn. “Tất nhiên muốn tìm! Tôi đang nghĩ cách kiếm một kì nghỉ phép, tôi định đi Đông Bắc.”
“Hừ!” Hạ Khải Minh không nể mặt hừ ra tiếng. “Ba tỉnh Đông Bắc lớn như vậy, một mình cậu tới nơi nào tìm đây? Trước khi người ta tìm được người, cậu đã toi rồi!”
Dương Sóc thấy những lời này sao lại quen tai thế nhỉ?
Quý Hoằng Hòa hô: “Lão Hạ, ăn thôi, quá giờ cơm chiều rồi. Cảnh sát Dương, có muốn qua nhà chúng tôi ăn một bữa không? Cơm canh rau dưa thôi, không biết cậu ăn có quen không?”
Dương Sóc không chút khách khí với bàn ăn trước mắt. “Chỉ cần có ăn là tôi xơi tất.”
Trên bàn cơm, Hạ Khải Minh nhấm nháp chén rượu. “Dương Sóc, bọn tôi một mực chờ cậu tìm tới chúng tôi, nói như thế nào nhỉ, bọn tôi nghĩ rằng cậu xem bọn tôi như bạn bè.”
Dương Sóc ngẩng đầu khỏi bát cơm: “Tôi xem anh là bạn bè mà.”
“Có loại bạn bè nào như cậu không hả? Xảy ra chuyện cũng không bàn bạc với ai? Tôi nói cho cậu rõ, có chuyện mà chưa chắc cảnh sát có thể làm được!” Hạ Khải Minh khinh thường cảnh sát, kỳ thực ngoại trừ bảo bối Quý Hoằng Hòa nhà hắn ra thì hắn nhìn ai cũng không vừa mắt.
“Đúng vậy…” Dương Sóc nghĩ tới ngày đó trên sân thượng, anh thấy Trần Mặc cả người toàn là máu nằm sõng soài ở nơi nào đó, còn cả ngón tay bị chặt đứt…
“Thế nhưng, cậu không đối phó được với mẹ mình, bọn tôi cũng không có cách nào khác giúp cậu, nếu tìm người về rồi thì làm thế nào chứ? Giấu nuôi bên ngoài sao? Cậu nghĩ Trần Mặc sẽ để cậu nuôi sao?” Hạ Khải Minh chuyên môn chọc đúng chỗ đau của Dương Sóc. “Đừng nói là nuôi, phỏng chừng Trần Mặc giả bộ không quen cậu ấy chứ.”
Trần Mặc chắc chắn sẽ làm như vậy, Dương Sóc thấy đau đầu, thế nhưng mẹ anh cũng là một cửa ải khó qua, thật không tốt a…
Hạ Khải Minh nói lầm bầm nửa ngày, mãi tới khi Quý Hoằng Hòa lườm hắn mới ho khan nói: “Kỳ thực tôi có một cách.”
“Cách gì?” Dương Sóc ngẩng đầu thật nhanh, nhìn chằm chằm Hạ Khải Minh.
Hạ Khải Minh vô cùng đắc ý. “Để mẹ tôi ra tay! Mẹ tôi chính là một nữ trung hào kiệt a, ngay cả thân ái nhà tôi cũng là do mẹ tôi đối phó giúp đấy!”
Quý Hoằng Hòa cúi đầu ho khan vài tiếng. “Nói bậy cái gì đấy hả?”
Cái chân dưới bàn của Hạ Khải Minh dùng sức cọ Quý Hoằng Hòa. “Đương nhiên là thế mà, cũng bởi vì sức hấp dẫn của bổn thiếu gia quá lớn, không có cách nào kháng cự nổi.”
Quỳ Hoằng Hòa đập đũa. “Có việc thì nói, không có việc thì câm miệng lại.”
Hạ Khải Minh thè lưỡi. “Được được được, nói chuyện này, nói việc chính thôi.”
Dương Sóc nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, trong lòng đố kị, trên mặt lộ rõ vẻ GATO.
Hạ Khải Minh cầm đũa chỉ trỏ. “Bọn tôi a, chính là như thế như thế đó, còn cậu cứ như thế như thế đi… Sau đó, mẹ tôi cứ như vậy như vậy, giờ thì chúng tôi cứ như vậy…”
Dương Sóc vuốt miệng cái bát nhỏ một chút. “Dùng được đấy chứ?”
Hạ Khải Minh cười hí hí. “Một lần hay hai lần cứ dùng đi, nhưng thời gian dài quá không biết có dùng được không nhỉ? Nhưng mà vào thời khắc mấu chốt, cậu cũng phải hi sinh một chút xíu…”
“Đừng nói hi sinh một chút, hi sinh hơn vài chút cũng không vấn đề gì, chỉ cần mẹ tôi đồng ý là được!” Dương Sóc phấn chấn. “Chúng ta tiếp tục nói thêm nữa đi?”