“Anh Dương này, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn biết tin nào trước?” Hạ Khải Minh mang theo “vợ” và con gái từ nhà mẹ mình trở về, vừa lên lầu đã chạy như bay sang gõ cửa nhà Dương Sóc.
Người mở cửa chính là mẹ Dương, đằng sau là Dương Sóc.
“Tin tốt tin xấu gì thế?” Gần đây mẹ Dương nhận ra chỉ cần con mình vui vẻ thì bà cũng vui lây. Thời gian trước bà luôn tìm mẹ Hạ tâm sự, nhìn mẹ Hạ dáng vẻ nhà cửa hòa thuận êm ấm, bà cũng ước ao lắm.
Mẹ Hạ liên tiếp nói với mẹ Dương về việc mở lòng phóng khoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu.
Mẹ Dương về nhà nhắc lại với bạn già nhà mình.
Ba Dương vừa hút thuốc vừa đọc báo, thầm nói mỗi ngày cũng chỉ có mỗi mình bà tích cực chút. Tuy rằng Dương Sóc nói thích một cậu thanh niên cũng đả kích rất lớn tới ba Dương, nhưng tốt xấu gì ba Dương cũng đã từng vào Nam ra Bắc gặp qua vô số người, tâm trạng so với mẹ Dương có chút bình thản hơn.
Hạ Khải Minh vỗ mạnh bả vai Dương Sóc. “Đồng chí, Trần Mặc rời khỏi tiệm cơm mất rồi.”
“Hả? Vì sao? Giờ cậu bé đó ở đâu?” Dương Sóc còn chưa kịp sốt ruột mà mẹ Hạ đã mặt nhăn mày nhó, bà sợ lỡ như Trần Mặc lại biến mất, thằng hai nhà bà không phải sẽ gấp chết đi được sao?
Hạ Khải Minh vừa thấy mẹ Dương cũng sốt ruột thì vội nói: “Ai nha ai nha, không có việc gì không có việc gì, cháu chỉ đùa Dương Sóc thôi mà, Trần Mặc về nhà rồi, về nhà cậu ấy rồi.”
“Về nhà? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, về nhà vẫn tốt hơn ở ngoài nhiều lắm.” Mẹ Dương liên tục lặp lại.
Dương Sóc kéo Hạ Khải Minh qua. “Cậu ấy, cậu ấy sao lại về nhà? Thật là về nhà sao? Anh có hỏi nhầm không đấy?”
“Cái cậu này phiền phức vừa thôi.” Hạ Khải Minh đẩy Dương Sóc một cái. “Cậu ấy được anh trai dẫn đi, sau đó một người anh em của tôi tới nhà cậu ấy xem xét, xác thực đã về nhà… Thế nào, yên tâm chưa hử?”
Dương Sóc không biết có nên yên tâm hay không, anh chỉ nghe nói Trần Mặc bỏ nhà trốn đi, hiện tại trở về đến cùng có tốt hay không đây? Anh đi lòng vòng hai vòng tại chỗ. “Tôi phải mau đi xem xem, tôi sợ nhà bọn họ còn nói cậu ấy…”
Cấp trên cho Dương Sóc nghỉ ba ngày theo Luật: Tết nguyên đán.
Còn tuần nữa nhưng Dương Sóc đứng ngồi không yên, mỗi ngày đều làm phiền Hạ Khải Minh: Có tin tức của Trần Mặc không? Trần Mặc ở nhà có tốt không? Người nhà đó có khó dễ Trần Mặc không?
Hạ Khải Minh bị làm phiền hết chịu nổi: “Ôi anh trai à, cậu yên tâm đi, người không chạy được đâu mà lo… Còn nữa, ngày nào cậu cũng dong dài làm gì? Chờ một chút là có thể thấy không phải sao?”
Dương Sóc chỉ nói: tôi lo lắng, lo lắng a…
Hạ Khải Minh vừa buồn cười vừa tức. “Tôi nói cho cậu biết Dương Sóc, nếu cậu tiếp tục làm phiền thì còn lâu tôi mới nói cho cậu tình hình gần đây của Trần Mặc, cho cậu chết luôn.
Cuối cùng Dương Sóc cũng yên tĩnh.
•••
Trần Mặc mang theo không nhiều hành lý lắm, ngồi trên xe của Trần Thư, dọc đường thấp thỏm về tới nhà. Tới cửa, cậu có chút sợ hãi, bám chặt cửa sống chết không chịu bước vào trong.
Hết cách, Trần Thư không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng rống lên: “Ba, mẹ, Trần Mặc về rồi.”
Trần Mặc quả thực rất muốn quay đầu chạy thẳng ra đường.
Trần Thư túm chặt cánh tay Trần Mặc lôi vào trong, Trần Mặc nắm cánh cửa năn nỉ: “Anh, đợi lát nữa… Em sợ…”
“Về nhà chứ có phải mang cậu đi bán đâu, sợ cái gì mà sợ?” Trần Thư quát lớn.
“Thằng hai thằng hai…” Mẹ Trần vội vã chạy tới. “Thằng bé này, còn biết về nhà cơ đấy… Thẳng cả mày vừa nói gì thế, cái gì mà kéo ra ngoài bán hả?”
Trần Mặc nhìn mẹ chạy như bay tới, phía sau còn có ba và em trai em gái, lòng dạ rối bời không nói lên lời.
Mẹ Trần ôm cổ Trần Mặc. “Thằng nhóc này, mẹ xin lỗi, con bị khổ rồi… Hu hu…”
Ba Trần vội vã đóng cửa. “Mẹ nó khóc cái gì chứ? Con nó đã về nhà như bà muốn rồi, còn không mau để thằng hai vào nhà nghỉ ngơi đi…”
Mẹ Trần nghe vậy vội vã kéo Trần Mặc. “Con à, con ở ngoài có chịu khổ nhiều không? Cái tên kia chắc không đối tốt với con đâu? Mẹ đã nói nó không phải người tốt, con còn không nghe… Con xem con đi, thành cái dạng gì rồi? Con xem con, tóc bạc hết cả…”
Trần Mặc đi vào, không nói gì, chỉ lau lau nước mắt đang rơi xuống.
Vợ Trần Thư lần đầu tiên thấy Trần Mặc lại càng hoảng sợ. Cậu con trai thanh tú trong ảnh chụp không còn nữa, chàng thanh niên trước mắt tựa hồ trải qua đả kích và đau khổ rất lớn, trở nên tang thương và gầy yếu đi nhiều. Vành mắt cô không khỏi nóng lên. “Mẹ, con đi lấy nước nóng, mẹ đừng khóc, cẩn thận thân thể.”
“Giết gà, phải hầm gà… Còn có, con heo sữa kia cũng bắt nốt… Còn có gì nữa nhỉ? Cái gì bổ đều bắt tất!” Mẹ Trần để Trần Mặc ngồi ở chiếc giường gần lò sưởi. “Hai, cởi giày lại ngồi đi con… Để mẹ nhìn kỹ con cái nào… Con xem, sao lại gầy yếu thế này? Tóc con sao lại trắng phơ thế kia…” Mẹ Trần túm tay Trần Mặc, Trần Mặc sợ bà nhìn thấy ngón tay bị thiếu liền rối rít giấu tay sau lưng.
Trần Thư bắt được tay trái của cậu. “Mẹ xem này, không biết bên ngoài nó chịu khổ gì mà người thiếu mất một ngón tay!”
Mẹ Trần khóc rống một tiếng. “Đây là bị làm sao? Con ơi, tay con sao thế này?”
Trần Mặc vội vã nói: “Mẹ, không sao đâu, con bị thế này là do làm ở nhà xưởng, bị máy móc…”
Trần Nghiên nhảy dựng lên. “Làm gì giống bị máy móc chém ché? Nhất định là tên kia… Cái tên đàn ông họ gì gì đó không tốt với anh!” Cậu ta chạy ra sân xách một cái xẻng lên. “Anh, anh nói cho em biết hắn đang ở cùng ai trong cái ổ mèo nào, em đi băm nát đầu hắn!”
“Gào cái gì mà gào? Quay lại!” Ba Trần phát uy, người nông dân chất phác như ông chỉ một lòng hi vọng con cái mình có tiền đồ, có tên tuổi, đều là mời thầy dạy tốt nhất trong thôn, thật vất vả mới nuôi Trần Mặc thành sinh viên, ai biết cậu cư nhiên lại… Ba Trần ngồi xổm ở góc tường hút thuốc. “Có thể bình an trở về là tốt rồi, sau đó sống cho thật tốt, cái tên kia có gì tốt chứ? Đừng chỉ biết có một người mà thôi… Nếu thằng hai còn tiếp tục gặp tên đó thì ba sẽ thiêu sống nó… Cái tên kia… họ gì gì đó, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
•••
Dương Sóc cầm bút vẽ một chuỗi dấu chấm trên lịch treo tường, cuối cùng cũng tới ngày được nghỉ, anh nói với trong ngoài đơn vị: “Tôi đi đón vợ về, ha ha… Có việc gì cũng đừng gọi điện cho tôi, tôi nói cho các anh biết… dù trời có sập xuống thì vợ tôi cũng quan trọng nhất.” Sau đó anh nhận được một loạt ánh mắt trợn trắng, hớn ha hớn hở về nhà.
Dương Minh mua vé tới Đông Bắc cho Dương Sóc, vào lúc bảy giờ sáng.
Buổi tối, Tần Việt, Diêu Dương, Cảnh Thập, Tôn Lợi Thanh, Hạ Khải Minh, Quý Hoằng Hòa, còn có Lão Kiều và Khương Nham đóng cửa tiệm trước thời gian đều tập hợp tại nhà Dương Sóc. Dương Minh lái xe, chở mẹ Dương mang đủ thứ đồ lỉnh kỉnh.
Mẹ Dương chỉ thị Dương Minh mang trình những thứ mà họ đã sắm sửa vào, nói là cái này cho mẹ Trần Mặc, cái này cho ba Trần Mặc, cái này cho anh chị em Trần Mặc.
Hạ Khải Minh trêu chọc. “Dì còn biết Trần Mặc có anh chị em nữa cơ à?”
Mẹ Dương liếc hắn trắng mắt. “Làm gì có, không nhiều thì ít cũng phải có một người chứ? Cứ chuẩn bị mọi thứ luôn luôn tốt đẹp.”
Dương Minh nói mấy câu với Tần Việt đứng gần mình nhất, hai người đi ra ngoài, chốc lát sau mang hai túi vào. “Dương Sóc, cái này là quần áo Trần Mặc để ở nhà anh, còn có vài thứ Trần Mặc bị mất, em xem xem, đều ở đây cả.”
Dương Sóc nhìn những thứ trong túi, kích động không nói lên lời, anh nước mắt lưng tròng nhìn anh trai, sau đó đột nhiên đấm anh một phát. “Sao bây giờ anh mới lấy ra hả?”
Dương Minh liếc trắng mắt, thực sự là hảo tâm không có hảo báo. “Anh để chú lấy thì có gì vui, chú đừng có mà như thế với anh.”
“Xì, vốn là của em, vì sao không nên chứ!” Dương Sóc vội vã mang những thứ của Trần Mặc vào phòng ngủ, bỏ từng bộ quần áo vào chỗ cũ.
Mẹ Dương đưa một phong thư ra, bên trong căng phồng toàn là tiền mặt. “Cái này, con nhớ kỹ đưa cho nhà Trần Mặc.”
Dương Sóc không giải thích được. “Đưa tiền để làm gì?”
Mọi người trợn trắng mắt.
Diêu Dương cười rống lên. “Anh ngu ngốc thật hay giả thế? Cái này là tiền sinh lễ có biết không hả? Đương nhiên, cũng có thể gọi là sính lễ, tự anh nhìn đi.”
Dương Sóc nhận tiền, ngây ngô cười.
Diêu Dương nắm cánh tay Tần Việt. “Việt Việt, lúc nào thì anh qua nhà người ta cầu hôn?”
Tần Việt… hắc tuyến, giả vờ không nghe thấy.
Mẹ Dương nghe Diêu Dương nói thế mới ngẩng đầu nhìn một lượt người trong phòng, rốt cuộc hiểu rõ một câu nói: Vật họp theo loài.
Đám người thi nhau chúc mừng Dương Sóc, sau đó ăn sạch sẽ mọi thứ trong tủ lạnh nhà anh rồi mới thỏa mãn rời đi.
Dương Sóc vừa cười mắng bạn bè thật vô ý vừa cẩn thận hỏi mẹ xem cần chú ý những gì.
Mẹ Dương dặn dò từng chút một. “Tới nhà người ta, muốn được việc phải có mắt quan sát, nói phải dễ nghe một chút… Dù thế nào thì đó cũng là con cái tâm can bảo bối nhà họ, con không thể cứ thế mà qua bưng người về được… Còn có, con nói với Trần Mặc rằng mẹ… mẹ xin lỗi thằng bé, mong nó đừng để trong lòng…”
Dương Sóc gật đầu ghi tạc trong lòng hết thảy.
Cả đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau Dương Sóc dậy thật sớm, mang theo túi lớn túi nhỏ lên xe tới trạm xe lửa.
Xe chạy rất nhanh, bốn tiếng đã tới Thẩm Dương.
Hạ Khải Minh đã sớm sắp xếp người đứng ở Thẩm Dương đón, thuận tiện đưa anh tới nhà Trần Mặc.
Dương Sóc tới nơi nói cảm ơn rồi xuống xe, nhìn cánh cổng nhà Trần Mặc trong lời dặn, tim đập liên hồi, đầu váng mắt hoa, hầu như đứng không yên.
Lúc này, cửa chậm rãi bị mở, một người từ trong bước ra.
Dương Sóc thấy người kia, mong nhớ tràn ngập hóa thành một câu nghẹn ngào: “Mặc Mặc…”
•••
Trần Mặc ở nhà hưởng phúc, bình thường việc gì cũng không được nhúng tay vào, cậu chỉ việc ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi, thịt cá cứ tới tấp đưa vào miệng, nhiều tới mức cậu sắp nứt bụng.
Hôm nay Trần Mặc nói muốn ăn mì nấu thịt và dưa chua, còn muốn ăn bánh nướng với dưa muối, sáng sớm mẹ Trần đã bắt đầu nhào bột, Trần Mặc muốn rời giường hỗ trợ lại bị em trai cuốn chặt trong chăn thành một cái kén. “Anh đừng dậy, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”
Hôm nay nằm ngủ thẳng cẳng tới trưa, Trần Mặc ngủ tới mức cả người lên men, mỗi ngày trước khi ăn đều ra ngoài đi bộ một vòng. Đã hơn một năm không về quê, trong làng cũng không có nhiều thay đổi, nhưng chuyện xảy ra năm đó trong thôn có rất nhiều người biết, thấy bộ dáng Trần Mặc lúc trở về cũng nhỏ to nói huyên thuyên, bất quá Trần Mặc không để ý làm gì.
Ba Trần nói với làng bên rằng nhà ai có con trai tốt thích thằng hai nhà ông thì một nửa tài sản sẽ cho hắn. Lời vừa nói ra, đừng nói thôn này, gần như người các làng khác đều biết.
Trần Mặc phát hiện mình thành nhân vật trung tâm của câu chuyện cũng có chút không thể né tránh.
Hôm nay cậu thật vất vả mới ngồi dậy khỏi giường, nói muốn đi mua cho ba ít thuốc hút, cầm mười đồng ra khỏi cửa. Ai biết vừa mới bước tới cửa chợt nghe có người gọi cậu.
“Mặc Mặc…”
Trần Mặc hoài nghi mình nghe nhầm, cậu nhận ra giọng nói vô cùng quen thuộc, gặp lại người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong.
Trần Mặc đỡ đầu: lẽ nào mình không chỉ nghe nhầm mà còn nhìn thấy ảo giác?