Càn Quấy

chương 78: pn6

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này đã qua mấy tháng rồi, các đồng chí trong ‘Càn quấy’ lại gặp mặt mọi người, tiếng vỗ tay!!! Tôi là bà mai kiêm MC ngày hôm nay! Mọi người vỗ tay! Bốp bốp bốp… (Tiếng vỗ tay mà cũng phải hòa âm sao? Rơi lệ…)

Hôm nay khách mời của chúng ta gồm có… (hắng giọng đọc danh sách)

Dương Sóc và Trần Mặc! (Bốp bốp)

Tần Việt và Diêu Dương! (Bốp bốp)

Hạ Khải Minh và Quý Hoằng Hòa! (Bốp bốp)

Còn có các khán giả vô cùng nhiệt tình của chúng ta~~~ Ấy? Cảnh Thập, Tiểu Tôn, hai người làm gì mà ngồi xa vậy?

Cảnh Thập: “Tôi sợ đoạt mất danh tiếng của khách quý…Ha hả…”

Hạ Khải Minh: “Xí!”

Hừ, là thế này… hôm nay phu phu nhà Lão Kiều tương đối bận rộn cho nên tạm thời không tới được; nhưng chúng tôi sẽ cố gắng liên lạc với bọn họ, tranh thủ hôm nay mời họ tới luôn ~~ Thôi được rồi, không nói nhảm nữa, bắt đầu cuộc phỏng vấn luôn nhé! (Bốp bốp bốp…) Trong tay tôi có một danh sách câu hỏi, là mẫu có sẵn lưu truyền trên mạng gần hai năm nay, gọi là ‘Một trăm câu hỏi phu thê tương tính(đo độ hợp nhau = câu hỏi)’, tất cả một trăm câu. Nào, xin mời các vị khách chuẩn bị sẵn sàng, tôi bắt đầu đặt câu hỏi đây.

Dương Sóc giơ tay: “Cho hỏi cái, đáp rồi có thưởng không?”

… Cho tôi xin đi, đây không phải tiết mục giải đáp có thưởng trên truyền hình! Là nhất định phải trả lời, biết không hả?

Trần Mặc đỏ mặt kéo móng vuốt Dương Sóc xuống, nhìn MC. “Mời tiếp tục.”

Mặc Mặc thật ngoan, nào, tiếp theo tôi bắt đầu đặt câu hỏi! Vấn đề thứ nhất…

.

. Các vị tên chi?

Dương Sóc, Trần Mặc: “…”

Tần Việt, Diêu Dương: “…”

Hạ Khải Minh: “Có thể yêu cầu đổi MC không?”

Quý Hoằng Hòa: “…”

A, tôi sai rồi. Vấn đề quái quỷ này, được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục câu kế.

.

. Các vị nhiêu tuổi?

Dương Sóc: “Tôi hình như … Ui? Trần Mặc, anh rồi nhỉ?”

Trần Mặc: “…Anh , em .”

Diêu Dương: “Đậu má, Dương Sóc, não anh hỏng rồi à? Tiểu gia ta đây , ha ha.”

Tần Việt: “.”

Hạ Khải Minh: “. Ui trời, tôi và Dương Sóc bằng tuổi sao?”

Quý Hoằng Hòa: “.”

Ấy??? Tiểu Quý, trông anh không giống người hơn , trẻ lắm ấy.

Hạ Khải Minh: “Đương nhiên, ngày ngày được tôi tưới nhuần, có thể không trẻ ra sao?”

Quý Hoằng Hòa giơ tay tát một cái. “Chết đi!”

Đừng đánh nhau đừng đánh nhau, rồi thì… chúng ta hỏi tiếp đi.

. Giới tính các vị là…

Mọi người: “Đậu má, đổi mấy câu hỏi với vẩn này hoặc đổi MC đi!!”

Nước mắt giàn giụa, oan uổng quá!! Đây thật sự là câu hỏi lưu hành nhất trên mạng sao? Đúng là lãng phí tình cảm của mọi người!!! Xin mọi người đừng nghĩ đây là lỗi của tôi, câu kế câu kế…

.

. Xin hỏi, tính cách các vị thế nào?

Dương Sóc: “Hăng hái thoải mái? Sáng láng rạng ngời? Điềm đạm ôn hoà? Ây chà, nói chung tôi thấy tính cách mình rất hoàn mỹ, hế hế.”

Trần Mặc: “… Tôi hơi hướng nội, nhưng mà vẫn được…” Liếc Dương Sóc một cái. “Chú ý hình tượng chút đi, có nhiều người đang nhìn đấy.”

Dương Sóc kích động: “Đột nhiên anh rất muốn hôn em…”

Trần Mặc rơi lệ: “MC, tôi yêu cầu đổi chỗ ngồi.”

Diêu Dương: “Tính cách của tôi? Hoạt bát cởi mở, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, là “Nhất thụ lê hoa áp hải đường”().. Eo, sờ loạn cái gì đó?”

() “Nhất thụ lê hoa áp hải đường” nghĩa là cây hoa lê đè lên hải đường. Đây là một câu thơ nằm trong bài thơ Nhất thụ lê hoa áp hải đường của Tô Đông Pha (TĐP). TĐP làm bài thơ này ngụ ý chế giễu ông bạn Trương Tiên (-, tự Tử Dã). Ông này tuổi cưới một người vợ bé tuổi, lấy xong năm sau chết, cô vợ bé này sinh cho ông nam nữ. Đứa con lớn tuổi nhất và đứa bé gái ít tuổi nhất cách nhau tuổi. Ở đây, “cây hoa lê” = Trương Tiên, “hải đường” = cô vợ bé. “áp” là đè lên, cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn. Trong hoàn cảnh này, Diêu Dương dùng câu này với ý rằng tính cách của cậu ta vượt trội hơn hết thảy mọi người. (chả liên quan)

Tần Việt mặt không biểu cảm gì: “Nghiêm túc, nghiêm trang.”

Khóe miệng Diêu Dương giần giật: “Anh lại kể truyện tiếu lâm đấy hửm? Hửm hửm?”

Hạ Khải Minh: “Sáng láng cởi mở vô tư dâng hiến một chút chút chút chút… .”

Diêu Dương: “Một chút là một từ nghèo tính biểu cảm.”

Hạ Khải Minh: “Đệt, là một từ có tính biểu đạt vô cùng tận!”

Quý Hoằng Hòa: “Tất cả ngậm miệng! Tính cách gì hả? Của tôi ấy à? Ừ thì… khá hiền lành.”

Mọi người: “cái này , đây là kể truyện tiếu lâm đấy hửm? hửm hửm?”

Lau mồ hôi, ha hả, tất cả mọi người thiệt vui tính, nào, tiếp tục…

.

. Tính cách đối phương?

Dương Sóc: “Rất dịu dàng, rất tốt, ừm, vô cùng tốt…”

Trần Mặc: “Rất dịu dàng… à, rất tốt…”

Cảnh Thập: “Tiểu Mặc Mặc, không được khuất phục trước cái ác!”

Trần Mặc mỉm cười. “Tính anh ấy thật sự rất tốt, hì hì….”

Dương Sóc tỏ vẻ hài lòng.

Tần Việt: “Có chút ầm ĩ, hơi nhỏ mọn, còn lại đều rất tốt.”

Diêu Dương: “Hơi muộn tao(), nhỏ mọn, những thứ khác rất tốt. Trời ạ, em đã nói anh đừng sờ bậy!”

() muộn tao (theo baike) là chỉ người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm rất phong phú tình cảm, lúc bình thường không dễ dàng biểu lộ hỉ nộ ái ố nhưng trong những trường hợp riêng biệt nào đó thì lại thể hiện cách khác thường, ngoài dự kiến của mọi người xung quanh. Hoặc còn nhận định khác là chỉ loại người hướng nội bẩm sinh, nhưng tiềm thức thì muốn tiếp thu sự vật bên ngoài để trở nên hướng ngoại, có điều làm sao cũng không thể trở nên hướng ngoại được. (trích giải thích của MeteoraX bên vnsharing.net)

Tần Việt: “… Ai nhỏ mọn?”

Diêu Dương chảy nước mắt: “Nhìn đi, mọi người nhìn đi…”

Hạ Khải Minh: “Gì cơ? Tính cách bà xã tôi á? Vậy đơn giản, một chữ thôi, hoàn mỹ!”

Quý Hoằng Hòa: “… Chưa từng thấy ai thối nát như vậy, nhưng đối tốt với tôi và Duyệt Duyệt là được.”

Hạ Khải Minh: “Tôi thối nát vậy sao? Tôi rõ ràng ưu tú thế này, sao anh có thể nói tôi thối nát nhiều người như vậy chứ? Quá tàn nhẫn!”

Quý Hoằng Hòa. “Câm miệng!”

.

A A, tình cảm của các vị thật tốt, câu tiếp…

.

. Thời gian và địa điểm gặp nhau?

Dương Sóc: “Đó là một mùa đông giá rét, tuyết rơi trắng như lông ngỗng. Tôi bước chầm chậm trên quảng trường vắng vẻ, đột nhiên có cảm ứng tâm linh…”

Trần Mặc: “Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên trên lối đi ngầm ở quảng trường XX.”

“Là lần đầu tiên gặp.” Dương Sóc cải chính.

Trần Mặc nghiêng đầu đỡ trán.

Diêu Dương: “Ở trong nhà tôi.”

Tần Việt: “Ở trong nhà tôi.”

Diêu Dương: “Rõ ràng là ở nhà em!”

Tần Việt: “Anh không nhớ rõ, anh chỉ nhớ em là do Diêu Cương nhét vào nhà anh.”

Diêu Dương: “Tôi muốn đi tế tình yêu đầu thuần khiết của tôi… người ta thế mà không để ý, thật đau lòng a…”

Hạ Khải Minh: “Lần đầu gặp mặt sao? Trên báo có tính không? Ti vi? Mịa, tôi chỉ nhớ ngày đó lúc nhìn thấy vợ yêu ở cửa tòa án, trong nháy mắt tôi liền bị một mũi tên của thằng nhóc cởi truồng (thần Cupid) bắn trúng… đó là một hình ảnh đẹp xiết bao…”

Quý Hoằng Hòa nhắm mắt lại: “Quên rồi, nhưng hồ sơ ghi chép của hắn vẫn luôn nằm trong ngăn kéo của tôi.”

Hạ Khải Minh: “Không ngờ anh lại yêu tôi như thế.”

Quý Hoằng Hòa: “Ừm, khi đó tôi rất muốn tóm điểm yếu rồi quẳng anh vào nhà giam.”

Hạ Khải Minh: “…”

.

Đột nhiên thấy làm MC áp lực thật lớn… Quệt mồ hôi, có ai đồng ý thay chân một lát không?

Cảnh Thập: “Để tôi, cô có thể đi nghỉ ngơi chốc lát.”

Vậy cám ơn lắm lắm, đây là danh sách câu hỏi, xin mời tự nhiên… .

Cảnh Thập cười: “Tôi sẽ phát huy một cách tự nhiên nhất, yên tâm đi.”

Thái Yêu (tác giả): “Woa, Cảnh Thập, anh Thập, cố lên… chúng em vĩnh viễn yêu anh!!”

Nhìn phiếu câu hỏi trong tay: “Những vấn đề này quá đơn giản… Tiếp theo…” Cảnh Thập cười nhe hàm răng trắng muốt với mọi người: “Câu tiếp theo.”

.

. Ấn tượng đầu tiên với đối phương là gì?

Dương Sóc: “Một con chim cút đáng thương.”

Trần Mặc: “Ấn tượng? Lúc ấy cứ tưởng là người qua đường, không để ý lắm… Ai ngờ …”

Cảnh Thập: “Ai ngờ nhanh chóng trở thành con sói dê?”

Trần Mặc đỏ mặt không nói, Dương Sóc cầm tay cậu cười khúc khích.

Tần Việt: “Con khỉ.”

Diêu Dương: “Anh chàng đẹp trai ngời ngời.”

Cảnh Thập: “Tình yêu khác loài sao?”

Diêu Dương ngấn lệ nhìn Tần Việt. “Thì ra trong lòng anh, em là một con khỉ?”

Tay Tần Việt vắt ngang hông cậu ta làm vài động tác mờ ám.

Diêu Dương thở gấp: “Ghét quá à, anh ngay cả khỉ cũng không bỏ…”

Tần Việt hắc tuyến.

Hạ Khải Minh: “Ấn tượng đầu tiên? Ngạo kiều() luật sư.”

() Ngạo kiều: ngạo = kiêu ngạo, kiều = làm nũng, trong kiêu ngạo vẫn không quên làm nũng.

Quý Hoằng Hòa: “Người xấu.”

Hạ Khải Minh: “Em đang làm nũng hể?”

Quý Hoằng Hòa lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Sai rồi, là bại hoại.”

Hạ Khải Minh lệ chạy. (emo rơi lệ chạy đó mà)

Cảnh Thập vỗ tay: “Luật sư Quý thật sắc bén, rất tốt, như vậy rất tốt… Câu kế …”

.

. Thích đối phương ở điểm nào nhất?

Dương Sóc: “Điểm nào nhất á? Tôi thích tất, chẳng phân biệt điểm nào cả.”

Trần Mặc đỏ mặt gật đầu cái rụp. “Ừm, tôi cũng vậy.”

Dương Sóc vui vẻ, ôm Trần Mặc hôn chụt chụt hai cái.

Trần Mặc giãy giụa. “Không, tôi xin sửa lại, không thích điểm này!”

Tần Việt. “Chính là hơi náo loạn, những thứ khác thì bình thường.”

Diêu Dương. “Hay muộn tao, những thứ khác cũng bình thường?”

Tần Việt. “Câu nghi vấn?”

Diêu Dương: “Anh yêu, anh thật nhỏ mọn.”

Hạ Khải Minh: “Thích hết, không phân biệt được.”

Quý Hoằng Hòa: “Không biết nói sao, à, chắc là đối tốt với Duyệt Duyệt?”

Hạ Khải Minh. “Bà xã, chẳng lẽ anh đối với em không tốt sao?”

Quý Hoằng Hòa: “…”

Hạ Khải Minh: “Chí ít cũng phải khen anh một cái chứ? Như là có sức bền chẳng hạn?”

Quý Hoằng Hòa: “Tôi muốn về, còn vụ án chưa xử lý xong, tôi đi trước đây.”

Hạ Khải Minh: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, bà xã chớ đi…”

Cảnh Thập mỉm cười. “Tình huống vợ chồng gây gổ sao? Luật sư Quý thật sắc bén.”

Quý Hoằng Hòa trừng Hạ Khải Minh. “Tên này không biết xấu hổ là gì.”

Hạ Khải Minh tủi thân muốn chết.

Cảnh Thập lật tờ giấy trong tay. “Đừng ồn ào, mấy lời ân ái ngọt ngào xin mời về nhà… Câu tiếp…”

.

. Ghét đối phương ở điểm nào?

Dương Sóc: “Không ghét chỗ nào, đều tốt cả!”

Trần Mặc: “Ghét anh ấy chẳng phân biệt được tình huống…”

Dương Sóc cười tà. “Lần trước là ai sờ soạng anh trước mặt nhiều người trong tàu điện ngầm như vậy hả?”

Trần Mặc: “… Một sai lầm…”

Tần Việt: “Ghét? Ừm, ghét cậu ấy quá ồn ào náo động.”

Diêu Dương: “Anh có thể đổi từ khác không? Kho từ cần đổi mới đi.”

Tần Việt: “Om sòm.”

Diêu Dương: “Em om sòm? Anh muộn tao! Em ghét anh!”

Khóe miệng Tần Việt giần giật: “Ghét chỗ nào?”

Diêu Dương gắng sức nghĩ hoài, cuối cùng trợn trắng mắt. “Ghét anh… hừ… không om sòm cùng em.”

Cảnh Thập nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay. “Nếu nói vậy, quả thực quá đau khổ.”

Tần Việt phụ họa: “Quá đau khổ.”

Diêu Dương mím môi, mắt ngấn lệ.

Hạ Khải Minh: “Không ghét gì cả, thích hết, không có cái gì để ghét cả.”

Cảnh Thập: “Anh ta mắng anh, anh cũng không ghét?”

Hạ Khải Minh: “Đánh là thương, mắng là yêu, nếu không được dùng chân đạp. Đúng không, bà xã?”

Quý Hoằng Hòa: “Tôi rất muốn đạp chết anh.”

Hạ Khải Minh tỏ vẻ hạnh phúc ngu ngốc. “Nhìn đi, ha ha.”

Cảnh Thập nhịn tới mức mặt giật liên hồi: “Xin hỏi luật sư Quý, anh ghét anh ta ở điểm nào?”

Quý Hoằng Hòa: “Ghét tất, trừ việc anh ta đối tốt với Duyệt Duyệt ra.”

Hạ Khải Minh: “Anh cứ nói dối, mới hôm qua còn nói thích tôi mà.”

Quý Hoằng Hòa: “… Một sai lầm…”

Cảnh Thập nhịn cười: “Vâng… chúng ta tới câu tiếp theo.”

.

. Quý vị cảm giác mình và đối phương có hợp nhau không?

Dương Sóc: “Đương nhiên được, không được thì bên nhau kiểu gì!”

Trần Mặc. “Ừ…”

Diêu Dương: “Tôi muốn bắt người đã tạo ra mớ câu hỏi này, sau đó hỏi cho hắn ồn chết .”

Hạ Khải Minh: “Tôi tán thành, hai tay hai chân luôn!”

Tần Việt/Quý Hoằng Hòa: “Câu tiếp.”

Cảnh Thập: “Khó trách chẳng ai muốn làm MC. Haiz… Thật áp lực… Câu tiếp nào….”

.

. Gọi nhau thế nào?

Dương Sóc: “Trần Mặc, Mặc Mặc, Tiểu Mặc Mặc, em yêu, bà xã…”

Trần Mặc: “Dương Sóc.”

Cảnh Thập: “Vậy thôi á?”

Trần Mặc gật đầu, mặt đỏ ửng không thôi.

Cảnh Thập bụm miệng cười: “Vậy, lúc [beep ———-] thì sao?”

Lỗ tai Trần Mặc cũng đỏ luôn. “A, lúc, lúc [beep ———-] nào cơ…”

Dương Sóc: “À, khi đó hả, cậu ấy sẽ động tình gọi tôi là ông xã, ha ha ha.”

Trần Mặc hận không thể chui xuống gầm bàn, tiếc là bị Dương Sóc ôm chặt vào lòng.

Tần Việt: “Diêu Dương, hay là con khỉ.”

Diêu Dương không chịu. “Cái gì chứ? Ngày đó anh còn gọi em là Dương Dương đấy!”

Tần Việt lười phản bác. “Đúng vậy, thử gọi một lần, phát hiện hoàn toàn không thể nuốt nổi.”

Diêu Dương rơi lệ. “Anh anh anh, anh nói năng cho thận trọng!”

Cảnh Thập ho khan. “Vậy, vậy cậu gọi anh ta thế nào?”

Diêu Dương: “Bình thường gọi là Việt Việt, lúc tức giận sẽ gọi đầy đủ họ tên, lúc [beep ——]… anh ấy không để tôi nói, chỉ có hừ hừ a a, đáng ghét lắm!”

Hạ Khải Minh: “Quý Hoằng Hòa, Hoằng Hòa, bà xã, mình à…. gọi kiểu gì cũng có.”

Trên mặt Quý Hoằng Hòa hiện lên nét đỏ ửng rất khả nghi. “Chỉ gọi tên thôi.”

Hạ Khải Minh ngoẹo đầu nhìn anh cười…

Quý Hoằng Hòa trừng hắn. “Nhìn cái gì?”

Hạ Khải Minh ôm ngang hông anh. “Chỉ cần em không gọi này này thì anh thỏa mãn rồi.”

Cảnh Thập: “Hạ lão đại, anh đúng là đại M (thích bị ngược), haiz,… Được rồi, đừng trừng tôi, trừng tôi cũng không thay đổi được sự thật anh là một M, câu tiếp theo.”

.

. Hi vọng đối phương gọi như thế nào?

Dương Sóc: “Gọi thế nào cũng được, tôi đều vui cả… nhưng mà, vui nhất là lúc cậu ấy len lén gọi tôi bằng ông xã, ha ha.”

Trần Mặc cúi đầu nhìn sàn nhà. “Gọi là gì à? Gọi tên là tốt rồi, không cần bậy.”

Dương Sóc: “Em không hi vọng anh gọi em bằng cái tên kia?”

Trần Mặc 囧: “Anh anh anh không được gọi bậy trước mặt người ngoài!”

Tần Việt: “Bình thường gọi tên tôi là được.”

Diêu Dương: “Đáng ghét! Anh không thích em gọi anh là Việt Việt sao?”

Tần Việt không nói, chỉ nhìn cậu ta.

Diêu Dương: “Em cực hi vọng anh gọi em là Dương Dương yêu quý biết bao nhiêu.”

Cảnh Thập: “Lạnh thế, gần đây thời tiết thật thất thường.”

Hạ Khải Minh: “Gọi tôi là ông xã, hì hì… Cậu ấy chính là con dâu ngoan đã được công nhận của nhà tôi đó..”

Quý Hoằng Hòa bụm mặt quay đầu sang một bên: “Kệ anh ta gọi sao thì gọi.”

Cảnh Thập: “Gọi anh là Tiểu Hòa Hòa anh cũng vui vẻ sao?”

Quý Hoằng Hòa thoáng cái lạnh băng: “Bóp chết anh ta!”

Cảnh Thập cười trộm. “Câu tiếp, câu tiếp.”

.

. Nếu lấy động vật để ví von, quý vị cảm thấy đối phương là loài nào?

Dương Sóc sờ đầu Trần Mặc. “Con chim cút.”

Trần Mặc xấu hổ cười. “Sói dê.”

Tần Việt: “Con khỉ.”

Diêu Dương: “…À, Việt Việt nhà tôi ấy hả? Dê khoác da sói, nhìn rất hung dữ nhưng thật ra rất dịu dàng.”

Tần Việt len lén nhéo tai Diêu Dương. “Thật sao?”

Diêu Dương cáu kỉnh: “Cho nên anh đổi một động vật khác để hình dung em đi?”

Tần Việt: “Tinh tinh?” (=)) đều gần với người cả, mà mấy loài này đâu có ồn ào đâu)

Diêu Dương lệ chạy.

Hạ Khải Minh: “Động vật? À… mèo, nhìn qua rất ngoan ngoãn nhưng thật ra rất ương bướng.”

Quý Hoằng Hòa trầm ngâm một chút: “Husky, nhìn có vẻ hung ác nhưng thật ra rất khùng.” (trông Husky đâu có hung đâu )

Hạ Khải Minh: “Anh rất khùng?”

Quý Hoằng Hòa gật đầu: “Khùng!”

Cảnh Thập cười ha ha: “Luật sư Quý quả là một câu trúng tim đen. ừ, a câu mười bốn, thật không dễ dàng gì.”

.

. Nếu muốn tặng quà cho đối phương, quý vị sẽ tặng cái gì?

Dương Sóc: “Cậu ấy muốn cái gì tôi sẽ đưa cái đó, cho dù là là sao trời.”

Diêu Dương: “Tôi ghét nghe hai chữ ‘sao trời’, khóc ~.” (sao trời có âm Hán Việt là tinh tinh)

Trần Mặc. “Ừ, tôi muốn tặng anh ấy một chiếc đồng hồ đeo tay, tự tôi kiếm tiền rồi mua, cái kia của anh ấy lần trước đi làm nhiệm vụ bị hỏng rồi.”

Dương Sóc: “Em thật quan tâm anh, nói đi, em muốn cái gì?”

Trần Mặc ấp úng, cuối cùng ghé vào tai Dương Sóc nói: “Em có anh là đủ rồi.”

Dương Sóc cao hứng cười ha ha.

Cảnh Thập ho khan hai tiếng: “Không thể nói thầm được. Dương Sóc, nhà cậu vừa nói gì đấy?”

Dương Sóc mặt tươi như hoa: “Cậu ấy nói có tôi là đủ rồi!”

Cổ Trần Mặc cũng đỏ luôn rồi.

Tần Việt: “Cậu ấy à, tôi cũng không biết cậu ấy cần gì… Cậu ấy muốn cái gì tôi sẽ cố hết sức mua cho.”

Diêu Dương: “Em muốn cái đó nọ kia nhà Cảnh Thập, anh mua không?”

Tần Việt: “Mua, mua về rồi dùng với em.”

Diêu Dương: “Vậy em không muốn gì cả… Anh muốn cái gì?”

Tần Việt: “Muốn em yên phận một chút.”

Diêu Dương: “…”

Hạ Khải Minh: “Quà à? Ừm… cả người tôi đều là của em ấy, em ấy muốn gì cũng được!”

Quý Hoằng Hòa: “Tôi muốn mua loại đệm có thể mát xa đặt được trên xe ấy… Nghe nói lái xe rất mệt mỏi, dễ sinh bệnh về xương khớp.”

Cảnh Thập cười gian. “Đúng rồi, nếu như hông anh ta không tốt, ‘tính phúc’ của anh sẽ giảm sút trầm trọng.”

Quý Hoằng Hòa: “… Cậu, nói năng bát nháo!”

Hạ Khải Minh: “Hu hu, bà xã thật tốt, anh sẽ vì tính phúc của chúng ta mà bảo vệ hông thật tốt.”

Quý Hoằng Hòa: “… Ngậm, ngậm miệng…”

Cảnh Thập: “Ha ha, câu .”

.

. Có bất mãn với đối phương chỗ nào không? Thông thường là vì chuyện gì?

Dương Sóc tỏ vẻ hạnh phúc mỹ mãn. “Không có gì không hài lòng cả!”

Trần Mặc: “Anh ấy quá dính người, nhưng mà… như vậy cũng rất tốt.”

Dương Sóc ôm Trần Mặc lại muốn hôn nhưng bị Trần Mặc che miệng. “Bất mãn việc ngay trước mặt mọi người mà… cái kia…”

Diêu Dương: “Tôi ghen tị chết mất, tôi cũng muốn Việt Việt nhà tôi trước mặt mọi người mà như vậy như vầy như vẩy với tôi.”

Tần Việt: “Lột sạch treo ngược lên đánh.”

Diêu Dương: “Em vô cùng bất mãn với anh, anh lúc nào cũng muộn tao, hay xấu hổ.”

Tần Việt: “À ha ~~~~.”

Diêu Dương: “Nói đi, anh có bất mãn gì với cậu đây nào?”

Tần Việt: “Om sòm.”

Diêu Dương: “Em biết sẽ là hai chữ này mà… Kho từ của anh quá nghèo nàn.”

Hạ Khải Minh: “Anh ấy lạnh nhạt với tôi quá, như vậy không tốt… làm hại tôi lúc nào cũng lo lo lắng lắng.”

Cảnh Thập: “Vậy thì thế nào? Dù sao anh cũng là M, như vậy không phải khẩu vị của anh sao?”

Hạ Khải Minh: “Thối nát, yêu cầu đổi người chủ trì!”

Cảnh Thập: “Chiết khấu %.” (lẻ vậy anh)

Hạ Khải Minh: “Đổi MC làm gì? Cảnh Thập tốt cực mà!”

Mọi người trợn trắng mắt giơ ngón giữa lên.

Quý Hoằng Hòa: “Thật ra thì tới giờ tôi không có gì bất mãn với hắn cả, cũng tàm tạm.”

Hạ Khải Minh rơm rớm nước mắt: “Thân mến, đây là lần đầu anh khen tôi.”

Trong nháy mắt, Quý Hoằng Hòa cảm thấy hắn hơi đáng thương.

Cảnh Thập nhìn bảng danh sách câu hỏi. “À, vấn đề này…”

.

. Quý vị cho rằng bản thân quý vị có tật xấu gì?

Dương Sóc: “Tật xấu? Tôi có tật xấu sao?”

Trần Mặc: “A, tôi hả? Chắc là hướng nội, lo được lo mất…”

Dương Sóc: “Em còn có anh…”

Trần Mặc cười xấu hổ: “Ừ…”

Tần Việt: “Muộn tao?”

Diêu Dương: “Om sòm?”

Cảnh Thập: “Ô hô, lần này hai người lại chung một chiến tuyến sao?”

Hạ Khải Minh: “Tật xấu? Tôi nghĩ đã.. Tôi nghĩ… Không nghĩ ra được. Tôi có tật xấu sao?”

Quý Hoằng Hòa: “Có, tật xấu của anh chính là mặt dày!”

Hạ Khải Minh giả bộ thẹn thùng. “Tôi cho đó là ưu điểm.”

Quý Hoằng Hòa: “…Tôi thì lạnh nhạt.”

Cảnh Thập: “Thật là sự kết hợp thần kỳ. Câu tiếp.”

.

. Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến quý vị mất hứng?

Trần Mặc nhìn Dương Sóc: “Anh sẽ làm ra chuyện khiến em mất hứng sao?”

Dương Sóc: “Anh dỗ em vui còn chẳng kịp nữa là.”

Trần Mặc: “Vậy thì không có.”

Tần Việt: “Mất hứng? Vẫn tốt mà… Tạm thời cậu ấy làm gì tôi vẫn có thể chịu được.”

Diêu Dương: “Chuyện mất hứng sao? Ừm thì… khống chế tiền tiêu vặt của tôi.”

Tần Việt: “Nếu không khống chế thì em đã mang đi biếu Cảnh Thập rồi.”

Cảnh Thập: “Hì hì, cám ơn đã quan tâm.”

Hạ Khải Minh: “Mất hứng? Nhận vụ án nguy hiểm? Nhưng nhà tôi bây giờ đang cố gắng chuyển hướng sang lĩnh vực kinh doanh.”

Quý Hoằng Hòa: “Trước kia anh ta làm việc gì tôi cũng không vui, nhưng bây giờ thì vẫn tốt, còn về ý kiến đổi nghề thì tôi cũng sẽ suy xét.”

Hạ Khải Minh: “Có thật không? Vậy tốt quá!”

Cảnh Thập giơ tay ra: “Vậy cũng tính là biểu hiện của sự quan tâm nhỉ? À, câu tiếp theo…”

.

. Quý vị làm chuyện gì sẽ khiến đối phương không vui?

Dương Sóc gãi đầu. “Câu này có khác gì câu trước đâu?”

Cảnh Thập: “Đổi vai.”

Quý Hoằng Hòa: “Câu tiếp theo!”

Diêu Dương: “Khống chế tiền tiêu vặt của tôi, tôi khó chịu lắm!”

Tần Việt: “Câu tiếp đi.”

Cảnh Thập: “Được rồi, câu tiếp!”

Diêu Dương: “Tiền tiêu vặt ~~~~~~”

.

. Quan hệ của các vị tới mức nào rồi?”

Quý Hoằng Hòa: “Câu tiếp!”

Cảnh Thập: “Ấy, còn chưa ai trả lời mà.”

Quý Hoằng Hòa liếc xéo Cảnh Thập một cái: “Câu tiếp!”

Cảnh Thập: “Dù gì cũng phải có ai đó trả lời chứ.”

Hạ Khải Minh: “Có thể ngồi chỗ này tất nhiên đều là quan hệ vợ chồng. Được rồi, mau đổi câu tiếp đi.”

Cảnh Thập hết đường nói: “Haiz, được rồi, câu tiếp.”

.

. Nơi hẹn hò đầu tiên của hai người là ở đâu?

Dương Sóc: “Hẹn hò?”

Trần Mặc: “… Dạo phố có tính không?”

Cảnh Thập: “Tính ha?”

Dương Sóc: “Lần đi ra ngoài mua đồ Tết?”

Trần Mặc: “Ừm, hình như là….”

Cảnh Thập chen miệng: “Không phải ở quán cơm của Lão Kiều sao?”

Dương Sóc: “Đó không phải hẹn hò, khi đó tôi còn chưa có gì…”

Diêu Dương: “Ghen tị chết mất ghen tị chết mất! Tới giờ Việt Việt chưa từng hẹn hò với tôi.”

Tần Việt: “Rõ ràng đã đi vườn thú mà?”

Diêu Dương buồn bực: “Đó không phải là hẹn hò, đó là đi cùng Trần Mặc.”

Tần Việt: “Vậy lần sau chúng ta hẹn hò riêng đi.”

Diêu Dương vui mừng: “Đi đâu?”

Tần Việt sờ cằm: “Quán cơm của Lão Kiều thì sao?”

Cảnh Thập: “Ừ hừm, lão Kiều mà biết chúng ta quảng cáo cho lão thì vui phải biết.”

Hạ Khải Minh rối rắm: “Bà xã chả có thời gian hẹn hò với tôi, chúng tôi mà có thời gian bên nhau cũng đã tốt lắm rồi ấy.”

Mặt Quý Hoằng Hòa ửng đỏ: “Chủ nhật tuần sau tôi có kỳ nghỉ đông, tôi đã xin nghỉ năm ngày rồi, tính thêm ngày thứ bảy chủ nhật tuần liền là có ngày nghỉ rồi….”

Hạ Khải Minh: “Thật sao? Vậy chúng ta triền miên cả chín ngày đi!”

Quý Hoằng Hòa: “Ngày mai tôi sẽ xin tăng ca.”

Hạ Khải Minh: “Đừng mà ~~~~~~~~~~~~~~~”

Cảnh Thập: “Chà chà, không phải chỉ là hẹn hò thôi sao…” Hắn nhìn lướt qua hội trường: “Vậy tôi cũng phải nghỉ mấy ngày đi hẹn hò mới được.”

Người nọ dưới đài: “Tôi muốn đi Tokyo Disneyland()!!”

() Tokyo Disneyland là một công viên giải trí toạ lạc tại Tokyo Disney Resort, Urayasu, Chiba, Nhật Bản, gần Tokyo.

Cảnh Thập: “Hẹn hò hủy bỏ, câu tiếp.”

.

. Khi đó, bầu không khí thế nào?

Dương Sóc: “Rất tốt, cậu ấy giỡn tôi ngay trước mặt mọi người.”

Trần Mặc kinh hãi: “Nào có? Không có đâu!”

Dương Sóc cười ha ha. “Em sờ chỗ này rồi sờ chỗ kia của anh….”

Trần Mặc: “Sau này em không muốn đi ra ngoài với anh nữa, thật mất mặt.”

Dương Sóc vui vẻ ôm lấy cậu. “Anh hoan nghênh em sờ chỗ này chỗ kia của anh.”

Diêu Dương: “Tôi muốn hẹn hò, tôi muốn hẹn hò a a a.”

Tần Việt: “Đừng có nhắng xít lên như vậy, để anh xem có ngày nào rảnh không đã.”

Diêu Dương: “Chúng ta đi Tần Hoàng Đảo() được không? Nam Hải? Thổ Lỗ Phiên()?”

() Tần Hoàng Đảo là một địa cấp thị của tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

() Thổ Lỗ Phiên (địa khu Turfan) là một địa khu thuộc Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc.

Tần Việt: “Dẫn em đi dạo Bắc Hải một chút thôi.”

Diêu Dương: “…”

Hạ Khải Minh: “Chờ bọn tôi hẹn hò về sẽ kể cho mấy người nhé, ha ha ha.”

Quý Hoằng Hòa: “Câu tiếp theo.”

Cảnh Thập: “Câu tiếp theo. Để tôi xem. Aiz, câu tiếp theo rất nhàm chán.”

.

. Khi đó tiến triển đến mức độ nào?

Hạ Khải Minh: “Quả nhiên là câu hỏi nhàm chán, câu tiếp!”

Diêu Dương: Câu tiếp câu tiếp!”

Cảnh Thập: “Ừ thì câu tiếp…”

.

. Nơi thường hẹn hò?

Hạ Khải Minh: “.Câu hỏi sáng tạo chút được không?”

Quý Hoằng Hòa ôm trán mỉm cười. “Câu tiếp.”

Cảnh Thập bất đắc dĩ nhìn tờ giấy. “Tôi cũng muốn đổi câu hỏi, được rồi, câu hỏi tiếp theo là…”

.

. Quý vị sẽ chuẩn bị sinh nhật cho đối phương như thế nào?

Dương Sóc: “Trải qua thế giới hai người.”

Trần Mặc: “Mua bánh ngọt thật lớn a.”

Diêu Dương: “Còn phải mua con ghẹ, con ghẹ con ghẹ.”

Tần Việt: “Là sinh nhật anh hay sinh nhật em?”

Diêu Dương tỏ vẻ đáng thương nhìn anh. “Lâu lắc mới có sinh nhật à, chẳng lẽ không ăn cua to sao?”

Tần Việt: “… Tóm lại chuẩn bị một đống đồ ăn ngon là được rồi.”

Hạ Khải Minh: “Sinh nhật hở? Mỗi lần sinh nhật anh ấy tôi đều mua bánh ngọt, nhưng bà nội tôi rất phiền phức, vừa tới sinh nhật của anh ấy liền gọi chúng tôi về nhà.”

Quý Hoằng Hòa: “Tôi… không biết sinh nhật của hắn.”

Hạ Khải Minh: “Anh đừng buồn mà, tôi chắc mẹ tôi cũng quên sinh nhật tôi là ngày mấy rồi, dù sao sinh nhật anh cũng chẳng khác nào sinh nhật tôi, ha ha.”

Quý Hoằng Hòa: “Ừm, anh thật tốt.”

Hạ Khải Minh: “A… A… Thu chưa thu chưa, những lời vừa rồi tôi muốn cất giữ để sau này nghe lại, tôi muốn cất giữ a a a a.”

Cảnh Thập bẻ khớp ngón tay. “A, sắp sinh nhật ai đó rồi… A ha, tôi sẽ chuẩn bị quà thật lớn.”

‘Ai đó’ bên dưới bắt đầu rùng mình.

Cảnh Thập: “Câu tiếp theo.”

.

. Là do đối phương tỏ tình trước?

Dương Sóc: “Có tỏ tình sao? Hình như ở cùng nhau là điều đương nhiên.”

Trần Mặc mất tự nhiên nói: “Tỏ tình? Không có.”

Dương Sóc: “A, anh nhớ ngày đó em nói em…”

Trần Mặc: “Câm miệng!”

Dương Sóc: “… Mặc Mặc em…”

Trần Mặc đỏ bừng mặt, lấy tay xoắn xoắn vạt áo.

Dương Sóc: “Được, anh câm miệng… em đừng xấu hổ mà… ha ha.”

Diêu Dương: “Dĩ nhiên là tôi tỏ tình rồi, chờ anh ấy có mà tới Tết Conggo.”

Tần Việt: “…”

Hạ Khải Minh: “Tôi tỏ tình trước.”

Quý Hoằng Hòa: “Ừ…”

Cảnh Thập: “Ồ, nói vậy thì hình như tôi chưa có nghe vị kia nhà tôi tỏ tình. A, chờ kết thúc buổi phỏng vấn sẽ về hỏi lại cậu ấy… Nào, câu tiếp ~”

.

. Các bạn thích đối phương nhường nào?

Dương Sóc: “Cực kỳ thích!”

Trần Mặc: “Cực kỳ thích!”

Tần Việt: “… Thích chứ…”

Diêu Dương: “Việt Việt em yêu anh!!!”

Tần Việt: “…”

Hạ Khải Minh: “Cực kỳ thích, còn thích hơn cả bản thân mình nữa!”

Quý Hoằng Hoà: “Ừ, thích chứ… Chắc chắn.”

Cảnh Thập: “Xem chừng đôi bên đều thích nhau, như vậy là tốt rồi, câu kế.”

.

. Vậy các bạn có tín vật đính ước không?

Dương Sóc: “Tín vật đính ước á? Đó là cái gì? Không có…”

Trần Mặc: “Tôi không cần tín vật gì hết, chỉ cần anh ấy nói thích tôi là tôi đã vui lắm rồi.”

Diêu Dương: “Tín vật đính ước? A, Việt Việt, lát anh mua cho em một chiếc nhẫn nhá?”

Tần Việt: “Câu kế…”

Hạ Khải Minh: “Hôn tính không?”

Quý Hoằng Hoà: “Câu tiếp!”

Cảnh Thập: “Chẹp chẹp, mấy người còn không bằng tôi, tôi còn có một tín vật đính ước nè, ha ha… Câu kế…”

.

. Đối phương nói gì làm bạn hết cách?

Dương Sóc: “Cậu ấy nói gì tôi cũng nghe, gì mà hết cách đâu.”

Trần Mặc: “Ừ, tôi cũng thế đó.”

Tần Việt: “Hết cách ư? Không có!

Diêu Dương: “Anh ấy chỉ cần nói không được là tôi đã thôi rồi, khóc ~”

Hạ Khải Minh: “Hết cách? Anh ấy nói gì tôi cũng không bỏ.”

Quý Hoằng Hoà cười nhạt: “Vậy ngay từ đầu tôi từ chối anh sao anh không hết cách hả?”

Hạ Khải Minh: “Tôi không hết cách mà, cho nên tôi nghĩ nên bỏ.”

Quý Hoằng Hoà nghiến răng nghiến lợi: “Câu tiếp!”

Cảnh Thập cười: “Tôi thích câu tiếp…”

.

. Nếu thấy đối phương có dấu hiệu thay đổi, bạn sẽ làm thế nào?

Dương Sóc: “Thay lòng đổi dạ? Chắc là không đâu?”

Trần Mặc: “Tuyệt đối không đâu!”

Tần Việt: “Thay lòng đổi dạ thì đá cậu ta khỏi cửa.”

Diêu Dương: “Việt Việt đổi dạ? Không thể nào, ảnh lười thay lòng đổi dạ lắm, hơn nữa tôi ưu tú nhường này…”

Tần Việt: “Đá cậu ta khỏi cửa.”

Hạ Khải Minh: “Anh ấy làm có thời gian thay lòng đổi dạ.”

Quý Hoằng Hoà: “Hắn mau thay lòng đổi dạ đi, đỡ phải phiền tôi…”

Cảnh Thập cười trộm: “Nói thật hở?”

Quý Hoằng Hoà: “… Câu kế.”

Hạ Khải Minh: “Yên tâm, bà xã đối tôi tốt như vậy, sao có thể thay lòng đổi dạ chứ?”

Cảnh Thập thở dài: “Ài, nếu mà vị kia của tôi thay lòng đổi dạ ấy à, tôi sẽ ‘làm’ hắn như vầy rồi lại như vầy, trong tiệm có cái này cái kia mang ra dùng hết.”

Mọi người ồ lên, ai đó dưới đài run run thề thốt: “Đánh chết tôi cũng không thay lòng đổi dạ!”

Cảnh Thập mỉm cười: “Câu kế.”

.

. Có thể tha thứ chuyện đối phương thay lòng đổi dạ không?

Dương Sóc: “…”

Trần Mặc: “Có, có thể đi…”

Dương Sóc: “Em lo lắng về anh ư? Anh chết cũng không bao giờ thay lòng.”

Trần Mặc chỉ cười, không nói lời nào.

Dương Sóc: “Mặc Mặc, em không thương anh, em thế mà muốn anh thay lòng đổi dạ…”

Trần Mặc vô lưng anh, thoải mái nói: “Được rồi, em biết anh sẽ không thay lòng mà.”

Dương Sóc trừng Cảnh Thập: “Anh sẽ tha thứ cho ai kia thay lòng sao?”

Cảnh Thập nhe răng cười: “Sẽ… sao?”

Ai kia dưới đài gào lên: “Anh Thập, em chết cũng không thay lòng!”

Cảnh Thập: “Có ai khác muốn trả lời vấn đề này không?”

Bốn kẻ khác đồng loạt lắc đầu.

Tờ giấy trong tay Cảnh Thập rung lên: “Vậy tôi trực tiếp đổi sang câu kế.”

.

. Nếu hẹn hò, đối phương tới muộn hơn tiếng thì bạn sẽ làm gì?

Dương Sóc: “Sẽ lo lắng, cực kỳ lo lắng, sau đó muốn gọi điện thoại xác định.”

Trần Mặc: “Phải gọi điện xác định trước, bởi vì có thể là có nhiệm vụ.”

Tần Việt: “Muộn ư? Chúng tôi chưa bao giờ hẹn hò cả, hơn nữa, ngày nào cũng đi về cùng nhau thì sẽ không muộn.”

Diêu Dương: “Tôi hận không thể đến sớm ấy chứ, nếu có hẹn hò thật.”

Hạ Khải Minh: “Tôi sẽ tới đón anh ấy, muộn nữa cũng chờ… Nhưng mà hai chúng tôi đều sống với nhau, à, trừ phi anh ấy ở chỗ làm, bằng không chẳng bao giờ đến muộn.”

Quý Hoằng Hoà: “Tôi sẽ về thẳng nhà.”

Hạ Khải Minh: “…”

Quý Hoằng Hoà: “Một tiếng tôi cũng không đợi, quá phút là biết rồi, không thì cứ về nhà.”

Hạ Khải Minh: “Cũng đúng, cũng đúng, về nhà chờ một tiếng còn hơn là chờ bên ngoài, ha hả, bà xã thông minh.”

Cảnh Thập: “A, vậy lần sau hẹn hò thử xem… Ừ, câu tiếp theo.”

.

. Bạn thích bộ phận nào trên cơ thể đối phương nhất?

Dương Sóc: “Thích tất, bất kể là đâu.”

Trần Mặc: “Ừ, tay…”

Dương Sóc: “Hở? Chỉ có tay thôi sao?”

Trần Mặc đỏ mặt, cố sức gật đầu.

Dương Sóc cau mày: “Lẽ nào chỗ ấy của anh em không thích? Hừm, tối về xem thử…”

Trần Mặc: “Anh, anh… em…”

Tần Việt: “Cũng được mà, vóc người cậu ấy khá tốt, hơn nữa còn nhạy cảm, không có mà không thích cả.”

Diêu Dương: “Tôi thích mắt, mũi, miệng, lỗ tai Việt Việt… Còn cả tay, cánh tay…”

Cảnh Thập cắt ngang: “Thế cậu không thích chỗ nào của Việt Việt nhà cậu?”

Diêu Dương trừng mắt: “Sao lại không thích?

Cảnh Thập: “… Vậy Hạ lão đại thì sao?”

Hạ Khải Minh: “Thích tất, ngay cả sợi tóc cũng thích!”

Quý Hoằng Hoà: “Ừ… cũng được mà…”

Hạ Khải Minh: “Thế nào là cũng được?”

Quý Hoằng Hoà: “Thì chính là cũng được! Câu tiếp!”

Cảnh Thập cười hà hà: “Rồi rồi, câu kế…”

.

. Vẻ quyến rũ của đối phương?

Dương Sóc: “Vẻ mặt lúc nằm trong tôi vì mà .” ( xin tự tưởng tượng)

Trần Mặc cứ vặn xoắn áo mãi: “Ở nhà, ừm. vẻ mặt anh ấy nghiêm túc cũng rất gợi cảm.”

Dương Sóc ôm cậu hỏi: “Bao gồm cả lúc làm tình sao?”

Trần Mặc: “…”

Tần Việt: “Vẻ mặt lúc đang ngủ đi? Khá là yên tĩnh.”

Diêu Dương phát điên: “Người ta hỏi vẻ khêu gợi kìa, đâu có hỏi vẻ yên tĩnh chứ.”

Tần Việt cầm tay cậu, nghiêm túc nói: “Lúc em yên tĩnh rất gợi cảm.”

Diêu Dương trở nên xấu hổ: “… Bất kể vẻ mặt gì của Việt Việt cũng gợi cảm cả…”

Cảnh Thập chỉ ra chỗ mờ ám: “Tần Việt cũng hiếm quy có vẻ mặt không bình thường như vậy, ừm, làm khó cậu rồi.”

Hạ Khải Minh cười hì hì: “Ngày nào cũng vào giờ ấy khắc ấy, bà xã tôi không chỉ vẻ mặt mà toàn thân trên dưới đều gợi cảm.”

Quý Hoằng Hoà cố ho khù khụ: “Khụ khụ, gợi cảm? Hắn không có lúc nào gợi cảm!”

Hạ Khải Minh chớp mắt: “Sao thế được? Tôi đẹp trai thế này!”

Cảnh Thập hỏi thân mật: “Có muốn chuyển câu tiếp theo không?”

Quý Hoằng Hoà: “Có, câu tiếp đi!”

.

. Lúc hai người ở bên nhau, chuyện gì làm bạn thấy tim đập thình thịch?

Dương Sóc: “Lúc sợ có tính không? Không tính? Vậy đó chính là lúc mỗi ngày nghỉ ngơi đi.”

Trần Mặc: “Chỉ cần anh ấy bên tôi là tôi đã thấy tim đập nhanh lắm rồi…”

Dương Sóc nhìn thâm tình: “Cảm ơn em yêu anh như thế…”

Tần Việt: “Tim đập nhanh ư? Lâu lắm rồi không có cảm giác ấy… Ừm, nếu bắt buộc phải nói thì đó chính là lúc [beep —-].”

Diêu Dương: “Bất kể là lúc nào, chỉ cần tôi nhìn thấy Việt Việt thì đã tim đập nhanh rồi.”

Cảnh Thập: “Vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, đây là triệu chứng bệnh tim đấy.”

Diêu Dương: “Đáng ghét, đừng có nói người ta vậy mà…”

Hạ Khải Minh: “Đã là đôi vợ chồng già cả rồi, còn thẹn thùng gì nữa. Cơ mà… nếu anh ấy có thể cười với tôi, tôi sẽ cực kỳ hưng phấn.”

Quý Hoằng Hoà: “Ừm… câu kế…”

Cảnh Thập: “Luật sư Quý, anh vượt mặt MC rồi đấy, lần nào cũng câu kế.”

Quý Hoằng Hoà: “Câu, câu kế…”

Hạ Khải Minh: “Bà xã tôi xấu hổ đấy, lúc tim ảnh có đập nhanh mình tôi biết là được, mau chuyển câu tiếp đi!”

.

. Bạn có nói dối đối phương không? Bạn có giỏi nói dối không?

Dương Sóc: “Vì sao phải nói dối? Vốn dĩ hình như tôi chưa từng nói dối bao giờ?”

Trần Mặc: “Tôi cũng không nói dối… chắc vậy ha?”

Dương Sóc hoảng: “Chắc vậy? Mặc Mặc, lẽ nào em lừa anh?”

Cảnh Thập ồn ào: “Mặc Mặc sinh một đứa cho cậu cậu có tin không?”

Trần Mặc khóc không ra nước mắt: “Cảnh Thập anh…”

Dương Sóc cười lạnh: “Dù là ai kia nhà anh sinh trẻ thì nhà tôi cũng không sinh đâu.”

Ai kia dưới đài: “Liên quan gì ông đây… Mà trọng tâm vấn đề là sinh trẻ con sao?”

Cảnh Thập: “Khụ khụ, trở lại chuyện chính.”

Tần Việt: “Nói dối? Không cần thiết.”

Diêu Dương: “Nếu lần sau tôi sinh một đứa thì tôi sẽ cố lừa anh ấy.”

Tần Việt: “Em cho là ai cũng ngốc như em à?”

Diêu Dương: “Đáng ghét, hừm… Người ta muốn sinh một đứa cho thân ái mà.”

Tần Việt cứng đờ người: “Bỏ chuyện đi vườn bách thú!”

Hạ Khải Minh: “Nói dối? Chuyện này có phân chia gì không?”

Quý Hoằng Hoà: “Hửm? Chuyện gì?”

Hạ Khải Minh nghiêm mặt nói: “Bất kể chuyện gì cũng không thể nói dối bà xã!!!”

Cảnh Thập che mặt: “Một đại M!”

Quý Hoằng Hoà: “Hình như không cần thiết phải nói dối.”

Cảnh Thập: “Câu kế…”

.

. Lúc làm chuyện gì khiến bạn thấy hạnh phúc nhất?

Dương Sóc nghiêm mặt: “Chuyện làm tình!”

Trần Mặc: “…”

Diêu Dương nghiêm nghị: “Lúc làm tình!”

Tần Việt: “…”

Hạ Khải Minh: “ “Lúc làm tình!”

Quý Hoằng Hoà: “…”

Cảnh Thập mỉm cười: “Lúc làm tình!”

Ai đó dưới đài hô: “Câu tiếp theo câu tiếp theo!”

.

. Có cãi nhau bao giờ chưa?

Dương Sóc: “Đại thể hình như chưa.”

Trần Mặc xấu hổ gãi đầu: “Cãi nhau? Không có ha? Thi thoảng giận dỗi tí thôi.”

Dương Sóc mỉm cười: “Đó là tình thú, ha hả.”

Tần Việt: “Cãi nhau? Không có, cậu ấy chỉ cần không nhặng xị là tôi đã vui lắm rồi.”

Diêu Dương: “Tôi rất muốn gây gổ một trận với Việt Việt a a a a nằm mơ cũng muốn!!”

Tần Việt mắt lé: “Hửm?”

Diêu Dương kích động: “Để em thấy một phiên bản không giống anh lúc bình thường ~~ thân ái ơi ~”

Cảnh Thập: “Thiệt vất vả, ngay cả cãi nhau cũng chưa nữa.”

Tần Việt: “Hay là cho anh nuôi khỉ hai hôm?”

Cảnh Thập vội vã từ chối: “Ặc, thôi thôi… Tôi thần kinh suy nhược, sợ ồn…”

Hạ Khải Minh: “Không cãi nhau, thương còn chả kịp, ồn cái gì mà ồn, có thời gian không bằng lên giường.”

Quý Hoằng Hoà: “Tôi chỉ muốn đánh hắn, không muốn cãi nhau.”

Cảnh Thập cười: “Một đám tương thân tương ái ghê ha, được rồi, câu tiếp… A, sắp xong đống câu hỏi rồi.”

Khán giả: “Anh Thập thân yêu, đây chỉ là phần đầu thôi ạ.”

Cảnh Thập cắn răng: “Câu tiếp!”

.

. Vì sao cãi nhau?”

Hạ Khải Minh: “Đã nói không cãi nhau rồi, câu kế!”

Cảnh Thập thở dài: “Câu tiếp.”

.

. Sau khi đầu thai có còn muốn làm người yêu của nhau không?

Dương Sóc: “Muốn, đời này kiếp này kiếp sau sau nữa.”

Trần Mặc: “Ừ, nếu có kiếp sau.”

Tần Việt: “Không muốn, trừ phi cậu ấy không huyên náo nữa.”

Diêu Dương: “Nhất định phải dự tính kiếp sau, ồn ào chết anh luôn!”

Hạ Khải Minh: “Dĩ nhiên rồi, đời này kiếp sau, vĩnh viễn, bà xã của tôi tốt vầy, cho người khác hưởng tiếc lắm.”

Quý Hoằng Hoà day ấn đường: “Đời này còn chưa hết đã nghĩ kiếp sau, sau hẵng nói.”

Hạ Khải Minh: “Thân ái à, kiếp sau anh không muốn sống với tôi nữa sao?”

Quý Hoằng Hoà lườm cho một cái: “Chờ kiếp sau hẵng nói, mau chuyển câu tiếp!”

Cảnh Thập nói về phía dưới đài: “Em nghĩ sao?”

Ai kia dưới đài: “…”

Cảnh Thập: “Hửm?”

Ai kia: “È… hi vọng, kiếp sau… vẫn, vẫn ở bên nhau…” đến lượt tôi ngược anh!!

Cảnh Thập cười tà, làm một đám chị em bên dưới thét chói tai: “Anh Thập, em yêu anh…”

Cảnh Thập nhìn phiếu câu hỏi: “Câu kế.”

.

. Lúc nào cảm thấy mình được yêu?

Dương Sóc: “Bất luận lúc nào đi nữa.”

Trần Mặc: “Bất luận lúc nào… ha hả…”

Tần Việt: “Thực ra, ừ… bất luận lúc nào.”

Diêu Dương: “Lúc ảnh ôm tôi.”

Tần Việt không hiện nét mắt ôm thắt lưng khỉ con.

Diêu Dương: “Bất luận lúc nào… hì hì…’

Hạ Khải Minh: “Bất luận lúc nào, bà xã tôi là người mặt lạnh tâm nóng, thực ra rất thương người.”

Quý Hoằng Hoà mặt đỏ, hơi quay đầu sang bên khác: “Ừ, bất luận lúc nào…”

Cảnh Thập thở dài: “Thiệt hâm mộ mấy người.”

Ai kia dưới đài: “Anh Thập, em yêu anh ~~~”

Cảnh Thập gật đầu với người dưới đài: “Câu tiếp.”

.

. Lúc nào bạn cảm thấy “đã không còn thương mình”?

Dương Sóc: “Chắc là phải đợi lúc ấy rồi? Nhưng lúc ấy cũng ‘không có cách nào yêu cả’.”

Cảnh Thập nghiêm túc nói: “Cảnh sát Dương, anh thật thích hợp làm thơ.”

Dương Sóc xấu hổ sờ mặt.

Trần Mặc: “Tạm thời thì chưa, hi vọng sau này không có.”

Dương Sóc: “Em yên tâm, vĩnh viễn không có.”

Tần Việt trầm mặc một chút: “Chắc là không có.”

Diêu Dương: “Thực ra lúc nào tôi cũng lo anh ấy không thương tôi.”

Tần Việt nhìn Diêu Dương một cái: “Ừm, không đâu.”

Diêu Dương: “Thật sao? Em vui quá.”

Tần Việt: “Phải trông coi em, đỡ hại nước hại dân.”

Diêu Dương – -||| “Hình như em đâu có bản lãnh lớn vậy…”

Hạ Khải Minh: “Không đâu, tôi tin bà xã mình %.”

Quý Hoằng Hoà: “Không biết… quỷ mới biết được.”

Hạ Khải Minh phủ lên bờ vai y: “Thân ái ơi! Em phải tin vào sức hấp dẫn của bản thân chứ.”

Quý Hoằng Hoà đỡ trán: “Tôi thấy lo về sự hoa tâm của anh.”

Hạ Khải Minh: “… Tuyệt đối không đâu, tôi thề đấy!”

Cảnh Thập ba phải: “Đàn ông mà thề thường không đáng tin ~~”

Hạ Khải Minh: “Muốn bức tôi chết phỏng.”

Quý Hoằng Hoà thoải mái nói: “Được rồi được rồi, tôi tin là thế, dù sao vẫn còn phải bước cùng nhau mấy chục năm nữa. Nếu anh mà thay lòng đổi dạ, chỗ tôi vẫn còn hiệp ước, tôi cũng không thiệt.”

Hạ Khải Minh: “… Câu, câu kế ~”

,

. Phương thức biểu hiện tình yêu của bạn?

Dương Sóc: “Chăm sóc, tán thưởng, che chở, bảo hộ cậu ấy…”

Trần Mặc: “Giống như trên…”

Cảnh Thập: “Mặc Mặc, ít nhất cậu cũng phải nói vài từ chứ…”

Tần Việt mặt hơi đỏ: “Cùng bên nhau… đi?”

Diêu Dương: “Yêu không những phải làm, còn phải nói! Lớn tiếng nói lên lời Việt Việt em yêu anh! Một vạn năm!”

Tần Việt: “…ừ.”

Hạ Khải Minh: “Độc chiếm! Hừ hừ ~”

Quý Hoằng Hoà: “Tiếp nhận hắn… đi?”

Cảnh Thập: “Ôi chao, vì sao không phải thương hắn thì sẽ ngược đãi hắn chứ?”

Ai kia dưới đài che mặt: “Anh cho là ai cũng BT như anh sao…”

Cảnh Thập đắc ý cười: “Câu tiếp!”

.

. Bạn thấy đối phương là hoa gì?

Dương Sóc: “Hoa? Tôi chẳng biết gì về hoa cả… È, nếu bắt buộc phải chọn loại thì đó là hoa bibi (hoa baby/Gypsophila) đi. Tuy không thu hút, nhưng bắt buộc phải có khi phối hoa, hơn nữa mùi hương nhàn nhạt, thật dễ chịu.”

Cảnh Thập chống hàm, suy ngẫm: “Hoa bibi, rất hợp… Loài hoa thanh thuần, thật lòng thích lắm.”

Trần Mặc cảm kích: “Thiệt vậy sao? Cảm ơn… ừm, tôi thấy anh ấy giống hoa hướng dương, sáng láng như ánh mặt trời.”

Diêu Dương giơ tay: “Hoa này tôi biết, loài hoa trung thành, rực rỡ, tôn thờ…”

Dương Sóc: “Ừ, tôi rất chung tình với Mặc Mặc.”

Tần Việt: “Hoa? Hoa… hoa đuôi chó()?”

() Hoa đuôi chó: tên khoa học là Polygonum orientale L. Ở Việt Nam, nó được gọi là nghể đông, nghể bà, thuộc họ rau răm – Polygonaceae, có tác dụng chữa bệnh. Vào đây để biết thêm chi tiết.

Diêu Dương há hốc miệng: “Gì a, em đẹp trai như này ưu như này… sao lại là hoa đuôi chó?”

Thái Yêu (tác giả): “Khỉ con, hoa đuôi chó cũng được mà, loài hoa ‘đồng tâm’ đấy.” Thực ra Tần Việt chắc biết mỗi hoa đuôi chó??

Tần Việt: “Tính trẻ con?”

Thái Yêu: “Đồng tâm của đồng tâm hiệp lực ấy.”

Diêu Dương thoả mãn: “A, vậy được, rất tốt, ha ha… cảm giác của tôi với Việt Việt ư… Quân Tử Lan (Lan Quân Tử)! Loài hoa cao quý, làn gió quân tử…”

Hạ Khải Minh chen vào nói: “Quân Tử Lan? Đó rõ ràng là bà xã tôi mà.”

Diêu Dương: “Xí, tôi lấy trước rồi, chính là ví Việt Việt nhà tôi.”

Hạ Khải Minh: “Tôi vốn muốn nói bà xã tôi giống hoa Quân Tử Lan, nếu bị cậu ta dành trước thì không cần nữa… ừm, hoa bách hợp đi.”

Cảnh Thập: “Cao quý, thuận lợi, muốn sao được vậy… Khá thích hợp với Tiểu Quý.”

Quý Hoằng Hoà chủ động cầm ngón tay út của Hạ Khải Minh: “Ừm, tường vi.”

Diêu Dương: “Tường vi? Một loài hoa hồng…”

Quý Hoằng Hoà mỉm cười: “Loài hoa của tình yêu cuồng nhiệt, lời thề và sự vĩnh hằng.”

Hạ Khải Minh trở tay nắm chặt tay Quý Hoằng Hoà: “Tôi… vợ ơi, anh tốt quá!!”

Cảnh Thập gật gù, nghiêng đầu cười: “Vị kia nhà tôi, ừm, có thể ví với loại cúc dại (hoa sồ cúc – daisy, common daisy, loài hoa của trẻ em =))).”

Diêu Dương oẹ: “Chẳng thích hợp chút nào cả?”

Cảnh Thập: “Liên quan gì tới cậu? Câu kế!”

Ai kia: “Ớ? Thế hoa cúc dại mang ý nghĩa gì?”

Cảnh Thập: “Là cái thứ đó đó! Câu kế!”

.

. Giữa hai người có chuyện gì giấu diếm nhau không?

Dương Sóc: “Hình như tôi thấy vấn đề này hỏi rồi thì phải.”

Diêu Dương: “Đúng đó, vừa có vấn đề nói dối gì đấy.”

Hạ Khải Minh: “Nói dối và giấu diếm không phải giống nhau sao?”

Cảnh Thập: “Sao giống được? Cậu không nói cũng là giấu diếm thôi.”

Hạ Khải Minh: “Hở? Vậy sao?” Hắn quay đầu lại nói với Quý Hoằng Hoà: “Tôi chưa từng giấu diếm lịch sử phong lưu mà!”

Quý Hoằng Hoà cười nhạt: “Sử phong lưu của anh coi chừng tôi còn rõ hơn.”

Hạ Khải Minh che mặt: “Bà xã sắc bén quá.”

Dương Sóc: “Tôi không có gì cần giấu cả.”

Trần Mặc: “Như trên.”

Tần Việt: “Như trên.”

Diêu Dương: “Như trên!”

Dương Sóc: “Mấy người cũng nơi lỏng quá đi?”

Quý Hoằng Hoà: “Câu kế.”

Hạ Khải Minh: “Bà xã còn chưa nói anh đã từng giấu diếm tôi cái gì mà!”

Quý Hoằng Hoà: “Tôi cần phải giấu diếm anh sao? Câu kế!”

Cảnh Thập: “Được rồi, câu tiếp, ha hả.”

.

. Cảm giác tự ti của bạn là do?

Dương Sóc: “Luôn thấy mình là một người thô lỗ, luôn sợ chăm sóc cậu ấy không tốt.”

Trần Mặc an ủi: “Anh tốt lắm rồi, thật đó… Em, em thấy mình, em cũng không rõ lắm, nói chung em thấy mình không tốt, nhát gan, thích để tâm vào chuyện vụn vặt linh tinh.”

Dương Sóc: “Không đâu, anh thích em như vậy mà, thực ra em tốt lắm rồi.”

Trần Mặc mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Tần Việt: “…Tự ti? Không có mà.”

Diêu Dương: “Vì sao phải tự ti? Tôi ưu tú như này!”

Hạ Khải Minh: “Ông từ trước tới giờ chưa biết tự ti là gì!”

Quý Hoằng Hoà: “Tự ti là thuyết tương đối, đối với hắn tôi không tự ti, đối với luật sư lợi hại hơn tôi thì có đôi chút, nhưng càng tự ti càng phải cạnh tranh mà.”

Hạ Khải Minh: “Bà xã chuyên tâm công việc quá đó.”

Cảnh Thập: “Tôi cũng không tự ti, câu kế.”

.

. Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?

Dương Sóc: “Cũng coi như là công khai rồi ha? Dù sao cả đơn vị cũng đã biết.”

Trần Mặc: “Ách, chắc là thế? Người nhà, bạn bè đều biết hết rồi.”

Tần Việt: “Công khai, dù tôi không muốn thì cậu ấy cũng sẽ oang oang cho cả thế giới đều biết.”

Diêu Dương: “Đó là em khoe khoang, đương nhiên phải công khai rồi, không có gì phải giấu diếm hết.”

Hạ Khải Minh: “Công khai… È, bên tai là công khai.”

Quý Hoằng Hoà: “Ầm ĩ như vậy, coi như là bí mật đã công khai rồi.”

Cảnh Thập suy ngẫm: “Nói vậy, tôi đây coi là vẫn bí mật à, không được, lát về phải cùng hắn đi công khai.”

Ai kia dưới đài: “Mọi người biết hết rồi còn gì. 囧!”

Cảnh Thập ra vẻ nghiêm túc: “Được rồi được rồi, câu kế… À, câu (thực ra là nhảy cóc thế nào tới câu ), làm xong là có thể nghỉ ngơi rồi.”

.

. Bạn có thể yêu đối phương mãi mãi không?

Dương Sóc: “Vất vả lắm mới tới được với nhau, vì sao không mãi mãi?”

Trần Mặc: “Tôi tin chắc hai chúng tôi sẽ tiếp tục yêu nhau.”

Tần Việt: “Chắc chắn.”

Diêu Dương vui vẻ ôm tay Tần Việt: “Nhất định rồi!”

Hạ Khải Minh: “Cái này là dĩ nhiên.”

Quý Hoằng Hoà khẽ gật đầu: “Ừ, chắc vậy.”

Cảnh Thập: “Đôi bên yêu nhau, dĩ nhiên sẽ hi vọng có thể duy trì lâu dài, chỉ cần mọi ngời có thể nghiêm túc với tình cảm đó thì tình yêu này sẽ vẫn tiếp tục mãi mãi.”

Thái Yêu nhảy ra: “Được rồi, cảm ơn các vị khách quý, cảm ơn MC của khách mời, cảm ơn các vị khán giả, bây giờ chen vào đoạn quảng cáo, nghỉ giữa giờ… À, còn nữa, phần phỏng vấn sau tôi đã mời được đôi Lão Kiều tới rồi đó, ừm, bọn họ rốt cục là khán giả hay khách mời? Để chúng ta mong mỏi mãi ha!”

————-

Các bạn nhìn STT thấy là đúng không, đó là có số câu nhảy cóc, tức là không hỏi nhé!

câu hỏi – hạ

Kết thúc thời gian nghỉ giữa giờ, ha ha, mọi người chắc là sốt ruột lắm rồi ha? Ừm, tiếp sau đây, chúng tôi xin mời cặp lão Kiều bước vào sảnh nào!! [Bốp bốp bốp bốp bốp!!].

Kiều Vân Phi: “Ngại ghê, trong quán lắm việc quá.”

Khương Nham: “Tôi cứ tưởng kết thúc mới tới được, thế nào rồi, chỉ tiến hành nửa phần sao?”

Thái Yêu: “Này, chuyện này…”

Cảnh Thập: “Hoan nghênh hoan nghênh… Ừm, Thái Yêu này, thế phần sau có cần tôi làm MC nữa không?”

Thái Yêu: “Ừ, vừa rồi tôi đã bàn bạc với nhà sản xuất rồi, phần sau cậu với nhà cậu làm CP khách mời, đừng lẫn với khán giả nữa, còn việc làm MC thì để cặp lão Kiều làm.” Nói xong đưa tờ câu hỏi qua.

Lão Kiều: “Ế? Không phải chứ? Từ trước tới giờ tôi chưa làm MC bao giờ.”

Khương Nham thoải mái nhận tờ câu hỏi: “Hỏi người khác dù sao cũng tốt hơn là bị người khác hỏi, cứ như vậy đi.”

Thái Yêu: “A, nếu vợ/chồng anh đã đồng ý, vậy lão Kiều cũng đừng nhăn nhó nữa, nào, đây là vị trí của MC, nhìn coi, chúng tôi cố ý sắp ghế tình nhân đấy nhé, ha ha.”

Lão Kiều: “…”

Thái Yêu: “Xin mời các vị khách quý mỗi người ổn định chỗ ngồi, yên tĩnh, phần sau sắp bắt đầu rồi.”

Khương Nham nhìn tờ câu hỏi, sắc mặt nhăn nhíu: “ câu…”

.

. Xin hỏi bạn là bên công hay bên thụ?

Dương Sóc: “… Vấn đề này, có cần phải hỏi không?”

Trần Mặc: “…”

Tần Việt: “Câu kế.”

Diêu Dương: “Người ta là một thụ khả ái người gặp người thích hoa gặp hoa nở mỹ lệ động nhân thế này…”

Quý Hoằng Hoà: “Câu tiếp.”

Hạ Khải Minh: “Tôi là chồng, anh ấy là vợ, ha ha ha ha.”

Cảnh Thập: “Điều này, không phải rất dễ thấy sao?”

Tôn Lợi Thanh: “… Đấy là còn phải xem với ai…”

Lão Kiều và Cảnh Thập đồng thời lườm.

Tôn Lợi Thanh rụt cổ: “Câu tiếp…”

Khương Nham trợn mắt: “Câu …”

.

. Vì sao lại quyết định như vậy?

Tất cả mọi người đều nhất loạt im lặng, Tôn Lợi Thanh rụt rè nói: “Nếu có cơ hội…”

Cảnh Thập mỉm cười: “Cơ hội gì?”

Tôn Lợi Thanh vội vã nói: “Cho dù có cơ hội tôi cũng không lợi dụng, được rồi, câu tiếp!”

Khương Nham cứ cắm cúi mãi: “Ừ, câu tiếp theo, …”

.

. Bạn có hài lòng với tình trạng hiện tại không?

Dương Sóc: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng.”

Trần Mặc: “Ừ, hài lòng.”

Tần Việt: “Tàm tạm.”

Diêu Dương: “Qủa thực quá vẹn toàn ý chứ, ha ha.”

Hạ Khải Minh: “Đương nhiên là hài lòng rồi, không hài lòng thì tôi ngồi đây được ư?”

Sắc mặt Quý Hoằng Hoà khá ung dung: “Ừ, vẫn ổn.”

Cảnh Thập gật đầu: “Cũng không tệ lắm, khá là hay.”

Tôn Lợi Thanh: “Tôi, tôi muốn biết câu tiếp theo…”

Cảnh Thập nhìn hắn: “Thế nào, lẽ nào em không hài lòng?”

Tôn Lợi Thanh cười mỉa: “Sao có thể chứ, hài lòng… ha ha… hài lòng…”

Khương Nham nhìn qua câu tiếp theo, sắc mặt hơi bối rối: “Câu kế…”

.

. Nơi H lần đầu tiên là đâu?

Lão Kiều: “Đổi câu khác được không?”

Trần Mặc: “Đổi, đổi câu khác đi…”

Tôn Lợi Thanh: “Câu tiếp theo…”

Khương Nham hỏi Thái Yêu: “Câu này hỏi lần đầu tiên của mình hay là hỏi lần đầu tiên của mình với đối phương bây giờ?”

Thái Yêu vò đâu: “Lần đầu tiên của mình đi?”

Hạ Khải Minh: “Mau chuyển sang câu tiếp đi!!!”

Khương Nham nhìn câu tiếp, mặt mày cau có: “Câu tiếp cũng không được, thôi nhảy cóc luôn đi.”

Cảnh Thập: “Ờ, câu gì đấy, nói nghe thử coi.”

Khương Nham chần chờ: “Câu đó là…”

.

. Dáng vẻ của đối phương khi đó?

Im lặng… .

Quý Hoằng Hoà nghiêm túc nói: “MC vui lòng đổi câu khác.”

Diêu Dương cười hì hì: “Người ta là lần đầu tiên mà, vẻ mặt của Việt Việt đẹp kinh người…”

Tần Việt nhoáng cái bịt miệng cậu ta: “Câu tiếp.”

Khách mời xung quanh thu hồi ánh mắt hình đao, sau đó nhìn Khương Nham.

Khương Nham bối rối kín đáo đưa phiếu câu hỏi cho lão Kiều: “Anh đọc đi.”

Lão Kiều cầm lấy: “Ừ, câu tiếp là…”

.

. Câu nói đầu tiên vào buổi sáng của đêm đầu tiên là?

Im lặng… .

Diêu Dương: “Ừm a u o… Ô ô…” Tay Tần Việt vẫn không buông lỏng.

Mắt đao nhất tề bắn về phía Thái Yêu.

Thái Yêu cầm chậu rửa mặt che ở phía trước: “Đừng trách tớ mà, đây là câu hỏi rập khuôn…”

Lão Kiều hừ lạnh một tiếng: “Câu kế!”

.

. Số lần H mỗi tuần?

Dương Sóc: “ đến lần, thi thoảng lần, nhiều lần quá không tốt với cơ thể Mặc Mặc.”

Trần Mặc đỏ mặt gật đầu: “Ừ…”

Tần Việt: “Tôi cũng không khác với Dương Sóc là mấy, hơn nữa chủ yếu là do tôi bận quá, đôi khi cả tuần cũng không có nhà.”

Diêu Dương: “Đáng thương đoá hoa mảnh mai tôi đây, đêm khuya lẻ loi hiu quạnh… ai…”

Tần Việt nhéo cánh tay cậu ta: “Đừng uốn éo nữa, không phải có cả đống đồ chơi sao.”

Diêu Dương bĩu môi: “Có nhiều đồ chơi cũng đâu bằng có anh bên cạnh.”

Tần Việt dừng một chút: “Xin lỗi…”

Diêu Dương kinh hãi, sau đó hô to: “Ghi âm ghi âm tôi phải ghi lại trấn trạch (giữ nhà)!”

Tần Việt hắc tuyến.

Hạ Khải Minh: “Tôi cũng vậy, bình thường đều nhẫn nại, sau đó chờ bà xã rảnh mới có cơ hội, đôi khi thiệt không muốn để anh ấy đi làm, aizz, ở nhà trông con mới tốt.”

Quý Hoằng Hoà bối rối nhìn hắn: “Tôi là đàn ông!”

Hạ Khải Minh thở dài: “Tôi biết mà, cho nên tôi mới không ép anh chứ, có thể làm mấy lần là tốt lắm rồi, bao nhiêu không quan trọng, khổ quá.”

Cảnh Thập: “Xem tâm trạng thôi, không có số liệu cụ thể.”

Tôn Lợi Thanh rầu rĩ: “Bình thường là xem tâm trạng anh ta…”

Lão Kiều nhìn cái bản mặt khổ qua của ai kia, tâm trạng rất trở nên thoải mái: “Vậy câu tiếp theo…”

.

. Nếu có điều kiện lý tưởng, bạn muốn mỗi tuần H mấy lần?

Dương Sóc: “… , lần, vấn đề này chẳng phải giống với vấn đề trước sao?”

Trần Mặc: “Vì sao phải hỏi câu đấy 囧.”

Tần Việt cầm cốc nước trên bàn nhấp một ngụm: “Lão Kiều, câu tiếp là gì?”

Khương Nham nhìn tờ giấy câu hỏi, chỉ cười không nói.

Kiều Vân Phi cầm tay hắn: “Câu tiếp, ha ha…”

.

. Vậy thì H thế nào?

Dương Sóc mỉm cười: “Rất tốt, rất hạnh phúc.”

Trần Mặc trừng mắt nhìn: “Như trên.”

Dương Sóc nhìn cậu: “Làm sao nào, ngại nói à?”

Trần Mặc hừ một tiếng, chỉ cắn môi cười.

Tần Việt: “Như trên.”

Diêu Dương: “Như trên + muốn tìm bất mãn.”

Tần Việt nhéo vành tai cậu ta, thấp giọng hỏi: “Anh làm em muốn tìm bất mãn à?”

Diêu Dương oán giận: “Anh lúc nào cũng khuya mịt mới về.”

Tần Việt cười: “Từ từ thôi, chờ thăng chức là tốt thôi mà.”

Dương Sóc hỏi: “Ấy, nghe nói anh sắp được điều sang bên cục công an.”

Tần Việt gật đầu: “Ừ, cấp trên nói vậy, cũng phải cho thanh niên chút cơ hội chứ.”

Lão Kiều và Khương Nham rất vui: “Chúc mừng.”

Hạ Khải Minh ừm một tiếng mới nói vào đề: “Hí hí, đây không phải là câu hỏi có -- sao…”

Lão Kiều hỏi: “Vậy cậu nghĩ như thế nào về H?”

Hạ Khải Minh nhếch môi cười: “Như trên.”

Khán giả đồng loạt hừ một tiếng.

Quý Hoằng Hoà chỉ đỡ trán không nói.

Cảnh Thập cười lộ ra hàm răng trắng như ngọc thạch: “Như trên + tình cảm mãnh liệt.” Hắn phê bình: “Mấy người ấy à, chả mãnh liệt gì sất, phải biết ấy, H tốt đẹp nhất chính là cần thêm chút phụ trợ mới càng tốt đẹp nhớ.”

Thái Yêu: “Cấm quảng cáo…”

Cảnh Thập bắn mấy nhát mắt sắc lẻm như lưỡi dao qua, Thái Yêu mất máu quá nhiều, bị kéo vào hậu trường.

Tôn Lợi Thanh lúng túng hồi lâu, ấp úng thốt ra hai chữ: “Như trên.”

.

. Nơi nhạy cảm nhất của bản thân?

Lão Kiều đọc xong câu hỏi, trầm ngâm đôi lát: “Câu này không chắc, trước đây đã từng tham gia huấn luyện xúc giác, chỗ nào cũng có thể tập trung được.”

Khương Nham cảm thấy hứng thú: “Nói vậy là cả người đều nhạy cảm sao?”

Lão Kiều cười: “Còn phải xem đó là ai, nhưng anh biết cả người em đều nhạy cảm.”

Khương Nham đỏ mặt: “Hửm, anh nói bậy gì đó? Để bọn họ trả lời.”

Dương Sóc: “Cổ đi, cả người Mặc Mặc đều nhạy cảm hết.”

Trần Mặc: “Tôi cũng không biết chỗ nào mẫn cảm nhất…”

Dương Sóc cười gian: “Anh biết, em chỗ nào cũng mẫn cảm, hí hí.”

Tần Việt: “Nhạy cảm nhất? Ngón tay.”

Diêu Dương nghiêm mặt nhìn ngón tay Tần Việt: “Thiệt sao? Liếm có thể bắn không?”

Tần Việt cười lạnh: “Anh biết lấy ngón tay sờ rốn em sẽ hưng phấn bắn luôn chứ gì?”

Diêu Dương giả bộ e thẹn như nàng dâu.

Hạ Khải Minh: “Chỉ cần đối phương là anh ấy thì cả người tôi đều nhạy cảm.”

Quý Hoằng Hoà: “Vành tai và cổ đi, thắt lưng cũng có.”

Cảnh Thập: “Nhạy cảm nhất? Thực ra cả người tôi đều nhạy cảm, chỉ tiếc không ai có thể thăm dò ra thôi.” Anh liếc sang Tôn Lợi Thanh đang nôn nóng muốn thử, nhịn không được giội gáo nước lạnh: “Em nếu muốn thử ấy, chỉ cần đánh được anh là OK.”

Tôn Lợi Thanh nhụt chí: “Em cũng không biết chỗ nào mẫn cảm nhất.” Đệt, gặp phải anh, không mẫn cảm cũng phải mẫn cảm.

.

. Nơi nhạy cảm nhất của đối phương?

“…”

Lão Kiều ho nhẹ: “Ừ, đổi đề.”

.

. Nếu dùng một câu để hình dung đối phương lúc H, bạn sẽ dùng câu nào?

Dương Sóc: “Đẹp.”

Trần Mặc: “Rất sống động, rất gợi cảm.”

Tần Việt: “Chỉ cần không nói lời nào đã gợi cảm rồi, vừa mở miệng thì tôi hận không thể đánh cậu ấy.”

Diêu Dương: “Ha ha, Việt Việt nhà tôi dĩ nhiên là xinh đẹp tuyệt luân gợi cảm không ai bằng phong lưu phóng khoáng ô ô ô ô…” Tần Việt bịt miệng cậu, dùng mắt ý bảo Hạ Khải Minh tiếp tục.

Hạ Khải Minh: “Dịu dàng, bà xã tôi lúc H vô cùng dịu dàng, làm cho tôi động lòng không thôi.”

Quý Hoằng Hoà che miệng, một lát sau nói: “Rất nghiêm túc, rất gợi cảm.”

Cảnh Thập: “Rất đáng thương, đôi khi lại khá quyến rũ.”

Tôn Lợi Thanh khóc: “Vì sao lại đáng thương… Ừm, Cảnh Thập… Tôi cũng không biết nên nói gì, rất yêu nghiệt đi…”

Mọi người – -|||.

Lão Kiều: “Thực ra cũng không khác lắm, đa số đều thấy đối phương rất gợi cảm.”

.

. Nói thẳng ra bạn có thích H không?

Trăm miệng một lời: “Thích!”

Tôn Lợi Thanh ở một bên rối rắm: “Còn, còn phải xem là thế nào…” Đáng tiếc giọng nói quá nhỏ, không ai để ý cậu ta.

.

. Nơi hay H là?

“Dĩ nhiên là giường.”

Tần Việt: “Giường.”

Diêu Dương: “Thực ra chúng tôi đã làm ở những chỗ khác nữa nhưng bình thường đều làm ở giường.”

Mọi người gật đầu.

Hạ Khải Minh: “Cũng thế, câu dưới thế nào?”

Cảnh Thập: “Câu tiếp.”

.

. Nơi bạn muốn H thử?

Dương Sóc cười: “Chỗ nào cũng muốn thử, ừ thì, nơi muốn nếm thử nhất là bệ cửa sổ đi.”

Trần Mặc kinh hãi: “Cái gì? Bệ cửa sổ?”

Dương Sóc nghiêm trang gật đầu: “Đúng vậy, ngắm trời xanh mây trắng, chẳng lẽ không có cảm giác sao?”

Trần Mặc: “… Anh tên BT.”

Tần Việt: “Không có nơi nào đặc biệt muốn nếm thử cả, chỗ nào cũng được, chỉ cần cậu ấy dám.”

Diêu Dương: “Vậy chúng ta dã ngoại…”

Tần Việt: “Được thôi, lột hết ra rồi buộc ở đấy, anh có thể thu phí.”

Diêu Dương – -||| “Đáng ghét mà…”

Hạ Khải Minh: “Không muốn để anh ấy mệt mỏi quá, nhưng vẫn muốn làm thử trong phòng tắm, đối diện với gương, nhất định là rất kinh diễm.”

Quý Hoằng Hoà: “…”

Cảnh Thập: “Muốn nhất? Hình như tôi nếm tất rồi… Nhưng mà trong bếp cũng tốt đấy, đạo cụ nhiều mà.”

Tôn Lợi Thanh lệ chạy: “Tôi chỉ thích giường thôi, giường đi mà!”

Lão Kiều len lén nói với Khương Nham: “Hay là, lát về chúng ta cũng vào bếp thử đi?”

Khương Nham đại 囧: “Câu, câu tiếp!”

.

. Tắm trước hay sau H?

Dương Sóc: “Chưa chắc, xem tâm trạng đã.”

Trần Mặc: “… ừm, nhưng mà tắm xong làm, lát lại phải tắm.”

Tần Việt: “Chưa chắc.”

Diêu Dương: “Vậy làm trong phòng tắm, vừa tắm vừa OOXX, ha ha ha.”

Hạ Khải Minh: “Tắm xong làm, làm xong tắm, nhưng thi thoảng sẽ không tắm, cũng coi như là tình thú ha.”

Quý Hoằng Hoà lười nói.

Cảnh Thập: “Cũng tốt… Nhưng làm xong nhất định phải tắm, bằng không cả người đầy mồ hôi, khó chịu lắm.”

Tôn Lợi Thanh gật đầu: “Đúng, khó chịu lắm.”

Lão Kiều: “Ồ, xem ra đều sạch sẽ cả…”

Khương Nham trợn mắt: “Đây mới là bình thường biết không hả!”

.

. Lúc H có giao hẹn gì không?

“Giao hẹn? Giao hẹn gì?” Dương Sóc không hiểu.

Trần Mặc cũng lắc đầu.

Tần Việt nhìn sang Diêu Dương: “Giao hẹn? Nói ít làm nhiều.”

Diêu Dương thâm tình biểu diễn: “Anh em giao hẹn, lúc H không hô dừng ~~~”

Hạ Khải Minh che miệng cười: “Không giao hẹn gì cả, cần phải làm thế sao?”

Quý Hoằng Hoà lắc đầu: “Không cố ý giao hẹn gì cả.”

Cảnh Thập: “Giao hẹn? Có cần không?”

Tôn Lợi Thanh bất đắc dĩ: “Chỉ cần không muốn tôi quá đà thì tôi đã thấy đủ rồi, còn quyết định gì nữa.”

Khương Nham: “Cũng đúng nhỉ, H cần gì giao hẹn chứ.”

Lão Kiều: “Ừ, ừ, câu tiếp theo.”

.

. Bạn có phát sinh quan hệ với ai khác ngoài người yêu không?

Dương Sóc: “Không có, cứ bận mãi, đến thời gian hẹn hò còn chẳng có.”

Trần Mặc bối rối: “… Có, nhưng đó là chuyện quá khứ.”

Dương Sóc ôm thắt lưng cậu, nhẹ nhàng hôn tóc Trần Mặc: “Sau này em chỉ có thể là của anh.”

Tần Việt: “Từng có.”

Diêu Dương rơi lệ: “Anh thì ra không phải xử nam… Anh…”

Tần Việt nhìn cậu: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, chưa từng có mới không bình thường ấy?”

Diêu Dương không nghe: “Anh xem Dương Sóc nhà người ta, làm gì có đâu.”

Tần Việt nhướn chân mày: “Hắn không bình thường!”

Dương Sóc: “Aizz, hai người cãi nhau, mắc mớ gì tới tôi!”

Hạ Khải Minh: “Từng có, nhưng đấy là lúc chưa ở bên bà xã.”

Quý Hoằng Hoà: “Con gái tôi đã năm tuổi rồi đấy.”

Cảnh Thập: “Với rất nhiều người.”

Tôn Lợi Thanh: “Hừ hừ hừ, bản thiếu gia cũng với rất nhiều người.”

Cảnh Thập cười nhạt: “Với nhiều người vậy mà cũng không thấy có tiến bộ gì cả, em xác định là mình với rất nhiều người mà không phải bị nhiều người … ấy chứ?”

Tôn Lợi Thanh há mồm, nhìn Cảnh Thập lại nhìn sang Khương Nham làm MC trên đài, cuối cùng lui sang một bên.

Lão Kiều: “Tôi thì chưa có, nhưng tôi thấy rất tốt, bởi vì người đầu tiên của tôi là người tôi thích nhất.”

Khương Nham mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

.

. Đối với suy nghĩ “Nếu không chiếm được lòng người, chí ít cũng phải đạt được thân thể”, bạn tán thành hay phản đối?

Dương Sóc: “Phản đối!! Tuyệt đối phản đối!”

Trần Mặc: “Phản đối!”

Tần Việt: “Ừ, phản đối.”

Diêu Dương: “Còn phải xem là ai, nếu là Việt Việt… è, phản, phản đối…”

Hạ Khải Minh: “… Cái này, tôi… nhưng… được rồi, phản đối, aizz…”

Quý Hoằng Hoà: “Anh có cần cự nự thế không?”

Hạ Khải Minh: “Nhắc đến là lòng tôi đau, bà xã, anh lẽ nào không biết?”

Quý Hoằng Hoà không nhìn hắn.

Cảnh Thập: “Ờ… không phản đối, cơ thể đều là của tôi rồi thì lòng tất nhiên cũng chẳng chạy mất được.”

Mọi người khinh bỉ, đó là bởi vì anh đẹp trai được chưa?

Tôn Lợi Thanh: “Phản đối, mạnh mẽ phản đối!”

Lão Kiều nhìn hắn: “Cậu mà cũng có mặt mũi phản đối sao…”

Tôn Lợi Thanh đỏ bừng mặt, chần chờ hồi lâu: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, cái thời đó…”

Khương Nham nhìn phiếu câu hỏi: “Nhảy cóc câu tiếp đi, không tốt lắm…”

Lão Kiều nhìn thoáng qua: “Được rồi, nhảy cóc.”

Diêu Dương không đồng ý: “Đọc câu hỏi lên trước, chúng tôi nghe rồi hẵng nhảy cóc chứ!”

Lão Kiều khó khăn đọc câu hỏi.

.

. Nếu đối phương bị côn đồ xxx, bạn sẽ làm thế nào?

Dương Sóc sầm mặt.

Trần Mặc cắn môi không nói.

Hạ Khải Minh cười nhạt: “Nếu là tôi, tôi sẽ để hắn sống chẳng được, dám động vào người của tôi, chán sống rồi hả!”

Quý Hoằng Hoà: “Câu kế…”

Cả khoảng im lặng, Khương Nham ý bảo bên hậu trường bật một bài hát vui vui. Sau đó đọc câu hỏi.

.

. Bạn có thấy xấu hổ trước khi H không? Hay là sau đó?

Dương Sóc: “Tôi vẫn ổn, nhưng mà cậu ấy lúc nào cũng xấu hổ, có cái gì mà xấu hổ, đã là đôi chồng chồng lâu năm rồi mà.”

Trần Mặc cúi đầu nhìn giày im lặng, nhưng khoé miệng vẫn hơi nhênh nhếch.

Tần Việt: “Không có gì mà phải ngại.”

Diêu Dương giả ngốc: “Không có gì là cái gì? Có thể ăn không?”

Hạ Khải Minh cười ha ha: “Tôi mới không ngại đâu, nhưng mà bà xã tôi trông khá bình tĩnh, song trong lòng lại mắc cỡ chết được.”

Quý Hoằng Hoà nhéo cánh tay: “Câm miệng câm miệng, anh nói của anh thôi, nhắc tới tôi làm gì!”

Cảnh Thập: “Xấu hổ? Xin lỗi, tôi sao có thể xấu hổ chứ.”

Tôn Lợi Thanh cắn sô pha ôm gối: “Anh ta chẳng xấu hổ đâu!!!” Đậu má, bị ‘làm’ là mình cơ mà!

Lão Kiều nhìn thẳng Khương Nham: “Lẽ nào đôi bên đều ngại chỉ có đôi ta?”

Khương Nham mặt đỏ: “Câm miệng! Câu tiếp!”

.

. Nếu có người bạn nào đó nói rằng “Tôi rất cô đơn, cho nên chỉ mong tối nay, xin…” để xin H, vậy bạn sẽ?

Trăm miệng một lời: “Không đời nào!”

Hạ Khải Minh: “Vấn đề gì vậy, mau đổi đi!”

.

. Bạn thấy mình hiểu H không?

Dương Sóc: “Coi như am hiểu đi?” Anh nhìn qua Cảnh Thập và Hạ Khải Minh: “Nhưng mà còn phải xem là ai so với ai.”

Trần Mặc chỉ cười, không nói lời nào.

Tần Việt: “Tàm tạm.”

Diêu Dương: “Học nhiều, đọc nhiều, luyện nhiều rồi cũng sẽ am hiểu hết.”

Tần Việt nhướn mày: “Luyện tập nhiều?”

Diêu Dương nhăn nhó: “Chờ anh không bận đã rồi hai ta lại bàn…”

Tần Việt: “…”

Hạ Khải Minh: “Am hiểu! Long dương kiểu, không kiểu nào không biết.”

Quý Hoằng Hoà: “Anh dám đùa giỡn lưu manh tại đây hả?”

Cảnh Thập: “Am hiểu, long dương kiểu, không kiểu nào không biết.”

Tôn Lợi Thanh ai oán: “Không thể hiện thì chết chắc???”

Lão Kiều cười: “Về rồi tôi phải học các cậu mới được.”

Khương Nham đại 囧: “Anh nói bậy gì đó, mau sang câu khác đi…”

.

. Vậy còn đối phương?

Diêu Dương: “Tôi muốn hư hư (đi tiểu tiện)… Không nhịn được rồi!!”

Dương Sóc: “Tôi muốn ra ngoài hút thuốc.”

Tần Việt nhắm mắt im lặng.

Diêu Dương: “Câu này ấy, quá cao siêu rồi, tôi đi hư hư, Mặc Mặc anh đi không?”

Trần Mặc gật đầu: “Được thôi.”

Hạ Khải Minh duỗi lại thắt lưng: “Ô, mệt chết rồi… Muốn về nhà ôm vợ ngủ.”

Quý Hoằng Hoà giả vờ không nghe thấy.

Cảnh Thập cười hỏi Tôn đại thiếu: “Cậu am hiểu không?”

Tôn đại thiếu cầm cái chén không: “Gì nhở, tôi muốn uống nước, lấy chỗ nào?”

Kiều Vân Phi: “MC không dễ làm.”

Khương Nham: “Anh muốn uống gì? Em đi lấy…”

————–

Vợ của hỗn đản số

Trần Mặc phải tăng ca, cậu gọi điện thoại cho Dương Sóc, để anh hết ca làm thì đi đón con về nhà.

—-

Con trai, Dương Thần đã ba tuổi, là đứa con thứ của anh trai Dương Sóc. Ban đầu, mẹ Trần Mặc muốn để chị dâu của cậu đẻ đứa thứ hai rồi lấy đó làm con thừa tự cho cậu, tiếc thay đứa thứ hai là một bé gái. Thực ra, Trần Mặc rất thích con gái, nhưng mà cha mẹ hai bên lại đều không đồng ý, thấy hai người đàn ông nuôi một bé gái không tiện lắm, vẫn may vợ Dương Minh không chịu thua kém, cách năm đã đẻ một bé trai nữa làm mẹ Dương sướng rên cả người, em bé vừa đầy tháng đã quả quyết để Dương Sóc nhận làm con thừa tự.

Bởi vì một đứa con, Dương Sóc còn náo loạn một hồi với người trong nhà, anh dùng lý lẽ đúng đắn nói không muốn để một người ngoài chia xẻ Trần Mặc, tình yêu của Trần Mặc, anh muốn độc chiếm toàn bộ. Sau đó bị mẹ Dương lải nhải cả tháng trời liền, lại bị mẹ Trần mắng qua điện thoại đến tối tăm mặt mũi, thế là đành phải thoả hiệp.

Lúc đặt tên, Dương Sóc kiên trì muốn đặt là Dương Trần, làm Trần Mặc cảm động quá chừng, cuối cùng vẫn phải gạt bỏ. Một đứa bé mà tên Dương Trần thì ngốc chết được. Cuối cùng, hai người cùng nhau trù tính, đổi chữ Trần thành chữ Thần, lúc thông báo cho cha mẹ già nghe, ba Dương liếc cho một cái sắc lẻm: “Có ai đặt tên như thế sao? Thằng cả tên Dương Minh (sáng tỏ, rõ ràng), mầy tên Dương Sóc(trăng non), sinh một đứa con tên Dương Thần(sáng sớm)? Ai không biết còn tưởng con ba mầy chứ, đừng có đặt thế, lấy tên khác đi.” Vẫn là Trần Mặc thông minh, nhớ tới hôm em bé sinh trời có đổ con mưa nhỏ, thế là lấy thêm một chữ nữa: Phi (tầm tã).

Vậy mà nhoáng cái Dương Thần Phi đã ba tuổi rồi, Dương Sóc và Trần Mặc chính thức “kết hôn” đã được gần bảy năm, bảy năm nay, hai người sống cũng khá ổn, ngọt ngào hạnh phúc, đến ngay cả cãi nhau cũng rất ít, làm Dương Minh ước ao vô cùng, lúc rảnh rỗi sẽ dạy vợ anh rằng: “Em xem vợ chú hai đó, hiền lành dịu dàng chịu khó biết bao nhiêu…” Kết quả bị vợ vỗ bộp phát vào bụng: “Muốn thế thì đi tìm con khác đi!” Dương Minh nhún vai, anh cũng chỉ nói miệng thôi, từ khi bị nữ sát tinh này thu phục, đồng chí Dương Minh đối xử nghiêm trọng nghiêm túc nghiêm ngặt với bản thân thoáng cái đã trở thành vợ quản nghiêm rồi.

Hiện tại, Dương Sóc là phó sở trưởng của đồn công an, năm ngoái Tần Việt đã bị điều đến cục công an nhậm chức rồi; Trần Mặc cũng được thăng chức, làm quản lý của phòng phiên dịch, ngoại trừ Tiếng Anh, cậu còn tự học tiếng Nhật và tiếng Pháp, thi thoảng ban đêm nói mớ đều là giọng nước ngoài, làm phó sở trưởng Dương Sóc khóc không ra nước mắt; Diêu Dương bây giờ cũng mang dáng dấp thầy dạy học của người ta, ngày nào cũng âu phục cà vạt gọng kín vàng, trông hệt như tinh anh vậy, thế nhưng chỉ có người tiếp xúc với cậu ta mới hiểu, người này chính là một tên tâm thần, chẳng có xíu quan hệ nào với phần tinh anh đó cả.

—–

Dạo này trong đồn cũng không có chuyện lớn gì, tên phó sở trưởng này cúp điện xong thì nôn nóng sốt ruột ngồi chẳng yên thân. Lúc chưa thăng chức anh còn hay chạy đi đây đi đó được, bắt trộm điều tra dân tình gì đó, bây giờ đã làm quan, mỗi ngày trừ họp ra thì chẳng làm gì khác cả, động tác lớn nhất chính là chỉnh đốn bầu không khí trong đồn cảnh sát, sau đó mang theo một đám tay mơ ra ngoài dạo một vòng, lúc về thì chìa hai tay ra, oán giận thở dài với thủ trưởng của anh, Chu sở trưởng: “Không có trộm vặt, không có cướp bóc, không có tai nạn xe cộ, không có nơi nào cần chúng ta cả.” Kết quả bị Chu sở trưởng lải nhải một hồi quay lại phòng làm việc.

Thằng cha này, đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn như con nít vậy? Thiệt làm người ta lo lắng… .

Dương Sóc trừng mắt nhìn đồng hồ treo tường, hết nhìn nó đổi sang nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn xong thì lại nhìn tới điện thoại di động, nhìn hết tất cả những thiết bị chỉ thời gian xong thì bắt đầu tự hỏi: “Sao mãi mà chưa hết giờ làm vậy sao còn chưa hết giờ làm vậy a? Có phải đồng hồ hỏng rồi không?”

Chu sở trưởng đi tới cục họp, cả đồn công an anh là lớn nhất, không ai dám đắc tội anh, nhưng không có nghĩa là không ai dám liếc xéo anh. Đại Lưu của lúc đầu giờ đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hắn căn răng sửa sang văn kiện, mở một cuộc họp nhỏ hội ý với thuộc hạ xong thì nhìn ngứa mắt quá, nổi giận đùng đùng gào lên với Dương Sóc: “Anh Dương, anh nếu có việc thì có thể về sớm, thực sự không cần ý kiến gì với chúng em hết!!”

Dương Sóc lắc đầu nghiêm túc: “Như vậy sao được, anh phải làm gương tốt, anh sao có thể về sớm chứ? Anh không phải người vô trách nhiệm như vậy.”

Đại Lưu thổ huyết phát, cào cấu bàn một trận, hận không thể cào thủng mặt bàn: “Vậy anh cũng đừng quấy rầy bọn em chứ!!!”

“Không phải là anh chỉ hỏi giờ sao đây là quấy nhiễu mấy chú sao Đại Lưu ơi Đại Lưu à anh đã là phó cục trưởng rồi nhất định phải lý trí phải thành thục phải đối đãi đúng đẵn với toàn bộ sự vật sự việc chú nói vậy làm anh vô cùng đau lòng có biết hay không?” Dương Sóc tuôn một tràng dài không ngừng nghỉ bày tỏ ấm ức trong lòng mình, sau đó nghiêm trang hỏi: “Còn mấy phút thì tan ca vậy?”

Đại Lưu miệng sùi bọt mép, chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.

Rốt cục cũng chờ được tới giờ tan tầm, phó sở trưởng Dương thoáng cái như hoá thành bụi mù sắc lam biến mất trong đồn công an, dáng người di hình hoán ảnh mạnh mẽ làm cậu cảnh sát mới vào sùng bái không lời nào tả xiết.

—–

Bởi vì việc thăng chức, cho nên không thể lái chiếc xe Land Rover mà anh thích nữa, Dương Sóc nhịn đau bỏ chiếc xe thân yêu trả lại cho anh trai của mình, sau đó lấy chiếc xe Buick Dương Minh mới mua lái về nhà, Dương Minh tức mà chỉ biết nghiến răng.

Cổng nhà trẻ bị các phụ huynh tới đón con em chen chật như nêm cối, bên trong cánh cửa có một thầy giáo nhã nhặn đứng đó duy trì trật tự. Dương Sóc nhận ra người này.

“Thầy Cao.” Dương Sóc chen đến phía trước, chào hỏi với thầy: “Bận quá nhỉ.”

Cao Mẫn quay đầu thấy anh, cười dịu dàng: “Đúng vậy, nhưng cũng chỉ bận một lúc thôi, hôm nay sao không phải Trần Mặc tới?”

“Cậu ấy tăng ca rồi, để tôi tới đón con.” Dương Sóc cười hì hì, nhướn cổ nhìn vào trong, nhìn khắp nơi xem con mình đâu.

“Dương Thần Phi đang chơi trong phòng học đó, bình thường đều là chờ các phụ huynh tới đón con tan hết rồi Trần Mặc mới đưa nó đi, nói đông quá, sợ bé bị va chạm.” Cao Mẫn giải thích một chút: “Anh Dương đợi lát nữa nhé.”

“Được, được, tôi không vội, ha ha.” Dương Sóc đứng sang một bên, bởi vì chưa cởi đồng phục cảnh sát nên đứng đó cứ như thần canh cửa vậy, thoáng cái đã trở thành công cụ hữu ích để mấy phụ huynh hù con họ.

Phụ huynh A: “Không được chạy loạn, không thấy chú cảnh sát đứng kia à? Cẩn thận chú ấy bắt con đi đấy.”

Phụ huynh B: “Không được khóc, chú cảnh sát ghét nhất đứa nào khóc nhè, chú ấy sẽ bắt con đi rồi không cho con ăn cơm đấy.”

Phụ huynh C: “Lại mè nheo nữa rồi? Con nhìn xem, chú cảnh sát tới bắt con kia kìa, ai bảo con không học tốt!”

Dương Sóc mặt ngoài mỉm cười trong lòng luống cuống: “Ai thèm bắt con mấy người, chú cảnh sát cũng không phải người xấu!! Con mấy người trong xấu như thế, quỷ cũng không thèm bắt!”

Rốt cục chờ tới lúc mọi người gần tan hết, Cao Mẫn mang theo Dương Sóc vào phòng học mẫu giáo bé, cách cửa sổ, anh chỉ thấy con trai mình đang chơi xếp gỗ cùng với một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Dương Thần Phi: “Tớ muốn hình tam giác.”

Bé trai kia đưa cho nó một miếng xếp gỗ hình tam giác màu vàng.

Dương Thần Phi: “Cậu ngốc thế, tớ muốn lấy miếng chóp đỏ, cậu đưa cho miếng chóp vàng làm chi?”

Cậu bé cười ngây ngô, lại lấy miếng gỗ hình tam giác màu đỏ đưa cho Dương Thần Phi.

Dương Thần Phi một tay chỉ vô góc: “Đi, lấy cún con tới đây.”

Cậu bé vui vẻ chạy tới góc tường, gạt đồ lấy ra một con chó đồ chơi, lại vui vẻ chạy lại, vẻ mặt lấy lòng đặt trước mặt cậu bạn Dương Thần Phi.

Dương Thần Phi nói: “Ngoan.”

Cậu bé cười hì hì quệt nước mũi.

Dương Thần Phi cau mày: “Bẩn chết được.”

Cậu bé mếu máo, loanh quanh tìm chiếc khăn mùi xoa, cuối cùng vẫn đành nhận lấy chiếc khăn tay Dương Thần Phi đưa cho để lau tay và lau mặt.

Cao Mẫn nhỏ giọng nói với Dương Sóc: “Đứa nhỏ kia tên Đinh Cường, khi còn bé bị sốt một trận, đầu óc hơi trì độn, người đã năm tuổi rồi nhưng nhìn qua chỉ như đứa trẻ hai ba tuổi thôi. Tuy nhìn hơi ngốc nhưng người cũng khá thông minh, chỉ là phản ứng hơi chậm.” Bởi vì bây giờ có rất nhiều phụ huynh đều sợ con mình chơi với đứa ngốc cũng sẽ trở nên ngốc, cho nên đứa trẻ này ở nhà trẻ không được ai thương. Nhưng từ khi Dương Thần Phi tới nhà trẻ này thì đã thu Đinh Cường vào tay, trở thành cái đuôi của chính bé, đi đâu cũng mang theo chơi, hai đứa trông khá hợp nhau.

“Không sao cả, trẻ con rất đơn giản, chúng ta không cần thiết… lấy quan niệm giá trị không tốt đẹp gì của người lớn áp đặt lên người bọn trẻ.” Dương Sóc tỏ rõ mình không để ý, lại hỏi: “Phụ huynh bé đó chưa tới đón sao?”

“Ừ, ba bé hình như là công nhân của một công trưởng, mỗi ngày đều làm việc cực khổ, chính là muốn bé được giáo dục tốt, nghe nói mẹ bé bởi vì bé bị sốt quá đâm ngốc nên đã chạy theo người khác, cho nên bé con khá đáng thương.” Cao Mẫn nhìn Đinh Tường, lặng lẽ thở dài, nỗi lòng đa sầu đa cảm lại nổi lên, vành mắt có hơi đỏ.

Dương Thần Phi vừa ngẩng đầu đã thấy ba mình, hăng hái đứng lên, chạy phình phịch ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi: “Ba lớn ba lớn ơi.”

Đinh Cường cũng chạy phình phịch theo ra ngoài, hai tay mở to: “Ba lớn ba lớn ơi.” Chạy tới cửa thì phát hiện ba mình chưa tới, cứ ngây ngốc đứng đó.

Cao Mẫn sờ sờ đầu nó: “Đinh Cường, ba con chưa tới, phải chờ lát nữa mới được về nhà.”

Đinh Cường ước ao nhìn Dương Thần Phi được Dương Sóc bế lên, buồn bã ừm một tiếng.

“Hai người đi trước đi, tôi cùng bé chờ thêm lát nữa, đợt thêm một lát là ba bé tới rồi.” Cao Mẫn dắt bàn tay của Đinh Cường, dùng khăn tay Dương Thần Phi đưa lau mặt lau tay cho bé: “Phi Phi, khăn tay của con chờ thầy giặt rồi lại đưa cho con nhé?”

Dương Thần Phi gật đầu, lại lắc đầu: “Thầy ơi, con không cần nữa đâu, thầy giặt rồi đưa cho Đinh Cường luôn đi, cậu ấy lúc nào cũng quên mất khăn tay của mình.”

Cao Mẫn vỗ vỗ cái mặt tròn béo của Dương Thần Phi, lại cúi đầu nói với Đinh Cường: “Đinh Cường, bạn Dương Thần Phi quyết định tặng cho con chiếc khăn tay này, mau nói cảm ơn đi.”

Đinh Cường vui vẻ cuộn khăn tay lại, hô to với Dương Thần Phi: “Cảm ơn, cảm ơn!”

Dương Thần Phi xoay mặt qua, vùi vào cổ Dương Sóc: “Ngốc chết đi được.”

Dương Sóc buồn cười nhìn lỗ tai thằng con đỏ rực.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, nhà họ Dương đã hẹn nhau cứ tối thứ sáu thì về nhà cha mẹ ăn cơm, để hai đứa nhỏ chơi với nhau cho thêm tình cảm anh em, chờ đến thứ hai lại đón về. Như vậy cũng có thể giúp hai người cha của bé có thời gian thân mật, cũng có thể để hai lão thân cận với cháu mình. Một việc mà lợi cả ba đằng.

Dương Sóc mang con trai theo, đi tới chỗ Trần Mặc làm chờ cậu hết ca, sau đó ba người lái xe về phía nhà ba Dương mẹ Dương ở vùng ngoại thành.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio