Càn Song Khôn Đối

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hiên

Tuy rằng trong tâm khảm Hoa Thành, mối quan hệ của hắn và Mộ Tình rất tệ nhưng hắn vẫn là dựa vào bản lĩnh của chính mình, bất động thanh sắc đi theo Tạ Liên tám trăm năm, tự phụ là tín đồ trung thành nhất của Thái tử Tiên Lạc.

Tạ Liên lần thứ ba phi thăng, Hoa Thành thầm nghĩ quả nhiên ca ca hắn sinh ra có mệnh làm thần. Hoa Thành hóa thân thành ngân điệp, lưu luyến đậu trên đầu ngón tay Tạ Liên, đem dung nhan của đối phương khắc sâu vào trong tâm trí.

Lúc này, Phong Tín và Mộ Tình biến thành phân thân là Nam Phong và Phù Dao xuất hiện trước mặt Tạ Liên, Hoa Thành đi trước một bước ẩn nấp. Hai người kia xuất thân đều là người hầu của Tạ Liên, vậy mà lại làm võ thần trước y một bước đến mấy trăm năm. Hoa Thành thấy hai người bọn họ rất không vừa mắt, nếu không phải úy kị Tạ Liên, hắn đã thu thập họ từ lâu. Đương nhiên, tring mấy trăm năm này, phiền toái Hoa Thành mang đến cho bọn họ cũng không hề ít...

Nghe lén một chút, hắn biết được bọn người Tạ Liên đến đây là để đối phó "Quỷ Tân Lang" ở Dữ Quân sơn. Hoa Thành rời khỏi trà lâu, đi trước một bước đến Dữ Quân sơn thăm dò kĩ càng. Thì ra là do một nữ quỷ thuộc hạ của cấp Hung Thanh Quỷ Thích Dung, tục xưng Thanh Đăng Dạ Du gây ra.

Một quỷ cấp Hung nào đáng để Quỷ Vương để vào mắt, nhưng nhắc đến cái tên Thanh Quỷ Thích Dung, ai nấy đều sẽ không thoải mái. Mọi người đều biết, tựa như việc phân Thượng Thiên Đình và Trung Thiên Đình ở Thiên Giới, quỷ cũng phân Ác - Lệ - Hung - Tuyệt. Mà Thanh Quỷ Thích Dung này chỉ là gom đủ số để cùng Hoa Thành, Hạ Huyền và Bạch Vô Tướng xưng Tứ Đại Hại.

Tuy rằng Thanh Quỷ Thích Dung cũng chỉ là một Hung lại xưng "gần Tuyệt" nhưng lý do gã khiến mọi người không thoải mái chính là phẩm vị thấp kém của gã. Gã thường xuyên bắt chước các vị Tuyệt khác, bắt chước Hoa Thành tạo mưa máu, bắt chước Hắc Thủy cắn nuốt quỷ nhân, còn bắt chước Bạch Vô Tướng mang mặt nạ.

Cái đó thì thôi đi, chuyện gã khiến mọi người không thể chấp nhận nổi chính là, Thanh Quỷ Thích Dung vậy mà lại là một Địa Khôn. Địa Khôn là giấc mộng đẹp, là vật hiếm hoi mà mọi người khát khao hướng tới. Trong truyền thuyết Địa Khôn là nhu mỹ, là diễm lệ mê hoặc nhân tâm.

Nhưng nhìn thấy Thích Dung, mọi niềm tin về Địa Khôn trong lòng mọi người đều tan biến. Thích Dung thông thường sẽ thiên về tiểu quỷ và tiểu hài nhi, nhưng mỗi khi "định kì" của Địa Khôn đến, gã liền sẽ bắt một đống Cùng Nghi tới hầu hạ mình. Dùng xong rồi gã liền gϊếŧ sạch toàn bộ làm thành "rừng xác treo ngược".

Mà ở Dữ Quân sơn lúc nãy cũng có một "rừng xác treo ngược" như thế, là gã tạo ra cho nữ quỷ thủ hạ kia. Hoa Thành suy nghĩ trước sau một phen, rồi quyết định hộ tống Tạ Liên vào núi. Mà khi Hoa Thành biết Tạ Liên là ngồi trên kiệu hoa vào núi, hắn liền có chút không ngờ được mà đình trệ khuôn mặt.

... Ca ca... ngồi kiệu hoa... mặc áo tân nương...

Hoa Thành liền có một loại xúc động, hắn muốn là người vén khăn phủ đầu của tân nương. Vì thế, từ lúc Tạ Liên lên kiệu hoa vào Dữ Quân sơn, ánh mắt Hoa Thành luôn nhìn chằm chằm kiệu hoa không rời.

Quả nhiên, không bao lâu hai người Nam Phong và Phù Dao đã bị những thuộc hạ của Hung trong núi này dẫn đi. Hoa Thành lắc đầu, cuối cùng vẫn là hắn đến bảo hộ ca ca, hai kẻ chướng ngại kia quả nhiên đều là phế vật.

Vì thế Hoa Thành thong dong hiện thân, đi về phía chiếc kiệu hoa bốn phía không một bóng người. Hoa Thành bỗng thấy mình thật may mắn khi hắn là quỷ, tim không còn đập từ lâu, nếu không trái tim hắn đã sớm nhảy khỏi lồng ngực. Cho dù nội tâm có chút khẩn trương, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh không biểu lộ ra ngoài.

Tuy rằng biết Tạ Liên lúc này đang đội khăn voan không nhìn thấy mình, nhưng hắn vẫn quyết định sẽ chủ động một chút để gây ấn tượng tốt, bày ra vẻ tốt đẹp nhất của mình cho Thái tử điện hạ xem.

Hoa Thành bước đến kiệu hoa trước mặt, hắn hơi mở mành kiệu lên, vươn một bàn tay về phía người một thân hồng y hỉ phục kia. Lẳng lặng chờ đợi đối phương có thể đặt bàn tay của y lên.

Do dự một lúc lâu, người trên kiệu nhẹ nhàng đặt tay lên tay Hoa Thành. Nhịn xuống nội tâm kích động, Hoa Thành thay đối phương mở mành kiệu, "tân nương" chậm rãi đi ra.

Chỉ nhìn tay đối phương, Hoa Thành liền biết trước mặt hắn vẫn là vị "Hoa Quan Võ Thần" mà hắn kính ngưỡng nhất. Hoa Thành cẩn cẩn thận thận cố gắng không động mạnh vào tay Tạ Liên, hướng về phía trước bước từng bước.

Ngày thường, Hoa Thành một thân hồng y đỏ hơn lá phong, lúc này Tạ Liên cũng mặc trên người hỉ phục rực lửa. Hai người sóng vai bước đi, thực sự tạo ra cảm giác như họ đang tiến vào hỉ đường. Cho dù trong lòng có loại hy vọng xa vời này, Hoa Thành cũng không dám mạo phạm người trước mắt, hắn thu lại suy nghĩ, tiếp tục cùng y tiến lên phía trước.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Hoa Thành dùng bản thể chạm đến Tạ Liên sau mấy trăm năm. Nghĩ đến đây Hoa Thành lại thầm có chút kích động, hắn tùy chân giẫm mạnh vào bộ xương khô trên mặt đất, phá giải mê trận đơn giản không đáng nhắc đến nằm trước mặt.

Đi chưa được mấy bước nữa thì "rừng xác treo ngược" đã hiện lên trong tầm mắt, Hoa Thành dừng bước bung dù đỏ che cho Tạ Liên. Cũng không thể để ca ca bị mấy thứ đồ vật xú uế này xối lên người. Đến cuối con đường, xuyên qua rừng xác liền đến ngôi miếu của nữ quỷ hành ác kia.

Nhiệm vụ giải quyết nữ quỷ của Tạ Liên lần này Hoa Thành không muốn thay y làm. Hiện tại hắn đã tới lúc nên ẩn thân rời đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn rất muốn mở khăn voan đỏ của tân nương...

Hoa Thành tự cảnh cáo mình không được làm ra việc đường đột, nên hắn định khẽ vạch một chút xem trộm, xem một cái liền buông xuống...

Mà khi tay Hoa Thành vừa mới chạm vào khăn voan, liền chạm đến sự cảnh giác của Tạ Liên. Tạ Liên liền bắt đầu tấn công, một dải lụa trắng đánh úp về hướng Hoa Thành, gió tốc lên làm khăn voan cứ vậy rơi xuống đất.

Hoa Thành vì chưa chuẩn bị tốt bổn tướng để gặp mặt Tạ Liên nên theo phản xạ hắn liền hóa thành hàng trăm con Tử Linh Điệp bay về phía bầu trời đêm. Nhưng Quỷ Vương của chúng ta cũng không từ bỏ cơ hội ngắm "tân nương" trang điểm này.

Hắn dùng linh thức gắn vào một con bướm bạc có chức năng ghi hình, bay chậm nhất, còn lưu luyến ở xung quanh Tạ Liên lượn hai vòng, đem bộ dáng, phục trang cùng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ vài phần nhu mỹ, vài phần lệ nhan của đối phương khắc ở trong lòng.

Sau khi giải quyết mọi chuyện ở Dữ Quân sơn, bọn người Tạ Liên trở về Thiên Giới. Mà Hoa Thành một mình về đến Quỷ thị, vốn dĩ tám trăm năm hắn đều nhịn được nhưng hôm nay được chạm vào đối phương, lại còn nhìn thấy bộ dạng tân nương của y... Hoa Thành liền ngứa ngáy trong lòng, có chút kiềm chế không được. Hắn quyết định đổi một lớp da khác đi gặp Tạ Liên.

Mà mặt khác bên kia, Hạ Huyền hoàn thành kì nguyện của Địa sư, sau khi đem tiểu hài tử về nhà, hắn và Sư Thanh Huyền cùng nhau trở về Thượng Thiên Đình.

Vốn dĩ Hạ Huyền còn muốn tách ra, đi một chuyến về Hắc Thủy đảo của mình. Nhưng hôm sau khi vừa trở về, Sư Thanh Huyền lại tìm tới, hơn nữa lần này lại mặt ủ mày ê. Hạ Huyền không kiên nhẫn nói:

"Ngươi vác khuôn mặt khóc tang đến chỗ ta làm gì? Muốn làm ta không thoải mái à?"

Sư Thanh Huyền ngày thường lúc nào cũng hi hi ha ha, ở bên Hạ Huyền nói đủ thứ chuyện trên đời, luôn vô tâm vô phế mà cười. Y rất ít khi tâm tình không tốt, chỉ là đôi khi ngẫu nhiên sẽ có chút giận dỗi hoặc bực mình với Hạ Huyền nhưng chỉ là vụn vặt. Nhưng hôm nay, y thực sự không vui...

Sau khi trừng mắt nhìn đối phương một lúc lâu, Hạ Huyền nói:

"Ai chọc ngươi?"

Sư Thanh Huyền đen mặt, bĩu môi ghé vào bàn Địa sư điện, tâm bất cam tình bất nguyện nói ra một cái tên:

"Bùi Minh."

Hạ Huyền nhíu mày, Bùi Minh tọa trấn võ thần phương Bắc. Một trong "Tam Độc Lựu", là bạn của kẻ thù Sư Vô Độ. Hạ Huyền nói tiếp:

"Hắn làm sao vậy?"

Sư Thanh Huyền đập bàn nhảy dựng lên, cả giận nói:

"Hắn!..."

Rồi lại nói không được nữa. Y vứt cả mặt mũi đem chuyện vừa rồi xảy ra trong Phong Thủy điện kể cho Minh Nghi nghe.

Vừa rồi Sư Thanh Huyền đi tìm ca ca y, lại gặp được Bùi Minh ở trong phòng Sư Vô Độ. Nếu là ẩm trà chơi cờ cũng thôi đi, không ngờ lại làm việc xấu xa kia. Vốn dĩ "Tam Độc Lựu" đã ảnh hưởng thanh danh ca ca y, nên Sư Thanh Huyền vốn đã chướng mắt Bùi Minh.

Đáng chết tên củ cải hoa tâm này, Bùi Minh! Hắn lại dám duỗi tay lên người ca ca ta!

Hạ Huyền yên lặng ngồi đợi Sư Thanh Huyền, nhưng lại không nghe y nói tiếp. Lúc này một trận lan hương thổi qua, Hạ Huyền mở to hai mắt nhìn. Tuy rằng ngụy trang thành Địa sư Cùng Nghi, nhưng cốt lõi hắn vẫn là Thiên Càn, cái mũi vẫn cực linh.

Nhận thấy được tin hương của Sư Thanh Huyền hỗn loạn, Hạ Huyền rất muốn nói với y, nhắc nhở y dùng Thanh Tâm Đan. Nhưng Sư Thanh Huyền còn chưa biết người trước mặt đã biết bí mật của y. Mà nếu cứ tiếp tục như vậy, tin hương Thiên Càn của hắn cũng sẽ bị kéo ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio