Cận Thân Bảo Tiêu

chương 124: sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn vào đôi mắt khinh thường của Tống Ngụ Thư, Diệp Thu đột nhiên tỉnh ngộ lại. Sau một hồi giằng co hai bên nam nữ, giả dụ bản thân chạy trốn thì rất có thể sẽ luôn bị cô ấy dẫm đạp. Bản thân không có kinh nghiệm trong chuyện trai gái, thiếu chút nữa thì trúng bẫy của đối phương.

Chuyện này không chỉ liên quan đến tình dục, nó còn có sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của người đàn ông.

Diệp Thu vứt bỏ cái ý tưởng vốn muốn nhân lúc cô ấy phòng tuyến yếu kém thì dùng chiếc nhẫn đi thăm dò ký ức của cô ấy, một tay kéo chiếc áo mà cô ta đang định mặc, cười và nói: "Tôi vẫn chưa xem đủ, đã mặc vội vào làm gì? Xấu hổ cởi ra, đến cơ hội sờ cũng không có, chỉ nhìn bằng hai con mắt thì không bõ".

"Anh có tư cách làm tên dâm dê sao?" Mặt Tống Ngụ Thư cười, con ngươi sáng long lanh. Giờ mình nằm trong tay Diệp Thu, trốn chạy là điều không thể. Nếu như nó khiến anh ta cứng rắn hơn, thì không bằng chủ động cởi mở.

Đối với người phụ nữ mà nói, có lúc lớp da kia rất rất dày, đôi khi nó lại rất rất mỏng.

Đối với sự an toàn của tính mạng mà nói, điều này…

Lớp da mỏng không là cái gì. Tính mạng còn lại mới có cơ hội trả thù sự nhục nhã của ngày hôm nay. Còn về việc mất đi một lớp da mỏng thì có thể bỏ qua tính mạng của một người phụ nữ, Tống Ngụ Thư vẫn giữ thái độ khinh thường.

"Cô đang coi thường tôi đấy à?" Diệp Thu cười hỏi. Một tay kéo cơ thể của cô ấy, không để lưng cô ta bị ngồi quá chật, tay kia sờ soạng vào đồ lót của cô ấy.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Ba phút trôi qua, Diệp Thu đầy mồ hôi hỏi: "Cái khuy của áo lót ở đâu? Sao không tìm thấy nhỉ?"

Tống Ngụ Thư liếc nhìn Diệp Thu một cái, hai tay kéo hai bên ngực, sau đó dồn vào giữa, kêu bịch một tiếng, cái dây áo con được tách ra làm hai, đầu ti màu tím tím gợi cảm lộ ra, Diệp Thu lắc lắc đầu.

"Tôi không có ý coi thường anh". Tống Ngụ Thư nói.

"…" Chết tiệt, đây là cái kiểu thiết kế áo con kiểu gì không biết? Sao lại để cái khuy cài ra trước ngực?

Diệp Thu cảm thấy mình mất hết cả sĩ diện. Bổ nhào tới cắn cắn đầu nhũ hoa của Tống Ngụ Thư, nói không rõ lời: "Chọc giận một tên háo sắc là điều rất nguy hiểm".

"Tôi đã chuẩn bị tâm lí về chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra rồi". Mặt Tống Ngụ Thư ửng hồng nói.

Tuy lời nói có vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng có chút căng thẳng. Đây là lần đầu cô gặp chuyện này, lần đầu tiên cở thể mình trần trụi trước mặt một người đàn ông và cho anh ta chiêm ngưỡng. Chen chen về phía sau dường như để thoát khỏi Diệp Thu.

"Cô thật không giống với những người phụ nữ khác. Giờ tôi hiểu Tống gia tại sao có thể đứng vững giữa những thế lực mọc lên như nấm ở Tô Hàng rồi, người đàn bà của Tống gia mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn người đàn ông của Tống gia cũng sẽ không để cho người ta thất vọng chứ". Diệp Thu ngẩng đầu nói.

"Mạnh mẽ để làm gì? Giờ chẳng phải đang nằm trong tay anh sao? À…" Tống Ngụ Thư chưa nói hết, tay kia của Diệp Thu đã sờ soạng vuốt ve đùi của cô ấy. Cảm giác ấy khiến cô ta sợ hãi, hai đùi cố gắng khép lại, không để Diệp Thu tách nó ra.

"Thực sự là tôi thích nhìn cô phản ứng kịch liệt một chút, như vậy tôi cũng có thể mạnh mẽ hơn". Tay Diệp Thu bị kẹo vào giữa hai đùi của Tống Ngụ Thư không thể động đậy, khuôn mặt tươi cười nói với Tống Ngụ Thư: "Tôi không biết còn có tên háo sắc nào thành công được như tôi không. Cô khiến tôi không có chút cảm giác khiêu chiến nào".

Tống Ngụ Thư mở hai chân ra nói: "Đừng có làm hỏng váy của tôi đấy".

"Đương nhiên rồi. Nếu tôi có thể tìm thấy cái cúc váy của cô". Diệp Thu gật đầu đồng ý.

"A…anh làm đau tôi rồi. Đợi chút…Để tôi tự làm…" Tống Ngụ Thư hét to.

Diệp Thu xấu hổ cười, bò từ người Tống Ngụ Thư sang ngồi chỗ lái xe. Tiện thể đá văng bình xịt đáng ghét kia ra, phòng Tống Ngụ Thư lại có sự phản kháng điên cuồng. Người đàn bà như cô ấy, mọi đàn ông bình thường đều rất khó có thể điều khiển được. Khi tự mình cho rằng có thể điều khiển được cô ta, cũng chính là lúc cô ta dở trò.

Tống Ngụ Thư cởi áo ra, sau đó gấp lại cẩn thận, để nó ở ghế ngồi phía sau, sau đó là chiếc váy bò ngắn, để lộ đáy quần lụa màu trắng…cởi xong quần áo, ánh mắt Diệp Thu nhìn chằm chằm vào đó. Đây là lần đầu có người phụ nữ tình nguyện cởi quần áo trước mặt mình.

Lúc Tống Ngụ Thư cởi bỏ quần áo, trần trụi trước mặt Diệp Thu. Ánh mắt Diệp Thu không có cách nào rời khỏi cơ thể đó. Cho dù có người nói người phụ nữ này là con sói, thì Diệp Thu cũng muốn xem nó thế nào.

Tống Ngụ Thư cất quần áo xong, thì ngồi lên ghế giúp Diệp Thu cởi bỏ thắt lưng. Đợi đến lúc bảo bối nhỏ của Diệp Thu thò ra, còn dùng tay sờ sờ nắn nắn, rồi từ từ ngồi xuống.

A!

Ôi!

Tiếng rên rỉ của hai người, song tiếng rên của Tống Ngụ Thư có chút đau khổ, mà tiếng rên của Diệp Thu lại vô cùng thoải mái. Cái thứ cưng cứng kia có cái gì đó ướt ướt xung quanh nó, Diệp Thu tận hưởng cảm giác này.

"Tại sao cô ở trên?" Diệp Thu nhìn cơ thể của Tống Ngụ Thư lắc lắc, mỗi tiếng kêu rên đau đớn thì lại cất tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Chẳng có luật pháp của nước nào quy định đàn ông làm chuyện này phải ở trên cả". Tống Ngụ Thư nói.

Diệp Thu có hứng, đột nhiên đẩy mông, bảo bối hướng thẳng lên phía trên, Tống Ngụ Thư kêu a một tiếng, sau đó ôm chặt lấy Diệp Thu, không để cho anh ta động đậy.

"Phụ nữ cuối cùng cũng vẫn là phụ nữ". Diệp Thu cười nhạt nói. Ấn mạnh cơ thể Tống Ngụ Thư xuống chỗ ghế phụ.

Sau khi đem hết tinh hoa trao vào cơ thể của Tống Ngụ Thư, Diệp Thu trèo lên cơ thể của Tống Ngụ Thư, giữ nguyên không động đậy.

Từ hôm nay trở đi, bản thân đã trở thành người đàn ông thực thụ rồi. Chiếc mũ của người đàn ông đội trên đầu đã bị rơi xuống, thoát khỏi nghèo khó để giàu có hơn, bước theo con đường chủ nghĩa xã hội.

Tống Ngụ Thư không chịu nổi, đây là lần đầu tiên của cô, mà Diệp Thu lại không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, bất kể cô ấy ở dưới sống hay chết, động tác của Diệp Thu mạnh mẽ như mưa rào. Tống Ngụ Thư cắn răng không kêu tiếng nào, móng tay cào cào vào lớp da bọc ghế.

Đợi đến khi hơi thở đã đều trở lại, Tống Ngụ Thư nhăn mày nói: "Có thể dậy được không?"

"Ừ". Diệp Thu bò từ người cô ấy dậy, rút mấy tờ khăn giấy lau lau cơ thể.

Tống Ngụ Thư đợi Diệp Thu dậy, hai tay chống vào ghế ngồi thẳng người dậy, không ngờ dưới mông đau ê ẩm, cô lại một lần nữa thấy cơ thể mình bị đè nặng, thình lình bị ngã về phía sau. Diệp Thu.

Diệp Thu giữ chặt cánh tay cô, lúc này ngăn đầu cô không va vào cửa xe.

"Sao thế? Biết thương hoa tiếc ngọc rồi à?" Tống Ngụ Thư châm chọc nói.

"Nếu cô cho rằng tôi và cô sau khi nảy sinh quan hệ thì nhất định phải có trách nhiệm thì cô đã nhầm. Đây chỉ là sự giao dịch công bằng mà thôi, cô thương tôi, tôi trả thù cô. Chẳng có gì khác cả. Hơn nữa, tôi cũng chưa chiếm của cô thứ gì cả, tôi đồng thời cũng đâu còn là trai tơ".

Công bằng ư? Diệp Thu nghĩ, hình như không công bằng thì phải.

Lần đầu của người con gái không có là không có. Mà phần nhiều là con trai ăn may, sau khi rửa ráy sạch sẽ lại là trai tơ.

"Nếu anh cho rằng tôi có cách nghĩ ấu trĩ, thì anh nhầm rồi". Tống Ngụ Thư vừa lấy áo khoác lên người, vừa mắng mỏ.

Diệp Thu dụi mũi cười, người con gái này thật có ý tứ, có chút thích cô ta rồi đấy.

"Cô sẽ không chuẩn bị trả thù Nùng gia chứ?" Diệp Thu ti hí nhìn cơ thể của Tống Ngụ Thư, cười nói.

"Anh đang hạ thấp chỉ số IQ của tôi rồi đấy. Giờ Nùng gia đối với tôi mà nói, còn có giá trị lợi dụng, sau này thì khó nói lắm".

"Sau này cô sẽ chẳng còn cơ hội nữa". Diệp Thu tự nhủ. "Còn về cô có trả thù tôi hay không thì tùy. Cô sẽ không nhẹ tay với tôi, tôi cũng sẽ không nể nang gì cô. Cô nói xem, bây giờ nên về ngủ hay không?"

Tống Ngụ Thư mặt lạnh như tiền không trả lời câu hỏi của Diệp Thu, đợi Diệp Thu lái xe trở về.

Lúc Diệp Thu lái xe tới tốc độ tối đa, Tống Ngụ Thư vẫn ở chỗ cũ. Bên cạnh vẫn đỗ chiếc xe Ferrari màu đỏ.

Cửa xe Ferrari mở ra, Trương Khuyết nói với Diệp Thu nói: "Anh thắng rồi, lần sau tôi sẽ thắng anh".

Nói xong, không đợi Diệp Thu nói, cửa xe lại đóng lại. Ferrari lao vù vù đi xa.

Tống Ngụ Thư nhìn Tống Ngụ Ngôn hỏi: "Sao không đánh xe về trước?"

Tống Ngụ Ngôn không trả lời câu hỏi của chị, ngược lại chỉ cười hỏi Diệp Thu: "Anh chiếm được chị ấy rồi hả?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio