Diệp Thu liếc mắt nhìn bộ ngực bằng phẳng của cô gái, bất lực nói: "Xin lỗi, bệnh của cô hết cách chữa, cho dù Hoa Đà có sống lại cũng chịu. Tôi không giúp nổi cô."
"..."
Diệp Thu trở thành ngôi sao lớn của quảng trường Tân Thiên Địa, bất luận là đi đến đâu cũng có người chào hỏi hắn và gọi hắn là "thần y". Theo cái nhịp sống nhanh chóng của cuộc sống hiện đại, cơ thể của rất nhiều người đều ở trạng thái áp lực về sức khoẻ, vì vậy không ngừng có người đến nhờ Diệp Thu giúp trị bệnh
Có những người muốn làm cho ngực nở nang, giảm được béo, có những người lại đau đầu phát sốt, có người lại đau răng, có người muốn trị bệnh hôi nách, trĩ sang, còn có tên quần áo chỉnh tề sau khi gặp được Diệp Thu lại bỏ giầy cởi tất ra, nhờ Diệp Thu trị bệnh hôi chân….
Thế là lần đó Diệp Thu phải chạy trốn vào đồng hoang, vậy là kế hoạch muốn đến Tân Thiên Địa mua sắm cũng coi như vứt đi….
Khi Diệp Thu ra khỏi cửa, một hàng ba chiếc xe nhanh như chớp mang biển quân đội chạy đến. Chiếc xe dừng lại ở quảng trường Tân Thiên Địa, một tốp người ăn mặc chỉnh tề vẻ mặt vội vã chạy xông vào cửa hàng.
Diệp Thu đứng bên cạnh như đang nghĩ điều gì đó, cuối cùng cũng bỏ cái ý định quay lại xem cảnh náo nhiệt, đi đến một cái siêu thị nhỏ đối diện Tân Thiên Địa. Hôm nay hắn phải mua cho được thứ mình cần, nếu không tối nay lại không có chăn để ngủ.
Khi mua đồ xong, Diệp Thu gọi một chiếc xe taxi đưa hắn về. Chiếc xe dừng lại ở cửa toà biệt thự màu xanh, Diệp Thu xách chiếc chăn mới, quần áo và nước súc miệng vào trong căn phòng nhỏ của mình.
Trong sân đang đậu hai chiếc xe, một chiếc là Ferrari màu đỏ, một chiếc là Lamborghini màu vàng, chiếc Mercedes-benz màu bạc của Trầm Mặc Nùng không có ở đấy, xem ra cô ta vẫn chưa đi làm về. Nghĩ đến hương thơm thoang thoảng toả ra từ người cô ta, trong lòng Diệp Thu lại cảm thấy hơi tiếc vì cô ta không có ở nhà.
………………………………………..
"Chị Đường Đường, chơi game đã nửa ngày rồi đó, không thấy chán chết sao." Lâm Bảo Nhi dừng con chuột lại, bĩu cái môi nhỏ xíu lên nói.
"Ôi, chị còn có cách nào khác nữa đâu? Chị Mặc Nùng không cho chúng ta ra ngoài…" Đường Quả nghe thấy lời của Lâm Bảo Nhi cũng dừng trò đánh quái vật lại, thở dài nói.
"Chị Mặc Nùng chỉ nói là không cho chị ra ngoài, chứ không có nói không cho phép em đi." Lâm Bảo Nhi cười hì hì nói. "Em cần phải ra ngoài đi lại một chút. Ở lì trong nhà thật khó chịu."
"Bảo Nhi, em ra ngoài rồi thì chị biết làm sao?" Đường Quả vừa nghe thấy Lâm Bảo Nhi muốn ra ngoài, trong lòng có chút cuống cuồng. Cô ta còn ngồi không yên hơn cả Lâm Bảo Nhi, nhưng hai lần bắt cóc trước đã làm cho cô ta không thể dễ dàng ra ngoài. Có Bảo Nhi ở với cô ta thì còn đỡ một chút, nhưng nếu Bảo Nhi cũng đi rồi, để cô ta ở nhà một mình, thì làm sao có thể ngồi yên đây?
Lâm Bảo Nhi cười một cách giảo hoạt, khuôn mặt còn làm vẻ khó xử, nói: "Nhưng em thật sự muốn ra ngoài chơi, hay chúng ta cùng đi đi?"
Đường Quả rất động lòng, nhưng nghĩ lại những gì Trầm Mặc Nùng dặn dò trước khi đi, hay là hãy vứt đi cái ý định đó, nói: "Không được không được. Chị Mặc Nùng sẽ giận đấy. Bảo Nhi, em ở nhà với chị đi mà."
Lâm Bảo Nhi biết mưu kế của mình đã thành công, liền chần chừ nói: "Ở nhà với chị cũng được, nhưng…chúng ta phải tìm một số việc để làm."
"Làm cái gì?" Đường quả hơi nghi ngờ hỏi.
"Em cũng không biết làm gì." Lâm Bảo Nhi lắc đầu. Đưa bàn tay nhỏ trắng như tuyết ra lấy miếng khoai chiên cho vào miệng, nói: "Nhưng có một người chắc chắn biết."
"Ai?"
"Diệp Thu."
Đường Quả bĩu bĩu môi, không vui nói: "Tên quê mùa như hắn thì có thể có trò gì vui."
Lâm Bảo Nhi miệng nhai sột soạt, cười ha ha nói: "Chị Đường Đường, điều này thì chị không biết rồi. Những trò chơi trong thành phố có trò nào mà chúng ta chưa từng chơi? Chơi lại cũng chán. Diệp Thu là người từ trong thôn núi xuống, hắn nhất định sẽ có trò mà chúng ta chưa từng chơi. Chúng ta có thể tìm hắn….để hắn nói ra một trò chơi, rồi ba người chúng ta sẽ cùng chơi. Thời gian rất nhanh sẽ trôi qua."
Đường Quả có chút khó xử, vừa nãy mình vừa mới sỉ nhục Diệp Thu, còn chuẩn bị dùng dao đâm hắn. Ai ngờ qua một lúc lại chạy đến chủ động tìm hắn chơi. Không đi cũng không được, nếu như chọc giận Lâm Bảo Nhi, nó lại lái xe chạy đi mất thì một mình mình phải làm sao?
Đường Quả cắn chặt răng,
" Bảo nhi, chị hôm nay vừa cãi nhau với Diệp Thu, có thể…không?"
"Chị Đường Đường, cãi nhau thì sợ gì, đánh là thân, mắng là yêu…không phải, em không phải là nói chị yêu hắn, chỉ là không có ai bị thương, không cần phải để tâm đâu…. Hắn là vệ sĩ của chị, chị kêu hắn đến chơi cùng cũng là đúng thôi." Lâm Bảo Nhi hết lời khuyên bảo.
"Nhưng bây giờ mà chị đi tìm hắn, há chẳng phải là cúi đầu nhận lỗi với hắn sao?"
"Được rồi, vậy em ra ngoài chơi vẫn vui hơn." Lâm Bảo Nhi ra đòn hiểm, đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
"Bảo Nhi Bảo Nhi…" Đường Quả giữ chặt tay Lâm Bảo Nhi. Do dự một lúc, cắn răng nói: "Được rồi. Chị đi gọi anh ta đến."
Khi Diệp Thu đang thu dọn giường nằm, thì nghe thấy bên ngoài có người đang kêu tên mình. Đi ra cửa liền nhìn thấy Đường Quả đang đứng nhăn nhó bên ngoài.
"Diệp Thu, tôi đến…tôi muốn…" Đường Quả vừa vội vừa tức, lại không thể nói ra lời. Cô ta- Đường đại tiểu thư là ai chứ, là một cô gái dũng cảm, ở cái đất Yến Kinh này có anh chàng giỏi giang nào mà cô ta không quen? Vậy mà từ lúc nào bị người ta ức hiếp lại còn phải hạ giọng chủ động đến cửa tỏ ra yếu thế như vậy?
"Có chuyện gì sao?" Diệp Thu thản nhiên hỏi, trong ánh mắt có chút vui vui, hiếm khi thấy Đường Quả như thế này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Đường Quả bấm bấm vào cặp đùi của mình, trong lòng đầy ý chí. Không phải chỉ là một tên vệ sĩ nhỏ bé thôi sao? Lẽ nào ta lại sợ ngươi? Cũng không dong dài nhiều nữa, hỏi trực tiếp vào vấn đề: "Anh biết chơi trò chơi không?"
"Chơi trò chơi?" Diệp Thu không hiểu lắm ý cô ta nói. Cô gái này muốn chơi trò chơi với mình? Trò chơi giữa con trai và con gái ư?
Đường Quả gật đầu nói: "Đúng thế. Tôi, anh, Bảo Nhi, ba chúng ta sẽ chơi một trò chơi."
Ba người? 3P?
Diệp Thu mặc dù đã hết sức khống chế mình, nhưng những cơ thịt trên khuôn mặt vẫn có chút nhăn nhăn lại. Rất muốn cười.