"Bạch đội trưởng, lời nói của Diệp Thu là sự thật, cậu ấy đúng là phát hiện tôi nằm bên vệ đường lúc ba giờ sáng, hơn nữa lúc đó tôi bị hôn mê bất tỉnh, nên cậu ấy cũng đành phải đưa tôi về chữa trị." Lam Khả Tâm bước lên nói lời bảo lãnh cho Diệp Thu.
"Lam tiểu thư! Lúc đó cô bị hôn mê, làm sao biết được cậu ta phát hiện ra cô ở bên vệ đường cơ chứ? Hơn nữa, sau khi cậu ta phát hiện ra cô thì tại sao không lập tức báo cho cảnh sát biết?"
"Bạch đội trưởng! Tôi và Diệp Thu đều là bạn tốt của nhau, cậu ấy không thể nào hãm hại tôi được, hơn nữa y thuật của cậu ấy còn giỏi hơn cả những bác sĩ thông thường nữa, tôi còn mắc một loại bệnh hy hữu, chỉ có cậu ấy mới có thể cứu được tôi mà thôi."
Lam Khả Tâm và Diệp Thu lúc này đã có quan hệ vô cùng khăng khít, thi thoảng còn cầm tay, hôn môi nhau, nên dĩ nhiên giờ đây nàng phải lên tiếng bảo vệ hắn rồi.
"Lam tiểu thư! Biết người biết mặt, không biết lòng! Tôi khuyên cô một câu là cô nên cẩn thận, cô cứ yên tâm, chúng tôi làm việc là có chứng cứ đàng hoàng, bây giờ chỉ đưa cậu ta về làm khẩu cung mà thôi, chúng tôi không biết quá trình xảy ra sự việc thì không có cách nào báo cáo cho cấp trên được cả."
"Hơn nữa, Lẽ nào Cô cũng không muốn bắt giam hết những kẻ đã bắt cóc cô sao? Cảnh sát và nhân dân đều có những quan hệ vô cùng chặt chẽ mật thiết với nhau, cô yên tâm, chúng tôi không làm khó dễ cậu ta đâu!"
Lam Khả Tâm cũng chẳng biết nói năng thế nào nữa, chỉ biết nói: "Vậy tôi đi cùng mấy người!"
"Không cần đâu!" Diệp Thu vỗ vỗ vào vai của Lam Khả Tâm nói: "Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục lại, bây giờ không được phép mệt mỏi quá sức, em cứ ở đây nói chuyện với bác đi, anh chút nữa sẽ quay lại."
Lam Thiên trông rõ cảnh Diệp Thu và con gái mình liếc mắt đưa tình với nhau như vậy, thì muốn hỏi cho rõ quan hệ của hai người rốt cuộc là gì? Ai ngờ bây giờ Diệp Thu lại bị đưa lên đồn cảnh sát làm khẩu cung.
Lam Thiên thấy Bạch Nhu và thuộc hạ của cô ta mấy ngày hôm nay đúng là cũng vô cùng vất vả, nên cũng khâm phục vô cùng, hơn nữa yêu cầu của nàng ta cũng hợp tình hợp lý, phù hợp với luật pháp, nên cũng không biết nên mở miệng khuyên giải thế nào nữa.
Diệp Thu sau đó lên xe cùng với Bạch Nhu, thì thấy nàng ta nở một nụ cười bí hiểm, hắn cảm giác như mình là một con cừu non đang dấn thân mình vào trong hang sói vậy.
Trên cả đoạn đường đi Bạch Nhu đều nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày hôm nay đúng là rất mệt, bây giờ con tin cũng tìm ra rồi, nên Bạch Nhu cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, sau khi lên xe thì nàng dường như cảm thấy sức lực đi đâu hết cả.
Diệp Thu thấy Bạch Nhu không buồn nói chuyện, nên cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đột nhiên thấy vai mình nặng trĩu, hắn mở mắt ra nhìn thì thấy đầu của Bạch Nhu tự lúc nào đã dựa vào vai của hắn ngủ một cách ngon lành. Bộ tóc dài của nàng che đi một nửa khuôn mặt thanh tú, cái miệng nhỏ xinh của nàng hờ khép, thở ra nhè nhè. Nguồn:
Chuyện vớ vẩn gì xẩy ra thế này? Dùng cái chiêu giả vờ ngủ này ra để giở trò sàm sỡ với người ta sao? Chiêu này thì ta, Diệp Thu đã dùng với Nhị Nha từ hồi lên sáu rồi.
Diệp Thu đang suy nghĩ nên hay không dùng tay đẩy đầu cô ả đanh đá này ra, hoặc là đột ngột thu vai lại, thì hắn trông thấy tên lái xe cười với hắn, rồi đưa tay lên miệng "suỵt"một tiếng.
"Cô ấy mệt quá đấy! Mấy ngày hôm nay đều không ngủ gì cả" Tên lái xe thấp giọng nói.
Diệp Thu nghe vậy thì mềm lòng xuống, tuy là cô nàng hơi nóng tính, nhưng cũng là một cảnh sát tốt.
Thôi bỏ đi, hôm nay coi như cho cô ả sàm sỡ mình một chút cũng chẳng sao, dù sao thì mình cũng có phải là xử nam đâu.
Tên lái xe lúc này cũng cố tình cho xe chạy chậm lại, hơn nửa tiếng sau mới tới cục cảnh sát.
"Bạch đội trưởng! Dậy thôi, Bạch__" Anh tài xế đến bên người đội trưởng đang ngủ say rớt dãi nhỏ đầy trên vai áo của Diệp Thu, nở một nụ cười gượng với hắn, rồi gọi người đội trưởng của mình dậy.
Nhưng không ngờ Bạch Nhu vì mệt quá nên ngủ say như chết, gọi mấy tiếng mà vẫn không tỉnh.
Diệp Thu liền đưa tay ra bên phía dưới đùi của Bạch Nhu, bóp mạnh một cái, Bạch Nhu kêu á lên một tiếng thất thanh.
"Làm trò gì thế?" Giấc mộng đẹp thế là đã tan biến, Bạch Nhu gầm vào mặt của Diệp Thu, nàng muốn cầm con dao mà băm vằm tên khốn nạn này.
"Ướt hết rồi này!"
"Cậu ướt thì có!"
"Ý của tôi là cô làm cho áo của tôi ướt rồi!" Diệp Thu chỉ lên chỗ bả vai của mình nói.
"Vậy thì liên quan gì đến___ Của tôi hả?"
"Vâng của cô đấy!" Diệp Thu gật đầu khẳng định.
Gương mặt của Bạch Nhu bỗng chốc đỏ lên như gấc, nàng đạp cánh cửa xe kêu uỳnh lên một tiếng, vội vã xuống xe, rồi quay sang nói với thuộc hạ của mình: "Đưa cậu ta đến phòng của tôi!"
"Không cần đưa đâu, tôi tự biết đi!" Diệp Thu cũng bước xuống, nhìn lên bả vai mình thầm kêu đen đủi.
Đây là loại đàn bà con gái gì chứ? Lớn đùng thế này rồi mà ngủ vẫn nhỏ dãi ra ngoài. Thật là đáng ghét!
"Tên gì?"
"Diệp Thu!"
"Giới Tính?"
"Tự đi mà nhìn!"
"Tôi không cần nhìn, tôi muốn cậu nói cho tôi biết! Bây giờ phẫu thuật giới tính đầy rẫy ra đấy, tôi làm sao biết được cậu là nam hay nữ?" Bạch Nhu đập bàn nói, nhưng trong lòng thì ngượng chín người, sao mình lại ngủ nhỏ dãi lên vai của hắn ta được cơ chứ? Đúng là mất mặt quá!
Bạch Nhu ơi là Bạch Nhu, mày đúng là khôn ba năm dại một giờ.
Nhưng vì che đậy việc nhỏ dãi lên người Diệp Thu, Bạch Nhu liền dùng thái độ hung hăng để dò hỏi Diệp Thu.
"Tôi nói thì cô tin tôi? Không phải chứ! Chi bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó để thử xem là biết ngay mà, cô là cán bộ nhân viên nhà nước, nếu hợp tác lâu dài thì tôi sẽ giảm giá 20% cho cô, nhưng tôi chỉ là chỗ làm ăn nhỏ, không cho viết giấy nợ đâu, nghe nói cán bộ viên chức nhà nước rất hay có kiểu ghi nợ, xong đâu đấy rồi thì phủi đít đi luôn, chẳng thấy trả nợ bao giờ cả!" Diệp Thu chỉ cần nhìn cũng đủ biết tâm trạng của Bạch Nhu lúc này, nên hắn nói với vẻ rất đắc chí.
"Diệp Thu! Cậu tốt nhất là nên nghiêm chỉnh một chút." Bạch Nhu sa sầm nét mặt nói.
"Tôi đã rất nghiêm túc rồi đấy chứ, chẳng qua là cô không có thái độ nghiêm túc mà thôi!" Diệp Thu phản bác lại. Bạch Nhu hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận như lửa cháy đùng đùng trong người mình, nàng chỉ muốn rút súng bắn cho hắn một phát chết tươi: "Đem quá trình sự việc tường tận khai hết ra cho tôi nghe!!"
"Tường tận? Được, chuyện là thế này, vậy bắt đầu từ ngày mười một nhé, tôi tối nào cũng ngủ rất muộn, nên ngày hôm mười một cũng không ngoại lệ, hôm đó tôi đang chơi WOW____cô có biết WOW không nhỉ?"
"Tôi biết, World of Warcaft chứ gì? Tôi cũng có nick đó!" Bạch Nhu sa sầm nét mặt trả lời.
"Cô cũng hơi à? Tôi có hai cái nick liền, một cái cấp mười hai, còn một cái cấp mười lăm, cô cấp mấy rồi?"
"Cấp sáu mươi, thôi không nói chuyện ngoài lề nữa" Bạch Nhu đập bàn ra lệnh.
"Ồ! Được thôi! Khi tôi đang chơi game thì đột nhiên thấy bụng đoi đói, muốn đi ra ngoài ăn, và uống một chút bia, bia Yên Kinh đó, vị khá ngon, ngon hơn cả bia AnChor nhiều, hôm đó tôi ăn một con cá thu nướng, tôi đã bảo bà chủ là đừng cho ớt vào cá rồi, mà bà ta thấy tôi đẹp trai, nên cố tình thu hút sự chú ý của tôi, thế là cho cả đống ớt vào con cá, và một đĩa mỳ xào thịt bò, thêm một bắp ngô nưỡng nữa, bắp ngô nướng vẫn chưa chín, bên trong vẫn còn hơi sượng, nhưng được cái đĩa mỳ xào thịt bò khá ngon!"
"Những cái này không cần nói với tôi đâu!"
"Không phải cô muốn tôi kể tường tận cho cô sao? Tôi đã kể tường tận lắm rồi!" Diệp Thu ngơ ngác đáp lại.
"Anh đang đùa cợt với tôi đấy hả?" Ánh mắt của Bạch Nhu trợn ngược lên hung dữ nhìn vào Diệp Thu.
"Không hề! Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cô mà thôi!" Diệp Thu hơi ngửa người ra phía đằng sau, ánh mắt của hắn tung hoành lướt đi lướt lại bộ ngực của Bạch Nhu.
Mỗi lần hắn trông thấy một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ cảnh sát thì không thể không nhớ đến SM!
"Cậu đừng ép tôi phải ra tay!" Bạch Nhu nhận ra ánh mắt hỗn láo của Diệp Thu như muốn ăn tươi nuốt sống bộ ngực của mình, mặt đanh lại quát lên.
"Cô không thể đánh tôi được đâu! Cô không phải đã nói là cảnh sát và nhân dân có quan hệ vô cùng mật thiết gì gì đó sao?"
Bạch Nhu tức giận nhích ghế đứng dậy, đi ra ngoài.
Một lúc sau có một viên cảnh sát khác đi vào thế chỗ của Bạch Nhu để thẩm vấn Diệp Thu. Diệp Thu lại đem những lời khai hắn của nói lại một lần nữa, rồi ký vào tờ khẩu cung, đứng dậy ra về.
Sau khi Bạch Nhu đi khỏi, thì Diệp Thu không còn trông thấy nàng ta đâu nữa, có lẽ nàng đi tìm một góc kín nào đó để tức hộc hết máu trong người ra rồi.
Cục cảnh sát thành phố cách khu chung cư hắn ở cũng không xa, Diệp Thu trước tiên là lái chiếc Phương Đông Sơn của hắn về trước, sau đó lại đi ra nhà hàng Yên Kinh ăn cơm cùng với cha con Lam Khả Tâm.
Khi hắn trở về nơi ở của mình, thì chỉ thấy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đang ngồi ở phòng khách, không ngờ cả hai người đều không chơi game, mà lại ngồi trên sofa nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Diệp Thu anh chạy đi đâu thế? Sao bây giờ mới về vậy?" Lâm Bảo Nhi trông thấy Diệp Thu bèn lên tiếng hỏi.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Diêp Thu hỏi lại với vẻ lo lắng. Nét mặt của hai người làm cho Diệp Thu cảm thấy vô cùng kỳ quái, lẽ nào mình lại chiếm vị trí quan trọng trong cuộc sống của họ như vậy sao?
"Ông của chị Mặc Nùng đột nhiên bị bệnh qua đời rồi, người của nhà Trầm Gia bây giờ đều tranh nhau tài sản, chị Mặc Nùng nhận được điện thoại xong thì lập tức về nhà rồi, em sợ chị ấy gặp chuyện gì bất trắc nên định cùng với Bảo Nhi đưa chị ấy về cùng, nhưng mà chị ấy không chịu. Em phái hai vệ sĩ đi về cùng chị ấy rồi, nhưng em vẫn lo lắm!" Đường Quả vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, nhưng nét mặt của nàng cũng lo lắng cũng chẳng kém gì Lâm Bảo Nhi cả, hai người đều xuất thân từ gia đình đại gia, nên vô cùng thấu hiểu sự tàn khốc của việc tranh giành tài sản.
Trầm lão gia bị bệnh qua đời? Huynh đệ nhà họ Trầm cũng đang tương tàn?