Cận Thân Bảo Tiêu

chương 255: giết (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn trường ồ lên!

Bọn họ khiếp sợ không phải là có người chết, ở hắc quyền thị hai bên đánh nhau không chết cũng tàn phế, Diệp Thu giết người xem ra còn nhẹ nhàng hơn, có lẽ còn đơn giản hơn nhiều.

Những người kia đem người sống sờ sờ trước mặt đánh đến chết, Diệp Thu lại có vẻ khoan dung và cao thượng hơn chỉ bẻ gãy cái cổ của Cổ Kiệt mà thôi. ^^

Bọn họ khiếp sợ chính là vẻ ngoài cảu Diệp Thu, hơn nữa vừa mới trận đầu giao chiến đã bá đạo đánh chết đối thủ.

Thân thể Cổ Kiệt rắn chắc, trên người ẩn chứa sự mạnh cùng sự bùng nổ, mà Diệp Thu tướng mạo thanh tú, ăn mặc sạch sẽ thoạt nhìn bộ sạng rất có phong độ, sao thân thủ lại mạnh như vậy? Hơn nữa ra tay cũng ác độc, hạ thủ không lưu tình, không đánh thương người, chỉ giết người.

Những công tử tiểu thư ở đây tuy là chơi đùa, nhưng chỉ số thông minh đều không thấp, lập tức nhạy cảm phát hiện quan hệ giữa Diệp Thu và Liên Phong Duệ, nếu chỉ là một màn thi đấu hữu nghị vậy không cần ra tay ngoan độc như vậy.

Lại nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu và Liên Phong Duệ chạm nhau trên không trung, Liên Phong Duệ cùng Quách Thành Chiếu, Hàn Ấu Lăng ngồi cùng một chỗ, Trầm Mặc Nùng và chị em Tống gia ngồi cùng một chỗ, có thể suy đoán ra hướng đi của các thế lực lớn ở Tô Hàng.

Trầm gia đi nước cờ rất cao, khi mọi người đang chuẩn bị xem bọn họ tụt dốc không phanh, bọn họ lại nhanh chóng hợp tác với Tống gia, một vài kẻ có ý đồ với Trầm gia không khỏi loại ý niệm nguy hiểm này khỏi đầu.

Tống Ngụ Ngôn kích động khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chiếc mũi tinh xảo rịn ra một tầng mồ hôi, chiếc áo lên bị nàng nắm chặt, vẻ mặt hưng phấn nói với Tống Ngụ Thư: "Gã nam nhân này chỉ khi đánh người thì mới không đáng ghét."

Nhớ tới nam nhân này là bạn trai của Trầm Mặc Nùng, mà Trầm Mặc Nùng lại ngồi cạnh mình, tuy rằng cùng hắn đã xảy ra quan hệ thực chất nhưng nói thế có chút không thích hợp, liền giải thích: "Trầm tỷ tỷ, cũng không ngờ kẻ kia đánh nhau cũng lợi hại như vậy a."

"Đúng vậy." Trầm Mặc Nùng gật đầu, nàng cũng là mới biết, khi trên Tịch Dương sơn Diệp Thu cùng quái nhân giao đấu, so với hôm nay thật là trò đùa con nít.

Trầm Mặc Nùng có thể nhìn ra, khi ở Tịch Dương sơn, Diệp Thu tinh thần vui vẻ, chắc bởi gặp đối thủ xứng tầm.

Hôm nay Diệp Thu tâm tình không tốt, ngôn ngữ cùng cử chỉ cũng đối chọi gay gắt với đám Liên Phong Duệ, chỉ còn thiếu bước trở mặt, vì vậy hôm nay hắn thích làm nhất là giết!

"Sư Phàm thấy không, ở Bình Hồ Thu Nguyệt cậu còn dám chạy tới kua đàn bà của hắn, nếu chọc giận hắn... liền đem cái cổ cậu gặn gãy... thật đúng là nhìn không ra, nam nhân như vậy sao đánh nhau lại lợi hại thế nhỉ?" Trong đoàn Hương Cảng, một cô gái xinh đẹp ánh mắt lóe lên những tia sáng kì dị nhìn Diệp Thu, miệng trêu ghẹo Sư Phàm.

"Đây là thuộc loại bề ngoài nhã nhặn, bên trong dã thú... ha ha, nhã nhặn mà cầm thú a, Tinh Tinh có dũng khí bắt hắn hay không? Có đàn ông như thế làm bạn, nhất định sẽ không nhàm chán."

Sư Phàm nghe câu chuyện của hai nữ nhân, trong lòng cũng thở phào một hơi, nghĩ cũng là mình may mắn, nếu ở Bình Hồ Thu Nguyệt phát sinh xung đột, tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không đủ cho kẻ kia nhét kẽ răng a.

Nhớ tới Diệp Thu đơn giản lắc hai cái đã bẻ gãy cổ Cổ Kiệt, Sư Phàm không kìm được vài ý nghĩ, da đầu phát lạnh từng cơn.

Đám người Liên Phong Duệ sắc mặt âm trầm, Hàn Ấu Lăng cười lạnh nói: "Hắn hình nhưu là khiêu khích chúng ta? Yếu quá không đáng đánh trả? Nhưng mà thằng nhóc này cũng sống dai, đánh thế nào cũng không chết, thật khiến tôi mất kiên nhẫn."

Quách Thành Chiếu nhìn Diệp Thu vẻ mặt nghênh ngang nhìn bọn họ bên này, trong mắt đầy khinh bỉ, không coi ra gì... thậm chí còn có thương hại, loại ánh mắt này Quách Thành Chiếu ghét nhất, hắn có tư cách gì thương hại mình?

"Khốn, thật muốn cho mấy trăm người băm hắn thành thịt nát." Quách Thành Chiếu nhịn không được chửi ầm lên, nói xong nhớ tới lần trước Diệp Thu ở Tô Hàng, bọn họ cũng từng xuất ra hơn trăm người, cuối cùng tan tác, trong lòng cảm giác một trận vô lực.

Hàn Ấu Lăng nói không sai, hắn đúng là con đỉa sống dai.

Con đỉa khốn kiếp!

Liên Phong Duệ đối nhãn với Diệp Thu một hồi, lúc sau mới chuyển ánh mắt sang hai người nói: "Gấp cái gì? Sao không tự tin với chính mình, chỉ là mới bắt đầu, cứ theo kế hoạch mà làm."

Liên Phong Duệ xoay người, dùng tiếng Nhật nó với Thượng Dã Hữu Nhị (Yuji Ueno) nói: ''Đến phiên anh, mong anh không khiến tôi thất vọng."

"Chúng tôi từ khi học Daito-ryu Aiki Jujutsu chưa từng làm ai thất vọng." Thượng Dã Hữu Nhị nghiêm trang nói.

"Mong là thế, chúc anh may mắn." Liên Phong Duệ gật đầu, trong lòng thầm mắng, những kẻ ngoại quốc này danh tiếng thì vang dội, nhưng cmn toàn đám phế vật, vốn hắn xem trọng tên cao thủ Thái quyền xếp hạng nhất nhì kia, nếu như đánh bại luôn Diệp Thu, vậy cần gì ba tràng?

Không ngờ là miệng cọp gan thỏ, một chiêu bị vặn gãy cổ, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Thu, loại khuất nhục này khiến hắn có xung động muốn phát điên. Nói thế nào buổi biểu diễn này cũng do hắn tổ chức, vô luận là tức giận thế nào, đều phải duy trì tôn nghiêm thái độ ôn hòa.

"Có cần lên giới thiệu đối thủ không?" Vu Lan nhìn Liên Phong Duệ nói.

"Không cần." Liên Phong Duệ lắc đầu, vừa rồi giới thiệu không thể nghi ngờ là mất mặt mình, vị thái quyền cao thủ mình mời ba phút cũng không duy trì được?

Thượng Dã Hữu Nhị lên đài, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diệp Thu, sau đó hơi khom người.

"Đây là ý tứ gì? Muốn tao hạ thủ lưu tình?" Diệp Thu chế giễu: "Được rồi, tao sẽ từ từ mới bẻ cổ mày."

Thượng Dã Hữu Nhị không hiểu Hoa ngữ, thấy Diệp Thu tự nói, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Liên Phong Duệ dưới đài, khán giả thấy bộ dáng ngu ngơ của hắn không khỏi cười ha hả.

Liên Phong Duệ hận không thể vặn gãy cổ thằng ngốc này, Vu Lan coi như thông minh, biết lúc này Liên Phong Duệ không tiện nói, nhìn đứng lên dùng tiếng Nhật nói: "Nghĩa là mau động thủ đi."

Thượng Dã Hữu Nhị lúc này mới hiểu được ý Diệp Thu, ý hắn là muốn mình xuất thủ trước, đúng là có chút phong phạm võ giả, cũng quay về phía Diệp Thu làm thủ thế mời.

Diệp Thu lười nói chuyện với hắn, cũng không thấy hắn lấy sức thế nào, thân thể rất nhanh tiến lên phía trước, vừa tiến ba bước đã có một quyền đánh tới cằm Thượng Dã Hữu Nhị.

Thượng Dã Hữu NHị thân thể nhảy nhanh về sau, tránh khỏi phạm vi công kích một quyền của Diệp Thu, phản lại một cước về hạ bàn của Diệp Thu. Tốc độ phản ứng thật ra cũng rất nhanh, độ mềm dẻo của thân thể cũng cực kì hiếm thấy trong những cao thủ Diệp Thu gặp qua, tên Nhật bản này có độ mềm dẻo tuyệt đối đứng hàng thứ ba.

"Daito-ryu Aiki Jujutsu?" Diệp Thu khi nhảy lên, dùng tiếng Hoa Hạ nói, nhớ tới kẻ này nghe không hiểu gì, nói nhiều vô ích.

Chỉ là Daito-ryu Aiki Jujutsu là môn võ rất khó đối phó, được thành lập một thế kỷ trước do Tân La Tam Lang Nguyên Nghĩa Quang sáng lập, ông ta quan sát con nhện giăng tơ là lĩnh ngộ ra nguyên lý độc đáo, thông qua giải phẫu người phát hiện những chỗ yếu hại mới phát minh ra môn võ công này.

Bọn họ am hiểu nhất là né tránh rồi tìm sơ hở của đối phương, hơn nữa lực chiến đấu cực kì ngoan cường, có chút không chết không dừng. Liên Phong Duệ đúng là có con mắt, mới mời được cao thủ như vậy.

Diệp Thu vốn còn muốn cho Diệp Phong Duệ mất mặt trước đám người này, tuy rằng trong lòng muốn thăm dò thực lực kẻ kia, nhưng lại không đạt được hiệu quả đả kích với đám người Liên Phong Duệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn cương mặc hắn cương, thanh phong phất sơn cương (gió nhẹ lật núi), hắn nhu mặc hắn nhu, cứ đập hắn thành quả cầu.

Thân thể Diệp Thu khi nhảy lên, chân phải đã trước thân, khi thân thể còn đang lơ lửng hắn đã biến chiêu, đầu dưới thân trên, hai tay chống đỡ, hai chân đá qua Thượng Dã Hữu Nhị.

Thân thể mềm dẻo của Thượng Dã Hữu Nhị một lần nữa cứu hắn, người hắn giống như không có khớp xương uốn lượn về sau, sau đó cũng như Diệp Thu, hai tay chống đất, hai chân đá tới lưng Diệp Thu.

Tiến thì bước thấp, lui thì bước dài, thối pháp thực chiến, tất cả liên hoàn, thối kính chi bí, chân người hợp nhất, Diệp Thu và Thượng Dã Hữu Nhị hai người công thủ đan xen, trong thủ có công, trong công có né tránh, mỗi khi hiểm chiêu xuất ra lại được người kia xảo diệu né tránh, khiến người dưới đài hoa cả mắt, hò hét đã miệng.

Tống Ngụ Thư quay đầu, thấy em gái đang dùng bàn tay bưng ngực, dáng vẻ khẩn trương, hiển nhiên là vì Diệp Thu vừa nãy hiểm tránh một đòn của tên Nhật Bản kia mà lo lắng, nhịn không được cười nói: "Em lo lắng cho hắn sao?"

"A?" Tống Ngụ Ngôn xem đến thất thần, không hề nghe thấy chị nói chuyện. Con mắt ko muốn dời khỏi màn đặc sắc trên đài, hỏi: ''Chị, chị vừa nói cái gì?"

"Chị nói, em bị hắn mê hoặc rồi." Tống Ngụ Thư tức giận nói, con gái hiện đại đối với công phu đều mê mệt như vậy, cứ như một đám ăn xuân dược, thần tình kích động khó hiểu.

Nhìn thấy Trầm Mặc Nùng vẻ mặt an tĩnh, trong lòng lại thở dài, cô gái này thật không đơn giản, bất cứ tình huống nào cũng có thể bảo trì bình tĩnh, mình còn kích động, nhưng nàng lại như không xảy ra chuyện gì vậy.

Nói thế nào đay cũng là bạn trai của nàng a, nghĩ như vậy Tống Ngụ Thư không khỏi nhớ tới chuyện bị Diệp Thu xxx, nhớ tới hắn mãi không cởi nổi áo lót, quay mòng mòng mãi với cái nút buộc, liền phì cười một tiếng, nàng cười lại hấp dẫn Trầm Mặc Nùng và Tống Ngụ Ngôn, hai người đồng thời quay sang nhìn thoáng qua, Tống Ngụ Ngôn hỏi: "Chị, chị cười cái gì?"

"Không có gì, nhớ tới chuyện thú vị thôi." Tống Ngụ Thư lắc đầu, nếu như nàng nói chuyện của Diệp Thu ra, không biết xảy ra tràng cảnh thế nào?

Nhìn tư thế oai hùng của hắn trên đài, tại điểm kia là gà rừng như vậy, Tống Ngụ Thư trong lòng cười trộm, trong lòng có chút cảm giác vui vẻ.

Gã Nhật Bản càng đánh càng nóng ruột, đối thủ này quá giảo hoạt, bọn họ luyện Daito-ryu Aiki Jujutsu tuy nói am hiểu tìm sơ hở để công kích đối phương là thật, nhưng kẻ này giảo hoạt toàn thân đều đầy sơ hở, đến khi mình công kích thì lại là một cái tròng.

Vốn còn muốn nhanh chóng giải quyết trận đấu, không ngờ thực lực đối thủ mạnh hơn hắn tưởng nhiều, hai người so hơn 20 chiêu, chiếu thức của mình xài hết chín phần, mà hắn như là bác học đa tài, lúc nào cũng có chiêu thức mới, khiến người ta khó lòng phòng bị.

"A!"

Thượng Dã Hữu Nhị hét lớn một tiếng, hai tay đang chụp lại nhanh chư chớp xuất ra, một chưởng đánh về phía cổ Diệp Thu.

Diệp Thu cười nhạt, chiêu này đã dùng qua, dùng lại thì vô ích.

Thân thể lùi về sau hai bước, tách khỏi công kích, sau đó lại vọt lên, khéo léo khống chế cánh tay hắn, đầu gối móc lên, khi hắn một lần nữa muốn cong người né trách công kích của Diệp Thu thì đầu gối Diệp Thu đột nhiên duỗi thẳng, một cước đá bay hắn ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio