Đây mới là chỗ thông minh của Vu Lan, nếu viết tên Hàn Ấu Lăng trực tiếp trên tường, vậy với thế lực của Hàn gia nhất định sẽ nhanh chóng bưng bít, thậm chí ngay cả tin nàng chết cũng không mấy ai biết.
Mà chỉ viết lên tường chữ Hàn, cũng là tạo áp lực cho Hàn gia, dù sao, lúc mẫn cảm thế này, nếu như ngươi chủ động nhảy ra giải thích với giới truyền thông, không phải tự mình có tật giật mình sao?
Mặt khác, một chữ này cũng hấp dẫn ánh mắt của toàn dân, khơi lên lòng hiếu kì của bọn họ, MC xinh đẹp chết tại biệt thự, trước đó có dấu vết bị xâm phạm, trên tường viết một chữ Hàn là đầu mối.
Chữ Hàn này là chỉ ai?
Không nên hoài nghi năng lực tưởng tượng cùng tò mò của nhân dân, bọn họ sẽ đi tới cuối cùng, một vài ông quan to hoảng sợ, thậm chí còn có người dùng luật để cấm lưu truyền thông tin, bàn luận trên mạng, nhưng chỉ là phương pháp ngu xuẩn, ai có thể chặn miệng của nhân dân?
Ảnh chụp là ảnh khi còn sống của Vu Lan, lúc đó nàng mặc quần áo công chức màu trắng sữa, khuôn mặt xinh đẹp nho nhã, bên trong chiếc áo khoác là một chiếc áo trong màu trắng, tươi cười như nắng ban mai. Nguồn:
Diệp Thu nhìn bức ảnh Vu Lan, trong lòng có chút bội phục khí độ của nàng, không đọc tiếp nữa, nói: "Sợ rằng dân Tô Hàng cực kì đồng tình với nàng a."
"Đó là tất nhiên." Trầm Mặc Nùng gật đầu, "Năng lực của nàng cực kì xuất chúng, tiết mục giải trí nàng dẫn chương trình được khán giả xem cực nhiều, nhớ lễ giáng sinh năm ngoái, đài truyền hình Tô Hàng có hoạt động điều tra, MC được yêu thích nhất, mọi người đều chọn Vu Lan, nếu không có những nhân tố bên trong, vậy nàng là người được hoan nghênh nhất ở Tô Hàng này."
Diệp Thu hiểu Trầm Mặc Nùng nói những nhân tố bên trong là gì, Mc cũng như công nhân viên chức, nếu có chỗ dựa tốt phía sau, tự nhiên cơ hội sẽ nhiều hơn, mượn cuộc điều tra của đài truyền hình mà quảng bá mình, nếu đài truyền hình vì một số áp lực mà phải hạ Vu Lan, vậy phiếu bầu của nàng sẽ thấp xuống, mà người khác sẽ được lên thay.
Đừng tưởng rằng TV nói đều là thật, đài truyền hình Hoa Hạ chính là một ổ nuôi dưỡng gái điếm.
Lẽ nào trông mong một ả điếm sẽ nói thật với ngươi? Nàng chỉ nói những gì cần nói, và những gì ngươi cần phải biết.
Nghe xong Trầm Mặc Nùng nói, Diệp Thu bắt đầu lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu thế nào đối với Hàn gia và Hàn Ấu Lăng.
Trầm Mặc Nùng vừa ngẩng đầu, thấy bộ dạng suy tư của Diệp Thu, hỏi: "Anh biết cái gì sao?"
"Biết cái gì? Anh chỉ nghĩ lời của bác trai, một người phong quang thì sao? Sống không thể mang theo chết càng không thể mang theo, chính là nên tận lực ở bên người thân của mình."
Trầm Nhi Hiền như cảm giác tìm được ki trỉ, cười nói: "Đúng vậy, vì thế hai con mau lên Yến Kinh làm xong việc rồi về Tô Hàng, Trầm thị kinh doanh không lo cơm ăn áo mặc, sau đó kết hôn, chúng ta là người một nhà..."
"Cha." Trầm Mặc Nùng ngăn Trầm Nhi Hiền lại, nói: "Chúng con lúc trước đã nói rồi, Trầm thị vẫn do cha quản lý, con và Diệp Thu hai ngày nữa sẽ lên Yến Kinh."
Hàn Ấu Lăng đêm qua ngủ muộn, sáng dậy ra bàn ăn, như mọi khi người hầu đã chuẩn bị sẵn một phần điểm tâm và một tờ báo.
Hàn Ấu Lăng không có thói uen xem báo, chỉ thỉnh thoảng lật vài lần, ăn hai bát cháo xong, đột nhiên hắn nghĩ chuyện đêm qua ở CLB Hồng Trang liệu có bị người ta đưa tin không, bèn mở tờ báo trên bàn ra.
Khi ánh mắt vừa rơi lên đầu báo, con ngươi co rút mạnh, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, đến khi xem toàn bộ phần tin tức, sắc mặt lạnh như thanh sắt.
"Ả điếm này.... con ** chết tiệt..." Hàn Ấu Lăng gạt bát đĩa trên bàn xuống đất vỡ tan.
Người hầu nghe thấy âm thanh, chạy tới xem có chuyện gì, thấy bát đĩa đều rơi xuống đất, liền nhanh chân chạy tới thu dọn.
"Cút, mau cút hết ra ngoài cho ta." Hàn Ấu Lăng lớn tiếng quát.
Người hầu giật nẩy mình, nhanh chóng lui về.
Hàn Ấu Lăng biết chuyện này ảnh hưởng tới gia tộc, có mấy người có thể cùng một MC nổi tiếng như vậy dây dưa? Lại có mấy kẻ họ Hàn chứ?
Loại chuyện xấu này rất dễ truyền bá, sợ rằng sáng nay đã truyền hết đầu đường cuối hẻm rồi.
"Vu Lan, cô bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa." Hàn Ấu Lăng chạy vào phòng tìm di động, sau đó thở hổn hển ấn một dãy số.
Điện thoại reo vài lần mới chuyển được, bên trong vang lên một giọng nam có chút uể oải: "Thiếu gia, có chuyện gì phân phó?"
"Người nhà Vu Lan thế nào?"
"Dạ, vẫn trong tầm mắt của chúng ta."
"Bọn họ không còn tác dụng gì nữa." Hàn Ấu Lăng vẻ mặt lãnh khốc nói.
Đầu dây bên kia, giọng nam lập tức đáp ứng: "Được thiếu gia, tôi biết làm thế nào."
Hàn Ấu Lăng vừa cắt điện thoại, điện thoại của hắn lại vang lên, Hàn Ấu Lăng nhìn màn hình tức thì kinh hãi, đây là điện thoại của cha hắn, xem ra thấy được chuyện trên báo nên liên hệ với hắn.
Quả nhiên, vừa nhận điện, phụ thân bình thường rất từ tốn nho nhã, nay giọng nói như hét lên: "Vu Lan với mày không liên quan gì chứ?"
"Cha, con cũng vừa thấy..." "Tao hỏi quan hệ gì đến mày không."
"...Không có, chuyện này không quan hệ đến con." Hàn Ấu Lăng cố duy trì trấn tĩnh cười nói.
Đầu bên kia trầm mặc một lát, lần nữa vang lên giọng cha Hàn Ấu Lăng, nói: "Nếu không phải không quan hệ đến mày, tao đã sớm không hỏi mày mà nổi trận lôi đình rồi, trong thời gian này yên ổn một chút, để tao nghĩ biện pháp."
Đợi đến khi bên kia truyền tới tiếng dập máy, Hàn Ấu Lăng ngẩn người buông điện thoại, hiểu con chính là cha, biểu hiện của hắn không thoát khỏi mắt cha hắn a.
Yên ổn? Lúc này an ổn chẳng lẽ công sức lúc trước phí sao?
Quách gia, trước khi đối phó với Liên gia, phải chặt một cánh tay của chúng.
Người Liên gia cũng rất quan tâm đến chuyện của Vu Lan, đội cảnh sát vũ trang Liên Vĩnh Niên đi đi lại lại trong phòng làm việc xa hoa, ở trong căn phòng, Liên Vĩnh Niên sau khi buông tờ báo xuống liền cứ thể đi tới đi lui.
"Đại ca, anh nghĩ thế nào? Hàn gia đối phó với chúng ta, chúng ta không tỏ chút thái độ nào sao? Như vậy người bên ngoài nhìn chúng ta thế nào? Liên gia dễ bị bắt nạt vậy sao?" Liên Vĩnh Hằng là một kẻ nóng vội trong Liên gia, cũng là kẻ không nên kết thân, có thể có địa vị ngày nay ở đội cảnh sát vũ trang, hoàn toàn là do thế lực gia tộc phía sau ủng hộ.
Đầu năm nay làm quan to một là rất trí tuệ, hai là không chút trí tuệ, đó là sự cực đoan.
"Chú làm sao biết đó là do Hàn gia làm?" Liên Vĩnh Niên xoay người trừng mắt nhìn gã em trai không có đầu óc nói.
"Còn phải nói sao? Ngoại trừ Hàn gia, còn có ai dám động đến đàn bà của Phong Duệ? Thấy mặt không biết lòng a, thằng nhóc Hàn Ấu Lăng thật âm hiểm, cả ngày ở cùng Phong Duệ, mở miệng anh khép miệng anh, hôm qua còn đến thăm Phong Duệ, không ngờ vừa quay đi đã làm chuyện cầm thú này."
Liên Vĩnh Niên sắc mặt âm trầm nói: ''Những lời này nói với anh thì được, không nên nói với người khác, chuyện Vu Lan thế nào, anh sẽ xử lý, cậu không cần nhúng tay vào, chuyện lần trước chúng ta đã đủ bị động rồi."
"Đại ca, có cần cử người điều tra không, em có người quen trong giới truyền thông, bỏ ra chút tiền, bảo họ điều tra chuyện này."
Liên Vĩnh Niên nghĩ một chút, cũng không từ chối đề nghị của em trai, chuyện này ai có lợi thế dư luận kẻ đó chủ động.
Sóng cũ chưa tan, sóng mới lại nổi, Tô Hàng không còn yên tĩnh, liên tục phát sinh nhiều chuyện bề bộn.
Đầu tiên là hai bang hội đánh nhau bị cảnh sát bắt, sau đó cảnh sát truy tìm nguồn gốc phá được nhóm tội phạm lớn nhất Tô Hàng, càng khiến người ta kinh ngạc là trong nhóm này khai ra cả mấy cảnh sát ăn tiền, cùng với quan hệ dây dưa đến Quách gia.
Hai người Quách gia trực hệ Quách Khai Hoài và Quách Dũng bị gọi lên cục cảnh sát, giới truyền thông như bùng nổ.
Mà khi Tô Hàng rơi vào hỗn loạn, Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng giao Trầm thị cho Trầm Nhi Hiền, trở về Yến Kinh.