Không biết là Yến Thanh Phong cố ý xem nhẹ hay là quên thật, lúc bọn Diệp Thu trở về, lại không an bài xe hơi đưa bọn họ về.
Diệp Thu từ việc nhỏ này ngộ ra một đạo lý cũng chẳng tầm thường, nếu đi ra ngoài tham gia tiệc của người khác, nhất định phải lái xe của mình đi ra ngoài, nếu không phải bỏ tiền thuê xe.
Diệp Thu nói một chút tâm đắc mình vừa nghiệm được cho Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nghe, hai nàng gật đầu nghiêm túc, cùng khen Diệp Thu tâm tư tinh tế, có thể ở trong những chi tiết nhỏ trong cuộc sống mà lĩnh hội đạo lý cao thâm như vậy.
Đường Quả còn có chút tinh thần hoảng hốt, không cách nào tiêu hóa chuyện xảy ra tối nay, liên hệ Diệp Thu trên đài quyền an với Diệp Thu ngồi phía trước của taxi cùng một chỗ. Đây quả thật là cùng một người sao?
Nhưng Lâm Bảo Nhi lại kích động không thôi, mắt to sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm hơi đỏ, nhìn mặt nghiêng của Diệp Thu nói: "Diệp Thu, anh đánh nhau sao lợi hại thế?"
"Bởi vì tôi biết công phu". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Một phen ác đấu tối nay, không chỉ không ảnh hưởng tâm tình hắn, ngược lại còn khiến lòng hắn càng trở nên thông suốt.
Khi hắn ngày đầu tiên tới Yến Kinh, sợ tính cách nổi trội của mình sẽ khiến người khác chú ý. Lúc đó mình chỗ ở còn chưa có, thậm chí ngay cả đường Tam Hoàn và đường Tứ Hoàn cũng không phân biệt được rõ. Nếu khi ấy biểu hiện quá chói mắt, vậy nhất định sẽ khiến người ta đánh cho tới khi bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Cho nên, lúc bước vào chung cư xanh thì bắt đầu đắp lên mặt hết tầng này tới tầng khác. Giả ngây giả dại, nói chêm chọc cười, nói chuyện làm việc hoàn toàn giống như một đứa trẻ lớn.
Không có ý thức trách nhiệm, không muốn gánh vác trách nhiệm. Sợ phiền toái tìm tới cửa,...
Trải qua một thời gian ngắn làm quen cùng kinh doanh. Diệp Thu cũng có chút tin tưởng đối với mình. Hơn nữa hắn phát hiện. Phiền toái là không thể tránh thoát. Lúc trước hắn ẩn thân như thế nhưng phiền toái vẫn tìm tới thân hết chuyện này tới chuyện khác.
Đương nhiên, với thực lực hiện tại của hắn so với thực lực kinh doanh nhiều năm của Yến gia thì nhỏ bé không đáng kể. Nhưng mà, đến lúc nào, đến trình độ nào mới coi như là chuẩn bị tốt?
Đối thủ cũng không dậm chân tại chỗ mà chờ mình đuổi theo. Lúc mình tích súc thực lực, đối thủ kinh doanh càng nhanh hơn. Dùng một trăm vạn kiếm tiền so với dùng một vạn kiếm tiền lại càng dễ hơn.
Huống chi bây giờ là Yến Thanh Phong chủ động nhảy ra tìm mình. Nếu tối nay hắn không dùng thủ đoạn chớp giật giải quyết đối thủ. Vậy bắt đầu từ mai. Con chó con mèo cũng đều tìm tới định đá anh mấy đá.
Nếu trốn không thoát. Vì sao không thản nhiên đối mặt chứ?
Nam nhân có thể chứng đứng. Nhưng không thể sống quỳ. Hơn nữa, Diệp Thu không cho là Yến Thanh Phong sẽ lưu cho mình một con đường sống.
Diệp Thu giống như được sống lại, với người và chuyện đều có một loại tâm tình khác.
Trước kia, Diệp Thu rất ít nói chuyện trên xe với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, nhưng bây giờ, lại cảm thấy nói chuyện với các nàng là một chuyện rất thú vị.
"Biết công phu?" Lâm Bảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh học công phu của ai?"
"Một lão già".
"Anh biết công phu vì sao không nói cho tôi và chị Đường Đường biết".
"Do các cô không hỏi".
"Chúng tôi từng hỏi mà. Khi đó chúng tôi hỏi anh biết trò chơi thú vị gì, anh cũng không nói cho chúng tôi anh biết công phu. Công phu không phải là trò chơi thú vị sao?"
"Không phải". Diệp Thu lắc đầu. Công phu không phải là trò chơi,c chỉ dùng để giẫm người và giết người. Hơn nữa, nếu anh chân chính tiến vào thế giới đó, anh sẽ biết phải trả bao nhiêu cố gắng. Năm đó Diệp Thu không chỉ một lần muốn lui bước, chỉ là bị lão đầu tử dùng roi quất, còn lén về nhà rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có thể đi ra khỏi tòa núi lên này.
"Hừ. Tôi mặc kệ. Tôi cảm thấy công phu là trò chơi thú vị. Tôi muốn học công phu". Lâm Bảo Nhi quệt mồm nói. "Tôi cũng muốn giống anh, ai dám chọc tôi, tôi liền đánh gãy bốn chân của hắn. Chị Đường Đường, chị cũng muốn học phải không".
Lúc trở lại chung cư xanh, Trầm Mặc Nùng vẫn ngồi tại ghế sa lông đọc sách. Không đợi tới khi Đường Quả và Lâm Bảo Nhi an toàn trở về thì nàng không ngủ được.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi chạy tới cạnh nàng ngồi xuống, Trầm Mặc Nùng nhìn sắc mặt hai người, cười hỏi: "Yến hội nhất định là rất vui phải không?"
Lâm Bảo Nhi lắc đầu, nói: "Yến hội chẳng vui chút nào".
"Không vui?" Trầm Mặc Nùng lộ vẻ nghi hoặc, không vui sao em còn cười ngây thế?
"Có điều Diệp Thu chơi rất vui đó. Chị Mặc Nùng, chị Mặc Nùng, chị biết không? Diệp Thu không ngờ lại biết công phu. Đánh nhau lợi hại vô cùng. Sau khi đánh ngã người ta còn bẻ gãy chân với tay người ta, quá kích thích". Lâm Bảo Nhi sợ nói thế không đủ tưởng tượng, còn đứng dậy chạy tới giữa phòng khách hoa tay múa chân.
Trầm Mặc Nùng sắc mặt âm trầm, quát lớn Lâm Bảo Nhi: "Bảo Nhi, lên lầu ngủ".
"Chị Mặc Nùng, em không mệt".
"Không mệt thì nằm trên giường đếm cừu đi".
"A". Lâm Bảo Nhi thấy Trầm Mặc Nùng sắc mặt không xong, cũng không dám cãi lời nàng nữa, vùng vằng lên lầu.
"Chị Mặc Nùng, em cũng mệt rồi. Em lên ngủ trước". Đường Quả nhìn Diệp Thu một cái, cũng theo Lâm Bảo Nhi lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng. Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cùng một phòng, hơn nữa bên ngoài còn có mèo hoang gọi tình, hai người vốn nên phải cọ xát ra chút tia lửa, chỉ là bây giờ không khí giữa hai người thật không tốt chút nào.
Trầm Mặc Nùng tháo mắt kính màu tím trên sóng mũi tinh xảo xuống, tóc dài uốn nhẹ xõa trên vai, quần áo ở nhà màu trắng bao lấy vóc người xinh đẹp vô hạn của nàng, bộ ngực sữa đầy đặn kia độn áo nhô lên, lúc nàng giơ tay nhấc chân, Diệp Thu có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng như lan phát ra từ người nàng.
Đây là một cô gái chín mọng, mỗi một chỗ đều xinh đẹp không gì sánh được.
"Hôm nay động thủ với người khác sao?" Trầm Mặc Nùng nhẹ giọng hỏi. Không cần Lâm Bảo Nhi nói nàng cũng biết Diệp Thu rất giỏi đánh nhau, nàng đã từng thấy, đó là một loại lực lượng có thể bóp nghẹt tâm linh người ta.
"Yến Thanh Phong. Nam nhân của Yến gia". Diệp Thu gật đầu.
"Có nguy hiểm không?"
Diệp Thu cười lắc đầu, đây là đấu tranh giữa nam nhân với nam nhân, hắn không muốn để một cô gái lo lắng vì nó.
"Thật ra, tôi không hy vọng Bảo Nhi và Quả Quả biết những thứ đó". Trầm Mặc Nùng giống như gà mẹ che chở đứa con, lại bắt đầu lo lắng sự phát triển khỏe mạnh của hai cô gái.
Diệp Thu híp mắt nhìn Trầm Mặc Nùng, vẻ mặt lộ ý cười.
Trầm Mặc Nùng cúi đầu nhìn bộ y phục mình mặc, cũng không có gì bất ổn mà, nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"
"Cô có nghĩ tới tự mình sinh con gái không?" Diệp Thu nghiêm trang hỏi.
Lúc Trầm Mặc Nùng còn chưa nghĩ ra phải dùng vẻ mặt gì đối mặt với vấn đề này, Diệp Thu vội tránh đi. Cô gái này càng lúc càng giống một người mẹ.
Trầm Mặc Nùng đóng quyển sách trong tay lại, nhìn bóng lưng Diệp Thu trầm tư. Cảm thấy hắn dường như thay đổi, nhưng lại không nghĩ ra được là chỗ nào thay đổi.
Lúc Diệp Thu tắm rửa xong đanh định ngủ, ở cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, liền mặc áo ngủ đi ra mở cửa phòng, nhưng lại thấy Lâm Bảo Nhi đứng ở cửa, có thể là vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, mặc trên người bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng phấn rất đáng yêu nhưng lại rất khiến người có ý nghĩ kỳ quái.
"Cô muốn làm gì?" Diệp Thu chặn ở cửa cẩn thận hỏi.
"Anh Diệp Thu, buổi tối em không ngủ được, hay là anh dạy em công phu bây giờ được không? Mở ra, để em đi vào trước. Chúng ta ở trong phòng nói chuyện". Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng nói, sợ bị Trầm Mặc Nùng nghe được.
"Không được. Tôi có hơi mệt". Diệp Thu cự tuyệt. Bây giờ nếu để nàng vào phòng, chỉ sợ mình có mười hai cái mồm cũng không nói rõ được. Trầm Mặc Nùng cô nàng kia phòng bị mình như phòng bị sói, sợ mình ngậm con thỏ nhỏ của nàng đi.
"Không sao. Anh nói chuyện với em thì sẽ không mệt nữa. Anh Diệp Thu, xin anh đó. Anh dạy em đi, nếu không buổi tối em ngủ không yên". Lâm Bảo Nhi vẻ mặt khẩn thiết nói. Vừa nói chuyện vừa muốn chui vào trong phòng Diệp Thu, Diệp Thu liền chặn ở cửa không cho vào, thân thể hai người dính chặt với nhau.
Diệp Thu một bên cảm nhận thân thể đầy đặn của Lâm Bảo Nhi, một bên ngửi mùi sữa thơm chỉ có trẻ con mới có trên người nàng, nghĩ thầm, cô gái này vẫn rất biết thưởng thức, không ngờ lại dùng sữa tắm giống mình.
Phát hiện này khiến Diệp Thu vui vẻ không thôi, rất muốn đưa cánh tay mình đến trước mặt Lâm Bảo Nhi, nói với nàng: "Cô ngửi thử xem, tôi cũng dùng sữa tắm trẻ em đó".
Có điều thấy hành vi như vậy quá ấu trĩ, Diệp Thu vẫn là bỏ qua cái trùng hợp này.
"Để cho em vào đi".
"Tôi muốn ngủ".
"Em mặc kệ. Phải vào".
Lúc hai người đang tranh chấp chưa xong, cửa phòng cách vách Diệp Thu đột nhiên kéo ra, Trầm Mặc Nùng mặc áo ngủ đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi nói: "Bảo Nhi, em lại đang làm gì đó?"
"A?" Lâm Bảo Nhi giống như con thỏ bị hoảng sợ chạy về phòng mình, vừa chạy vừa giải thích: "Em tới tìm Diệp Thu mượn sữa tắm".